Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 66

81@-

Thoáng cái, Nguyễn Vụ đã ở Nigeria gần nửa năm. Đội phó trước kia và người yêu chuẩn bị đi du lịch kết hôn, Nguyễn Vụ thay vị trí của đội phó.


Từ khi Mia rời đi, cô lại bắt đầu mất ngủ triền miên, ánh mắt luôn u ám mờ mịt, thỉnh thoảng rơi nước mắt. Cảm quan của cô dần trở nên tê liệt, ngoài chuyện phẫu thuật ra thì hầu như chẳng để tâm đến điều gì. Cô cố tình cắt giảm liên lạc với Kinh Cảng, viện cớ bận rộn để chống chế. Ảnh đính hôn của Thư Diểu được gửi từ bên kia đại dương đến cho cô, đám người trong khu đại viện đều đứng cạnh hai người, mặc vest chỉnh tề, Tần Tri Dự cũng có mặt. Hai chỗ ngồi cạnh anh bị bỏ trống, trên đó bị Thư Diểu nguệch ngoạc vẽ hình vẽ đơn giản của Trương Nam và Nguyễn Vụ.


Mặt sau bức ảnh là chữ viết tay của Thư Diểu: [Anh Nam vì bảo vệ đất nước nên không về được thì mình hiểu!!! Vậy còn cậu sao không xin nghỉ phép bay về nhìn mình một cái!! Châu Phi thiếu mỗi mình cậu làm bác sĩ hả???]

Từng câu từng chữ đều là giận dỗi. Đúng lúc Nguyễn Vụ định cất ảnh đi, cô thấy chữ cái nhỏ "Y" ở góc — nét chữ y hệt với chữ khắc trên chiếc bật lửa, là của anh ấy viết.


Không lâu trước, Nigeria vừa kết thúc một đợt xung đột, Trần Tĩnh không may bị thương. Nguyễn Vụ đích thân dẫn đội cứu viện đến tăng cường cho bệnh viện, lực lượng gìn giữ hòa bình của các nước khác cũng đóng quân gần đó. Khi đi qua khu khám bệnh, một binh sĩ người Anh cao gầy nhìn thấy gương mặt nghiêng lạnh lùng của Nguyễn Vụ liền ngẩn ra. Anh ta vội vã chạy đến giữ lấy tay cô, hấp tấp nói: "Anh trai cô đang tìm cô, đã lâu lắm rồi."


Nguyễn Vụ nhíu mày, ra hiệu cho người phía sau đi chuẩn bị phòng mổ trước, rồi khẽ nói: "Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không có anh trai."


Người lính Anh đứng đó, ánh mắt đầy suy nghĩ nhìn theo bóng lưng cô. Cô rõ ràng giống hệt người trong tấm ảnh.


Khi vết thương của Trần Tĩnh không còn đáng ngại, họ lại tiếp tục hành trình từ Nigeria đến Sudan.


Khí nóng từ thủ đô Khartoum ập tới khiến Nguyễn Vụ phải vội vàng lục tìm khăn choàng trong túi. Lúc này đang là mùa hè ở Khartoum, những cơn gió nóng quét qua toàn Sudan, sa mạc Sahara cũng bắt đầu động đậy, một lớp bụi cát mỏng phủ lên toàn bộ mặt đất.


Nhân viên tiếp đón của Sudan điều hai chiếc xe. Máy lạnh trong xe có lẽ bị cái nóng bốn mươi độ thiêu đốt đến tê liệt, gió phả ra cũng mang theo hơi nóng, cuốn theo bụi đất khiến người ta cay mắt nghẹt mũi. So với Nam Sudan, trị an ở Sudan tốt hơn nhiều, các quầy hàng ven đường cũng rất nhộn nhịp.


Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ sân bay, khi bước xuống từ xe, Nguyễn Vụ vẫn bị cái nóng thiêu đốt đến nghẹt thở. Cô kéo chiếc vali nặng trịch về ký túc xá, mở chiếc quạt nhỏ mua ở Nigeria hướng thẳng vào vầng trán đang lấm tấm mồ hôi mà thổi, đôi má trắng nhợt hơi hóp lại ửng đỏ, không ngừng l**m môi.


