Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 57: (13)
111@-editor: Bắc Chỉ.
Mưa to như trút nước, màn mưa che trời lấp đất ngăn cách tầm mắt, Lâu Văn Viễn mới vừa nhảy vào trong mưa, đã bị mưa đánh đến không mở mắt ra được.
Mưa to cùng với gió lớn, che ô căn bản không có tác dụng, hắn gấp dù lại, híp mắt, bằng trực giác đi nhanh ra đình viện.
Tài xế lái xe đuổi theo phía sau, mời hắn lên xe, hắn cũng không để ý tới.
Ban đêm đường núi và ban ngày hoàn toàn bất đồng, càng đừng nói còn bạn tia chớp tiếng sấm, mưa rền gió dữ, ngày thường nhìn cây cối cao lớn đáng tin cậy, lúc này mưa loạn cành cây, giờ như từng con quái vật đáng sợ.
Lâu Văn Viễn trong lòng sốt ruột, chạy càng nhanh, rẽ qua một đường ngoặt, bỗng nhiên ngừng lại.
Đường núi dưới hai bên đèn đường, bên một khối đá cản gió, một thân ảnh lẻ loi ngồi xổm ở đấy. Đôi tay cô ôm đá, mặt chôn dưới cánh tay, mùa hè quần áo đơn bạc, quần áo trên người đều bị ướt hết, thân ảnh vốn dĩ mảnh khảnh có vẻ càng thêm nhỏ gầy.
Hắn thả chậm bước chân, dường như sợ kinh sợ đến cô, chậm rãi đi qua, mưa to che đậy tiếng bước chân, chờ đi đến trước mặt, cô vẫn không phát giác.
Hắn bung dù ở trong tay, ở bên người cô ngồi xổm xuống.
Giống như hòn đá nhỏ, mưa nện ở trên lưng lập tức ngừng, Khương Nhuế nghi hoặc mà ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo điểm hồng, thấy người bên cạnh, lập tức đứng lên muốn chạy.
Lâu Văn Viễn tay mắt lanh lẹ ngăn cản cô.
"Buông tôi ra!" Khương Nhuế dùng sức giãy giụa.
Lâu Văn Viễn một tay cầm dù, một tay kéo cô, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị tránh thoát, cánh tay đơn giản ngăn eo cô lại, đem người gắt gao giam cầm.
Khương Nhuế đối với hắn tay đấm chân đá: "Buông tôi ra, ngươi tên khốn nạn này!"
Lâu Văn Viễn không nói một lời, mặc cô đánh chửi, tay ôm người không có chút nào thả lỏng.
Hắn nhìn văn nhã nho nhã, sức lực lại lớn đến kinh người, trên người áo sơmi bị mưa làm ướt, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng có thể thấy được.
Mưa một khắc không ngừng đánh vào trên đầu trên mặt hai người, thấy Khương Nhuế không biết mỏi mệt, xô đẩy hắn, Lâu Văn Viễn rốt cuộc mở miệng: "Cho dù tức giận, cũng không thể không màng đến thân thể của mình."
"Ai tức giận? Tôi không tức giận!" Khương Nhuế nổi giận đùng đùng nói, lại không cẩn thận bị sặc nước mưa, tức khắc ho đến thở không nổi.
Lâu Văn Viễn nhấc mi mắt, đánh cái thủ thế cho xe đang đi phía sau.
Xe lập tức chậm rãi ngừng ở trước người hai người, tài xế chạy xuống, mở cửa sau xe ra.
"Buông ra, tôi không ngồi xe của chú!" Khương Nhuế dùng sức đẩy hắn một phen.
Lâu Văn Viễn thuận thế buông ra tay, rồi sau đó lại tiến lên một bước, đột nhiên đem cả người cô bế lên, nhét vào sau xe, không đợi Khương Nhuế phản ứng lại, chính mình cũng vượt đi vào, đóng cửa xe.
