Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 6


Về đến ký túc xá, chỉ có Lương Tây trong phòng, cô ấy đang mở mic chơi game với ai đó.  


 


Dư Nặc đi qua, phát hiện cô ấy lại đang chơi Liên Minh Huyền Thoại.  


 


Lương Tây là một người khá khép kín, một cô nàng nghiện game nặng. Ngoài giờ học, cô ấy rất hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ ở ký túc xá cày l*l. Cô ấy và bạn trai hiện tại cũng quen nhau qua game.


 


Dư Nặc đi tắm, lúc ra thì Lương Tây đã tắt mic, đang ăn McDonald's.  


 


Thấy cô đi ra, Lương Tây cười híp mắt hỏi: “Hôm nay cậu về trễ thế?”  


 


Dư Nặc ngồi đối diện cô ấy, vừa lau tóc vừa nói: “Tớ đi tìm anh trai tớ.”


 


Lương Tây nghe xong, hai mắt sáng rực, thở dài: “Haiz, ngưỡng mộ cậu ghê.”  


 


Dư Nặc đánh trống lảng: “Hai người kia đâu? Sao không có ai ở phòng hết vậy?”  


 


“Họ đi thực tập rồi, chắc là đang tăng ca.” Lương Tây tò mò hỏi: “À đúng rồi, cậu tìm được việc chưa?”  


 


Dư Nặc lắc đầu: “Chưa chắc chắn, còn cậu?”  


 


“Tớ hả? Cũng tạm ổn rồi.” Lương Tây vừa nhai đồ ăn vừa nói, cầm lon cola bên cạnh uống một ngụm, ậm ờ nói: “Có một người bạn giới thiệu tớ vào một đội tuyển mới của LPL làm chuyên viên dinh dưỡng. Đội đó đang tuyển người, mấy hôm trước tớ đi phỏng vấn, bên đó thấy tớ cũng ổn, gần như đã chốt rồi.”


 


Dư Nặc gật đầu: “Cũng ổn đấy. Cậu cũng hứng thú với chuyện này, chắc sẽ hợp thôi.”  


 


Lương Tây lại hỏi: “Không phải anh cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp sao? Vậy cậu có thể vào đội của anh ấy mà.”


 


“Họ không thiếu người, tớ qua đó cũng chỉ làm chân sai vặt thôi. Tớ không muốn làm phiền anh ấy.”  


 


“Vậy mấy đội khác thì sao?”  


 


Dư Nặc nghĩ một lúc: “Có đội phù hợp thì tớ sẽ tới thử xem.”  


 


Hai người tán gẫu vài câu, Lương Tây ăn xong lại đeo tai nghe vào tiếp tục chơi game. Dư Nặc lau tóc đến khi còn hơi ẩm, lòng vẫn thấp thỏm, cầm điện thoại lên.  


 


Cô lại nhớ đến vụ của Trần Du Chinh.  


 


Dù đã đăng thông báo xử phạt lên nhưng trên Weibo chẳng có bao nhiêu người bàn tán. Có lẽ vì là tân binh, không ai để ý, ngay cả TG cũng chưa có tài khoản Weibo chính thức.  


 


Dư Nặc hơi thất vọng.  


 


Sau một ngày chạy đi chạy lại, cơn mệt mỏi kéo đến. Cô cố gắng gượng viết tiếp báo cáo giữa kỳ, nhưng không chịu nổi nữa, đành đi đánh răng rồi leo lên giường.  


 


Khi Dư Nặc mơ mơ màng màng sắp ngủ, âm thanh thông báo WeChat đột nhiên vang lên.  


 


Dư Nặc nheo mắt, cầm điện thoại lên.  


 


Phó Dĩ Đông gửi cho cô một dãy số điện thoại.  



 


Là của Trần Du Chinh.


 


Dư Nặc lập tức tỉnh táo. Cô ngồi dậy một chút, kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình.  


 


Học bổng và tiền kiếm được từ công việc làm thêm lúc rảnh rỗi, cộng lại linh tinh cũng được vài chục nghìn.


