Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 75


Cô gái xin WeChat trợn tròn mắt, từ kinh ngạc chuyển sang ngơ ngác.  


 


Sau vài giây đứng yên tại chỗ vì sốc, cô ấy vội vàng nói một câu: "Làm phiền rồi," rồi rời đi với vẻ mặt đầy hoài nghi về cuộc đời.  


 


Kế Cao Trác thu lại ánh mắt, biểu cảm phức tạp: "Cậu cảm thấy bản thân hài hước lắm à?"  


 


Trần Du Chinh hỏi lại: "Cậu thấy sao?"  


 


Kế Cao Trác: "...Cũng hài hước đấy.  "


 


Bọn họ chơi bóng ở sân vận động tới năm, sáu giờ tối mới xong.


 


Kế Cao Trác thay quần áo xong, từ phòng thay đồ đi ra, Trần Du Chinh vẫn còn đang tắm. Anh ấy thu dọn đồ đạc, bước tới ngồi xuống bên cạnh Dư Nặc. Hai người vốn không quá thân, cũng chẳng biết nói gì với nhau.


 


Kế Cao Trác mở tiệm xăm, mấy hình xăm phức tạp cần rất nhiều thời gian để hoàn thành, thế nên anh ấy phải giỏi ăn nói để giết thời gian.  


 


Huống hồ, với kiểu con gái dịu dàng, trông chẳng có chút sát thương nào như Dư Nặc, Kế Cao Trác lại là người giỏi đối phó nhất.


 


Dư Nặc nghe anh nói chuyện cảm thấy vô cùng thú vị, giống như đang nghe một nghệ sĩ tấu hài biểu diễn vậy, thỉnh thoảng lại bị chọc cười. Hơn nữa, Kế Cao Trác còn mang đến cho cô một cảm giác đối lập, rõ ràng xăm trổ đầy mình, trông như một tay anh chị ngoài xã hội, nhưng tính cách lại cực kỳ thân thiện.


 


Kế Cao Trác đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, chị dâu, lúc nãy chị có thấy cô gái tới xin Wechat của Trần Du Chinh không?"


 


Dư Nặc gật đầu: "Có thấy."  


 


"Chị có biết cậu ta nói gì không?"  


 


Dư Nặc tò mò: "Anh ấy nói gì?"  


 


"Cậu ta nói cậu ta kết hôn từ năm ngoái rồi, còn có hai đứa con nữa."  


 


Dư Nặc: "..."  


 


Kế Cao Trác lo lắng không yên: "Chị cảm thấy một người bình thường có thể nói ra câu chuyện hoang đường như vậy không?"  


 


Dư Nặc cảm thấy khá buồn cười, nhưng cô cũng đã quen với việc Trần Du Chinh thỉnh thoảng lại có những câu nói "kinh thiên động địa" như thế: "Đôi khi anh ấy hay nói đùa lắm."


 


Kế Cao Trác vỗ đùi: "Không phải đùa đâu! Để tôi phân tích cho chị nghe, cái đầu của thằng nhóc Trần Du Chinh này nhất định có vấn đề! Đầu óc của cậu ta không bình thường, khác hẳn với người bình thường đó, chị hiểu không? Chị dâu à, chị suy nghĩ lại đi, thật đấy. Cái IQ này mà di truyền cho con cái thì chết dở luôn!"


 


Dư Nặc: "..."  


 


Kế Cao Trác: "Chị xem, tuy tôi không đẹp trai bằng Trần Du Chinh, nhưng hồi cấp ba tôi được yêu thích hơn cậu ta nhiều, kinh nghiệm cũng dày dạn hơn. Chị ở bên cậu ta chắc cũng mệt lắm đúng không? Tình tính tên Trần Du Chinh này cực kỳ nóng nảy, lại còn tự luyến, thêm chút hoang tưởng nữa. Nói chung là một người rất khó ưa."


 


Dư Nặc ngước mắt nhìn lên.  


 


Kế Cao Trác vẫn chưa nhận ra, tiếp tục thao thao bất tuyệt.  


 


"Kế Cao Trác."


 


Phía sau có người gọi anh ấy.


 


Kế Cao Trác giật bắn người, quay đầu lại, vô tội ồ một tiếng.  



