Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 6

113@-

Chương 6: Không dám mắng, không nỡ đánh


Chân Kỷ Lạc Cẩn đặt lên đùi Tần Tuế Minh, ra vẻ hiển nhiên bắt người khác phải hầu hạ mình. Cậu lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ đến giờ chưa từng nếm trải khổ cực gì, da trên người chỗ cũng mềm mại như đậu phụ.


Bàn chân cậu thon thả, cân đối, vì ngồi lâu trong phòng điều hòa nên các ngón chân hồng hào như màu phấn. Tần Tuế Minh nắm lấy mắt cá chân cậu, vừa buông ra đã thấy một vệt đỏ hằn lên, dấu vết từ ngón tay anh để lại.


Anh nhìn một lúc lâu rồi mới cầm lọ thuốc trên bàn lên, vừa mở nắp đã bị Kỷ Lạc Cẩn đá một cái vào đùi chẳng vì lý do gì.


Tần Tuế Minh tóm lấy mắt cá chân cậu, ngón tay lướt qua xương nhô lên, khẽ cảnh cáo: “Đừng lộn xộn.”


Kỷ Lạc Cẩn thua trò chơi, cú đá vừa rồi hoàn toàn là để trút giận. Ghế cậu ngồi là ghế xoay, cậu xoay một vòng đối diện với Tần Tuế Minh, nhỏ giọng nói thầm:”Chỉ là đá một cái thôi mà, anh thật là hẹp hòi.”


Bây giờ đã rảnh tay, cậu định tự bôi thuốc cho mình. Co chân lại muốn rút về, nhưng phát hiện Tần Tuế Minh nhìn thì có vẻ không dùng sức, kỳ thực lại nắm rất chặt.


Cậu “tsk” một tiếng, không chịu rút kinh nghiệm lại đá thêm vài cái nữa: “Để em tự làm.”


Dù sao cũng có chút nhớ bài, lần này đá nhẹ như mèo con nghịch ngợm, vừa muốn trêu chọc lại sợ bị trừng phạt, chỉ dám thu móng vuốt lại dùng đệm chân vỗ nhẹ vài cái.


“Đau.”


Lực trên mắt cá chân đột nhiên mạnh lên, kỳ thực không thật sự đau, nhưng Kỷ Lạc Cẩn vốn da mỏng, chỉ cần hơi đau một chút là lập tức kêu lên. Cậu bất mãn nói: “Rốt cuộc anh có muốn bôi thuốc cho em không?”


Tần Tuế Minh mím môi, kéo cậu lại, bắt cậu đặt chân lên đầu gối mình. Anh cố gắng bình tĩnh nói: “Anh rất sẵn lòng, nhưng em có thể đừng đá anh được không?”


Kỷ Lạc Cẩn thấy anh bị đá mà cũng không tức giận, liền được nước lấn tới, chân bị giữ vẫn không chịu yên, lại giơ lên làm điệu bộ đá.


“Kỷ Lạc Cẩn.” Tần Tuế Minh đeo găng tay dùng một lần đi kèm với thuốc, bôi một ít thuốc lên ngón tay, bình thản nói, “Nếu còn đá nữa, anh sẽ đánh em đấy.”


Ngón chân co lại, Kỷ Lạc Cẩn cúi đầu chơi điện thoại, cuối cùng cũng an phận.


Tần Tuế Minh đã quen với việc chăm sóc cậu, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở gót chân. Tối nay anh còn có cuộc họp online với đối tác nước ngoài, hôm nay đến chỉ là để gặp Kỷ Lạc Cẩn, dặn dò:


“Nhớ bôi thuốc mỗi ngày, không sau này đi giày khác cũng sẽ đau.”


Kỷ Lạc Cẩn đang xem điện thoại, hờ hững đáp một tiếng, biểu hiện “tai này lọt tai kia” rất thành thạo.


Tạm thời vẫn trong phạm vi chịu đựng của Tần Tuế Minh, anh vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói: “Mấy ngày này có thể đi dép thì đi dép.”


Kỷ Lạc Cẩn vẫn không ngẩng đầu, vẫn ngồi không đúng tư thế, lần này thậm chí không thèm đáp, gật đầu với vẻ rất mất kiên nhẫn.


Tần Tuế Minh ghét nhất thái độ này của cậu, liền giật lấy điện thoại để ra sau lưng. Trước khi Kỷ Lạc Cẩn kịp nổi giận, anh bình thản gọi: “Kỷ Lạc Cẩn.”



