Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 67

15@-

Nguyễn Vụ ôm chiếc khăn choàng trong tay, cuống quýt bước ra ngoài. Ở cửa có chiếc xe mà Trương Nam vừa lái về, chìa khóa vẫn còn cắm trên đó. Cô cũng chẳng thấy ngại gì, mở cửa xe định lái về căn cứ. Cô chậm rãi bật đèn xe, trong doanh trại chỉ le lói vài ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ đan xen bóng tối. Tiếng động cơ ì ạch gầm gừ như sắp tắt, nội thất trong xe thì tệ vô cùng, không khí oi bức tràn ngập mùi xăng khó chịu. Nguyễn Vụ hạ cửa kính xuống, vừa định khởi hành.

Lưu Thành vừa tắm nước lạnh xong, mặc mỗi chiếc quần đùi, để trần phần thân trên rắn chắc với làn da nâu óng, vừa lau tóc vừa thong thả đi về phòng ngủ. Thấy Nguyễn Vụ ngồi trong xe, cậu ta giật mình: đây chẳng phải cô em gái mà tối nay anh Nam ăn cơm cùng sao?

Cậu nheo mắt lại, nhớ đến lời đồn trong đội về việc Trương Nam bám trụ ở châu Phi suốt hai năm: nào là ôm ảnh khóc lóc, nào là uống rượu giải sầu — đây đâu phải tìm em gái, rõ ràng là thất tình! Cậu quyết định tiến đến nói chuyện với cô gái này một phen.

"Chị ơi, rốt cuộc chị và anh Nam của bọn em đã làm lành chưa vậy?" Cậu đặt cái chậu xuống đất, thò người vào cửa xe, tay nắm lấy vô lăng của Nguyễn Vụ, giọng điệu lười biếng mà nói.

Nguyễn Vụ hơi bất ngờ, tắt máy xe đang gầm rú, chau mày, ngập ngừng lựa lời: "Nào có... tôi với anh Nam của cậu chưa từng cãi nhau, nên cũng không có chuyện làm lành không?"

Một cậu trai vừa mới trưởng thành thì làm gì quan tâm đến mấy câu trả lời mơ hồ đó. Lông mày cậu nhíu lại, tay nắm vô lăng nổi cả gân xanh, giọng nói cũng mang chút dữ dằn: "Thế thì sao chị còn định đi? Không phải chị nên ở lại với bọn em sao? Dù sao tối nay đội trưởng Tống cũng không về, ký túc xá chỉ có mỗi anh Nam, hai người ở cùng nhau cũng đâu phải chuyện tày trời!" Từng lời đều xuất phát từ việc suy nghĩ cho Trương Nam. Trong lòng Lưu Thành đang rất đắc ý, cúi đầu nhìn Nguyễn Vụ đang bị mình dọa đến ngẩn ra, nghĩ bụng: nếu tối nay giữ được người lại, mai thế nào anh Nam cũng thêm món ngon cho mình.

Nguyễn Vụ nhận ra cậu trai non nớt này đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Trương Nam, từ tốn giải thích: "Tôi với anh ấy không phải kiểu quan hệ mà cậu nghĩ đâu—" Nhưng lời còn chưa nói hết, đối phương đã như bị chọc đúng chỗ, càng tin rằng những lời đồn đại trong đội là có thật, nhìn cô như thể đang nhìn một "trap girl".

"Chị đúng là đồ Trần Thế Mỹ*! anh Nam của bọn em vì sĩ diện nên không dám nói, hôm nay em phải nói rõ với chị mới được!" Cậu rút tay lại định xắn tay áo, nhưng rồi nhận ra m*nh tr*n như nhộng, đành xấu hổ ưỡn lưng thẳng lên, đi một vòng rồi leo lên ghế phụ cạnh Nguyễn Vụ: "Chị ơi, chị lái xe tiến lên phía trước một chút, tới chỗ nào vắng người, em nói nhỏ cho chị nghe."

