Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 14


Một ngày trước trận đấu, tài khoản chính thức của Liên Minh Huyền Thoại cùng một số blogger về game đã đăng tải những lời thách thức trước thềm giải đấu mùa xuân 2021.


 


Khoảnh khắc được mọi người mong chờ nhất đã đến, fan và dân mạng cùng nhau nhấn vào xem.


 


Ban đầu, hai bên chỉ trao đổi qua lại vài câu khen ngợi xã giao nhạt nhẽo. Nhưng khi đến phần phỏng vấn từng tuyển thủ, không khí bỗng chốc bùng nổ.


 


Đội OG.


 


Biên đạo: "Cậu nghĩ thế nào về câu nói 'Tôi sẽ đánh bại tất cả' của Conquer trong trận bán kết?"


 


Dư Qua nhìn vào ống kính, chậm rãi nói: "Cũng khá tán thưởng, nhưng sự tự tin của cậu ta không tỷ lệ thuận với thực lực.”


 


Khu bình luận: 


 


[Nói về độ độc mồm độc miệng thì Fish vẫn là người đỉnh nhất, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]


 


[Cá độc mồm!! Quá ngông cuồng luôn!!!]


 


[Ngư Thần ơi, vào trận chung kết hãy dạy cho bọn TG biết thế nào là lễ độ đi!]


 


Đội TG.


 


Biên đạo: "Người hâm mộ đều mong chờ trận đối đầu ở đường dưới, lần này các cậu có tự tin không?"


 


Ultraman nghĩ ngợi rồi cười nói: "Nghe nói Fish là ADC số một LPL sau khi Wan giải nghệ à? Tối qua, trước khi ngủ, Conquer còn bảo với tôi rằng trận chung kết này sẽ cho mọi người biết ai mới là người kế thừa thực sự của Wan đấy."


 


Ngay lúc đó, một dòng bình luận nổi bật xuất hiện:


 


[Không nổi tiếng, nhưng rất thích ké fame.]


 


Tới lượt Trần Du Chinh.


 


Biên đạo: "Fish là một tuyển thủ rất xuất sắc, khi đối đầu với anh ấy, cậu có cảm thấy áp lực không?"


 


Anh lười biếng trả lời: "Anh ta rất mạnh, nhưng không thắng được tôi đâu."


 


Câu nói này ẩn chứa khá nhiều hàm ý.


 


Khi mới ra mắt, Dư Qua từng là một thiếu niên thiên tài khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng khi chạm trán Chu Đãng ở đỉnh cao phong độ, anh ấy vẫn luôn bị đè bẹp hoàn toàn.


 


Năm nào LPL cũng xuất hiện những AD trẻ tuổi đầy tiềm năng, người sau lại càng bản lĩnh hơn người trước. Thế nhưng người giành được chức vô địch cuối cùng vẫn là WR.Wan. Chỉ khi Chu Đãng bán giải nghệ sau mùa giải S8, Dư Qua mới giành được chức vô địch đầu tiên trong sự nghiệp.


 


Chuyện này thường bị antifan lôi ra để chế giễu Dư Qua mỗi khi anh ấy thi đấu thất bại.


 


Ngoài khung hình, có nhân viên bật cười, rất nhanh sau đó lại hỏi tiếp một câu: "Fish là một tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm và có sức ảnh hưởng lớn trong LPL. Cậu thực sự tự tin như vậy sao?"


 


Trần Du Chinh im lặng vài giây, rồi chẳng hề kiêng dè mà nói: "Tương lai thuộc về những người trẻ tuổi. Các cựu binh nên nghỉ ngơi thì hơn."


 


Điệu bộ lười nhác của anh khi nói câu này trông cực kỳ khiêu khích.


 


Khâu hậu kỳ còn cố tình chèn thêm dòng chữ: "Thanh xuân rực rỡ, tương lai rộng mở!"



 


Đối với chuyện này, Dư Qua chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Đã đến lúc giúp cậu ta tỉnh mộng rồi."


 


...


 


Sau khi những màn khẩu chiến trước trận đấu được tung ra, ngay lập tức một loạt chủ đề nóng lọt hotsearch. Một trong số đó là #Rốt cuộc ai mới là truyền nhân thực sự của Wan#.


 


Lại châm ngòi cho một đợt tranh cãi mới, có fan của Chu Đãng mỉa mai:


 


[So với Chu Đãng, bọn họ xứng sao?]


  


[Xin các người đấy, anh Đãng đã giải nghệ rồi, đừng lôi anh ấy ra để câu view nữa. Bây giờ ban tổ chức vì muốn ké fame mà nhất định phải lợi dụng anh ấy à?]


