Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Chương 79
155@-
Tiết trời dần chuyển sang lành lạnh, trên đường đi làm, hai bên lối đi lá vàng rơi xào xạc theo làn gió thu, không khí như thấm đẫm hương vị mùa thu.
Nguyễn Vụ từ sáng sớm đã lái xe đến bệnh viện, hôm nay là ngày Lâm Lâm xuất viện. Cô bé hồi phục rất tốt, nhân dịp này luận văn của Nguyễn Vụ cũng chính thức được đăng tải. Cô dừng chân tại tiệm hoa cạnh viện, chọn một bó hồng phấn tươi thắm để chúc mừng cô bé.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn hớn hở bước lên xe về nhà, Nguyễn Vụ không kìm được nụ cười, một tay đút túi áo khoác, đứng trước cổng viện vẫy chào đến khi xe khuất bóng. Trở về văn phòng, cô gõ cửa phòng Trần Tĩnh mà chẳng đợi được mời, tự nhiên mở cửa bước vào.
Trần Tĩnh sau vài ngày mặc vest chỉn chu khi mới về viện, giờ đã trở lại phong cách thoải mái quen thuộc. Chân dài bắt chéo trên bàn, áo blouse trắng gấp gọn gàng đặt bên cạnh, tay lật giở cuốn tạp chí y khoa dày cộp.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, anh đặt sách xuống, đeo cặp kính không độ lên mũi, ngồi ngay ngắn nhìn cô: "Có việc gì?"
"Lâm Lâm đã xuất viện rồi, tôi đến hỏi anh bao giờ đi." Ngón tay thon dài của Nguyễn Vụ gõ nhẹ mặt bàn, đang tính toán cách hoàn thành nhiệm vụ giáo sư Trần giao. Ông lão này khó chiều, sáng sớm kéo cô vào phòng vòng vo tam quốc, cuối cùng mới ám chỉ rất kín đáo.
Hàng lông mày sắc nét của anh nhếch lên, tay xắn ống tay áo lộ ra cánh tay với hình xăm kín. Phía sau là giá sách chất đầy tạp chí y khoa, Trần Tĩnh bật cười, ánh mắt thâm trầm lóe lên sự thấu hiểu: "Ông lão bảo cô đến đúng không? Tự mình không nỡ hỏi nên nhờ cô làm thuyết khách, khuyên tôi ở lại bệnh viện, tốt nhất là ngay trước mắt ông ấy."
Nguyễn Vụ há hốc miệng kinh ngạc. Trần Tĩnh đúng là thần, đoán trúng phóc, trình độ này còn cao siêu hơn cả thầy bói dưới chân cầu phía Bắc thành phố.
Nụ cười của Trần Tĩnh rộng hơn, vai rung lên theo tiếng cười. Anh ngẩng mặt liếc nhìn Nguyễn Vụ, đáy mắt sâu thẳm đỏ hoe. Từ ngăn kéo, anh lấy ra bản hợp đồng gia hạn đẩy về phía cô: "Tôi biết ông ấy mềm lòng từ lâu rồi. Từ khi ông đồng ý cho tôi gặp Kim Tiêu, tôi đã biết. Nên tôi lén tìm viện trưởng đàm phán gia hạn. Chuộc tội ở châu Phi cũng là chuộc tội, ở lại đây chăm sóc ông ấy những ngày cuối cũng là cách Kim Tiêu chuộc lỗi."
Nguyễn Vụ mở hợp đồng, điều khoản rõ ràng: Xét theo cống hiến 10 năm của Trần Tĩnh tại MSF vì hòa bình châu Phi và sự nghiệp y tế quốc tế, cùng quyết định thống nhất từ ban lãnh đạo bệnh viện, chính thức tuyển dụng Trần Tĩnh.
"Anh Trần, nếu năm đó cả hai chúng ta về sớm hơn một chút, liệu giờ có khác không?" Nguyễn Vụ đặt hợp đồng xuống, mắt nhìn xa xăm, tay xoay chiếc nhẫn trên ngón.
Trần Tĩnh thu lại nụ cười, ánh mắt trầm lắng. Lâu sau, anh nhắm mắt như chìm vào hồi ức, giọng chậm rãi: "Mười năm nay, tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm châu Phi: rừng rậm, vách đá, đầm lầy, thác nước, khe nứt... Nếu năm đó tôi không đi châu Phi, có lẽ đã tìm nơi nào đó kết liễu đời mình. Có lẽ chính vì chứng kiến châu Phi đầy thương tích, tôi mới muốn sống tiếp. Khi ấy tôi còn không có tư cách để chết. Người ở lại phải mãi đau khổ, mãi chuộc tội."
"Nếu chúng ta về sớm hơn..." Giọng anh chùng xuống đắng chát, "Nhưng làm gì có nhiều 'nếu' như thế. Về sớm cũng chưa giác ngộ, về muộn có khi cũng không. Chỉ là cơ duyên vừa đủ, để cô và tôi được toại nguyện."
*
Tháng ngày êm đềm trôi. Hôm nay Trần Dịch Đông lập nhóm riêng, định cầu hôn Chúc Thanh Giai, nhân dịp mọi người đều có lịch nghỉ nên tất tả giúp anh ta bày biện.
Hà Minh Hiên là cổ đông lớn của quán bar, đương nhiên không thiếu tiền, nhưng địa điểm cầu hôn lại chọn ngay sân nhà. Trần Dịch Đông tập hợp cả chục người, tự mình kê ghế boss ngồi chễm chệ trước cổng nhà họ Trần, chân bắt chéo ra lệnh:
"Tiểu Phó, cậu làm gì đấy? Quét sạch đất đi!"
"Hà Minh Hi, gọi ông xã một mét chín của em đến ngay! Bọn anh không ai với tới chỗ treo đèn đâu!"
"Anh Lẫm, bảo chị Miển Chi đánh thức c* cậu dậy đi, lát nữa làm nhân chứng đấy!"
"A Dự, cậu chạy xe đi mua pháo hoa ngay! Đứa nào đó lấy mất rồi!"
Cả đám vừa tan ca đã bị anh ta một câu kéo đến, mệt đứt hơi sau ca làm vẫn bị sai vặt như đầy tớ. Tên khốn này ngồi đó như hoàng đế, chỉ biết ra lệnh.
Thư Diểu vừa treo đèn lên cây vừa nghiến răng nói xấu Trần Dịch Đông với Nguyễn Vụ, suốt nửa tiếng không lặp từ nào. Nguyễn Vụ độ lượng hơn, an ủi Thư Diểu đợi sau lễ cầu hôn sẽ tính sổ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Nhân viên giao hoa bị giữ ở cổng khu tập thể. Tần Tri Dự vừa mua pháo hoa về, không hiểu kiếm đâu ra xe đẩy, đèo Nguyễn Vụ đi nhận hoa. Xe vốn định chở cả hoa lẫn người về, ai ngờ đến nơi thấy cả ngàn bông hồng chất đống, hóa đơn lại ghi người nhận trả tiền. Cuối cùng Tần Tri Dự phải bỏ ví ra.
Xe chất đầy hoa, Nguyễn Vụ cũng ôm một bó lớn. May gặp Nguyễn Minh Gia vừa tan làm, giúp hai người mang hoa về nhà họ Trần.
Trần Dịch Đông đang ngả lưng trên ghế, thấy Nguyễn Minh Gia ôm hoa về liền nhảy dựng lên, tươi cười: "Chú Nguyễn, tám giờ tối nhớ đến xem cháu cầu hôn nhé!"
Cửa sổ tầng hai nhà họ Trần bật mở, cuốn sổ bay vèo xuống trúng đầu Trần Dịch Đông. "Nhóc con! Mày đang bày trò gì dưới đó? Ghế chủ tịch của bố mày ngồi có êm không?"
Tư lệnh Trần dù đã ngoại ngũ tuần giọng vẫn sang sảng, mắt trợn trừng quát tháo. Nghe ai đó nói Trần Dịch Đông định cầu hôn, ông cuống cuồng chạy xuống, dép đánh rơi cả một chiếc.
Họ bày biện từ chiều đến chạng vạng. Trần Dịch Đông gọi điện cho Chúc Thanh Giai, bảo cô đến gấp vì có việc quan trọng.
Khi Chúc Thanh Giai đến nơi, con đường vốn sáng đèn lại tối om. Cô gõ cửa mấy lần không thấy ai mở, đôi giày cao gót mười phân khiến cô khó chịu.
Khi mọi người tưởng cô sắp bỏ về, cô Chúc chợt giẫm phải thứ gì đó, cả con đường bừng sáng, hoa hồng rải khắp mặt đất, hơn chục người trốn sau các gốc cây lộ diện.
Trần Dịch Đông thầm chửi thề, nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, bước trên thảm hoa hồng tiến về phía Chúc Thanh Giai, quỳ xuống và rút từ ngực ra... một cuốn sổ đỏ.
"Thanh Giai, đây là lần thứ hai anh cầu hôn em. Lần đầu cả hai đều miễn cưỡng, nhẫn cưới còn không phải tự tay mua. Anh nghĩ đã có nhẫn rồi, lần này phải làm điều khác biệt."
"Nên anh lấy trộm sổ đỏ nhà bố. Ngôi nhà sau lưng em là tổ ấm ba đời nhà họ Trần. Hôm nay trước mặt bố mẹ, anh trao nó cho em. Mong sau này khi có con, nó cũng sẽ dùng sổ đỏ này để cầu hôn."
Tiếng cười rộ lên khắp sân. Mặt tư lệnh Trần xanh lè, tay nắm chặt chiếc thắt lưng. Nguyễn Minh Gia nhìn cảnh tượng hỗn loạn, so sánh với thằng rể nhà mình, bỗng thấy cân bằng hơn, ôn tồn an ủi: "Lão Trần, sớm muộn gì cũng phải giao, trao sớm cho rồi."
"Ông đứng nói bừa!"
