Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 74


Dư Nặc đến cổng khu chung cư, nhắn tin cho Trần Du Chinh.  


 


Cô đứng chờ bên đường một lúc thì có một chiếc xe lạ dừng lại bên cạnh cô. Kính xe hạ xuống một nửa, Trần Du Chinh ngồi ở ghế lái.  


 


Dư Nặc mở cửa xe, phát hiện ghế sau còn có một người.  


 


Hai mắt Kế Cao Trác sáng rỡ, thò đầu lên ghế trước, cánh tay đầy hình xăm chìa ra, cười hì hì chào cô: “Ê ê, chị dâu! Chào cô, tôi là Kế Cao Trác!”  


 


Dư Nặc đóng cửa xe, cũng vươn tay bắt tay anh ấy: “Chào cậu, tôi là Dư Nặc.”  


 


Kế Cao Trác có vẻ rất hào hứng, bắt chuyện với Dư Nặc: “Hóa ra chị dâu của bọn tôi trông thế này à? Cái thằng Trần Du Chinh này keo kiệt lắm, tôi bảo cậu ta gửi cho tôi tấm ảnh mà cậu ta không chịu!”  


 


Dư Nặc cười gượng gạo, khách sáo hỏi một câu: “Cậu là, bạn của Trần Du Chinh à?”  


 


Kế Cao Trác hào hứng giới thiệu bản thân: “Đúng rồi, tôi là bạn thân từ nhỏ của cậu ta.”  


 


Trần Du Chinh chẳng buồn để ý đến người ồn ào phía sau, chỉ xoay vô lăng, dặn Dư Nặc thắt dây an toàn.  


 


Dư Nặc ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, kéo dây an toàn.  


 


Hai người chạm mắt nhau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một thứ cảm xúc mơ hồ và ám muội lan tỏa. Dư Nặc là người đầu tiên dời ánh mắt đi.


 


Cô nhìn ra đường, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”  


 


Trần Du Chinh: “Đi ăn trước đã.”  


 


Kế Cao Trác lẩm bẩm: “Ăn gì đây? Ăn món Tứ Xuyên nhé?”  


 


Trần Du Chinh lười để ý đến anh ấy, quay sang hỏi Dư Nặc: “Em muốn ăn gì?”  


 


“Món Tứ Xuyên thì…” Dư Nặc nhìn sắc mặt anh, quay đầu nói: “Chắc Trần Du Chinh không ăn cay nổi đâu.”  


 


Kế Cao Trác hào hứng, thuận thế bắt chuyện với cô: "Chị gái, cô bao nhiêu tuổi rồi?"


 


Dư Nặc: “23.”  


 


“Vậy là hai người là tình chị em à? Cũng hợp thời đấy.” Anh ấy khoác một tay lên ghế trước, đột nhiên nhớ ra gì đó, như bừng tỉnh: “À đúng rồi, chắc chị lớn hơn nó, vừa nãy nó còn gọi chị là ‘chị’ nữa, tôi nghe thấy rồi!”  


 


“Gì cơ?”


 


"Trần Du Chinh có hình xăm trên cánh tay, chị biết chứ? Hình đó là do tôi xăm cho cậu ta đấy. Lúc đó cậu ta còn nhõng nhẽo chạy đi than thở với chị, chị nhớ không? Nói  cái gì mà, chị ơi, đau quá."



 


Kế Cao Trác rùng mình một cái.  


 


Chuyện cũng lâu rồi, Dư Nặc suy nghĩ hơi chậm, đang cố nhớ lại chuyện này.  


 


Thấy cô nhíu mày suy nghĩ mà không nói gì, Kế Cao Trác còn tưởng mình nói nhầm, hoảng hốt liếc nhìn Trần Du Chinh: "Đệt, có phải tôi lỡ miệng rồi không?"  


 


Trần Du Chinh vẫn chuyên tâm lái xe, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước, không có phản ứng gì đặc biệt.  


