Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 37: Tiến tổ

171@-EDITOR: HthyyhtH

Đợi Tiêu Duyệt Vân tới được đoàn phim thì đã là chạng vạng, trên đường đi y mua một chút các món ăn vặt lót dạ của địa phương, cũng cho nhân viên đoàn phim đi đón y một phần, hắn ta rất vui vẻ, dọc đường máy nói cũng mở ra, giới thiệu cho y tình huống và tiến độ của đoàn phim. Tiêu Duyệt Vân nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu.

Nghe nói hôm nay có cảnh quay đêm, quay đến tận nửa đêm.

Nhân viên đoàn phim dắt Tiêu Duyệt Vân đến trước mặt trợ lí đạo diễn, Tiêu Duyệt Vân hơi có chút khẩn trương cung kính lễ phép chào hỏi.

Sau khi trợ lí đạo diễn giới thiệu xong, trên dưới trái phải đánh giá y một lát, có vẻ như đang đánh giá độ thích hợp với ngoại hình và nhân vật, Tiêu Duyệt Vân không khỏi đứng thẳng lưng mặc hắn đánh giá.

Sau một lúc, trợ lí đạo diễn cười gật gật đầu, thái độ đối với y cũng xem như khách khí, gọi người đến cho y đi trang điểm mặc trang phục diễn thử.

Phòng trang điểm là một cái lều dựng tạm ở ngoài trời, đã nối sẵn đèn đuốc.

Thợ trang điểm là một cô gái khoảng chừng 25 26 tuổi, ngoại hình thanh tú, vừa thấy người thật của Tiêu Duyệt Vân thì hai mắt cô liền sáng ngời, vừa nãy đám người trên WeChat còn đang suy đoán xem đây là tiểu thịt tươi mới của nhà ai, khí chất diện mạo quá trời đẹp luôn, trong giới giải trí mỹ nhân như mây này được xem là thượng thừa. Hơn nữa phẩm vị ăn mặc cũng không thấp, tuy rằng không phải thương hiệu nổi tiếng, cơ mà cũng không phải mấy món đồ tuỳ tiện mua trên Taobao, cảm nhận chất lượng không tệ, rất thích hợp với khí chất của người này.

Sau khi biết y là người sắm vai kiếm tiên, du͙ƈ vọиɠ sáng tác của thợ hoá trang càng mạnh mẽ hơn. Cô là fan cứng của nguyên tác, đối với nhân vật kiếm sơn trong "Tiên hiệp truyền" có kì vòng rất lớn.

Tiêu Duyệt Vân nhận lấy trang phục diễn mà cô đưa sang cho y. "Tiên hiệp truyền" có phí chế tác không thấp, trang phục của nhân vật kiếm tiên này tương tự với trang phục thuê lúc diễn đêm tiệc liên hoan văn nghệ mừng Tết Nguyên Đán, cùng là một thân màu trắng, chẳng qua không phải là tay áo rộng*, thoạt trông càng có chút lưu loát anh khí, phần thêu thủ công càng hoa lệ tinh xảo thêm vài phần, kiểu dáng đã rất gần với thường phục của Tiêu Duyệt Vân vào thời Đại Chu, khiến y thấy mà có chút hoài niệm.

Rất nhanh, Tiêu Duyệt Vân liền thay quần áo ra, lần này y không lại tự chủ trương chỉnh sửa chi tiết nào nữa.

Thợ trang điểm chỉ cảm thấy sau khi thay quần áo xong, khí chất cả người y đều có sự thay đổi, càng thêm vài phần quý khí và tiên khí.

Thợ trang điểm hưng phấn vòng quanh Tiêu Duyệt Vân vài vòng, liên tục gật đầu, đồng thời cảm khái ở trong lòng: Chưa makeup nữa mà mặc đồ vào đã có hiệu quả này, cư nhiên có thể cân được hết luôn, tố chất của người mới này thật là không để đùa được nha.

Thợ trang điểm rất nhanh hồi thần lại, xác nhận trang phục diễn không có chỗ nào mặc sai, nhanh chóng để Tiêu Duyệt Vân ngồi xuống, đầu tiên cho y đội bộ tóc giả dài lên, sau đó đối diện một cái gương lớn bắt đầu trang điểm cho y.

Vào triều Đại Chu, Tiêu Duyệt Vân trước 16 tuổi lúc ở tại biên thành do dân phong phóng khoáng, quy củ không thể so với kinh thành, rất nhiều lam nhi đều để mặt mộc, tuy rằng nhà quyền quý thì phải chú ý nhiều hơn, cơ mà bản thân Tiêu Duyệt Vân không thích trang điểm, người trong nhà cũng không nói gì, trong lúc giữ đạo hiếu lại càng không trang điểm.