Chúc Thanh Giai không ngờ Trần Dịch Đông lại lấy sổ đỏ cầu hôn. Cô tưởng anh sẽ như Phó Thanh Doãn dùng nhẫn kim cương to đùng, nào ngờ...
Nhưng khi nhìn xuống gã đàn ông đang quỳ run rẩy trước mặt, như xuyên thấu bao năm ồn ào, cô gật đầu đồng ý trong nước mắt.
"Cầu hôn thành công rồi! Mọi người lên đi, đừng khách khí, nhắm thẳng mặt Trần Dịch Đông mà đánh! Chiều nay sai chúng tôi như sai nô lệ!"
Cả sân nhộn nhịp tiếng cười. Người qua đường nhìn đám người lớn mà tính khí vẫn như trẻ con đều lắc đầu bật cười.
Đêm nay trăng treo đầu cành, gió lùa qua hiên. Nguyễn Vụ cầm bông hồng rơi trên đất, ánh mắt ấm áp nhìn Tần Tri Dự. Anh như có cảm ứng, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, từ từ đan tay vào tay cô.
"Nguyễn Vụ, anh sẽ cho em những điều tốt đẹp nhất." Giọng anh trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm.
Sau lễ cầu hôn, mọi người hiếm khi trở về khu tập thể, đều về nhà sum họp. Tần Tri Dự theo Nguyễn Vụ về nhà.
Bà Nguyễn nấu vội bữa tối rồi đi nhảy quảng trường, bảo ba người tự dùng bữa.
Bàn ăn trở nên yên lặng. Nguyễn Vụ muốn nói gì đó nhưng thấy kỳ kỳ. Khi cô ăn gần xong, Nguyễn Minh Gia mới lên tiếng: "Con lên phòng sách, trong ngăn bàn có một bình rượu, mang xuống đây."
Nguyễn Vụ không biết bố cất rượu trong phòng sách. Cô lên mở cửa, quỳ xuống lấy bình rượu phủ đầy bụi thời gian mang xuống.
Nguyễn Minh Gia tự tay tháo dải lụa đỏ phong ấn, mở nút bình, hương rượu tỏa khắp phòng ăn. Ông vỗ nhẹ thân bình, giây lâu mới nói: "Rượu này bố tự tay đóng ngày con chào đời. Thoắt cái đã hơn hai mươi năm. Hôm nay để A Dự uống cùng bố."
Tần Tri Dự đứng dậy, khom người rót đầy chén cho Nguyễn Minh Gia rồi đến lượt mình. "Cháu xin phép."
Ban đầu Nguyễn Vụ ngồi cạnh canh chừng, sau thấy hai người chỉ im lặng uống rượu, cô đành ra phòng khách xem tivi.
Tiếng tivi lấn át trò chuyện trong phòng ăn. Tần Tri Dự đặt chén xuống, khóe mắt đỏ hoe vì men rượu. Giọng nói trở nên khàn đặc: "Chú, cháu cảm ơn chú."
Cảm ơn vì năm xưa đã đưa cô ấy về, cảm ơn vì đã ngăn cô rời đi, và cảm ơn vì đã chấp nhận chúng cháu.
Nguyễn Minh Gai cũng đã say, mắt đục ngầu. Ông đập bàn một cái đanh giòn, tay siết chặt vai chàng trai trẻ, giọng đanh thép: "Nghe cho kỹ! Nếu năm đó cậu không quỳ xuống, hôm nay tôi đã không đồng ý chuyện này!"
"Dưới đầu gối con trai có vàng! Cậu từng vì nó mà quỳ, nên hôm nay tôi tin những lời cậu nói trước mặt cả nhà họ Tần!"
"Ban đầu hai đứa yêu nhau, tôi không đồng ý. Cả hai đều quá ngang bướng... Nhưng sau này, cũng có vẻ ổn..."
"— A Dự, tôi chỉ cầu xin một điều. Con gái tôi từ nhỏ đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong chuyện tình cảm. Dù sau này thế nào, hãy nhường nhịn nó, đừng để nó ôm giận qua đêm. Tuy tôi nhìn nó lớn lên từ bé xíu đến giờ, nhưng chưa ở bên nó bao nhiêu... Ân oán cũng qua rồi, hai đứa phải hiểu và bao dung cho nhau. Hôn nhân không phải trò đùa, không thể tùy hứng mãi. Đường dài phải biết kiềm chế, giữ mình."
"Vâng, cháu hứa."
Âm thanh trong phòng ăn nhỏ dần. Nguyễn Vụ đứng dậy, ánh đèn chùm trở nên chói mắt, mùi rượu cũng nồng nặc. Bình rượu đã cạn, nằm nghiêng trên sàn. Gió lạnh từ cửa sổ ùa vào như muốn người ta tỉnh táo.
Nguyễn Minh Gia đứng lên, từ chối sự đỡ đần của con gái, thẳng lưng bước về phòng, để lại không gian riêng cho đôi trẻ.
Phòng ăn không phải nơi trò chuyện, Nguyễn Vụ đỡ Tần Tri Dự say mèm về phòng, giúp anh rửa mặt qua loa.
Mùi rượu quyện với hương bạc hà lan tỏa khắp phòng.
Cô nhìn gương mặt say ngủ của anh, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô chưa từng nghĩ anh từng quỳ xuống vì mình.
Anh là Tần Tri Dự, nét bút đậm nhất trong thời thanh xuân của cô, người kiêu hãnh ấy lại vì cô mà cúi đầu.
Sao anh có thể yêu cô đến thế...
Ngày hôm sau, nắng vàng trải nhẹ khắp sân.
Khi Nguyễn Vụ tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn hơi ấm. Cô vừa ngáp dài vừa bước xuống cầu thang, phát hiện Tần Tri Dự đang lúi húi trong bếp nấu bữa sáng. Nguyễn Minh Gia ngồi phòng khách đọc báo, thấy con gái liền vẫy tay ra hiệu với vẻ bí mật.
"Ở nhà cũng toàn nó nấu ăn à?"
Nguyễn Vụ vẫn còn ngái ngủ, về nhà bố có cái dở là phải dậy sớm. Cô gãi cái đầu rối bù, đáp bằng giọng lơ mơ: "Phần lớn là anh ấy nấu, thi thoảng con làm."
Nguyễn Minh Gia gật đầu hài lòng.
Dù đã đăng ký kết hôn nhưng tối qua Tần Tri Dự ngủ lại nhà họ Nguyễn. Cuối tuần mà cả con gái lẫn con rể quẩn quanh trong nhà cũng không tiện. Chiều nay Nguyễn Thanh sẽ dẫn chồng con về chơi, sau bữa sáng, ông lục trong kho lấy ra mấy món quà bảo hai đứa mang sang nhà họ Tần.
Trước khi đi, Nguyễn Vụ bĩu môi phụng phịu trách bố: "Con mới đăng ký chưa kịp về nhà chồng, bố đã đuổi con đi rồi."
Trên xe, Nguyễn Vụ kéo dây an toàn rồi lo lắng hỏi: "Anh nói thật đi, dì Thẩm còn giận không? Nhỡ bà lại lấy cây gậy to bằng cây mía đánh anh thì sao?" Nghĩ đến cảnh Thẩm Tinh Nghi tay cầm gậy, chân đi giày cao gót sầm sập tiến đến, tim cô đập thình thịch.
Vừa nói cô vừa khoa tay múa chân. Cuối tuần xe cộ đông đúc, Tần Tri Dự không dám lơ là, giơ tay mở ngăn chứa đồ trước mặt: "Bà ấy có đánh thì đã có em che cho anh. Em ăn chút đồ vặt đi, đừng nghĩ linh tinh."
Nhìn ngăn chứa đầy ắp bánh kẹo, Nguyễn Vụ bật cười. Thói quen để đồ ăn vặt này là do cô ép mà thành. Tần Tri Dự vốn không thích ăn uống trên xe, nhưng không chịu nổi Nguyễn Vụ ngồi ghế phụ vừa lảm nhảm vừa nhấm nháp. Cuối cùng anh đành nhét đầy đồ ăn để cô... ăn nhiều nói ít.
Không phải vì khó chịu, mà mỗi khi chỉ có hai người trên xe, cô lại hỏi những câu kỳ quặc khó đỡ. Hồi mới yêu, cô từng bấm đốt ngón tay đếm xem trên diễn đàn trường có bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh, rồi lại chất vấn những vấn đề riêng tư khiến anh đỏ mặt.
Giai đoạn đó hai người mới "nếm trải" chuyện ấy, nói chuyện không kiêng kỵ. Cô hỏi từ kích thước, thời gian, cỡ q**n l*t, đến thể loại phim anh thích, xuất xứ như nào, sở thích ra sao...
Khi ấy anh mới hai mươi, nhiều thứ cũng chưa rõ ràng, lại nghĩ cô học y nên càng cẩn trọng. Đặc biệt khi nghe anh nói kích thước, Nguyễn Vụ lại tỏ vẻ hoài nghi khinh thường, đem so với thi thể trong phòng thí nghiệm, khẳng định đó là mức trung bình rồi nhiệt tình khuyên anh đi bệnh viện cắt bao q** đ** xem có dài thêm không. Sau này mới biết đó là thi thể nhập khẩu từ Bắc Mỹ, gen đặc biệt tốt, so làm gì cho mệt.
Án oan được giải, anh "trừng phạt" cô ba ngày không xuống giường. Ban công, cửa kính, nhà tắm, bồn nước... anh nhân cơ hội bị oan mà đòi hỏi đủ kiểu, thậm chí bắt chước cả phim người lớn. Lại còn là phim Âu Mỹ.
Nghĩ đến nguyên nhân, Tần Tri Dự bỗng thấy lòng xao xuyến. Khi xe dừng hẳn, anh mới lên tiếng: "Tối nay chúng ta đừng ngủ lại đây nhé?"
"Hả? Lúc đi không phải đã nói với dì Thẩm rồi sao? Giờ chắc dì đã thay ga giường xong rồi."
