Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)

226@-

Nếu Triệu Hoài Chi đến thành Ban là vì Tống quốc, vậy thì y muốn dùng thân phận Triệu Hoài Chi để tiếp cận ai?


 


Có lẽ nào, ngay từ đầu ý định của y là tìm vương tử của Quách Nhị?


 


Cho nên sáng sớm nay, Cửu Đàm và Triệu Hoài Chi mới cùng nhau rời phòng?


 


Nghĩ vậy, Tần Quyên thở phào một hơi nhẹ nhõm.........


 


Hắn ngẩng lên nhìn Triệu Hoài Chi, ánh mắt bỗng trở nên thâm sâu hơn nhiều.


 


"Nếu ta đi An Địch Can, chắc cũng mất hơn 20 ngày. Thời gian này, ngươi vẫn ở thành Ban chứ?" Tần Quyên hỏi.


 


Hắn thực sự nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Triệu Hoài Chi, nhưng không ngờ đối phương lại bất ngờ vươn tay, nhấc cổ áo của hắn lên. Tần Quyên cũng theo đà mà đổ về phía y, hai mắt mở lớn.


 


Lúc Tần Quyên ghé đến gần, Triệu Hoài Chi nhận ra, Tần Quyên đã cao hơn y rồi, khoảng 1 li gì đó....


 


Y ngẩng đầu, nheo mắt nhìn đăm đăm như thể khẳng định, đúng là Tần Quyên đã cao hơn y thật.


 


"Sao vậy, chỉ chia cách có 20 ngày mà ngươi đã không nhịn được, nhớ nhung ta đến thế sao?" Ngón tay Triệu Hoài Chi v**t v* cằm Tần Quyên, đầu ngón tay tinh tế lả lướt qua đường quai hàm càng lúc càng sắc nét của con sói nhỏ....


 


Thiếu niên của y mỗi lúc một trưởng thành.


 


Từng ngày trôi đi, thiếu niên đều thay đổi rõ nét, cả đời cũng chỉ có một lần mang dáng vẻ pha trộn giữa thiếu niên và nam tử thành niên như thế này mà thôi...


 


Sự ngây ngô từ từ tan biến, thay bằng vẻ uy phong, Tần Quyên như thế khiến cho con hồ ly là y ngày ngày thèm nhỏ dãi.


 


Triệu Hoài Chi khẽ đẩy. Tần Quyên sợ y ngã, luống cuống ôm lấy y, nhưng lại nhận ra mình đang bị người này trêu đùa, liền buông y ra, kiêu ngạo quay mặt đi nơi khác....


 


Triệu Hoài Chi cong khóe môi, không quan tâm đến vẻ mặt của thiếu niên lang lúc này. Y hơi nhón chân, ghé môi đến gần....


 


Áo quần cọ vào nhau nghe sột soạt.


 


Bóng hai người quấn quýt in trên tấm gương trước bàn điểm trang.


 


Hai mái Tần Quyên nóng rực.


 


Nhân lúc Triệu Hoài Chi thất thần, hắn liền đảo khách thành chủ.


 


Triệu Hoài Chi thoáng sửng sốt, nhưng rồi cong môi cười.


 


Không biết bao lâu sau, tiếng Cung Hi Nhiên vang lên từ hoa viên bên ngoài sân.


 


Tần Quyên vội buông Triệu Hoài Chi ra, rồi lại khẽ cúi đầu, mổ nhẹ một cái bên thái dương y, nhíu mày hỏi, "Tên ngốc kia là gì của ngươi?"


 



Triệu Hoài Chi vừa sửa sang lại quần áo đầu tóc, vừa đáp, "Bạn cùng trường."


 


"Cùng trường? Trường ở Tống quốc?" Tần Quyên hỏi.


 


Triệu Hoài Chi hơi ngạc nhiên, gật đầu.


 


Tần Quyên nhún vai, "Ồ, xem ra quan hệ giữa cả hai cũng không tồi."


 


"......"


 


Hắn cũng từng đến trường học đọc, nhưng chẳng học được gì......Chỉ nhớ có duy nhất một chuyện là mình cùng đám trẻ con lấy trứng chim từ trên cây xuống, ném vào đầu tiên sinh.


 


Sau đó, hắn bị phạt một trận, cũng không tới trường nữa, cho nên giờ nghĩ lại, tiên sinh trông như thế nào cũng chẳng nhớ nổi.