Ngay cả gió từ quạt cũng nóng, cô không chịu nổi nữa, cầm đồ vệ sinh cá nhân đi thẳng vào phòng tắm. Vừa tắm xong nước lạnh đã bị Trần Tĩnh kéo đi uống bia lạnh, bảo là lực lượng gìn giữ hòa bình bên cạnh nghe nói bên họ có hai bác sĩ Trung Quốc nên gửi tặng.


Một ngày bôn ba, thêm tắm nước lạnh, lại uống bia ban đêm — kết quả là đêm đó Nguyễn Vụ lên cơn sốt cao. Ngoài lần bị bắn vào ngực, thì đây là lần thứ hai cô bị bệnh kể từ khi sang châu Phi. Bệnh lần này đến dữ dội, khiến cô sụt cân thấy rõ. Đôi mắt vốn đã u ám giờ càng trở nên vô hồn.


Đội trưởng Trần Tĩnh tỏ ra rất nghiêm túc, vung tay tịch thu hộp thuốc của cô, bảo bao giờ cô lấy lại cân nặng như trước khi bệnh thì mới cho làm việc lại. Nguyễn Vụ cãi vài câu, kết quả là bị Trần Tĩnh mắng thêm, còn nói cô là bác sĩ thì càng phải tuân thủ y lệnh.


Trương Nam vừa lái chiếc jeep từ Nam Sudan trở về. Bên đó vài nhóm phản động ngày càng lộng hành, hô hào lật đổ chính quyền Nam Sudan, âm mưu khơi mào chiến tranh lần nữa. Trương Nam đã báo cáo lên cấp trên, đàm phán với lãnh đạo Nam Sudan, sau đó một mình cầm súng tiêu diệt hang ổ của chúng.


Vừa trở lại căn cứ, Trương Nam liền chỉ đạo vài lính mới chuyển "lương thực" mang về từ Nam Sudan xuống bếp. Lực lượng gìn giữ hòa bình ở Sudan không bằng trong nước, nguồn tiếp tế quốc tế thường chập chờn. May mà Trương Nam có một cậu bạn giàu có, năm nào cũng chuyển cả đống tiền cho anh, nhờ cải thiện bữa ăn, cũng tiện thể ghé qua nhiều nơi hơn, cố gắng sớm tìm được Mãn Mãn.



Miệng của Thư Diểu hiếm khi kín như vậy, Phó Thanh Doãn đã nhiều lần chuốc rượu đến mức cô say mèm hoặc nhân lúc cô đang mơ hồ trên giường, luôn bất ngờ hỏi "Mãn Mãn rốt cuộc đang ở đâu?". Sau vài lần như thế, Thư Diểu bắt đầu nghi ngờ, đổi cả mật khẩu điện thoại, còn sắm thêm một máy phụ, không nói thêm một lời.


Trương Nam nhìn các tân binh chuyển hết đồ vào bếp, rồi đi thẳng lên tầng hai tìm đội trưởng Tống để báo cáo công việc. Người đàn ông cao lớn mặc quân phục rằn ri, gương mặt nghiêm nghị, giọng điệu cũng rất nghiêm chỉnh khi miêu tả tình hình Nam Sudan.


Đội trưởng Tống nghe xong, vỗ vai Trương Nam đầy hài lòng, không ngừng gật đầu:


"Tiểu Nam, thoáng cái cậu đã ở đội gần hai năm rồi. Sắp tới đội gìn giữ hòa bình sẽ luân chuyển đợt mới. Cậu đã hai năm liên tục tham gia nhiệm vụ ở châu Phi, lý lịch đã quá phong phú. Giờ điều cậu về quân khu, thăng hàm thiếu tá, tham gia huấn luyện đặc chủng, còn có ích hơn là cứ ở biên giới mỗi ngày. Quân khu mấy lần gửi công văn đòi người rồi."