(*Trần Thế Mỹ là nhân vật trong vở tuồng, nổi tiếng vì phụ bạc vợ nghèo sau khi đỗ đạt.)

Nguyễn Vụ bất lực gật đầu, lái xe đi thêm chục mét, thấy đã ra khỏi tầm mắt doanh trại thì mới dừng lại.

Lưu Thành hắng giọng, vẻ mặt đầy tự tin, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Thành viên của đội gìn giữ hòa bình như bọn em đều có kỳ hạn, có khi vài tháng, có khi nửa năm là đổi, chị biết không?"

Nguyễn Vụ gật đầu.

Cậu ta tiếp tục: "Chị có biết anh Nam vì chị mà ở lại châu Phi suốt hai năm không? Em mới gia nhập đội năm nay thôi, nhưng nghe các anh lớn trong đội nói, anh Nam gia nhập đội gìn giữ hòa bình là để tìm em gái. Có người từng thấy ảnh ấy cầm tấm ảnh đi khắp nơi hỏi người ta có thấy chị không — tấm ảnh đó em từng lén nhìn một lần, đúng là hình chị!"

Nguyễn Vụ sững người. Cơn gió nóng bức thổi không lọt, bao lấy cô, tim như bị đè nặng, "Tìm em gái sao?"

"Đúng vậy! Theo em thấy, anh Nam của bọn em căn bản không phải đi tìm em gái, mà là tìm vợ thì đúng hơn! Trưa nay anh Nam còn bị đội trưởng Tống mắng một trận vì chuyện này. Đội trưởng Tống bằng mọi cách muốn đợi xong nhiệm vụ lần này sẽ điều anh Nam về quân khu. Anh ấy mang hàm thiếu tá, xuất thân chính quy từ trường quân đội, gia đình toàn người làm trong quân ngũ, năng lực thì khỏi bàn, mấy quân khu còn tranh nhau muốn kéo ảnh về..."

Lưu Thành vẫn thao thao bất tuyệt, còn Nguyễn Vụ thì tai ù đi, như thể không nghe thấy gì nữa, mắt đã nhòe nước, cúi đầu tựa vào vô lăng, gương mặt toàn là vẻ không thể tin nổi.

Cô đã học ở Anh năm năm, ở châu Phi hai năm, giữa Kinh Cảng đã là khoảng trống gần bảy năm — cô chưa từng nghĩ lại có người kiên định đi tìm cô suốt thời gian ấy. Cô luôn nghĩ họ đối tốt với cô chỉ vì mối quan hệ với Tần Tri Dự.

Khi Trương Nam rơi nước mắt lúc nhìn thấy cô hôm nay, cô cũng chỉ cho rằng đó là niềm vui của một cuộc trùng phùng.

Thì ra mấy ngày trước, người lính Anh kia không nhận nhầm người.

Thì ra Trương Nam và những người kia tốt với cô, không chỉ vì Tần Tri Dự.

Cô sớm nên nghĩ ra rồi, mỗi lần tụ họp ăn uống, Trương Nam luôn mang theo túi hải sản lớn, miệng thì luôn nói cô và Diểu Diểu thích ăn, luôn lo cô bị bắt nạt. Phó Thanh Doãn cũng vậy, cô đá hỏng chiếc xe yêu quý của anh ấy, vậy mà anh chẳng oán trách nửa lời. Mỗi lần đi chơi mang quà về, Diểu Diểu có thì cô cũng có, mà có khi Diểu Diểu không có, cô lại có.

Những năm tháng qua, băng sương gió tuyết, bão cát cuồng phong, bước chân lảo đảo mà chậm chạp, đường đi thì bùn lầy gập ghềnh, cô chỉ mải bận rộn với nỗi đau và buồn bã của riêng mình, chưa từng nghĩ tới, những người bị cô bỏ lại ở Kinh Cảng, bị vài lời qua loa gạt đi, cũng là những người bị cô ruồng bỏ.

