Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 50
Trần Du Chinh đã nói rõ mọi chuyện.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười cùng với hơi thở ấm áp vang lên bên tai.
Nửa người trên của Dư Nặc hơi nghiêng về phía trước, bả vai cô chạm vào lồng ngực anh. Đây là một tư thế khiến cô cảm thấy rất đỗi gượng gạo. Anh chỉ kéo nhẹ một cái, không ôm lấy cũng không giữ chặt, còn cô thì lóng ngóng, không dám lại quá gần, nhưng cũng không nỡ kéo giãn khoảng cách này. Cánh tay mềm nhũn, chỉ có thể chống tạm bên cạnh chân anh để giữ thăng bằng.
Trần Du Chinh hơi cúi người, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nặng nề: "Chị à, anh đang chờ câu trả lời của em đấy?"
Con tim Dư Nặc như bị nhấn chìm trong tầng tầng lớp lớp kẹo bông gòn, rồi lại giống như đang trôi nổi trên những con sóng ngoài biển khơi, lúc chìm xuống, lúc lại bay lên. Dư Nặc nôn nóng muốn đồng ý, nhưng nước mắt cứ chảy mãi khiến cô không thể kiểm soát được.
Hàng mi cô ướt đẫm, khe khẽ gật đầu, giọng nói cũng đứt quãng: "Em… được."
Nhưng Trần Du Chinh vẫn không chịu buông tha cô: "Được cái gì cơ?"
Nước mắt Dư Nặc vẫn rơi không ngừng, giọng nghẹn ngào nặng nề: "Trần Du Chinh, em cũng thích anh."
Trần Du Chinh im lặng một lát, sau đó không cần kìm nén nữa. Anh chậm rãi giơ tay lên, ngón tay hơi cong lại, đốt ngón tay lành lạnh chạm vào khóe mắt cô, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt.
"Chị à, em khóc trông đáng yêu thế này, sau này anh không nhịn được mà bắt nạt em thì phải làm sao đây?" Giọng anh trầm thấp, ánh mắt có phần tối lại, mang theo chút ý cười pha lẫn nét xấu xa.
...
Tiếng ve mùa hè vẫn râm ran, thỉnh thoảng có người đi làm về muộn bước ngang qua, tò mò liếc nhìn một chút. Ngay cả mùi cây cối xung quanh cũng trở nên ngọt ngào, hòa quyện cùng bầu không khí khô ráo của buổi tối mùa hè. Hai người lặng lẽ ngồi trên ghế một lúc.
Dư Nặc nhìn chằm chằm vào bóng đèn hắt xuống dưới chân, rồi khẽ hỏi nhỏ: "Muộn thế này rồi, anh không về à?"
Trần Du Chinh đong đưa hai chân: "Không về nữa."
"Hả?"
"Anh ngồi đây cả đêm cũng hay mà." Trần Du Chinh thong thả nói xong, còn bổ sung thêm một câu: "Nếu em nỡ lòng bỏ mặc anh ở đây."
Cô cam tâm tình nguyện bị anh "bắt nạt" bằng đạo đức, chớp mắt một cái: "Vậy… em ở lại với anh."
Thực ra, Dư Nặc cũng không muốn rời đi. Cô sợ rằng nếu ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, tất cả những gì vừa xảy ra sẽ tan biến mất.
Mồ hôi còn đọng trên người, dính dấp khó chịu. Cô cúi xuống, nhanh chóng đập chết một con muỗi vừa đậu trên chân mình.
Lúc này, cô mới sực nhớ đến Trần Du Chinh. Dư Nặc liếc mắt nhìn cánh tay đang lộ ra ngoài của anh. Ánh sáng ở đây không quá nhiều, cô không nhịn được mà nghiêng người lại gần hơn để quan sát kỹ. Đến khi thấy cánh tay anh đầy vết muỗi cắn to nhỏ khác nhau, cô lo lắng ngước mắt lên: "Sao mà muỗi đốt anh nhiều thế này? Ngứa không?"
"Không sao."