Trương Nam đứng thẳng tắp, nghiêm túc giơ tay chào, đáp: "Cảm ơn đội trưởng Tống, nhưng ngài cũng biết tôi đến châu Phi vì chuyện gì. Nếu chưa tìm được em gái, tôi sẽ tiếp tục tìm, đến khi nào tìm được thì thôi!"


Đội trưởng Tống lắc đầu liên tục, mím môi, quay người quát: "Cậu sao cứ cố chấp thế! Con gái của Nguyễn Minh Gia mà cậu nghĩ cứ tìm là ra à?"


"Châu Phi chỉ lớn bấy nhiêu thôi, chỉ cần cô ấy chưa rời đi, nhất định sẽ gặp được."


Trương Nam cười với đội trưởng Tống rồi quay người xuống nhà ăn lấy cơm.


Lúc đang ăn trong căn-tin, Trương Nam ăn rất nhanh, bất ngờ có một tân binh mới nhập ngũ năm nay ngồi xuống bên cạnh anh, tên là Lưu Thành, tính tình lém lỉnh.


"Đội trưởng Trương, anh có biết không? Ở hội Chữ thập đỏ bên cạnh doanh trại mình có một nhóm bác sĩ mới đến từ Nigeria, trong đó có một bác sĩ nữ người Trung Quốc, đẹp cực kỳ luôn!" Lưu Thành giơ ngón cái lên, thao thao kể chuyện lúc đi đưa đồ cho đội cứu trợ.


Trương Nam liếc cậu ta một cái, cầm cốc nước lên, đôi lông mày dài khẽ nhướng: "Cậu gặp rồi à?"


"Chưa đâu." Lưu Thành không ngại ngùng đáp, cởi chiếc áo thun ướt đẫm dính chặt trên lưng, lộ ra tấm lưng trần: "Lúc tôi đến thì bác sĩ Nguyễn đang nghỉ trong ký túc xá, tôi chỉ nghe mấy người trong đội họ nói, cực kỳ xinh!"


Khi bất ngờ nghe đến chữ "Nguyễn", Trương Nam hơi sững lại một giây, rồi lập tức dâng lên một trực giác mãnh liệt — chắc chắn là cô ấy. Vừa xinh đẹp lại họ Nguyễn, bác sĩ người Trung Quốc, ngoài Nguyễn Vụ thì còn có thể là ai?


Anh vội vã buông một câu: "Ăn hết phần cơm của tôi nhé, tôi có việc gấp, giúp tôi xin phép lão Tống." Rồi nhanh chóng chạy sang bên cạnh, đến xe cũng quên lấy.


Dù doanh trại đóng bên cạnh Hội Chữ thập đỏ, nhưng ở Sudan hiếm có kiến trúc cao tầng hoàn chỉnh, Trương Nam cứ thế chạy băng qua mà chẳng để tâm đến khoảng cách xa. Đôi giày quân đội sải bước, nặng nề đạp lên mặt đất phủ đầy bụi vàng, làm bụi cát mù mịt bay lên.


Phía xa là một vùng sa mạc rộng lớn, mặt trời đang l*n đ*nh, ánh nắng gay gắt làm người ta khô cổ khát nước, hai bên đường chỉ lác đác vài cây trơ trụi. Trương Nam không màng bước chân đã loạng choạng, chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.



Anh hít sâu một hơi, nhìn tòa nhà Hội Chữ thập đỏ ngay trước mắt, kiên quyết bước vào. Trong sân vắng vẻ, vài tình nguyện viên đi ngang đều vô thức liếc nhìn người đàn ông cao lớn mặc quân phục.


Trần Tĩnh đang cầm tập hồ sơ đi ngang qua, vô tình ngẩng đầu thấy người đàn ông đứng giữa sân với dáng vẻ mệt mỏi, nhận ra huy hiệu quốc kỳ trên vai anh ta, liền chủ động bắt chuyện: "Đồng chí, tìm người sao?"


Trương Nam đứng thẳng người, vẻ mặt đầy do dự, đứng vững nhưng khẽ run, sau một hồi đắn đo, anh nhắm mắt lại, nuốt nước bọt mấy lần rồi hỏi khẽ, giọng căng thẳng: "Xin hỏi... ở đây có bác sĩ người Trung Quốc tên là Nguyễn Vụ không?"