“Biết rồi!” Kỷ Lạc Cẩn đáp, “Khi nói chuyện với anh không được xem điện thoại, như thế rất bất lịch sự!”


Tần Tuế Minh vẫn không hài lòng, khóe môi hơi hạ xuống.


“… Vẫn không đúng?”


“Nhắc lại những gì anh vừa nói.”


Kỷ Lạc Cẩn uể oải lặp lại: “Bôi thuốc mỗi ngày, không có việc gì thì đừng đi giày.”


“Còn biết nghe lời anh.” Tần Tuế Minh đút điện thoại lại vào tay cậu, cuối cùng xoa đầu cậu một cái, “Anh đi trước, mấy ngày này bận nên không đến tìm em nữa, có việc gì thì gọi cho anh, nếu không nghe máy thì gọi cho trợ lý của anh.”


Nói xong, anh đỡ lấy chiếc ghế đang đung đưa, lần này Kỷ Lạc Cẩn ôm điện thoại trong lòng không chơi nữa, nhưng Tần Tuế Minh vẫn vỗ đầu cậu một cái, thấp giọng: “Ngồi không ra ngồi.”


Kỷ Lạc Cẩn bỏ hai chân đang bắt chéo rất ngông nghênh xuống, ngẩng đầu lên bất mãn nói: “Anh quản em còn nhiều hơn mẹ em.”


Tần Tuế Minh vờn tóc cậu, chợt nhớ đến cách xưng hô nghe được mấy hôm trước, cúi người xuống nhìn cậu nói: “Cũng không có vấn đề gì, mọi người đều nói anh là ‘daddy’ của em.”


“Biến!”


Câu này chạm vào nỗi đau của Kỷ Lạc Cẩn, cậu lập tức nhảy dựng lên muốn đẩy người kia ra cửa, nhưng Tần Tuế Minh đứng vững như núi.


Thấy Kỷ Lạc Cẩn giận đỏ mặt, Tần Tuế Minh giống như trêu chọc trẻ con, hợp tác lùi lại vài bước, anh dùng ngón tay gãi cằm cậu một cái nói: “Anh đâu có bắt em gọi, chỉ là nói thôi, em giận cái gì?”


“Anh phiền phức quá.” Kỷ Lạc Cẩn quay mặt đi, “Không muốn nói chuyện với anh nữa.”


Biểu hiện giận dỗi của Kỷ Lạc Cẩn rất rõ ràng, mím môi không nhìn người khác, giống hệt lúc nhỏ hay ăn vạ, khiến người ta rất muốn chọc vào mặt cậu.


Tần Tuế Minh vừa giơ tay lên thì điện thoại reo.


Anh cúi xuống nhìn, là trợ lý gọi đến. Tần Tuế Minh bắt máy, thói quen thả lỏng cà vạt đang thắt, khẽ “Alo” một tiếng.


Trợ lý gọi đến để nhắc nhở về cuộc họp online tối nay. Khi nói chuyện công việc, giọng Tần Tuế Minh trầm thấp, không phải hung dữ, nhưng toát ra khí chất ra lệnh, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Kỷ Lạc Cẩn.


Điện thoại cũng chẳng có gì thú vị, Kỷ Lạc Cẩn đặt lên bàn, xoay ghế chơi, tranh thủ liếc nhìn Tần Tuế Minh.


Mặt mày buông xuống, trông có phần lãnh đạm, khóe miệng không một chút ý cười.


Tần Tuế Minh đang nghe điện thoại, không biết từ đâu lại bắt được ánh mắt nhìn trộm của Kỷ Lạc Cẩn, tay đặt lên lưng ghế hơi dùng lực, thành công giữ chiếc ghế đang đung đưa lại.


Anh kéo điện thoại ra xa một chút, ngẩng lên nhìn Kỷ Lạc Cẩn, mấp máy miệng nói: “Ngồi yên.”


Cuộc gọi này không kéo dài lâu, sau khi cúp máy anh mới buông tay: “Đừng lắc ghế nữa, trọng tâm dồn hết về một bên, anh xem em sớm muộn cũng ngã một cái để nhớ đời.”



Nhắc đến điều này, Tần Tuế Minh nhớ đến viên ngọc đã tặng Kỷ Lạc Cẩn, đặc biệt liếc nhìn cổ xem cậu còn đeo không.


