Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
184@-
Ánh mắt Tần Quyên đảo qua như thể sẵn sàng giết người.
Cung Hi Nhiên ro rúm cả lại. Sao vậy? Hắn lại đắc tội vị này à? Ban nãy còn vừa nói cười thân thiết cơ mà?
Tần Quyên hỏi, "Mấy ngày nay Triệu Hoài Chi có báo tin cho ngươi không?"
Cung Hi Nhiên đáp, "5 ngày trước y có đến tìm ta. Ngươi hỏi tin tức gì của y?"
Tần Quyên ngẩn người, hắn còn tưởng Triệu Hoài Chi xảy ra chuyện. Nói thế thì Triệu Hoài Chi cũng mới tới thành Ban nên bây giờ hẳn còn đâu đó quanh đây mới phải.
Cửu Đàm còn chưa về. Hay là Triệu Hoài Chi và Cửu Đàm đang....bên nhau?
Rắc một tiếng, Tần Quyên vặn gãy nhánh cây.
"???" Cung Hi Nhiên rống lên, "Sao ngươi bẻ cây quế của ta? Ngươi có biết ta mất bao nhiêu công sức mới nuôi sống được nó không?"
Lòng Cung Hi Nhiên đau như thể hắn mới là người bị bẻ xương bẻ cốt.
Tần Quyên bình tĩnh lại, hổ thẹn cúi đầu, "Xin lỗi...."
"Cái thằng nhóc này! Tức chết đi được!" Cung Hi Nhiên không thể mắng hắn, đánh hắn cũng không xong, chỉ hận không thể chạy đi gọi ngay thợ làm vườn đến "bắt mạch hỏi khám" cho cây hoa quế.
Tần Quyên cũng bối rối, vừa nói xin lỗi, vừa cúi đầu như một đứa trẻ.
Sau khi Cung Hi Nhiên nhặt cành quế gãy lên, quay lại nhìn Tần Quyên thì thấy thiếu niên lang đang cúi mặt, hai vành đai đỏ ửng....Hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, cuối cùng cũng hiểu vì sao người này có thể khiến Hoài Chi yêu thích rồi....
Hắn có thể đoán được phần nào tính cách Tần Quyên, nhìn như thể lạnh lùng bất cần, không muốn thân ai, lại kiêu ngạo quật cường, nhưng thật ra lòng dạ trong sáng, tâm hồn nhạy cảm, thiện lương, khiêm tốn.
Người như vậy đều tốt đẹp từ trong xương cốt, chỉ dùng sự tàn nhẫn, cứng cỏi để ngụy trang mà thôi.
Bảo sao dù ban đầu Tần Quyên tỏ ra thờ ơ với hắn, nhưng hắn vẫn không cầm lòng được mà muốn thân thiết với Tần Quyên.
Dù lòng hắn chỉ có ái thê mà còn quý mến Tần Quyên, chớ nói một người như trang giấy trắng như Hoài Chi.....
Nếu Tần Quyên biết Cung Hi Nhiên nghĩ Triệu Hoài Chi là một trang giấy trắng thì chắc sẽ cười đến rụng răng.
Triệu Hoài Chi mười mấy tuổi đã đọc cả mớ Xuân Cung đồ, nói không biết bao nhiêu lời đường mật để dụ dỗ hắn, lúc thân cận hắn thì chưa bao giờ để tâm đến tuổi tác chênh lệch....
Tần Quyên thấy Cung Hi Nhiên đã bình tĩnh hơn rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung Hi Nhiên nói với Tần Quyên, 5 ngày trước Triệu Hoài Chi đến gặp hắn để vay tiền.
Cung Hi Nhiên đương nhiên chỉ nói cho Tần Quyên chuyện mà hắn và Triệu Hoài Chi muốn để Tần Quyên biết, còn những việc khác thì giữ kín.
"Đã khuya rồi, ta bảo nô bộc đưa ngươi đi nghỉ." Nhìn qua trăng treo trên cao, Cung Hi Nhiên nói.
Tần Quyên gật đầu, đi theo nô tài.
*
Hôm sau, Cung Hi Nhiên bảo thư đồng dẫn Tần Quyên ra ngoài đi dạo, hắn có việc phải rời khỏi nhà một lúc.
Tần Quyên bảo thư đồng dẫn ra ngoài thành.
