Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 80: Hoàn chính văn

125@-

Dạo gần đây không biết có phải trực giác của Nguyễn Vụ có vấn đề hay không, cô luôn cảm thấy Tần Tri Dự gần nửa tháng nay ngày nào cũng ra khỏi nhà từ sớm, về cũng rất muộn. Thỉnh thoảng có vài lần vì vụ án mà đến bệnh viện quân khu, nhưng cũng chỉ là ghé qua trong chớp nhoáng.


Cô không nói rõ được cảm giác khó chịu này, trong giờ nghỉ trưa, cô lôi tay Thư Diểu, vừa than thở vừa kể chuyện. Thư Diểu đang sửa bản luận án tiến sĩ nát như tương thì đặt mạnh lên bàn, lập tức cảnh giác.


"Không phải chứ?"


Nguyễn Vụ ảo não vô cùng, liên tục lướt lại đoạn chat gần đây giữa hai người, ít đến đáng thương.


"Thật mà, chắc cũng hơn nửa tháng rồi, ngày nào cũng đi sớm về muộn, mình còn chưa tỉnh anh ấy đã đi, tớ mình rồi anh ấy mới về."


Thư Diểu cười khẩy hai tiếng, "Bé yêu à, có phải gần đây hai người... không được hài hòa lắm không?"


Nguyễn Vụ đảo mắt. Đi sớm về muộn thế thì còn nói gì đến "không hài hòa", vốn chẳng có cơ hội mà phiền muộn chuyện ấy. Không hiểu anh bị gì, đột nhiên giống như nhìn thấu hồng trần, thành ra Phật tính đầy mình, không còn chút "ngầu" nào nữa.


"Chắc gần tới Quốc khánh rồi, viện kiểm sát nhiều việc, Nhị ca mới thăng chức, chắc nhiều vụ phải xử lý. Cậu đợi anh ấy qua đợt bận này xem sao. Nếu qua rồi mà vẫn không ổn, cậu mượn súng của anh Nam bắn cho một phát, cho anh ấy bay cả gà lẫn trứng."


Ban đầu Thư Diểu tưởng Tần Tri Dự làm gì có lỗi với Nguyễn Vụ, suýt thì rút dao mổ. Ai ngờ chẳng có chuyện gì cả, toàn là do Nguyễn Vụ suy diễn. Cô chẳng còn sức nghe, đang bị luận án tiến sĩ hành đến chết. Giáo sư Trần chẳng biết nghĩ gì mà từ tháng Sáu đến giờ vẫn chưa cho qua, bắt cô sửa đi sửa lại, bản luận án vốn đã nát giờ thành ra chẳng còn hình dạng gì.


Tan làm xong, ban đầu Nguyễn Vụ định về nhà thăm Nguyễn Minh Gia, ai ngờ Thư Diểu thần thần bí bí kéo cô đến trung tâm thương mại. Không chịu nổi mấy trò nũng nịu của Thư Diểu, Nguyễn Vụ đành miễn cưỡng đồng ý đi cùng. Ai ngờ Thư Diểu dắt cô rẽ trái rẽ phải, cuối cùng tới một cửa hàng đồ lót.


Cái dáng vẻ quá quen thuộc đó, nhìn là biết không phải lần đầu đến. Vào cửa xong liền yêu cầu nhân viên dẫn vào phòng khách VIP. Nguyễn Vụ trước giờ đâu biết cửa hàng đồ lót còn có phòng VIP riêng, tò mò nên cũng đi theo.


Đèn trong phòng rất mờ, có một cửa sổ đối diện tủ trưng bày bên ngoài, giờ đã được rèm che kín. Ánh đèn chiếu qua các nan rèm, đổ thành những vệt sáng loang lổ. Hơn chục người mẫu mặc đồ ngủ và nội y siêu s*x*, đi giày cao gót lần lượt bước đến trước mặt họ.


