Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 38: Lần đầu diễn xuất

241@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: HthyyhtH

Đêm khuya, Tiêu Duyệt Vân về tới khách sạn, thời gian đi ngủ sinh học của y đã qua, thế nhưng tinh thần của y vẫn hưng phấn như cũ.

Quan sát cả một buổi tối ngày hôm nay, y học được rất nhiều thứ, cảm thấy rất mới mẻ thú vị.

Tiêu Duyệt Vân tắm rửa đơn giản, ngồi tựa vào giường, cầm lấy một cuốn sổ ghi nhớ, vừa nhớ lại kinh nghiệm đã trải qua ngày hôm nay, vừa viết lên giấy không ít thứ y tâm đắc, cuốn sổ này là nhật kí y mua sau khi đến hiện đại, mỗi ngày viết linh tinh một số việc vặt linh tinh lang tang mà mình trai qua.

Cho đến khi viết xong, y mới tắt đèn nằm xuống, dần dần say giấc.

**

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Duyệt Vân hiếm thấy mà "ngủ nướng", dựa theo kế hoạch thì hôm nay y có cảnh quay, vì buộc bản thân nghỉ ngơi đủ rồi mới được thức dậy, cho nên mặc dù đồng hồ sinh học chưa đến 6 giờ đã khiến y thức giấc, y vẫn tiếp tục nằm trên giường, thậm chí điểm huyệt ngủ của mình, cho đến khi chuông báo thức điện thoại vang lên mới bò dậy.

9 giờ, Tiêu Duyệt Vân tinh thần sáng láng ngồi xe của đoàn phim cùng đến phim trường. Vừa xuống xe, liền thấy hầu hết các nhân viên đã vào vị trí rồi.

Tối hôm qua đoàn phim tăng ca đến nửa đêm, cuối cùng cũng xem như quay xong cảnh tình cảm của nam nữ chính vào ban đêm.

Áp lực của Triệu Nhuỵ vô cùng lớn, cảm thấy đều là tại mình kéo chậm tiến độ quay, bởi thế nên sáng hôm nay thức dậy cả khuôn mặt cô nàng đều sưng phù lên, trong mắt còn có tơ máu, rõ ràng là tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ. Ngược lại, trạng thái của Lương Học Thu vẫn như cũ, không thấy quá nhiều sự mỏi mệt.

Cảnh quay ban ngày là trận đại chiến lớn do nam nữ chính dẫn đầu một nhóm tiểu đệ đánh với BOSS và lâu la theo đuôi tới, vừa hay là một cảnh quay đánh võ đông người.

Suất diễn của Tiêu Duyệt Vân thật ra là ở cuối của cảnh quay này, nếu như quay phim không thuận lợi, nói không chừng sẽ lùi lại tới ngày mai, thậm chí lâu hơn nữa.

Chẳng qua, Tiêu Duyệt Vân buổi sáng vẫn đúng giờ đến phim trường, tiếp tục quan sát học hỏi.

Y chỉ cảm thấy các bộ phận trong phim trường đều không đơn giản, ánh sáng, bối cảnh, đạo cụ, âm thanh, quay phim,...... Tri thức bên trong thật lớn, y hãy còn chưa thể hoàn toàn hiểu hết được.

Cảm giác một nhóm người với nhiều cương vị khác nhau nỗ lực phấn đấu vì một tác phẩm, cũng không kém.

Không quấy rầy công việc thường ngày của mọi người, Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ đi dạo quanh trong phim trường, quan sát một chút.

Cảnh quay phim đông người hôm nay không hề thuận lợi.

Nữ chính "trọng thương" suy yếu sắp chết, chỉ cần ở một bên nghỉ ngơi, dưới sự bảo vệ của đàn em, lo lắng, cổ vũ cho nam chính là được, trạng thái hôm nay của Triệu Nhuỵ cũng khá thích hợp cho cảnh quay này.

Nhưng khảo nghiệm chân chính của cảnh quay này chính là sự phối hợp diễn cùng cảnh đánh võ của nam chính và nam hai vai phản diện.