“Ai nguyền rủa em?” Tần Tuế Minh kéo viên ngọc từ trong cổ áo ra, ngọc trắng muốt rất hợp với Kỷ Lạc Cẩn, trông cũng kiêu kỳ như cậu, anh chỉ nhìn một cái rồi nhét lại vào, “Ngọc bình an cũng tặng em rồi, sao lại nguyền rủa em?”


Viên ngọc hơi lạnh, tuy không nặng nhưng mỗi lần đút lại vào áo, Kỷ Lạc Cẩn đều cảm thấy lồng ngực trĩu xuống.


“Nhớ giấu kỹ, đừng lộ ra.” Tần Tuế Minh dặn dò nghiêm túc, nhưng vẫn không quên trêu cậu, “Đừng như hồi nhỏ đeo vòng tay ra ngoài, anh bảo em ngồi cạnh Kỷ Vịnh Trạch đợi một chút, em chỉ biết ôm đồ ăn, vòng tay bị người ta cắt mất cũng không biết.”


“Sao anh thích nhắc chuyện cũ của em thế?” Kỷ Lạc Cẩn chọn lọc quên ký ức xấu hổ của mình, nhưng Tần Tuế Minh lại nhớ rất rõ, cậu nhíu mày nói, “Hồi đó em biết gì đâu! Anh muốn trách thì trách Kỷ Vịnh Trạch, anh ấy ngồi cạnh em như khúc gỗ vô dụng!”


Tần Tuế Minh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, nói: “Sau đó anh có bao giờ để anh ta quản em nữa đâu, lần nào ra ngoài không phải anh dắt em, bế em?”


Mất một chiếc vòng tay coi như bài học, Tần Tuế Minh sau này mỗi lần dẫn Kỷ Lạc Cẩn ra ngoài, đều gắn lên người cậu một thiết bị định vị nhỏ.


Cũng chính thiết bị này phát huy tác dụng, lần Kỷ Lạc Cẩn bị bắt cóc mới có thể tìm về kịp thời.


Kỷ Lạc Cẩn hừ hừ: “Không phải anh muốn dẫn em ra ngoài sao?”


“Là vì hồi đó bị em gọi ‘anh’ lừa gạt.” Tần Tuế Minh mặt không biểu cảm nói, “Nếu hồi nhỏ em tính tình như bây giờ, sớm bị anh đét mông rồi.”


Ám ảnh quá sâu, Kỷ Lạc Cẩn phản xạ có điều kiện che mông, lại phát hiện mình chỉ đang sợ bóng sợ gió, hừ nhẹ một tiếng.


*


Tần Tuế Minh nói dạo này sẽ bận, quả nhiên mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt Kỷ Lạc Cẩn, chỉ tranh thủ lúc rảnh mới nhắn tin cho cậu.


Hôm nay vừa rảnh, anh liền dẫn Kỷ Lạc Cẩn đi ăn nhà hàng Nhật mới mở. Tiệm này một ngày chỉ tiếp ba lượt khách, đầu bếp thường giới thiệu từng món ăn với thực khách, nhưng chủ quán đã nhắc trước là khách thích không gian yên tĩnh, nên ông không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhắc vài câu.


Kỷ Lạc Cẩn nhận điện thoại của Cố Sâm Mộc lúc đang ăn món tráng miệng cuối cùng, bày biện rất tinh xảo đẹp mắt, cậu không chút do dự xúc một thìa.


Cậu ngậm thìa nói không rõ ràng: “Gì?”


“Trường bắn cung?” Mắt Kỷ Lạc Cẩn sáng lên, “Tôi đến!”


Nói xong, cậu liếc nhìn Tần Tuế Minh một cái: “Ừ, đang ăn với Tần Tuế Minh nè… Anh ấy có đi không?”


Tần Tuế Minh chưa kịp trả lời, Kỷ Lạc Cẩn đã tự ý đáp thay: “Anh ấy về nhà, không đi đâu.”


Cúp máy xong, Tần Tuế Minh hỏi: “Ai nói anh không đi?”


“Không phải anh nói lát về nhà sao?” Kỷ Lạc Cẩn biết anh không thích ăn ngọt, không khách khí lấy phần tráng miệng mình thích nhất về ăn, vô tội chớp mắt, “Không về nữa à?”


