Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 70

70@-

Trương Nam nhìn người lẽ ra đang ở châu Phi lại hiện ra sống sờ sờ trước mặt mình. Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự gặp lại vẫn không khỏi xúc động. Tay anh cầm khay cơm lệch hẳn, canh đổ xuống nền nhà. Anh ngơ ngác hỏi: "Mãn Mãn?"


Nguyễn Vụ nhìn thấy mép đôi giày lính màu đen của anh dính chút canh, không nhịn được mà nhắc: "Anh Nam, giữ khay cơm cho chắc."


Hai người đứng đối mặt giữa nhà ăn, nói chuyện có chút gượng gạo. Đúng lúc đó là cao điểm ăn trưa, nhà ăn đông nghịt người. Một đồng đội của Trương Nam đi ngang qua trêu: "Anh Nam, bạn gái à?" Người kia nhìn Nguyễn Vụ không mặc quân phục, gương mặt thanh tú chưa từng thấy trong khu quân sự.


Trương Nam nghiêng đầu mắng một câu, vỗ vai hắn bảo tránh đi. Nhưng người kia càng nghi ngờ hai người có gì đó mờ ám, nhất quyết không chịu đi.


Lúc này, tướng Nguyễn cũng vừa bê hai khay cơm đi tới, đưa một khay cho Nguyễn Vụ rồi liếc Trương Nam: "Tiểu Nam, giám sát con bé ăn hết đấy." Đồng đội bên cạnh sững người, lập tức chạy đi thông báo "tin chấn động" mới phát hiện.


Nguyễn Vụ nhìn khay cơm đầy ắp mà đau đầu, vừa nhìn theo bóng lưng Nguyễn Minh Gia rời đi vừa nhỏ giọng phàn nàn với Trương Nam về "tội ác" mấy ngày nay của ông. Hai người vừa nói chuyện vừa tìm bàn trống. Cô bẻ đôi đũa, liên tục gắp thức ăn vào bát Trương Nam: "Anh ăn nhiều một chút, em giờ nhìn thấy đồ ăn là buồn nôn. Một tháng bị ba em nhồi nhét đến sắp điên rồi."


Trương Nam nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt: "Em về nước cả tháng mà không nói tiếng nào?"


Nguyễn Vụ khựng tay giữa không trung, cười gượng còn khó coi hơn khóc: "Em nói em ra khỏi nhà không được, anh tin không?"


Trương Nam gắp hết thức ăn cô đưa trả lại vào bát cô, lướt mắt qua điện thoại của cô rồi khoanh tay, ánh mắt viết rõ: "Cứ tiếp tục bịa đi, bị nhốt trong nhà chứ có phải cắt đứt liên lạc đâu."


Tinh thần Nguyễn Vụ rõ ràng khá hơn hồi còn ở Sudan nhiều. Cô cũng không ngại phiền, lại gắp đồ ăn sang. Cứ như vậy qua lại, hai người chẳng còn khẩu vị. Trương Nam kéo hai chiến hữu đến ăn hộ phần cơm chưa động đũa, còn mình thì dẫn Nguyễn Vụ ra căng tin nhỏ của quân khu ăn mì gói.


Ly mì nóng hổi nghi ngút khói, trong mắt Nguyễn Vụ chẳng khác nào mỹ vị trần gian. Trương Nam nhìn cô ăn như hổ đói, không nhịn được mà chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm chat.


[Lần này là về thật rồi đấy.]


[Thư Diểu: Má nó? Sao em không biết gì?]



...


Sau đó điện thoại cứ rung không ngừng, cả điện thoại của Nguyễn Vụ cũng không yên. Cô đặt bát mì xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Nam, mặt không biểu cảm: "Em không nên tham ăn theo anh đi ăn mì gói năm ngàn một ly."


Trương Nam kéo quần, ngồi xuống cạnh cô, búng tay một cái, cười toe toét: "Em gái à, chú Nguyễn đưa em ra ngoài chẳng phải là cố tình để tụi anh biết em về rồi sao? Anh đây gọi là hiểu thấu tâm tư lãnh đạo."


Thư Diểu sau khi nhắn tin không được liền gọi thẳng điện thoại.