 


Trần Du Chinh kiên nhẫn chịu đựng, chậm rãi vươn tay, túm lấy cổ áo anh ấy: "Cậu vừa nói mấy thứ chó má gì đấy?"  


 


Kế Cao Trác muốn gỡ tay anh ra, kêu "ai da" hai tiếng: "Tôi có nói gì đâu, chỉ giúp chị dâu hồi tưởng lại tuổi trẻ phóng khoáng của cậu thôi mà.”


 


"Tôi không được yêu thích bằng cậu? Tính tình nóng nảy?" Trần Du Chinh lôi Kế Cao Trác từ bên cạnh Dư Nặc lên, dùng đầu gối thúc vào anh ấy một cái: "Tự luyến? Hoang tưởng?"  


 


Cơn đau nhói từ th*n d*** truyền lên , Kế Cao Trác đau đớn hét ầm lên, vùng vẫy như điên: "Má nó, cậu đừng có động chân động tay với ông đây! Cậu chọc điên tôi rồi đấy, tôi cũng không phải dạng dễ bắt nạt đâu!"


 


"Vậy cậu nói xem là tại sao?" Trần Du Chinh lại đá thêm một cú: "Không làm người đàng hoàng, cứ nhất quyết phải làm chó?"  


 


...


 


Từ lúc rời sân vận động, hai người họ không ngừng cà khịa nhau, từ đường ra bãi đỗ xe, rồi xuống xe vào nhà hàng, đến tận bữa tối vẫn tiếp tục đấu khẩu. Cả hai cứ anh một câu tôi một câu, dường như quyết tâm bóc hết chuyện cũ của đối phương ra vậy.


 


Đến khi tìm được quán ăn rồi, hai người họ vẫn còn cãi nhau, Dư Nặc có khuyên can một phen nhưng vô ích. Cô hiếm khi thấy Trần Du Chinh tức giận đến vậy, vừa bất lực vừa buồn cười, cuối cùng đành tự mình gọi món.


 


Cô chọn xong, đưa thực đơn cho Trần Du Chinh: "Anh xem đi?"  


 


Trần Du Chinh đang cãi nhau thì dừng lại, nói: "Em chọn đi, anh ăn gì cũng được."  


 


Dư Nặc định đẩy thực đơn sang cho Kế Cao Trác: "Tôi gọi bốn món rồi, cậu xem có muốn gọi thêm hay đổi món gì không?"  


 


Trần Du Chinh trực tiếp lấy thực đơn, đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh: "Chúng tôi gọi xong rồi."  


 


Kế Cao Trác: "?"  


 


Đợi nhân viên phục vụ đi khuất, Trần Du Chinh nói với Dư Nặc: "Đừng quan tâm tới cậu ta, cậu ta ăn gì cũng được."  


 


Kế Cao Trác ngồi đối diện: "Sao cậu cứ nhắm vào tôi thế?"  


 


"Cậu có ý kiến gì?"  


 


"Sao lòng dạ cậu hẹp hòi vậy?" Kế Cao Trác cố nhớ lại, xem rốt cuộc mình đã chạm vào điểm mấu chốt nào của người này mà khiến anh cáu kỉnh như vậy: "Chẳng qua tôi chỉ nói xấu cậu mấy câu trước mặt bạn gái cậu thôi mà? Có cần phải vậy không?"


 


"Cậu gọi cái đó là nói xấu à?" Trần Du Chinh cười giễu: "Cậu mẹ nó đang bịa đặt."


 


Kế Cao Trác không hiểu nổi, hừ một tiếng: "Tôi vu khống gì chứ? Chẳng qua tôi chỉ nói cậu có hơi hoang tưởng thôi mà? Sao, không cho nói à?"


 


Trần Du Chinh: "?"  


 


"Cậu còn muốn sinh hẳn hai đứa nữa cơ à, đúng là trai tân thời nay toàn mơ mộng hão huyền!"  


 


Trần Du Chinh: "..."  


 


Dựa vào việc Dư Nặc đang ngồi ngay bên cạnh, Trần Du Chinh cũng không dám ra tay với anh ấy, thế nên miệng lưỡi của Kế Cao Trác ngày càng không kiêng nể gì. Hai người lớn lên cùng nhau, có thể nói anh ấy là người hiểu Trần Du Chinh nhất, câu nào nói ra cũng đâm thẳng vào chỗ đau của anh.  