"Không sao, để Tần Tri Hành ngủ ở đó. Vợ anh ấy đang bầu, mẹ cũng sợ anh ấy làm loạn."
Đến trước cổng nhà họ Tần, Nguyễn Vụ mới chợt hỏi: "Sao anh lại đột nhiên muốn về nhà?"
Tần Tri Dự dừng bước, mỉm cười gian xảo: "Nhà này cách âm kém, sợ em không nhịn được mà la lên."
Cô xấu hổ, dùng gót giày đạp mạnh lên mu bàn chân anh. Đúng lúc Thẩm Tinh Nghi mở cửa, thấy cảnh Tần Tri Dự ôm chân nhảy lò cò, bà nghi ngờ nhìn hai người.
Dù là cuối tuần, Thẩm Tinh Nghi vẫn ăn mặc chỉn chu trong tà váy dài màu camel, cổ đeo chuỗi kim cương tinh xảo, tay đeo vòng ngọc thạch cao cấp. Nước da căng bóng khó tin bà đã ngoài năm mươi.
Nguyễn Vụ vội giải thích: "Dì Thẩm, lúc nãy anh ấy quên kéo phanh tay, xe trôi đè vào chân."
"Ừ." Thẩm Tinh Nghi không mấy bận tâm, kéo tay Nguyễn Vụ vào nhà: "Chúng ta vào ăn cơm trước, mặc kệ thằng nhóc vô dụng đó."
Đây là lần đầu Nguyễn Vụ gặp Bác Chiêu Nhiên, một luật sư xinh đẹp với váy dài ôm sát đường cong, không ai nghĩ cô ấy đã làm mẹ.
"Chị dâu." Nguyễn Vụ đưa món quà đã chuẩn bị.
Bác Chiêu Nhiên mở ngay tại nhà, vẻ mặt vui mừng: "Trời, Mãn Mãn tìm được túi này ở đâu thế? Chị chờ hàng về nước mãi không thấy, Tần Tri Hành không cho chị ra nước ngoài mua."
Bác Chiêu Nhiên nghiện túi xách, nhưng hàng hiếm này phải đặt trước. Chiếc túi này cô thích ngay từ ảnh giới thiệu, giờ được cầm thật càng mừng rỡ.
"Bạn em ở Anh là VIP của hãng, giúp em gửi về. Hôm nay vừa tới." Thực ra đây là túi Nguyễn Vụ định dùng, nhưng hôm nay đến nhà họ Tần không tiện tay không, cô đành tặng luôn.
Tần Tri Dự biết nội tình, ôm eo cô siết nhẹ: "Đợi dịp khác anh xin nghỉ đưa em đi nước ngoài mua. Hoặc nhờ Phó Thanh Doãn mời thẳng designer về thiết kế riêng."
Bữa trưa là do Thẩm Tinh Nghi tự tay nấu, đầy ắp mười mấy món. Hôm nay hai con trai đều dẫn vợ về, bà cân bằng khẩu vị của hai người con dâu. Đúng mùa hải sản, bà liên tục gắp cua biển vào bát Nguyễn Vụ.
"Mãn Mãn ăn nhiều vào, dì nấu riêng cho cháu. Chiêu Nhiên có thai không ăn đồ hàn được, dì làm riêng món cá."
Cả bàn toàn hải sản, không món nào Tần Tri Dự ăn được. Nhìn vợ ngập trong núi thức ăn, lại thấy anh trai chị dâu không ngừng gắp cho nhau, anh đẩy ghế lùi ra, lạnh lùng nói: "Hôm nay gọi con về để hầu hạ cả nhà ăn cơm sao?"
Bí thư Tần bỏ càng cua, vào bếp lục đống lọ, lát sau mang ra đĩa trứng vịt muối: "Con ăn cái này."
Nhìn trứng chảy dầu, lại nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, Tần Tri Dự tặc lưỡi mấy tiếng, đẩy đĩa đi xa, bắt đầu bóc tôm cho vợ. Dù không ăn được nhưng anh bóc rất giỏi. Hồi nhỏ mẹ không cho tiền tiêu, Tần Tri Hành lớn hơn có chút tiền tích lũy, thường nhờ em trai bóc tôm trả công theo đĩa.
"Ăn nhiều vào. Nhà họ có ba người ăn, nhà chúng ta chỉ có mình em. Ăn đủ mới không thiệt."
Nguyễn Vụ ngại ngùng, đĩa bên cạnh đã đầy ắp mà tay anh vẫn không ngừng. Đến nhà mẹ chồng lần đầu đã ăn nhiều thế này thật xấu hổ.
Cô ăn có chừng mực, khi no bảy phần liền kéo anh vào bếp nấu riêng. Nhà họ Tần có hai tủ lạnh đầy nguyên liệu tươi. Cô nhanh tay làm bát mì dương xuân với dưa muối của nhà mẹ Thư Diểu.
Tần Tri Dự khẩu vị kén chọn, nhưng món Nguyễn Vụ nấu anh đều thích. Đang ăn ngon lành thì bị Tần Tri Hành vào rửa hoa quả cho vợ phát hiện, lập tức hô to: "Bố! Mẹ! A Dự trốn trong bếp ăn một mình, chắc là đe doạ Mãn Mãn nấu cho. Tội nghiệp em ấy mới về nhà chồng đã phải xuống bếp!"
Tần Tri Dự húp cạn bát canh, mặt mày hớn hở: "Anh ghen tị vợ em biết nấu ăn, chê cơm chị dâu nấu khó ăn đúng không?!"
Giọng anh còn to hơn, Bác Chiêu Nhiên nghe vậy thì òa khóc. Hai anh em cộng lại gần sáu mươi tuổi cãi nhau khiến Thẩm Tinh Nghi tức giận, tát cho mỗi đứa một cái mới yên.
Vì là về nhà, Tần Tri Dự thoải mái hơn hẳn, như gấu koala bám lấy Nguyễn Vụ. Đĩa dâu Tần Tri Hành rửa cho vợ bị anh ăn sạch, lại còn mớm cho vợ từng quả ngọt. Nguyễn Vụ ngượng ngùng nhưng không từ chối trước mặt bố mẹ chồng, hai người âu yếm khiến đôi già hạnh phúc cười không ngậm được miệng.
Tối nay có mẹ Phó Thanh Doãn đến chơi, bà thẳng thắn hỏi Nguyễn Vụ: "Mãn Mãn, hai cháu đăng ký được một thời gian rồi nhỉ? Chờ mẹ A Dự chuẩn bị đám cưới xong, chắc sang năm là có thể... Giờ bắt đầu uống axit folic bồi bổ đi, còn trẻ sinh đẻ cho dì Tống đỡ vất vả."
Ánh mắt bộ trưởng Tống khiến Nguyễn Vụ rợn tóc gáy. Cô lúng túng đáp lời, tay kéo áo Tần Tri Dự cầu cứu.
"Dì Tống, bọn cháu chưa quyết định có sinh không. Cháu còn chưa cầu hôn, không vội. Hơn nữa mang thai mười tháng vất vả lắm, đợi bọn cháu bàn kỹ đã." Tần Tri Dự chậm rãi lên tiếng.
"Thôi được rồi, có kế hoạch thì chuẩn bị sớm. Dì bị cấp trên thúc ép đến hoa mắt, các chuyên gia lại toàn nói nhảm, áp lực dồn hết lên phòng dân số. Dì trông chờ vào lũ nhóc các cháu đây, cuối năm báo cáo cho đỡ bị phê bình."
Thẩm Tinh Nghi không sốt ruột chuyện này, nhất là khi Bác Chiêu Nhiên đã có bầu. Bà trêu bộ trưởng Tống: "Tống Thu, bà lấy chồng sớm, giờ mới gần năm mươi, cố đẻ thêm đứa nữa đi. Nhà lão Phó thèm con gái lắm."
"Nhà có Diểu Diểu về làm dâu rồi, đẻ làm gì nữa." Vị bộ trưởng quyết đoán hiếm khi đỏ mặt.
"Bọn trẻ bây giờ khác thời chúng mình. Bà đừng ép quá, người ổn định như chúng ta nuôi con còn thấy mệt, huống chi có bao người khó khăn hơn. Theo tôi nghĩ, có con là phúc, không có thì vợ chồng sống với nhau cũng hạnh phúc. Mấy năm nữa nghỉ hưu, chúng ta cùng nhau đi du lịch, lo gì nữa."
Tiễn Tống Thu về thì trời đã khuya. Tần Tri Dự lên lầu lấy áo khoác cho Nguyễn Vụ: "Mẹ, bọn con về nhà, để anh trai ngủ phòng con."
"Gì? Không phải nói là ở lại sao? Muộn thế này, sáng mai đi cũng được." Thẩm Tinh Nghi đã tính toán đưa quà mừng cho đôi trẻ.
Tần Tri Dự nhất quyết về, nhẹ giọng nói: "Bất tiện." Thẩm Tinh Nghi tức giận mắng con trai vô liêm sỉ, rồi đặt vào tay Nguyễn Vụ một hộp quà.
"Mãn Mãn, năm xưa dì mua đôi vòng, một cho cháu, một cho vợ A Hành. Chiếc của cháu giấu bao năm, giờ mới trao được. Về nhà cẩn thận, A Dự mà bắt nạt cháu cứ gọi điện, dì với bố nó sang xử lý."
Ánh trăng bao la, sao đêm nay đặc biệt nhiều, sao Bắc Cực lấp lánh một ngôi sáng rực, ngẩng đầu là có thể thấy. Nguyễn Vụ dựa vào ánh sáng ngoài xe để ngắm chiếc vòng tay Thẩm Tinh Nghi đưa cho cô. Ngọc chất thông thấu tròn trịa, còn phảng phất sắc xanh lục, dưới ánh sáng còn tỏa ra huỳnh quang, chạm vào thấy ấm áp ôn nhuận, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Nguyễn Vụ cẩn thận cất đi, đặt lên đùi bảo vệ như báu vật.