 


Cuối cùng Dư nặc cũng nhớ ra, không nhịn được bật cười, nói với Kế Cao Trác: "Người anh ấy nhắn tin, chắc là tôi đó."  


 


Kế Cao Trác vỗ vỗ ngực, thở phào: "May mà là chị, không thì Trần Du Chinh đúng là quá đểu cáng luôn, bị tôi vạch trần ngay tại trận, nhận chị khắp nơi."  


 


Trần Du Chinh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, cười giễu: "Ngoài cô ấy ra, tôi chưa từng gọi ai là chị hết."  


 


Kế Cao Trác suy nghĩ một chút, gật đầu công nhận: "Đúng thật."  


 


Tính Trần Du Chinh từ nhỏ đã ngang bướng, trong nhà anh có rất nhiều anh chị em, nhưng chỉ cần là người cùng thế hệ, dù lớn hơn mấy tuổi, anh cũng chưa bao giờ gọi anh hay chị, lúc nào cũng gọi thẳng tên.


 


Từ nhỏ đến lớn, Từ Y Đồng chưa từng nghe anh gọi cô một tiếng "chị" nào.  


 


...


 


Họ tùy tiện tìm một trung tâm thương mại gần đó để ăn cơm.  


 


Hình như tối qua ngủ Trần Du Chinh không ngon, anh tựa người vào ghế, trông rất mệt mỏi, cơm cũng chỉ ăn được mấy miếng, suốt cả bữa chỉ có Dư Nặc trò chuyện với anh.  


 


Dư Nặc hỏi: "Tí nữa chúng ta đi đâu?"  


 


Trần Du Chinh có chút tinh thần hơn: "Muốn xem anh chơi bóng rổ không?"  


 


Dư Nặc gật đầu: "Được thôi."  


 


Ăn xong, Kế Cao Trác đi vệ sinh. Trần Du Chinh gối đầu lên cổ cô, tay mân mê tóc cô.  


 


"Em muốn chơi ở đâu?"  


 


"Gần nhà Kế Cao Trác có một trường đại học, trong đó có sân bóng rổ."  


 


Dư Nặc tò mò: "Sao tự nhiên lại muốn chơi bóng rổ thế?"  


 


Trần Du Chinh: "Không phải lần trước em nói thích xem à?"



 


Cô suy nghĩ một chút.  


 


Lần trước?  


 


Nghĩ một lúc, Dư Nặc bỗng hiểu ra.  


 


Trần Du Chinh nói đến lần anh đến trường cô vào ngày bảo vệ tốt nghiệp sao? Khi đó họ có ngồi ở sân bóng rổ một lúc, kết quả là Trần Du Chinh tỏ vẻ khinh thường, tiện thể còn chê bai luôn kỹ thuật chơi bóng của đám con trai trong trường Dư Nặc một trận.


 


Dư Nặc nhớ lại, không nhịn được bật cười.  


 


Trong lòng nghĩ, Trần Du Chinh ghen đúng là dai dẳng thật...


 


...


 


Trong sân vận động.  


 


Dư Nặc đặt túi sang một bên, liếc mắt quan sát xung quanh. Cô ngồi trên ghế dài chờ họ thay đồ.


 


Nghe thấy tiếng bước chân, Dư Nặc quay đầu lại, Trần Du Chinh đang đứng ở bên sân.  


 


Anh mặc áo bóng rổ màu trắng số 29, đang đeo băng cổ tay, vóc dáng cao ráo, gầy gò. Kế Cao Trác ở bên cạnh vừa vỗ bóng vừa cười nói với anh.  


 


Tim Dư Nặc đập nhanh hơn một nhịp, không chớp mắt nhìn chăm chú Trần Du Chinh.


 


Trần Du Chinh đeo xong băng cổ tay, nghiêng đầu, lập tức bắt được ánh mắt lén lút nhìn mình của người nào đó. Anh nói gì đó với Kế Cao Trác rồi đi về phía Dư Nặc.  