Nguyễn Vụ ngơ ngác nhìn những người mẫu vóc dáng gợi cảm đang catwalk trước mặt, còn Thư Diểu thì bình thản vô cùng, đôi tay trắng nõn không ngừng ra hiệu với nhân viên tư vấn bên cạnh. Khi hai người bước ra khỏi phòng VIP, trên quầy thanh toán đã có hơn chục bộ đồ ngủ mỏng manh được bỏ vào túi giấy màu nâu.


Thư Diểu quẹt thẻ xong thì điền địa chỉ vào đơn hàng. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là gửi về nhà tân hôn ở ngoại ô.

"Làm phiền gửi đến địa chỉ này nhé."


Nhân viên tư vấn mỉm cười gật đầu, tiễn hai người rời đi.


*


Hôm nay Tần Tri Dự tan làm sớm hơn mọi khi, nhưng vẫn muộn hơn Nguyễn Vụ. Tưởng rằng về nhà sẽ thấy vợ mình nấu cơm đợi anh về ăn, ai ngờ vừa mở cửa ra, phòng khách trống không, chẳng thấy bóng người.


Anh đang định gọi cho Nguyễn Vụ hỏi xem cô về chưa, chuông cửa bất ngờ vang lên.


Anh tiện tay rút cà vạt quấn quanh cổ tay rồi ra mở cửa.


Trước cửa là một cô gái trẻ, ngực đeo bảng tên. Nhân viên giao hàng thấy anh đứng ở cửa cũng sững người một lúc — áo sơ mi trắng ôm sát vòng eo thon gọn, cổ áo hờ hững, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, cổ tay quấn một chiếc cà vạt đen.


Cô thầm trách mình sao lại mất tập trung trước khách hàng, liền nở một nụ cười công thức, "Chào anh, đây là đồ cô Nguyễn đặt, nhờ anh nhận giúp."


Tần Tri Dự hơi cúi đầu, ký nhận xong thì xách cả chục túi giấy lên tầng hai.


Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính trải đầy những bộ nội y và đồ ngủ đủ kiểu, có cả vài bộ đồng phục thủy thủ, còn lại phần lớn là váy ngủ voan mỏng dây mảnh. Điểm chung của tất cả là: rất dễ xé, chỉ cần nhẹ tay một chút là có thể hóa thành từng mảnh.


Anh chống hông đứng nhìn đống đồ "tình thú" phủ kín cả giường, trong mắt lóe lên một tia thú vị, rồi thong thả chụp một bức ảnh gửi cho Nguyễn Vụ.



[Không ngờ đấy, em cũng "nhiệt tình" ra phết.]


Lúc đó Nguyễn Vụ đang cùng Thư Diểu nghỉ giữa giờ ở quán cà phê. Vừa thấy điện thoại rung là cô lấy ra xem, kết quả một ngụm cà phê Americano nghẹn ngay cổ họng, ho đến đỏ cả mặt.


"Thư Diểu, cậu có bị thần kinh không? Cậu gửi đống rách rưới đó đến nhà mình làm cái gì?"


Thư Diểu âm thầm lùi lại một chút, từ tốn ăn một miếng bánh ngọt, "Quà mừng Quốc khánh sớm cho cậu."


"?"


"Chẳng phải cậu bảo dạo này thấy Nhị ca có gì đó không bình thường sao? Cậu thử dò xét xem, bồi dưỡng lại cảm xúc vợ chồng một chút."


Nguyễn Vụ không cần suy nghĩ đã phản bác, "Cũng không đến mức phải thử. Anh ấy không phải loại người ngoại tình."


"Vậy là bị lãnh cảm?"


Nguyễn Vụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quét khắp quán cà phê nhưng tuyệt nhiên không liếc Thư Diểu — chính là ngầm thừa nhận.


Ban đầu hai người định đi ăn tối bên ngoài, ai ngờ Phó Thanh Doãn cứ năm phút lại gọi một lần giục Thư Diểu về nhà. Không còn cách nào, hai người đành ai về nhà nấy.