Tiêu Duyệt Vân nhắm mắt nhẫn nại, để thợ trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt mình, đợi không còn động tĩnh gì, y mới mở mắt ra, thấy người trong gương trừ bỏ trên làn da có thêm chút mọng nước ra, căn bản không có thay đổi chỗ nào khác.

"Tôi vừa thoa lên mỹ phẩm dưỡng da, bắt đầu trang điểm ngay đây." Thợ trang điểm nói một câu, thật ra vừa nãy cô có chút ngây ngẩn, không riêng gì kinh ngạc với làn da không chút tì vết của Tiêu Duyệt Vân, sờ vào xúc cảm trơn nhẵn đàn hồi, mà còn là không biết nên xuống tay từ chỗ nào.


Tiêu Duyệt Vân gật đầu, lại nhắm mắt.

Thợ trang điểm không nhịn được giơ điện thoại lên chụp ảnh mặt mộc của y.

Lại sau mấy phút trôi qua, thợ trang điểm rốt cuộc cũng có phương án, ngay lập tức hưng phấn cầm đồ trang điểm lên, dáng vẻ đó cứ như một binh lính sắp lên chiến trường đến nơi vậy.

**

Nhân lúc được nghỉ giữa buổi quay, trợ lí đạo diễn mang Tiêu Duyệt Vân đã chải chuốt tươm tất đến trước mặt đạo diễn.

Tại hiện trường có rất nhiều người chú ý đến Tiêu Duyệt Vân vừa mới đứng chờ ở một bên này, đã sớm âm thầm kinh diễm rồi, chẳng qua dưới dâm uy của thằng cha tổng đạo diễn mới không biểu hiện thái quá thôi.

Tổng đạo diễn Bành Trình châm cho mình điếu thuốc, buổi quay hôm nay không thuận lợi, có dự cảm ngày mai chắc phải đẩy tiến độ, trong lòng hắn đang khó chịu, cơ mà có giận cách mấy hắn cũng sẽ không phát tác với người vô tội.

Theo kế hoạch, cảnh quay ngày mai chính là cảnh kiếm sơn lên sân khấu cứu nữ chính vào lúc cuối cùng kia, có rất nhiều diễn viên quần chúng quay cảnh đánh võ, nhiệm vụ khá nhiều và nặng. Mà tối nay thì là cảnh nam nữ chính tâm sự với nhau trước khi diễn ra trận chiến khốc liệt, thuộc về sự bình yên trước cơn giông bão, một cảnh quay đại cao trào.

Tuy chỉ là cảnh diễn nội tâm bàn chuyện yêu đương, cơ mà Bành Trình là kẻ thích nắm chặt từng chi tiết và biểu tình, tiểu hoa đán nữ chính Triệu Nhuỵ diễn cùng tân ảnh đế Lương Học Thu có sự chênh lệch quá rõ ràng, khiến người ta nhìn cứ như xem một vở kịch.

"Bành đạo diễn, đây là 'kiếm sơn', Tiêu Duyệt Vân."

Nghe vậy, Bành Trình ngậm thuốc lá, tuỳ ý nhìn thoáng sang bên đó, sau đó dừng lại, ánh mắt sắc bén.

"Bành đạo diễn, chào ngài." Tiêu Duyệt Vân vừa thấy tầm mắt đối phương nhìn sang đây liền lập tức khom mình hành lễ.

Mái tóc đen dài búi lên đơn giản, quần áo trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, nốt chu sa giữa mày thêm vài phần tiên phong đạo cốt, đuôi mày hơi hơi nhếch lên thì lại càng thêm phần ngạo nghễ khí phách, còn về gương mặt kia, ngũ quan không có gì bắt bẻ được, đúng là kiệt tác trời ban.

Ngoại hình này không ngờ lại phù hợp với hình tượng nhân vật, Bành Trình gật đầu trong lòng, so với diễn viên lúc đầu còn tốt hơn vài phần, hiệu quả ảnh định trang* của hắn cũng không thể so được với cậu chàng Tiêu Duyệt Vân này, điều này khiến cho trong lòng Bành Trình tốt lên một chút.