"Xin nghỉ phép rồi, mình đang đứng ngoài cổng quân khu chờ cậu, con nhỏ này, mau ra đây cho mình." Từ đầu dây bên kia vang rõ tiếng còi xe, tiếng gió và cả tiếng Thư Diểu đang giận dữ mắng Phó Thanh Doãn.


Ngắt điện thoại, cô từ tốn nhắn tin cho Nguyễn Minh Gia, sau đó ngẩng đầu hỏi Trương Nam: "Anh xin nghỉ được không?"


Trương Nam bật dậy ngay lập tức, cảm giác như mấy dây thần kinh từng bị Thư Diểu đánh còn đang đau tê dại. Anh liếc quanh căng tin, gãi đầu, nghiêm túc nói: "Không được, anh còn việc, đi trước đây. Ly mì năm ngàn em nhớ trả nhé. Còn vụ Thư Diểu... anh chịu, em tự xử lý."


Nói xong anh chạy vụt ra ngoài, bỏ lại Nguyễn Vụ ủ rũ chẳng dám đối mặt với Thư Diểu.


Cô chấp nhận số phận, đi về phía cổng quân khu, giữa đường gặp Giang Lẫm. Anh mặc quân phục không quân, lông mày sắc lạnh, dáng người cao lớn, khẽ gật đầu với cô: "Về rồi à."


Đối mặt liên tục với người cũ khiến tim cô khẽ nhói. Cô gật đầu: "Về rồi, anh Giang Lẫm." May mà anh không hỏi thêm gì, chỉ dặn cô đi chậm rồi cùng đồng đội rời đi. Khi họ bước lướt qua nhau, cô nghe thấy anh giới thiệu: "Một cô em gái mới về, là bác sĩ rất giỏi."


Cô vội vàng đi tới cổng. Không rõ Thư Diểu lái xe nhanh cỡ nào, nhưng khi cô đến thì xe vừa dừng ngay trước mặt.


Lúc này đã cuối tháng Hai, mặt trời trưa treo cao trên đỉnh đầu, gió lạnh lồng lộng cuốn theo cát bụi thổi thẳng vào mặt, hai bên đường, cây liễu đã bắt đầu đâm chồi, một màu xanh non chói lòa rơi vào mắt Nguyễn Vụ.


"Xuống khỏi ghế phụ đi, để cái kẻ vô lương tâm kia lên." Giọng Thư Diểu vẫn còn giận, âm u nói.


Phó Thanh Doãn mấy năm nay bị Thư Diểu mài nhẵn hết tính khí, từ tổng giám đốc oai phong trong công ty mặc vest lịch thiệp, giờ ngoan ngoãn xuống xe ngồi ghế sau. Khi xuống xe, nhìn thấy Nguyễn Vụ anh còn hỏi nhẹ: "Đây là bạn nào của Diểu Diểu vậy, sao anh chưa gặp nhỉ?"



Khi Nguyễn Vụ vừa cài dây an toàn, anh ta chỉnh lại cổ áo, như tự hỏi tự trả lời: "Cảm giác giống cô em gái biến mất không từ biệt của anh thật đấy."


Không đợi Nguyễn Vụ lên tiếng, Thư Diểu dịu giọng xác nhận cô đã ngồi chắc chưa, rồi đạp ga thốc mạnh. Trán Phó Thanh Doãn đập vào thành xe đau điếng: "Em muốn giết chồng à?!"


Thư Diểu mặc kệ, chạy ngang qua công ty Phó thị thì vứt anh ta xuống, rồi phóng xe thẳng về nhà mới – nơi cô và Phó Thanh Doãn định cư sau hôn lễ.


*


Căn nhà không phải biệt thự xa hoa như Nguyễn Vụ nghĩ, mà là căn hộ cao cấp rộng rãi, cách nơi làm việc không xa. Từng chi tiết nội thất đều thể hiện sở thích của Thư Diểu, bức tường ảnh treo ở trung tâm là bức ảnh tập thể lớn – chính là tấm mà cô và Trương Nam đã vắng mặt.


"Về bao lâu rồi?" Cô ấy ngồi trên sofa, chân bắt chéo, tay cầm điều khiển từ xa đập vào lòng bàn tay, phát ra tiếng "bốp bốp" nặng nề.