Nguyễn Vụ đứng trước cửa, tốn rất nhiều công sức lấy dũng khí, ai ngờ cánh cửa "soạt" một tiếng mở ra.


"Đứng ở cửa mười phút rồi, niệm thần chú mở cửa à? Úm ba la xì bùa?"


Bao nhiêu hồi hộp trong người Nguyễn Vụ tan biến trong nháy mắt, cô nhìn anh không vui, giọng cũng không tốt: "Người bận rộn hôm nay về sớm nhỉ?"


"Thế còn gì, không về sớm sao nhìn được em mua nhiều đồ hay ho vậy chứ." Tần Tri Dự vừa nhận lấy túi xách và áo khoác của cô vừa cười nói.


Yên lặng vài giây, Nguyễn Vụ vẫn đang cúi xuống thay giày, rồi bỗng bật dậy: "Là Thư Diểu mua!! Không phải em!!"


Tần Tri Dự gật đầu, "Được, không phải em mua."


Nguyễn Vụ cảm thấy vẻ mặt anh thờ ơ, căn bản là không tin cô, cô vội vàng thay giày xong, đuổi theo sau lưng anh hỏi.


"Ý anh là gì?"


Tần Tri Dự kéo cô đi rửa tay, sau đó lấy bát đũa ngồi trước bàn ăn, động tác lịch thiệp gắp một đũa thức ăn đặt lên cơm mới mở lời, "Ai mua cũng không sao cả, dù sao cuối cùng cũng là em mặc, đối với anh không khác biệt."


Chịu thua, quái thật.


Đúng là đồ không biết xấu hổ, mặt người dạ thú, lịch sự giả tạo, cầm thú đội lốt người.


Trước khi về nhà đã cùng Thư Diểu ăn hơn nửa cái bánh Napoleon ở quán cà phê, bây giờ cô cũng không đói lắm, ăn qua loa vài miếng rồi lộc cộc chạy lên lầu hai.


Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ sinh lý, cô đứng bên giường chọn một bộ đồng phục thủy thủ rồi vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi hoa sen xối khắp người, Nguyễn Vụ hậm hực vò bọt xà phòng trên tóc, nghĩ cách trả thù Tần Tri Dự, để anh nếm thử cảm giác chỉ được nhìn không được ăn. Cô không tin anh có thể "tắm máu chiến đấu", b**n th** đến mức dám "vượt đèn đỏ".


Để thể hiện tối đa ưu điểm của bộ trang phục, hơn nữa bộ đồng phục này hơi nhỏ, bất đắc dĩ cô đành phải thả rông, còn cố ý dùng tampon. Nước hoa cũng chọn mùi đào mà anh thích nhất. Chuẩn bị xong xuôi, cô ra khỏi phòng ngủ, đứng cạnh lan can cầu thang tầng hai, vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Tri Dự đang ngồi trên sofa phòng khách.


Dường như cảm nhận được gì đó, Tần Tri Dự ngước mắt nhìn lên lầu.



Chỉ một cái nhìn đó thôi, suýt chút nữa đã hút mất hồn anh.


Bộ đồng phục còn bó sát hơn cô tưởng tượng, nói là dán chặt vào người cô cũng không quá lời. Khuy áo sơ mi căng chặt, bộ đồng phục thủy thủ màu trắng còn hơi xuyên thấu, một nửa vòng eo thon thả lộ ra ngoài, phác họa đường cong hoàn hảo của cô, váy xếp ly màu đen chỉ vừa đến trên đùi một tấc cùng đôi tất dài đến gối màu trắng tinh.


Yết hầu anh khẽ trượt xuống, mang theo cảm giác ngứa ngáy khô khốc, ngay cả không khí dường như cũng sôi sục. Anh nhướng mày, bỏ chân đang bắt chéo xuống, chậm rãi đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi, cầm lấy cà vạt đặt bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút người vào, từ từ đi lên lầu.


