Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 69

71@-

Chuyến bay từ Sudan trở về Kinh Cảng gần đây hiếm hoi đến đáng thương, cuối cùng vẫn là Trần Tỉnh đệ trình báo cáo lên cấp trên, sau nhiều lần điều phối, may mắn có một chuyến bay quá cảnh ngắn tại Khartoum, có thể đưa cô về.


Trước khi rời đi, Trần Tỉnh đích thân lái xe đưa cô ra sân bay. Trước lúc chia tay, anh thu lại khẩu súng nhỏ tinh xảo từng tặng cô, dịu giọng dặn dò: "Sau này e là khó gặp lại nữa, Nguyễn Vụ."


Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, quay lại lặng lẽ nhìn vùng đất vàng rộng lớn ở Sudan phía xa. Ánh mặt trời chiếu rọi từng mảng lớn, vừa hoang vu vừa bi tráng. Trước cổng sân bay, hành khách dần dần đông lên, hai bên đường đầy những sạp hàng rong.


Trần Tỉnh vỗ vai cô, "Đi thôi, thượng lộ bình an, về nhà nhớ báo tin."


Lên máy bay rồi, khoang máy bay trống vắng, khắp nơi đều là các thùng thuốc men. Cô chọn đại một chỗ cạnh cửa sổ. Độ cao dần tăng lên, Sudan phủ đầy cát vàng và dòng sông Nile cuồn cuộn dần biến mất khỏi tầm mắt.


Nguyễn Vụ nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, khép mắt lại, thần kinh vẫn căng chặt, trong đầu chỉ toàn là tình trạng bệnh của Nguyễn Minh Gia. Từ sau cuộc gọi của bà Nguyễn, cô gọi lại thì bên kia luôn báo đang trong cuộc gọi. Cô cũng từng nghĩ liệu có phải Nguyễn Minh Gia giả bệnh để lừa cô trở về, nhưng bà Nguyễn khóc đến mức đau lòng xé ruột, khiến cô không thể nào chắc chắn được tình trạng thật sự ra sao.


Máy bay hạ cánh thẳng xuống sân bay Kinh Cảng. Trong sảnh đông đúc người qua lại, phần lớn đều mang giọng Kinh điển hình. Giờ đang là đầu xuân, trời vẫn còn rét trái mùa. Ở châu Phi quanh năm cô toàn mặc áo ngắn dài xen kẽ, trước lúc lên máy bay, Trần Tỉnh đưa cô một chiếc áo khoác dài màu sẫm không biết kiếm từ đâu, dài đến tận mắt cá chân. Cô đeo kính râm, tay kéo vali, tay kia giữ chặt áo khoác, sải bước rảo nhanh về phía lối ra.


Lần này trở về, ngoài Nguyễn Minh Gia, cô không báo cho ai biết. Vừa định đón xe về khu Tây thành, thì từ xa đã thấy thư ký của Nguyễn Minh Gia.


Thư ký Đàm nhận lệnh từ tướng Nguyễn, không rõ giờ hạ cánh chính xác nên khi Nguyễn Vụ nhắn qua WeChat rằng cô đã lên máy bay liền lập tức lái xe ra sân bay chờ, gọi to: "Mãn Mãn, bên này!"


Thư ký Đàm mang tâm lý áp lực cực lớn giúp Nguyễn Vụ bê vali lên xe, tay cầm vô-lăng siết chặt, trán lấm tấm mồ hôi, khẽ ho nhẹ: "Mãn Mãn, lát nữa về nhà, nhớ ở bên cạnh tướng quân nhiều một chút."


Nghe thấy giọng có phần lấy lòng của thư ký Đàm, mắt Nguyễn Vụ đỏ lên ngay lập tức. Cô nghĩ: bệnh cha cô chắc nặng lắm, đến viện cũng không vào. Giọng nức nở: "Chú Đàm, năm nào ba cháu cũng khám sức khỏe định kỳ, ngày nào cũng tập thể dục, đi câu cá với các chú trong viện, còn đến phòng gym nữa mà..."


Thư ký Đàm từ khi đi làm đến nay chưa bao giờ nói dối lớn đến thế, trong lòng than khổ không thôi, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó xử, chỉ đành gượng gạo an ủi: "Mãn Mãn, đừng khóc, đừng lo."