Thư đồng khó xử nói, "Bây giờ thành Ban đang giới nghiêm, công tử không nên ra ngoài thành thì hơn. Lỡ bị quân Mông Cổ bắt rồi tra hỏi thì phiền lắm."
Tần Quyên nhíu mày, "Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu."
Thư đồng mếu máo, đành phải cưỡi ngựa đuổi theo.
Tần Quyên tìm người ở thư quán bên ngoài thành để hỏi thăm ít việc. Thư đồng không hiểu gì cả, đành đứng đằng xa đợi hắn.
Ông cụ nói với hắn, gần đây không có đoàn thương nhân Mông Cổ buôn tơ lụa nào đi ngang qua hết.
Hỏi thăm hồi lâu, Tần Quyên bắt đầu lo rằng Tề Lâm cùng người của hắn thật sự đã bỏ mạng.
Tần Quyên không tin, đám Tề Lâm đi lại trên sa mạc bao nhiêu năm như thế, bão cát cũng đâu phải mới gặp lần đầu, phải có kinh nghiệm xử lý chứ, làm sao chết hết được?
Ít nhất cũng phải có mấy người sống sót và để lại dấu vết.
Nhưng nếu sống, tại sao không đến Điệt Nhi Mật hay thành Ban? Chẳng lẽ bọn họ quay về? Vậy thì hắn phải thật sự đến Khả Thất Cáp Nhi mới gặp được đám Tề Lâm hay sao?
Nhưng Triệu Hoài Chi lại khiến Tần Quyên khó xử. Triệu Hoài Chi chưa rời thành Ban thì hắn cũng chưa muốn đi.
*
Chớp mắt đã đến tháng 10.
Thời gian này, Tần Quyên vẫn ở tại Cung phủ, nhưng không thấy Triệu Hoài Chi về thành Ban. Thi thoảng y sẽ gửi thư đến, trong đó toàn là mấy câu thơ sến súa buồn nôn.
Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi càng lúc càng d*m đ*ng, nhìn cái đống lời lẽ này mà xem.
Chắc là đầu óc triệu Hoài Chi toàn mấy chuyện hương diễm.
Cho nên mới gửi cho hắn mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt ấy.....
Sau khi đọc xong, cất lá thư đi một lúc lâu, Tần Quyên mới cảm thấy hơi nóng trên mặt tan bớt.
Cung Hi Nhiên dẫn thê tử đến, thấy Tần Quyên đang ngồi thất thần bên cửa sổ.
Cung phu nhân tươi cười hỏi Cung Hi Nhiên, "Có phải hôm nay Triệu công tử lại gửi thư đến không?"
Cung Hi Nhiên thấy thê tử cứ hễ nhắc đến chuyện của Triệu Hoài Chi và Tần Quyên là vô cùng phấn khởi, khiến hắn không sao hiểu được, "Vì sao mỗi lần nhắc đến Hoài Chi với Tần Quyên là nương tử lại vui như thế? Nhớ năm xưa, lúc tình cảm với vi phu còn ở thủa ban sơ, lén trộm hương dưới cây hoa đào, nàng cũng không có........."
Cung Hi Nhiên còn chưa nói hết đã bị phu nhân hắn nhéo tai.
"Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng.....Nhẹ chút nhẹ chút, lỗ tai ta sắp rách rồi!!!"
Tiếng kêu la của Cung Hi Nhiên vọng đến, Tần Quyên nghe thấy, vội nhìn sang. Hắn đã quen tiếng hai vợ chồng họ cười nói la mắng nhau cả ngày rồi.
Lần đầu gặp một đôi phu thê.....nghịch ngợm như thế, hắn vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.
"Tẩu phu nhân hãy chú ý thân thể, Cung đại ca cứ để ta dạy dỗ cho." Tần Quyên không nhận ra sau một thời gian sống chung với họ, tính tình mình cũng thoải mái hơn nhiều.
"Không sao, nếu không hoạt động gân cốt hàng ngày thì nó sẽ khó chịu, ta cũng khó chịu." Cung phu nhân một tay nhéo tai Cung Hi Nhiên, một tay xoa bụng.
Tân Quyên, "......" Hắn chỉ lo tai của Cung Hi Nhiên rớt thật thôi. Vành tai đỏ au lên kia kia, hắn còn cảm thấy đau thay Cung Hi Nhiên.
Cung phu nhân không có sở trường nào khác ngoài nấu ăn, nói luyện tập chỉ là khiêm tốn thôi.