 


Lần này một phát tiêu mất năm nghìn...  


 


Cô nhìn chằm chằm vào con số ấy suốt nửa phút.  


 


Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng Dư Nặc cũng hạ quyết tâm, lên Alipay tìm số điện thoại kia.  


 


Sau một lúc tải lên, màn hình hiện ra một tài khoản với ảnh đại diện mặc định đơn giản.  


 


Trước khi giao dịch trên Alipay, có một bước xác minh cần nhập họ của đối phương. Sau khi Dư Nặc nhập "Trần", hệ thống hiển thị xác minh thành công.


 


Dư Nặc cố nén đau lòng, chậm rãi nhập số 5000 vào ô trống, cô cảm giác như tim mình đang rỉ máu.  


 


Dùng dằng một lúc lâu, cô vẫn nhấn chuyển tiền.  


 


Một tiếng "đing" vang lên, tin nhắn tiêu dùng từ ngân hàng gửi đến.  


 


Dư Nặc không nỡ nhìn tiếp, thở phào một hơi, rồi lại nằm xuống giường. Cuối cùng cũng cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã được dỡ xuống.  


 


...  


 


...  


 


Cùng lúc đó, tại căn cứ TG, Trần Du Chinh đột nhiên nhận được một khoản tiền năm nghìn từ một người lạ.  


 


Anh cau mày, gọi Van đang ở bên cạnh: “Phạm Tề.”  


 


“Hả?”  


 


Trần Du Chinh ném điện thoại qua: “Người này là ai?”  


 


Van nhìn thấy giao dịch chuyển khoản, lập tức bật cười. Nghĩ đến chuyện tối qua bạn gái tìm anh ấy hỏi số điện thoại của Trần Du Chinh, anh ấy cũng đoán ra đó là Dư Nặc.


 


Phạm Tề trả lại điện thoại cho Trần Du Chinh, cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên: “Sao tôi biết được? Không chừng là fan cuồng của cậu đấy, nhìn tên thì có vẻ là một em gái nào đó rồi."


 


Van là anh chàng nhiều chuyện, chẳng mấy chốc cả trại huấn luyện đều biết có một người lạ chuyển khoản một số tiền lớn cho Trần Du Chinh.  


 


Ultraman thở dài một hơi, đau lòng than thở: “Giờ thì Trần Du Chinh đã có phú bà bao nuôi rồi, tuổi trẻ của tôi kết thúc thật rồi.”  


 


Trần Du Chinh không lên tiếng. Anh nhìn màn hình thêm vài giây nữa, chuẩn bị chuyển trả số tiền này, nhưng trên giao diện đột nhiên xuất hiện một thông báo:  


 


[Đối phương đã chặn bạn, bạn không thể chuyển khoản cho đối phương.] 



Trần Du Chinh: “...”  


 


...


 


Sau một tuần mưa rả rích, cuối cùng trời cũng quang đãng vào ngày thứ hai của vòng bán kết.


 


Hôm qua, OG đã thi đấu với YLD và giành chiến thắng. Hôm nay, TG (đội đứng đầu vòng bảng) sẽ đối đầu với WR. Do thời gian khá gấp rút, sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, đội chiến thắng và OG sẽ cần quay video quảng bá cho trận chung kết chụp ảnh tạo hình.


 


Trận đấu bắt đầu lúc năm giờ chiều, nhưng đoàn người đội OG đến sớm. Dư Nặc rảnh rỗi nên cũng đi cùng.  


 


Cô định hôm nay tìm cơ hội trả lại áo cho Trần Du Chinh.  


 


Sau khi chào hỏi Dư Qua, Dư Nặc đi ra bãi đỗ xe phía sau nhà thi đấu. Cô bị cận, nhìn không rõ nên đã đi loanh quanh một vòng.  


 


Thấy thời gian vào phòng chờ sắp đến, cô gần như định từ bỏ, nhưng vừa quay đầu lại thì bỗng trông thấy chiếc xe buýt màu trắng dán logo màu vàng của đội TG.  


