Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 339: Không phải chỉ gặp một lần thôi sao?
73@-“Vậy anh có thể sắp xếp cho ba và em gặp mặt một lần được không?” “Anh không có quyền lực này.”
Lâm Du hít sâu một hơi, gật đầu, nói: “Được, em biết rồi, đã làm phiền anh.” Nói xong, Lâm Du xoay người đi ra cửa. Cố Thành Kiêu không muốn giúp, cô chỉ có thể tìm cách khác, không thể lãng phí thời gian. “Này, Lâm Du, chị đi đâu thế?” Lâm Thiển đuổi theo, kéo cô lại. “Chị phải về nhà, mẹ còn đang chờ chị.” “Bên ngoài rất lạnh, chị mặc quần áo như thế không đủ ấm đâu, ở lại Thành Để đi. Ông nội cũng đang ở đây.”
“Không, chị phải về nhà.”
Lâm Thiên thấy cô kiên quyết thì liền nói: “Vậy để em gọi tài xế chở chị về.” Nhưng Lâm Du từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu. Tuyết dày tắc đường, chị ngồi xe điện ngầm tiện hơn. Em không cần tiễn chị đâu, chị đi đây.”
“Này, Lâm Du, Lâm Du...”
“Em vào trong đi, bên ngoài trời lạnh.” “Lâm Du!” Mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Thiên, Lâm Du kiên quyết ra về. Lâm Thiên chỉ có thể thở dài. Lâm Du nhanh chóng biến mất trong màn tuyết mênh mông. Dưới mưa tuyết, cả bầu trời cũng trở nên mờ mit.
Lâm Thiển vô cùng lo lắng, cô lo cho nhà họ Lâm và cả Lâm Du.
Cô quay đầu lại nhìn Cố Thành Kiêu, nói: “Có thật là chỉ còn cách ấy không? Nếu em là Hoa Thiên Minh thì chối tội còn không kịp, sao có thể giúp người khác được?” “Đúng vậy, đầu óc em vẫn còn rất linh hoạt.” Lời Cố Thành Kiêu làm Lâm Thiển sợ hãi. Nếu như vì vậy mà bác Cả bị trừng phạt thì cũng đáng đời ông ấy, nhưng nếu phải lấy cả tính mạng để trả giá thì quá lớn rồi. “Cố Thành Kiêu, anh nói thật đi, có phải chuyện của bác Cả rất nghiêm trọng hay không?”
Biểu cảm của Cố Thành Kiêu vẫn luôn lãnh đạm: “Đây là vụ án rửa tiền lớn nhất mà anh từng gặp, phạm vi liên quan rộng, số tiền lại lớn. Một khi tội danh bác Cả được thành lập thì không phải tử hình cũng là chung thân.”
“Còn mấy tên quản lý cấp cao và bác gái, tuy rằng trước mắt được nộp tiền bảo lãnh về nhà nhưng cũng không thoát khỏi can hệ, có thể bị phán vài năm hoặc mười mấy năm tù.”
“Em muốn thế nào?”
“Cố Thành Kiêu, anh phải giúp họ. Nếu tội danh thành lập thì Lâm gia còn lại gì chứ? Ông nội sẽ không chịu nổi đâu.”
“Anh đã nói là anh không có khả năng một tay che trời. Chuyện gì nên làm anh cũng đã làm hết rồi, anh không thể nhúng tay vào được.”
“Vậy anh giúp Lâm Du sắp xếp cho họ gặp mặt một lần được không?” “Không được!” Bảo chồng mình lấy việc công làm việc tư, chỉ có em mới ngốc như vậy. “Nhưng chẳng phải bây giờ chỉ có anh mới giúp được sao?” Lâm Thiển tiến lên trước, kéo cánh tay anh lắc lắc: “Anh thấy Lâm Du đáng thương chưa kìa. Anh giúp hai người họ gặp mặt một lần thôi!” “Không được.” Tuy rằng anh đã có linh cảm không tốt, nhưng Cố Thành Kiêu vẫn lắc đầu.