Nguyễn Vụ không nghe, cúi đầu tự lau nước mắt. Chiếc Audi đen đã được cải tạo trước khi cô về, cửa kính đều đổi thành kính một chiều, chạy thẳng vào khu đại viện Tây thành không bị cản trở. Qua cửa kính xe, Nguyễn Vụ nhìn thấy sân viện không khác mấy so với lúc cô rời đi, những căn nhà tường đỏ xếp hàng ngay ngắn, nhà họ Nguyễn vẫn như cũ, thậm chí khóa cửa cũng chưa thay.



Cô kéo vali đứng trước cửa, có phần lúng túng. Thư ký Đàm sợ cuối tuần bị đám nhóc trong viện thấy cô về, vội vã bước lên bấm chuông. Bà Nguyễn ra mở cửa, thư ký Đàm nhìn quanh rồi nhanh chóng đẩy cô vào, dịu giọng dỗ dành: "Về nhà thôi."


Bên trong nhà, cách bài trí chẳng khác mấy so với trước. Cái bình hoa dường như vẫn ở đúng vị trí cô đặt lúc rời đi. Cô liếc qua một lượt, buông tay khỏi vali, sự bất an vì chưa thấy Nguyễn Minh Gia như muốn lan khắp người cô.


"Dì Trần, ba cháu đâu rồi?"


Bà Nguyễn nhìn Nguyễn Vụ gầy gò mà xót xa, đưa tay chỉ về phía thư phòng: "Ở trong thư phòng chờ con đó, mau vào đi."


Cô thấy nghi ngờ, không phải nói bệnh rất nặng sao, sao lại ở thư phòng? Cô bước lên cầu thang, từng bước một, trong đầu nhanh chóng lướt qua vô vàn suy nghĩ, cô khao khát muốn xác minh.


Cô vội vàng bước đến trước cửa thư phòng, gõ nhẹ lên cánh cửa.


"Vào đi." Giọng nói vẫn mạnh mẽ như trước. Nguyễn Vụ càng chắc chắn linh cảm của mình, đẩy cửa bước vào thấy người đàn ông đang cúi đầu xử lý công việc. Sau bảy năm xa cách, Nguyễn Minh Gia giờ đã ngoài năm mươi, tóc mai điểm bạc, mặc áo sơ mi trắng phát từ đơn vị, thỉnh thoảng lại ho nhẹ, nhìn thế nào cũng không thấy giống người bệnh.


Cô nghẹn ngào nhìn cha mình tóc đã bạc, mắt đỏ hoe cố kiềm nước mắt: "Ba..."


Tay cầm bút của Nguyễn Minh Gia khựng lại, lưng hơi gập trên bàn cũng cứng đờ. Một lúc sau, ông ngẩng đầu, mặt đầy xúc động: "Về rồi à?" Rồi lẩm bẩm: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."


Ông từ từ đứng dậy từ phía sau bàn, từng bước tiến về phía đứa con gái đã bảy năm không gặp. Dù video và ảnh có an ủi cỡ nào cũng không bằng người sống đang đứng ngay trước mặt. Khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng ông lại đi rất chậm, ánh mắt quan sát kỹ càng: từ đôi mắt đỏ hoe, đến gò má hóp lại, rồi lưng gầy guộc. Khi mở miệng, giọng nói chẳng còn uy nghiêm như xưa: "Có trách ba giả bệnh để gọi con về không?"


Nguyễn Vụ lắc đầu. Ba không sao thì là điều may mắn lớn nhất với cô. Cô không thể và cũng không dám chịu thêm một lần mất mát đau đớn nào nữa.


Nguyễn Minh Gia muốn đưa tay chạm vào con gái, nhưng đến gần má thì dừng lại giữa không trung, miệng lẩm bẩm: "Sao không giống trong ảnh, sao không giống trong ảnh..." Trong ảnh rõ ràng cười rất tươi, cũng không gầy đến mức này, giờ về rồi, người như giấy mỏng vậy.


"Có phải nếu ba không giả bệnh, con sẽ không bao giờ nói thật với ba rằng con thật ra chẳng ổn chút nào?" Làm cha làm mẹ, ai cũng mong con mình sống tốt hơn, lại tốt hơn nữa.