Lúc đứng đến bên cạnh cô, tác động thị giác càng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là khi đứng sau lưng cô, Nguyễn Vụ vẫn giữ tư thế nghiêng người về phía trước, tựa vào lan can, phong cảnh mỹ lệ hiện ra trọn vẹn. Gần như không chút do dự, anh bẻ quặt hai tay Nguyễn Vụ ra sau lưng rồi dùng cà vạt buộc thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp. Anh bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.


Từng chiếc cúc áo nhỏ màu trắng bật tung rơi xuống đất, giọng Tần Tri Dự đã khàn đặc, "Khó khăn lắm mới cho em nghỉ mấy ngày, em lại muốn trêu anh?"


"Nóng lòng muốn bị làm à?"


Cô không chút sợ hãi nhìn anh, khẽ c*n m** d***, ánh mắt mê hoặc, hương đào lan tỏa, dường như không khí cũng ẩm ướt.


Anh khẽ chửi thầm một tiếng. Đợi đến khi thời cơ gần chín muồi, hơi thở Nguyễn Vụ không ổn định đẩy anh ra, cười tủm tỉm nói, "Chồng ơi, bà dì vẫn chưa đi đâu."


Chưa đi thì Tần Tri Dự cũng chẳng sợ, đầu ngón tay lành lạnh lướt trên má cô, trượt đến môi khẽ chạm một cái, "Ngoan, chồng dạy em tường tận từ đầu đến cuối cách 'play'."


Màn đêm càng lúc càng dày đặc, cô như bèo tấm trôi nổi trên mặt biển, lúc chìm lúc nổi. Bộ đồng phục thủy thủ trên người đã bẩn không nhìn nổi, Tần Tri Dự cũng không cho cô thay ra, tự tay chứng minh cho cô thấy thế nào là sung sướng từ đầu đến cuối, đến sợi tóc cũng không bỏ qua.


Lại một lần nữa phiêu dạt tan rã, Nguyễn Vụ thật sự không chịu nổi nữa, chống lên cơ bụng của anh mà khẽ nức nở r*n r*, giọng vừa nũng nịu vừa mềm mại.


Tần Tri Dự đưa tay cởi cà vạt trước mặt, xoay người ôm cô vào lòng, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc sâu kín, giọng vẫn còn hơi trầm khàn, "Cục cưng của chúng ta thật đúng là thiên phú dị bẩm, tự mình cũng đến được."


Cô cắn môi anh một cái, ánh mắt không quá tỉnh táo hỏi, "Mấy ngày nay anh bận gì thế?"


Ánh mắt Tần Tri Dự có chút né tránh, ôm cô xuống giường, "Đơn vị hơi bận."


Đồ lừa đảo, anh còn không dám nhìn cô.


"Có quỷ mới tin." Cô nói.


"Vậy em là quỷ à?"


"Không phải."


"Anh thấy em là quỷ đó, là yêu quái chuyên hút tinh khí của anh."


*


Gần đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, hành tung của Tần Tri Dự càng khó đoán hơn, Nguyễn Vụ cũng lười quản, trực tiếp dọn đồ về đại viện ở mấy ngày.


Một ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.


Luận văn của Thư Diểu cuối cùng cũng qua, cô cầm tấm bằng tốt nghiệp còn nóng hổi đến khoe trước mặt Nguyễn Vụ, giữa chừng nhận được một cuộc điện thoại.


"Đi lấy ảnh cưới cùng mình nhé? Video và ảnh cưới của mình bây giờ mới sửa xong."


Nghĩ buổi chiều cũng không có việc gì, Nguyễn Vụ liền đi cùng. Hai người đúng lúc gặp giờ cao điểm tan tầm, kẹt xe suốt đường đi, may mà chỉ lái một chiếc xe. Đợi đến khi tới ảnh viện, trời đã nhá nhem tối. Nhưng Thư Diểu lấy ảnh xong lại không đi ngay, nói rằng công ty của Phó Thanh Doãn mấy ngày nữa tổ chức sự kiện gì đó, cô ấy phải chọn một bộ lễ phục, tiện thể bảo Nguyễn Vụ cũng chọn một bộ, đến lúc đó mọi người cùng đi cho vui.



