Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 49
Trên màn ảnh lớn, chú gấu trúc Kungfu vẫn đang thao thao bất tuyệt những câu thoại khó hiểu. Dư Nặc không dám gây tiếng động, chỉ lặng lẽ quan sát Trần Du Chinh, ngón tay cách một khoảng nhỏ khẽ phác họa đường nét của anh trong không trung.
Mãi đến khi phim kết thúc, đèn trong rạp sáng trưng, nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp gọi hai tiếng, Trần Du Chinh mới mơ màng tỉnh dậy.
Anh nhíu mày, mở mắt, nhìn sang bên cạnh.
Dư Nặc ôm túi, ngoan ngoãn ngồi đó: “Anh tỉnh rồi?”
Trần Du Chinh giơ tay xoa sống mũi: “Anh ngủ bao lâu rồi?”
Dư Nặc bất lực nói: "Anh ngủ xuyên suốt bộ phim rồi."
“Phim có hay không?”
Dư Nặc lắc đầu: “Không hay.”
Thật ra, cô cũng chẳng xem.
...
Xem phim xong đã gần mười một giờ, Trần Du Chinh lái xe đưa Dư Nặc về nhà.
Dư Nặc nhìn ra khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút thất bại.
Quán ăn hôm nay cô chọn, hình như anh không thích lắm. Sau đó, cô cố ý chọn một bộ phim mà chẳng ai xem, vậy mà anh lại ngủ suốt cả buổi...
Dư Nặc ngẩn người một lúc, xe dừng lại trước đèn đỏ, cô quay đầu sang: "Trần Du Chinh, em đã lừa anh một chuyện."
Anh đặt tay lên vô lăng, liếc sang: “Chuyện gì?”
“Thật ra, hôm nay là sinh nhật em.” Dư Nặc cúi đầu nghịch dây túi xách: “Qua mười hai giờ, em sẽ không còn là hai mươi hai tuổi nữa.”
Trần Du Chinh phản ứng mất hai giây, rồi hiểu ra ý của cô: "Em cũng biết chớp cơ hội ghê đấy."
Đèn xanh sáng lên, xe lại lăn bánh. Dư Nặc nhìn góc nghiêng của anh, những lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở lại.
Cô cảm thấy hôm nay mình không thể khiến Trần Du Chinh vui vẻ, nên không dám chắc suy nghĩ của anh, thậm chí ngay cả dũng khí để mở miệng hỏi cũng không có...
...
Xe dừng trước cổng khu chung cư, suốt quãng đường hai người im lặng không nói gì. Trần Du Chinh đưa cô xuống tận tòa chung cư.
“Nhà em ở tầng mấy?”
“Năm.”
Trần Du Chinh nhìn qua một lượt để xác định vị trí, rồi nói: "Chỉ cho anh xem."
Trong màn đêm, cảnh vật vốn không rõ ràng lắm, nhưng Dư Nặc vẫn kiên nhẫn nói: "Chính là chỗ ban công có mấy chậu cây đó, anh thấy chưa?"
Trần Du Chinh nhìn kỹ rồi NÓI: "À, thấy rồi."
Trong lòng Dư Nặc vẫn còn điều vướng bận, cô chần chừ một lúc, thử thăm dò: "Vậy… em đi nhé?"
Trần Du Chinh dường như cũng không có ý định nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu: "Đi đi."
Cô đứng yên tại chỗ một lát, dặn dò: "Anh lái xe về nhớ cẩn thận nhé, đến nơi thì nhắn cho em biết."
Trần Du Chinh "ừm" vài tiếng qua loa.
Dư Nặc đi ba bước lại quay đầu một lần.
Rõ ràng chỉ ở bên anh nửa ngày, vậy mà lúc chia xa lại thấy cực kỳ không nỡ. Dư Nặc đã vào trong hành lang, đứng chờ thang máy, nhưng khi ngoảnh đầu lại, vẫn thấy Trần Du Chinh đứng yên tại chỗ, dõi mắt theo cô.