Cô ngẩng đầu nhìn cha, hai người đứng đối diện. Người từng hô phong hoán vũ ở quân khu, giờ tóc đã bạc, khóe mắt đầy nếp nhăn. Nước mắt cô không ngừng rơi, nhanh chóng làm ướt hàng mi dài và cả khuôn mặt. Lời của Nguyễn Minh Gia như cú đánh cuối cùng đẩy cô gục ngã. Cô nấc lên từng hồi, như muốn trút hết những cay đắng uất ức của nhiều năm qua.



Nguyễn Minh Gia đặt bàn tay lớn lên lưng gầy của cô, nhẹ nhàng xoa dịu, như thuở nhỏ dỗ cô ngủ. Ông nhìn cô con gái giờ đây khóc cũng không thành tiếng, chỉ thấy đau lòng và hối hận, lông mày nhuốm nỗi buồn: "Là ba không tốt." Nếu năm đó ông quyết đoán hơn, giữ Nguyễn Vụ lại bên mình, có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ thế này. Hoặc nếu ông phát hiện ra Lê Nhã Nguyệt quay về sớm hơn một chút, thì con ông đâu cần tha hương tận bảy năm trời.


Chớp mắt đã hai tuần kể từ khi Nguyễn Vụ trở về. Mấy ngày đầu mới về, cô và Nguyễn Minh Gia cha từ con hiếu, tình cảm hòa thuận. Cô thấy ông tràn đầy tinh thần, thức đêm tới tận rạng sáng thì không khỏi lo lắng cho sức khỏe ông. Hai cha con tranh thủ đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kết quả kiểm tra của hai người được thư kí Đàm đem về tận nhà. Nguyễn Vụ ngồi trên ghế sô pha, nở một nụ cười gượng gạo — kết quả cho thấy, sức khỏe của cha cô còn tốt hơn cả cô: các chỉ số đều hoàn toàn bình thường. Ngược lại cô thì nào là hạ đường huyết, thiếu máu, suy nhược thần kinh, đủ thứ bệnh lặt vặt.


Nguyễn Minh Gia chỉ lướt qua báo cáo rồi không nói gì, tới tối thì trên bàn ăn toàn là món bổ, canh tẩm bổ đủ loại. Cô ăn liền suốt một tuần.


Một ngày nọ, khi cô kéo ghế chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy tô canh tẩm bổ đầy ắp đặt trước mặt, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đành bất lực mở lời: "Ba, con muốn quay lại châu Phi."


Nguyễn Minh Gia chỉ hờ hững liếc cô một cái, bình thản đáp: "Tùy con," rồi lại gắp một đống thức ăn bỏ vào bát cô.

"Ăn không nói, ngủ không lời."


Tối hôm đó, Nguyễn Vụ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô đã về nước hai tuần rồi mà cha cô vẫn không tới cơ quan làm việc, dọn cả bàn làm việc về nhà, cả ngày chăm chăm giám sát cô ăn uống. Cô không tài nào chợp mắt nổi, ngoài trời đêm đen như mực. Cô lặng lẽ thay đồ, thu dọn hành lý, định nhân lúc trời tối gió lớn trốn khỏi Kinh Cảng.


Vé chuyến bay rạng sáng đi châu Phi đã bán hết sạch, chuyến tiếp theo phải đợi đến tám giờ sáng. Cô co ro trong chiếc áo bông dày cộp ngồi chờ ở phòng chờ sân bay, cả không gian rộng lớn chỉ có mình cô. Trời vừa hửng sáng, cô nhắn một tin cho Nguyễn Minh Gia, đại ý nói mình sắp lên máy bay đi châu Phi, quyết định không đổi, nếu ông không nỡ thì có thể tới tiễn cô.


Cho đến khi loa thông báo lên máy bay vang lên, cô vẫn chưa nhận được hồi âm nào từ cha.


Khi cô đang kéo chiếc vali nặng nề qua cửa kiểm tra an ninh, nhân viên an ninh cẩn thận đối chiếu giấy tờ, rồi nở nụ cười áy náy như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Xin lỗi cô Nguyễn, hôm nay từ rạng sáng cô đã bị hạn chế xuất cảnh, không được phép đi tàu cao tốc hay máy bay – toàn bộ các phương tiện giao thông công cộng lớn. Phí mua vé sẽ được hoàn trả vào tài khoản của cô trong 1–2 ngày làm việc."