Tần Quyên rất thích ăn đồ Cung phu nhân làm, nhưng giờ Cung phu nhân mang thai, hắn không dám...
"Còn ngẩn ra làm gì, bắt ta cầm mãi như vậy à?"
Cung phu nhân đã nói thế, Tần Quyên lập tức nhận lấy.
Cung Hi Nhiên khóc không ra nước mắt....Đã hơn 1 tháng nay hắn không được ăn đồ phu nhân làm. Ấy vậy mà phu nhân lại vác bụng bầu vượt mặt xuống bếp chỉ vì tên nhóc kia.
Với người khác thì Cung phu nhân không phải luyện tập, nhưng bản thân nàng coi đó là luyện tập. Nàng không muốn tay nghề nấu ăn mai một nên dù có thai cũng muốn xuống bếp.
"Không quấy rầy ngươi nữa, chúng ta về trước." Cung phu nhân cười, đưa Cung Hi Nhiên rời đi.
Cung Hi Nhiên dìu phu nhân về, sau đó mới dám mượn cớ ra gặp Tần Quyên.
Thứ nhất là muốn ăn ké hộp đồ ăn của Tần Quyên, thứ hai là báo cho Tần Quyên vài việc.
Hai người ngồi trên bàn, ăn hết chỗ điểm tâm.
Nói thật, trước kia Tần Quyên cảm thấy đồ ngọt không có gì ngon, nhưng bây giờ đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn rồi. Hắn và Cung Hi Nhiên ăn hết khay này đến khay khác.
"Sao, ngon hả?" Cung Hi Nhiên cười to.
Tần Quyên mải ăn không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu lia lịa.
"Đây là điểm tâm của Tống quốc, trước kia chỉ có vương công quý tộc, công khanh đại thần mới được ăn thôi đấy." Cung Hi Nhiên nói.
Tần Quyên tròn mắt, nghi hoặc nhìn Cung Hi Nhiên.
Cung Hi Nhiên thản nhiên như thường, dường như biết rõ suy nghĩ của Tần Quyên, "Ngươi thắc mắc vì sao thê tử ta biết làm mỹ thực cung đình đúng không?"
Tần Quyên gật đầu. Lần đầu ăn đồ ăn Cung phu nhân làm, hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Hắn không ngốc, tay nghề như thế không giống với đầu bếp thông thường. Nhưng hắn lấy làm lạ, Cung phu nhân quý phái như vậy, không thể nào xuất thân là cung nữ chứ?
"Nàng vốn là con gái tông thất. Ngươi biết con gái nhà tông thất là gì chứ?" Tần Quyên sống ở quân doanh Mông Cổ từ bé, Cung Hi Nhiên sợ Tần Quyên không hiểu khái niệm này.
Tần Quyên vừa gật vừa lắc, hỏi lại, "Là con của hoàng đế á?" Không phải chứ? Lợi hại đến thế cơ à? Như thế thì chẳng phải sẽ mang họ Triệu giống như Triệu Hoài Chi sao? Nhưng công chúa sao phải gả đi xa như thế? Hoàng đế bỏ rơi nàng ư?
"Biết ngay là ngươi không hiểu mà. Con gái tông thất không phải ai cũng là công chúa, mà còn có thể là con nuôi của thái hậu, những người đó cũng được coi là con gái tông thất...." Cung Hi Nhiên giải thích, "Thê tử của ta chính là người như thế."
"...." Tần Quyên chờ mãi, không thấy hắn nói tiếp, bèn nhìn hắn thắc mắc.
Cung Hi Nhiên ăn một miếng điểm tâm, lại nói, "Ta và nàng quen nhau từ nhỏ. Lúc ta vào Thái Học cũng là lúc định chung thân với nàng. Nàng không gả cho ai khác ngoài ta, ta không cưới ai khác ngoài nàng. Nhưng...."
"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Cha nàng chết trẻ, khi nàng còn chưa đến tuổi cập kê. Người duy nhất có thể che chở cho nàng là tổ phụ thì cũng đã mất. Quan gia thương nàng nên cho nàng vào cung làm nữ quan."
Tần Quyên kinh hãi, "Làm nữ quan....Cũng coi như là nữ nhân của hoàng đế hả? Ui!"
Tần Quyên không ngờ nam nhân nhìn hiền lành ôn hòa kia lại dám cầm khay đồ ăn gõ đầu hắn.