*Hay còn gọi là makeup photo, mình cũng không rành lắm nhưng có nghĩa là trước mỗi cảnh quay thì diễn viên sẽ chụp ảnh về lớp makeup để nghiên cứu rồi có gì cảnh sau thay đổi kiểu trang điểm khác hoặc chỉnh sửa chút đỉnh cho phù hợp hơn í.

"Tiên hiệp truyền" là một bộ phim lớn, đương nhiên sẽ không đợi gần bắt đầu mới chọn diễn viên, nhân vật kiếm sơn này vừa bắt đầu là đã định ra diễn viên, chỉ có điều nam diễn viên khách mời có độ hot không tệ vốn được chọn một tháng trước chơi mai thuý bị bắt, đoàn phim lúc này mới cuống cuồng bắt đầu tìm người lần nữa.

Nhà sản xuất và tổng đạo diễn tự an ủi mình, may mà không phải là quay xong rồi mới có scandal, nếu không thì thay người quay lại càng phiền hơn.


Chẳng qua Bành Trình có chút phê bình kín đáo đối với hành vi cao tầng Hải Húc tự dưng xen vào một gậy, trực tiếp xếp người vào này, cơ mà ở lâu trong cái vòng hỗn loạn, hắn đương nhiên biết phải thoả hiệp, huống hồ gì hắn cũng đã xem qua video tư liệu mà phó đạo diễn cung cấp, lúc này mới đồng ý cho Tiêu Duyệt Vân tiến tổ. Dựa theo nhận xét lúc ban đầu của Bành Trình, người mới không có kinh nghiệm diễn xuất, lần đầu tiên gặp phải tình huống tiến tổ căng thẳng như này, không nhất định có thể diễn ra được cái gì hẳn hoi.

Lại thêm y vừa vào đã gặp ngay cảnh quay dã ngoại với đi vị* rất khó nắm bắt được, còn là cảnh đánh nhau, mà mấy cảnh quay này, lại cứ là trọng điểm của đầu đuôi toàn bộ phim.

*đi vị là thuật ngữ game í, có nghĩa là thay đổi vị trí, cơ mà nếu như dùng trong đóng phim thì nó sẽ là một cái skill mà diễn viên phải tự biết nắm bắt góc quay để khi lên hình cho xinh đẹp lung linh và đứng sao cho không che mất mặt bạn diễn ấy.

Vì mấy cảnh quay này, mùng năm tháng giêng đoàn phim liền đến nơi này, các nhân viên bối cảnh, vận chuyển thiết bị cùng phụ trách ăn uống, giao thông lúc trước thì càng không về nhà ăn tết. Harry Potter fanfic

"Đừng cười, diễn 'kiếm sơn' cho tôi xem đi." Bành Trình vừa lên là trực tiếp nói vào trọng điểm, không hề dài dòng dây dưa.

Tiêu Duyệt Vân sững sờ, nhanh chóng hồi thần, dựa theo sự hiểu biết của mình về nhân vật, thả lỏng mặt mày, chỉnh lại biểu cảm, lại nhớ đến lần gặp lão đạo sĩ trước đây, cũng chính là dáng vẻ sư phụ của huynh trưởng. Lúc đó huynh trưởng trừ học võ của Tiêu gia từ nhỏ ra, còn được lão đại sĩ vân du tứ phương kia thu làm đồ đệ, mỗi năm đến một tháng hơn, truyền cho huynh trưởng món võ học thượng thừa. Tiêu Duyệt Vân không rõ lai lịch của lão đạo sĩ, phụ thân mẫu thân cũng giữ kín như bưng, chỉ cảm thấy nhất định không đơn giản.

Dáng vẻ mà ông ấy thường dùng nhất là......diện vô biểu tình, chỉ có thần sắc mang vẻ tịch mịch thế gian không ai địch lại mình cùng vẻ lạnh nhạt nhìn đời bằng nửa con mắt.

Bành Trình có chút kinh ngạc với năng lực biểu hiện của Tiêu Duyệt Vân, chí ít phương diện biểu tình khí chất cùng kiếm sơn trong lòng hắn không hẹn mà hợp, xem ra người diễn viên này khi trước cũng làm qua rất nhiều công việc.

"Không tệ." Hôm nay Bành Trình khó có được mà khen người.

Trái tim đang treo ngược của không ít người cuối cùng cũng buông xuống.

Bành Trình liếc mắt về phía nữ chính sa sút tinh thần đứng ở phía xa xa, lắc đầu thở dài, gọi người phụ trách đạo cụ mang kiếm lại đây.