"Sao bị đốt cũng không nói gì thế?"
Trần Du Chinh nghiêng người tựa vào ghế: "Nói ra thì chẳng phải phá hỏng bầu không khí rồi à?"
Dư Nặc đứng dậy: "Anh chờ một chút, em lên lầu lấy lọ dầu bôi muỗi xuống cho anh."
Vừa dứt lời, cô bỗng khựng lại.
Trần Du Chinh nhướng mày: "Sao thế?"
Dư Nặc đặt điện thoại xuống, sờ vào túi áo. Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng nói: "Em… hình như quên mang chìa khóa rồi."
Ánh mắt Trần Du Chinh lập tức di chuyển xuống dưới.
Dư Nặc cũng nhìn xuống theo, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang đi đôi dép lê trong nhà.
Nét mặt anh lộ ra chút hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên: "Xuống vội thế? Sợ anh chạy mất à?"
Ngón chân Dư Nặc khẽ co lại, mặt đỏ bừng, cứng miệng nói: "Chỉ là lười thay giày thôi."
Trần Du Chinh thoải mái dựa lưng vào ghế: "Thế bây giờ, em không lên được nữa đúng không?"
Dư Nặc gật đầu, giải thích: "Em vẫn còn chìa khóa phòng ở ký túc xá, nhưng phải đợi đến sáu giờ rưỡi sáng mai cổng trường mới mở."
...
Mười hai giờ khuya.
Dư Nặc theo Trần Du Chinh trở lại xe, anh bật điều hòa. Những luồng không khí mát lạnh từ dưới chân thổi lên, xoa dịu đi cảm giác ngứa ngáy do muỗi cắn.
Điện thoại của Dư Nặc còn khoảng 50% pin, mở chế độ tiết kiệm điện chắc là có thể trụ đến sáng mai.
Trần Du Chinh tắt đèn trong xe, quay sang nói với Dư Nặc: "Thắt dây an toàn vào."
Nhận ra xe đã khởi động, Dư Nặc ngoan ngoãn kéo dây an toàn, cúi đầu cài chặt dây đai rồi hỏi: "Trễ thế này rồi, chúng ta đang đi đâu vậy...?"
"Chỗ quán của bạn anh."
Thấy anh cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho ai đó, Dư Nặc chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Trần Du Chinh gọi cho Kế Cao Trác: "Cái quán bạn gái cậu mở ở đâu ấy nhỉ?"
Kế Cao Trác: "Làm gì?"
"Giờ tôi qua đó."
Kế Cao Trác thoáng ngập ngừng: "Một mình cậu à?"
"Còn một người nữa."
"Là cô nàng thích ăn cá nhà cậu? Hừ, chẳng phải hồi nãy cậu ra vẻ lắm cơ mà, còn chặn cả số tôi cơ đấy? Giờ mới nhớ đến ba cậu à?"
Trần Du Chinh chẳng buồn đôi co với anh ấy: "Đọc địa chỉ, nhanh lên."
Xe chạy theo chỉ dẫn gần hơn một tiếng rồi rẽ vào bãi đỗ xe. Dư Nặc nhận ra biểu tượng của Bến Thượng Hải ở đằng xa. Cô đoán bừa một chút, chẳng lẽ lần này anh định đưa cô ra bờ sông ngắm bình minh?
Trần Du Chinh dừng xe, bước xuống.
Từ bãi đỗ xe đi lên, hai người sóng vai bước đi. Dư Nặc cụp mắt, lặng lẽ nhìn bàn tay anh buông thõng bên người. Cô muốn nắm lấy, nhưng lại ngại không dám chủ động. Bọn họ mới chỉ vừa ở bên nhau, đối với cô, tất cả những điều này dường như vẫn chưa thật sự chân thực.
Dư Nặc đang mải suy nghĩ vẩn vơ, tay cô bỗng bị người ta nắm lấy. Dư Nặc giật mình, lập tức ngước mắt lên, lập tức bắt gặp ánh nhìn chứa chan ý cười của Trần Du Chinh.