"Không biết thì đừng có nói bừa, cẩn thận tẩu tử đánh ngươi!" Cung Hi Nhiên mắng khẽ.
Tần Quyên, "...." Tẩu tử còn chưa đánh ta, nhưng ngươi thì đánh rồi đấy.
Lại nói, không phải nữ nhân trong cung đều là người của hoàng đế sao....Hóa ra đều là tin vịt à? Ai nói xằng nói bậy như thế nhỉ?
Cung Hi Nhiên chống nạnh, nghiêm túc nói, "Ngươi chắc là không biết rồi, chính quan gia ban hôn nàng cho ta."
"Đương nhiên ta làm sao mà biết!" Tần Quyên r*n r*. Nhưng mà Cung đại ca cũng lợi hại thật, có thể được hoàng đế ban hôn!
"Đâu chỉ có thế, hoàng đế còn phong nàng làm huyện chúa, tặng nàng của hồi môn...." Cung Hi Nhiên càng nói càng hãnh diện.
Tần Quyên nghe hắn ba hoa rằng, năm đó Cung Hi Nhiên đã phải khẩu chiến với hoàng đế 300 hiệp.
Cung Hi Nhiên luôn cảm thấy mình "lép vế" trước Tần Quyên. Hôm nay được dịp, hắn kể chuyện rất hăng, càng kể càng thổi phồng, đến mức chính bản thân cũng không biết là thật hay giả....
"Ta nói ngươi nghe, quán rượu lớn nhất ở phủ Lâm An là Ngọc Kim lâu. Năm đó, để giúp quan gia giải quyết một vấn đề lớn, ta đã tiêu 3000 lượng bạc để mời 3 vị đại nhân dùng bữa....."
"Ngươi đúng là lợi hại...." Sói con nghe thế thì run bần bật. Đời hắn chưa từng thấy 3000 lượng bạc bao giờ.
"Rốt cuộc phải chở bao nhiêu xe...." Tần Quyên lẩm bẩm.
Cung Hi Nhiên cười to, "Ngươi nghĩ gì vậy? Tống quốc dùng ngân phiếu để giao dịch, nào có đi đâu cũng chở theo cả rương bạc như người Mông Cổ, mới nghĩ đã mệt."
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Ánh mắt Tần Quyên đảo qua như thể sẵn sàng giết người.
Cung Hi Nhiên ro rúm cả lại. Sao vậy? Hắn lại đắc tội vị này à? Ban nãy còn vừa nói cười thân thiết cơ mà?
Tần Quyên hỏi, "Mấy ngày nay Triệu Hoài Chi có báo tin cho ngươi không?"
Cung Hi Nhiên đáp, "5 ngày trước y có đến tìm ta. Ngươi hỏi tin tức gì của y?"
Tần Quyên ngẩn người, hắn còn tưởng Triệu Hoài Chi xảy ra chuyện. Nói thế thì Triệu Hoài Chi cũng mới tới thành Ban nên bây giờ hẳn còn đâu đó quanh đây mới phải.
Cửu Đàm còn chưa về. Hay là Triệu Hoài Chi và Cửu Đàm đang....bên nhau?
Rắc một tiếng, Tần Quyên vặn gãy nhánh cây.
"???" Cung Hi Nhiên rống lên, "Sao ngươi bẻ cây quế của ta? Ngươi có biết ta mất bao nhiêu công sức mới nuôi sống được nó không?"
Lòng Cung Hi Nhiên đau như thể hắn mới là người bị bẻ xương bẻ cốt.
Tần Quyên bình tĩnh lại, hổ thẹn cúi đầu, "Xin lỗi...."
"Cái thằng nhóc này! Tức chết đi được!" Cung Hi Nhiên không thể mắng hắn, đánh hắn cũng không xong, chỉ hận không thể chạy đi gọi ngay thợ làm vườn đến "bắt mạch hỏi khám" cho cây hoa quế.
Tần Quyên cũng bối rối, vừa nói xin lỗi, vừa cúi đầu như một đứa trẻ.
Sau khi Cung Hi Nhiên nhặt cành quế gãy lên, quay lại nhìn Tần Quyên thì thấy thiếu niên lang đang cúi mặt, hai vành đai đỏ ửng....Hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, cuối cùng cũng hiểu vì sao người này có thể khiến Hoài Chi yêu thích rồi....