Lưu Thành đang nói đầy hào hứng, quay đầu nhìn Nguyễn Vụ đang úp mặt xuống vô lăng, chỉ để lộ phần sau đầu, vai khẽ run, cậu nghẹn lời, vẻ mặt đang đắc ý thoáng hiện vẻ lúng túng, lắp bắp hỏi: "Chị—chị không phải là xúc động mà khóc rồi chứ?"

Nguyễn Vụ chậm rãi ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi, mang theo vô vàn đau khổ, "Cậu xuống xe đi, tôi phải đi rồi."

Sắc mặt cô quá đỗi u buồn, Lưu Thành đưa tay sờ tóc mái tóc ngắn, chớp mắt liên tục, ngẩn người gật đầu rồi xuống xe.

*

Nguyễn Vụ đạp chân ga, ống xả sau xe tung lên một đám bụi cát vàng, đèn xe rọi sáng con đường trở về. Khi đến trước tòa nhà Hội Chữ thập đỏ, Trần Tĩnh đang đứng ở cửa hút thuốc, bóng dáng bị gió kéo dài, không ngừng ngẩng đầu nhìn trăng.

Cô dừng xe, cầm lấy khăn choàng, theo bản năng tránh ánh mắt có phần dò xét của Trần Tĩnh.

"Đêm nay trăng tròn thật."

Bước chân Nguyễn Vụ khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Sau cơn mưa, thời tiết Sudan trở nên trong lành khác thường, mặt trăng treo cao trên bầu trời, không có lấy một ngôi sao.

"Tròn thật." Cô đáp.

Trần Tĩnh đưa cho cô một điếu thuốc, vai hơi rũ xuống, ánh mắt sâu như biển cả: "Nguyễn Vụ, về nước đi."

Cô nhận lấy thuốc, ngồi xếp bằng dưới đất, khăn choàng đặt trên đầu gối, cô đem nhẫn và sợi chỉ đỏ bên trong lấy ra, sắp xếp lại vị trí. Gió đêm thổi tới mang theo cảm giác nóng nực, điếu thuốc trong tay cô còn chưa hút, mùi nicotine nồng nặc.

"Không muốn về."

"Là không muốn về, hay là không dám về?" Ánh mắt Trần Tĩnh như có thể nhìn thấu lòng người, dễ dàng đoán ra suy nghĩ của cô.

Nguyễn Vụ cụp mắt xuống, cố nén cảm xúc dâng trào. Cô không muốn về, cũng không dám về.

"Vực sâu hôm qua, nay đã trở nên phẳng lặng." Khói thuốc lượn lờ quanh người anh, giọng nói đã bị nicotine nhuộm đầy u uất, "Cô không cần quá day dứt vì cái chết của Mia, cũng đừng như tôi, tự giam mình ở nơi này."

Anh cong môi, giọng nói lạnh lùng hơn: "Về nước gặp một lần thôi, chỉ cần một lần, hiệu quả còn hơn bất cứ thứ gì. Lục địa châu Phi này không thể chữa lành cho cô, nó chỉ khiến cô tê liệt rồi lãng quên. Đến một lúc nào đó, cô vẫn sẽ nhớ lại mọi chuyện, vẫn sẽ cảm thấy đau đến không muốn sống. Cái hố ở đó, cô không bước qua, nó sẽ mãi ở đó."

Lông mi Nguyễn Vụ đã bị nước mắt thấm ướt, cô vẫn vô thức muốn trốn tránh. Bảy năm rồi, cô vẫn tự ti, vẫn nhút nhát.

Gió nóng thổi tới, không biết từ lúc nào bắt đầu có những giọt mưa rơi xuống, đất vàng bị mưa ngấm dần, từ màu nâu sẫm chuyển thành màu xám đen.

Trần Tĩnh nói đến đó là dừng, một điếu thuốc cháy hết, anh đưa tay kéo Nguyễn Vụ đứng dậy: "Cô còn may mắn hơn tôi, ít nhất bây giờ vẫn có người luôn nhớ đến cô. Không như tôi, cô độc cả đời, cuối cùng cũng chỉ chết nơi đất khách quê người." Mưa ngày càng to, Trần Tĩnh bước đi, "Phải rồi, chuộc tội vốn nên như vậy." Vĩnh viễn không quay đầu, chết nơi xứ lạ, mãi mãi chỉ có thể ngắm trăng trên trời, mãi mãi tưởng niệm, mãi mãi không thể trở về.