 


Nhưng hắn biết chắc, chỉ đơn giản là bạn cùng trường thì sẽ không thân như thế. Triệu Hoài Chi ắt còn giấu hắn điều gì.


 


Tần Quyên cũng sửa lại xiêm y, xoay người bước ra ngoài. Cung Hi Nhiên gọi mấy tiếng, đang định bước vào thì đụng phải Tần Quyên đang đi ra.


 


"Tần tiểu huynh đệ, có muốn đến ở phủ của ta mấy hôm không?" Cung Hi Nhiên cười hì hì nói.


 


"Cảm tạ Cung huynh, nhưng ta có việc gấp phải đi An Địch Can một chuyến, ngày khác sẽ ghé thăm." Tần Quyên ôm quyền thi lễ.


 


Cung Hi Nhiên đang định đuổi theo thì Triệu Hoài Chi lại từ trong bước ra. Cung Hi Nhiên ngẩn người, đưa tay dụi mắt.


 


Hắn quay đầu nhìn Tần Quyên đã đi xa rồi, xong lại nhìn Triệu Hoài Chi....


 


Cung Hi Nhiên, "......." Dường như không dám tin, hai người này vừa cùng bước ra từ một căn phòng trong thiên điện.


 


Hắn vốn đến gặp Tần Quyên nhưng tình cờ thay lại thấy bạn mình cũng ở đó, giờ phải hình dung thế nào?


 


Hắn không phải tên ngốc, từng là môn sinh của thiên tử ở Thái Học cơ mà....


 


"Hoài Chi, ngươi với hắn?" Hắn nhỏ giọng hỏi.


 


Không ngờ, Triệu Hoài Chi lại đáp rành rọt bốn chữ, "Người trong lòng ta."


 


"......"


 


Điên rồi! Tên sư đệ vô tâm vô tình của hắn, ấy thế mà dám công khai minh bạch nói với hắn rằng y có người trong lòng, mà người trong lòng y lại là.....một tên thiếu niên choai choai mới lớn!


 


Điên rồi!


 


Cung Hi Nhiên thấy đầu mình đau như búa bổ, sao còn quay cuồng hơn cả hôm say rượu lần trước vậy?


 


Triệu Hoài Chi ơi là Triệu Hoài Chi!



 


Cung Hi Nhiên chỉ vào Triệu Hoài Chi nửa ngày mà vẫn lắp bắp không thể nói nên lời.....


 


Nhưng mà đồng môn sư huynh là hắn đây cũng không biết phải nói gì với Triệu Hoài Chi cho được!


 


Năm đó, Triệu Hoài Chi tễ nguyệt thanh phong là thế, một hậu duệ quý tộc, một vương gia khuynh thiên, sao có thể yêu thích một thiếu niên được...


 


Nếu quan gia (hoàng thượng) mà biết được thì thế nào....Triệu Hoài Chi không sợ tan xương nát thịt ư?


 


Triệu Hoài Chi nhìn gương mặt méo mó của Cung Hi Nhiên, biết thừa vị đồng môn sư huynh này đang nghĩ gì. Hắn nhất định đang hình dung một loạt Triệu Hoài Chi trong quá khứ, Triệu Hoài Chi của hiện tại, đến Triệu Hoài Chi của tương lai....


 


"Hi Nhiên huynh không cần lo cho ta, chuyện ngày qua không thể níu giữ, chuyện ngày sau không thể đoán định." Triệu Hoài Chi chỉ nhẹ nhàng cười, khiến Cung Hi Nhiên đau xót không nói nên lời.


 


Triệu Hoài Chi vương tay đỡ hắn, "Hi Nhiên huynh, ta đưa huynh về trước."


 


Triệu Hoài Chi đương nhiên đã có tính toán cả. Y không đi theo Tần Quyên đến An Địch Can vì muốn tìm Cửu Đàm.


 


Sau khi Tần Quyên rời thành, A Đạt sẽ lập tức dẫn y đến gặp Cửu Đàm.


 


*


 


Tần Quyên gặp A Đạt, đưa cho ông ta một thỏi bạc. A Đạt biết nếu không nhận thì Tần Quyên sẽ không yên lòng rời đi, cho nên không hề khách sáo.


 


A Đạt muốn hộ tống Tần Quyên rời thành, nhưng Tần Quyên nói không cần nên ông ta chỉ tiễn một đoạn rồi về phủ.


 


Sau khi rời khỏi thành, Tần Quyên nghĩ đến Triệu Hoài Chi, dọc đường cứ nôn nao trong lòng mãi không yên.