Hắn có thể đoán được phần nào tính cách Tần Quyên, nhìn như thể lạnh lùng bất cần, không muốn thân ai, lại kiêu ngạo quật cường, nhưng thật ra lòng dạ trong sáng, tâm hồn nhạy cảm, thiện lương, khiêm tốn.
Người như vậy đều tốt đẹp từ trong xương cốt, chỉ dùng sự tàn nhẫn, cứng cỏi để ngụy trang mà thôi.
Bảo sao dù ban đầu Tần Quyên tỏ ra thờ ơ với hắn, nhưng hắn vẫn không cầm lòng được mà muốn thân thiết với Tần Quyên.
Dù lòng hắn chỉ có ái thê mà còn quý mến Tần Quyên, chớ nói một người như trang giấy trắng như Hoài Chi.....
Nếu Tần Quyên biết Cung Hi Nhiên nghĩ Triệu Hoài Chi là một trang giấy trắng thì chắc sẽ cười đến rụng răng.
Triệu Hoài Chi mười mấy tuổi đã đọc cả mớ Xuân Cung đồ, nói không biết bao nhiêu lời đường mật để dụ dỗ hắn, lúc thân cận hắn thì chưa bao giờ để tâm đến tuổi tác chênh lệch....
Tần Quyên thấy Cung Hi Nhiên đã bình tĩnh hơn rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung Hi Nhiên nói với Tần Quyên, 5 ngày trước Triệu Hoài Chi đến gặp hắn để vay tiền.
Cung Hi Nhiên đương nhiên chỉ nói cho Tần Quyên chuyện mà hắn và Triệu Hoài Chi muốn để Tần Quyên biết, còn những việc khác thì giữ kín.
"Đã khuya rồi, ta bảo nô bộc đưa ngươi đi nghỉ." Nhìn qua trăng treo trên cao, Cung Hi Nhiên nói.
Tần Quyên gật đầu, đi theo nô tài.
*
Hôm sau, Cung Hi Nhiên bảo thư đồng dẫn Tần Quyên ra ngoài đi dạo, hắn có việc phải rời khỏi nhà một lúc.
Tần Quyên bảo thư đồng dẫn ra ngoài thành.
Thư đồng khó xử nói, "Bây giờ thành Ban đang giới nghiêm, công tử không nên ra ngoài thành thì hơn. Lỡ bị quân Mông Cổ bắt rồi tra hỏi thì phiền lắm."
Tần Quyên nhíu mày, "Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu."
Thư đồng mếu máo, đành phải cưỡi ngựa đuổi theo.
Tần Quyên tìm người ở thư quán bên ngoài thành để hỏi thăm ít việc. Thư đồng không hiểu gì cả, đành đứng đằng xa đợi hắn.
Ông cụ nói với hắn, gần đây không có đoàn thương nhân Mông Cổ buôn tơ lụa nào đi ngang qua hết.
Hỏi thăm hồi lâu, Tần Quyên bắt đầu lo rằng Tề Lâm cùng người của hắn thật sự đã bỏ mạng.
Tần Quyên không tin, đám Tề Lâm đi lại trên sa mạc bao nhiêu năm như thế, bão cát cũng đâu phải mới gặp lần đầu, phải có kinh nghiệm xử lý chứ, làm sao chết hết được?
Ít nhất cũng phải có mấy người sống sót và để lại dấu vết.
Nhưng nếu sống, tại sao không đến Điệt Nhi Mật hay thành Ban? Chẳng lẽ bọn họ quay về? Vậy thì hắn phải thật sự đến Khả Thất Cáp Nhi mới gặp được đám Tề Lâm hay sao?
Nhưng Triệu Hoài Chi lại khiến Tần Quyên khó xử. Triệu Hoài Chi chưa rời thành Ban thì hắn cũng chưa muốn đi.
*
Chớp mắt đã đến tháng 10.
Thời gian này, Tần Quyên vẫn ở tại Cung phủ, nhưng không thấy Triệu Hoài Chi về thành Ban. Thi thoảng y sẽ gửi thư đến, trong đó toàn là mấy câu thơ sến súa buồn nôn.
Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi càng lúc càng d*m đ*ng, nhìn cái đống lời lẽ này mà xem.
Chắc là đầu óc triệu Hoài Chi toàn mấy chuyện hương diễm.
Cho nên mới gửi cho hắn mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt ấy.....
Sau khi đọc xong, cất lá thư đi một lúc lâu, Tần Quyên mới cảm thấy hơi nóng trên mặt tan bớt.
