Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)

91@-
Hai người nói chuyện rôm rả cả ngày, không để tâm đến thư đồng ngoài cửa. Hắn không dám vào, nhưng người trong phủ tới, quản gia bảo hắn gọi lão gia.
 

Thư đồng gọi khẽ hai tiếng, Cung Hi Nhiên từ bên trong đáp vọng ra, "Ngươi chờ một lát."
 

Hai người vẫn ngồi trong phòng nói chuyện, nhưng không lâu sau, tiếng bước chân hối hả tiến về phía bọn họ, khiến cả hai sực tỉnh. Cung Hi Nhiên vội tới bên cửa sổ, thấy binh lính áp giải quản qua con đường mòn dẫn tới viện.
 

Cung Hi Nhiên kinh hãi biến sắc, Tần Quyên cũng cau mày nhìn Cung Hi Nhiên.
 

Hai người đương nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
 

Cung Hi Nhiên định đi ra ngoài nhưng Tần Quyên đã túm tay hắn lại.
 

"Ngươi có biết vì sao chúng tới không? Ra ngoài như thế đã có chuẩn bị gì chưa?"
 

Tần Quyên thực ra chỉ muốn nhắc nhở hắn. Cung Hi Nhiên suy tư một lát rồi nói, "Ta cứ đi trước đã. Ngươi vào nhà đi, không có việc gì thì đừng ra."
 

Cung Hi Nhiên đi ra nói chuyện với đám qua binh một lúc, sau đó quan binh cũng dẫn hắn đi. TRước lúc rời đi, Cung Hi Nhiên đảo mắt về phía cửa sổ, ý nói Tần Quyên đừng ra mặt.
 

Sau khi quan binh rời Cung phủ, Tần Quyên hỏi quản gia rốt cuộc có chuyện gì? Cung Hi Nhiên không phải là quan ở thành Ban sao? Cớ sao lại bị lính bắt?
 

"Chuyện lão gia buôn gạo bị người ta tố giác." Quản gia khàn giọng đáp.
 

"Hóa ra ông biết tiếng Hán." Tần Quyên kinh ngạc.
 

Vốn dĩ chuyện Cung Hi Nhiên bán gạo cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng mà việc làm ăn của hắn quá phất, cản trở đường kiếm cơm của người khác.
 

Chẳng những thế, có vẻ như gần đây, Cung Hi Nhiên đã vô tình chọc phải quân doanh nào đó trong một vụ buôn bán.
 

Tần Quyên không thu được bao nhiêu tin tức từ quản gia. Về lý mà nói, Cung Hi Nhiên phải lường đến hết những chuyện này rồi mới đúng. Nhưng ban nãy quản gia nói là tố giác....
 

Tố giác chuyện gì? Có thật chỉ là chuyện buôn gạo không? Hắn cứ có cảm giác, ngoài buôn gạo ra, Cung Hi Nhiên còn làm gì đó khác nữa.
 

Đến tận tối hôm ấy, Cung Hi Nhiên vẫn chưa về. Người trong phủ bắt đầu luống cuống.
 

Tần Quyên chờ có người nào đó báo cho hắn biết sự thật. Hắn tin quản gia trong phủ và cả tỳ nữ người Quách Nhị kia chắc chắn biết được ít nhiều.

 

Hắn không hỏi là vì sợ kinh động đến tẩu phu nhân đang mang thai, hắn chỉ chờ người ta đến nói cho hắn.
 

Nhưng chờ đến tận khuya vẫn không có ai tới tìm.
 

Xem ra chuyện này không đơn giản nên người của phủ mới đề phòng hắn, giữ kín như bưng.
 

Tần Quyên không khó chịu, dù sao trong phủ này cũng có người bị lừ như hắn.
 

Hắn tưởng mình cứ ngủ một giấc đến sáng là quên, dù sao cũng không phải chuyện của mình, nhưng tới nửa đêm thì tỉnh và không ngủ lại được nữa.
 