*

Đã mấy tháng kể từ khi đến Sudan, tuần sau đội của Trương Nam sẽ về nước báo cáo công tác. Trước khi đi, Trương Nam dẫn Nguyễn Vụ đi dạo chợ lớn trên phố Sudan. Sudan đã hoàn toàn bước vào mùa khô, lượng mưa rất ít, gió nóng mang đầy cát bụi cuốn qua đường phố.

Sau khi tái ngộ, Trương Nam như cái chuông báo thức, chỉ cần không có nhiệm vụ, đến giờ ăn là anh xách đồ ăn từ nhà ăn quân khu đến nơi cô làm việc, tận mắt nhìn cô ăn. Vài ngày tích lũy, gương mặt Nguyễn Vụ đã có chút thịt, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

Đi trên đường, Nguyễn Vụ không mấy hứng thú nhìn dòng khách du lịch trên phố. Cùng với việc tình hình Nam Sudan dần ổn định, du khách đến Sudan cũng ngày càng nhiều, đâu đâu cũng thấy người che khăn mặt.

Nguyễn Vụ dừng lại ở một sạp bán đồ trang sức, cúi đầu chọn mấy viên đá quý trong tủ kính, "Anh Nam, Diểu Diểu sắp kết hôn rồi phải không, anh về nước thì giúp em mang cái này tặng cậu ấy."

Trương Nam nhìn đống đá lòe loẹt đó, bĩu môi, "Em ấy kết hôn thì mỗi người tự tặng quà, anh mang giúp em làm gì, không mang." Từ sau khi tái ngộ ở Sudan, Trương Nam cứ không ngừng bóng gió muốn cô về cùng anh.

Nguyễn Vụ đẩy kính râm trên sống mũi, không trả lời, chuyển chủ đề, "Viên kim cương này độ tinh khiết khá cao, còn hai tháng nữa mới đến ngày cưới, để anh Thanh Doãn tìm một người thợ giỏi làm một bộ trang sức chắc cũng đẹp."

Cô cứ làm ra vẻ "chết cũng không sợ súng", Trương Nam cũng đành bó tay, lén chụp tấm hình cô cúi người chọn kim cương gửi cho Tần Tri Dự: [Diểu Diểu kết hôn mà cô ấy cũng không định về, tôi chịu rồi.]

Tần Tri Dự đang ở nhà, bị ép phải chứng kiến anh trai và chị dâu tình cảm trong bếp, bên cạnh thi thoảng lại vang lên tiếng thở dài của bà Thẩm, rõ ràng là muốn ám chỉ anh nên đồng ý đi xem mắt. Một giây trước khi nhận được tin nhắn, Tần Tri Dự còn đang dùng chuyện muốn đi tu để chặn lời mẹ, nhưng vừa thấy tin nhắn, cả người cứng đờ, sắc mặt tối sầm, khiến bà Thẩm giật nảy mình, sợ con trai bây giờ sẽ lập tức lên chùa thật.

Kết quả, Tần Tri Dự nhìn chằm chằm điện thoại không nhúc nhích, bà hơi nghiêng đầu nhìn thử, thấy trên màn hình là Nguyễn Vụ chỉ lộ một bên mặt, phần cằm đã nhọn hoắt.

"Con bé này sao lại gầy đến mức này rồi?" Tần Tri Dự tặc lưỡi, tắt màn hình điện thoại, thản nhiên nói, "Bà Thẩm từ bao giờ có thói quen xem trộm điện thoại người khác vậy? Hay là do tra điện thoại ba con thành quen rồi? Phản xạ có điều kiện à?" Trước sân có một đồng nghiệp của Bí thư Tần, cháu nội biết nói rồi mà vẫn tán tỉnh nữ sinh viên xinh đẹp mới đến, thế là bay luôn cái mũ cán bộ.