Biểu tình của cậu có chút ghét bỏ: “Anh đừng đi cùng em, bọn Cố Sâm Mộc sợ anh lắm. Anh đến không ai dám lại gần em, em chỉ có thể chơi với anh thôi.”



Cậu được chiều đến mức không biết trời cao đất dày, nói chuyện lúc nào cũng có vẻ thiếu đòn.


Tay Tần Tuế Minh nắm chặt đũa rồi lại thả lỏng, anh cầm ly trà bên cạnh uống một ngụm mới cảm thấy bớt tức.


Tự mình nuông chiều thì tự mình chịu, Tần Tuế Minh tự nhủ.


Kỷ Lạc Cẩn từ nhỏ đã không biết “xem mặt đoán ý” là gì, ra cửa vẫn kéo tay anh lải nhải: “Tại sao bọn họ sợ anh thế? Nhưng em thấy bọn họ cũng sợ em, mỗi lần nghe em đến đều rất căng thẳng này!”


Nghĩ đến việc người khác sợ mình, Kỷ Lạc Cẩn lại rất đắc ý: “Bọn họ sợ em cái gì chứ, em có đánh bọn họ đâu?”


Nói đến đây, cậu đột nhiên dừng bước, ánh mắt nghi ngờ đảo qua Tần Tuế Minh: “Không lẽ anh lén đánh bọn họ?”


Tần Tuế Minh bị cậu làm đau đầu, tùy ý “ừ” một tiếng, sau đó thấy biểu cảm kinh hãi của Kỷ Lạc Cẩn, liền kéo tay cậu lại, ép cậu vào cửa xe.


Anh cao hơn Kỷ Lạc Cẩn nửa cái đầu, chống tay bên cạnh đầu cậu, bắt đầu tính sổ: “Không muốn anh đi cùng?”


Xe đỗ ở bãi đậu ngầm, đèn trên đầu không sáng lắm, ánh sáng mờ ảo chiếu lên người Tần Tuế Minh, bóng tối ở sống mũi khiến đôi mắt càng thêm sâu, toát ra khí chất áp lực.


Kỷ Lạc Cẩn cuối cùng cũng nhận ra tình hình không ổn, bản năng sinh tồn trỗi dậy lắc đầu, biện minh: “Em có nói thế đâu—”


Tần Tuế Minh chậm rãi hỏi: “Không nói sao?”


“……”


“Lần sau đừng nói nữa.” Tần Tuế Minh lùi lại một bước, mở cửa xe cho cậu, đèn trong xe sáng lên, “Hôm nay tạm tha cho em.”


Cửa đóng lại, Kỷ Lạc Cẩn nhân lúc Tần Tuế Minh chưa lên xe, lẩm bẩm: “Rõ ràng vừa nãy đã muốn tính sổ với em rồi còn gì?”


Cậu hiếm khi tự phản tỉnh, suy nghĩ kỹ lại, lúc nãy ăn cơm nói chuyện đúng là có chút tổn thương, nhưng—


“Anh không phải nên chơi với anh trai em sao, sao lại thường xuyên đi cùng bọn em?”


Tần Tuế Minh vừa nhìn gương chiếu hậu lùi xe xong, tùy ý bật xi nhan, tiếng “tách tách” vang lên đều đặn. Từ “chơi” có chút trẻ con, chỉ có đứa trẻ không chịu lớn như Kỷ Lạc Cẩn mới dùng từ này.


Anh thờ ơ nói: “Anh không phải chơi với bọn họ, là chơi với em.”


“Hả?” Kỷ Lạc Cẩn lúc cần thông minh cũng khá thông minh, “Anh là để giám sát em đúng không? Mỗi lần em ra ngoài mẹ em đều hỏi đi đâu, chỉ cần đi với anh là bà yên tâm, đi với người khác thì hỏi rất nhiều, không lẽ anh là tai mắt của mẹ em?”


Tần Tuế Minh đánh giá: “Trí tưởng tượng của em không tệ.”


“Nhưng giám sát em cũng không sai.” Tần Tuế Minh nhân lúc đợi đèn đỏ nói thêm, “Em muốn đi chơi không ai cấm, hoạt động như ăn uống hay đến trường bắn cung đều được, nhưng đừng theo Cố Sâm Mộc bọn họ làm mấy trò nguy hiểm như đua xe, cũng đừng đến mấy chỗ ô uế.”


Kỷ Lạc Cẩn bất phục: “Anh quản em giống quản trẻ con vậy.”