Tần Tri Dự liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên kéo cửa kính xe lên, còn bật cả chức năng chống nhìn trộm. Tốc độ xe ngày càng nhanh, gần như chỉ dùng một nửa thời gian so với thường ngày đã về đến nhà. Gara của căn biệt thự ở tít phía sau, anh lái xe vào gara rồi trực tiếp khóa cửa xe lại. Một mảng tối đen bao trùm, khiến người ta cảm thấy đặc biệt bất an.
Nguyễn Vụ tưởng anh vô ý khóa cửa xe, liền tháo dây an toàn, nhoài người qua bảng điều khiển bên cạnh ghế lái định gạt mở khóa cửa. Nào ngờ Tần Tri Dự đột ngột ngả ghế lái xuống, cô lập tức mất đi điểm tựa, nháy mắt ngã vào lòng anh.
"Anh làm gì vậy?" Cô chống tay hỏi anh.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, rồi giơ tay kéo Nguyễn Vụ về phía mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Ánh đèn trong xe màu vàng mờ ảo, đợi đến khi son trên môi Nguyễn Vụ nhòe đi, lộ ra sắc môi hồng phấn, rồi lại bị m*t đến đỏ sẫm, anh mới đại phát từ bi buông tha cho cô.
Nguyễn Vụ bây giờ chỉ coi anh như tấm đệm thịt người, đè hẳn lên người anh. Không gian trong xe chật chội, hai chân cô hoàn toàn không tìm được điểm tựa, đành phải lơ lửng ở chỗ vô lăng, rồi chống tay lên vai anh, tranh thủ co chân quỳ hai bên ghế định gạt mở khóa xe. Kết quả là hành động vô tình của cô đối với Tần Tri Dự lại chẳng khác nào gấm thêm hoa. Hôm nay vì muốn xinh đẹp, cô còn cố ý mặc váy dài, càng thêm thuận tiện.
Tần Tri Dự đột ngột đưa tay bế bổng cô lên không trung, điều chỉnh lại tư thế ngồi tốt hơn. Lúc này Nguyễn Vụ sợ đến mức cơ thể vẫn còn run rẩy. Xung quanh không chỉ có nhà họ, nếu thật sự làm gì đó trong xe, thì quả thực quá xấu hổ.
"Đừng ở đây... Về phòng đi." Giọng cô run rẩy.
Tần Tri Dự lại không hề lay chuyển, chuyên tâm khơi gợi hứng thú của cô.
Như bị hàng ngàn con kiến nhỏ từ từ gặm nhấm, cô gần như mềm nhũn thành một vũng nước, thốt ra cách xưng hô khó nói nhất, "Cầu xin anh mà chồng ơi."
Giây tiếp theo, Tần Tri Dự ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt đen là d*c v*ng mãnh liệt tuôn trào. Nguyễn Vụ tưởng anh đã đổi ý muốn bế cô xuống xe, nào ngờ anh lại sột soạt lục tìm thứ gì đó trong hộp đựng đồ, còn có tiếng vỏ bao bì. Một lúc sau, anh lôi ra một bao vuông nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi Nguyễn Vụ cảm thấy mình đã hoàn toàn chìm đắm, gần như sắp khô cạn mà chết, cửa xe mới được kéo mở. Khoảnh khắc đóng cửa lại, Nguyễn Vụ nhìn thấy chiếc ghế da ướt đẫm.
Gió đêm thổi mạnh, Tần Tri Dự cứ thế một tay bế Nguyễn Vụ, cũng không buông ra, mặc cho cô ôm chặt lấy anh, anh lại cố tình bước những bước nhỏ chậm rãi về phía cửa nhà, thỉnh thoảng dừng lại nghiêng đầu nói gì đó bên tai cô, đổi lại một cái đánh nhẹ của Nguyễn Vụ, mềm oặt, hoàn toàn không dùng sức. Khoảng cách mấy chục mét ngắn ngủi từ gara đến cửa chính, Nguyễn Vụ đều phải cố gắng cắn chặt môi, dọc đường không ngừng rên khẽ.
Đợi đến khi khó khăn lắm mới mở được cửa, còn có cả một cầu thang từ tầng một lên tầng hai, mấy chục bậc thang, động tác nhấc chân lên xuống từng bậc còn giày vò hơn nhiều so với đi trên đất phẳng. Họ quấn quýt nhau suốt đường vào phòng ngủ, đèn đột ngột được bật sáng, ánh mắt Nguyễn Vụ sớm đã bị hơi nước thấm đẫm, đuôi mắt đã đỏ hoe, bờ vai Tần Tri Dự cũng đã bị cắn đến hằn sâu.
"Thả em xuống!" Cô yếu ớt kháng nghị.
"Ngay đây."
Tần Tri Dự ôm cô, chậm rãi kéo rèm cửa sổ lại. Anh dường như tìm thấy thú vui nào đó, động tác càng lúc càng chậm, cho đến khi Nguyễn Vụ không chịu nổi sự giày vò này nữa, nhắm mắt lại, hơi thở như lan thốt ra hai chữ.
Rồi ánh mắt anh càng trở nên u tối hơn, trực tiếp ôm người đi vào phòng tắm.
Bên ngoài cửa sổ, đêm của Kinh Cảng rực rỡ ánh đèn, phố thương mại ồn ào náo nhiệt, người đi đường vội vã nối nhau không dứt. Còn bên trong cửa sổ là đêm của riêng họ, cũng ngập tràn thanh âm và tiếng nhạc không ngừng.
*
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Nguyễn Vụ vô tình cử động đôi chân, đau rát như lửa đốt, cô rón rén bước vào phòng tắm, ánh mắt vô tình lướt qua quần áo hai người cởi ra tối qua, mặt lại đỏ bừng. Hôm qua Tần Tri Dự mặc quần tây màu cà phê nhạt, giờ mặt trước quần còn in rõ một vệt loang ướt sẫm. Sau khi tắm rửa tối qua dường như còn chưa mở cửa sổ, không khí trong phòng tắm vẫn còn vương mùi vị mờ ám.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng để làm dịu cơn đau nhức, Nguyễn Vụ lết trở lại giường nằm, may mà hôm nay không đi làm, nếu không chắc đi trễ bị trừ không ít lương.
Tần Tri Dự cảm nhận được hơi lạnh bên cạnh, lại kéo cô vào lòng, giọng nói mang theo dư vị thỏa mãn của đêm qua: "Anh nói rồi mà, mới sáng ra thằng em của anh đã bị bỏ mặc trơ trọi như thế."
Ý anh là, thứ đó của anh suốt cả đêm không được "giải thoát", sáng nay Nguyễn Vụ vừa dậy tắm rửa thì làm nó tuột ra ngoài mất.
Đúng là... hết nói nổi.
Nguyễn Vụ thấy anh còn dám nhắc đến, không nhịn được mắng vài câu, rồi giục anh mau đi làm bữa sáng, cô đói rồi.
Bữa sáng là Tần Tri Dự mang lên tận giường đút cho cô ăn, cô thật sự không dám đi lại, chỉ cần nhích nhẹ thôi cũng thấy khó chịu, bụng dưới cứ căng căng. Ăn xong thì chuông cửa dưới lầu vang lên, Tần Tri Dự xuống lấy một tuýp thuốc mỡ mang lên.
Anh nhìn cô với vẻ mặt nửa cười nửa không:"Em tự làm hay để anh làm? Mà thôi, để anh làm đi, ai làm nấy chịu."
Nguyễn Vụ chưa kịp từ chối thì đã thấy thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, làm dịu cơn đau rát. Cô ngượng ngùng nhìn đầu ngón tay anh còn dính lại ít thuốc mỡ trắng trắng, loáng ánh nước.
"Anh lau đi!!!"
"Chậc, da còn rách thế này mà em ngại cái gì, sợ thầy giấu bệnh à? Lát nữa còn phải bôi lần nữa đấy."
Cuối tuần đầy mùi ái tình cứ thế trôi qua, đến thứ Hai khi đi làm, Nguyễn Vụ vừa đến bãi đỗ xe thì gặp Thư Diểu. Vừa thấy cô, mắt Thư Diểu sáng rực, tay cầm điện thoại, vai đeo túi xách chạy tới.
"Nhìn nè!!! Hôm nay anh Đông Tử đến viện kiểm sát có việc, cậu xem ảnh ảnh chụp trong group kìa!!"
Điện thoại Nguyễn Vụ buổi sáng bị Tần Tri Dự để chế độ im lặng, nên chưa xem được gì. Thấy giọng Thư Diểu hào hứng vậy, cô tưởng Trần Dịch Đông lại tung ra quả tin hot động trời nào.
Mở điện thoại ra xem, là ảnh chụp góc nghiêng Tần Tri Dự ngồi trong văn phòng, ngũ quan không thể chê vào đâu, kính gọng vàng, sơ mi trắng, nhưng điểm thu hút nhất lại là phía dưới xương hàm — đầy vết hôn và dấu răng lấm tấm.
Trên làn da cổ trắng ngần, nơi cổ áo mở hơi rộng kéo dài đến tận xương quai xanh khuất sau vạt áo chi chít vết tím bầm. Cổ họng lộ rõ, thậm chí còn có vòng dấu răng rõ rệt — quyến rũ chết người.
Mặt Nguyễn Vụ lập tức ửng đỏ, ho khẽ một tiếng: "Hồi sáng mình có che rồi đấy, mà cái kem che khuyết điểm này không bền, chưa bao lâu là trôi, cũng là sản phẩm bên tập đoàn Phó thị đấy, bà chủ nên về kiểm tra lại chất lượng sản phẩm đi."
"Vãi... sáng nay ai ra cửa trước?"
"Mình."
Thư Diểu ra chiều hiểu rõ:"Thế thì anh ấy đợi cậu đi rồi mới cố tình tẩy sạch, nếu không sao cổ áo không có dấu kem che. Đúng là một chàng trai đầy mưu mô."
Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Tiết trời dần chuyển sang lành lạnh, trên đường đi làm, hai bên lối đi lá vàng rơi xào xạc theo làn gió thu, không khí như thấm đẫm hương vị mùa thu.
Nguyễn Vụ từ sáng sớm đã lái xe đến bệnh viện, hôm nay là ngày Lâm Lâm xuất viện. Cô bé hồi phục rất tốt, nhân dịp này luận văn của Nguyễn Vụ cũng chính thức được đăng tải. Cô dừng chân tại tiệm hoa cạnh viện, chọn một bó hồng phấn tươi thắm để chúc mừng cô bé.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn hớn hở bước lên xe về nhà, Nguyễn Vụ không kìm được nụ cười, một tay đút túi áo khoác, đứng trước cổng viện vẫy chào đến khi xe khuất bóng. Trở về văn phòng, cô gõ cửa phòng Trần Tĩnh mà chẳng đợi được mời, tự nhiên mở cửa bước vào.
Trần Tĩnh sau vài ngày mặc vest chỉn chu khi mới về viện, giờ đã trở lại phong cách thoải mái quen thuộc. Chân dài bắt chéo trên bàn, áo blouse trắng gấp gọn gàng đặt bên cạnh, tay lật giở cuốn tạp chí y khoa dày cộp.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, anh đặt sách xuống, đeo cặp kính không độ lên mũi, ngồi ngay ngắn nhìn cô: "Có việc gì?"
"Lâm Lâm đã xuất viện rồi, tôi đến hỏi anh bao giờ đi." Ngón tay thon dài của Nguyễn Vụ gõ nhẹ mặt bàn, đang tính toán cách hoàn thành nhiệm vụ giáo sư Trần giao. Ông lão này khó chiều, sáng sớm kéo cô vào phòng vòng vo tam quốc, cuối cùng mới ám chỉ rất kín đáo.
Hàng lông mày sắc nét của anh nhếch lên, tay xắn ống tay áo lộ ra cánh tay với hình xăm kín. Phía sau là giá sách chất đầy tạp chí y khoa, Trần Tĩnh bật cười, ánh mắt thâm trầm lóe lên sự thấu hiểu: "Ông lão bảo cô đến đúng không? Tự mình không nỡ hỏi nên nhờ cô làm thuyết khách, khuyên tôi ở lại bệnh viện, tốt nhất là ngay trước mắt ông ấy."
Nguyễn Vụ há hốc miệng kinh ngạc. Trần Tĩnh đúng là thần, đoán trúng phóc, trình độ này còn cao siêu hơn cả thầy bói dưới chân cầu phía Bắc thành phố.
Nụ cười của Trần Tĩnh rộng hơn, vai rung lên theo tiếng cười. Anh ngẩng mặt liếc nhìn Nguyễn Vụ, đáy mắt sâu thẳm đỏ hoe. Từ ngăn kéo, anh lấy ra bản hợp đồng gia hạn đẩy về phía cô: "Tôi biết ông ấy mềm lòng từ lâu rồi. Từ khi ông đồng ý cho tôi gặp Kim Tiêu, tôi đã biết. Nên tôi lén tìm viện trưởng đàm phán gia hạn. Chuộc tội ở châu Phi cũng là chuộc tội, ở lại đây chăm sóc ông ấy những ngày cuối cũng là cách Kim Tiêu chuộc lỗi."
Nguyễn Vụ mở hợp đồng, điều khoản rõ ràng: Xét theo cống hiến 10 năm của Trần Tĩnh tại MSF vì hòa bình châu Phi và sự nghiệp y tế quốc tế, cùng quyết định thống nhất từ ban lãnh đạo bệnh viện, chính thức tuyển dụng Trần Tĩnh.
"Anh Trần, nếu năm đó cả hai chúng ta về sớm hơn một chút, liệu giờ có khác không?" Nguyễn Vụ đặt hợp đồng xuống, mắt nhìn xa xăm, tay xoay chiếc nhẫn trên ngón.
Trần Tĩnh thu lại nụ cười, ánh mắt trầm lắng. Lâu sau, anh nhắm mắt như chìm vào hồi ức, giọng chậm rãi: "Mười năm nay, tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm châu Phi: rừng rậm, vách đá, đầm lầy, thác nước, khe nứt... Nếu năm đó tôi không đi châu Phi, có lẽ đã tìm nơi nào đó kết liễu đời mình. Có lẽ chính vì chứng kiến châu Phi đầy thương tích, tôi mới muốn sống tiếp. Khi ấy tôi còn không có tư cách để chết. Người ở lại phải mãi đau khổ, mãi chuộc tội."
"Nếu chúng ta về sớm hơn..." Giọng anh chùng xuống đắng chát, "Nhưng làm gì có nhiều 'nếu' như thế. Về sớm cũng chưa giác ngộ, về muộn có khi cũng không. Chỉ là cơ duyên vừa đủ, để cô và tôi được toại nguyện."
*
Tháng ngày êm đềm trôi. Hôm nay Trần Dịch Đông lập nhóm riêng, định cầu hôn Chúc Thanh Giai, nhân dịp mọi người đều có lịch nghỉ nên tất tả giúp anh ta bày biện.
Hà Minh Hiên là cổ đông lớn của quán bar, đương nhiên không thiếu tiền, nhưng địa điểm cầu hôn lại chọn ngay sân nhà. Trần Dịch Đông tập hợp cả chục người, tự mình kê ghế boss ngồi chễm chệ trước cổng nhà họ Trần, chân bắt chéo ra lệnh:
"Tiểu Phó, cậu làm gì đấy? Quét sạch đất đi!"
"Hà Minh Hi, gọi ông xã một mét chín của em đến ngay! Bọn anh không ai với tới chỗ treo đèn đâu!"
"Anh Lẫm, bảo chị Miển Chi đánh thức c* cậu dậy đi, lát nữa làm nhân chứng đấy!"
"A Dự, cậu chạy xe đi mua pháo hoa ngay! Đứa nào đó lấy mất rồi!"
Cả đám vừa tan ca đã bị anh ta một câu kéo đến, mệt đứt hơi sau ca làm vẫn bị sai vặt như đầy tớ. Tên khốn này ngồi đó như hoàng đế, chỉ biết ra lệnh.
Thư Diểu vừa treo đèn lên cây vừa nghiến răng nói xấu Trần Dịch Đông với Nguyễn Vụ, suốt nửa tiếng không lặp từ nào. Nguyễn Vụ độ lượng hơn, an ủi Thư Diểu đợi sau lễ cầu hôn sẽ tính sổ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Nhân viên giao hoa bị giữ ở cổng khu tập thể. Tần Tri Dự vừa mua pháo hoa về, không hiểu kiếm đâu ra xe đẩy, đèo Nguyễn Vụ đi nhận hoa. Xe vốn định chở cả hoa lẫn người về, ai ngờ đến nơi thấy cả ngàn bông hồng chất đống, hóa đơn lại ghi người nhận trả tiền. Cuối cùng Tần Tri Dự phải bỏ ví ra.
Xe chất đầy hoa, Nguyễn Vụ cũng ôm một bó lớn. May gặp Nguyễn Minh Gia vừa tan làm, giúp hai người mang hoa về nhà họ Trần.
Trần Dịch Đông đang ngả lưng trên ghế, thấy Nguyễn Minh Gia ôm hoa về liền nhảy dựng lên, tươi cười: "Chú Nguyễn, tám giờ tối nhớ đến xem cháu cầu hôn nhé!"
Cửa sổ tầng hai nhà họ Trần bật mở, cuốn sổ bay vèo xuống trúng đầu Trần Dịch Đông. "Nhóc con! Mày đang bày trò gì dưới đó? Ghế chủ tịch của bố mày ngồi có êm không?"
Tư lệnh Trần dù đã ngoại ngũ tuần giọng vẫn sang sảng, mắt trợn trừng quát tháo. Nghe ai đó nói Trần Dịch Đông định cầu hôn, ông cuống cuồng chạy xuống, dép đánh rơi cả một chiếc.
Họ bày biện từ chiều đến chạng vạng. Trần Dịch Đông gọi điện cho Chúc Thanh Giai, bảo cô đến gấp vì có việc quan trọng.
Khi Chúc Thanh Giai đến nơi, con đường vốn sáng đèn lại tối om. Cô gõ cửa mấy lần không thấy ai mở, đôi giày cao gót mười phân khiến cô khó chịu.
Khi mọi người tưởng cô sắp bỏ về, cô Chúc chợt giẫm phải thứ gì đó, cả con đường bừng sáng, hoa hồng rải khắp mặt đất, hơn chục người trốn sau các gốc cây lộ diện.
Trần Dịch Đông thầm chửi thề, nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, bước trên thảm hoa hồng tiến về phía Chúc Thanh Giai, quỳ xuống và rút từ ngực ra... một cuốn sổ đỏ.
"Thanh Giai, đây là lần thứ hai anh cầu hôn em. Lần đầu cả hai đều miễn cưỡng, nhẫn cưới còn không phải tự tay mua. Anh nghĩ đã có nhẫn rồi, lần này phải làm điều khác biệt."
"Nên anh lấy trộm sổ đỏ nhà bố. Ngôi nhà sau lưng em là tổ ấm ba đời nhà họ Trần. Hôm nay trước mặt bố mẹ, anh trao nó cho em. Mong sau này khi có con, nó cũng sẽ dùng sổ đỏ này để cầu hôn."
Tiếng cười rộ lên khắp sân. Mặt tư lệnh Trần xanh lè, tay nắm chặt chiếc thắt lưng. Nguyễn Minh Gia nhìn cảnh tượng hỗn loạn, so sánh với thằng rể nhà mình, bỗng thấy cân bằng hơn, ôn tồn an ủi: "Lão Trần, sớm muộn gì cũng phải giao, trao sớm cho rồi."
"Ông đứng nói bừa!"