Giọng nói của nhân viên kiểm tra an ninh không quá lớn, nhưng đủ để những hành khách xung quanh tò mò nhìn cô liên tục. Nguyễn Vụ giữ vẻ mặt lạnh tanh, đeo kính râm, lễ phép cảm ơn rồi kéo vali rời khỏi sân bay.


Ngoài cổng, thư ký Đàm đã đứng chờ bên cạnh xe từ lâu. Vừa thấy cô, ông lập tức bước tới hỏi "Về nhà chứ?"


Nguyễn Vụ hậm hực đáp một tiếng "ừm", đóng cửa xe "rầm" một cái rõ to. Thư ký Đàm nhìn cô mặt mày giận dỗi thì chỉ biết lắc đầu, lái xe thẳng về nhà họ Nguyễn.


"Chú Đàm, có phải ba cháu bảo chú làm vậy không?"


Thư ký Đàm đánh trống lảng: "Từ lúc cháu kéo vali bước ra khỏi cửa nhà, tướng quân đã gọi điện thông báo cho sân bay rồi."



Ra là vậy. Hóa ra không phải vì ông thấy tin nhắn mới ra tay, mà là "gừng càng già càng cay". Trên bàn ăn, ông còn cười tươi gắp thức ăn cho cô, giả vờ mơ hồ trước chuyện cô muốn về châu Phi, đêm đến thì không ngủ mà canh cô rời khỏi nhà, chân cô vừa bước qua cửa, điện thoại ông đã kêu lên.


Cô nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh khu nhà Tây thành hiện lên trước mắt. Trong đầu cô hiện rõ hình ảnh những bát canh tẩm bổ ngày nào cũng đúng giờ xuất hiện.


"Chú Đàm, chú nói xem ba cháu cứ giữ cháu lại thế này để làm gì?" Biết là không đi khỏi được Kinh Cảng, cô chỉ đành buông xuôi.


Xe chạy cực kỳ êm, qua khỏi cổng chính khu quân khu, dừng lại chậm rãi trước cửa nhà họ Nguyễn.


"Mãn Mãn, ba cháu lớn tuổi rồi, không muốn phải lo lắng cho cháu thêm nữa."


"Những đoàn gìn giữ hòa bình được phái đi từ quân khu mỗi năm chẳng bao giờ là không có thương vong. Khi quay về luôn có một hai người bị thương, suýt bỏ mạng. Những người cầm súng còn không tránh khỏi, huống chi cháu chỉ là cô gái nhỏ cầm dao mổ."


Vào nhà rồi, Nguyễn Vụ cũng chẳng buồn về phòng, vali vẫn để nguyên ở sảnh. Cô giận dữ nhìn về phía cha mình đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.


"Ba!"


Nguyễn Minh Gia lật thêm một trang, ngáp dài một cái. Đêm qua canh chừng cô đến tận nửa đêm, đợi cô ra khỏi cửa rồi ông cũng ngủ không ngon, giờ sáng sớm lại phải chờ cô quay về mới yên tâm được.


Thấy ông không thèm để ý, Nguyễn Vụ bắt đầu nổi tính trẻ con, ngồi cạnh năn nỉ: "Con biết ba lo lắng điều gì. Con hứa sẽ ăn uống đầy đủ, uống thuốc đàng hoàng, rồi mỗi năm về nước một lần."


Hồi lâu sau, Nguyễn Minh Gia gập cuốn sách lại, chắp tay ra sau lưng đi về phía bàn ăn: "Dẹp bỏ ý định quay lại châu Phi đi. Đợi bao giờ con khỏe lại như trước rồi hãy nói đến chuyện ra đi."


Ông cứng rắn như vậy, Nguyễn Vụ cũng không làm gì được. Chừng nào Nguyễn Minh Gia chưa mở miệng đồng ý, thì đừng nói là châu Phi, ngay cả cánh cổng khu nhà Tây thành này cô cũng chẳng bước ra nổi.


*


Nguyễn Vụ hoàn toàn bị "trói" chặt bên cạnh Nguyễn Minh Gia. Cô mỗi ngày chẳng có việc gì làm ngoài ăn uống tẩm bổ và nhìn ông xử lý công việc.