Cung Hi Nhiên dẫn thê tử đến, thấy Tần Quyên đang ngồi thất thần bên cửa sổ.
Cung phu nhân tươi cười hỏi Cung Hi Nhiên, "Có phải hôm nay Triệu công tử lại gửi thư đến không?"
Cung Hi Nhiên thấy thê tử cứ hễ nhắc đến chuyện của Triệu Hoài Chi và Tần Quyên là vô cùng phấn khởi, khiến hắn không sao hiểu được, "Vì sao mỗi lần nhắc đến Hoài Chi với Tần Quyên là nương tử lại vui như thế? Nhớ năm xưa, lúc tình cảm với vi phu còn ở thủa ban sơ, lén trộm hương dưới cây hoa đào, nàng cũng không có........."
Cung Hi Nhiên còn chưa nói hết đã bị phu nhân hắn nhéo tai.
"Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng.....Nhẹ chút nhẹ chút, lỗ tai ta sắp rách rồi!!!"
Tiếng kêu la của Cung Hi Nhiên vọng đến, Tần Quyên nghe thấy, vội nhìn sang. Hắn đã quen tiếng hai vợ chồng họ cười nói la mắng nhau cả ngày rồi.
Lần đầu gặp một đôi phu thê.....nghịch ngợm như thế, hắn vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.
"Tẩu phu nhân hãy chú ý thân thể, Cung đại ca cứ để ta dạy dỗ cho." Tần Quyên không nhận ra sau một thời gian sống chung với họ, tính tình mình cũng thoải mái hơn nhiều.
"Không sao, nếu không hoạt động gân cốt hàng ngày thì nó sẽ khó chịu, ta cũng khó chịu." Cung phu nhân một tay nhéo tai Cung Hi Nhiên, một tay xoa bụng.
Tân Quyên, "......" Hắn chỉ lo tai của Cung Hi Nhiên rớt thật thôi. Vành tai đỏ au lên kia kia, hắn còn cảm thấy đau thay Cung Hi Nhiên.
Cung phu nhân không có sở trường nào khác ngoài nấu ăn, nói luyện tập chỉ là khiêm tốn thôi.
Tần Quyên rất thích ăn đồ Cung phu nhân làm, nhưng giờ Cung phu nhân mang thai, hắn không dám...
"Còn ngẩn ra làm gì, bắt ta cầm mãi như vậy à?"
Cung phu nhân đã nói thế, Tần Quyên lập tức nhận lấy.
Cung Hi Nhiên khóc không ra nước mắt....Đã hơn 1 tháng nay hắn không được ăn đồ phu nhân làm. Ấy vậy mà phu nhân lại vác bụng bầu vượt mặt xuống bếp chỉ vì tên nhóc kia.
Với người khác thì Cung phu nhân không phải luyện tập, nhưng bản thân nàng coi đó là luyện tập. Nàng không muốn tay nghề nấu ăn mai một nên dù có thai cũng muốn xuống bếp.
"Không quấy rầy ngươi nữa, chúng ta về trước." Cung phu nhân cười, đưa Cung Hi Nhiên rời đi.
Cung Hi Nhiên dìu phu nhân về, sau đó mới dám mượn cớ ra gặp Tần Quyên.
Thứ nhất là muốn ăn ké hộp đồ ăn của Tần Quyên, thứ hai là báo cho Tần Quyên vài việc.
Hai người ngồi trên bàn, ăn hết chỗ điểm tâm.
Nói thật, trước kia Tần Quyên cảm thấy đồ ngọt không có gì ngon, nhưng bây giờ đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn rồi. Hắn và Cung Hi Nhiên ăn hết khay này đến khay khác.
"Sao, ngon hả?" Cung Hi Nhiên cười to.
Tần Quyên mải ăn không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu lia lịa.
"Đây là điểm tâm của Tống quốc, trước kia chỉ có vương công quý tộc, công khanh đại thần mới được ăn thôi đấy." Cung Hi Nhiên nói.
Tần Quyên tròn mắt, nghi hoặc nhìn Cung Hi Nhiên.
Cung Hi Nhiên thản nhiên như thường, dường như biết rõ suy nghĩ của Tần Quyên, "Ngươi thắc mắc vì sao thê tử ta biết làm mỹ thực cung đình đúng không?"