Nhân viên hướng dẫn của ảnh viện cũng biết nhìn sắc mặt, đúng lúc lên tiếng, "Bà Phó, cửa hàng chúng tôi mấy hôm trước vừa nhập một lô hàng mới từ Ý, tôi dẫn hai cô đi xem nhé?" Tầng thượng không mở cửa cho khách thường, đập vào mắt toàn là các loại lễ phục đủ kiểu dáng, vô cùng phong phú, trong tủ kính còn có rất nhiều thiết kế trang sức thành phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng. Thư Diểu đặt túi xách xuống, chọn mấy bộ lễ phục rồi vào phòng thử đồ, Nguyễn Vụ ngồi trên sofa đợi cô ấy thử xong.


Nhân viên phục vụ rất tốt, trên bàn nhỏ bày đầy đủ các loại trà bánh. Thư Diểu tổng cộng chọn ba bộ. Bộ đầu tiên là váy dài cúp ngực màu xanh khói, da cô ấy trắng, mặc vào cũng không có gì để chê. Bộ thứ hai là váy công chúa màu đen, cổ vuông, trước ngực đính đầy ngọc trai; bộ cuối cùng là váy sườn xám cách tân, không có nhiều thiết kế phức tạp, xẻ tà nhẹ, tay áo bèo, gần như ngay khoảnh khắc Thư Diểu mặc nó bước ra, Nguyễn Vụ đã đưa ra lựa chọn.


Sau đó cô lại bị Thư Diểu thúc giục chọn một bộ váy dài màu champagne, báo số đo xong mới rời đi.


Loay hoay một hồi, trời đã tối hẳn. Vừa hay Thư Diểu cũng về đại viện, Thư Diểu tiện đường chở cô về. Nhân lúc trời tối, chiếc xe rẽ ngoặt vào một con hẻm nhỏ.


Nguyễn Vụ ngồi thẳng người dậy, "Cậu đến đây làm gì?"


Cô ấy đỗ xe xong, trả lời mơ hồ, "Mình thèm hoành thánh, cậu ở đây đợi mình nhé."


Vốn tưởng Thư Diểu sẽ quay lại ngay, cô cũng không định xuống xe, ngồi ở ghế phụ nghịch điện thoại. Nhưng đợi mãi không thấy Thư Diểu về, cô hơi lo lắng. Nguyễn Vụ bèn mở cửa xe đi thẳng về phía trước.


Trong hẻm chỉ có vài ngọn đèn đường nhỏ. Có lẽ vì ngày thường ít khách nên đường ở đây vẫn lồi lõm không bằng phẳng. Hai bên đường không biết từ lúc nào đã được trồng thêm rất nhiều cây tầm gửi, chen chúc san sát nhau. Bây giờ đang là mùa kết quả, nhờ ánh đèn có thể thấy những quả trắng trĩu nặng trên cành, tỏa ra mùi hương ngọt ngào của quả mọng.


Khi cô đi đến quán hoành thánh thì phát hiện quán đã đóng cửa, đèn cũng tắt. Nguyễn Vụ bật đèn pin điện thoại, thử gọi khẽ tên Thư Diểu ở đầu hẻm.


Không có ai trả lời.


Cô định gọi điện hỏi, ngẩng đầu nhìn trời trong lúc chờ điện thoại kết nối thì phát hiện sâu trong con hẻm, phòng bi-a sáng trưng ánh đèn. Nhưng trong ống nghe vẫn không nghe thấy giọng của Thư Diểu.


Động tác của Nguyễn Vụ khựng lại, như bị thứ gì đó dẫn dắt, tim đập mỗi lúc một nhanh, cô chậm rãi nhưng kiên định bước vào phòng bi-a.


Tầng một không có ai, cô men theo ký ức đi lên tầng hai.


Vừa rẽ vào, thậm chí mới bước chân lên cầu thang, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tần Tri Dự đang đứng ở chính giữa.


