Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 53


Trần Du Chinh đứng đó, hai tay đút túi quần. Anh cao ráo, dáng người cân đối, như một giá treo quần áo sống động. Giữa cái nóng oi bức của mùa hè, anh lại mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ đường nét cánh tay cùng một hàng hình xăm đen mơ hồ ẩn hiện. Bờ vai rộng, eo thon, cúc áo trên cùng buông lỏng hai hàng.


 


Mang đến cảm giác vừa quyến rũ, lại vừa cấm dục.


 


Trần Du Chinh thản nhiên cầm lấy túi xách trên tay cô.


 


Dư Nặc tò mò: "Sao anh biết em ở đây?"


 


"Trực giác."


 


"..."


 


Tuy anh không nói, nhưng Dư Nặc cũng đoán được. Từ trước đến nay, trường của cô luôn cố định tổ chức bảo vệ luận văn tại tòa giảng đường này. Chỉ cần hỏi bừa một sinh viên nào đó cũng có thể tìm ra.


 


Lần đầu tiên thấy anh mặc đồ chỉnh tề như vậy, Dư Nặc không nhịn được tò mò, ánh mắt liên tục liếc qua bên cạnh. Mới đi được vài bước, cô đã ngừng lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh một lượt.


 


Trần Du Chinh bỗng nhiên lên tiếng: "Nhìn cái gì?"


 


Bốn mắt chạm nhau, trong mắt Dư Nặc lộ rõ sự yêu thích, không chút che giấu: "Nhìn anh."


 


"Nhìn vừa thôi." Giọng điệu Trần Du Chinh cực kỳ bình thản: "Nhìn nữa là anh đỏ mặt đó."


 


Dư Nặc: "..."


 


Cô cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn bật cười, nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng biết đỏ mặt sao...?"


 


Trần Du Chinh nhìn thẳng phía trước: "Da mặt của anh mỏng lắm."


 


Dư Nặc nhìn anh chằm chằm một lúc, rốt cuộc cũng chắc chắn được một chuyện. Cô thử thăm dò: "Trần Du Chinh, có phải anh đang ngại không?"


 


Trần Du Chinh: "..."


 


Anh đứng yên tại chỗ.


 


Dư Nặc không biết vì sao tâm trạng lại vui vẻ đến thế, cô vui vẻ khen ngợi anh: "Không sao đâu, đừng ngại, anh mặc như vậy thật sự rất đẹp."


 


Trần Du Chinh có chút mất tự nhiên mà quay mặt đi: "Không phải vì chuyện đó."



 


Cô khó hiểu: "Hả?"


 


"Chỉ là do bị em nhìn chằm chằm như hổ đói vậy." Trần Du Chinh chậm rãi nói: "Thực sự có chút... ngại."


 


Dư Nặc lúng túng trả lời: "Được rồi... Vậy em kiềm chế một chút."


 


...


 


Dư Nặc không ngờ Trần Du Chinh lại đột ngột đến trường tìm cô. Để thể hiện lòng hiếu khách, cô chủ động dẫn anh đi tham quan ngôi trường nơi mình đã gắn bó suốt bốn năm đại học.


 


Dọc đường đi, cô chỉ cho anh: "Đó là sân vận động của trường em. Bình thường có rất nhiều nam sinh đến đây chơi bóng rổ."


 


Cô hào hứng kể chuyện phiếm với Trần Du Chinh: "Vào lúc tan học buổi tối, thỉnh thoảng em cũng đi ngang qua đây, lúc nào cũng thấy có mấy học sinh nữ lên xin WeChat. Một người bạn cùng phòng của em cũng gặp bạn trai hiện tại khi đến xem bóng rổ đó."


 


Trần Du Chinh nghe cô kể đến đây, thì đột nhiên dừng bước. Qua tấm lưới xanh, anh nhìn thoáng qua những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết đang hò hét và đổ mồ hôi giữa sân. Thời học sinh, con gái luôn vô thức bị thu hút bởi những chàng trai chơi bóng rổ. Nhìn họ mặc áo đấu chạy trên sân, luôn có thể khiến hormone trong cơ thể dâng trào.


 


Dư Nặc tưởng anh thích xem người ta chơi bóng, bèn đề nghị: "Hay là mình ngồi nghỉ một lát nhé?"


 


Trần Du Chinh liếc thấy cửa hàng nhỏ bên cạnh: "Anh đi mua chai nước."


 


Dư Nặc cũng đi bộ nhiều nên hơi mệt, liền ngồi trên ghế chờ anh.