“Hứ!” Lâm Thiển vứt tay anh ra, ngoảnh mặt làm ngơ. Bà nội vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy cảnh này: “Sao vậy? Cháu vừa mới về đã chọc giận Tiểu Thiển rồi à?” Cố Thành Kiêu nói một cách hợp tình hợp lý: “Cô ấy cố tình gây sự.” Lâm Thiển càng không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, làm nũng với bà: “Bà nội, anh ấy không hiểu tình người. Không phải bác Cả bị bắt thôi sao, Lâm Du vừa mới tới đây, xin anh ấy sắp xếp gặp mặt một lần thôi mà anh ấy không chịu. Rõ ràng là chuyện nhỏ mà không muốn giúp.”
Bà nội gật đầu: “Ừ, đúng là chuyện nhỏ mà.”
“Bà nội.” Cố Thành Kiêu sợ bà nội làm bậy, “Vụ án nhà họ Lâm là trọng án. Bây giờ Lâm Bồi là trọng phạm, không được gặp mặt.” “Ai nói không được gặp?” Bà nội nói hết sức hùng hồn: “Không phải chỉ gặp một lần thôi sao, có phải là cướp ngục đầu. Tiểu Thiển, nó không giúp, bà nội giúp.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển càng phát bực, trừng mắt nhìn anh. Rõ ràng là có thể mà không chịu làm, đồ “động vật máu lạnh”! Con người đều có giới hạn, Lâm Thiển không hiểu chuyện thì thôi, ngay cả bà nội cũng như vậy. Chuyện này khiến Cố Thành Kiêu mất hết mặt mũi, lại còn phá hỏng nguyên tắc.
Vụ án Lâm thị là do các anh em liều mạng đi thăm dò, không dễ gì khiến cho tội phạm sa lưới. Vậy mà có người ỷ vào quan hệ với anh để đi cửa sau, cái này gọi là gì? Chẳng phải là vả vào mặt anh sao?
Cho dù là vấn đề nguyên tắc, hay vấn đề mặt mũi tự tôn của đàn ông thì anh cũng không thể cho phép nó phát sinh.
“Không cho phép! Lâm Thiên, em đừng có cổ vũ bà nội làm chuyện phi pháp. Ai cũng không được nhắc tới chuyện này nữa.” “Ối trời, tên nhóc này dám nói chuyện với bà thế hả?” “Bà nội, bây giờ không phải như trước đây nữa, bà đừng có náo loạn cùng cô ấy.”
Đã lỡ mạnh miệng nói vậy, giờ mà rút lại thì bà cụ còn mặt mũi đâu nữa, “Không cần cháu ra mặt, cứ để bà.” “Vậy cũng không được! Đừng có nói nữa, đề tài chấm dứt ở đây!” Cố Thành Kiêu tức giận xoay người bỏ đi, giảng đạo lý với phụ nữ khiến anh muốn hộc máu.
“Này, anh...” Lâm Thiển nghĩ thầm, em còn chưa nổi cáu mà anh đã giận trước rồi. “Bà nội...”
“Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Thiến. Bà nội giúp cháu nhé.”
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng cảm ơn bà.”
Vụ tranh cãi ầm ĩ này có hơi vô lý, nhưng dù sao cũng đã cãi nhau rồi, cho nên hai người chẳng ai chịu nhường ai trước.
Bà nội bị kẹp ở giữa rất khó xử, không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể lén lút gọi hồn Cố Nam Hách. _ “Nam Hách, cháu tới Thành Để ngay.” _ “Hả, cháu có hẹn rồi.” _ “Cháu dời hẹn lại đi. Anh chị cháu cãi cọ xong thì chiến tranh lạnh. Cháu nhiều sáng kiến, tới nghĩ cách di.”
Vừa nghe tới từ chiến tranh lạnh, Cố Nam Hách lập tức phấn chấn, vội vàng trả lời “Cháu tới ngay!” Cậu ta muốn xem thử, hai kẻ thích rắc thức ăn cho chó như anh chị thì khi chiến tranh lạnh sẽ trông như thế nào. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Ở Thành Để Cố Nam Hách ngồi trên sofa với bà nội, thương lượng kế sách. Cố Thành Kiêu ngồi trong phòng sách, Lâm Thiển về phòng ngủ, không ai nói với ai. Cố Nam Hách thì thầm gì đó với bà nội. Bà nội nửa tin nửa ngờ hỏi: “Chuyện này được không vậy?” “Đương nhiên là được, lần đầu tiên của hai người cũng dựa vào cái này đấy ạ.”