Anh không dám mở mắt. Mấy giây chờ câu trả lời của Trần Tĩnh như dài cả thế kỷ. Cho đến khi nghe thấy một tiếng "Ừ" chắc nịch, Trương Nam lập tức xúc động túm lấy vai Trần Tĩnh, lắp bắp: "Mãn Mãn... À không, Nguyễn Vụ, cô ấy đâu rồi?"


Nói xong, dường như vẫn chưa tin, anh run rẩy lấy điện thoại ra chỉ vào ảnh của Nguyễn Vụ, xác nhận lại lần nữa: "Là cô ấy phải không?"


"Đúng vậy." Trần Tĩnh nghi hoặc nhìn người đàn ông lạ mắt đang chớp mắt liên tục, rồi hỏi lại: "Xin hỏi, anh là gì của cô ấy?"


Trương Nam vẫn hơi chậm nửa nhịp, trong tai vẫn vang lên tiếng xác nhận của Trần Tĩnh. Anh hít sâu vài lần, giọng khản đi: "Cô ấy có ở đây không?"


"Không, cô ấy ở bên sông, anh đến đảo Đê Thổ mà tìm."


Tại đây, sông Nile Trắng từ Uganda và sông Nile Xanh từ Ethiopia giao nhau, dòng nước xanh và nước đỏ ngầu màu gỉ sắt hòa quyện trong hoàng hôn, hai dòng sông tưởng chừng tách biệt lại lạ kỳ nhập lại làm một, trở thành sông Nile nuôi dưỡng phần lớn sa mạc Sahara.


Nguyễn Vụ đang ngồi bên bờ đê, gió nóng thổi tung mái tóc buộc sau đầu. Trên phiến đá cạnh chân cô là chiếc khăn choàng màu xanh cobalt Mia từng mua tặng. Cô mặc váy dài màu be mỏng manh, làn khói mỏng phả ra từ mũi tan biến theo gió.


Trương Nam lái xe mượn từ Trần Tĩnh đến đảo Đê Thổ. Bờ sông hoang vu không ai qua lại. Hầu như không tốn chút sức nào, anh đã thấy Nguyễn Vụ đang ngồi trên phiến đá hút thuốc.


Anh bước đi rất chậm, từng bước một, như dòng Nile chảy mãi không ngừng, vượt qua sa mạc, núi đá, rừng rậm, thác nước. Anh vượt qua Nigeria, Nam Sudan, Somalia, Ethiopia, cuối cùng đến được Sudan.


Lúc Trương Nam đứng phía sau chếch bên trái Nguyễn Vụ, điếu thuốc trên tay cô vừa cháy hết. Như điểm cuối của sông Nile Trắng và Nile Xanh cuối cùng nhập thành điểm khởi đầu của dòng Nile.


Anh khó khăn cất tiếng gọi tên cô, giọng nhẹ như sắp tan trong gió: "Mãn Mãn."


Tay cô đang mở bao thuốc bỗng khựng lại, tự giễu nghĩ sao lại có thể nghe thấy giọng người xưa ở chốn thế này. Cô cụp mắt xuống, định cầm bật lửa bên phiến đá lên, nghĩ ngợi mông lung xem tối nay làm sao dụ được Trần Tĩnh cho vài viên thuốc an thần. Từ sau trận ốm kia, Trần Tĩnh không chỉ tịch thu hộp thuốc của cô mà còn lục sạch cả thuốc an thần, như thể bắt cô cai thuốc.


Từ xa lại vang lên một tiếng cười khẽ, khàn khàn: "Mãn Mãn."



Nguyễn Vụ không dám tin quay đầu lại, điếu thuốc rơi khỏi tay, rơi xuống dòng sông rồi bị cuốn đi. Trong khoảnh khắc cô quay lại, hai mắt của người đàn ông tám thước phong trần đỏ hoe, sống mũi cay xè.