 


Vài thành viên của TG đứng tụ lại gần đó, trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng bật cười vui vẻ.


 


May mắn là xung quanh không có fan đến đón xe.  


 


Dư Nặc nhìn quanh một hồi nhưng không thấy Trần Du Chinh trong nhóm người đó. Cô quan sát một lượt, chọn một người trông có vẻ quen mắt, rồi đi về phía người đó.  


 


Killer đang trò chuyện, nghe thấy có người gọi mình thì hơi nghiêng đầu. Vừa nhìn, anh ấy liền nhận ra Dư Nặc: “Ơ, không phải cô là…?”  


 


Dư Nặc chủ động chào hỏi: “Chào anh, tôi là người lần trước đi net cùng mọi người, anh còn nhớ không?”  


 


Killer cười: “Sao mà quên được, cô đến đây làm gì thế? Đặc biệt tới cổ vũ cho bọn tôi à?”  


 


Dư Nặc ngại ngùng, giơ túi đồ trên tay lên cho anh ấy xem: "À, tôi đến để trả đồ. Có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không? Giúp tôi đưa cái này cho Conquer, đây là chiếc áo cậu ấy cho tôi mượn hôm đó."


 


Dư Nặc có đôi mắt to tròn, dáng mắt hơi xếch xuống tạo cảm giác ngây thơ vô tội, hai má bầu bĩnh, cô đeo ba lô học sinh, nước da trắng trẻ, dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, hiền lành, nhìn vào khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác muốn trêu chọc.


 


Ánh mắt Killer đầy ẩn ý: “Cô nói Trần Du Chinh á?”  


 


Dư Nặc "vâng" một tiếng.


 


Killer cười như trêu chọc: “Cậu ấy còn cho cô mượn áo à? Bình thường ở trụ sở, ngay cả ngụm nước còn không chịu cho tôi uống đấy.”  


 


Dư Nặc biết anh ấy hiểu lầm, định giải thích thì bị cắt ngang.  


 


Killer cười: “Cô phải tự đi trả đi chứ? Cậu ấy ngay bên kia kìa.”  


 


...  


 


...  


 


Dư Nặc do dự một lát.  


 



 


Trần Du Chinh đang ngồi xổm bên bồn hoa, trong miệng còn ngậm điếu thuốc đang cháy dở.  


 


Nghe thấy tiếng bước chân, anh liếc nhìn người đến một lượt. Khi ánh mắt chạm đến mặt cô, anh dừng lại hai giây.  


 


Dư Nặc dừng trước mặt anh, do chạy một đoạn nên mặt cô hơi đỏ lên.  


 


Cô điều chỉnh hơi thở, thử thăm dò mở miệng: “À, cái đó... Con, Conquer…”  


 


Anh dập điếu thuốc còn nửa đoạn, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào cô: “Tôi tên Trần Du Chinh.”  


 


“Ồ… Trần Du Chinh.”


 


Bốn mắt nhìn nhau, Dư Nặc có chút hoảng loạn, môi mím lại, như thể đang cố nén điều gì đó nhưng lại không dám nói.  


 


Trần Du Chinh vẫn ngồi xổm tại chỗ, không nhúc nhích cũng không lên tiếng, từ dưới nhìn lên cô.  


 


Nhìn dáng vẻ cau mày ủ rũ của cô, lại mang theo sự hoảng hốt không thể che giấu, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ "sợ hãi" lên mặt.  


 


Một vài thành viên khác của đội TG đứng không xa, giả vờ trò chuyện nhưng thực chất thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía này, lén lút hóng hớt.


 


Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt, Trần Du Chinh hơi nheo mắt, giọng nhàn nhạt: "Tôi đáng sợ lắm à?"  


 


"Không phải, không phải." Dư Nặc lập tức phủ nhận.  


 


Cô chỉ là cảm thấy rất ngại.  


 


Dư Nặc cẩn thận cúi người, đặt túi đồ xuống đất cách anh không xa:  "Tôi... tôi đến trả cậu áo khoác."  