Hắn quyết định ngồi dậy mặc quần áo, trèo lên xà nhà.
 

Theo trí nhớ, hắn lần mò đến phủ quan ở thành Ban, phát hiện ra ở phủ quan lúc này có một đội quân cùng một vị tướng quân.
 

Hắn không quen tướng quân này, nhưng biết người đang bị trói bằng xích sắt trước mặt tướng quân, chính là Cung Hi Nhiên.
 

Thấy vậy, Tần Quyên có chút kinh hoảng.
 

Cung Hi Nhiên không những chọc phải quân Mông Cổ, mà là hẳn một vị tướng quân.
 

Cụ thể ra sao thì phải nghe ngóng một chút.
 

"Cung Hi Nhiên, ngươi còn không chịu nhận?" Tướng quân kia ngáp một cái, dường như có chút mệt mỏi. Hắn đứng dậy khỏi ghế, đi tới chỗ xích sắt, bàn tay tóm chặt cằm Cung Hi Nhiên.
 

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Cung Hi Nhiên cũng đủ biết người này dùng bao nhiêu sức lực.
 

"Nói! Ta giữ cái lưỡi của ngươi chỉ để ngươi khai hết mọi chuyện ra!" Tướng quân kia quát khẽ, nhưng Cung Hi Nhiên vẫn nín thinh.
 

"Ngươi vãn cứng đầu đúng không? Lão tử muốn xem xem ngươi gan lì hơn hay người trong phủ ngươi gan lì hơn. Người đâu!" Tướng quân hô lớn.
 

"Đến Cung phủ, giết toàn bộ...."
 

"Không, xin đừng...." Bấy giờ Cung Hi Nhiên mới lên tiếng.
 

Tướng quân nheo mắt cười, nhướn mày, "Ồ, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao? Lão tử còn đang tưởng ngươi câm đấy."

 

Hắn vỗ vỗ gương mặt Cung Hi Nhiên, "Vậy thì khai ra, ngươi có quan hệ gì với vương thất Đại Lý?"
 

Nghe câu này, đến cả Tần Quyên cũng sững sờ. Cung Hi Nhiên là người của vương thất Đại Lý sao? Không thể nào. Đã nhiều ngày nay, qua những cuộc nói chuyện, hắn biết Cung Hi Nhiên hẳn là trọng thần Tống quốc được cài vào Quách Nhị mới đúng.
 

Cung Hi Nhiên cười lớn, "Hạ quan đã nói rồi, chỉ có buôn bán với người Đại Lý thôi, không quen biết vương thất Đại Lý....."
 

"Những người kia trước khi chết đã khair a, ngươi đã thư từ qua lại với vương thất Đại Lý hơn 2 năm nay, vậy mà dám nói không có quan hệ với bọn họ?" Nam nhân đạp một cái vào người Cung Hi Nhiên.
 

Cung Hi Nhiên thổ huyết, cơ thể co quắp.
 

"Không hề....Mấy tên mà ngài giết.....Chúng có thù với hạ quan, nên mới cố ý......Hạ quan tham tiền tiếc mạng, tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy....Nếu ngài điều tra cẩn thận thì sẽ biết vì sao hạ quan đến Quách Nhị. Hạ quan không thể là người của vương thất Đại Lý được...." Cung Hi Nhiên hổn hển nói.
 

Tướng quân kia không biết, nhưng Tần Quyên biết chắc chắn Cung Hi Nhiên đang nói dối. Khi nói dối, người ta thường nói chậm để suy nghĩ xem tiếp theo phải nói câu gì. Mỗi lần Cung Hi Nhiên kiếm cớ khi Cung phu nhân nổi giận cũng biểu hiện như vậy.
 

Tướng quân sai người của phủ quan mang lý lịch của Cung Hi Nhiên tới.
 