“Chuyện là thế nào?”
“Bà nội à, bà không nghĩ thử xem, tại sao anh Hai lại đột ngột kết hôn? Không phải là do anh ấy khống chế không được nên mới đòi lên xe, sau đó không còn cách nào khác mới mua vé bổ sung hay sao?”
Bà nội chợt hiểu ra. “Cũng may chị dâu là tình yêu đích thực của anh Hai, chỉ có chị dâu mới chịu nổi anh ấy.” “Ừ, đã hữu dụng như vậy thì mau làm đi. Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, quan trọng là giường đấy.”
Cố Nam Hách gật đầu lia lịa, tự mình xuống bếp chuẩn bị. Bà nội: “Nam Hách, thuốc hữu dụng như vậy sao cháu không dùng đi?” Cố Nam Hách: “Cháu không bừa bãi như vậy.” Bà nội: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Nam Hách: “Này này này bà nội, anh cả còn chưa kết hôn đấy.” Bà nội lườm cậu ta một cái: “Cháu và Cố Đông Quân thật vô dụng. Bà chỉ có thể trông cậy vào bụng Tiểu Thiến thôi.”
Cổ Nam Hách: “Đúng đúng đúng, cháu tranh thủ mang lên cho chị dâu đây. Sau đó chúng ta tổng hai người họ vào một phòng rồi khóa cửa, sáng sớm mai mở ra chắc chắn đầu lại vào đấy.”
Bà nội: “Thuốc này có ảnh hưởng tới em bé không hả?”
Cố Nam Hách: “Làm gì bách phát bách trúng vậy? Trước tiên cứ để bọn họ hâm nóng tình cảm rồi tính sau.” Bà nội: “Được rồi, đi đi.” Cố Nam Hách: “Tuân lệnh, lão tổ tông!”
Lấy Chồng Quyền Thế
Lâm Du hít sâu một hơi, gật đầu, nói: “Được, em biết rồi, đã làm phiền anh.” Nói xong, Lâm Du xoay người đi ra cửa. Cố Thành Kiêu không muốn giúp, cô chỉ có thể tìm cách khác, không thể lãng phí thời gian. “Này, Lâm Du, chị đi đâu thế?” Lâm Thiển đuổi theo, kéo cô lại. “Chị phải về nhà, mẹ còn đang chờ chị.” “Bên ngoài rất lạnh, chị mặc quần áo như thế không đủ ấm đâu, ở lại Thành Để đi. Ông nội cũng đang ở đây.”
“Không, chị phải về nhà.”
Lâm Thiên thấy cô kiên quyết thì liền nói: “Vậy để em gọi tài xế chở chị về.” Nhưng Lâm Du từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu. Tuyết dày tắc đường, chị ngồi xe điện ngầm tiện hơn. Em không cần tiễn chị đâu, chị đi đây.”
“Này, Lâm Du, Lâm Du...”
“Em vào trong đi, bên ngoài trời lạnh.” “Lâm Du!” Mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Thiên, Lâm Du kiên quyết ra về. Lâm Thiên chỉ có thể thở dài. Lâm Du nhanh chóng biến mất trong màn tuyết mênh mông. Dưới mưa tuyết, cả bầu trời cũng trở nên mờ mit.
Lâm Thiển vô cùng lo lắng, cô lo cho nhà họ Lâm và cả Lâm Du.
Cô quay đầu lại nhìn Cố Thành Kiêu, nói: “Có thật là chỉ còn cách ấy không? Nếu em là Hoa Thiên Minh thì chối tội còn không kịp, sao có thể giúp người khác được?” “Đúng vậy, đầu óc em vẫn còn rất linh hoạt.” Lời Cố Thành Kiêu làm Lâm Thiển sợ hãi. Nếu như vì vậy mà bác Cả bị trừng phạt thì cũng đáng đời ông ấy, nhưng nếu phải lấy cả tính mạng để trả giá thì quá lớn rồi. “Cố Thành Kiêu, anh nói thật đi, có phải chuyện của bác Cả rất nghiêm trọng hay không?”