"Anh Nam..." Cô khẽ gọi tên anh, cố điều chỉnh cảm xúc, cố nở nụ cười dù khóe môi run rẩy, ánh mắt hoang mang và cay xè. Sau cùng, đôi vai cô buông thõng, lặng lẽ đứng dậy.


Trương Nam ở biên giới hai năm, lại thêm ba năm ở quân khu. Biểu cảm trên khuôn mặt cô mờ mịt, từng đợt nóng từ xích đạo quất lên người họ. Đôi mắt từng long lanh giờ như giếng cạn, dần dần khô héo. Má hóp lại, chiếc váy sờn cũ lủng lẳng trên người, xương quai xanh nhô lên rõ rệt, như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào dưới ánh hoàng hôn có gió.


Cô ấy không ổn chút nào. – Đó là trực giác đầu tiên của Trương Nam.


"Ừ!" Trương Nam vội lau nước mắt, đáp một tiếng thật to, rồi lao tới ôm chầm lấy cô, ôm chặt đến mức đau cả người.


"Gầy quá rồi, cũng đen đi nữa." Giọng anh run rẩy, nước mắt rơi vào hõm vai Nguyễn Vụ, nóng hổi in sâu trong tim cô. Những lời quan tâm ấy như tuyết đè gãy cành cây, làm nứt toác sự kiên cường cô gồng gánh suốt nửa năm qua.


Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần tới. Nguyễn Vụ cứ thế ngồi cạnh Trương Nam, lặng lẽ nhìn anh hút hết điếu này đến điếu khác.


Gió bên bờ sông thổi từng đợt, Nguyễn Vụ rùng mình kéo khăn choàng lên vai, khẽ lắc nhẹ: "Em đói rồi, anh Nam."


Nghe cô bất chợt nói đói, mắt Trương Nam lại cay xè. Lời nói quen thuộc, người cũng quen thuộc, cứ như họ chưa từng rời xa, như thể họ vẫn sống ở Kinh Cảng. Anh ngửa cổ cố nặn ra nụ cười: "Đi thôi, anh Nam dẫn em đi ăn cơm."


*


Trên đường về doanh trại, Trương Nam liên tục gọi điện.


"Lưu Thành, mau nhóm bếp lên, mang hết hải sản mấy hôm trước tôi gom được ra, bảo lão Ban trưởng nấu hết đi, nấu ngon vào! Cả mấy món đặc sản dưới đáy rương nữa, làm luôn cho tôi!"


"Lão Tống có ở đó không? Không à? Thế càng tốt, đỡ tốn một phần lương thực."


Nhìn thấy Trương Nam bận rộn chạy tới chạy lui, trong lòng Nguyễn Vụ chẳng biết là cảm giác gì. Có mấy lần cô lấy hết can đảm định hỏi anh mấy năm qua sống có tốt không, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô cụp mắt xuống, nắm chặt chiếc bật lửa trong tay ẩm ướt, rồi quay đầu nhìn sợi dây đỏ bạc màu và chiếc nhẫn trên cổ tay mình. Cô âm thầm trách bản thân vì sao không mang túi xách theo — những món đồ cũ kỹ dễ thấy ấy như đang sáng chói tuyên bố rằng cô vẫn không thể quên được chuyện xưa.


Cô chậm rãi giấu chiếc bật lửa dưới tà váy dài, rồi lén liếc Trương Nam đang tập trung lái xe, xác nhận rằng anh không phát hiện ra hành động của mình. Để chắc chắn hơn, Nguyễn Vụ giấu bàn tay trái ra sau lưng, nhanh chóng tháo nhẫn và sợi dây đỏ ra, cùng với chiếc bật lửa, nắm chặt trong lòng bàn tay.


Trương Nam nắm chặt vô-lăng, khóe mắt bắt gặp hành động nhỏ của cô, bật cười không thành tiếng, tâm trạng trở nên vui vẻ đến kỳ lạ. Trong đầu anh đã nghĩ đến việc tối nay phải gọi điện báo tin cho từng người một.



Sau khi xuống xe, Nguyễn Vụ cuộn những thứ trong tay vào chiếc khăn choàng rồi đi theo sau Trương Nam bước vào nhà ăn của doanh trại.