Tiêu Duyệt Vân nhận kiếm, tuỳ tay rút ra một đoạn trong vỏ kiếm, nhìn mặt kiếm, y tự đánh giá bản thân vẫn có chút kiến thức đối với việc phẩm kiếm.

"Tôi đã xem cậu biểu diễn kiếm tuý rồi, bây giờ cậu mang nó lên trước ánh đèn tuỳ ý múa vài đường nữa đi. Chỉ đạo võ thuật có ở đây không?" Bành Trình lớn tiếng gọi, một người đang ông trong góc lập tức đáp lời chạy chậm đến.

"Cậu cùng xem, chỉ đạo cho cậu ấy vài động tác." Bành Trình chỉ về Tiêu Duyệt Vân.

"Được, đạo diễn Bành." Chỉ đạo võ thuật khom người đáp, tầm mắt nhìn sang Tiêu Duyệt Vân.

Tiêu Duyệt Vân thấy bước chân hắn rất ổn định, dáng người gầy nhưng rắn chắc, biết hắn cũng xem như là một người biết võ.

Vì thế hướng về chỉ đạo võ thuật ôm một quyền.


Theo thói quen, chỉ đạo võ thuật theo bản năng cũng ôm quyền đáp lễ, từ nhỏ hắn đã ở trường đả thông gân cốt học võ, đối với động tác theo thói quen của người luyện võ vô cùng hiểu rõ. Sau đó mới nhận ra, diễn viên này làm động tác tiêu chuẩn như vậy có lẽ cũng là một người học võ. Chỉ đạo võ thuật trong lòng thở nhẹ một hơi, có nền tảng là tốt rồi.

"Đạo diễn Bành, tôi có thể dùng kiếm của mình không?" Tiêu Duyệt Vân quả thật không muốn cầm thanh kiếm đạo cụ giả đó múa may. Vì để đề phòng sự cố, y mang theo một trong ba thanh bảo kiếm từ Đại Chu, là thanh kiếm Minh Nguyệt mà phụ thân tặng cho y, cũng là thanh kiếm mà y sử dụng lúc diễn ở Buổi tiệc liên hoan mừng tết Nguyên Đán, trước lúc lên máy bay còn được nhân viên đóng gói vô cùng cẩn thận để gửi cho vận chuyển.

Đạo diễn Bành nghe thấy, tất nhiên không hề phản đối một chuyện cỏn con này.

Trong lòng chỉ đạo võ thuật thì càng thêm chắc chắn.

Tiêu Duyệt Vân cầm thanh kiếm Minh Nguyệt đi về hướng bụi cỏ được ánh đèn tụ quang chiếu sáng ngời.

"Cậu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Thấy y đứng vào vị trí rồi, đạo diễn Bành gọi một tiếng, thói quen nghề nghiệp khiến hắn ngồi xuống trước camera và máy theo dõi.

Tiêu Duyệt Vân gật gật đầu, nhắm mắt hít sâu, bóng của lông mi thật dài khắc trên gương mặt y.

Thợ quay phim cũng theo thói quen bắt lấy đặc tả khuôn mặt y, không quên nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn Bành, quay luôn hả?"

Bành Trình nhìn trạng thái của Tiêu Duyệt Vân, làm một cái thủ thế, thợ quay phim liền hiểu ý.

Vài giây sau, Tiêu Duyệt Vân mở mắt, khí thế cả người y bỗng nhiên thay đổi!

Chỉ thấy y đặt ngang kiếm trước người, chỉ một động tác phủi tay liền khiến vỏ kiếm bay ra, thân kiếm sắc bén hoàn toàn lộ ra, kiếm quang chợt loé, trong không khí bỗng nhiên nhiều thêm một cỗ kiếm khí cùng sát khí đáng sợ, có thể lờ mờ nghe thấy một tiếng kiếm ngâm.

Kiếm tốt! Chỉ đạo võ thuật có chút hiểu biết thầm khen trong lòng.

Tiêu Duyệt Vân kiếm tuỳ tâm động*, thân pháp phiêu dật, không gian để hành động lớn, từng chiêu sắc bén, nhãn thần chuyên chú lại lạnh lùng, từng âm thanh xé gió dày đặc đánh vào lòng người, khiến người ta suýt nữa thì không thở nổi.

*kiếm tuỳ tâm động: có nghĩa là người với kiếm như một, sự phối hợp đạt max point luôn đó mọi người.

Rất nhiều người tại hiện trường chấn động trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào bạch y kiếm khách nọ, không nỡ bỏ qua một chiêu nào.

......