Biểu cảm của Cố Thành Kiêu vẫn luôn lãnh đạm: “Đây là vụ án rửa tiền lớn nhất mà anh từng gặp, phạm vi liên quan rộng, số tiền lại lớn. Một khi tội danh bác Cả được thành lập thì không phải tử hình cũng là chung thân.”
“Còn mấy tên quản lý cấp cao và bác gái, tuy rằng trước mắt được nộp tiền bảo lãnh về nhà nhưng cũng không thoát khỏi can hệ, có thể bị phán vài năm hoặc mười mấy năm tù.”
“Em muốn thế nào?”
“Cố Thành Kiêu, anh phải giúp họ. Nếu tội danh thành lập thì Lâm gia còn lại gì chứ? Ông nội sẽ không chịu nổi đâu.”
“Anh đã nói là anh không có khả năng một tay che trời. Chuyện gì nên làm anh cũng đã làm hết rồi, anh không thể nhúng tay vào được.”
“Vậy anh giúp Lâm Du sắp xếp cho họ gặp mặt một lần được không?” “Không được!” Bảo chồng mình lấy việc công làm việc tư, chỉ có em mới ngốc như vậy. “Nhưng chẳng phải bây giờ chỉ có anh mới giúp được sao?” Lâm Thiển tiến lên trước, kéo cánh tay anh lắc lắc: “Anh thấy Lâm Du đáng thương chưa kìa. Anh giúp hai người họ gặp mặt một lần thôi!” “Không được.” Tuy rằng anh đã có linh cảm không tốt, nhưng Cố Thành Kiêu vẫn lắc đầu.
“Hứ!” Lâm Thiển vứt tay anh ra, ngoảnh mặt làm ngơ. Bà nội vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy cảnh này: “Sao vậy? Cháu vừa mới về đã chọc giận Tiểu Thiển rồi à?” Cố Thành Kiêu nói một cách hợp tình hợp lý: “Cô ấy cố tình gây sự.” Lâm Thiển càng không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, làm nũng với bà: “Bà nội, anh ấy không hiểu tình người. Không phải bác Cả bị bắt thôi sao, Lâm Du vừa mới tới đây, xin anh ấy sắp xếp gặp mặt một lần thôi mà anh ấy không chịu. Rõ ràng là chuyện nhỏ mà không muốn giúp.”
Bà nội gật đầu: “Ừ, đúng là chuyện nhỏ mà.”
“Bà nội.” Cố Thành Kiêu sợ bà nội làm bậy, “Vụ án nhà họ Lâm là trọng án. Bây giờ Lâm Bồi là trọng phạm, không được gặp mặt.” “Ai nói không được gặp?” Bà nội nói hết sức hùng hồn: “Không phải chỉ gặp một lần thôi sao, có phải là cướp ngục đầu. Tiểu Thiển, nó không giúp, bà nội giúp.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển càng phát bực, trừng mắt nhìn anh. Rõ ràng là có thể mà không chịu làm, đồ “động vật máu lạnh”! Con người đều có giới hạn, Lâm Thiển không hiểu chuyện thì thôi, ngay cả bà nội cũng như vậy. Chuyện này khiến Cố Thành Kiêu mất hết mặt mũi, lại còn phá hỏng nguyên tắc.
Vụ án Lâm thị là do các anh em liều mạng đi thăm dò, không dễ gì khiến cho tội phạm sa lưới. Vậy mà có người ỷ vào quan hệ với anh để đi cửa sau, cái này gọi là gì? Chẳng phải là vả vào mặt anh sao?
Cho dù là vấn đề nguyên tắc, hay vấn đề mặt mũi tự tôn của đàn ông thì anh cũng không thể cho phép nó phát sinh.
“Không cho phép! Lâm Thiên, em đừng có cổ vũ bà nội làm chuyện phi pháp. Ai cũng không được nhắc tới chuyện này nữa.” “Ối trời, tên nhóc này dám nói chuyện với bà thế hả?” “Bà nội, bây giờ không phải như trước đây nữa, bà đừng có náo loạn cùng cô ấy.”
