Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 5


Liên tiếp hai ngày, trời vẫn mưa dai dẳng không ngớt, Dư Nặc bị ướt mưa hôm trước đến nỗi cảm nặng, nằm bẹp trên giường ký túc xá suốt ba ngày liền.


 


Đến ngày thứ tư, cô thực sự không chịu nổi nữa, đầu óc choáng váng bò dậy khỏi giường, chuẩn bị đến bệnh viện truyền nước.


 


Khi điện thoại của Dư Tương gọi tới, cô đang đứng chờ xe ở cổng trường.  


 


Nhìn thoáng qua màn hình hiển thị cuộc gọi đến, Dư Nặc lấy lại tinh thần, bấm nghe máy, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Ba.”  


 


"Sao Dư Qua không nghe điện thoại thế?"


 


Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, im lặng một lát rồi mới trả lời: “Dạo này anh ấy bận huấn luyện, chắc không nhìn thấy. Hay là để con...”


 


Dư Tương mất kiên nhẫn cắt ngang lời cô: “Được rồi, lần nào cũng cái lý do này, cứ mặc nó đi.”  


 


“...”  


 


Một cơn gió thổi qua, hơi lạnh xộc vào cổ họng khiến Dư Nặc ho khan.  


 


“Con bị sao thế?”  


 


Cô khẽ nói: “Hơi sốt một chút ạ.”  


 


Có lẽ vì giọng cô quá nhỏ, đầu dây bên kia không nghe thấy. Cũng có thể là nghe thấy rồi nhưng chẳng bận tâm, Dư Tương chỉ lạnh nhạt nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật em trai con, dì bảo con về nhà ăn cơm, đừng quên đấy.”  


 


Dư Tương dặn dò xong ththì dứt khoát cúp máy, chẳng chờ cô đáp lại.


 


Không gian bỗng trở nên im lặng. Dư Nặc thất thần nhìn về một điểm nào đó, mãi đến khi đèn xanh bên kia đường bật lên, cô mới cất điện thoại vào túi.  


 


… 


 


Hôm là ngày trong tuần nên bệnh viện nhỏ gần đó không có nhiều người. Bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt cho cô rồi cho truyền nước.  


 


Dư Nặc lật lịch xem, phát hiện hai ngày nữa là đến trận bán kết.  


 


TG và OG lần lượt là đội đứng nhất và nhì vòng bảng, sẽ đấu với hai đội khác vào cuối tuần này trong trận bán kết. Nếu thắng, họ sẽ vào thẳng chung kết.


 


Dư Nặc vốn định gọi cho Dư Qua, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi thôi.  



 


Giờ này, mười phần thì đến chín phần anh ấy vẫn còn đang ngủ.


 


Truyền nước xong, Dư Nặc cảm thấy người cũng đỡ hơn nhiều. Nghĩ đến việc ngày mai không có tiết, cô ghé qua khu chợ gần đó, nhanh chóng mua ít gia vị, rau xanh và một con gà ác.


 


Hai năm trước, Dư Qua mua một căn hộ ở thành phố này. Bình thường anh ấy chủ yếu ở trong trụ sở, định kỳ sẽ có người giúp việc đến làm vệ sinh. Khi nào được nghỉ, Dư Nặc lại về đó ở. Lúc đi làm thêm bên ngoài trường, cô cũng tự nấu ăn tại nhà.


 


Mua đồ xong, Dư Nặc trở về căn hộ, chuẩn bị hầm canh gà cho Dư Qua.  


 


…  


 


...


 


Cô tính toán thời gian rồi gửi tin nhắn cho Dư Qua, canh đúng lúc anh ấy hay ăn cơm nhất để mang qua. Bảo vệ của trụ sở OG nhận ra cô, chỉ yêu cầu cô ghi tên là được.


 


Vừa viết, Dư Nặc vừa hỏi: “Dạo này không cho người ngoài vào ạ?”  


 


Bảo vệ giải thích: “Giờ là mùa giải vòng loại trực tiếp rồi. Năm nào đến giai đoạn này cũng có fan chạy đến quanh đây, trong trụ sở sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”


 


Dư Nặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.  


 


Ông chủ câu lạc bộ OG vốn rất giàu có, câu lạc bộ cũng được thành lập từ sớm, được nhiều nhà tài trợ lớn chống lưng nên trụ sở vô cùng xa hoa, nằm trong khu biệt thự giữa trung tâm thành phố. Trước đây nơi này còn từng là địa điểm quay phim thực tế cho một bộ phim điện ảnh về eSports đang hot.


 


Thấy Dư Nặc xách hai bình giữ nhiệt bước vào, chị gái lễ tân cười hỏi: “Tiểu Nặc, em lại mang cơm cho anh trai à?”  


 


Dư Nặc cũng cười, gật đầu chào cô ấy. Cô chỉ tay vào trong: “Anh ấy dậy chưa ạ?”  