 


Kế Cao Trác cảm thấy mình đã giành được một chiến thắng nho nhỏ, tiếp tục chọc thẳng vào tim anh: "Đến phim người lớn chắc còn chưa coi nổi hai bộ, vậy mà còn mơ sinh con? Nói cậu mắc chứng hoang tưởng thì có gì sai chứ? Sai chỗ nào? Nói tôi nghe xem nào?"  


 


Anh ấy vừa nói dứt câu, sắc mặt Trần Du Chinh lập tức tối sầm.  


 


Lần đầu tiên Dư Nặc thấy anh bị chặn họng, trong mắt còn có một tầng lửa giận âm u. Cô khẽ rụt vai lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, ngồi im bên cạnh làm một người vô hình.



 


Kế Cao Trác thấy Trần Du Chinh bị mình chặn họng đến mức không nói được gì, cuối cùng cũng xả được cơn bực bội trong lòng. Anh ấy hài lòng rót cho mình một ly nước, uống một ngụm rồi quay sang nói với Dư Nặc: "Chị dâu à, hai bọn tôi cãi nhau có dọa chị sợ không? Thật ra chỉ là đùa thôi, đôi khi tôi có hơi thô lỗ một chút, nói chuyện cũng có phần lưu manh, nhưng con người vẫn luôn rất đỗi dịu dàng đó."


 


Dư Nặc lắc đầu, cố nín cười nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên: "Không sao, hai người cứ tiếp tục đi."  


 


Không những Dư Nặc không sợ, thậm chí cô còn cảm thấy cách Trần Du Chinh và bạn anh tương tác với nhau rất thú vị. Nhìn họ trêu chọc nhau qua lại, cô cũng thấy thoải mái và vui vẻ hơn.


 


Trước đây, Dư Nặc chưa từng có cơ hội quan sát xem con trai khi ở cùng nhau sẽ như thế nào. Vì thực ra Dư Qua không có mấy người bạn thân thiết, người mà anh ấy tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là mấy đồng đội trong OG. Hơn nữa Dư Qua vốn khá lạnh lùng, lại còn là đội trưởng trong team, nên mọi người đều có chút e dè với anh ấy, càng không có chuyện dám trêu đùa anh ấy như vậy.


 


Đây là lần đầu tiên Dư Nặc nhận ra, thì ra con trai ở bên nhau là như vậy, trông cũng đáng yêu phết.  


 


Bữa cơm kết thúc, có lẽ vì lúc nãy nói xấu Trần Du Chinh quá nhiều, Kế Cao Trác cảm thấy hơi áy náy.  


 


Nhân lúc Trần Du Chinh ra quầy thanh toán, Kế Cao Trác ghé sát vào bàn, hạ giọng nói: "Chị dâu, chị đừng để bụng mấy lời tôi nói khi nãy nha, chỉ là đùa thôi. Còn nữa, đừng nhìn mặt thằng nhãi kia giống trai đểu mà lầm, thật ra cậu ta thuần khiết lắm, thật đó, tôi không lừa chị đâu."  


 


"Nhớ hôm cậu ta định tỏ tình với chị không? Hôm trước đó cậu ta thức trắng cả đêm, sáng sớm còn chạy thẳng đến nhà tôi. Thi đại học còn chẳng thấy nó căng thẳng đến mức đó."


 


Dư Nặc bất chợt thấy rung động không thôi. 


 


Cô chợt nhớ lại hôm hai người đi xem phim, kết quả là giữa chừng Trần Du Chinh lại ngủ quên mất. Khi ấy cô còn hơi hụt hẫng, chỉ là sau đó cũng không để tâm nữa.  


 


Bây giờ nghe Kế Cao Trác nói vậy, có lẽ không phải anh không coi trọng buổi hẹn đó, mà là do đã quá lâu không ngủ, nên mới không chịu nổi nữa.  


 


...  


 


Ăn xong bữa, trời cũng đã tối dần. Kế Cao Trác rất có ý thức, tự mình bắt xe rời đi, không làm bóng đèn giữa hai người họ nữa.


 


Dư Nặc ngồi ở ghế phụ.  


 


Lúc này vẫn còn sớm, cô chưa vội về nhà. Hai ngày nay, hotsearch đều nói về trận mưa sao băng, đúng lúc là tối nay.  


