Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 56: (12)
177@-Editor: Bắc Chỉ.
Chân trời mây đen tụ tập, dự báo thời tiết nhắc nhở tối nay có mưa to.
Khương Nhuế lái xe chạy trên vùng núi quốc lộ. Trong lòng cô rất rõ ràng, hôm nay đi Lâu gia, sẽ có một trận đánh ác liệt, thành công hay không, quyết định quan hệ của cô và Lâu Văn Viễn tiến thêm một bước.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, Lâu Văn Viễn thái độ với cô cũng như với những người khác vẫn như cũ không có gì bất đồng, tao nhã khoan dung, lại cũng xa cách lãnh đạm, có lẽ mấy ngày nay cô cố tình làm việc, còn có vài phần dung túng để ý, nhưng như vậy không đủ.
Lâu Văn Viễn này, hắn không cần biểu hiện ra ngoài bộ dáng vô hại như vậy, chỉ cần hắn ở trước mặt cô còn mang mặt nạ một ngày, vậy tỏ vẻ quan hệ hai người vẫn xa cách như cũ.
Hiện tại việc cô làm, chính là muốn đem tầng mặt nạ của hắn bóc ra. Nhưng việc này cô không nắm chắc lắm, quá nhẹ, không đau không ngứa, quá mức, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại (phản phệ).
Khương Nhuế nhìn chằm chằm mặt đường, trong đầu tưởng tượng tình cảnh lát nữa có khả năng sẽ xuất hiện.
Đình viện Lâu gia dần dần xuất hiện ở trước mắt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, thu liễm tâm tư, trên mặt treo lên tươi cười.
Thấy cô tới, Lý tẩu là người đầu tiên đi đón, kinh hỉ nói: "Chu tiểu thư tới rồi."
"Là tôi, vài ngày không gặp." Khương Nhuế cười cùng bà chào hỏi.
"Còn không phải sao, vừa rồi tôi còn lẩm bẩm, nói Chu tiểu thư bao ngay nay sao không tới, kết quả mong được ước thấy. Cô đã ăn cơm chưa ạ?"
Khương Nhuế gật gật đầu, tầm mắt ở trong phòng dạo qua một vòng, "Tôi ăn rồi, Lâu tiên sinh ở đâu?"
"Ở trên lầu." Lý tẩu tiểu tâm quan sát sắc mặt cô một phen, châm chước nói: "Chu tiểu thư đừng trách tôi mạo muội, mấy ngày nay cô không tới, có phải nháo cùng tiên sinh nên không vui không?"
"Không có nha." Khương Nhuế khó hiểu nói, "Ngày hôm qua tôi còn liên hệ với chú ấy mà."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi," Lý tẩu nhẹ nhàng thở ra, lại có chút lo lắng, "Tiên sinh mấy ngày nay không biết vì sao, tâm tình không được tốt, hôm nay đến cơm chiều cũng chưa ăn, vừa trở về liền vào thư phòng."
"Thật sao?" Khương Nhuế vừa nghe, lập tức cộp cộp cộp đi lên trên lầu, "Không ăn cơm sao được, tôi đi kêu chú ấy xuống dưới."
Lầu ba im ắng, trên hành lang không có bóng người. Khương Nhuế đến trước thư phòng Lâu Văn Viễn khấu gõ cửa hai cái, đợi một lát, không chờ đáp lại, cô ở bên ngoài nói một tiếng, "Tôi tiến vào đấy." Lại đợi chút, mới đẩy cửa đi vào.
Thư phòng bức màn không kéo ra, cũng không bật đèn, tối tăm, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người ngồi sau bàn làm việc.
"Chú ở bên trong sao, gõ cửa lại không lên tiếng, hại tôi còn tưởng không có ai." Khương Nhuế nói.
Ngầm người không có đáp lại.
Cô đến gần vài bước, đôi tay chống ở trên bàn sách, dướn thân, nghiêng đầu nhìn Lâu Văn Viễn. Chỉ là ánh sáng quá mức tối tăm, không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Chú làm sao vậy? Lý tẩu nói cơm chiều chú cũng chưa ăn, có phải phiền lòng chuyện công ty không? Hay là quá mệt mỏi? Tôi đã sớm nói với chú, tiền là kiếm không hết, cần gì liều mạng như vậy."