Tần Quyên gật đầu. Lần đầu ăn đồ ăn Cung phu nhân làm, hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Hắn không ngốc, tay nghề như thế không giống với đầu bếp thông thường. Nhưng hắn lấy làm lạ, Cung phu nhân quý phái như vậy, không thể nào xuất thân là cung nữ chứ?
"Nàng vốn là con gái tông thất. Ngươi biết con gái nhà tông thất là gì chứ?" Tần Quyên sống ở quân doanh Mông Cổ từ bé, Cung Hi Nhiên sợ Tần Quyên không hiểu khái niệm này.
Tần Quyên vừa gật vừa lắc, hỏi lại, "Là con của hoàng đế á?" Không phải chứ? Lợi hại đến thế cơ à? Như thế thì chẳng phải sẽ mang họ Triệu giống như Triệu Hoài Chi sao? Nhưng công chúa sao phải gả đi xa như thế? Hoàng đế bỏ rơi nàng ư?
"Biết ngay là ngươi không hiểu mà. Con gái tông thất không phải ai cũng là công chúa, mà còn có thể là con nuôi của thái hậu, những người đó cũng được coi là con gái tông thất...." Cung Hi Nhiên giải thích, "Thê tử của ta chính là người như thế."
"...." Tần Quyên chờ mãi, không thấy hắn nói tiếp, bèn nhìn hắn thắc mắc.
Cung Hi Nhiên ăn một miếng điểm tâm, lại nói, "Ta và nàng quen nhau từ nhỏ. Lúc ta vào Thái Học cũng là lúc định chung thân với nàng. Nàng không gả cho ai khác ngoài ta, ta không cưới ai khác ngoài nàng. Nhưng...."
"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Cha nàng chết trẻ, khi nàng còn chưa đến tuổi cập kê. Người duy nhất có thể che chở cho nàng là tổ phụ thì cũng đã mất. Quan gia thương nàng nên cho nàng vào cung làm nữ quan."
Tần Quyên kinh hãi, "Làm nữ quan....Cũng coi như là nữ nhân của hoàng đế hả? Ui!"
Tần Quyên không ngờ nam nhân nhìn hiền lành ôn hòa kia lại dám cầm khay đồ ăn gõ đầu hắn.
"Không biết thì đừng có nói bừa, cẩn thận tẩu tử đánh ngươi!" Cung Hi Nhiên mắng khẽ.
Tần Quyên, "...." Tẩu tử còn chưa đánh ta, nhưng ngươi thì đánh rồi đấy.
Lại nói, không phải nữ nhân trong cung đều là người của hoàng đế sao....Hóa ra đều là tin vịt à? Ai nói xằng nói bậy như thế nhỉ?
Cung Hi Nhiên chống nạnh, nghiêm túc nói, "Ngươi chắc là không biết rồi, chính quan gia ban hôn nàng cho ta."
"Đương nhiên ta làm sao mà biết!" Tần Quyên r*n r*. Nhưng mà Cung đại ca cũng lợi hại thật, có thể được hoàng đế ban hôn!
"Đâu chỉ có thế, hoàng đế còn phong nàng làm huyện chúa, tặng nàng của hồi môn...." Cung Hi Nhiên càng nói càng hãnh diện.
Tần Quyên nghe hắn ba hoa rằng, năm đó Cung Hi Nhiên đã phải khẩu chiến với hoàng đế 300 hiệp.
Cung Hi Nhiên luôn cảm thấy mình "lép vế" trước Tần Quyên. Hôm nay được dịp, hắn kể chuyện rất hăng, càng kể càng thổi phồng, đến mức chính bản thân cũng không biết là thật hay giả....
"Ta nói ngươi nghe, quán rượu lớn nhất ở phủ Lâm An là Ngọc Kim lâu. Năm đó, để giúp quan gia giải quyết một vấn đề lớn, ta đã tiêu 3000 lượng bạc để mời 3 vị đại nhân dùng bữa....."
"Ngươi đúng là lợi hại...." Sói con nghe thế thì run bần bật. Đời hắn chưa từng thấy 3000 lượng bạc bao giờ.
"Rốt cuộc phải chở bao nhiêu xe...." Tần Quyên lẩm bẩm.
Cung Hi Nhiên cười to, "Ngươi nghĩ gì vậy? Tống quốc dùng ngân phiếu để giao dịch, nào có đi đâu cũng chở theo cả rương bạc như người Mông Cổ, mới nghĩ đã mệt."
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
10.0/10 từ 21 lượt.