Trên lý lịch viết, Cung Hi Nhiên hại chết một công chúa thuộc vương thất Đại Lý, đáng lẽ phải bị tống giam nhưng lại trốn tới Quách Nhị.
 

"Chỉ vì chuyện này mà muốn lão tử tin ngươi? Ai biết thứ này có phải ngươi làm giả không?" Tướng quân vung tay, ném xấp giấy xuống đất.
 

"Nếu ngươi không giở trò thì làm sao đã có thâm thù đại hận với vương thất Đại Lý như thế mà còn buôn gạo được với Đại Lý. Còn già mồm nói lão, ta sẽ lập tức sai người tra hỏi từng tên trong phủ của ngươi."
 

Cung Hi Nhiên lại cười, "Thiên hạ đều vì kiếm lợi mà, hạ quan trời sinh tính xa hoa lãng phí, kiếm nhiều tiền cũng chỉ để bù cho khoản chi tiêu....Tướng quân thà tin mấy người chết chứ không tin hạ quan, thế thì hạ quan cũng chẳng biết nói gì hơn. Nếu ngài nhất quyết đem tính mạng người của Cung phủ ra uy h**p, hạ quan chỉ đành nhận mệnh."
 

Nam nhân kia nhìn Cung Hi Nhiên chằm chằm. Người của hắn nói Cung Hi Nhiên yêu vợ như mạng, nhưng khi nhắc đến tính mạng của người trong cung phủ, hắn lại tỏ vẻ thấy chết không sờn, khiến người ta nghi hoặc.
 

Nam nhân ngập ngừng một lát, rồi nói với người bên cạnh, "Gọi ....... tới đây."
 

Không lâu sau, một người mặc áo choàng xám trắng bước tới, áo phủ kín toàn thân, mặt được quấn trong vải màn kín mít, không thể nhìn rõ. Ấy thế nhưng chẳng hiểu sao Tần Quyên lại có cảm giác hết sức quen thuộc.
 

Người này không cao, đáng lẽ người vóc dáng không cao mà lại có cảm giác quen thuộc thì Tần Quyên phải nhận ra ngay mới đúng, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra......
 

"Ngươi xem nên làm thế nào?" Tướng quân hỏi người mới tới.
 

"Giết hắn." Người đó không do dự, nói thẳng.

 

"Hả? Vì sao?" Tướng quân hỏi.
 

Người áo xám đáp, "Tướng quân thử cho người đến Cung phủ mà xem, hạ quan cam đoan bây giờ nơi đó đã vườn không nhà trống."
 

"Sao? Nói vậy tên này chính là mật thám của Đại Lý?" Tướng quân nói rồi rút đao, chĩa về Cung Hi Nhiên.
 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Quyên phóng ra một con dao nhỏ. Dao đó va vào lưỡi đao của tướng quân, khiến nó lệch đi, cứu được Cung Hi Nhiên một mạng.
 

Lúc tướng quân kịp nhận ra thì Tần Quyên đã nhảy từ trên mái nhà xuống, chặt đứt xích sắt trên người Cung Hi Nhiên.
 

"Ngươi đi mau!" Tần Quyên quát khẽ.
 

Cung Hi Nhiên do dự nhìn Tần Quyên, "Vậy còn ngươi...."
 

"Kệ ta, đi!" Tần Quyên gầm lên, vừa trở tay chống đỡ đòn tấn công hung mãnh của tướng quân.
 

Cung Hi Nhiên không nghĩ nhiều. Hắn phải gánh trên vai tính mạng vô số người. Trong hoàn cảnh này, hắn phải nghĩ cho đại cục, đành bỏ mặc Tần Quyên....
 

Cung Hi Nhiên chạy ra ngoài. Có người ngăn cản, nhưng hắn bất chấp, rút một thanh đao trên giá đao ở phủ quan, chém tới.
 