Lâu Văn Viễn âm thầm trầm mặc.
"Chẳng lẽ sinh bệnh?" Khương Nhuế vòng qua cái bàn, vươn tay chuẩn bị sờ sờ trán hắn, thời điểm sắp đụng tới, bàn tay bỗng nhiên bị người ngăn lại.
Lâu Văn Viễn rốt cuộc có động tác.
"Đủ rồi." Hắn nói.
Không biết có phải bởi vì ẩn trong bóng tối hay không, thanh âm hắn so với bình thường ôn hòa, càng nhiều một phân lạnh lẽo.
Khương Nhuế hậu tri hậu giác lùi tay về, mới phát hiện hắn dị trạng (tình trạng lạ lùng), nghi hoặc nói: "Rốt cuộc chú làm sao vậy? Cái gì đủ rồi?"
Lâu Văn Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khương Nhuế phát hiện hắn bình thường luôn không rời mắt kính, hiện tại thế nhưng không có đeo trên mặt.
Ngoài cửa sổ đột nhiên sẹt qua một đạo tia chớp, dựa theo tia sáng này, cô có thể thấy rõ ràng màu xám nhạt lạnh lẽo trong mắt hắn, tựa như loài rắn đôi mắt lạnh băng mà vô cơ chất (vô thần).
Vừa lúc tiếng sấm lớn đánh lên, cô không tự giác lui một bước.
Phát hiện động tác của cô, Lâu Văn Viễn châm chọc mà cong cong khóe miệng.
Khương Nhuế nhấp môi, tựa hồ có chút không phục, lại bước lên một bước, "Sao chú kỳ kỳ quái quái vậy? Rốt cuộc cái gì đủ rồi? Có chuyện gì mà không nói thẳng ra?"
"Ta nói đủ rồi, không nghĩ muốn bồi cô chơi trò nhàm chán này nữa, chuyện này dừng ở đây đi."
Khương Nhuế mở to hai mắt nhìn, "Có ý tứ gì?"
Lâu Văn Viễn khẽ cười một tiếng, hắn cười trước nay đều là ôn hòa có lễ, hiện tại nghe lại có vẻ lạnh lẽo, lại có vài phần âm trầm.
"Mặc kệ cô giả ngu hay là như thế nào, cũng mặc kệ cô muốn lấy cái gì từ ta, ta đều không muốn chơi. Cô đi tìm Lâu Minh Lãng đi, về sau hai người các ngươi muốn kết hôn hay là từ hôn, đều không có quan hệ với ta."
"Cái gì mà không quan hệ với chú, chúng ta... Không phải đã nói muốn kết hôn sao?"
"Bồi cô chơi mà thôi, còn coi là thật?" Lâu Văn Viễn có chút ác liệt mà nói, "Cô ở chỗ của ta khóc sướt mướt, dây dưa không rõ, nếu ta không giả vờ đồng ý, sao có thể thoát khỏi? Thực ra cảm thấy rất thú vị, không ngại bồi cô chơi một thời gian, không ngờ trò chơi này lại đơn giản như vậy."
Khương Nhuế lắc lắc đầu, khóe miệng cố chấp mà nhấp: "Tôi không muốn nghe những lời này, chú đừng nói nữa. Tôi biết mấy ngày nay tâm tình chú không tốt, ngày thường lúc tâm tình tôi không tốt, cũng suy nghĩ vài việc kỳ quái, chỉ cần đi ra ngoài một chút thì tốt rồi, đi ra ngoài giải sầu, ăn chút đồ ăn ngon, phiền não gì cũng tan hết."
Lâu Văn Viễn không nói chuyện, lấy ánh mắt cổ quái mà đánh giá cô, sau đó ngả ngớn nói: "Cô ở trước mặt nam nhân khác cũng là bộ dáng này sao?"
"Cái gì?"
"Làm bộ ngây thơ vô tội, đem một đám nam nhân vỗ tay đùa bỡn, nhìn bọn họ ngớ ngẩn vì cô, có phải có cảm giác đặc biệt thành tựu hay không?"
Khương Nhuế môi run rẩy, không dám tin tưởng mà nhìn hắn, "Ở trong mắt chú, tôi chính là người như vậy?"