Nam hai là phản diện ma tu, do diễn viên nhỏ Đương Hồng diễn, hắn vẫn luôn mang theo mục đích tìm kiếm kho báu của Kiếm Tiên sơn để tiếp cận nam chính Dương Không, từng bước trở thành bạn thân tri kỉ của nam chính, thậm chí hắn còn phái nữ thủ hạ đến câu dẫn nam chính, ai ngờ sau này hai người phim giả tình thật luôn. Sau đó nam chính phát hiện nữ chính bị thương nặng, mình bị lập mưu hãm hại hiểu lầm đầu sỏ gây nên đều do vai phản diện, hai người cuối cùng cũng trở mặt thành thù, gặp lại nhau trong cuộc chiến.

Có lẽ là có liên quan tới việc thấy trận múa kiếm kiến người khác kinh ngạc của Tiêu Duyệt Vân tối hôm qua, Bành Trình cứ luôn cảm thấy cảnh quay đánh nhau của hai người này sai sai chỗ nào.

Cùng với chỉ đạo võ thuật nghiên cứu cả buổi trời, cuối cùng dứt khoát gọi Tiêu Duyệt Vân mua nước tương* vây xem ở một bên qua, để y giúp chỉ đạo vài động tác, dĩ nhiên, trọng điểm là động tác kiếm pháp của Dương Không. May là năng lực phối hợp tứ chi và học tập của ảnh đế với nam hai không tệ, cũng có nhiều kinh nghiệm quay phim cổ trang, khả năng lĩnh ngộ cao.

*mua nước tương vây xem: ví như kiểu mấy bạn nhỏ được bố mẹ nhờ đi mua nước tương xong thấy quay phim vui quá náo nhiệt quá đứng xem á.


Lăn lộn cả buổi trời, đoàn phim rốt cuộc mới quyết định được vài động tác để quay, một buổi sáng cứ thế mà trôi qua.

Buổi trưa, đạo diễn cho đoàn phim tạm thời nghỉ ngơi.

Tiêu Duyệt Vân cùng mọi người ăn cơm hộp, mấy món ăn mà y ăn vị nhạt như nước ốc, cơ mà y không hề bắt bẻ, tiếp tục ăn hết toàn bộ.

Lúc này, một nhóm chat kín trên WeChat của đám người trẻ tuổi trong đoàn làm phim đang khí thế ngút trời.

【Nhóm chat kín Tiên hiệp truyền】

"Tôi thấy Tiêu tiểu thịt tươi có bộ dáng rất hiếu học đó chứ, người cũng ôn hoà dễ gần, một chút làm giá cũng không có, buổi sáng còn giúp tôi chuyển đạo cụ đó thây."

"Lúc tôi đưa cơm sang cho cậu ấy vừa nãy, cậu ấy cười với tôi cũng rất đẹp, làn da không cần quá tốt như vậy chứ, tôi cũng muốn trở thành fan cứng của cậu ấy!"

"Dù sao cũng là người mới mà, dĩ nhiên biểu hiện phải tốt một chút rồi."

"Không phải tất cả người mới đều như vậy đâu, lúc trước ai đó vừa đóng phim còn không phải là vênh váo tự đắc sao? Chưa nổi mà đã tự cao tự đại như vậy rồi, quả nhiên, qua bao nhiêu năm vẫn không thể nổi lên được."

"Ài, tôi nghe nói Tiêu Duyệt Vân này có bối cảnh rất lớn đó, còn là người mà bên đầu tư trực tiếp nhét vào."

"Bên đầu tư nào?"

"Đương nhiên là bên đầu tư lớn nhất rồi, không thì sao đạo diễn Bành có thể thoả hiệp chứ?"

"Hải Húc à."

"Đúng vậy, cơ mà nghệ sĩ của Hải Húc không thể ngay cả một trợ lí cũng không mang theo chứ, hôm nay cậu ấy còn một mình ngồi xe đoàn phim tới đó, không ngờ thật sự gần gũi như vậy, cũng rất đúng giờ nữa."

