Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 7

99@-

Chương 7: Hứng thú nhất thời


Tần Tuế Minh về nhà cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ là ông nội anh tuổi đã cao, mấy năm gần đây tuy không mắc bệnh nặng nhưng những vấn đề nhỏ vẫn khó tránh khỏi.


Không lâu trước, ông phải nhập viện vài ngày vì huyết áp cao, nhưng tính ông cương quyết, vừa đỡ một chút đã đòi ra viện, chẳng ai kìm được.


Biệt thự cổ của gia tộc Tần rực rỡ ánh đèn. Tần Tuế Minh xuống xe, đưa chìa khóa cho quản gia rồi bước vào.


Gia đình họ Tần phức tạp, giàu có không chỉ ba đời, biệt thự này cũng đã tồn tại hàng chục năm, diện tích rộng lớn, mỗi người trong gia phả đều có phòng riêng ở đây, chỉ là ít khi về.


Tần Tuế Minh đặc biệt hơn, là cháu đích tôn, cũng là người được lòng ông nội nhất, từ nhỏ đã được ông dạy dỗ bên cạnh.


“Ba mẹ, chú ba, dì ba.”


Vừa vào cửa, anh đã chào hỏi. Nội thất biệt thự theo phong cách Trung Quốc điển hình, tường treo đầy tranh sơn thủy của các danh họa.


“Tuế Minh đến rồi hả?” Chú ba và dì ba lên tiếng trước.


Chú ba liếc nhìn cậu trai trẻ tuổi đang độ nổi loạn bên cạnh, cậu ta miễn cưỡng đứng dậy chào: “Anh…”


Tần Tuế Minh gật đầu qua loa.


“Đến rồi thì lên đi.” Tần Phong thấy anh tới cũng chẳng buồn cười, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc như thường lệ. “Ông nội đang đợi con trên lầu.”


Tần Tuế Minh gật đầu rồi lên lầu hai. Trong thư phòng, ông nội mặc áo Tôn Trung Sơn cài khuy, tay cầm điếu thuốc.


“Ông nội.” Việc đầu tiên Tần Tuế Minh làm là giật lấy điếu thuốc trên tay ông, đặt xuống bàn, bất lực nói: “Sao ông lại hút thuốc?”


“Chỉ hút vài hơi thôi.”


“Bác sĩ dặn ông hạn chế rồi.”


Hôm nay ông nội gọi Tần Tuế Minh về cũng chẳng có việc gì, chỉ là lâu không gặp nên muốn trò chuyện.


“Sao gọi con về ăn tối mà không qua?”



Sau biệt thự là núi đồi bao quanh, ông nội không thích dùng điều hòa, mùa hè chỉ mở cửa sổ. Tần Tuế Minh xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, cười nhẹ: “Lúc ông gọi, con đang trên đường đón Cẩn Bảo đi ăn.”


“Đứa trẻ nhà họ Kỷ đó…” Ông nội lắc đầu cười, tự rót trà. “Nếu con thất hẹn, nó lại giận cho xem. Nhưng trước mặt ông thì ngoan lắm. Thú vị thật, lúc cần hiểu chuyện thì hiểu, lúc nghịch rất nghịch, trẻ con có chút cá tính cũng tốt.”


Tần Tuế Minh ngồi trò chuyện với ông một lúc, lại đánh cờ vài ván. Lúc xuống lầu, Tần Phong đã đi rồi, chỉ còn Đổng Thư Thấm ngồi đợi.


Nhà họ là kiểu cha nghiêm mẹ hiền. Tần Phong từ nhỏ tới lớn hiếm khi cười với anh, nhưng Đổng Thư Thấm lại luôn tự tay chăm sóc mọi thứ.


“Bình thường chẳng thấy về nhà.” Bà trách móc nhìn anh. “Muốn gặp mặt còn phải chọn dịp.”


Tần Tuế Minh thở dài: “Vì mỗi lần về mẹ lại giới thiệu bạn gái cho con. Con thực sự không vội.”