Đã lỡ mạnh miệng nói vậy, giờ mà rút lại thì bà cụ còn mặt mũi đâu nữa, “Không cần cháu ra mặt, cứ để bà.” “Vậy cũng không được! Đừng có nói nữa, đề tài chấm dứt ở đây!” Cố Thành Kiêu tức giận xoay người bỏ đi, giảng đạo lý với phụ nữ khiến anh muốn hộc máu.
“Này, anh...” Lâm Thiển nghĩ thầm, em còn chưa nổi cáu mà anh đã giận trước rồi. “Bà nội...”
“Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Thiến. Bà nội giúp cháu nhé.”
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng cảm ơn bà.”
Vụ tranh cãi ầm ĩ này có hơi vô lý, nhưng dù sao cũng đã cãi nhau rồi, cho nên hai người chẳng ai chịu nhường ai trước.
Bà nội bị kẹp ở giữa rất khó xử, không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể lén lút gọi hồn Cố Nam Hách. _ “Nam Hách, cháu tới Thành Để ngay.” _ “Hả, cháu có hẹn rồi.” _ “Cháu dời hẹn lại đi. Anh chị cháu cãi cọ xong thì chiến tranh lạnh. Cháu nhiều sáng kiến, tới nghĩ cách di.”
Vừa nghe tới từ chiến tranh lạnh, Cố Nam Hách lập tức phấn chấn, vội vàng trả lời “Cháu tới ngay!” Cậu ta muốn xem thử, hai kẻ thích rắc thức ăn cho chó như anh chị thì khi chiến tranh lạnh sẽ trông như thế nào. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Ở Thành Để Cố Nam Hách ngồi trên sofa với bà nội, thương lượng kế sách. Cố Thành Kiêu ngồi trong phòng sách, Lâm Thiển về phòng ngủ, không ai nói với ai. Cố Nam Hách thì thầm gì đó với bà nội. Bà nội nửa tin nửa ngờ hỏi: “Chuyện này được không vậy?” “Đương nhiên là được, lần đầu tiên của hai người cũng dựa vào cái này đấy ạ.”
“Chuyện là thế nào?”
“Bà nội à, bà không nghĩ thử xem, tại sao anh Hai lại đột ngột kết hôn? Không phải là do anh ấy khống chế không được nên mới đòi lên xe, sau đó không còn cách nào khác mới mua vé bổ sung hay sao?”
Bà nội chợt hiểu ra. “Cũng may chị dâu là tình yêu đích thực của anh Hai, chỉ có chị dâu mới chịu nổi anh ấy.” “Ừ, đã hữu dụng như vậy thì mau làm đi. Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, quan trọng là giường đấy.”
Cố Nam Hách gật đầu lia lịa, tự mình xuống bếp chuẩn bị. Bà nội: “Nam Hách, thuốc hữu dụng như vậy sao cháu không dùng đi?” Cố Nam Hách: “Cháu không bừa bãi như vậy.” Bà nội: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Nam Hách: “Này này này bà nội, anh cả còn chưa kết hôn đấy.” Bà nội lườm cậu ta một cái: “Cháu và Cố Đông Quân thật vô dụng. Bà chỉ có thể trông cậy vào bụng Tiểu Thiến thôi.”
Cổ Nam Hách: “Đúng đúng đúng, cháu tranh thủ mang lên cho chị dâu đây. Sau đó chúng ta tổng hai người họ vào một phòng rồi khóa cửa, sáng sớm mai mở ra chắc chắn đầu lại vào đấy.”
Bà nội: “Thuốc này có ảnh hưởng tới em bé không hả?”
Cố Nam Hách: “Làm gì bách phát bách trúng vậy? Trước tiên cứ để bọn họ hâm nóng tình cảm rồi tính sau.” Bà nội: “Được rồi, đi đi.” Cố Nam Hách: “Tuân lệnh, lão tổ tông!”
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 339: Không phải chỉ gặp một lần thôi sao?
10.0/10 từ 31 lượt.