Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 54
Dư Nặc lộ vẻ khó xử, cô thành thật nói với anh: "Nhưng mà, em tốt nghiệp rồi."
Bàn tay đang bấm số của Trần Du Chinh khựng lại.
Dư Nặc ấp úng một lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa, điểm chuẩn của trường em cũng khá cao đấy."
Ngụ ý chính là, dù anh có học lại, cũng chưa chắc có thể đậu.
Trần Du Chinh tức đến nỗi bật cười: "Sao? Coi thường anh à?"
Dư Nặc nhịn một hồi, sau đó cũng cười theo: "Em biết anh đang trêu em mà, nên em cũng trêu lại thôi, chỉ đùa một chút thôi mà."
Trần Du Chinh ném điện thoại sang một bên.
Dư Nặc tưởng anh giận thật, nên vội vàng dịch người lại gần, giải thích: "Em chỉ đùa thôi, anh đừng giận mà."
Anh nhàn nhã liếc cô một cái: "Sợ anh giận lắm à?"
Dư Nặc gật đầu.
"Thật ra cũng có hơi tức giận đấy." Khóe môi Trần Du Chinh cong lên: "Không thì em hôn anh một cái đi, để anh hết giận?"
Dư Nặc: "..."
Xung quanh toàn là người, cô biết anh lại cố ý trêu chọc mình.
Mặc dù hai người đã xác định mối quan hệ, nhưng mỗi khi ở riêng, Trần Du Chinh luôn ăn nói bừa bãi, toàn thốt ra những lời không đứng đắn. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng sự giáo dưỡng đã ăn sâu vào cốt tủy của anh, anh luôn tôn trọng cô, chưa từng làm gì quá giới hạn, mà cũng luôn giữ phong thái của một người đàn ông đúng nghĩa.
Dư Nặc không lên tiếng, chỉ nhìn nụ cười của anh.
Trần Du Chinh mặc sơ mi trắng nghiêm chỉnh, nhưng nụ cười lại mang theo nét nghịch ngợm đầy quyến rũ, khiến tim người khác không khỏi loạn nhịp.
Dư Nặc chăm chú ngắm anh, khẽ hạ giọng: "Trần Du Chinh, anh cười lên cũng đẹp thật đấy."
Trần Du Chinh lập tức thu lại nụ cười.
Bà chủ quán đem cá lên bàn, sau đó mời hai người ăn. Dư Nặc giúp anh lấy bát đũa, rồi tráng qua một lượt bằng nước nóng.
Trần Du Chinh hỏi: "Em thích ăn cá, là học từ ai vậy?"
Dư Nặc ngẩn ra một lát: "Gì cơ?"
Trần Du Chinh giơ tay, quay mặt sang chỗ khác, sờ sờ cái mũi: "Thôi bỏ đi."
Dư Nặc bỗng nhớ lại: "Anh đang nói về mấy câu em khen anh sao?"
Biểu cảm trên gương mặt cô vẫn nghiêm túc như mọi khi: "Em không học ai cả, em thật sự nghĩ vậy, anh đẹp trai mà."
Trần Du Chinh: "......"
"Em không phải đang khen anh, mà là đang thả thính anh, em có biết không?"
"Thả thính gì cơ?"
Dư Nặc chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội, ngây thơ như một học sinh tiểu học. Trần Du Chinh không biết phải nói gì thêm, anh cầm đũa lên: "Em tưởng thật sự anh không dám làm gì em à?"
Dư Nặc cười trộm, khẽ ừ một tiếng.
Sau khi ăn xong, Dư Nặc đưa Trần Du Chinh đến cổng trường: "Em sắp xong việc rồi, hai ngày nữa, sau lễ tốt nghiệp là rảnh thôi. Đợi khi nào anh không bận tập luyện, em có thể đến căn cứ tìm anh."
Trần Du Chinh cúi đầu nhìn cô: "Lễ tốt nghiệp của em, có cần anh đến không?"
Dư Nặc khựng lại, cô suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng nói: "Anh trai em chắc cũng sẽ đến..."
"Được thôi."
Một chiếc taxi trống dừng lại bên cạnh. Hai người buông tay nhau ra. Nhìn Trần Du Chinh lên xe, Dư Nặc khẽ thở dài trong lòng, có chút không nỡ, còn có chút... hối hận.
Thực ra, trước khi anh đi, cô muốn lén hôn anh một cái. Nhưng nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không đủ can đảm để làm vậy.
Dư Nặc hơi thất thần.
... Lần sau nhất định phải dũng cảm hơn.
...
Ngày Dư Nặc chính thức tốt nghiệp, Dư Qua đích thân đến trường, anh ấy tham dự lễ tốt nghiệp của cô với tư cách là người thân.
Cô đội mũ cử nhân, bước lên sân khấu. Hiệu trưởng tự tay vén tua mũ cho cô và trao bằng cử nhân.Sau khi hoàn tất các nghi thức quen thuộc, giữa tiếng hát của bài Ca khúc tốt nghiệp vang lên khắp hội trường , buổi lễ chính thức khép lại.
Hòa vào dòng người rời khỏi hội trường, Dư Nặc ngoảnh đầu lại, nhìn về phía ngôi trường của mình. Trong lòng dâng lên một cảm giác bâng khuâng, nuối tiếc đến khó tả.