Chúc Thanh Giai không ngờ Trần Dịch Đông lại lấy sổ đỏ cầu hôn. Cô tưởng anh sẽ như Phó Thanh Doãn dùng nhẫn kim cương to đùng, nào ngờ...
Nhưng khi nhìn xuống gã đàn ông đang quỳ run rẩy trước mặt, như xuyên thấu bao năm ồn ào, cô gật đầu đồng ý trong nước mắt.
"Cầu hôn thành công rồi! Mọi người lên đi, đừng khách khí, nhắm thẳng mặt Trần Dịch Đông mà đánh! Chiều nay sai chúng tôi như sai nô lệ!"
Cả sân nhộn nhịp tiếng cười. Người qua đường nhìn đám người lớn mà tính khí vẫn như trẻ con đều lắc đầu bật cười.
Đêm nay trăng treo đầu cành, gió lùa qua hiên. Nguyễn Vụ cầm bông hồng rơi trên đất, ánh mắt ấm áp nhìn Tần Tri Dự. Anh như có cảm ứng, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, từ từ đan tay vào tay cô.
"Nguyễn Vụ, anh sẽ cho em những điều tốt đẹp nhất." Giọng anh trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm.
Sau lễ cầu hôn, mọi người hiếm khi trở về khu tập thể, đều về nhà sum họp. Tần Tri Dự theo Nguyễn Vụ về nhà.
Bà Nguyễn nấu vội bữa tối rồi đi nhảy quảng trường, bảo ba người tự dùng bữa.
Bàn ăn trở nên yên lặng. Nguyễn Vụ muốn nói gì đó nhưng thấy kỳ kỳ. Khi cô ăn gần xong, Nguyễn Minh Gia mới lên tiếng: "Con lên phòng sách, trong ngăn bàn có một bình rượu, mang xuống đây."
Nguyễn Vụ không biết bố cất rượu trong phòng sách. Cô lên mở cửa, quỳ xuống lấy bình rượu phủ đầy bụi thời gian mang xuống.
Nguyễn Minh Gia tự tay tháo dải lụa đỏ phong ấn, mở nút bình, hương rượu tỏa khắp phòng ăn. Ông vỗ nhẹ thân bình, giây lâu mới nói: "Rượu này bố tự tay đóng ngày con chào đời. Thoắt cái đã hơn hai mươi năm. Hôm nay để A Dự uống cùng bố."
Tần Tri Dự đứng dậy, khom người rót đầy chén cho Nguyễn Minh Gia rồi đến lượt mình. "Cháu xin phép."
Ban đầu Nguyễn Vụ ngồi cạnh canh chừng, sau thấy hai người chỉ im lặng uống rượu, cô đành ra phòng khách xem tivi.
Tiếng tivi lấn át trò chuyện trong phòng ăn. Tần Tri Dự đặt chén xuống, khóe mắt đỏ hoe vì men rượu. Giọng nói trở nên khàn đặc: "Chú, cháu cảm ơn chú."
Cảm ơn vì năm xưa đã đưa cô ấy về, cảm ơn vì đã ngăn cô rời đi, và cảm ơn vì đã chấp nhận chúng cháu.
Nguyễn Minh Gai cũng đã say, mắt đục ngầu. Ông đập bàn một cái đanh giòn, tay siết chặt vai chàng trai trẻ, giọng đanh thép: "Nghe cho kỹ! Nếu năm đó cậu không quỳ xuống, hôm nay tôi đã không đồng ý chuyện này!"
"Dưới đầu gối con trai có vàng! Cậu từng vì nó mà quỳ, nên hôm nay tôi tin những lời cậu nói trước mặt cả nhà họ Tần!"
"Ban đầu hai đứa yêu nhau, tôi không đồng ý. Cả hai đều quá ngang bướng... Nhưng sau này, cũng có vẻ ổn..."
"— A Dự, tôi chỉ cầu xin một điều. Con gái tôi từ nhỏ đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong chuyện tình cảm. Dù sau này thế nào, hãy nhường nhịn nó, đừng để nó ôm giận qua đêm. Tuy tôi nhìn nó lớn lên từ bé xíu đến giờ, nhưng chưa ở bên nó bao nhiêu... Ân oán cũng qua rồi, hai đứa phải hiểu và bao dung cho nhau. Hôn nhân không phải trò đùa, không thể tùy hứng mãi. Đường dài phải biết kiềm chế, giữ mình."
"Vâng, cháu hứa."
Âm thanh trong phòng ăn nhỏ dần. Nguyễn Vụ đứng dậy, ánh đèn chùm trở nên chói mắt, mùi rượu cũng nồng nặc. Bình rượu đã cạn, nằm nghiêng trên sàn. Gió lạnh từ cửa sổ ùa vào như muốn người ta tỉnh táo.
Nguyễn Minh Gia đứng lên, từ chối sự đỡ đần của con gái, thẳng lưng bước về phòng, để lại không gian riêng cho đôi trẻ.
Phòng ăn không phải nơi trò chuyện, Nguyễn Vụ đỡ Tần Tri Dự say mèm về phòng, giúp anh rửa mặt qua loa.
Mùi rượu quyện với hương bạc hà lan tỏa khắp phòng.
Cô nhìn gương mặt say ngủ của anh, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô chưa từng nghĩ anh từng quỳ xuống vì mình.
Anh là Tần Tri Dự, nét bút đậm nhất trong thời thanh xuân của cô, người kiêu hãnh ấy lại vì cô mà cúi đầu.
Sao anh có thể yêu cô đến thế...
Ngày hôm sau, nắng vàng trải nhẹ khắp sân.
Khi Nguyễn Vụ tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn hơi ấm. Cô vừa ngáp dài vừa bước xuống cầu thang, phát hiện Tần Tri Dự đang lúi húi trong bếp nấu bữa sáng. Nguyễn Minh Gia ngồi phòng khách đọc báo, thấy con gái liền vẫy tay ra hiệu với vẻ bí mật.
"Ở nhà cũng toàn nó nấu ăn à?"
Nguyễn Vụ vẫn còn ngái ngủ, về nhà bố có cái dở là phải dậy sớm. Cô gãi cái đầu rối bù, đáp bằng giọng lơ mơ: "Phần lớn là anh ấy nấu, thi thoảng con làm."
Nguyễn Minh Gia gật đầu hài lòng.
Dù đã đăng ký kết hôn nhưng tối qua Tần Tri Dự ngủ lại nhà họ Nguyễn. Cuối tuần mà cả con gái lẫn con rể quẩn quanh trong nhà cũng không tiện. Chiều nay Nguyễn Thanh sẽ dẫn chồng con về chơi, sau bữa sáng, ông lục trong kho lấy ra mấy món quà bảo hai đứa mang sang nhà họ Tần.
Trước khi đi, Nguyễn Vụ bĩu môi phụng phịu trách bố: "Con mới đăng ký chưa kịp về nhà chồng, bố đã đuổi con đi rồi."
Trên xe, Nguyễn Vụ kéo dây an toàn rồi lo lắng hỏi: "Anh nói thật đi, dì Thẩm còn giận không? Nhỡ bà lại lấy cây gậy to bằng cây mía đánh anh thì sao?" Nghĩ đến cảnh Thẩm Tinh Nghi tay cầm gậy, chân đi giày cao gót sầm sập tiến đến, tim cô đập thình thịch.
Vừa nói cô vừa khoa tay múa chân. Cuối tuần xe cộ đông đúc, Tần Tri Dự không dám lơ là, giơ tay mở ngăn chứa đồ trước mặt: "Bà ấy có đánh thì đã có em che cho anh. Em ăn chút đồ vặt đi, đừng nghĩ linh tinh."
Nhìn ngăn chứa đầy ắp bánh kẹo, Nguyễn Vụ bật cười. Thói quen để đồ ăn vặt này là do cô ép mà thành. Tần Tri Dự vốn không thích ăn uống trên xe, nhưng không chịu nổi Nguyễn Vụ ngồi ghế phụ vừa lảm nhảm vừa nhấm nháp. Cuối cùng anh đành nhét đầy đồ ăn để cô... ăn nhiều nói ít.
Không phải vì khó chịu, mà mỗi khi chỉ có hai người trên xe, cô lại hỏi những câu kỳ quặc khó đỡ. Hồi mới yêu, cô từng bấm đốt ngón tay đếm xem trên diễn đàn trường có bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh, rồi lại chất vấn những vấn đề riêng tư khiến anh đỏ mặt.
Giai đoạn đó hai người mới "nếm trải" chuyện ấy, nói chuyện không kiêng kỵ. Cô hỏi từ kích thước, thời gian, cỡ q**n l*t, đến thể loại phim anh thích, xuất xứ như nào, sở thích ra sao...
Khi ấy anh mới hai mươi, nhiều thứ cũng chưa rõ ràng, lại nghĩ cô học y nên càng cẩn trọng. Đặc biệt khi nghe anh nói kích thước, Nguyễn Vụ lại tỏ vẻ hoài nghi khinh thường, đem so với thi thể trong phòng thí nghiệm, khẳng định đó là mức trung bình rồi nhiệt tình khuyên anh đi bệnh viện cắt bao q** đ** xem có dài thêm không. Sau này mới biết đó là thi thể nhập khẩu từ Bắc Mỹ, gen đặc biệt tốt, so làm gì cho mệt.
Án oan được giải, anh "trừng phạt" cô ba ngày không xuống giường. Ban công, cửa kính, nhà tắm, bồn nước... anh nhân cơ hội bị oan mà đòi hỏi đủ kiểu, thậm chí bắt chước cả phim người lớn. Lại còn là phim Âu Mỹ.
Nghĩ đến nguyên nhân, Tần Tri Dự bỗng thấy lòng xao xuyến. Khi xe dừng hẳn, anh mới lên tiếng: "Tối nay chúng ta đừng ngủ lại đây nhé?"
"Hả? Lúc đi không phải đã nói với dì Thẩm rồi sao? Giờ chắc dì đã thay ga giường xong rồi."