Nguyễn Vụ biết mình sai, ngoan ngoãn thú nhận: "Một tháng rồi."


Giây tiếp theo, Thư Diểu bùng nổ: "Cậu về nước một tháng rồi?!" Cô ấy cười lạnh: "Cô Nguyễn thích thì đến, không thích thì đi. Lần sau định lúc nào biến nữa?"


"Chắc... tạm thời chưa đi được."


Câu nói này phần nào xoa dịu cơn giận của Thư Diểu. Cô ấy giả vờ vẫn tức: "Ý cậu là đi được là lại đi?"


Nguyễn Vụ lảng sang chuyện khác, tránh trả lời.


Tới khi trời chập choạng tối, hai người vẫn còn nói chuyện chưa hết hứng. Thư Diểu dứt khoát gọi cho Phó Thanh Doãn bảo anh ta đừng về nhà, tìm chỗ khác ngủ, còn mình thì tiếp tục tám chuyện với Nguyễn Vụ trong phòng ngủ chính. Khi thay đồ, ánh mắt Thư Diểu rơi vào vết sẹo tròn ngay ngực phải của Nguyễn Vụ, khoé mắt lập tức đỏ hoe. Người vừa nãy còn hờn dỗi giờ im bặt.


"Có thể... đừng đi nữa được không?"


Nguyễn Vụ nói khẽ: "Đợi dự xong đám cưới của cậu rồi tính tiếp."



*


Phó Thanh Doãn vừa xử lý xong hợp đồng ngày mai, đang định gọi tài xế đến đón thì nhận được cuộc gọi của Thư Diểu bảo đừng về nhà. Anh gọi dặn tài xế rồi trực tiếp đón một chiếc xe dưới lầu, chạy thẳng đến căn hộ của Tần Tri Dự.


Anh đi con đường quen thuộc đến Lan Đình, nhập mật khẩu mở cửa đúng lúc Tần Tri Dự vừa nấu cơm xong.


"Bị Diểu Diểu đuổi ra ngoài à?" Tần Tri Dự liếc mắt nhìn anh, cười cười như có như không.


Phó Thanh Doãn vừa bước vào đã mang theo hơi lạnh, cởi áo khoác, vào bếp lấy bát đũa, cố tình kéo dài giọng: "Bị đuổi thì đúng rồi, nhưng mà—"


"Nhưng mà gì?"


"Nhưng mà bạn gái cũ của cậu đang ở nhà tôi, ngủ trong phòng tân hôn của tôi, nên tối nay tôi đến chen chúc với cậu chắc cũng không quá đáng?" Anh gắp một miếng thịt xào nhỏ, gật gù, "Tay nghề nấu ăn của cậu tiến bộ đấy, nhưng vẫn không bằng tôi, dù sao tôi là thiên phú dị bẩm."


Tần Tri Dự đang đứng chọn rượu trước tủ rượu thì khựng lại, quay đầu nhìn anh từ trên xuống dưới, khẽ liếc vị trí bụng dưới của anh, khẽ cười khẩy một tiếng.


Không khí bỗng nhiên trầm xuống, vài giây sau, Phó Thanh Doãn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, mặt méo xệch: "Mẹ kiếp, đủ rồi đấy!"


"Sai một ly, đi một dặm." Tần Tri Dự nhẹ nhàng rót rượu vang vào bình decanter, kéo dép quay lại bàn, "Chỉ là tội nghiệp Diểu Diểu nhà chúng ta, cây đại thụ lại treo cái bình giữ nhiệt."


"Đệt, chuyện một centimet mà cậu nói suốt mười năm? Mấy chuyện hồi mười sáu, mười bảy tuổi thôi mà, giờ tôi hai mươi bảy rồi, chắc chắn kích thước tăng vùn vụt!" Vừa ăn cơm, anh vừa lúng búng nói, "Nghe nói lâu không dùng là nó sẽ... ngắn lại đấy."


Mười sáu, mười bảy là độ tuổi máu nóng sôi trào, Trương Nam và Trần Dịch Đông lại rất thân thiết, vài cậu trai cùng tuổi thường tranh thủ lúc người lớn đi làm để tụ họp trong một phòng, "trao đổi kiến thức" từng chút một, nói năng bừa bãi khoe khoang "vốn liếng" của mình.