Đổng Thư Thấm nghe xong liền nổi giận, vỗ vào vai anh: “Con không vội, con chẳng vội cái gì. Chỉ là hẹn hò thôi, có bắt con cưới đâu.”


Cách tốt nhất với chủ đề này là im lặng. Tần Tuế Minh để mẹ nói, thi thoảng mới ậm ừ cho qua.


Đổng Thư Thấm trừng mắt: “Bảo kiếm bạn gái không chịu, bà ngoại đưa ngọc bội kia cho con, bảo sau này tặng bạn gái, con lại nhận.”


“Mẹ không nói viên ngọc đó rất linh thiêng, tốt cho người đeo sao?” Tần Tuế Minh nói. “Con cất đi trước.”


Anh chậm rãi thêm: “Rồi cũng sẽ tặng thôi, đúng không?”


*


Kỷ Lạc Cẩn ban đầu nhìn Lâu Dã không vừa mắt, nhưng khi nghe cậu ta vô tình kể chuyện từng luyện bắn cung chuyên nghiệp, từng được chọn vào đội tuyển thành phố, mắt cậu bỗng sáng rực.


Chỉ là cậu ngại mất mặt, không tiện chủ động bắt chuyện.


Lâu Dã rất tinh ý, chủ động tới trò chuyện, toàn chọn chủ đề khiến Kỷ Lạc Cẩn tò mò.


Khi bình tĩnh lại, Kỷ Lạc Cẩn cầm cây cung bên cạnh lên chơi. Tư thế đứng chuẩn, càng tôn lên bờ vai và lưng thon gọn, dáng kéo cung rất đẹp mắt.


Lâu Dã đứng bên cạnh bật cười, nhận xét: “Tư thế khá ngầu đấy.”


“Đương nhiên.” Kỷ Lạc Cẩn thích được khen. “Soái lắm phải không?”


Lâu Dã gật đầu hợp tác: “Khá chuẩn đấy, ai dạy cậu vậy?”



Tư thế kéo cung này là Tần Tuế Minh dạy. Cây cung đó nặng không tưởng, Kỷ Lạc Cẩn cầm đã thấy mỏi tay, nhưng vì sĩ diện nên không nói, sợ Tần Tuế Minh chê cười.


Dù cuối cùng Tần Tuế Minh vẫn ôm cậu từ phía sau, vừa hướng dẫn vừa trực tiếp cầm tay cậu kéo cung.


Kỷ Lạc Cẩn ra ngoài một mình chưa bao giờ ở quá mười hai giờ. Cậu chưa chơi đã, Đường Vy đã gọi điện giục về.


Cậu miễn cưỡng báo địa chỉ, đợi tài xế tới đón.


Lâu Dã lúc này đã thân với cậu, mở chai vitamin mua từ máy bán hàng đưa cho cậu, ngạc nhiên hỏi: “Cậu về sớm thế à?”


Kỷ Lạc Cẩn quen được chiều chuộng, nhận lấy chai nước uống ngay, định nuốt xong mới trả lời thì Cố Sâm Mộc chạy tới giải thích hộ: “Nhà nó quản nghiêm lắm.”


“Vậy sao?” Lâu Dã lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat, nhìn Kỷ Lạc Cẩn hỏi: “Vậy kết bạn nhé? Nghe Cố Sâm Mộc nói cậu là sinh viên đại học A, tôi là tân sinh viên khoá này, phải gọi cậu một tiếng học trưởng.”


“Được.” Kỷ Lạc Cẩn thấy cậu ta cũng ổn, chẳng do dự quét mã, nhăn mặt nói: “Đừng gọi học trưởng, gọi đại ca đi.”


Kết bạn xong, cậu phẩy tay đi xuống lầu.


Lâu Dã vẫn đứng nguyên chỗ, sau khi chấp nhận lời mời, cậu lướt xem vòng bạn bè của Kỷ Lạc Cẩn, chỉ mở trong một tháng, chẳng có nội dung gì, toàn ảnh chú chó pug mặc đủ loại váy.