 


“Dậy rồi, em cứ vào trong đó đi.”  


 


Trụ sở có một nhà ăn riêng dành cho tuyển thủ.  


 


Đúng lúc đó, người đi rừng của OG là A Văn vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại xem livestream. Thấy Dư Nặc bước vào, anh ấy cất giọng chào hỏi: “Ồ, ai đây nhỉ?”


 


Dư Nặc nhìn người tóc vàng trước mặt, đầu óc đơ mấy giây rồi mới nhận ra, lên tiếng: “Anh Văn?”


 


A Văn cười toe toét, trêu chọc cô: “Sao nào, anh chỉ đổi màu tóc mà em không nhận ra anh luôn rồi hả? Còn là em gái nuôi của anh không đấy?”  


 


Dư Qua vừa ngủ dậy, lê dép lê đi ngang qua, tay cầm chai nước khoáng, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: “Ai là em gái của anh chứ? Bớt nhận họ hàng bừa bãi đi."



 


Dư Qua lớn hơn Dư Nặc hai tuổi, tuy hai người lớn lên cùng nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Từ nhỏ Dư Qua đã rất có chính kiến, không thích bị ràng buộc, trong khi Dư Nặc lại hiền lành, ít khi tỏ ra phản kháng.  


 


Rõ ràng Dư Nặc mới là em gái, nhưng trong ký ức của Dư Nặc, lúc nào cũng là cô ngoan ngoãn chạy theo anh trai, nhắc nhở: “Anh à, vậy không tốt đâu.”, “Anh phải ngoan, không thì dì và ba sẽ giận đó.”  


 


May mà dù Dư Qua nóng nảy, dễ mất kiên nhẫn, nhưng đối với cô em gái có phần chậm chạp này, về cơ bản vẫn khá tử tế.  


 


Dư Nặc đặt bình giữ nhiệt lên bàn, chạy đi lấy muỗng với bát, múc mỗi người một chén canh. Giờ cơm, mọi người sẽ ngồi ăn cùng nhau, vừa ăn vừa tán gẫu đôi ba câu.  


 


Bỗng nhiên, A Văn hô lên một tiếng “má ơi!”. 


 


Người bên cạnh thuận miệng hỏi: “Gì mà la toáng lên thế?”  


 


A Văn kinh ngạc: “Fish, fan của cậu cũng quá đáng thật đấy.”  


 


Dư Qua liếc anh ấy một cái.  


 


Người chơi hỗ trợ Tiểu C giật lấy điện thoại.  


 


Xem một lúc, Tiểu C cũng nhăn mặt, khó tin nói: “Fish, fan của anh đúng là quá đáng thật.”  


 


Dư Qua nhíu mày: “Chuyện gì?”  


 


A Văn đáp: “Fan anh vừa ‘gank’ Conquer rồi đấy, biết chưa?”  


 


Dư Nặc nghe thấy cái tên này, động tác khựng lại, ngụm canh đang uống dở cũng mắc nghẹn giữa cổ họng, nuốt chẳng trôi.  


 


Có người tò mò hỏi: “Bị tố cáo à?”  


 


Cô cúi đầu, lặng lẽ nhai cơm, nhưng vẫn lắng tai nghe ngóng.  


 


"Tuần trước mấy người bên TG lập đội năm người chơi xếp hạng, có vài streamer đang theo dõi trận đấu, khi Conquer AFK một ván thì lập tức bị tố cáo ngay."


 


Dư Nặc giật mình, hành động như chững một nhịp.  


 


Dư Qua không buồn ngẩng đầu lên: “Làm sao chắc chắn là fan của tôi?”  


 


A Văn nói: “Ban tổ chức đã đăng thông báo xử phạt rồi, toàn là fan của cậu ăn mừng thôi, cậu nói xem, có phải quá đáng không chứ."



 


Dư Qua: “...”


 


Tiểu C thuận miệng tám chuyện: “Đội TG kia toàn mấy tân binh thì phải? Nghe nói đến nhà tài trợ cũng chẳng có. Đánh xong vòng bảng mới bắt đầu tuyển huấn luyện viên và phân tích viên chính thức, trước đó toàn là nhờ người lên thay tạm. Không biết giờ thế nào rồi.”  


 


Mấy người khác đều cảm thán, A Văn tặc lưỡi: “Giá trị của tuyển thủ mà, có thực lực thì đánh là sẽ nổi thôi. Thực ra mấy người trong TG cũng tiềm năng lắm, nhất là AD của bọn họ.”  


 


Will liếc sang Dư Qua nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, trêu chọc: “Nhìn cậu ta kiêu ngạo chưa kìa, ngay cả Ngư Thần của bọn mình mà cũng dám công khai chế giễu, sao Dư Qua có thể chịu nổi đây?"