Cô thử nói lý lẽ với cha: "Ba ở nhà gần một tháng rồi, cán bộ trong quân khu cứ mang tài liệu đến nhà mãi cũng bất tiện. Hay ba quay lại đơn vị đi, con hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà."


Nguyễn Minh Gia gật gù, có vẻ đang suy nghĩ về tính khả thi của lời cô nói. Sáng hôm sau, Nguyễn Vụ vẫn còn đang mơ màng ngủ thì bị gọi dậy ăn sáng. Cô mơ màng ăn vài cái há cảo, định bụng ăn xong sẽ về phòng ngủ tiếp để xứng danh "cá mặn chính hiệu". Không ngờ Nguyễn Minh Gia vung tay lên: "Thay đồ, theo ba đến quân khu làm việc."


Cô lập tức tỉnh cả ngủ, mở to mắt nhìn ông, không chớp mắt xác nhận lại thông tin.


Tướng Nguyễn đã mặc quân phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn nhìn đứa con gái mặt mày hồng hào. Một tháng ở nhà, sức khỏe cô đã khá hơn trông thấy, người cũng mập lên một chút. Ông cũng sợ nhốt cô mãi sinh bệnh, tiện thể dẫn cô theo làm cái cớ để lan truyền tin tức cô đã quay về. Ông muốn xem thử đám trai trẻ trong quân khu có động tĩnh gì không.


"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thay đồ." Ông liếc đồng hồ, thúc giục.


Màng chống nhìn trộm trên cửa kính chiếc Audi đen từ lúc nào đã được gỡ xuống. Nguyễn Vụ ngồi ở ghế phụ cuốn lọn tóc nghĩ thầm không biết hôm nay cha cô lại đang định giở trò gì. Từ lúc cô về nước đến giờ, ngay cả chuyện mua rau vặt vãnh ông cũng không cho cô ra khỏi nhà, sợ người khác biết cô đã về. Vậy mà giờ lại ngang nhiên dẫn cô đến quân khu.


Vừa mới đến văn phòng, tin tức tướng Nguyễn dẫn con gái đến đơn vị làm việc đã lan khắp toàn bộ khu quân sự. Lúc đó, Trương Nam đang huấn luyện tân binh ngoài thao trường, vừa nghe tin liền khí thế bừng bừng nhìn đám tân binh đang ngó đông ngó tây, liền hét lớn: "Toàn đội, mang vác chạy 5 cây số!"


Trương Nam móc điện thoại ra, vội vàng gọi cho Giang Lẫm: "Anh Lẫm, anh nghe tin gì chưa?"


Lúc đó Giang Lẫm đang cùng Kỷ Miên Chi thảo luận bản vẽ chế tạo máy bay mới, hai người còn đang lén lút đưa mắt đưa tình giữa đám đồng nghiệp.


"Gì cơ?" Giọng điệu có chút lười nhác vang lên từ đầu dây bên kia.


Trương Nam sốt ruột nói: "Em đang luyện đám tân binh ngoài sân lớn thì nghe tin chú Nguyễn dắt con gái đến đơn vị làm việc đấy! Con cả nhà ổng thì đang làm ở Bộ Ngoại giao cơ mà, giờ này sao có thể theo ông ấy đến đơn vị được chứ?" Càng nói càng kích động, cảm thấy Giang Lẫm chắc chắn sẽ không hiểu được sự chấn động này, liền nói tiếp: "Thôi, không nói với anh nữa, anh đưa chị Miên Chi nghe máy đi."


"Chị Miên Chi, lát nữa chị bận xong thì ghé văn phòng chú Nguyễn thám thính thử, hoặc là trực tiếp đi hỏi thư ký Đàm cũng được, mang theo chút thuốc lá và rượu ngon mà anh Lẫm thích ấy, thư ký Đàm trước giờ không biết nói dối, chị khéo léo gợi chuyện, chắc chắn moi được tin."


Kỷ Miên Chi lúc đó đang bận vẽ bản thiết kế, chỉ ậm ừ vài câu cho có rồi cúp máy.


Chưa đợi Kỷ Miên Chi đi dò la, đến giờ cơm trưa, Nguyễn Minh Gia đã trực tiếp dẫn theo Nguyễn Vụ đi đến nhà ăn lớn của khu quân sự.


Hai người đi thẳng tới trước mặt Trương Nam.


Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Story Chương 69
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...