Tài xế chạy nhanh đường vòng phía trước, thuần thục ở trên đường núi rẽ ngoặt, hướng đi lên trên núi.
Khương Nhuế đấm đấm cửa xe, phát giác không có khả năng nhảy xe, rốt cuộc không hề giãy giụa, nhưng cũng không nói lời nào.
Lâu Văn Viễn cũng không nói chuyện, hai người cả người ướt lộc cộc, quần áo ống quần nhắm thẳng xuống chảy nước, bên chân rất nhanh liền tụ tập một bãi.
Xe tiến đình viện, chờ người vây quanh đi lên, bung dù bung dù, lấy khăn lông lấy khăn lông.
Lý tẩu lôi kéo tay Khương Nhuế thở dài, nhưng cũng không hỏi cái gì, mang cô đi phòng cho khách thu thập.
Khương Nhuế tắm xong, bọc áo tắm dài ngồi dựa ở mép giường phát ngốc.
Bên cửa có tiếng gõ, người tới gõ ba tiếng, không cần đáp lại, đẩy cửa tiến vào.
Lâu Văn Viễn cũng tắm xong, bất đồng với ngày thường sửa soạn đến ưu nhã khéo léo, trước mắt hắn chỉ có bộ áo tắm dài, tóc luôn chỉnh tề chải lên, lúc này rũ mấy cọng ở trên trán.
Khương Nhuế khẽ đảo mắt, thấy là hắn, lập tức nghiêng đầu đi.
Phản ứng này của cô làm Lâu Văn Viễn nhẹ nhàng thở ra, nếu cô đối với hắn nhìn như không thấy, vậy mới chân chính làm người bó tay không có biện pháp.
Ngoài phòng mưa to vẫn còn tiếp tục, hạt mưa lớn đập bùm bùm ở trên cửa sổ, bên ngoài tiếng động lớn khẽ lên tiếng trong căn phòng yên lặng, như một tia an ủi.
Lâu Văn Viễn dạo bước đến bên người cô, chậm rãi ngồi xuống.
Khương Nhuế hừ một tiếng, lập tức súc đến trên giường, đem chăn mỏng cuốn mình bọc từ đầu đến chân, đến cái ót cũng không để lại cho hắn.
"Đừng nóng giận." An tĩnh trong phòng hồi lâu, bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm.
Trên giường bọc thành một đoàn kén trắng vẫn không nhúc nhích.
"Là ta sai, không nên nói những lời điên khùng." Hắn dường như chưa từng nhân đạo tạ tội với ai, lời tự trách nói ra cứng ngắc, người nghe được một chút cũng không hết giận.
Trong chăn lập tức hừ một tiếng, "Chú không sai, ngày mai tôi liền đi tìm đàn ông khác!"
Cô chôn ở trong chăn, không phát hiện khi nói ra câu này, mắt Lâu Văn Viễn bỗng nhiên trở nên sâu thẳm, đồng tử nhợt nhạt kịch liệt quay cuồng u ám cảm xúc.
Hắn không tiếng động hít sâu một hơi, mới nói: "Loại lời nói này ta sẽ không nói nữa, về sau em cũng đừng nói."
Khương Nhuế ném ra chăn ngồi dậy, "Chú vô duyên vô cớ nói loại lời đó với tôi, dựa vào cái gì tôi không thể nói? Tôi càng muốn nói! Tôi càng muốn nói! Ngày mai tôi liền đi ưm --"
Lâu Văn Viễn bưng kín miệng cô, hai người lúc này đang ngồi ở trên giường, động tác của hắn cơ hồ làm cả người Khương Nhuế dựa vào trong lòng ngực hắn.
Cô há mồm cắn, hai cái răng nanh nhòn nhọn cắn trên môi hắn.
Lâu Văn Viễn vẫn không nhúc nhích, cánh tay ôm cô chưa từng run rẩy, chỉ lẳng lặng nhìn cô, tựa hồ thương tổn cô gây ra không thể làm hắn si nhê chút nào.