Bạn cùng phòng cùng mấy cô gái trong lớp kéo cô ra sân thể dục và lớp học để chụp ảnh kỷ niệm.
Lương Tây liếc nhìn Dư Qua đang theo sau bọn họ, cô ấy không giấu được vẻ phấn khích mà lén ghé sát tai vào Dư Nặc thì thầm: "Trời ạ, ở ngoài đời anh trai của cậu còn đẹp trai hơn trên ảnh nữa! Tớ vừa gửi ảnh anh của cậu cho bạn trai tớ xem, anh ấy sắp phát điên rồi, còn đòi lập tức đặt vé máy bay qua tìm tớ."
Cả nhóm đi qua từng góc đẹp trong trường để check...in. Lúc chụp ảnh tập thể, có người tiến đến nhờ Dư Qua giúp chụp hộ. Anh ấy không từ chối, mà chỉ kiên nhẫn nhận từng chiếc điện thoại từ các cô gái.
Một bạn nữ trong lớp tò mò hỏi: "Anh trai Dư Nặc là người nổi tiếng à? Sao ở trường mình cũng có fan vậy?"
Lương Tây nhanh chóng giải thích: "Anh ấy là tuyển thủ eSports đó, dạo gần đây đang nổi lắm. Cậu biết OG không? Họ vừa vô địch MSI lần trước, có rất nhiều nam sinh đã đăng lên trang cá nhân để ăn mừng nữa đó."
Cô bạn kia chợt nhớ ra: "Hình như mình có ấn tượng, lúc đó news feed toàn là về OG. Dư Nặc kín tiếng quá, trước giờ chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến."
Những cô gái ở chung ký túc xá với Dư Nặc từng gặp Dư Qua vài lần. Trước đây, họ đều bị ấn tượng bởi gương mặt lạnh lùng và khí chất xa cách của anh. Không ngờ hôm nay anh lại dễ gần đến vậy, bọn lén thì thầm với Dư Nặc: "Nhìn anh cậu có vẻ cũng tốt tính đấy. Trước đây tớ nhìn còn thấy sợ, cứ tưởng anh ấy sắp nổi giận đến nơi luôn đó."
Dư Nặc bật cười: "Anh ấy vốn ít nói, nên trông có vẻ hơi đáng sợ thôi."
Sau khi đám đông dần tản ra, Dư Nặc thấy Dư Qua đứng một mình ở bên cạnh. Cô liền đưa điện thoại cho Lương Tây: "Cậu chụp giúp tớ với anh tớ một tấm nhé?"
Lương Tây vui vẻ đồng ý: "Được chứ!"
Dư Nặc chạy đến bên Dư Qua, chủ động khoác lấy cánh tay anh: "Anh, chụp chung một tấm đi!"
Xa xa là bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng, Dư Nặc đứng trên thảm cỏ xanh mướt, ôm trong lòng một bó hướng dương màu champagne, cô nở nụ cười rạng rỡ với ống kính. Dư Qua cao lớn, đôi tay đút túi quần, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng đường nét biểu cảm lại có chút dịu dàng hiếm thấy.
...
...
Khi lên xe của Dư Qua, Dư Nặc vẫn còn đắm chìm trong niềm vui vừa rồi. Cô đặt bó hoa lên đầu gối, tìm vài góc đẹp rồi dùng điện thoại chụp lại.
Khi xe lăn bánh, cô mới quay đầu hỏi: "À đúng rồi anh, chúng ta đi đâu thế?"
"Về căn cứ."
"Hả?"
"A Văn biết hôm nay em tốt nghiệp nên bảo anh đưa em về đó ăn mừng."
Dư Nặc gật gù, sau đó hào hứng hỏi: "Anh, bó hoa này anh mua ở đâu vậy? Tự chọn à?"
"Ừm."
Dư Nặc thật lòng khen ngợi: "Đẹp lắm!"
Dư Qua có chút không tự nhiên, khẽ xoay vô lăng: "Em thích là được rồi."
Trên đường đến căn cứ TG, Dư Nặc sắp xếp lại ảnh chụp rồi đăng một bài lên trang cá nhân. Bức ảnh cô và Dư Qua chụp chung được đặt ngay vị trí trung tâm của khung ảnh chín ô.
Lần này cô để chế độ công khai, chẳng mấy chốc đã nhận được rất nhiều lượt thích. Một người từng hợp tác với cô cũng nhắn tin riêng hỏi:
"Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Người chụp chung với cậu là Ngư Thần sao? Anh ấy là bạn trai cậu à?"
Dư Nặc rất ít khi đăng bài, dù trong đời sống riêng tư hay trên Weibo, cô cũng rất ít khi nhắc đến Dư Giang. Vì vậy, phần lớn mọi người không biết hai người là anh em.
Dư Nặc trả lời: "Không phải bạn trai đâu, là anh trai tôi."
Người kia kinh ngạc: "Anh trai? ? Anh ruột luôn á?"
Dư Nặc: "Ừa ~"
Người kia phấn khích: "Oa oa oa, anh trai cậu lại chính là Ngư Thần sao? ? Cậu cũng quá kín tiếng rồi đấy! Bây giờ ngẫm kỹ lại, tôi thấy cậu với anh cậu trông cũng khá giống nhau đó nha ~"
...
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 54
10.0/10 từ 25 lượt.