Trong mắt Lâu Văn Viễn lóe nhanh hiện lên cái gì, nhưng vừa nhớ tới buổi chiều nhìn thấy hai người ở trong quán cà phê ôm nhau, thanh âm hắn càng thêm lạnh nhạt: "Bằng không cô nghĩ là gì?"
"Lâu Văn Viễn!" Khương Nhuế tức điên, ngực kịch liệt phập phồng, "Tôi không biết rốt cuộc chú uống lộn thuốc gì, ở đây phát điên cái gì! Nhưng tốt nhất chú đem những lời vừa nói rút lại đi!"
"A," so với cô kích động, Lâu Văn Viễn ngữ khí bình tĩnh đến kinh người, "Đừng quậy tính tiểu thư với ta, ở đây không ai dỗ dành cô đâu, muốn quậy thì đi tìm Lâu Minh Lãng đi."
"Lâu Minh Lãng Lâu Minh Lãng, Lâu Minh Lãng thế nào đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Hôm nay chú vì cái gì mà cứ nói đến hắn?!"
"Thật là bạc tình a, một tháng trước, hắn vẫn là vị hôn phu của cô, hôm nay liền không liên quan đến chuyện của cô? Cũng đúng, nếu hắn thỏa mãn được cô, sao cô có thể đến tìm ta?"
Lời ám chỉ này ý vị thật sự không chịu nỗi, Khương Nhuế cơ hồ đã quên tức giận, ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Lâu Văn Viễn đến gần, phun ra hơi thở sắp chạm đến mặt cô, tư thái ái muội như thế, nhưng lời hắn nói lại làm nhân tâm lạnh lẽo, "Nếu ta cự tuyệt, cô lại muốn đi tìm đàn ông nào?"
Bang ——
"Khốn nạn!"
Bàn tay ném ở trên mặt, Lâu Văn Viễn quay đầu đi.
Khương Nhuế hốc mắt đỏ bừng, máu từng luồng nảy lên đỉnh đầu, cô quả thực muốn đứng thẳng không được, siết chặt nắm tay, ngạnh cổ nói không lựa lời: "Chú nói không sai, nếu Lâu Minh Lãng thỏa mãn được tôi, sao tôi có thể tìm đến chú chứ? Đáng tiếc mắt tôi bị mù, chú chỉ là một lão nam nhân thì có cái gì tốt! Tính tình thì cổ quái, còn không có tình thú, trong mắt chỉ có làm việc làm việc làm việc, so với Lâu Minh Lãng hắn tốt hơn chú gấp một trăm lần!"
Cô dùng sức đẩy ra hắn, bỗng nghẹn ngào nói: "Thích chú đều là đồ ngốc!"
Lâu Văn Viễn lui một bước.
Trong phòng không người nói chuyện, chỉ có Khương Nhuế tinh tế khụt khịt.
Trời đã hoàn toàn đen, liên tiếp vài đạo tia chớp xé rách mây đen che đậy không trung, tiếng sấm nặng nề đánh ở bên tai, ấp ủ hơn phân nửa ngày hạt mưa rốt cuộc nện xuống đất.
"Đồ ngốc, đồ ngốc..." Khương Nhuế lẩm bẩm tự nói, bỗng nhiên từ quần áo trong túi lấy ra cái gì, ném lên trên ngực Lâu Văn Viễn, xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
"Tôi chính là người vô cùng ngu ngốc!"
Đó là một cái hộp nhỏ, đụng đến người sau đó lăn dưới chân Lâu Văn Viễn, hắn vẫn đứng đấy không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, trên hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, bên ngoài Lý tẩu sốt ruột mà gõ cửa: "Tiên sinh, tiên sinh?"
Không có người lên tiếng, nếu là ngày thường, bà không dám tự chủ trương, nhưng hôm nay thật sự bất chấp quá nhiều, một phen đẩy cửa ra, "Tiên sinh, Chu tiểu thư làm sao vậy? Vẫn luôn nháo phải đi, bên ngoài đang còn mưa mà."
Lâu Văn Viễn không phản ứng.
Lý tẩu gấp đến độ dậm dậm chân, lại vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu.
Cửa sổ không quan trọng, gió đêm mưa hỗn loạn mùi tanh thổi vào trong thư phòng.
Lâu Văn Viễn bỗng nhiên hoàn hồn, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt cái hộp bên chân lên.