 


Trần Du Chinh đứng trước mặt cô, anh giơ tay quơ quơ trước mắt cô: "Nhìn đến ngây người rồi hả?"  


 


Dư Nặc vẫn đang nhìn anh, nghiêm túc nói: "Trần Du Chinh, anh mặc thế này trông đẹp trai quá."  


 


"..."  


 


Không gian im ắng một hồi.


 


"Em nói chuyện có thể uyển chuyển một chút không?" Trần Du Chinh có hơi không được tự nhiên: "Anh biết mình đẹp trai, nhưng em nói thẳng thế này, anh cũng hơi xấu hổ đó."  


 


Dư Nặc bật cười: "Anh cũng biết xấu hổ à?"  


 


Kế Cao Trác ở phía xa xa hét lên: "Trần Du Chinh, mẹ nó cậu mau nhanh lên coi, lề mề cái gì không biết!!"


 


Trần Du Chinh không nhanh không chậm, giơ tay nâng cằm cô, chậm rãi trêu ghẹo: "Biết chứ, chẳng phải anh thường xuyên xấu hổ trước mặt chị sao?"



 


Dư Nặc: "…"  


 


Cô đẩy anh ra: "Nói sau đi, anh đi chơi bóng trước đi, mọi người đang đợi anh kìa."  


 


Trước đây nghe Trần Du Chinh nói anh từng là thành viên đội bóng rổ của trường cấp ba, Dư Nặc còn cảm thấy hơi tiếc nuối. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của Trần Du Chinh khi chơi bóng.


 


Thực ra cô không rành về bóng rổ lắm, chỉ thấy đám con trai chạy tới chạy lui, vừa hô hào vừa nhảy ném bóng, trông có một sức hút rất đặc biệt.  


 


Trạng thái khi chơi bóng của Trần Du Chinh với dáng vẻ lười biếng thường ngày như hai người khác nhau, cũng không thể liên tưởng anh với "Conquer" trên sân đấu.


 


Giữa một nhóm con trai cao lớn, anh vẫn là người nổi bật nhất.


 


Không biết vì sao, Dư Nặc chợt nhớ đến lần trước Trần Du Chinh đùa với cô, nói rằng hồi cấp ba, mỗi khi có trận đấu, hơn một nửa số nữ sinh trên khán đài đều là cổ động viên của anh.


 


Ban đầu cô nghĩ anh chỉ nói đùa, bây giờ mới thấy, có lẽ đó là sự thật.  


 


Giờ nghỉ giữa trận.


 


Trần Du Chinh vừa vận động mạnh xong, cả người anh tỏa ra hơi nóng hầm hập. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, th* d*c hai cái. Rồi nghiêng đầu gọi cô: "Thích ăn cá."


 


Dư Nặc ngây người: "Hửm?"  


 


Ánh mắt anh dừng lại trên chai nước khoáng bên cạnh, rồi chậm rãi nói: "Em có thể có chút tự giác của một cô bạn gái không thế."


 


Dư Nặc như bừng tỉnh, ồ lên hai tiếng, vặn nắp chai nước khoáng rồi đưa cho anh. Thấy anh không nhận, cô vội dịch người qua một chút, rất hiểu ý mà đưa nước đến tận miệng anh.


 


Yết hầu của Trần Du Chinh khẽ chuyển động, anh uống ngụm nước mà cô đưa cho.


 


Đôi chân trắng nõn, thon dài của cô lộ ra dưới lớp váy ngắn, cứ lấp ló ngay trước mắt anh. Trần Du Chinh vén vạt áo lên, tùy ý lau mồ hôi trên cổ và cằm.


 


Có lẽ do chơi bóng rổ nhiều năm, vóc dáng của anh… thật ra cũng rất đẹp. Dư Nặc nhìn thấy phần eo săn chắc và những khối cơ bụng rõ ràng lộ ra dưới lớp áo…


 


Dư Nặc vội vàng dời mắt đi, cúi đầu vặn nắp chai nước lại.