 


Giữa sân bóng, một nam sinh bất ngờ hô lớn, ngay sau đó, một quả bóng rổ màu cam bỗng lao vút qua lưới chắn, bay thẳng về phía cô.


 


Dư Nặc theo phản xạ né sang một bên, quả bóng vừa vặn rơi xuống chân cô.


 


Một nam sinh chạy tới, lớn tiếng gọi: "Chị gái ơi, giúp bọn em ném bóng lại được không?"


 


Dư Nặc cúi xuống nhặt bóng lên, ném trả.


 


Cậu ta đón lấy, trong mắt lóe lên tia sáng, cười rạng rỡ: "Cảm ơn nhé!"


 


Dư Nặc: "Không có gì."


 


Nam sinh kia vừa dẫn bóng chạy đi được hai bước, đột nhiên lại quay đầu hỏi thêm một câu: "Chị đi một mình à?"


 


Dư Nặc lắc đầu.



 


Thấy cảnh này, mấy chàng trai trên sân liền xúm lại trêu chọc.


 


Trần Du Chinh mua nước xong, thì ngồi xuống bên cạnh cô. Liếc mắt thấy cô đang chăm chú nhìn sân bóng, anh hỏi: "Tên vừa bắt chuyện với em là ai?"


 


Dư Nặc giải thích: "Cậu ta không bắt chuyện đâu, chỉ nhờ em ném bóng lại thôi."


 


"Người nào? Chỉ anh xem."


 


Dư Nặc chỉ cho anh.


 


"Người mặc áo số 17? Áo trắng?"


 


Cô gật đầu.


 


Nhìn một lát, Trần Du Chinh thản nhiên nhận xét: "Chơi bóng chẳng ra gì, mặt mũi cũng bình thường."


 


Dư Nặc sững sờ: "Hả?"


 


"Đi thôi."


 


Dư Nặc đứng dậy đi theo anh.


 


Đi được một đoạn, Trần Du Chinh bỗng nói: "Hồi cấp ba, anh cũng là thành viên đội bóng rổ của trường."


 


"Thật á?" Dư Nặc tưởng tượng hình ảnh anh mặc áo đấu trong đầu, khẽ cười: "Vậy chắc anh chơi giỏi lắm nhỉ."


 


Cuối cùng thì sắc mặt Trần Du Chinh cũng dễ chịu hơn một chút.


 


Cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: "Có phải hồi đó có rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ cho anh không?"


 


"Đương nhiên."


 


Trần Du Chinh lại nhân cơ hội bổ sung thêm một câu: "Nếu em từng xem anh chơi bóng, sẽ biết ngay thằng nhóc áo số 17 ban nãy là loại tầm thường cỡ nào."


 


"..."


 


Nói tới nói lui vẫn là chủ đề này.



 


Lần đầu tiên Dư Nặc phát hiện Trần Du Chinh cũng có chút trẻ con thích so đo, cảm thấy anh như vậy có chút đáng yêu. Nhưng cô không dám thể hiện ra mặt, sợ chọc giận anh, chỉ có thể nghiêm túc phụ họa: "Ừm, vậy hôm nào anh biểu diễn cho em xem một trận đi, để em mở mang tầm mắt."


 


Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài cô gái lướt qua liếc nhìn Trần Du Chinh vài lần. Cũng không phải là cố ý, chỉ đơn giản là phản ứng bình thường khi bắt gặp một anh chàng đẹp trai trên đường.


 


Dư Nặc hỏi: "Hôm nay sao anh lại ăn mặc thế này?"


 


"Chúc mừng em tốt nghiệp."


 


Cô khựng lại, trong lòng có chút cảm động.


 


Đúng giờ cơm tối, Dư Nặc đưa anh đến con phố ẩm thực trước cổng trường, vừa đi vừa giới thiệu: "Quán hoành thánh này em hay ghé lắm. Hôm nào dậy sớm, em với bạn cùng phòng thường đến đây ăn sáng. Cả con phố này toàn là quán ăn, món nào cũng ngon. Vào học kỳ đầu tiên, em ăn tăng tận mấy cân đấy."


 


Tâm trạng vui vẻ khiến cô nói nhiều hơn bình thường. Nói mãi, nói mãi, bỗng nhiên cảm giác mình chẳng khác gì hướng dẫn viên du lịch, thao thao bất tuyệt từ nãy đến giờ. Cô sợ anh thấy chán, hơi ngại ngùng hỏi: "Mà khoan, em còn chưa hỏi, anh muốn ăn gì?"