Bên trong là một đôi khuy cổ tay áo tinh xảo, bạch kim làm thành bộ dáng tiểu miêu, mắt mèo một vàng một lam, là một đôi mèo Ba Tư.
"Chú thế mà nuôi mèo á."
"Mèo chú nuôi đâu? Sau lại đi đâu rồi?"
Bên tai hoảng hốt có người hỏi hắn như vậy, hắn lúc ấy nói thế nào?
"Già rồi."
Trên thực tế, con mèo kia là bạn duy nhất chơi cùng hắn thời thơ ấu, cũng không phải là già rồi, mà là một ngày nào đó nó đột nhiên biến mất không thấy.
Hắn cơ hồ đem toàn bộ Lâu gia lật lên, thậm chí vì thế mà đắc tội tình phụ (thiếp thất) của ba hắn, không đếm được bao nhiêu châm chọc, cũng không tìm được, thẳng đến ba tháng sau, nó lại như không có việc gì trở về.
Nhưng hắn cũng không mở cửa sổ tiếp nhận.
Hắn đã quen một mình một người, không hề cần nó.
Tình phụ của ba hắn trào phúng cười: "Quái vật cũng cần người bồi sao? Đến mèo cũng không thích nó."
Đến mèo cũng không thích, huống chi là người?
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ rõ những lời này.
Nhưng là rất ít rất ít thời điểm, đêm khuya tĩnh lặng, trong công việc không có cách nào tràn ngập cảnh trong mơ ở trong một góc, hắn cũng từng nghĩ tới, có thể hay không ——
"Tiên sinh, tiên sinh! Ngài mau đi xem một chút đi, chúng tôi ngăn không được, Chu tiểu thư xe cũng không đi, ô cũng không lấy, cứ như vậy chạy ra! Bên ngoài mưa lớn lắm rồi!"
Có thể thật sự may mắn như vậy hay không, để hắn gặp gỡ một đồ ngốc?
Lâu Văn Viễn đột nhiên đứng lên đi ra bên ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhuế: Chú mới ngốc, đại móng heo!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/06/2019 – Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Chân trời mây đen tụ tập, dự báo thời tiết nhắc nhở tối nay có mưa to.
Khương Nhuế lái xe chạy trên vùng núi quốc lộ. Trong lòng cô rất rõ ràng, hôm nay đi Lâu gia, sẽ có một trận đánh ác liệt, thành công hay không, quyết định quan hệ của cô và Lâu Văn Viễn tiến thêm một bước.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, Lâu Văn Viễn thái độ với cô cũng như với những người khác vẫn như cũ không có gì bất đồng, tao nhã khoan dung, lại cũng xa cách lãnh đạm, có lẽ mấy ngày nay cô cố tình làm việc, còn có vài phần dung túng để ý, nhưng như vậy không đủ.
Lâu Văn Viễn này, hắn không cần biểu hiện ra ngoài bộ dáng vô hại như vậy, chỉ cần hắn ở trước mặt cô còn mang mặt nạ một ngày, vậy tỏ vẻ quan hệ hai người vẫn xa cách như cũ.
Hiện tại việc cô làm, chính là muốn đem tầng mặt nạ của hắn bóc ra. Nhưng việc này cô không nắm chắc lắm, quá nhẹ, không đau không ngứa, quá mức, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại (phản phệ).
Khương Nhuế nhìn chằm chằm mặt đường, trong đầu tưởng tượng tình cảnh lát nữa có khả năng sẽ xuất hiện.
Đình viện Lâu gia dần dần xuất hiện ở trước mắt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, thu liễm tâm tư, trên mặt treo lên tươi cười.
Thấy cô tới, Lý tẩu là người đầu tiên đi đón, kinh hỉ nói: "Chu tiểu thư tới rồi."
"Là tôi, vài ngày không gặp." Khương Nhuế cười cùng bà chào hỏi.
"Còn không phải sao, vừa rồi tôi còn lẩm bẩm, nói Chu tiểu thư bao ngay nay sao không tới, kết quả mong được ước thấy. Cô đã ăn cơm chưa ạ?"
Khương Nhuế gật gật đầu, tầm mắt ở trong phòng dạo qua một vòng, "Tôi ăn rồi, Lâu tiên sinh ở đâu?"