Tim cô như treo lơ lửng giữa không trung, đầu óc cũng mơ hồ, bước đi mà chẳng biết bản thân đã đi đến đâu. Cô rụt rè cong nhẹ ngón tay, khe khẽ chạm vào mu bàn tay mát lạnh của anh.
Trần Du Chinh đột nhiên bật cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Chị à, chỉ mới nắm tay thôi mà đã kích động thế rồi à?"
Dư Nặc ngây ra.
Trần Du Chinh thản nhiên nhắc nhở cô: "Tay em ra nhiều mồ hôi quá này."
Dư Nặc lập tức lúng túng, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ chặt.
Trần Du Chinh nhìn Dư Nặc, anh có chút bất ngờ trước sự ngây ngô của cô: “Sao em dễ đỏ mặt thế? Hôm nào đưa anh xem chứng minh thư đi.”
Dư Nặc: “Xem chứng minh thư của em làm gì?”
“Anh nghi ngờ bạn gái anh vẫn còn là trẻ vị thành niên.”
Dư Nặc: “...”
Mặc dù cô hơi tức, nhưng nghe anh nói hai chữ “bạn gái của anh”, trái tim vẫn không kiềm được mà rung động.
Bước ra khỏi bãi đỗ xe, Bến Thượng Hải lúc này đã mất đi vẻ nhộn nhịp ban ngày, chỉ còn những ngọn đèn đường le lói bên hàng cây ngô đồng.
Dọc con phố, vài cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 vẫn còn sáng đèn. Dư Nặc đi theo anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Bù cho em một chiếc bánh kem.”
...
Cánh cửa màu hồng phấn bật mở, mấy chiếc lông vũ trên lưới bắt giấc mơ khẽ đung đưa. Tiếng chuông gió vang lên tiếng "leng keng", cô gái ngồi sau quầy ngẩng đầu lên: “Hoan nghênh quý khách.”
Tranh Tranh đứng lên, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trong lòng không khỏi tán thưởng, mỉm cười nói: "Xin chào, không biết hai vị cần gì ạ?"
"Chỗ các cô vẫn còn làm bánh chứ?"
Tranh Tranh trả lời: “Tất nhiên rồi ạ, tiệm chúng em mở cửa suốt 24 giờ mà.”
Cô ấy chợt nghĩ đến một chuyện: “Anh chị là bạn của anh Trác phải không ạ?”
Trần Du Chinh gật đầu.
Tranh Tranh vòng qua quầy, chạy đi lấy thực đơn: “Hai anh chị tìm một chỗ ngồi trước nhé.”
Dư Nặc đưa mắt quan sát cách trang trí trong tiệm, trông có chút giống quán cà phê mèo, bày biện rất ấm cúng, trong tiệm còn có mấy con mèo nhỏ.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng v**t v* bộ lông mềm mại của một chú mèo Ragdoll, khẽ hỏi: “Đây là tiệm của bạn anh à?”
Trần Du Chinh thản nhiên nói: “Không phải bạn, anh với cậu ta tuyệt giao rồi.”
Dư Nặc: “...”
Cô gái tên Tranh Tranh dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ, Dư Nặc hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi cùng phía với Trần Du Chinh.
Anh chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn vị gì?”
“Em sao cũng được...” Dư Nặc bị chứng khó chọn lựa, nhìn qua thực đơn, thấy bánh kem nào cũng ngon, bèn hỏi: “Vậy Tiramisu nhé?”
“Được thôi.”
Tranh Tranh xác nhận lại: “"Là tiramisu đúng không? Vậy hai anh chị muốn bánh cỡ bao nhiêu inch ạ?"
Dư Nặc nói: “Loại nhỏ nhất là được rồi.”
Trần Du Chinh: “Lấy loại 24 inch đi.”
Tranh Tranh và Dư Nặc: “...”
Dư Nặc nhắc anh: “24 inch lớn quá, chúng ta ăn không hết đâu.”
Trần Du Chinh vẫn không cảm thấy có gì không đúng: “Chẳng phải bánh kem càng lớn càng tốt à? Vậy mới có cảm giác đang mừng sinh nhật chứ.”