Thi thoảng có đôi tay đẹp véo cằm chó pug lọt vào khung hình, Lâu Dã nhìn chằm chằm bức ảnh, phóng to thu nhỏ xem mãi.


Hè qua đi, Kỷ Lạc Cẩn phải trở lại trường.


Cậu không thích học lắm, có lẽ vì biết sau này không đói chết được, từ nhỏ đã chẳng hứng thú với việc dậy sớm thức khuya học hành, thành tích không đến nỗi bét lớp nhưng cũng chẳng xuất sắc.


Tưởng rằng thi đại học cho có, nhưng năm lớp 12, Tần Tuế Minh tới tận nhà kèm cậu học.


Kỷ Lạc Cẩn đến giờ vẫn nhớ như in, vì ngày đầu tiên Tần Tuế Minh đến dạy, còn mang theo sách hướng dẫn chọn trường, mở ra thẳng thừng nói: “Thi đại học S đi, được không?”


Cậu kinh ngạc đáp: “Anh tưởng em là thiên tài à?”


Tần Tuế Minh nhíu mày suy nghĩ, lật vài trang sách, trực tiếp quyết định thay cậu: “Vậy đại học A vậy, phù hợp với dân nghệ thuật như em.”


Điểm chuẩn đại học A cũng cao hơn điểm hiện tại của Kỷ Lạc Cẩn một khoảng. Năm lớp 12 trở thành năm đen tối nhất đời cậu, vô số lần định hất bàn phản kháng, nhưng đều bị Tần Tuế Minh đè xuống.


Có lúc học đến mức bế tắc, Kỷ Lạc Cẩn khóc lóc tìm Đường Vy, cầu xin bà bảo Tần Tuế Minh đừng tới nữa.



Hôm nay chỉ cần đến trường báo danh. Kỷ Lạc Cẩn đứng trước cổng đợi Tần Tuế Minh tới đón. Nhà cậu và trường tuy không xa nhưng cũng cách nhau hơn ba mươi phút lái xe.


Tần Tuế Minh giờ sống một mình, căn hộ mua sau khi Kỷ Lạc Cẩn vào đại học, nằm ngay cạnh trường.


Kỷ Lạc Cẩn khó ngủ, không thích ngủ nhờ, nhưng nếu sáng hôm sau có tiết sớm thì cũng tạm chấp nhận.


Cậu ôm Mỹ Mỹ, đeo ba lô đứng đợi, thấy chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt, bực bội lên ghế phụ nói: “Anh để em đợi năm phút ngoài này à?”


“Trên đường có va chạm xe, họ không thống nhất được nên đợi cảnh sát.” Tần Tuế Minh với tay lau mồ hôi cho cậu. “Em không đứng dưới bóng râm đợi, cứ phải ra nắng à?”


Kỷ Lạc Cẩn sững sờ, rõ ràng là bản thân không nghĩ ra, vẫn đổ lỗi: “Ai biết anh đến muộn thế?!”


“Ai biết em ngốc thế?”


Kỷ Lạc Cẩn ôm chó, “hừ” một tiếng quay lưng không thèm nói nữa, mãi đến khi Tần Tuế Minh dừng xe mua cho cậu một cây kem, cậu mới chịu làm lành.


Kỷ Lạc Cẩn không chịu được người dính mồ hôi, việc đầu tiên về đến nhà là đưa chó cho Tần Tuế Minh, còn mình thì chạy vào tắm.


Cậu không thường ở nhà Tần Tuế Minh, nhưng phòng khách này là anh chuẩn bị riêng, tủ quần áo cũng đầy đủ.


Tần Tuế Minh lấy bát đổ thức ăn khô đã chuẩn bị sẵn cho chó. Từ lúc Kỷ Lạc Cẩn mua chó, anh đã đoán trước sẽ có ngày này nên sắm sẵn mọi thứ.