Tim Dư Nặc bỗng nóng lên, không biết cô lấy đâu ra dũng khí, lập tức quay người, đẩy cửa hành lang rồi chạy trở ra.
Trần Du Chinh hơi ngạc nhiên, nhướn mày: "Em còn chuyện gì à?"
Dư Nặc lắc đầu, có chút ngại ngùng, hỏi anh: "Anh… có muốn lên nhà em ngồi chơi một lát không?"
Trần Du Chinh: "..."
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không: "Nhà em có ai không?"
"Hả?"
Dư Nặc ngẩn người một lúc rồi trả lời: "Không có…"
"Vậy thì..." Trần Du Chinh kéo dài giọng: "Em chắc chắn muốn anh lên nhà giờ này à?"
Đã là đêm khuya, cô nam quả nữ ở chung một phòng, đúng là dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung. Dư Nặc cũng nhận ra rằng mình mời anh lên nhà lúc này có phần không thích hợp, bèn nói: "...Thôi bỏ đi, anh về sớm đi."
May mà đèn đường ở đây bị hỏng, tối om một màu, Trần Du Chinh không phát hiện gương mặt Dư Nặc đã đỏ bừng.
Lần này, ngay cả lúc nói lời tạm biệt, Dư Nặc cũng không dám nhìn anh, vội vã quay người đi.
...
Về đến nhà, việc đầu tiên Dư Nặc làm là thả tóc xuống, tháo kính áp tròng. Dư Nặc chớp chớp mắt để mắt bớt khô, sau đó cô ngồi xuống sofa, lục tìm chai thuốc nhỏ mắt rồi nhỏ vài giọt.
Dư Nặc đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ta, cô tựa người vào bàn bếp, lại bắt đầu thẫn thờ.
WeChat vang lên một tiếng báo tin nhắn, là Phó Dĩ Đông gửi đến: Phó Dĩ Đông: "Sao rồi? Cậu với Trần Du Chinh thành đôi chưa?"
Dư Nặc ủ rũ, cầm chai nước lạnh, đi chân trần trở lại ghế sofa trong phòng khác ngồi xuống: "Chưa..."
Phó Dĩ Đông: "Hai người còn ở bên ngoài à?"
Dư Nặc: "Tờ về nhà rồi."
Phó Dĩ Đông: "Hả?"
Dư Nặc: "Hình như hẹn hò thất bại rồi..."
Phó Dĩ Đông lập tức gọi điện cho Dư Nặc, giọng sốt sắng: "Cậu tỏ tình thất bại rồi á? Không thể nào!!!"
Tâm trạng Dư Nặc không được tốt lắm, một lúc sau mới nói: "Tớ không tỏ tình… Mặt đối mặt, tớ không mở miệng nổi."
Phó Dĩ Đông thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì đâu tính là thất bại, yêu đương là chuyện lâu dài mà, cứ từ từ thôi, đừng vội."
Dư Nặc chậm rãi nói: "Anh ấy ở bên tớ, chắc là thấy chán lắm."
Phó Dĩ Đông biết thói quen tự ti của Dư Nặc lại tái phát, bèn an ủi: "Cậu đừng nghĩ vậy, cậu tốt thế này, nếu tớ không phải con gái, tớ nhật định theo đuổi cậu từ lâu rồi. Hơn nữa, hôm qua cậu ám chỉ rõ ràng như thế, cậu ấy cũng không từ chối cậu. Chắc là muốn ở bêncậu một thời gian xem sao đó thôi."
Phó Dĩ Đông gọi điện động viên cô một lúc, đến khi Dư Nặc cúp máy, cô mới nhận ra Trần Du Chinh vừa nhắn tin cho mình vài phút trước.
Conquer: "Chụp mặt trăng cho anh xem."
Dư Nặc: "Bây giờ sao?"
Conquer: "Bây giờ."