 


[Dù anh ấy còn thi đấu hay không, LPL mãi mãi chỉ có một Chu Đãng. Quá khứ là vậy, hiện tại cũng thế. Fan chúng tôi không cần ai thay thế anh ấy cả, cũng không ai có thể thay thế được.]


 


Fan của OG cũng không chịu thua:


 


[Tuy fan từng nói Wan là mục tiêu phấn đấu trong sự nghiệp của anh ấy, nhưng anh ấy luôn có niềm kiêu hãnh của riêng mình, cũng chưa bao giờ muốn trở thành người kế thừa của ai cả. Fish chính là Fish, fan của Chu Đãng đừng có mãi so sánh nữa.]


 


[Các người mau thức tỉnh đi, với độ nổi tiếng của Fish bây giờ, anh ấy đâu cần phải làm người kế thừa của ai? Mở mắt ra nhìn thế giới xung quanh đi, Chu Đãng đã là quá khứ rồi."


 


Nhưng những bình luận đó nhanh chóng bị fan Chu Đãng châm biếm:


 


[Còn ai nực cười hơn Dư Qua không? Trước đây khi Chu Đãng còn thi đấu, anh ta chỉ có thể mãi mãi đứng ở vị trí thứ hai. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi Chu Đãng giải nghệ, vậy mà giờ lại thua cả tân binh. Không nghe người ta nói à? Đến lúc nghỉ ngơi rồi.]


 


[Từ lúc đánh giải tới giờ, hình như Fish cũng chỉ có giải MSI là đáng kể thôi đúng không? Cúp Chung Kết Thế Giới có dính dáng gì đến anh ta đâu? Chỉ toàn bị đám fan thổi phồng lên mà thôi.]


 


Khi hai bên đang cãi nhau căng thẳng, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại quay sang công kích Trần Du Chinh:


 


[Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi. Wan và Fish đúng là đều rất nổi tiếng, thực lực cũng rõ ràng, ai cũng biết cả. Fan hâm mộ không cần phải tranh cãi hơn thua làm gì. Chỉ là cái người kia kìa? Cậu ta là cái thá gì chứ? Đến một chức vô địch cũng chưa có, mà đã vội đi ké fame rồi à?]


 


Bình luận đó nhanh chóng được mọi người đồng tình.


 


"Đúng vậy, cái tên Conquer này đúng là ảo tưởng quá rồi. Chẳng nổi tiếng gì nhưng cứ cố tình ké fame mãi.]


 


...



 


Mặc dù TG cũng có fan, nhưng so với sức chiến đấu của hai nhà kia thì gần như không đáng kể.


 


Những fan mới của Trần Du Chinh cũng không dám lên tiếng, mờ nhạt thì đành chịu thiệt thôi. Bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, họ chỉ có thể thu mình trong diễn đàn mà than thở.


 


[Chinh à, con mà không giành được thành tích nào thì mẹ rầu lắm đấy!]


  


[Chinh ơi, anh có thể cố gắng chút được không? Nếu anh không cố gắng, thì khi ra ngoài tranh luận với người ta, bọn em làm sao có thể ngẩng cao đầu đây?]


 


[Từ ngày 3 tháng 5 năm 2021, câu điểm danh mỗi ngày của tôi chính là...Hôm nay Conquer đã nổi tiếng chưa?]


 


...


 


Cảm xúc hiện giờ của Dư Nặc khá lẫn lộn.


 


Dư Nặc xem xong mấy lời đấu khẩu trước trận của hai đội, rồi lại bấm vào hotsearch. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, lại là một trận khẩu chiến rầm rộ.



Tâm trạng Dư Nặc có chút phức tạp.


 


Một bên là anh trai cô, bên kia lại là mấy người bạn ở TG. Dù ai thua, cô cũng đều thấy tiếc nuối.


 


Buổi chiều là thời gian huấn luyện, Dư Nặc không có chuyện gì làm.


 


Cô bạn cùng phòng Hướng Giai Giai thuộc nhóm thiết kế đồ họa. Trước đây, khi còn lăn lộn trong mấy fandom thời đại học, Dư Nặc cũng đã học được kỹ năng chỉnh sửa video và hình ảnh, vừa hay có thể giúp cô ấy một chút.


 


Hai người bận rộn xong liền nằm dài trên giường. Hướng Giai Giai bỗng nhiên nói: “Ê, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi? Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến. Chắc sau khi thi đấu xong là phải rời đi rồi.'"


 


Dư Nặc vốn cũng thích thành phố này, lập tức gật đầu đồng ý: "Được đấy."