Trên chiếc bàn không lớn bày đầy các món ăn Trung Hoa, toàn là những món mà Nguyễn Vụ thích ăn.


Tay Trương Nam không ngừng bóc tôm cho cô, còn cạy vỏ cua: "Hải sản bên đây cũng chỉ tạm thôi, đợi em về nhà, anh sẽ đưa em đi ăn sạch hải sản ở Khúc Hải."


Đã gần bảy năm rồi cô không được ăn món Trung đúng vị. Nguyễn Vụ ăn uống không còn nhã nhặn như xưa, không ngừng gắp thức ăn — đây là bữa ăn nhiều nhất của cô suốt nửa năm nay. Cô không đáp lại lời lấp lửng của Trương Nam, sau khi ăn no thì cầm đũa lơ đãng xếp lại vỏ cua.


"Anh, em no rồi, muốn về trước." Cô sợ ở cạnh Trương Nam lâu sẽ lỡ lời để lộ điều gì, nên vội vã rút lui. Xui xẻo thay, lúc ra khỏi nhà ăn thì bị người khác vô tình va vào, chiếc khăn choàng rơi xuống đất, những thứ giấu bên trong cũng rơi vãi đầy đất. Cô hoảng hốt ngồi xuống nhặt, cảm giác ánh mắt của Trương Nam như kim châm sau lưng, chỉ muốn khóc mà không khóc được.


*


Sau khi Nguyễn Vụ rời đi, Trương Nam cúi mắt xuống, bấm gọi điện thoại.


"A Dự, tìm được rồi."


Tín hiệu điện thoại ở Sudan không tốt, âm thanh chói tai rè rè, trong tai nghe vang lên giọng nói dửng dưng của Tần Tri Dự: "Tìm thấy gì?"


Trương Nam đảo mắt, nghe thấy âm thanh lật giấy trong tai nghe, nghiến răng nói: "Nguyễn Vụ."


Đầu dây bên kia im lặng, tín hiệu ổn định dần, tiếng rè biến mất. Hắn hỏi: "Cô ấy ổn không?"


"Không ổn. Đen hơn, gầy hơn, gió thổi là ngã, tinh thần cũng không tốt, trông tệ lắm."


Nghe giọng thấp trầm của Trương Nam, Tần Tri Dự như bị cú sốc nặng, cảm xúc trầm xuống: "Tiểu Nam, tôi sợ."

Sợ rằng tình trạng của cô còn tệ hơn tưởng tượng, sợ nửa năm qua cô đã trải qua chuyện gì quá sức chịu đựng, sợ cô tự giam mình ở vùng đất nghèo khổ này, sợ cô không trở lại, và sợ cô càng ngày càng tệ.


Trương Nam khẽ thở dài một tiếng mà gần như không nghe thấy, trong lòng ngổn ngang: rốt cuộc là phải sợ đến mức nào, mới khiến một Tần thiếu gia kiêu ngạo không chịu khuất phục phải thốt lên chữ "sợ".


Cũng đâu phải chỉ mình anh sợ — mỗi ngày Nguyễn Vụ còn ở lại châu Phi, lòng mọi người lại càng bất an thêm một ngày. Bất kể ai trong bọn họ nhắc đến người con gái nhà họ Nguyễn ấy đều không tránh khỏi thở dài tiếc nuối — con gái của nhà tướng quân, và rồi lại nhớ đến vị thiếu gia nhà họ Tần buồn bã cô đơn, cùng những bữa cơm chẳng bao giờ đủ mặt người nữa.


Từ ngày cô đặt chân đến Nam Sudan, bất kể ai đi qua chùa Đàm Thác, dù bận đến mấy cũng sẽ dừng bước cầu một lời bình an cho cô.


Trong lư hương giữa đại điện chùa Đàm Thác chôn giấu là nỗi lo lắng treo trên đầu tim của họ. Các vị thần phật cao cao tại thượng, khói hương quanh quẩn — đó chính là sự quan tâm và nhớ nhung không tan biến theo thời gian của họ dành cho cô.


Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng Story Chương 66
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...