"Ai mà biết được."

"So với sự phô trương của ảnh đế, một mình cậu ấy quả thật có chút quạnh quẽ. Còn chưa tới 20 tuổi nữa, nghĩ đến khiến người ta đau lòng ghê."

"Tôi thấy cậu ấy cũng khá là tự do mà, cậu ấy là người mới, điệu thấp chăm chỉ chút thật ra cũng rất tốt."

"Ài, lại nóp tiếp tối hôm qua tôi thấy Lương ảnh đế rất quan tâm đối với vị "đàn em" này ớ."

"Tôi cũng thấy nè, cơ mà con người Lương ảnh đế vốn không tệ mà, điều này cũng không có nói lên được cái gì hết."

"Có bối cảnh, ngoại hình đẹp, lại trẻ tuổi, trọng điểm là EQ cao nhân duyên tốt, tôi cảm thấy cậu Tiêu này tuyệt đối sẽ có thể nổi tiếng sau này."

"Còn có sở trường đánh võ nữa, hôm qua cậu ấy múa kiếm siêu đẹp, ơi là trời luôn! Hollywood cũng phải trầm trồ ấy chứ. Không chừng sau này người ta có thể trở thành ngôi sao quốc tế lớn luôn ớ."

"Vậy đợi trước khi cậu ấy sát thanh* thì nhất định phải chụp hình chung giữ làm kỉ niệm."

*sát thanh: cảnh quay cuối, quay xong hết phân cảnh của bé Vân thì bé Vân sẽ về chứ không ở trong đoàn phim nữa á.

"Ài, hôm qua tui không ở trường quay, vừa hay bỏ lỡ không kịp xe, ai đó có thể chia sẻ video cho tui được hông? Có ai quay lại không dọ?"


【Video ngắn】

"Lúc đó không phải là quay chính thức, tôi liền lén quay lại một đoạn ngắn nè."

"Xem xong rồi, vãi chưởng, quảy nhiên vô cùng tuyệt vời! Tiếc là không nhìn rõ mặt, bằng thân thủ của cậu ấy một đánh ba chắc cũng không thành vấn đề."

"Tôi thấy đạo diễn Bành cho quay lại rồi, mấy cảnh quay gần, đặc tả phỏng chừng sẽ làm thành hậu trường hoặc video tuyên truyền."

"Chờ liếm màn hình."

"Chờ liếm màn hình + 1."

"Càng lúc càng mong chờ dáng vẻ khi chính thức lên sóng của cậu ấy."

"Hy vọng kĩ thuật diễn của cậu ấy tốt chút, đừng có bi kịch như tiểu hoa đán hôm qua là được rồi, tui thật muốn mau chóng kết thúc công việc rời khỏi cái nơi khỉ gió này aaaaaaaaaa."

"Chậc, tôi cảm thấy hôm nay cũng sẽ không thể theo kịp tiến độ quay đâu, vẫn là cầu nguyện nam chính nam thứ mạnh mẽ hơn chút đi."

......

Không may là một lời thành tiên tri, hôm nay quả nhiên không đến phiên Tiêu Duyệt Vân diễn, đáng mừng là cảnh quay lúc đầu y xuất hiện thì hôm nay cơ bản là đã quay xong.

Trong mắt mấy người khác thì Tiêu Duyệt Vân đã phí công chờ vô ích cả ngày trong đoàn phim, nhưng thật ra bản thân y lại cảm thấy rất phong phú.

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Duyệt Vân tới đoàn phim rất sớm, thấp thỏm chờ thợ trang điểm cho mình.

Tối hôm qua y vô cùng hưng phấn, nếu không phải tự điểm huyệt ngủ cuả mình, chắc hẳn y sẽ lại không ngủ được.

Sau khi hoàn thành xong tạo hình thì Tiêu Duyệt Vân tới trường quay, hôm nay có không ít nhân viên chào hỏi y. Tiêu Duyệt Vân gật đầu mỉm cười chào hỏi từng người một.