 


Hai người bàn bạc một hồi, xem nên đi đâu chơi.


 


Dư Nặc lướt xem các địa điểm nổi bật rồi hỏi Hướng Giai Giai: "Cậu muốn ghé qua Thái Cổ Lý không? Nghe nói ở đó có một ngôi chùa đẹp lắm, tớ cũng muốn tới tham quan."


 


Hai người mua hai cốc trà sữa, dạo một vòng quanh đường Xuân Hy và Thái Cổ Lý. Dư Nặc mở *Gaode, tìm chùa Đại Từ.  


 


*Ứng dụng dẫn đường của Trung Quốc, tương tự GGmap.


 


Mất khoảng hơn mười phút để đến nơi.  


 


Dư Nặc dừng lại trước cánh cổng, ngẩng đầu nhìn lên.  


 


Công trình kiến trúc mang phong cách cổ kính, ẩn hiện sau những tán cây lớn, chỉ lộ ra phần mái cong cong. Hai bên cổng vòm tròn có những chậu cây xanh mướt, trên bức tường đỏ son khắc những bức phù điêu mạ vàng.


 


Cô và Hướng Giai Giai bước vào.  


 


Ngôi chùa nằm giữa khu thương mại sầm uất nhưng bên trong lại yên tĩnh đến lạ. Đang là buổi chiều nên khách viếng không quá đông.  


 


Một vị tăng nhân quét lá lặng lẽ quét những chiếc lá vàng úa trên nền đá xanh thẳm, vài ba người đứng trước tượng Phật chiêm bái, hầu như chẳng ai lớn tiếng nói chuyện.  


 


Dư Nặc đốt vài nén hương, rồi xin trụ trì một lá bùa bình an.  


 


Cô quỳ trước tượng Phật, chắp tay thành chữ thập, nhắm mắt cầu nguyện.  


 


Lúc viết thẻ nguyện ước, Hướng Giai Giai lén lút hỏi cô: “Cậu cầu gì thế, cho tớ xem với?”  


 


Dư Nặc có chút do dự: “Nhìn rồi thì không linh nữa thì sao?"


 


Hướng Giai Giai trấn an cô: “Không linh gì chứ, chỉ cần cậu thành tâm, Phật Tổ nhất định sẽ nghe thấy.”  


 


Dư Nặc đưa cho Hướng Giai Giai một tấm thẻ, đó là lời chúc cô viết cho Dư Qua.


 


Mong rằng mọi điều anh ấy mong muốn đều trở thành hiện thực.  


 


"Còn một tấm nữa à?"


 


Dư Nặc hơi ngại ngùng, mãi không chịu đưa ra.  


 


Hướng Giai Giai ghé mắt nhìn trộm, xem xong liền bật cười: “Được đấy, chân thành lắm.”  


 



 


Cô lùi lại vài bước.  


 


Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những sợi dây đỏ treo dưới các thẻ nguyện ước trên ngọn cành khẽ lay động.  


 


Dư Nặc nghiêng đầu, phát hiện Hướng Giai Giai đang chụp ảnh mình. Cô bước tới, tò mò hỏi: “Cậu đang chụp tớ à?”  


 


Hướng Giai Giai lật xem bức ảnh vừa chụp: “Ừ, lúc nãy cảnh ấy đẹp quá, tớ không kìm được nên đã chụp lại. Sau này tớ in ra cho cậu nhé.”  


 


Dư Nặc mím môi cười nhẹ: “Được thôi.”  


 


...


 


Về đến khách sạn, Dư Nặc mới phát hiện Dư Qua đã trả lời tin nhắn hôm qua cô gửi từ một tiếng trước:  


 


[Ở đâu?]


 


Dư Nặc gõ chữ: [Em vừa mới ra ngoài dạo chơi, giờ về khách sạn rồi. Em có mang ít đồ ăn theo. Khi nào anh xong việc thì em mang qua anh cho nhé?]  


 


Vài phút sau, Dư Qua gửi số phòng.  


 


Lần này ban tổ chức rất chu đáo, đặc biệt sắp xếp một phòng riêng để đội tuyển tập luyện.  


 


Dư Nặc tìm đến nơi, giơ tay gõ cửa.  


 


Người mở cửa là A Văn.  


 


Dư Nặc bước vào, chia đồ ăn vặt mang theo cho mọi người.  


 


A Văn thắc mắc: “Sao lần này ít thế?”  


 


Dư Nặc chột dạ.  


 


Cô nào dám nói phần còn lại đã bị mấy người bên TG ăn hết rồi.  