Khương Nhuế cắn cắn, mũi lên men, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, "Chú khi dễ người, chú dựa vào cái gì mà khi dễ người!"
"Là ta sai." Lâu Văn Viễn lại nói.
Khương Nhuế hồng mắt lên án: "Những lời này vừa rồi đều là chú nói, chú không muốn chơi với tôi! Là chính chú đem hết thảy việc này trở thành trò chơi, lại là chính chú bảo tôi đi tìm người khác, bây giờ dựa vào cái gì mà tới trách tôi?!"
(Dựa vào anh là vị hôn phu của em ~ ư ư)
Lâu Văn Viễn ôm cô, một cái tay khác như dỗ trẻ con ở trên lưng cô vỗ nhẹ, ngữ khí hắn thực bình tĩnh, nói ra nói lại làm người ta không biết vì sao, có vài phần không rét mà run.
"Đều là ta sai. Em xem, ngay từ đầu là em tới trêu chọc ta trước, nếu trêu chọc, thì phải phụ trách đến cùng, sao có thể nửa đường chạy trốn cùng người khác? Em chạy, dư lại cái kia làm sao bây giờ?"
Hắn cơ hồ là lẩm bẩm tự nói: "Dư lại người bên cạnh, sẽ biến thành kẻ điên."
Lời editor: Sáng nay mò lại mấy chương đầu, cảm thấy... ôi sao mình edit non nớt thế ~ đọc chả khác gì convert thế này:vv, thế là lại mò mẫm sửa lại từng chương để các nàng đọc dễ hiểu hơn... ư ư, tôi có tâm quá mà =..=
Bonus: Dạo này thích nghe nhạc của Âm Khuyết Thi Thính quá, toàn bài hay... Ta chia sẻ với các nàng rồi đó, đã nghe chưa đó ~ = ̄ω ̄=
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/06/2019 - Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Mưa to như trút nước, màn mưa che trời lấp đất ngăn cách tầm mắt, Lâu Văn Viễn mới vừa nhảy vào trong mưa, đã bị mưa đánh đến không mở mắt ra được.
Mưa to cùng với gió lớn, che ô căn bản không có tác dụng, hắn gấp dù lại, híp mắt, bằng trực giác đi nhanh ra đình viện.
Tài xế lái xe đuổi theo phía sau, mời hắn lên xe, hắn cũng không để ý tới.
Ban đêm đường núi và ban ngày hoàn toàn bất đồng, càng đừng nói còn bạn tia chớp tiếng sấm, mưa rền gió dữ, ngày thường nhìn cây cối cao lớn đáng tin cậy, lúc này mưa loạn cành cây, giờ như từng con quái vật đáng sợ.
Lâu Văn Viễn trong lòng sốt ruột, chạy càng nhanh, rẽ qua một đường ngoặt, bỗng nhiên ngừng lại.
Đường núi dưới hai bên đèn đường, bên một khối đá cản gió, một thân ảnh lẻ loi ngồi xổm ở đấy. Đôi tay cô ôm đá, mặt chôn dưới cánh tay, mùa hè quần áo đơn bạc, quần áo trên người đều bị ướt hết, thân ảnh vốn dĩ mảnh khảnh có vẻ càng thêm nhỏ gầy.
Hắn thả chậm bước chân, dường như sợ kinh sợ đến cô, chậm rãi đi qua, mưa to che đậy tiếng bước chân, chờ đi đến trước mặt, cô vẫn không phát giác.
Hắn bung dù ở trong tay, ở bên người cô ngồi xổm xuống.
Giống như hòn đá nhỏ, mưa nện ở trên lưng lập tức ngừng, Khương Nhuế nghi hoặc mà ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo điểm hồng, thấy người bên cạnh, lập tức đứng lên muốn chạy.
Lâu Văn Viễn tay mắt lanh lẹ ngăn cản cô.