Cách lúc quay còn một khoảng thời gian nữa, nhưng đạo diễn Bành cuồng công việc đã sớm đến, hắn đang dạo quan phim trường, điều chỉnh ánh sáng và bối cảnh.

Hôm qua sau khi Tiêu Duyệt Vân đảm nhiệm một nửa việc chỉ đạo võ thuật xong, thái độ của đạo diễn Bành đối với y càng thêm hoà ái.

Giảng giải cảnh quay cho Tiêu Duyệt Vân, Bành Trình vẫn không quá yên tâm, trước tiên để Tiêu Duyệt Vân đến quay thử một lần xem sao.

Tiêu Duyệt Vân cũng không hoảng, ôm cổ cầm ngồi xuống vị trí đã định sẵn dưới đất.

"Đoạn này cậu cứ tuỳ ý đàn, tôi sẽ cho thợ quay phim quay chủ yếu vào tay cậu trước, sau đó cậu mới nói lời thoại." Bành Trình ngồi sau máy theo dõi nói với y.

Tiêu Duyệt Vân gật đầu đáp vâng, hít thở sâu, chuẩn bị bắt đầu.

May là mấy cảnh quay đầu chỉ là gảy đàn, cái này y ứng phó được, ngược lại cũng xem như tuần tự như tiến*.

*tuần tự như tiến: nghĩa là dần dần, từng bước từ nông đến sâu, ý trong câu này (theo mình nghĩ và theo ngữ cảnh) là bé Tiêu đã biết đàn rồi nên diễn mấy cảnh này cũng không khó, cũng sẽ từ từ học được diễn xuất mấy cảnh khác.

Tiêu Duyệt Vân dần dần nhập vào vai diễm kiếm tiên trong cảm thụ của y.


Trong lúc này thì kiếm tiên sẽ đàn khúc nào đây?

Đôi tay thon dài trên không hạ xuống trên dây đàn, y tự nghĩ mấy giây, cuối cùng hạ đầu ngón tay, bắt đầu gảy dây đàn một cách ưu nhã.

Âm đàn đầu tiên vang lên, tất cả ánh mắt của mọi người trên phim trường gần như đều tập trung hướng về phía y.

Lưng của đạo diễn Bành lập tức dựng thẳng đứng.

Âm thanh cổ cầm khi thì linh hoạt kì ảo, khi thì hồn hậu, chỉ pháp ngâm nao chú luân phiên gảy, cổ âm lắng đọng hoàn toàn không giống của xã hội hiện đại, khiến cho lòng người không tự giác được yên tĩnh lại.

Rất nhiều người ở trường quay không hề biết Tiêu Duyệt Vân có sở trường gảy cổ cầm, lúc này sôi nổi kinh ngạc đối với kĩ thuật gảy đàn của y. Phần lớn thời gian lúc trước, diễn viên quay cảnh chơi nhạc khí, đặc biệt là diễn tấu nhạc khí cổ trang, đều là ngẫu nhiên đàn loạn vài khúc vô cùng cay lỗ tai, mấu chốt là đám người nghe còn phải biểu hiện ra bộ dáng thật sự hưởng thụ, cho nên loại cảnh quay này thường sẽ trở thành trò cười*.

*gốc là 笑场的重灾区 - mình chưa nghĩ ra cụm từ nào dịch cho sát nghĩa nên ai biết thì giúp mình với nhé.

Lúc nãy rất nhiều người đã làm tốt công tác chuẩn bị rửa tai lắng nghe một hồi tra tấn.

Vậy mà không ngờ lại là một trận đảo ngược như vậy. Rất nhiều người lần đầu biết hoá ra âm thanh của cổ cầm là như thế, hoá ra cổ cầm hay như vậy.

Cái người đang vui sướng tự đắc gảy cổ cầm, dường như đã tách khỏi với thế giới hiện thực, như một cổ nhân đang xuyên đến thời không ngàn năm trước.