 


Dư Qua ngồi trên ghế, đang xem lại video phân tích trận đấu trước.  


 


Từ lần Dư Nặc nói với Dư Qua về việc cô sẽ đi làm ở TG, đến giờ họ vẫn chưa nói chuyện lại.


 


Dư Nặc bước tới, đưa lá bùa bình an vừa xin được cho Dư Qua.  


 


Dư Qua nhìn thoáng qua, không nhận lấy.  


 


Dư Nặc đành thỏa hiệp, ngồi xổm bên cạnh anh ấy: “Anh, anh đừng giận em nữa mà...”  


 


Dư Qua dựa lưng vào ghế, khoanh tay, thờ ơ nhìn màn hình.  


 


Dư Nặc có chút chán nản, lại kéo ống tay áo của anh ấy: “Anh...”  


 


Cuối cùng Dư Qua cũng liếc mắt nhìn Dư Nặc.  


 


Ánh mắt cô tràn đầy mong chờ.  



Dư Qua không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy lá bùa trong tay cô.  


 


Dư Nặc lập tức nở nụ cười, ánh mắt rạng rỡ, vui vẻ nói: “Anh, trận đấu ngày mai, cố lên nha."


 


Dư Qua cất lá bùa đi, cuối cùng cũng khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”


 


Trưa hôm sau, TG và OG cùng ngồi trên hai chiếc xe buýt lớn, đồng thời đi đến Trung tâm Thể thao Thành Đô.  


 


Fan của cả hai đội đã chờ đợi từ lâu.  


 


Hai bên không ai nhường ai, mỗi người đứng một phía chiếm lấy lối đi. Nhưng về khí thế thì fan OG vẫn chiếm ưu thế hơn.


 


Dư Qua đeo khẩu trang vừa xuất hiện, tiếng hét và reo hò lập tức vang dội, xuyên thấu bầu trời xanh thẳm của sân vận động.


 


Dư Nặc theo nhóm TG xuống xe.  


 


Vài tuyển thủ nhanh chóng được vệ sĩ nắm tay nhau tạo thành vòng bảo vệ, đề phòng bất cứ tình huống giẫm đạp ngoài ý muốn nào xảy ra.  


 


Đúng lúc này, giữa những tiếng hò reo nghiêng hẳn về "Fish, Fish, OG, Fish," bỗng đột ngột vang lên vài tạp âm chói tai: "Alo alo??? Trần Du Chinh! Trần Du Chinh!!"


 


Tất cả đều khựng lại, đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.  


 


Ngay cả đám fan OG đang ồn ào cũng im lặng trong chốc lát, khiến hậu trường náo nhiệt bỗng chốc lặng thinh.  


 


Killer tập trung nhìn sang đó, "phụt" một tiếng, suýt chút nữa phì cười.


 


Một nhóm fan mặc đồng phục cổ vũ của TG, tổ chức bài bản, kỷ luật nghiêm chỉnh, trên tay cầm chiếc loa điện cũ kỹ trông chẳng khác gì đồ đồng nát, nhưng khí thế thì tuyệt đối không chịu thua kém!


 


Dũng mãnh mở đường máu giữa biển fan OG đông nghịt!


 


Một loạt tiếng gào thét vang lên: “Trần Du Chinh!!!”  


 


Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Trần Du Chinh.  


 


Chiếc loa cũ kỹ tiếp tục réo vang: “Nghe thấy không, Trần Du Chinh, gọi anh đó, Trần Du Chinh!!!”  


 


Trần Du Chinh khựng lại, quay đầu, bật cười: “Nghe rồi, có chuyện gì thế?”  


 


“Hôm nay thi đấu cho đàng hoàng vào cho em, biết chưa?!!!”


 


Dưới bao ánh nhìn chòng chọc, Trần Du Chinh uể oải, tùy tiện nói một câu: “Biết rồi.”  


 


Kỳ lạ thay, không ai lên tiếng.


 


Toàn bộ tuyển thủ hàng đầu của hai câu lạc bộ, bao gồm cả huấn luyện viên và đám fan OG, đều sững sờ như tượng gỗ, lặng thinh nhìn bọn họ tương tác.


 


Nghe được câu trả lời, nhóm fan kia hài lòng gật đầu, dứt khoát vung tay: "Được rồi, dặn dò xong rồi, vào đi!"


 


...  


 


Ngay khi bóng dáng Trần Du Chinh sắp khuất hẳn ở cuối hành lang, chiếc loa lại vang lên lần nữa, giọng điệu ai oán kéo dài:  


 


“...Chinh, khi nào thì anh mới nổi tiếng đây hả?!”


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 14
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...