"Buông tôi ra!" Khương Nhuế dùng sức giãy giụa.
Lâu Văn Viễn một tay cầm dù, một tay kéo cô, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị tránh thoát, cánh tay đơn giản ngăn eo cô lại, đem người gắt gao giam cầm.
Khương Nhuế đối với hắn tay đấm chân đá: "Buông tôi ra, ngươi tên khốn nạn này!"
Lâu Văn Viễn không nói một lời, mặc cô đánh chửi, tay ôm người không có chút nào thả lỏng.
Hắn nhìn văn nhã nho nhã, sức lực lại lớn đến kinh người, trên người áo sơmi bị mưa làm ướt, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng có thể thấy được.
Mưa một khắc không ngừng đánh vào trên đầu trên mặt hai người, thấy Khương Nhuế không biết mỏi mệt, xô đẩy hắn, Lâu Văn Viễn rốt cuộc mở miệng: "Cho dù tức giận, cũng không thể không màng đến thân thể của mình."
"Ai tức giận? Tôi không tức giận!" Khương Nhuế nổi giận đùng đùng nói, lại không cẩn thận bị sặc nước mưa, tức khắc ho đến thở không nổi.
Lâu Văn Viễn nhấc mi mắt, đánh cái thủ thế cho xe đang đi phía sau.
Xe lập tức chậm rãi ngừng ở trước người hai người, tài xế chạy xuống, mở cửa sau xe ra.
"Buông ra, tôi không ngồi xe của chú!" Khương Nhuế dùng sức đẩy hắn một phen.
Lâu Văn Viễn thuận thế buông ra tay, rồi sau đó lại tiến lên một bước, đột nhiên đem cả người cô bế lên, nhét vào sau xe, không đợi Khương Nhuế phản ứng lại, chính mình cũng vượt đi vào, đóng cửa xe.
Tài xế chạy nhanh đường vòng phía trước, thuần thục ở trên đường núi rẽ ngoặt, hướng đi lên trên núi.
Khương Nhuế đấm đấm cửa xe, phát giác không có khả năng nhảy xe, rốt cuộc không hề giãy giụa, nhưng cũng không nói lời nào.
Lâu Văn Viễn cũng không nói chuyện, hai người cả người ướt lộc cộc, quần áo ống quần nhắm thẳng xuống chảy nước, bên chân rất nhanh liền tụ tập một bãi.
Xe tiến đình viện, chờ người vây quanh đi lên, bung dù bung dù, lấy khăn lông lấy khăn lông.
Lý tẩu lôi kéo tay Khương Nhuế thở dài, nhưng cũng không hỏi cái gì, mang cô đi phòng cho khách thu thập.
Khương Nhuế tắm xong, bọc áo tắm dài ngồi dựa ở mép giường phát ngốc.
Bên cửa có tiếng gõ, người tới gõ ba tiếng, không cần đáp lại, đẩy cửa tiến vào.
Lâu Văn Viễn cũng tắm xong, bất đồng với ngày thường sửa soạn đến ưu nhã khéo léo, trước mắt hắn chỉ có bộ áo tắm dài, tóc luôn chỉnh tề chải lên, lúc này rũ mấy cọng ở trên trán.
Khương Nhuế khẽ đảo mắt, thấy là hắn, lập tức nghiêng đầu đi.
Phản ứng này của cô làm Lâu Văn Viễn nhẹ nhàng thở ra, nếu cô đối với hắn nhìn như không thấy, vậy mới chân chính làm người bó tay không có biện pháp.
Ngoài phòng mưa to vẫn còn tiếp tục, hạt mưa lớn đập bùm bùm ở trên cửa sổ, bên ngoài tiếng động lớn khẽ lên tiếng trong căn phòng yên lặng, như một tia an ủi.
Lâu Văn Viễn dạo bước đến bên người cô, chậm rãi ngồi xuống.