"Ở trên lầu." Lý tẩu tiểu tâm quan sát sắc mặt cô một phen, châm chước nói: "Chu tiểu thư đừng trách tôi mạo muội, mấy ngày nay cô không tới, có phải nháo cùng tiên sinh nên không vui không?"
"Không có nha." Khương Nhuế khó hiểu nói, "Ngày hôm qua tôi còn liên hệ với chú ấy mà."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi," Lý tẩu nhẹ nhàng thở ra, lại có chút lo lắng, "Tiên sinh mấy ngày nay không biết vì sao, tâm tình không được tốt, hôm nay đến cơm chiều cũng chưa ăn, vừa trở về liền vào thư phòng."
"Thật sao?" Khương Nhuế vừa nghe, lập tức cộp cộp cộp đi lên trên lầu, "Không ăn cơm sao được, tôi đi kêu chú ấy xuống dưới."
Lầu ba im ắng, trên hành lang không có bóng người. Khương Nhuế đến trước thư phòng Lâu Văn Viễn khấu gõ cửa hai cái, đợi một lát, không chờ đáp lại, cô ở bên ngoài nói một tiếng, "Tôi tiến vào đấy." Lại đợi chút, mới đẩy cửa đi vào.
Thư phòng bức màn không kéo ra, cũng không bật đèn, tối tăm, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người ngồi sau bàn làm việc.
"Chú ở bên trong sao, gõ cửa lại không lên tiếng, hại tôi còn tưởng không có ai." Khương Nhuế nói.
Ngầm người không có đáp lại.
Cô đến gần vài bước, đôi tay chống ở trên bàn sách, dướn thân, nghiêng đầu nhìn Lâu Văn Viễn. Chỉ là ánh sáng quá mức tối tăm, không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Chú làm sao vậy? Lý tẩu nói cơm chiều chú cũng chưa ăn, có phải phiền lòng chuyện công ty không? Hay là quá mệt mỏi? Tôi đã sớm nói với chú, tiền là kiếm không hết, cần gì liều mạng như vậy."
Lâu Văn Viễn âm thầm trầm mặc.
"Chẳng lẽ sinh bệnh?" Khương Nhuế vòng qua cái bàn, vươn tay chuẩn bị sờ sờ trán hắn, thời điểm sắp đụng tới, bàn tay bỗng nhiên bị người ngăn lại.
Lâu Văn Viễn rốt cuộc có động tác.
"Đủ rồi." Hắn nói.
Không biết có phải bởi vì ẩn trong bóng tối hay không, thanh âm hắn so với bình thường ôn hòa, càng nhiều một phân lạnh lẽo.
Khương Nhuế hậu tri hậu giác lùi tay về, mới phát hiện hắn dị trạng (tình trạng lạ lùng), nghi hoặc nói: "Rốt cuộc chú làm sao vậy? Cái gì đủ rồi?"
Lâu Văn Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khương Nhuế phát hiện hắn bình thường luôn không rời mắt kính, hiện tại thế nhưng không có đeo trên mặt.
Ngoài cửa sổ đột nhiên sẹt qua một đạo tia chớp, dựa theo tia sáng này, cô có thể thấy rõ ràng màu xám nhạt lạnh lẽo trong mắt hắn, tựa như loài rắn đôi mắt lạnh băng mà vô cơ chất (vô thần).
Vừa lúc tiếng sấm lớn đánh lên, cô không tự giác lui một bước.
Phát hiện động tác của cô, Lâu Văn Viễn châm chọc mà cong cong khóe miệng.
Khương Nhuế nhấp môi, tựa hồ có chút không phục, lại bước lên một bước, "Sao chú kỳ kỳ quái quái vậy? Rốt cuộc cái gì đủ rồi? Có chuyện gì mà không nói thẳng ra?"
"Ta nói đủ rồi, không nghĩ muốn bồi cô chơi trò nhàm chán này nữa, chuyện này dừng ở đây đi."
Khương Nhuế mở to hai mắt nhìn, "Có ý tứ gì?"
Lâu Văn Viễn khẽ cười một tiếng, hắn cười trước nay đều là ôn hòa có lễ, hiện tại nghe lại có vẻ lạnh lẽo, lại có vài phần âm trầm.