 


Mi mắt Trần Du Chinh giật giật, mắt nửa khép nửa mở, nhìn lướt qua cái túi bên chân mình.  


 


Còn chưa kịp nói gì, khi anh vừa ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ kia đã chạy biến mất không còn bóng dáng.  


 


...


 


...


 


Phía xa có người gọi anh. Trần Du Chinh đứng dậy, lấy áo khoác từ trong túi ra.  


 


Ngay lúc đó, có thứ gì đó rơi xuống.  


 


Anh thoáng khựng lại.  


 


Cúi người, nhặt món đồ rơi dưới đất lên.  


 


Là một tấm thiệp.  


 


Từ nhỏ đến lớn, Trần Du Chinh chưa từng thấy món đồ nào trừu tượng như vậy.  



Hình vẽ theo phong cách hoạt hình, màu xanh phấn xen lẫn hồng, có một chú voi con ngây thơ đang đội bông cúc trắng.  


 


Vừa bước đến gần, Killer đã "chậc chậc" hai tiếng đầy mỉa mai: "Không ngờ đấy, Conquer."  


 


Trần Du Chinh không đáp, trực tiếp vòng qua bọn họ, lên xe định cất đồ.  


 


Van tinh mắt, chỉ vào tấm thiệp xanh hồng trong túi, hào hứng hỏi: "Cái gì thế kia?"  


 


Trần Du Chinh lười giải thích.  


 


Killer nhanh tay lẹ mắt, thô lỗ chộp lấy món đồ: "Để tôi xem nào."  


 


Anh ấy hí hửng nhìn hai giây, rồi lập tức bật cười.  


 


Mấy người khác cũng tò mò, cùng nhau ghé vào xem, bàn tán một lúc rồi mới thỏa mãn trả lại cho Trần Du Chinh.  


 


Anh cúi đầu, tùy ý lật mặt sau của tấm thiệp.  


 


Vừa nãy không chú ý, phía sau còn có một dòng chữ viết tay, từng nét từng nét ngay ngắn cẩn thận:  


 


Tôi đã giặt sạch áo rồi. Thật sự xin lỗi vì hôm đó đã làm phiền cậu. 


 


Trận đấu cố lên nha.


 


...



 


Phòng nghỉ hậu trường.  


 


Trận đấu chưa bắt đầu, MC đang khuấy động bầu không khí, từ phía trước đã có thể nghe thấy tiếng cổ vũ vang dội của fan hâm mộ.  


 


Killer ngồi phịch xuống ghế, cảm thán: "Được rồi, hôm nay thắng WR là chắc."  


 


Quản lý đội TG vừa đi tới, nghe thấy câu nói của Killer. Không rõ tình huống, liền hỏi: "Lát nữa đấu với WR, cậu tự tin vậy sao?"


 


"Tôi thì không, nhưng Conquer có đấy. Hôm nay chỉ có thể trông chờ vào cậu ấy gánh team thôi."  


 


Trần Du Chinh nhắm mắt, dựa vào ghế nghỉ ngơi.  


 


Ultraman: "Sao thế?"  


 


"Cậu không thấy à?" Killer chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, lặp lại: "Có em gái nhỏ bảo cậu ấy, cố, lên, trong, trận, đấu, hôm, nay."


 


Trần Du Chinh mở mắt, liếc anh ấy một cái, mặt không cảm xúc: "Thần kinh."  


 


Van chêm vào: "Đồng ý với tôi đi, Conquer, hôm nay nhất định phải đè bẹp WR đấy."  


 


Anh ấy tỏ vẻ thân thiết vỗ vai Trần Du Chinh, nghiến răng nghiến lợi: "Không thắng thì cậu còn là đàn ông không hả?"


 


"Thôi đi." Trần Du Chinh nghiêng người, hất tay Van ra, mặt đầy vẻ khinh bỉ: "Một lũ chanh chua, đừng có ghen tị nữa."


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 6
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...