 


"Anh sao cũng được."


 


Hai người vào một quán cá nướng.


 


Hai người vào một quán cá nướng, bà chủ đã gặp Dư Nặc nhiều lần nên nhận ra cô ngay. Khi nhìn thấy Trần Du Chinh, bà ấy hơi sững người: "Ồ, đây là bạn trai cháu à?"


 


Dư Nặc hơi ngượng ngùng, gật đầu.


 


Bà chủ khen: "Cậu trai này đẹp trai quá!"


 


Hai người tìm chỗ ngồi, Dư Nặc đẩy thực đơn đến trước mặt anh: "Anh xem đi, muốn ăn gì?"


 


Cô cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.


 


Một đàn em cùng khoa nhắn tin cho cô: "Chị ơi, có thể nhờ chị một chuyện không? Năm nay thầy dạy độc chất thực phẩm không khoanh vùng trọng tâm, em cũng không biết ôn thế nào. Chị có tài liệu ôn thi năm ngoái không, cho em xem với?"


 


Dư Nặc: "Chờ chút, để chị tìm."


 


Trần Du Chinh chọn món xong, quay sang hỏi ý kiến cô. Quán ăn rất ồn ào, lại chật kín sinh viên vừa tan học. Dư Nặc mải mê trả lời tin nhắn, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.


 


Cô mở WPS, tìm từ khóa, sau đó gửi file tài liệu cho đàn em: "Đây là đề thi mấy năm trước, kèm theo đáp án. Em thử làm trước xem sao."


 


Đàn em: "Cảm ơn chị gái xinh đẹp tốt bụng! Chúc chị cả đời bình an!"



 


Đàn em: "=3="


 


Trần Du Chinh kẹp bút chì giữa hai ngón tay, gõ nhẹ xuống mép bàn, anh liếc mắt qua màn hình điện thoại của cô, vừa vặn nhìn thấy icon chu môi trong tin nhắn đối phương gửi đến. Anh hờ hững hỏi: "Ai đây?"


 


Dư Nặc ngẩng đầu: "Đàn em cùng khoa của em."


 


"Là con trai à?" Trần Du Chinh tựa người vào lưng ghế, quay mặt sang chỗ khác: "Không nói thì anh còn tưởng là con gái đấy, kiểu nói chuyện ẻo lả quá."


 


Điện thoại lại rung lên, có thêm tin nhắn mới.


 


Đàn em: "Chị ơi, còn chuyện này nữa, chị có thể giúp em xem bài tập cuối kỳ không?"


 


Dư Nặc: "Năm nay có yêu cầu gì đặc biệt không?"


 


Đàn em: "Bài viết tay, dài 25 trang, chắc giống năm ngoái thôi."


 


Cậu ta gửi mấy tấm ảnh chụp bài tập sang. Dư Nặc phóng to màn hình xem, rồi gửi tin nhắn thoại hướng dẫn:"Em đặt tiêu đề phụ nhiều quá, lúc chấm thầy có thể khó phân biệt được trọng tâm. Dữ liệu thì nên để riêng một trang, còn phần kết luận thì định dạng sai rồi. Em có thể tham khảo báo cáo bài tập của các năm trước."


 


Chờ cô gửi xong tin nhắn thoại, Trần Du Chinh mới mở miệng: "Em gái thích ăn cá, em cũng quan tâm anh một chút được không?"


 


Lúc này, Dư Nặc mới nhận ra mình lạnh nhạt với anh quá lâu, bèn cất điện thoại, cầm lấy bút trong tay anh: "Anh gọi món xong chưa? Để em xem em muốn ăn gì."


 


Sau khi chọn món xong, cô quay đầu lại, phát hiện Trần Du Chinh cũng lấy điện thoại ra.


 


Anh bình thản nói: "Anh phải gọi cho ba một cuộc đã."


 


Dư Nặc đưa thực đơn cho bà chủ, nghe vậy, thì sững sờ hỏi: "Gọi cho ba anh làm gì?"


 


Giọng anh điềm nhiên: "Nhờ ông ấy tìm cho anh một lớp ôn thi lại."


 


Cô không hiểu: "Hả?"


 


"Anh không muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa, anh muốn thi đại học."


 


Dư Nặc: "..."


 


Trần Du Chinh ngả người lên lưng ghế: "Anh cũng muốn làm đàn em của chị."


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 53
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...