Tần Tri Dự nhún vai, biểu cảm đầy ẩn ý như muốn nói: "Chúng ta mặc quần hở đáy lớn lên cùng nhau, cậu mấy phân tôi rõ hơn ai hết."


Sau bữa cơm, trước cửa sổ sát đất, Phó Thanh Doãn lắc ly rượu vang đỏ trong tay, nhấp một ngụm, một tay đút túi thong thả lên tiếng: "Cậu nghĩ sao?"



"Chờ mừng cưới năm sau đi."


Tần Tri Dự hờ hững đáp, ánh mắt hướng về ngọn hải đăng sáng rực nơi xa. Ngay khoảnh khắc biết cô đã về, tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống. Những ngày tháng đắng chát bắt đầu trở nên ngọt ngào, cái cây mọc từ bùn lầy bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tầm gửi trong con hẻm nhỏ lại từ từ nở hoa.


*


Đêm càng về khuya, Thư Diểu trằn trọc không ngủ nổi. Nghĩ đến vết sẹo trên ngực Nguyễn Vụ, tim cô cứ nhói lên từng cơn. Cô khều tay Nguyễn Vụ: "Mình ngủ không được, cậu kể mình nghe chuyện ở châu Phi đi. Mình không muốn nghe người khác kể, mình muốn nghe cậu nói."


Nguyễn Vụ chẳng có chút buồn ngủ nào, đành ngồi dậy, chậm rãi kể lại chuyện hai năm qua: từ lúc Mia dắt cô đi mặc cả mua viên đá opal, đến vùng đất vàng hoang mênh mông ở châu Phi, cái nóng như thiêu như đốt tưởng chừng đốt cháy mọi thứ, rồi lướt qua cái chết của Mia và cô bé năm tuổi kia như thể chẳng có gì.


Giọng cô càng lúc càng nhỏ, mang theo nghẹn ngào, mũi cũng sụt sịt: "Nếu có người cứu Rosine, có lẽ sau này con bé cũng sẽ trở thành một cô gái tóc dài xinh đẹp."


Thư Diểu lặng lẽ mở ngăn kéo tủ lấy bật lửa và điếu thuốc đưa cho cô. Tay cô run rẩy châm lửa, ánh lửa đỏ bừng trong bóng tối trở nên áp lực, giống như một khúc gỗ trôi dạt giữa biển khơi chợt nhìn thấy ngọn hải đăng.


Làn khói thuốc dày đặc bao phủ căn phòng. Cô lại nói: "Nửa năm mình không liên lạc với cậu là giai đoạn mình tệ nhất. Có một thời gian dài mình thậm chí không dám cầm dao mổ, rất sợ tiếng súng. Nếu không phải anh Nam đến, có khi giờ mình chỉ còn là một nắm tro rồi."


Cô dừng lại, khẽ nói với Thư Diểu: "Hồi đó, điều mình thích nhất là buổi tối, cầm viên an thần, ngồi trên sân thượng cao ngất của tòa nhà Hội Chữ Thập Đỏ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng thấp lè tè và ngôi sao Nam Cực mờ nhạt."


"Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh." (Sương đêm nay trắng, trăng sáng cố hương) Cô không dám dùng một bản thân tồi tệ như vậy để liên lạc với họ, chỉ có thể ngẩng đầu ngắm trăng.


"Vậy tại sao cậu không quay về?" Trong bóng tối, Thư Diểu nhìn cô, ánh mắt long lanh nước.


"Để chuộc tội." Một điếu thuốc đã tàn, cô lại rút ra một điếu khác chơi đùa trong tay. Từ sau khi về nước vì lo cho cha mình, cô đã nhịn thuốc rất lâu rồi.


"Mia chết vì mình, mình phải thay cô ấy giữ lời hứa."


Tất cả những đêm không ngủ và cảm xúc không thể thốt thành lời hòa vào nhau trong đêm nay, Nguyễn Vụ phả ra làn khói cuối cùng, lần đầu tiên chủ động cố gắng xé rách xiềng xích, dò dẫm bước ra khỏi nhà tù mà chính tay mình dựng nên.


Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Story Chương 70
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...