 


Cả nhóm nói chuyện một lúc rồi lại bàn sang chuyện khác. Dư Nặc lơ đãng, trong lòng thấp thoáng một linh cảm chẳng lành. Cô ăn không vào nữa, ngồi sang bên cạnh, lén lấy điện thoại lên Weibo tìm kiếm.  


 


Vừa gõ một cái tên, dòng đầu tiên hiện ra chính là thông báo xử phạt của Liên Minh Huyền Thoại League:  


 


Quyết định xử phạt đối với hành vi không phù hợp trong trận đấu của Trần Du Chinh


 


ID tuyển thủ: TG.Conquer (Trần Du Chinh)  


 


Ngày: 19/04/2021  


 


Sự kiện: Do người hâm mộ tố cáo công khai, TG.Conquer đã có hành vi treo máy trong rank xếp hạng.  


 


Chi tiết quy tắc xử phạt của Liên Minh Huyền Thoại League: 


 


Tuyển thủ chuyên nghiệp không được có hành vi tiêu cực (trong và ngoài giải đấu), ví dụ như treo máy, xúc phạm người khác, chơi game tiêu cực,... Bất kể có cố ý hay không. Nếu có ý định vi phạm hoặc làm trái quy tắc, cũng sẽ bị xử phạt.  


 


Quyết định: Dựa theo điều khoản xử phạt, TG.Conquer bị phạt 5000 nhân dân tệ.  


 


Ngày 19 tháng 4...  


 


Dư Nặc vội mở lịch kiểm tra.  


 


Chính là ngày cô đến quán net hôm đó...  


 


Rồi...  


 


Cô đã tắt máy tính của Trần Du Chinh.  


 


...




 


Rời khỏi trụ sở OG, Dư Nặc gọi điện cho Phó Dĩ Đông.  


 


Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “Alo.”  


 


Dư Nặc vội hỏi: “Đông Đông, cậu biết chuyện Trần Du Chinh bị phạt tiền chưa?”  


 


Phó Dĩ Đông im lặng hai giây: “Tớ biết rồi, sao thế?”  


 


Dư Nặc ngập ngừng một lát rồi nói: “Thì... lần đó là do tớ vô tình tắt máy tính của cậu ấy...”  


 


Cô kể sơ qua những gì đã xảy ra tối hôm đó.  


 


Phó Dĩ Đông cười suốt một lúc lâu, sau đó mới hắng giọng: “Mẹ kiếp, hóa ra là cậu à? Không phải cậu cố ý trả đũa người ta đấy chứ?"


 


Lúc này Dư Nặc nào có tâm trạng đùa cợt: “Cậu ấy còn bị fan của anh tớ báo cáo nữa, giờ phải làm sao đây?”  


 


“Có bị cấm thi đấu không?” Phó Dĩ Đông bỗng trở nên nghiêm túc: “TG sắp đánh bán kết rồi, cậu ấy mà bị cấm thi đấu thì toi.”  


 


Dư Nặc giật mình, vội vàng đọc kỹ lại thông báo: “Hình như không có.”  


 


Phó Dĩ Đông thở phào: “May thế, vậy thì cũng không nghiêm trọng lắm đâu.”  


 


Dư Nặc rầu rĩ: “Nhưng mà cậu ấy bị phạt mất năm nghìn tệ lận.”  


 


“Cũng đâu còn cách nào khác.” Phó Dĩ Đông an ủi cô: “Thôi nào, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”  


 


“Hay là thế này.” Dư Nặc nghĩ ra một cách: “Cậu giúp tớ xin Cốc Nghỉ số điện thoại của Trần Du Chinh, tớ chuyển thẳng năm nghìn qua Alipay cho cậu ấy, cậu thấy sao?”  


 


Phó Dĩ Đông: “...”  


 


Dư Nặc nghiêm túc nói tiếp: “Với cả phiền cậu trả giúp tớ chiếc áo khoát kia luôn nhé, mấy hôm nay tớ bị ốm, quên khuấy mất.”  


 


Phó Dĩ Đông bật cười: “Chỉ mấy nghìn tệ thôi mà, chắc cậu ấy cũng chẳng thiếu đâu. Cậu vẫn còn là sinh viên, bồi thường gì chứ. Còn áo khoát thì tự mà trả đi, tớ đang đi công tác với sếp ở Bắc Kinh rồi, chắc tháng sau mới về.”  


 


"Không phải." Dư Nặc giải thích: "Tớ vừa nghe anh tớ và mọi người nói, mấy tuyển thủ chuyên nghiệp mới vào nghề thường không có nhiều tiền, hơn nữa TG cũng là một đội mới, fan cũng không nhiều, nên..."


 


Phó Dĩ Đông bị cô lải nhải đến đau đầu, vội ngắt lời Dư Nặc: “Rồi rồi, tớ biết rồi. Tối nay về, tớ giúp cậu xin số, chắc chắn sẽ xin số cho cậu.”  


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 5
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...