Có hai sở trường múa kiếm và gảy cổ cầm, lại lớn lên với dáng vẻ này, khó trách sẽ để y đến diễn kiếm tiên. Không ít người nghĩ trong lòng, suy cho cùng thì khi trước tin tức tron nội bộ đoàn phim là muốn cho tiểu thịt tươi khác đang nổi đến làm khách mời đặc biệt, nhưng phía trên trực tiếp nhảy xuống Tiêu Duyệt Vân, không khỏi khiến rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn.

(Editor: Rất xin lỗi vì đã làm mất hứng đọc của mọi người khi xen ngang, nhưng mà có 1 chương mình có dịch "tiểu thịt tươi Đương Hồng í", thì giờ mình mới biết từ "đương hồng" đó có nghĩa là "đang nổi/ đang hot" chứ không phải là tên người, mà giờ mình tìm lại thì hổng biết nó ở chương nào nữa huhu, nên là mọi người đọc tới khúc này nếu nhớ nó ở chương mấy thì cmt cho mình sửa lại cho đúng với nha, cảm ơn mọi người nhiều và mình xin lỗi vì sự bất tiện này ạ)

Đương lúc khúc cầm xa xăm đang hoà nhập vào cảnh đẹp, một giọng nói thanh lãnh dễ nghe đột ngột xuyên qua tiếng đàn tiến vào tai người nghe.

"Ngươi, đang gọi ta?" Kiếm sơn di thế độc lập*, bị đồ đệ đã từng yêu quý đau khổ cẩu xin giúp đỡ, nội tâm lại phảng phất không mảy may dao động, nhãn thần từ đầu đến cuối hoàn toàn chẳng hề dời khỏi dây đàn, vẫn như cũ không nhanh không chậm.

*di thế độc lập: cũng giống như quy ẩn giang hồ í.

"Sư phụ, cầu người cứu nàng ấy!" Lương Học Thu không biết khi nào đã đến một bên, diễn cùng với y, ngữ khí gấp gáp.

Đạo diễn mãi không kêu ngừng.

Tiếng đàn vẫn êm dịu như cũ, cuối cùng kiếm tiên cũng chịu cho đồ đệ một ánh mắt, hơi mang nghi hoặc hỏi: "Tại sao ta phải cứu?"

Dương Không cứng người, gian nan đáp: "Mặc dù nàng là ma tu, nhưng nàng là người mà con yêu."

Kiếm sơn buồn cười lắc đầu, đáp: "Ta nói qua với con rồi, người của Kiếm Tiên sơn tứ đại giai không*. Con nếu đã xuất sơn thì không nên quay trở lại quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta."

*tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật), chắc là không được có thất tình lục dục ấy.

Dương Không cắn răng, không còn là anh hùng ngạo nghễ rong ruổi giang hồ như trước đây nữa, quỳ xuống nói: "Sư phụ, con nguyện quay trở lại sư môn lần nữa, chặt đứt hồng trần, chỉ cầu người cứu nàng ấy!"

"Con cho rằng, Kiếm Sơn tiên là nơi con dễ dàng muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?" Kiếm sơn như cũ cười đến ôn hoà, nhưng lời nói lại khiến Dương Không lạnh cả người.

"Sư phụ!" Dương Không thống khổ la lớn.


"Cheng" một tiếng, cầm âm của kiếm sơn lần nữa vang lên, lần này thế nhưng lại mang theo một tia sát phạt.

"Tôn giả nếu đã đến Kiếm Tiên sơn, không ngại hiện thân một lúc chứ." Âm điệu của kiếm tiên bỗng cất cao, giương tay lên, cổ cầm bị nhấc lên không trung quay cuồng......

"CUT!"

Đạo diễn Bành hô ngừng xong, nhiều lần suy xét đoạn diễn mới vừa nãy.

Mà Tiêu Duyệt Vân cũng nhanh chóng tiếp lấy cổ cầm trên không trung, đặt an toàn lên án*.

Bằng lương tâm mà nói, biểu hiện lúc đầu của Tiêu Duyệt Vân đã rất không tệ rồi, không sợ màn ảnh, thủ pháp cổ cầm chuyên nghiệp, giá trị khí chất nhan sắc cũng khiến người ta kinh diễm, chỉ có điều tính cách của kiếm sơm lại không giống trong lí giải của Bành Trình cho lắm, nhưng dường như lại khá vững chắc.