Thẩm Tinh Nghilàm bộ giận dỗi, giơ tay vỗ vai anh một cái: "Thằng nhóc chết tiệt, mẹ quan tâm đến chuyện tình cảm của con cũng không được à? Mẹ có bắt con đi xem mắt đâu, chỉ là thấy con bé Mãn Mãn còn lâu mới về, biết đâu con đi xem mắt rồi chọc nó tức, nó lại quay về đánh con một trận cũng nên!"

Hai người nói chuyện không hề nhỏ tiếng, khiến Bác Chiêu Nhiên, vợ của Tần Tri Hàng đang ở trong bếp chú ý: "A Hàng, mẹ có đánh A Dự không đó?"

Tần Tri Hàng vừa nghĩ đến chuyện năm ngoái Tần Tri Dự châm chọc chuyện anh bị ngủ xong rồi bị đá là lại tức, liền nhét nửa quả dâu tây mà vợ ăn dở vào miệng mình, hờ hững liếc về phía phòng khách: "Bị đánh là đáng đời, em quan tâm nó làm gì?"

Bên này, bà Thẩm thấy anh ôm điện thoại kỹ như vậy, hừ lạnh một tiếng rồi quay vào bếp tiếp tục giục cưới.

Tần Tri Dự đợi mẹ vào bếp rồi mới lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ gửi đi:

[Không phải ngày nào cô ấy cũng ăn ngon mặc đẹp do cậu phục vụ à? Sao vẫn gầy thế này?]

Chờ mãi không thấy trả lời, anh nghĩ chắc tín hiệu bên Sudan không tốt, cũng không để tâm lắm.

*

Chẳng phải tín hiệu không tốt gì, chỉ là không muốn trả lời.



Trương Nam nhìn tin nhắn của Tần Tri Dự và khoản chuyển khoản sáu con số trên điện thoại, khẽ nhướng mí mắt một cách lạnh lùng: "Mãn Mãn, chọn xong chưa? Thích cái nào anh mua hết cho em, không chừa cái nào."

Cho cậu giả làm đại gia, cho cậu mạnh miệng, cho cậu tiêu tiền không biết xót...



Cô không nói muốn, cũng không nói không muốn, chỉ cứ nheo mắt nhìn mãi, thần sắc khó hiểu.

Cô ở bên anh hơn trăm ngày đêm, biết bao đêm gối đầu cùng ngủ, chỉ một sợi dây đỏ mà thôi, sao có thể không nhận ra là của anh ấy?

Trương Nam đút một tay vào túi quần, chỉ tay về phía Nam Sudan: "Lúc đầu anh tưởng sẽ gặp được em ở chặng đầu tiên là Nam Sudan, ai ngờ nhầm lẫn, anh đến Nigeria, em lại không ở Nam Sudan lâu, quay người là đến Kenya."

"Có khi anh vừa tới, thì em đã rời đi rồi." Giọng anh vang lên dưới ánh nắng gay gắt như có ẩn ẩn nỗi đau.

Nguyễn Vụ ngắt lời: "Anh Nam, tuần sau về nước, quay về đơn vị đi."



Mái tóc bay lên, rồi dính lại vào gò má ươn ướt, sau đó lại bị gió hong khô rồi cuốn đi.

"Anh Nam, em cam tâm tình nguyện bị mắc kẹt ở đây." Giọng cô rất nhỏ, hai cổ tay từ lúc nào đã quấn lấy nhau hai sợi dây đỏ y hệt nhau.

Cô quay người, bước về phía xe, giơ cao cánh tay, chiếc khăn đỏ theo tay tung bay.

Ánh chiều tà chiếu lên người cô, tựa như được dát một lớp vàng mỏng.

"Anh Nam, thượng lộ bình an."

Họ mỗi người giữ trong lòng một chuyện, mập mờ không rõ, rồi cứ thế chia ly.



Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Story Chương 67
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...