"Không sao, để Tần Tri Hành ngủ ở đó. Vợ anh ấy đang bầu, mẹ cũng sợ anh ấy làm loạn."
Đến trước cổng nhà họ Tần, Nguyễn Vụ mới chợt hỏi: "Sao anh lại đột nhiên muốn về nhà?"
Tần Tri Dự dừng bước, mỉm cười gian xảo: "Nhà này cách âm kém, sợ em không nhịn được mà la lên."
Cô xấu hổ, dùng gót giày đạp mạnh lên mu bàn chân anh. Đúng lúc Thẩm Tinh Nghi mở cửa, thấy cảnh Tần Tri Dự ôm chân nhảy lò cò, bà nghi ngờ nhìn hai người.
Dù là cuối tuần, Thẩm Tinh Nghi vẫn ăn mặc chỉn chu trong tà váy dài màu camel, cổ đeo chuỗi kim cương tinh xảo, tay đeo vòng ngọc thạch cao cấp. Nước da căng bóng khó tin bà đã ngoài năm mươi.
Nguyễn Vụ vội giải thích: "Dì Thẩm, lúc nãy anh ấy quên kéo phanh tay, xe trôi đè vào chân."
"Ừ." Thẩm Tinh Nghi không mấy bận tâm, kéo tay Nguyễn Vụ vào nhà: "Chúng ta vào ăn cơm trước, mặc kệ thằng nhóc vô dụng đó."
Đây là lần đầu Nguyễn Vụ gặp Bác Chiêu Nhiên, một luật sư xinh đẹp với váy dài ôm sát đường cong, không ai nghĩ cô ấy đã làm mẹ.
"Chị dâu." Nguyễn Vụ đưa món quà đã chuẩn bị.
Bác Chiêu Nhiên mở ngay tại nhà, vẻ mặt vui mừng: "Trời, Mãn Mãn tìm được túi này ở đâu thế? Chị chờ hàng về nước mãi không thấy, Tần Tri Hành không cho chị ra nước ngoài mua."
Bác Chiêu Nhiên nghiện túi xách, nhưng hàng hiếm này phải đặt trước. Chiếc túi này cô thích ngay từ ảnh giới thiệu, giờ được cầm thật càng mừng rỡ.
"Bạn em ở Anh là VIP của hãng, giúp em gửi về. Hôm nay vừa tới." Thực ra đây là túi Nguyễn Vụ định dùng, nhưng hôm nay đến nhà họ Tần không tiện tay không, cô đành tặng luôn.
Tần Tri Dự biết nội tình, ôm eo cô siết nhẹ: "Đợi dịp khác anh xin nghỉ đưa em đi nước ngoài mua. Hoặc nhờ Phó Thanh Doãn mời thẳng designer về thiết kế riêng."
Bữa trưa là do Thẩm Tinh Nghi tự tay nấu, đầy ắp mười mấy món. Hôm nay hai con trai đều dẫn vợ về, bà cân bằng khẩu vị của hai người con dâu. Đúng mùa hải sản, bà liên tục gắp cua biển vào bát Nguyễn Vụ.
"Mãn Mãn ăn nhiều vào, dì nấu riêng cho cháu. Chiêu Nhiên có thai không ăn đồ hàn được, dì làm riêng món cá."
Cả bàn toàn hải sản, không món nào Tần Tri Dự ăn được. Nhìn vợ ngập trong núi thức ăn, lại thấy anh trai chị dâu không ngừng gắp cho nhau, anh đẩy ghế lùi ra, lạnh lùng nói: "Hôm nay gọi con về để hầu hạ cả nhà ăn cơm sao?"
Bí thư Tần bỏ càng cua, vào bếp lục đống lọ, lát sau mang ra đĩa trứng vịt muối: "Con ăn cái này."
Nhìn trứng chảy dầu, lại nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, Tần Tri Dự tặc lưỡi mấy tiếng, đẩy đĩa đi xa, bắt đầu bóc tôm cho vợ. Dù không ăn được nhưng anh bóc rất giỏi. Hồi nhỏ mẹ không cho tiền tiêu, Tần Tri Hành lớn hơn có chút tiền tích lũy, thường nhờ em trai bóc tôm trả công theo đĩa.
"Ăn nhiều vào. Nhà họ có ba người ăn, nhà chúng ta chỉ có mình em. Ăn đủ mới không thiệt."
Nguyễn Vụ ngại ngùng, đĩa bên cạnh đã đầy ắp mà tay anh vẫn không ngừng. Đến nhà mẹ chồng lần đầu đã ăn nhiều thế này thật xấu hổ.
Cô ăn có chừng mực, khi no bảy phần liền kéo anh vào bếp nấu riêng. Nhà họ Tần có hai tủ lạnh đầy nguyên liệu tươi. Cô nhanh tay làm bát mì dương xuân với dưa muối của nhà mẹ Thư Diểu.
Tần Tri Dự khẩu vị kén chọn, nhưng món Nguyễn Vụ nấu anh đều thích. Đang ăn ngon lành thì bị Tần Tri Hành vào rửa hoa quả cho vợ phát hiện, lập tức hô to: "Bố! Mẹ! A Dự trốn trong bếp ăn một mình, chắc là đe doạ Mãn Mãn nấu cho. Tội nghiệp em ấy mới về nhà chồng đã phải xuống bếp!"
Tần Tri Dự húp cạn bát canh, mặt mày hớn hở: "Anh ghen tị vợ em biết nấu ăn, chê cơm chị dâu nấu khó ăn đúng không?!"
Giọng anh còn to hơn, Bác Chiêu Nhiên nghe vậy thì òa khóc. Hai anh em cộng lại gần sáu mươi tuổi cãi nhau khiến Thẩm Tinh Nghi tức giận, tát cho mỗi đứa một cái mới yên.
Vì là về nhà, Tần Tri Dự thoải mái hơn hẳn, như gấu koala bám lấy Nguyễn Vụ. Đĩa dâu Tần Tri Hành rửa cho vợ bị anh ăn sạch, lại còn mớm cho vợ từng quả ngọt. Nguyễn Vụ ngượng ngùng nhưng không từ chối trước mặt bố mẹ chồng, hai người âu yếm khiến đôi già hạnh phúc cười không ngậm được miệng.
Tối nay có mẹ Phó Thanh Doãn đến chơi, bà thẳng thắn hỏi Nguyễn Vụ: "Mãn Mãn, hai cháu đăng ký được một thời gian rồi nhỉ? Chờ mẹ A Dự chuẩn bị đám cưới xong, chắc sang năm là có thể... Giờ bắt đầu uống axit folic bồi bổ đi, còn trẻ sinh đẻ cho dì Tống đỡ vất vả."
Ánh mắt bộ trưởng Tống khiến Nguyễn Vụ rợn tóc gáy. Cô lúng túng đáp lời, tay kéo áo Tần Tri Dự cầu cứu.
"Dì Tống, bọn cháu chưa quyết định có sinh không. Cháu còn chưa cầu hôn, không vội. Hơn nữa mang thai mười tháng vất vả lắm, đợi bọn cháu bàn kỹ đã." Tần Tri Dự chậm rãi lên tiếng.
"Thôi được rồi, có kế hoạch thì chuẩn bị sớm. Dì bị cấp trên thúc ép đến hoa mắt, các chuyên gia lại toàn nói nhảm, áp lực dồn hết lên phòng dân số. Dì trông chờ vào lũ nhóc các cháu đây, cuối năm báo cáo cho đỡ bị phê bình."
Thẩm Tinh Nghi không sốt ruột chuyện này, nhất là khi Bác Chiêu Nhiên đã có bầu. Bà trêu bộ trưởng Tống: "Tống Thu, bà lấy chồng sớm, giờ mới gần năm mươi, cố đẻ thêm đứa nữa đi. Nhà lão Phó thèm con gái lắm."
"Nhà có Diểu Diểu về làm dâu rồi, đẻ làm gì nữa." Vị bộ trưởng quyết đoán hiếm khi đỏ mặt.
"Bọn trẻ bây giờ khác thời chúng mình. Bà đừng ép quá, người ổn định như chúng ta nuôi con còn thấy mệt, huống chi có bao người khó khăn hơn. Theo tôi nghĩ, có con là phúc, không có thì vợ chồng sống với nhau cũng hạnh phúc. Mấy năm nữa nghỉ hưu, chúng ta cùng nhau đi du lịch, lo gì nữa."
Tiễn Tống Thu về thì trời đã khuya. Tần Tri Dự lên lầu lấy áo khoác cho Nguyễn Vụ: "Mẹ, bọn con về nhà, để anh trai ngủ phòng con."
"Gì? Không phải nói là ở lại sao? Muộn thế này, sáng mai đi cũng được." Thẩm Tinh Nghi đã tính toán đưa quà mừng cho đôi trẻ.
Tần Tri Dự nhất quyết về, nhẹ giọng nói: "Bất tiện." Thẩm Tinh Nghi tức giận mắng con trai vô liêm sỉ, rồi đặt vào tay Nguyễn Vụ một hộp quà.
"Mãn Mãn, năm xưa dì mua đôi vòng, một cho cháu, một cho vợ A Hành. Chiếc của cháu giấu bao năm, giờ mới trao được. Về nhà cẩn thận, A Dự mà bắt nạt cháu cứ gọi điện, dì với bố nó sang xử lý."
Ánh trăng bao la, sao đêm nay đặc biệt nhiều, sao Bắc Cực lấp lánh một ngôi sáng rực, ngẩng đầu là có thể thấy. Nguyễn Vụ dựa vào ánh sáng ngoài xe để ngắm chiếc vòng tay Thẩm Tinh Nghi đưa cho cô. Ngọc chất thông thấu tròn trịa, còn phảng phất sắc xanh lục, dưới ánh sáng còn tỏa ra huỳnh quang, chạm vào thấy ấm áp ôn nhuận, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Nguyễn Vụ cẩn thận cất đi, đặt lên đùi bảo vệ như báu vật.