Qua một lúc lâu sau, Tiêu Duyệt Vân rút kiếm thu lại khí thế, hết thảy đều yên tĩnh.


Nỗi ngột ngạt của mọi người xem tại hiện trường lúc này mới buông xuống, mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Hoá ra hiệu quả âm thanh khi múa kiếm là thật sự có, hoá ra mấy bộ phim võ thuật không phải tất cả đều là lừa đảo.

Một lúc lâu, cuối cùng Bành Trình cũng thoát ra khỏi máy theo dõi, sau đó mặt đầy kích động, gật đầu cười với Tiêu Duyệt Vân: "Tốt, rất tốt!"

Nghe vậy, Tiêu Duyệt Vân lộ ra ý cười, y quay trở lại, nhặt vỏ kiếm lên, lại ôm quyền hướng về chỉ đạo võ thuật, thỉnh chỉ giáo.

Chỉ đạo võ thuật xấu hổ, liên tục xua tay, nói: "Kiếm pháp của thầy Tiêu cao minh, tôi không đủ giỏi để chỉ giáo đâu." Ơi là trời, trình độ của người này e là ngay cả sư tổ cũng theo không kịp nữa là, đây là đệ tử của võ học thế gia nào xuất thế vậy? Sao trước giờ hắn chưa từng nghe nói tới, cũng chưa từng thấy qua kiếm pháp tinh diệu như này.

Xem ra thế giới của võ học quả thật là bác đại tinh thâm.

Tiêu Duyệt Vân nghe thấy xưng hộ hắn gọi mình, khó hiểu chớp chớp mắt, lúc nãy người phụ trách công vụ và thợ trang điểm cũng gọi mình là thầy Tiêu, người nơi này sao thích gọi người khác là "thầy" dữ vậy?

Bành Trình rất hài lòng với Tiêu Duyệt Vân, mặc kệ kỹ thuật diễn như thế nào, dù sao kiếm tiên cũng không có bất kì lời thoại nào và cũng không nhiều cảnh diễn, có trị giá nhan sắc cùng kiếm pháp này gian lận, nhân vật này cũng đã thành công rồi.

Nam chính Lương Học Thu lúc này cũng cười tươi đi qua.

"Đoạn vừa nãy quá tuyệt vời, xứng đáng là 'sư phụ' của tôi."

Đó là một nam nhân khoảng 28 tuổi vô cùng tuấn lãng, hắn đội tóc giả, mặc phục trang cổ đại, tạo hình có chút nhếch nhác, nhưng dưới hoàn cảnh như thế này mà khí thế lại bất phàm, vô cùng thích nghi với môi trường xung quanh.

Dạo trước Tiêu Duyệt Vân đã xem qua ảnh, biết đây là nam chính đóng vai đồ đệ của mình, tân ảnh đế, không dám qua loa đáp: "Chào Lương tiên sinh."

Lương Học Thu chớp mắt, dạo gần đây hắn đang nổi, rất nhiều người bên cạnh gặp hắn đều gọi một tiếng "Lương ảnh đế", thân thiết hơn thì gọi là "anh Lương", còn có một số người cung kính gọi "thầy Lương", mà người gọi hắn là "Lương tiên sinh" trong đoàn phim quả thật là chưa gặp qua.

Lương Học Thu cười tươi đáp: "Tiên sinh gì chứ, gọi anh Lương đi. Mấy cảnh đối diễn mấy ngày nữa diễn cho tốt, tôi xem trọng cậu." Lương Học Thu là diễn viên dưới trướng Hải Húc, đối với bối cảnh của Tiêu Duyệt Vân có nghe nói đến, cho rằng không lâu nữa chắc là y sẽ kí hợp đồng, cho nên cũng biểu hiện ra vẻ vô cùng thân thiết.

Nghe thấy vậy, Tiêu Duyệt Vân nghe lời gọi anh Lương, hai người tuỳ ý nói mấy câu, ấn tượng với đối phương đều không tệ.

Đạo diễn Bành dặn dò nhân viên lưu lại đoạn phim quay đơn vừa nãy lại, sau đó nhìn thời gian, lập tức gọi nữ chính sang đây, hiện trường nhanh chóng bắt đầu quay tiếp một cảnh quay NG*.

*NG: not good, cảnh quay chưa đạt yêu cầu ấy.

Tiêu Duyệt Vân thức thời lui sang bên cạnh, sau khi tẩy trang, y còn nán lại hiện trường quan sát học hỏi một lúc lâu.
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại Story Chương 37: Tiến tổ
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...