Không phải là áo sơ mi trắng và quần âu đen thường ngày, mà là áo khoác gió đen cùng quần tây, tóc buông lơi trước trán — dáng vẻ hệt như lần đầu họ gặp nhau.


Tám năm đã trôi qua, hình ảnh trước mắt gần như trùng khớp với chàng trai trong ký ức. Anh dường như chẳng thay đổi gì nhiều, dù đã cởi bỏ vest vẫn toát lên nét thanh xuân ấy.


"Em đến trễ quá." Tần Tri Dự mỉm cười, tay cầm hoa nhìn cô.


Nguyễn Vụ không đáp, ánh mắt cô cũng không đặt vào anh mà nhìn thẳng lên bức tường sau lưng anh, nơi từng treo đầy nhạc cụ trong ký ức giờ đã được thay bằng hàng trăm bức ảnh. Từ lúc cô đơn phương anh, đến khi anh đơn phương lại cô, rồi họ yêu nhau, và đến hiện tại — tất cả đều được ghi lại.


Tấm đầu tiên là tấm bảng tên cô từng lén nhìn thấy, giờ đã được ai đó cẩn thận đóng khung. Tiếp theo là bức ảnh cô run rẩy chụp trên sân bóng rổ ở trường Trung học số một Kinh Cảng, và bóng dáng cô dưới ánh đèn đường. Từng khung cảnh vụt qua trong mắt, quá khứ của họ được ghi lại một cách trọn vẹn.


Nguyễn Vụ nhìn đến xuất thần, khi thấy bức thư tay cô viết lúc rời đi, đôi mắt đã đỏ hoe. Phía sau câu nói dối lòng "Công không uổng phí" là bốn chữ lực mạnh như khắc lên giấy: Ngọc nhữ ứ thành — nghĩa là "gian khổ mới thành công".


Nét chữ đã không còn mới, nhìn là biết đã được viết từ lâu. Anh đang dùng cách này để nói với cô rằng, anh sẽ luôn đợi.


Gió nhẹ thổi lay cửa sổ, sau lớp kính là những người bạn đã từng chứng kiến quá khứ của họ, tất cả đang mỉm cười chờ cô bước đến gần.


Cô thu lại ánh mắt, từng bước đi đến trước mặt Tần Tri Dự. Đến khi đứng đối diện, cô mới mở miệng:


"A Dự." Cô gọi.


"Anh đây."



Từ góc nhìn của cô, hàng mi anh khẽ run rẩy, phần cằm siết lại, tất cả đều không giấu được. Anh trông còn hồi hộp hơn cả lúc tỏ tình.


Trong tay anh vẫn là bó hoa cát cánh — lớn hơn, trắng hơn.


Tần Tri Dự cúi mắt nhìn cô, chưa vội quỳ gối mà trước tiên là nói lời xin lỗi. Giọng anh dù có phần lười biếng nhưng vẫn khiến người ta hồi hộp: "Anh phải xin lỗi em trước. Dạo gần đây bận chuẩn bị cầu hôn, không có thời gian bên em nhiều, là anh không đúng."


Anh hít sâu một hơi, mặt đỏ ửng lên. Xung quanh im lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ vang lên.


"Anh đã chuẩn bị rất lâu rồi. Đông Tử với Phó Thanh Doãn thì không đáng tin, mấy chiêu nghĩ ra vừa quê vừa sến. Cuối cùng anh chọn nơi này để cầu hôn."


"Cách thức cầu hôn thì cũ, nhưng địa điểm có thể chọn. Là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau — nghe đã thấy rất có ý nghĩa rồi."


"Là em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, còn anh thì mang tâm tư bất chính."


Đôi mắt đen láy của Tần Tri Dự phản chiếu bóng dáng Nguyễn Vụ. Trong tầm mắt của anh chỉ có cô.