Dư Nặc khó hiểu, cảm thấy yêu cầu này hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nhắn lại: "Được, anh chờ chút!"
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo cửa kính ban công phòng khách ra.
Khu chung cư chìm trong màn đêm đặc quánh, Dư Nặc bị cận nhẹ, những thứ ở xa đều hóa thành những khối bóng mờ ảo.
Dư Nặc nheo mắt, cố gắng tìm vị trí của mặt trăng, cô giơ điện thoại lên, bật flash, chụp hai tấm rồi gửi cho Trần Du Chinh.
Lan can ban công khá cao, Dư Nặc vươn tay, chống người lên đó. Cơn gió đêm mát rượi thổi qua, tâm trạng cô cuối cùng cũng thư thái hơn một chút, khẽ thở phào một hơi.
Vài phút sau, điện thoại trong tay cô rung lên. Dư Nặc hơi nâng cổ tay, nhìn qua màn hình.
WeChat vẫn dừng lại ở khung trò chuyện với Trần Du Chinh. Anh cũng gửi một bức ảnh qua.
Cô tưởng anh cũng chụp mặt trăng cho mình, bèn mở ra xem.
Tấm ảnh chụp từ góc thấp, những tòa nhà cao vút, vài căn hộ vẫn còn sáng đèn, có hai điểm trắng rất rõ ràng. Giữa màn đêm, một vầng trăng cong cong treo lơ lửng. Nhìn một lúc, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Nơi này… sao lại trông giống dưới chung cư nhà cô vậy?
Dư Nặc nín thở, phóng to bức ảnh lên một chút. Trong ảnh, ngoài mặt trăng ra, còn một điểm sáng trắng...
Là ánh đèn flash khi cô giơ điện thoại chụp ảnh lúc nãy.
Tim Dư Nặc đập lỡ một nhịp, lập tức nhắn hỏi Trần Du Chinh: "Anh vẫn chưa đi à?"
Conquer: "Chưa."
Dư Nặc: "Vài phút thôi."
Dư Nặc cũng không biết tại sao mình lại bốc đồng đưa ra yêu cầu này.
Cô không biết tại sao mình lại muốn xuống, xuống rồi sẽ nói gì với anh, cũng không biết tại sao không muốn Trần Du Chinh rời đi.
Cô chỉ biết rằng, ngay lúc này, cô rất muốn gặp anh.
Rất muốn, cực kỳ muốn.
Rõ ràng mới chia xa chỉ nửa tiếng, nhưng Dư Nặc lại cảm thấy nỗi khao khát này như muốn nhấn chìm cô.
Thậm chí Dư Nặc còn quên mang dép, chỉ vội vàng cầm điện thoại rồi chạy ra cửa.
Tòa chung cư này tổng cộng có 31 tầng, chỉ có hai thang máy. Dư Nặc sốt ruột nhấn nút liên tục, nhưng con số bên cạnh vẫn chậm rãi nhảy lên từng chút một.
Thời gian trôi qua dường như dài hơn bao giờ hết.
Sóng điện thoại nơi này khá yếu, tin nhắn của cô cũng chưa gửi đi được.
Cô càng lúc càng sốt ruột, lại nhấn nút thang máy thêm mấy lần nữa. Cuối cùng Dư Nặc đợi không nổi nữa, cô đẩy cửa lối thoát hiểm bên cạnh, chạy thẳng xuống cầu thang.
Cả cầu thang không một bóng người, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên theo từng bước chân của cô. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng bước chân dồn dập và hơi thở gấp gáp của Dư Nặc càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chạy một mạch xuống năm tầng, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đẩy cửa lối thoát hiểm ra, trước mắt Dư Nặc là một mảng mơ hồ. Cô đứng yên tại chỗ, đưa mắt tìm kiếm hồi lâu.
Cuối cùng cũng nhìn thấy anh.
Trần Du Chinh ngồi trên băng ghế dưới gốc cây.
Cô bước tới.