"Mặc kệ cô giả ngu hay là như thế nào, cũng mặc kệ cô muốn lấy cái gì từ ta, ta đều không muốn chơi. Cô đi tìm Lâu Minh Lãng đi, về sau hai người các ngươi muốn kết hôn hay là từ hôn, đều không có quan hệ với ta."
"Cái gì mà không quan hệ với chú, chúng ta... Không phải đã nói muốn kết hôn sao?"
"Bồi cô chơi mà thôi, còn coi là thật?" Lâu Văn Viễn có chút ác liệt mà nói, "Cô ở chỗ của ta khóc sướt mướt, dây dưa không rõ, nếu ta không giả vờ đồng ý, sao có thể thoát khỏi? Thực ra cảm thấy rất thú vị, không ngại bồi cô chơi một thời gian, không ngờ trò chơi này lại đơn giản như vậy."
Khương Nhuế lắc lắc đầu, khóe miệng cố chấp mà nhấp: "Tôi không muốn nghe những lời này, chú đừng nói nữa. Tôi biết mấy ngày nay tâm tình chú không tốt, ngày thường lúc tâm tình tôi không tốt, cũng suy nghĩ vài việc kỳ quái, chỉ cần đi ra ngoài một chút thì tốt rồi, đi ra ngoài giải sầu, ăn chút đồ ăn ngon, phiền não gì cũng tan hết."
Lâu Văn Viễn không nói chuyện, lấy ánh mắt cổ quái mà đánh giá cô, sau đó ngả ngớn nói: "Cô ở trước mặt nam nhân khác cũng là bộ dáng này sao?"
"Cái gì?"
"Làm bộ ngây thơ vô tội, đem một đám nam nhân vỗ tay đùa bỡn, nhìn bọn họ ngớ ngẩn vì cô, có phải có cảm giác đặc biệt thành tựu hay không?"
Khương Nhuế môi run rẩy, không dám tin tưởng mà nhìn hắn, "Ở trong mắt chú, tôi chính là người như vậy?"
Trong mắt Lâu Văn Viễn lóe nhanh hiện lên cái gì, nhưng vừa nhớ tới buổi chiều nhìn thấy hai người ở trong quán cà phê ôm nhau, thanh âm hắn càng thêm lạnh nhạt: "Bằng không cô nghĩ là gì?"
"Lâu Văn Viễn!" Khương Nhuế tức điên, ngực kịch liệt phập phồng, "Tôi không biết rốt cuộc chú uống lộn thuốc gì, ở đây phát điên cái gì! Nhưng tốt nhất chú đem những lời vừa nói rút lại đi!"
"A," so với cô kích động, Lâu Văn Viễn ngữ khí bình tĩnh đến kinh người, "Đừng quậy tính tiểu thư với ta, ở đây không ai dỗ dành cô đâu, muốn quậy thì đi tìm Lâu Minh Lãng đi."
"Lâu Minh Lãng Lâu Minh Lãng, Lâu Minh Lãng thế nào đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Hôm nay chú vì cái gì mà cứ nói đến hắn?!"
"Thật là bạc tình a, một tháng trước, hắn vẫn là vị hôn phu của cô, hôm nay liền không liên quan đến chuyện của cô? Cũng đúng, nếu hắn thỏa mãn được cô, sao cô có thể đến tìm ta?"
Lời ám chỉ này ý vị thật sự không chịu nỗi, Khương Nhuế cơ hồ đã quên tức giận, ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Lâu Văn Viễn đến gần, phun ra hơi thở sắp chạm đến mặt cô, tư thái ái muội như thế, nhưng lời hắn nói lại làm nhân tâm lạnh lẽo, "Nếu ta cự tuyệt, cô lại muốn đi tìm đàn ông nào?"
Bang ——
"Khốn nạn!"
Bàn tay ném ở trên mặt, Lâu Văn Viễn quay đầu đi.
Khương Nhuế hốc mắt đỏ bừng, máu từng luồng nảy lên đỉnh đầu, cô quả thực muốn đứng thẳng không được, siết chặt nắm tay, ngạnh cổ nói không lựa lời: "Chú nói không sai, nếu Lâu Minh Lãng thỏa mãn được tôi, sao tôi có thể tìm đến chú chứ? Đáng tiếc mắt tôi bị mù, chú chỉ là một lão nam nhân thì có cái gì tốt! Tính tình thì cổ quái, còn không có tình thú, trong mắt chỉ có làm việc làm việc làm việc, so với Lâu Minh Lãng hắn tốt hơn chú gấp một trăm lần!"