 


Dư Nặc chợt nhớ đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, nói: "Tin tức bảo lát nữa có thể sẽ có sao băng, chúng ta đi xem được không?"


 


Trần Du Chinh: "Đi đâu xem?"  


 


Dư Nặc mở bản đồ tra cứu, gần đây có một công viên ven sông, ở đó có một ngọn đồi nhỏ. Nếu leo lên đó, chắc hẳn sẽ ngắm được phong cảnh rất đẹp.


 


Những nơi xa hơn thì bây giờ có đi cũng không kịp nữa.


 


Trần Du Chinh mở định vị dẫn đường.  


 


Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió đêm mát lạnh thổi ùa vào. Dư Nặc cảm giác anh không vui, bèn hỏi: "Vẫn đang khó chịu vì lời của Kế Cao Trác à?"  


 


"Ừ."  


 


Dư Nặc nhìn sườn mặt Trần Du Chinh: "Cậu ấy chỉ đùa với anh thôi mà."  


 


"Thằng đó đúng là rảnh quá mà." Trần Du Chinh hơi ngừng lại, giọng điệu nhàn nhạt: "Làm hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng em bị hủy hết rồi."  


 


Cô bật cười thành tiếng.  


 


*  



 


Đến công viên, các chỗ đỗ xe đều kín hết.  


 


Trần Du Chinh tùy tiện tìm một chỗ đậu xe, công viên vốn yên tĩnh nay chật kín người, còn có cả những người mang theo giá đỡ máy ảnh, chắc hẳn đều đến để ngắm sao băng.


 


Dư Nặc bị bầu không khí náo nhiệt xung quanh ảnh hưởng, cô phấn khích kéo tay Trần Du Chinh chạy lên đồi, bước một lúc mấy bậc thang, sợ bỏ lỡ mất sao băng.


 


Hai người họ đến muộn, đình nghỉ trên đỉnh đồi đã bị chiếm hết chỗ.  


 


Nhờ chút ánh sáng lờ mờ, Dư Nặc kéo Trần Du Chinh sang một bên, tìm một tảng đá lớn để ngồi xuống.  


 


Nghỉ ngơi một lát, cô lấy tai nghe từ trong túi ra, c*m v** điện thoại rồi chia cho Trần Du Chinh một bên.  


 


Anh đeo vào.  


 


Dư Nặc mở danh sách phát, loay hoay một lúc, chọn ra vài bài.


 


Nghe thấy giai điệu đầu tiên vang lên, Trần Du Chinh hơi nhướng mày, quay sang nhìn Dư Nặc.  


 


Dư Nặc hơi ngượng ngùng, đối diện với ánh mắt anh: "Anh biết bài này tên gì không?"  


 


"Không biết."  


 


"Vậy để em nói cho anh nghe nhé?"  


 


"Ừ."  


 


Dư Nặc mở khóa điện thoại, gõ mấy chữ vào ghi chú rồi đưa cho anh xem.  


 


Trần Du Chinh nhìn liếc qua.


 


Cô nghiêm túc nói: "Chính là bài này đó."  


 


Trần Du Chinh làm ra vẻ như vừa mới nhớ ra: “À, thì ra là bài này.” Anh trêu chọc: “Chúc em yêu anh đến thiên trường địa cửu?”


 


Dư Nặc nhìn thấy anh cười, cô không chút do dự, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Được."  


 


Trần Du Chinh sững sờ.  


 


Bụi cỏ dưới chân lấp lánh ánh sáng xanh từ những con đom đóm. Thỉnh thoảng, tiếng côn trùng khe khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Giọng Dư Nặc rất đỗi dịu dàng: “Thật ra lần trước, khi ở trên xe, em đã trả lời anh như vậy trong lòng rồi.”


 


Khi đó, dù biết rõ anh chỉ đang trêu chọc mình, nhưng Dư Nặc vẫn không kìm được mà nghĩ. Nếu một ngày nào đó, Trần Du Chinh thực sự mong muốn cô yêu anh lâu đến thế, thì Dư Nặc cũng cam tâm tình nguyện.


 


Hiếm khi Dư Nặc thấy Trần Du Chinh im lặng một lúc lâu như thế, yết hầu anh khẽ động, giọng trầm thấp: "Sao dạo này em biết cách tán tỉnh anh thế hả?"


 


Dư Nặc cúi đầu cười cười: "Em nói thật mà, không có tán tỉnh anh đâu."