Khương Nhuế hừ một tiếng, lập tức súc đến trên giường, đem chăn mỏng cuốn mình bọc từ đầu đến chân, đến cái ót cũng không để lại cho hắn.
"Đừng nóng giận." An tĩnh trong phòng hồi lâu, bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm.
Trên giường bọc thành một đoàn kén trắng vẫn không nhúc nhích.
"Là ta sai, không nên nói những lời điên khùng." Hắn dường như chưa từng nhân đạo tạ tội với ai, lời tự trách nói ra cứng ngắc, người nghe được một chút cũng không hết giận.
Trong chăn lập tức hừ một tiếng, "Chú không sai, ngày mai tôi liền đi tìm đàn ông khác!"
Cô chôn ở trong chăn, không phát hiện khi nói ra câu này, mắt Lâu Văn Viễn bỗng nhiên trở nên sâu thẳm, đồng tử nhợt nhạt kịch liệt quay cuồng u ám cảm xúc.
Hắn không tiếng động hít sâu một hơi, mới nói: "Loại lời nói này ta sẽ không nói nữa, về sau em cũng đừng nói."
Khương Nhuế ném ra chăn ngồi dậy, "Chú vô duyên vô cớ nói loại lời đó với tôi, dựa vào cái gì tôi không thể nói? Tôi càng muốn nói! Tôi càng muốn nói! Ngày mai tôi liền đi ưm --"
Lâu Văn Viễn bưng kín miệng cô, hai người lúc này đang ngồi ở trên giường, động tác của hắn cơ hồ làm cả người Khương Nhuế dựa vào trong lòng ngực hắn.
Cô há mồm cắn, hai cái răng nanh nhòn nhọn cắn trên môi hắn.
Lâu Văn Viễn vẫn không nhúc nhích, cánh tay ôm cô chưa từng run rẩy, chỉ lẳng lặng nhìn cô, tựa hồ thương tổn cô gây ra không thể làm hắn si nhê chút nào.
Khương Nhuế cắn cắn, mũi lên men, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, "Chú khi dễ người, chú dựa vào cái gì mà khi dễ người!"
"Là ta sai." Lâu Văn Viễn lại nói.
Khương Nhuế hồng mắt lên án: "Những lời này vừa rồi đều là chú nói, chú không muốn chơi với tôi! Là chính chú đem hết thảy việc này trở thành trò chơi, lại là chính chú bảo tôi đi tìm người khác, bây giờ dựa vào cái gì mà tới trách tôi?!"
(Dựa vào anh là vị hôn phu của em ~ ư ư)
Lâu Văn Viễn ôm cô, một cái tay khác như dỗ trẻ con ở trên lưng cô vỗ nhẹ, ngữ khí hắn thực bình tĩnh, nói ra nói lại làm người ta không biết vì sao, có vài phần không rét mà run.
"Đều là ta sai. Em xem, ngay từ đầu là em tới trêu chọc ta trước, nếu trêu chọc, thì phải phụ trách đến cùng, sao có thể nửa đường chạy trốn cùng người khác? Em chạy, dư lại cái kia làm sao bây giờ?"
Hắn cơ hồ là lẩm bẩm tự nói: "Dư lại người bên cạnh, sẽ biến thành kẻ điên."
Lời editor: Sáng nay mò lại mấy chương đầu, cảm thấy... ôi sao mình edit non nớt thế ~ đọc chả khác gì convert thế này:vv, thế là lại mò mẫm sửa lại từng chương để các nàng đọc dễ hiểu hơn... ư ư, tôi có tâm quá mà =..=
Bonus: Dạo này thích nghe nhạc của Âm Khuyết Thi Thính quá, toàn bài hay... Ta chia sẻ với các nàng rồi đó, đã nghe chưa đó ~ = ̄ω ̄=
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/06/2019 - Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Đánh giá:
Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta
Story
Chương 57: (13)
10.0/10 từ 38 lượt.