Lần này Kỷ Lạc Cẩn ngoan ngoãn đáp ứng.


Hiếm khi nghe lời, trong lòng Tần Tuế Minh cuối cùng cũng thoải mái chút, lại hỏi: “Sao đột nhiên thích bắn cung? Lần trước anh dẫn em đi chơi em không thích mà?”


“Cây cung anh đưa em lần trước nặng bao nhiêu chứ? Em giương không nổi luôn!” Kỷ Lạc Cẩn nhắc đến là tức, “Anh chỉ có thể đứng sau nắm tay em cùng giương, vậy em còn gì là tham gia nữa?”


“Mấy hôm trước anh bận, em đi với Cố Sâm Mộc chơi trò này, lần này em thấy mình rất ngầu.” Kỷ Lạc Cẩn khoe khoang không tiếc lời, “Em cảm giác lúc giương cung giống thiếu niên tướng quân trong phim, sau này nhất định có thể bách phát bách trúng.”


Dù hiện tại vẫn thường xuyên bắn trượt, Kỷ Lạc Cẩn còn trực tiếp mua cây cung đắt nhất để ở đó, bị Cố Sâm Mộc chế giễu thậm tệ: “Càng gà đồ càng xịn.”


“Trúng hồng tâm chưa?” Tần Tuế Minh hỏi.


“……” Kỷ Lạc Cẩn nghe thấy tiếng cười nhạo của anh, lập tức nổi giận, “Em mới tập mà!!!”


Trường bắn cung Kỷ Lạc Cẩn nói Tần Tuế Minh trước đây cũng từng đến vài lần, không cần GPS. Thời gian về nhà có chút gấp, anh không thể đưa cậu vào trong, chỉ đỗ xe ở cửa.


Anh hạ cửa kính xuống, vừa định dặn dò Kỷ Lạc Cẩn vài câu, nhưng cậu đã đoán trước, trực tiếp bịt tai chạy vào trong, may mà còn có chút hiểu chuyện, chạy vào trong vẫn biết vung tay qua loa, khiến Tần Tuế Minh bỏ ý định xuống xe kéo cậu lại.


Gió đêm mang theo âm thanh ồn ào ùa vào từ cửa kính, Tần Tuế Minh xoa xoa ngón tay.


Không đánh được, không mắng được, sau này sẽ có cách dạy dỗ cậu.


Kỷ Lạc Cẩn hớn hở chạy lên lầu. Bọn họ bao trường bắn cung dài hạn, cậu vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.


“Cẩn Bảo đến rồi à?”


“Ừ.” Kỷ Lạc Cẩn đáp, quay đầu tìm kiếm thứ gì đó, “Cung của tôi đâu?”


“Đây.” Cố Sâm Mộc lấy đồ cho cậu, “Sau này dùng xong nhớ để đúng chỗ, cậu để cạnh thùng rác, nếu không phải nhân viên thấy thu dùm, hôm nay cậu có thể mua cái mới rồi.”


Kỷ Lạc Cẩn ôm cây cung, ngồi lên ghế nghỉ phía sau. Cậu vận động kém, vừa chạy lên nên cần nghỉ một lúc, ngồi lâu mới phát hiện người bên cạnh có chút lạ.


Dù sao cũng không để ý lắm, vì nhiều khi bạn dẫn bạn, có người lạ cũng bình thường.


Nhưng chàng trai bên cạnh lại chủ động bắt chuyện, anh ta nhuộm tóc màu xám trắng, trông có chút bất cần, rất tự nhiên đến gần: “Mọi người gọi cậu là Cẩn Bảo à?”


Giọng nói không phải người địa phương, nghe như miền Bắc.


Tính cách Kỷ Lạc Cẩn kỳ thực có chút kiêu ngạo, với người lần đầu gặp sẽ không nhiệt tình, cậu lạnh nhạt “ừ” một tiếng.


Nhưng chàng trai vẫn kiên quyết đưa tay ra, tự giới thiệu: “Tôi là Lâu Dã.”


Kỷ Lạc Cẩn hơi nhíu mày, vẫn rất qua loa bắt tay: “Kỷ Lạc Cẩn.”


“Ừ.” Lâu Dã cười toe toét, không gọi tên đầy đủ của cậu, mà gọi theo bạn bè cậu, “Cẩn Bảo.”


Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác Truyện Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác Story Chương 6
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...