Dư Nặc: “Nhưng qua sinh nhật em rồi...”
Tranh Tranh cố nín cười: “Được, em biết rồi ạ.”
...
Bánh kem được làm rất nhanh. Tranh Tranh vén rèm cửa, gọi với ra: “Anh chị có muốn viết gì lên bánh không ạ?”
Trần Du Chinh đứng dậy: “Để tôi viết.”
Dư Nặc ngồi yên tại chỗ, ngoan ngoãn chờ anh.
Cô mân mê con búp bê Teru Teru Bozu trang trí trên bàn, trong lòng chợt thấy vui vẻ vô cùng.
Từ nhỏ đến lớn, dường như chưa ai từng tổ chức sinh nhật chính thức cho cô. Cùng lắm chỉ có Dư Qua tan học dẫn cô đi ăn một chiếc bánh nhỏ ở tiệm gần nhà.
Lúc đó, Dư Tương cho hai anh em rất ít tiền tiêu vặt. Dư Nặc biết anh luôn muốn dành dụm tiền mua máy tính, nên lần nào cũng chỉ gọi món tiramisu rẻ nhất trong tiệm.
Dư Qua chỉ nghĩ rằng cô thích ăn nên cũng không nói gì, miếng bánh nhỏ xíu xiu, anh ấy đều nhường hết cho cô. Về sau, Dư Nặc dần hình thành thói quen, mỗi năm sinh nhật đều cùng Dư Qua đi ăn tiramisu.
Về sau, Dư Qua đi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, có khi bận đến mức quên luôn cả sinh nhật mình. Dư Nặc cũng dần dần không còn để tâm đến chuyện mừng sinh nhật nữa.
Cô vẫn đang mải mê nghĩ ngợi thì đèn trong tiệm bỗng vụt tắt.
Dư Nặc vốn sợ bóng tối, cô hoảng hốt đứng bật dậy, tưởng tiệm bị cúp điện, định đi xem xét tình hình.
Trong bóng tối, bỗng lóe lên ánh nếm chập chùng, Trần Du Chinh bưng bánh kem bước ra.
Tranh Tranh vỗ tay, cất giọng hát chúc mừng sinh nhật.
Ánh nến lung linh phản chiếu lên gương mặt sắc nét của Trần Du Chinh. Mãi đến khi anh đi đến trước mặt, Dư Nặc vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Du Chinh đặt bánh kem lên bàn.
Trên lớp bột cacao đen của bánh tiramisu, có viết tắt tên của cô, bên cạnh còn ngang ngược xuất hiện một chữ "Conquer" đầy phóng khoáng.
Y hệt chữ ký anh từng viết trên áo len của cô khi ấy.
Trần Du Chinh giơ tay, khẽ ngoéo cằm cô: “Ngơ ngẩn gì vậy? Mau uớc đi chứ.”
---
Dư Nặc thổi tắt nến, lúc cắt bánh, Trần Du Chinh nhớ lại biểu cảm thành kính ban nãy của cô, liền hỏi: "Người ta ước vài chục giây là xong, sao em lại ước tận năm phút luôn thế? Em nhiều nguyện vọng quá hả? Ông trời có đồng ý hết nổi không?"
Dư Nặc tưởng anh đang chê mình tham lam, có chút ngại ngùng cười: “Em không ước nhiều đâu, chỉ là nghĩ hơi lâu một chút thôi.”
“Ước gì thế?”
Dư Nặc rất nghiêm túc: “Không thể nói ra, nói rồi sẽ không linh nghiệm.”
Trần Du Chinh: “Có anh không?”
Dư Nặc do dự giây lát, rồi gật đầu.
Trần Du Chinh không chút xấu hổ nói: “Có phải em lén cầu nguyện với ông trời, mong ông ấy giữ chặt cậu em trai mà em vất vả lắm mới cưa đổ này bên cạnh em mãi đúng không?"
Dư Nặc: “...”
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 50
10.0/10 từ 25 lượt.