Do vừa chạy vội xuống, lúc dừng lại trước mặt Trần Du Chinh, gương mặt Dư Nặc vẫn còn đỏ bừng. Mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, len lỏi vào cổ.
Màn hình điện thoại của Trần Du Chinh phát ra ánh sáng mờ nhạt, anh liếc mắt nhìn Dư Nặc từ dưới lên trên.
Một vài giây im lặng trôi qua.
Bên tai chỉ còn tiếng ve sầu râm ran.
Dư Nặc đưa tay lau mồ hôi, trái tim run rẩy, cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Anh… sao vẫn chưa đi?"
Trần Du Chinh không trả lời.
Dư Nặc lúng túng ngồi xuống bên cạnh anh.
Khoảng cách hai người rất gần nhau, cô nhìn thấy màn hình điện thoại anh đang mở chế độ đếm ngược.
Dư Nặc ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Ngày sinh nhật em."
“Hả?”
“Còn một phút nữa là qua mười hai giờ rồi.” Trần Du Chinh cười: “Vừa nãy quên mất, sinh nhật vui vẻ nhé, chị ơi.”
Dư Nặc hơi khựng lại: “Cảm ơn.”
Hai người nói với nhau vài câu, bộ đếm ngược trên điện thoại vừa vặn trở về số 0, thời gian đã qua mười hai giờ.
Trần Du Chinh tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ em lớn hơn anh bốn tuổi rồi.”
Nghe câu này, Dư Nặc sững người.
Cô vẫn chưa quên những lời anh từng nói trước đó, anh muốn tìm một người bạn gái lớn hơn mình ba tuổi...
Cả ngày hôm nay, từ lúc xem phim, ăn tối, cho đến khi Trần Du Chinh chủ động đưa cô về nhà, anh cũng chưa từng nhắc lại chuyện tối qua, mà cô cũng không có dũng khí hỏi tiếp.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời nữa.
Nhưng bây giờ... đây là ý từ chối sao?
Dư Nặc im lặng hồi lâu, tâm trạng dần trùng xuống, khẽ "ừm" một tiếng.
Thấy cô không nói gì, trong bóng tối, Trần Du Chinh bật cười: “Quên chuẩn bị quà cho em rồi, phải làm sao đây?”
Dư Nặc lẩm bẩm: “Không sao đâu...”
Trần Du Chinh nghiêm túc hỏi cô: “Anh tặng anh cho em, được không?”
Dư Nặc hoàn toàn sững sờ, cô bỗng không chắc anh có đang trêu mình hay không. Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cứ như bị nghẹn lại.
Anh lặp lại một lần nữa: “Em có muốn anh không?”
Sau những cảm xúc thăng trầm dồn dập, mắt Dư Nặc như phủ lên một lớp sương mờ, cô cẩn thận hỏi: “Em... có thể nhận được à?”
Trần Du Chinh bật cười: “Khóc cái gì?”
Dư Nặc phản ứng lại một chút, lúc này mới nhận ra mình thực sự đang khóc. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, vội quay đi, đưa tay lau đi những giọt nước mắt chảy xuống như đứt dây.
Thế nhưng, cổ tay cô lại bị ai đó nắm lấy, kéo nhẹ một cái.
Dư Nặc ngồi không vững, cả người nửa ngã vào lòng anh, Trần Du Chinh nghiêng người, ghé sát hơn.
Hơi thở nóng ấm phả lên vành tai cô, đầu mũi thoang thoảng mùi chanh dịu nhẹ. Dư Nặc căng cứng người trong vòng tay Trần Du Chinh, cô cứ như một khúc gỗ, không dám động đậy.
“Chị ơi... anh thích em.”
Yết hầu anh hơi chuyển động, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng giọng nói lại trầm ổn rõ ràng: “Không quan trọng em lớn hơn anh bao nhiêu, ba tuổi hay bốn tuổi, anh vẫn thích em, biết chưa?"
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 49
10.0/10 từ 25 lượt.