 


Anh chậm rãi lên tiếng: "Muốn nhìn thì cứ nhìn, anh không ngại đâu."  


 


Mặt Dư Nặc lập tức đỏ ửng.


 


Trần Du Chinh vẫn chưa chịu tha cho Dư Nặc, tiếp tục trêu cô: "Chẳng phải hôm qua em còn sờ rồi à? Giờ chỉ nhìn thôi, sao lại thẹn thùng rồi?"  


 


Dư Nặc chối ngay: "Em… Hôm qua em đâu có sờ."  



 


Rõ ràng là anh…  


 


"Được thôi." Trần Du Chinh lập tức đồng ý: "Vậy hôm nay đổi lại để anh cho em sờ, chị muốn chạm vào đâu cũng được, anh tuyệt đối không phản kháng đâu."


 


Cô thực sự không đỡ nổi mấy lời trêu chọc táo bạo của Trần Du Chinh, vội nói: "Anh đi đánh bóng trước đi, lát nữa nói sau."


 


Trần Du Chinh đầy ẩn ý: "Vậy em cứ suy nghĩ kỹ đi, xem lát nữa muốn sờ chỗ nào."  


 


Dư Nặc: "…"


 


Không biết từ lúc nào, trong sân vận động lại có thêm mấy cô gái bước vào. Nhìn dáng vẻ, có lẽ là sinh viên của trường đại học này.  


 


Dư Nặc ngồi trên ghế, chăm chú nhìn Trần Du Chinh chơi bóng.  


 


Có một người giữa chừng rời sân, đi sang bên cạnh uống nước. Trần Du Chinh vừa tựa vào cột rổ, vừa nói chuyện với Kế Cao Trác.  


 


Mấy cô gái ngồi cạnh Dư Nặc đột nhiên đứng dậy, đẩy qua đẩy lại rồi đi về phía đó.  


 


Kế Cao Trác bỗng dưng im bặt, ánh mắt liếc nhìn mấy cô gái đang tiến lại gần.  


 


Cảnh tượng này anh ấy đã quá quen thuộc, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đi cùng Trần Du Chinh là thỉnh thoảng lại có tình huống này xảy ra. Kế Cao Trác lập tức câm nín, ngầm hiểu mà hất cằm ra hiệu cho Trần Du Chinh nhìn về phía sau.  


 


Nhóm người đó đứng lại cách họ vài bước chân. Các cô gái cười nói vài câu, rồi đẩy một cô gái trong nhóm lên phía trước.  


 


Cô gái trông có vẻ hơi xấu hổ, len lén nhìn khuôn mặt điển trai của Trần Du Chinh, rồi đưa điện thoại ra: "Anh ơi, có thể cho em xin WeChat được không?"  


 


Những người xung quanh, cả những người không quen biết, đều bắt đầu ồn ào trêu chọc, khiến cô gái càng thêm căng thẳng.  


 


Trần Du Chinh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía xa, nơi Dư Nặc đang ngồi.  


 


Để tránh bầu không khí trở nên lúng túng, Kế Cao Trác vừa định lên tiếng: "Cậu ta có bạn..."  


 


Anh ấy còn chưa kịp nói ra hai chữ bạn gái.  


 


Trần Du Chinh đã nghiêng đầu, nở nụ cười với cô gái kia: "Xin lỗi, năm ngoái tôi đã đăng ký kết hôn rồi."  


 


Kế Cao Trác: "......"  


 


Cô gái vừa xin WeChat lập tức sững sờ: "Hả?!"  


 


Dưới ánh nhìn đầy "mày mẹ nó lại khùng điên gì nữa đấy" của Kế Cao Trác, Trần Du Chinh phát âm rõ ràng từng chữ: "Tôi, kết hôn rồi, con cũng sinh hai đứa luôn rồi."


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 74
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...