 


"Không tán tỉnh anh à?"  Trần Du Chinh nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: "Cảm nhận được không? Tim anh sắp loạn nhịp đến mức có vấn đề rồi đây này."


 


...  


 


Tin tức nói về trận mưa sao băng mãi đến khuya vẫn chưa xuất hiện, người trên đỉnh núi cũng dần tản đi gần hết.



 


Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh dần lắng xuống, tựa như cả thế giới giờ đây chỉ còn lại mỗi Dư Nặc và Trần Du Chinh.


 


Hai người sóng vai nhau ngồi trên tảng đá, Dư Nặc hỏi Trần Du Chinh: "Nếu lát nữa thật sự có thể đợi được mưa sao băng, anh sẽ ước gì?"


 


Trần Du Chinh nhìn sang Dư Nặc, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không muốn ước gì cả."


 


Thật ra anh không mấy thú với mưa sao băng gì gì đấy, chẳng qua anh chỉ muốn ở bên Dư Nặc lâu hơn chút mà thôi.


 


Dư Năc: "Vậy, giành được chức vô địch thì sao?"


 


Thái độ của Trần Du Chinh rất ngạo mạn, thờ ơ nói: “Anh không cần dựa vào mấy thứ này cũng có thể lấy được.”  


 


“Ngoài việc giành chức vô địch ra, anh không có ước nguyện nào khác sao? Em thấy cái này cũng khá linh nghiệm đấy.”  


 


“Linh nghiệm thế nào?”  


 


Dư Nặc kể: “Hồi em tốt nghiệp cấp ba, em cũng cùng bạn đi xem một trận mưa sao băng. Khi đó em đã ước rằng sau này anh trai em có thể giành chức vô địch, cuối cùng điều đó cũng thành sự thật.”  


 


Hai người đang trò chuyện thì bỗng có tiếng hò reo phấn khích từ phía sau: “Wow, nhìn kìa! Sao băng kìa!”  


 


Dư Nặc ngẩng đầu lên, vô thức đứng bật dậy khỏi tảng đá.  


 


Giống như một thước phim tráng lệ, đuôi sao băng rực rỡ tựa pháo hoa, khiến bầu trời đêm xanh thẳm bỗng chốc bừng sáng.


 


Những tia sáng lấp lánh phản chiếu trong đáy mắt cô, Dư Nặc thất thần mấy giây, rồi đột nhiên hoàn hồn, vội kéo tay Trần Du Chinh: “Trần Du Chinh, mưa sao băng đến rồi! Chúng ta mau ước đi!”  


 


Cô hít sâu, nhắm mắt lại một lát, hai tay chắp lại trước ngực, thành tâm cầu nguyện.  


 


Ước nguyện xong, Dư Nặc mở mắt ra, thấy Trần Du Chinh vẫn đang ngồi trên tảng đá, ánh mắt chăm chú nhìn cô không chớp mắt. 


 


Dư Nặc háo hức hỏi: “Anh ước chưa?”  


 


Trần Du Chinh gật đầu: “Ước rồi.”  


 


Dư Nặc khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên chút háo hức, hỏi: "Anh ước điều gì thế?"


 


Lúc nãy anh còn tỏ vẻ không mấy để tâm, vậy mà bây giờ lại trở nên nghiêm túc: "Nói ra rồi có khi lại không linh nghiệm nữa không?"


 


Dư Nặc chần chừ: “Chắc không sao đâu? Nếu không thì anh nói sơ sơ thôi.”  


 


Trần Du Chinh trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ khó đoán: “Em thực sự muốn anh nói cho biết sao?”  


 


Dư Nặc: “Nếu anh sợ nói ra không linh nghiệm, thì thôi không cần nói cho em biết cũng được.”  


 


Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khó đoán: "Chuyện này chắc là cũng cần em giúp một tay đấy, vậy anh nói cho em nghe nhé?"


 


Dư Nặc sững người vài giây, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu: “Được, vậy anh nói đi, để em xem có giúp được không.”  


 


Trần Du Chinh làm bộ làm tịch “ừm” một tiếng.  


 


Anh ngước lên nhìn bầu trời, vẻ mặt vô cùng chân thành, dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Hy vọng ông trời có mắt, cho anh mất zin trong năm nay.”  


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 75
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...