Tần Tri Dự liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên kéo cửa kính xe lên, còn bật cả chức năng chống nhìn trộm. Tốc độ xe ngày càng nhanh, gần như chỉ dùng một nửa thời gian so với thường ngày đã về đến nhà. Gara của căn biệt thự ở tít phía sau, anh lái xe vào gara rồi trực tiếp khóa cửa xe lại. Một mảng tối đen bao trùm, khiến người ta cảm thấy đặc biệt bất an.
Nguyễn Vụ tưởng anh vô ý khóa cửa xe, liền tháo dây an toàn, nhoài người qua bảng điều khiển bên cạnh ghế lái định gạt mở khóa cửa. Nào ngờ Tần Tri Dự đột ngột ngả ghế lái xuống, cô lập tức mất đi điểm tựa, nháy mắt ngã vào lòng anh.
"Anh làm gì vậy?" Cô chống tay hỏi anh.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, rồi giơ tay kéo Nguyễn Vụ về phía mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Ánh đèn trong xe màu vàng mờ ảo, đợi đến khi son trên môi Nguyễn Vụ nhòe đi, lộ ra sắc môi hồng phấn, rồi lại bị m*t đến đỏ sẫm, anh mới đại phát từ bi buông tha cho cô.
Nguyễn Vụ bây giờ chỉ coi anh như tấm đệm thịt người, đè hẳn lên người anh. Không gian trong xe chật chội, hai chân cô hoàn toàn không tìm được điểm tựa, đành phải lơ lửng ở chỗ vô lăng, rồi chống tay lên vai anh, tranh thủ co chân quỳ hai bên ghế định gạt mở khóa xe. Kết quả là hành động vô tình của cô đối với Tần Tri Dự lại chẳng khác nào gấm thêm hoa. Hôm nay vì muốn xinh đẹp, cô còn cố ý mặc váy dài, càng thêm thuận tiện.
Tần Tri Dự đột ngột đưa tay bế bổng cô lên không trung, điều chỉnh lại tư thế ngồi tốt hơn. Lúc này Nguyễn Vụ sợ đến mức cơ thể vẫn còn run rẩy. Xung quanh không chỉ có nhà họ, nếu thật sự làm gì đó trong xe, thì quả thực quá xấu hổ.
"Đừng ở đây... Về phòng đi." Giọng cô run rẩy.
Tần Tri Dự lại không hề lay chuyển, chuyên tâm khơi gợi hứng thú của cô.
Như bị hàng ngàn con kiến nhỏ từ từ gặm nhấm, cô gần như mềm nhũn thành một vũng nước, thốt ra cách xưng hô khó nói nhất, "Cầu xin anh mà chồng ơi."
Giây tiếp theo, Tần Tri Dự ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt đen là d*c v*ng mãnh liệt tuôn trào. Nguyễn Vụ tưởng anh đã đổi ý muốn bế cô xuống xe, nào ngờ anh lại sột soạt lục tìm thứ gì đó trong hộp đựng đồ, còn có tiếng vỏ bao bì. Một lúc sau, anh lôi ra một bao vuông nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi Nguyễn Vụ cảm thấy mình đã hoàn toàn chìm đắm, gần như sắp khô cạn mà chết, cửa xe mới được kéo mở. Khoảnh khắc đóng cửa lại, Nguyễn Vụ nhìn thấy chiếc ghế da ướt đẫm.
Gió đêm thổi mạnh, Tần Tri Dự cứ thế một tay bế Nguyễn Vụ, cũng không buông ra, mặc cho cô ôm chặt lấy anh, anh lại cố tình bước những bước nhỏ chậm rãi về phía cửa nhà, thỉnh thoảng dừng lại nghiêng đầu nói gì đó bên tai cô, đổi lại một cái đánh nhẹ của Nguyễn Vụ, mềm oặt, hoàn toàn không dùng sức. Khoảng cách mấy chục mét ngắn ngủi từ gara đến cửa chính, Nguyễn Vụ đều phải cố gắng cắn chặt môi, dọc đường không ngừng rên khẽ.
Đợi đến khi khó khăn lắm mới mở được cửa, còn có cả một cầu thang từ tầng một lên tầng hai, mấy chục bậc thang, động tác nhấc chân lên xuống từng bậc còn giày vò hơn nhiều so với đi trên đất phẳng. Họ quấn quýt nhau suốt đường vào phòng ngủ, đèn đột ngột được bật sáng, ánh mắt Nguyễn Vụ sớm đã bị hơi nước thấm đẫm, đuôi mắt đã đỏ hoe, bờ vai Tần Tri Dự cũng đã bị cắn đến hằn sâu.
"Thả em xuống!" Cô yếu ớt kháng nghị.
"Ngay đây."
Tần Tri Dự ôm cô, chậm rãi kéo rèm cửa sổ lại. Anh dường như tìm thấy thú vui nào đó, động tác càng lúc càng chậm, cho đến khi Nguyễn Vụ không chịu nổi sự giày vò này nữa, nhắm mắt lại, hơi thở như lan thốt ra hai chữ.
Rồi ánh mắt anh càng trở nên u tối hơn, trực tiếp ôm người đi vào phòng tắm.
Bên ngoài cửa sổ, đêm của Kinh Cảng rực rỡ ánh đèn, phố thương mại ồn ào náo nhiệt, người đi đường vội vã nối nhau không dứt. Còn bên trong cửa sổ là đêm của riêng họ, cũng ngập tràn thanh âm và tiếng nhạc không ngừng.
*
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Nguyễn Vụ vô tình cử động đôi chân, đau rát như lửa đốt, cô rón rén bước vào phòng tắm, ánh mắt vô tình lướt qua quần áo hai người cởi ra tối qua, mặt lại đỏ bừng. Hôm qua Tần Tri Dự mặc quần tây màu cà phê nhạt, giờ mặt trước quần còn in rõ một vệt loang ướt sẫm. Sau khi tắm rửa tối qua dường như còn chưa mở cửa sổ, không khí trong phòng tắm vẫn còn vương mùi vị mờ ám.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng để làm dịu cơn đau nhức, Nguyễn Vụ lết trở lại giường nằm, may mà hôm nay không đi làm, nếu không chắc đi trễ bị trừ không ít lương.
Tần Tri Dự cảm nhận được hơi lạnh bên cạnh, lại kéo cô vào lòng, giọng nói mang theo dư vị thỏa mãn của đêm qua: "Anh nói rồi mà, mới sáng ra thằng em của anh đã bị bỏ mặc trơ trọi như thế."
Ý anh là, thứ đó của anh suốt cả đêm không được "giải thoát", sáng nay Nguyễn Vụ vừa dậy tắm rửa thì làm nó tuột ra ngoài mất.
Đúng là... hết nói nổi.
Nguyễn Vụ thấy anh còn dám nhắc đến, không nhịn được mắng vài câu, rồi giục anh mau đi làm bữa sáng, cô đói rồi.
Bữa sáng là Tần Tri Dự mang lên tận giường đút cho cô ăn, cô thật sự không dám đi lại, chỉ cần nhích nhẹ thôi cũng thấy khó chịu, bụng dưới cứ căng căng. Ăn xong thì chuông cửa dưới lầu vang lên, Tần Tri Dự xuống lấy một tuýp thuốc mỡ mang lên.
Anh nhìn cô với vẻ mặt nửa cười nửa không:"Em tự làm hay để anh làm? Mà thôi, để anh làm đi, ai làm nấy chịu."
Nguyễn Vụ chưa kịp từ chối thì đã thấy thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, làm dịu cơn đau rát. Cô ngượng ngùng nhìn đầu ngón tay anh còn dính lại ít thuốc mỡ trắng trắng, loáng ánh nước.
"Anh lau đi!!!"
"Chậc, da còn rách thế này mà em ngại cái gì, sợ thầy giấu bệnh à? Lát nữa còn phải bôi lần nữa đấy."
Cuối tuần đầy mùi ái tình cứ thế trôi qua, đến thứ Hai khi đi làm, Nguyễn Vụ vừa đến bãi đỗ xe thì gặp Thư Diểu. Vừa thấy cô, mắt Thư Diểu sáng rực, tay cầm điện thoại, vai đeo túi xách chạy tới.
"Nhìn nè!!! Hôm nay anh Đông Tử đến viện kiểm sát có việc, cậu xem ảnh ảnh chụp trong group kìa!!"
Điện thoại Nguyễn Vụ buổi sáng bị Tần Tri Dự để chế độ im lặng, nên chưa xem được gì. Thấy giọng Thư Diểu hào hứng vậy, cô tưởng Trần Dịch Đông lại tung ra quả tin hot động trời nào.
Mở điện thoại ra xem, là ảnh chụp góc nghiêng Tần Tri Dự ngồi trong văn phòng, ngũ quan không thể chê vào đâu, kính gọng vàng, sơ mi trắng, nhưng điểm thu hút nhất lại là phía dưới xương hàm — đầy vết hôn và dấu răng lấm tấm.
Trên làn da cổ trắng ngần, nơi cổ áo mở hơi rộng kéo dài đến tận xương quai xanh khuất sau vạt áo chi chít vết tím bầm. Cổ họng lộ rõ, thậm chí còn có vòng dấu răng rõ rệt — quyến rũ chết người.
Mặt Nguyễn Vụ lập tức ửng đỏ, ho khẽ một tiếng: "Hồi sáng mình có che rồi đấy, mà cái kem che khuyết điểm này không bền, chưa bao lâu là trôi, cũng là sản phẩm bên tập đoàn Phó thị đấy, bà chủ nên về kiểm tra lại chất lượng sản phẩm đi."
"Vãi... sáng nay ai ra cửa trước?"
"Mình."
Thư Diểu ra chiều hiểu rõ:"Thế thì anh ấy đợi cậu đi rồi mới cố tình tẩy sạch, nếu không sao cổ áo không có dấu kem che. Đúng là một chàng trai đầy mưu mô."
Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Story
Chương 79
10.0/10 từ 36 lượt.