Cô dùng sức đẩy ra hắn, bỗng nghẹn ngào nói: "Thích chú đều là đồ ngốc!"
Lâu Văn Viễn lui một bước.
Trong phòng không người nói chuyện, chỉ có Khương Nhuế tinh tế khụt khịt.
Trời đã hoàn toàn đen, liên tiếp vài đạo tia chớp xé rách mây đen che đậy không trung, tiếng sấm nặng nề đánh ở bên tai, ấp ủ hơn phân nửa ngày hạt mưa rốt cuộc nện xuống đất.
"Đồ ngốc, đồ ngốc..." Khương Nhuế lẩm bẩm tự nói, bỗng nhiên từ quần áo trong túi lấy ra cái gì, ném lên trên ngực Lâu Văn Viễn, xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
"Tôi chính là người vô cùng ngu ngốc!"
Đó là một cái hộp nhỏ, đụng đến người sau đó lăn dưới chân Lâu Văn Viễn, hắn vẫn đứng đấy không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, trên hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, bên ngoài Lý tẩu sốt ruột mà gõ cửa: "Tiên sinh, tiên sinh?"
Không có người lên tiếng, nếu là ngày thường, bà không dám tự chủ trương, nhưng hôm nay thật sự bất chấp quá nhiều, một phen đẩy cửa ra, "Tiên sinh, Chu tiểu thư làm sao vậy? Vẫn luôn nháo phải đi, bên ngoài đang còn mưa mà."
Lâu Văn Viễn không phản ứng.
Lý tẩu gấp đến độ dậm dậm chân, lại vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu.
Cửa sổ không quan trọng, gió đêm mưa hỗn loạn mùi tanh thổi vào trong thư phòng.
Lâu Văn Viễn bỗng nhiên hoàn hồn, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt cái hộp bên chân lên.
Bên trong là một đôi khuy cổ tay áo tinh xảo, bạch kim làm thành bộ dáng tiểu miêu, mắt mèo một vàng một lam, là một đôi mèo Ba Tư.
"Chú thế mà nuôi mèo á."
"Mèo chú nuôi đâu? Sau lại đi đâu rồi?"
Bên tai hoảng hốt có người hỏi hắn như vậy, hắn lúc ấy nói thế nào?
"Già rồi."
Trên thực tế, con mèo kia là bạn duy nhất chơi cùng hắn thời thơ ấu, cũng không phải là già rồi, mà là một ngày nào đó nó đột nhiên biến mất không thấy.
Hắn cơ hồ đem toàn bộ Lâu gia lật lên, thậm chí vì thế mà đắc tội tình phụ (thiếp thất) của ba hắn, không đếm được bao nhiêu châm chọc, cũng không tìm được, thẳng đến ba tháng sau, nó lại như không có việc gì trở về.
Nhưng hắn cũng không mở cửa sổ tiếp nhận.
Hắn đã quen một mình một người, không hề cần nó.
Tình phụ của ba hắn trào phúng cười: "Quái vật cũng cần người bồi sao? Đến mèo cũng không thích nó."
Đến mèo cũng không thích, huống chi là người?
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ rõ những lời này.
Nhưng là rất ít rất ít thời điểm, đêm khuya tĩnh lặng, trong công việc không có cách nào tràn ngập cảnh trong mơ ở trong một góc, hắn cũng từng nghĩ tới, có thể hay không ——
"Tiên sinh, tiên sinh! Ngài mau đi xem một chút đi, chúng tôi ngăn không được, Chu tiểu thư xe cũng không đi, ô cũng không lấy, cứ như vậy chạy ra! Bên ngoài mưa lớn lắm rồi!"
Có thể thật sự may mắn như vậy hay không, để hắn gặp gỡ một đồ ngốc?
Lâu Văn Viễn đột nhiên đứng lên đi ra bên ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhuế: Chú mới ngốc, đại móng heo!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/06/2019 – Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Đánh giá:
Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta
Story
Chương 56: (12)
10.0/10 từ 38 lượt.