Bành Trình gọi Tiêu Duyệt Vân sang, hỏi sự hiểu biết của y đối với kiếm sơn.

Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghi, nói đúng sự thật: "Tôi cảm thấy kiếm sơm là người không rảnh thế sự, mặc dù ông ấy lạnh lùng, nhưng trong tâm lại thẳn thắng, những lời ông ấy nói không hẳn là vô tình cự tuyệt hay thậm chí là phẫn nộ mỉa mai, chỉ là từ chính trong lòng ông ấy nghĩ như vậy mà thôi."

Bành Trình gật đầu, lại suy tư một lúc, bỗng nhiên linh quang chợt loé, gọi biên kịch của đoàn sang đây.

Quay phim lại ngừng. Bành Trình chính là như vậy, trong quá trình quay chụp có thể hắn sẽ tuỳ linh cảm mà cắt giảm một ít nội dung mới, lúc như thế tiến độ phải tạm dừng, mọi người đều quen cả rổi.

Bành Trình gọi Lương Học Thu sang, nói: "Cậu nói lại vấn đề cho cậu ấy đi, tôi đi thương lượng với biên kịch một chút."

Lương Học Thu vui vẻ đáp ứng, chờ Bành Trình đi khỏi, quay người hướng Tiêu Duyệt Vân nói: "Biểu hiện lúc mới nãy của cậu không tệ. Mặc dù ngây ngôi, nhưng rất tự nhiên."

Tiêu Duyệt Vân có chút không tự nhiên, sờ sờ mũi, nhưng lại nghe Lương Học Thu nói tiếp: "Nhưng mà, vẫn cần bộc lộ thêm chút khí thế nữa, vừa nãy cậu giống một công tử phú gia (nhà giàu) không rành thế sự, mà không giống một tuyệt thế cao thủ, rất không giống với ngày hôm trước."

Tiêu Duyệt Vân sững sờ, lúc múa kiếm hôm trước y nhập vai chính là su phụ của huynh trưởng, nhưng hôm nay lúc gảy cầm thì lại dựa theo lí giải của chính mình, hiện tại nghĩ lại, cảm giác của hai người bị y diễn quả thật không giống nhau.

Là y suy nghĩ quá nông cạn rồi.

"Em hiểu rồi, cảm ơn anh Lương." Tiêu Duyệt Vân thật lòng cảm ơn.

Lương Học Thu mỉm cười: "Đừng khách sáo, cố lên, tôi xem trọng cậu."

Qua một lúc lâu, cuối cùng Bành Trình cũng thương lượng xong xuôi, nói với Tiêu Duyệt Vân: "Cậu diễn lại một lần theo lí giải của bản thân mình đi, chúng tôi thử cảm giác, chẳng qua nhớ thêm vào chút bá khí cùng ngạo khí."

Tiêu Duyệt Vân gật đầu.

"Nào, các bộ phận chuẩn bị! Bắt đầu!"

Lần này không phải là diễn thử nữa, yêu cầu của đạo diễn Bành đột nhiên nghiêm khắc lên, sau một lần, từ góc độ đối mặt với vị trí máy quay, ngữ khí nói chuyện đến thần thái và động tác v,v... của Tiêu Duyệt Vân đều mài giũa một lần.

Sau vài lần, Tiêu Duyệt Vân cuối cùng cũng diễn xong cảnh quay cổ cầm, rốt cuộc lại được cầm Minh Nguyệt kiếm trong tay lần nữa.

———————

Editor: Edit tới đoạn Lương Học Thu cứ mém type nhầm sang Lương Học Hữu ?‍?

*À nhân tiện thì cái án nó là như này nhé mn: Lam nhi xuyên tới thời hiện đại - Chu Tiểu Nhiễm - Chương 38: Lần đầu diễn xuất
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại Story Chương 38: Lần đầu diễn xuất
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...