"Bộ đồ này là mẹ anh lục từ đáy rương ra. Hôm đó anh quên mất mình đã mặc gì, nên chọn đại một cái. Anh không thể tái hiện hoàn hảo cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau. Nếu có thể quay ngược thời gian, nếu ngay từ đầu anh biết rằng chúng ta sẽ có sau này, rằng anh sẽ yêu em không lối thoát — thì lần đầu gặp em, anh nhất định sẽ là một tên lưu manh dũng cảm."


Anh nâng giọng, giọng mang theo chút nghẹn ngào: "Nguyễn Vụ, trước khi gặp em, anh luôn cảm thấy tình yêu là thứ phiền phức, anh khinh thường, cũng không mong cầu. Sau khi gặp em, anh luôn muốn có một kết cục viên mãn hơn. Anh hy vọng mình là lựa chọn viên mãn nhất của em. Dù đã có giấy chứng nhận, nhưng anh vẫn không muốn em cứ thế mù mờ mà đi theo anh cả đời."


"Ba thư sáu lễ, bốn sính năm vàng, mười dặm đồ cưới, danh chính ngôn thuận — một thứ cũng không thể thiếu."


Những người bạn đứng cách đó không xa đều im lặng, đồng lòng nhìn về phía họ, không nỡ phá vỡ bầu không khí này.


Tần Tri Dự từ từ quỳ một gối, trong tay là chiếc nhẫn kim cương. Viên chủ không lớn, nhưng là do chính tay nhà thiết kế cô yêu thích nhất làm ra.


"Lúc chia tay em từng nói em nghi ngờ tình cảm của anh. Giờ anh muốn hỏi lại một lần —"


"Em có thể, có bằng lòng, một lần nữa tin tưởng anh, không do dự mà đặt cược tất cả lần nữa không?"


Anh mặc bộ đồ như ngày đầu gặp gỡ, vụng về như khi từng theo đuổi cô, bày tỏ chân tình, hỏi cô gái ấy liệu có thể tin vào tình yêu của anh không.


Nguyễn Vụ nhìn anh đang quỳ gối thì nước mắt rưng rưng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không ngừng gật đầu. Cô đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt anh, lau đi giọt lệ vừa rơi, khẽ nói: "Không phải có tin hay không — vì là anh, nên em chấp nhận tất cả."


Với em, anh là sắc xanh rực rỡ, là mùa xuân căng tràn sức sống, là chú mèo con mãi dừng lại vì tình yêu, là đóa hoa cát cánh của đời em.


Anh lại cất tiếng, nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt dịu dàng đầy si mê nhìn cô: "Xin hỏi cô Nguyễn, em có nguyện ý để anh trở thành viên đá lát đường, là bệ đỡ vĩnh viễn cho niềm vui của em không?"


Anh không hỏi cô có nguyện ý lấy anh làm chồng, mà hỏi cô có nguyện ý để anh là người khiến cô mãi hạnh phúc hay không.


Trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng Nguyễn Vụ: "Em đồng ý."


Tần Tri Dự khó mà diễn tả cảm xúc lúc ấy. Như trái tim bị giam cầm trong bóng tối bỗng bị ánh sáng dịu dàng đâm thủng, hơi ẩm mằn mặn lẫn ngọt ngào tràn vào qua kẽ hở ấy, cùng ánh nến ấm áp len lỏi vào tim.


Tiếng ve ngoài cửa sổ dần tắt, trong cái đuôi còn sót lại của mùa hè, những lời từng không thể diễn đạt hay những cảm xúc từng rối ren, tất cả đều hạ màn, cùng nhau vang lên nhịp đập đồng điệu. Có lẽ trên trái đất bốn mùa rõ ràng này, Kinh trập và Đông chí như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau, nhưng trong từ trường của tình yêu, chúng sinh ra cộng hưởng và hòa âm theo bản năng.


Trong dòng cảm xúc của tình yêu, nếu muốn gắn bó với người khác, thì phải chấp nhận rơi lệ.

Chúng ta không sợ rơi lệ — chỉ cần xứng đáng.


[HOÀN CHÍNH VĂN]


Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Story Chương 80: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...