Cho chó ăn xong lại đổ nước, Mỹ Mỹ có lẽ phơi nắng cùng Kỷ Lạc Cẩn lâu quá, uống nước ừng ực, nước văng tung tóe.


Tần Tuế Minh nhìn thấy, ghét bỏ mà tránh ra.


Biết Kỷ Lạc Cẩn đang tắm, anh vào phòng khách không gõ cửa, quen tay nhặt áo quần cậu vứt bừa bãi dưới đất, định mang đi giặt thì nghe điện thoại trên giường liên tục kêu.


Tin nhắn đến dồn dập.


“Lạc Lạc, điện thoại em kêu liên tục.”


“Vậy à?” Kỷ Lạc Cẩn tắm rất nhanh, sắp xong rồi, hét từ trong phòng tắm. “Anh xem hộ em có việc gì gấp không!”


Mật khẩu điện thoại Kỷ Lạc Cẩn anh biết, là dãy số 1 đơn giản. Mở ra, Tần Tuế Minh thấy hàng loạt tin nhắn WeChat từ người tên “Lâu Dã”.


Anh nắm rõ bạn bè của Kỷ Lạc Cẩn, nhưng cái tên này lại lần đầu nghe thấy. Tần Tuế Minh hơi nhíu mày, tay đã không kiềm chế được lướt xem lịch sử trò chuyện.



Ánh mắt anh lướt qua từng dòng.


“Gì thế?” Kỷ Lạc Cẩn lau tóc bước ra, nhìn anh hỏi. “Ai tìm em?”


Tần Tuế Minh buông điện thoại xuống bàn, tự nhiên đi tới bảo cậu ngồi lên ghế để anh lau tóc cho.


“Lâu Dã.”


Kỷ Lạc Cẩn lắc đầu không yên, nước bắn lên áo Tần Tuế Minh. Mỗi lần lau tóc cho cậu, anh đều cảm thấy như đang huấn luyện mèo.


Anh liếc nhìn vệt nước trên áo, tiếp tục hỏi: “Bạn mới à?”


“Ừ.” Kỷ Lạc Cẩn đáp qua loa. “Bạn Cố Sâm Mộc, mới quen gần đây.”


“Cùng trường với em?”


Tần Tuế Minh lau tóc rất khéo, Kỷ Lạc Cẩn ngửa đầu lim dim mắt đầy thoải mái, bất chợt đáp: “Tân sinh viên.”


Chỉ vài câu, Tần Tuế Minh đã nắm được tình hình. Anh dừng tay, nói tiếp: “Cậu ta nhắn bảo vừa đá bóng ngã gãy chân, hỏi em có ở trường không.”


Kỷ Lạc Cẩn kinh ngạc: “Cậu ta muốn em đến phòng y tế thăm à? Trông em giống người rảnh lắm sao, hay cậu ta nghĩ chúng em thân thiết lắm?”


“Vậy em đi không?”


“Đương nhiên là không!”


Tần Tuế Minh lấy máy sấy, trong làn gió nóng lướt nhẹ tóc cậu, động tác càng dịu dàng hơn: “Em không phải luôn muốn đi trượt tuyết sao? Anh đã thuê cả khu trượt tuyết mới mở, lúc nào rảnh anh dẫn em đi chơi?”


“Muốn!” Kỷ Lạc Cẩn mắt sáng rực. “Trước giờ anh không chịu dạy em mà?”


“Vì em luôn bất cẩn.” Tần Tuế Minh mặt lạnh nói. “Phải nghe lời anh, không rất dễ bị thương.”


Kỷ Lạc Cẩn vui quá ôm lấy Tần Tuế Minh, dụi dụi vào ngực anh như hồi nhỏ, còn hứa hẹn hão: “Em vốn rất ngoan.”


“Ừ.”


Tần Tuế Minh vuốt tóc cậu.


Anh phát hiện gần đây Kỷ Lạc Cẩn quá nhiệt tình với bắn cung, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hứng thú nhất thời, thay thế bằng thứ mới là quên sạch.


Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác Truyện Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác Story Chương 7
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...