Ban đầu Mục Hột tưởng người đến cứu Cung Hi Nhiên chỉ là một nhân sĩ giang hồ được thuê, nhưng sau gần 30 chiêu, hắn bắt đầu nhận thấy nội lực âm ỉ trong mỗi đường đao.
 

Hắn nheo cặp mắt sắc bén nhìn Tần Quyên, dường như đang phán đoán xem người trước mặt thuộc bộ tộc nào...Nghĩ vậy, khí huyết trong người hắn càng sục sôi, muốn nghiêm túc chiến một trận với kỳ phùng địch thủ này.
 

Tần Quyên thầm nghĩ không ổn rồi. Hắn không thể bại lộ thân phận. Nếu dùng Tinh Tú đao pháp thì sẽ hại Ninh Bách, mà dùng Bạch Hạc thức thì hại Bá Nha Ngột....
 

Nhưng nếu tên này không chịu buông tha, hắn khó lòng an toàn rời đi được.
 

Tần Quyên bỗng nhớ ra, hắn vẫn có thể thi triển nội lực, vậy thì dùng đao pháp của Hột Nhan thị.
 

Ai bảo Bác Bác Nộ từng sai người giết hắn vài lần? Chớ trách hắn ghi thù.
 

Mục Hột làm sao không nhân ra đao pháp của nhà cữu cữu mình chứ?
 

Rõ ràng tên này không phải người của Hột Nhan thị nhưng biết sử dụng đao pháp Hột Nhan thị. Vẫn có những người ngoài được luyện đao pháp Hột Nhan thị, nhưng nội công pháp thì không thể nào....

 

Mỗi chiêu của Mục Hột đều sắc bén trí mạng, tốc độ ào ào, khiến Tần Quyên chống trả khó khăn....
 

Hắn biết mình phải mau chóng rời khỏi đây, nhưng lòng ham chiến trỗi dậy....Đã lâu hắn không được đánh một cách sảng khoái thế này.
 

Khi thân thể đã mạnh đến một mức độ nào đó thì sẽ có năng lượng dư thừa không thể phát tiết, khiến hấn ham dục, ham chiến hoặc đam mê giết chóc.
 

Cung Hi Nhiên đá văng một binh sĩ, bất ngờ thấy một nhóm người áo đen cưỡi ngựa xông đến.
 

"Mau lên ngựa!"
 

Cung Hi Nhiên biết đó là người của Triệu Hoài Chi đến cứu mình!
 

Hắn vội chạy đến, một người áo đen kéo hắn lên ngựa, những người khác rút đao yểm hộ.
 

Trong phòng, Tần Quyên đã giao chiêu với Mục Hột 40 lần. Mục Hột dần rơi vào thế hạ phong. Lúc này, lính đến nói Cung Hi Nhiên bị người khác cướp đi rồi.
 

Đây là phủ quan, Mục Hột vốn không mang nhiều quân đến, bây giờ muốn truy đuổi cũng không kịp rồi, chỉ có thể hạ lệnh giới nghiêm toàn thành.
 

TRước mắt, cần hợp lực bắt Tần Quyên đã.
 

Tần Quyên không có ngựa, dù chạy cũng dễ đuổi theo.
 

Lúc đám binh lính tiến đến vây quanh, Tần Quyên nghĩ phen này mình không thoát được rồi....
 

Dù khi quyết đấu với tướng quân, hắn ở thế thượng phong, nhưng nếu nhiều tên cùng lên một lúc thì có chạy đằng trời....
 

Bất chợt, hắn chú ý đến người mặc áo xám trắng đằng kia. Hắn lập tức vọt đến, khống chế tên này....
 

Trong nháy mắt hắn đã ghì được cổ người đó.
 

Cảm giác quen thuộc bỗng nhiên ùa đến.
 

Kẻ này gầy yếu, không cao, ít nói, làm hắn nhớ đến một người.
 

Là thiếu niên dịu dàng hay cười năm đó.
 


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...