 


Hắn không lo gì khác, mà chỉ lo Triệu Hoài Chi và vương tử Quách Nhị kia đang bí mật âm mưu chuyện gì....


 


Chuyện gì cũng được, hắn chỉ mong Triệu Hoài Chi được bình yên.


 


Tần Quyên dùng bạc Triệu Hoài Chi cho để mua một con ngựa ở ngoài thành.


 


Vì lúc tới đây, họ gặp phải cướp nên Tần Quyên tránh đi đường lần trước mà vòng sang hướng tây.


 


Mười ngày sau, Tần Quyên đến được cảnh nội An Địch Can vào lúc nửa đêm.


 


Do thương lữ kéo đến càng lúc càng đông nên hắn không lo bọn cướp đột nhiên xuất hiện nữa.


 


Hỏi mọi người, hắn mới biết đi thêm nửa ngày nữa là thấy được cổng thành An Địch Can.


 


Thế nên Tần Quyên đi theo một thương đội, nghỉ tạm 2 canh giờ.


 


Họ khởi hành không lâu sau thì trời từ từ hửng sáng.


 



Lúc đến cổng thành An Địch Can, mặt trời đã lên cao.


 


Một nhánh của đại quân Mông Kha vương đang đóng tại An Địch Can. Nơi này lúc trước thuộc quản hản của tướng quân Tuyết Biệt Đài, nhưng giờ thì chẳng rõ do huynh đệ nào của Mông Kha vương cai trị.


 


Mà giờ Tuyết Biệt Đài tướng quân ở đâu, Tần Quyên cũng không hay tin.


 


Nghĩ lại, hắn vẫn quyết định dùng hộ tịch giả mà A Đạt làm cho, một nhân sĩ Quách Nhị ở thành Ban, vốn là người Tạng.


 


Do hắn biết nói tiếng Thổ Phiên, A Đạt bèn ghi hộ tịch hắn là người Tạng.


 


Tần Quyên đi theo sau thương đội, chờ quân thủ thành kiểm tra.


 


Quả nhiên An Địch Can tra xét nghiêm ngặt hơn thành Ban nhiều.


 


Không có hộ tịch không phải bị đuổi đi, mà bắt thẳng vào quân doanh luôn.


 


Nói cách khác, đi qua An Địch Can là sẽ đến chiến trường Tây Chinh. Trước năm 11 tuổi, hắn đã từng giành mạng với Hắc Bạch Vô Thường chẳng biết bao nhiêu lần ở đó....


 


Thành Ban có lẽ là thành trì duy nhất của Quách Nhị xen lẫn giữa chiến tranh và hòa bình, còn An Địch Can đã là chiến trường cua đại quân Tây Chinh rồi.


 


Nhưng vẫn có rất nhiều thương nhân ham lợi lớn, liều mình hướng ra chiến trường đó, mong bán ít lá trà, kiếm về vàng bạc đầy túi.


 


Binh lính cầm lấy sổ hộ tịch của Tần Quyên, kiểm tra hồi lâu, hỏi hắn mấy câu đơn giản rồi để cho hắn đi qua.


 


Tần Quyên nghĩ, lần nào bị ngăn cản, hắn cũng có bị cách để lẻn vào thôi.


 


Sau khi vào thành, Tần Quyên tìm chỗ ăn cơm trước.


 


Trong cái túi Tề Lâm đưa cho hắn, ngoài khế ước của tiền trang ra thì còn một tấm giấy da dê nữa.


 


Trên da dê viết hai hàng chữ Duy Ngô Nhĩ, là tên người và địa chỉ.


 


Hắn ăn cơm xong thì đi tìm người luôn.


 


Tần Quyên lần theo địa chỉ đó và hỏi tên người.


 


Địa chỉ viết : Ánh trăng chiếu rọi nơi nước măt ta, Đệ Khung.


 


Đệ Khung hẳn là tên người kia.


 


Còn "Ánh trăng chiếu rọi nơi nước mắt ta" thì là thứ gì?


 


Tần Quyên hỏi thăm một hồi mà không ai biết, thậm chí có người còn mắng hắn thần kinh.


 


Tần Quyên không dám hỏi bừa cái tên Đệ Khung. Lỡ là nhân vật nào khó dây vào thì làm sao?



 


Rốt cuộc hắn còn chưa rõ người này có quan hệ gì với Ninh Bách.


 


Nhưng hắn biết chắc một điều, người đồng ý với kiểu mua bán sắt này chắc chắn chẳng phải người quang minh chính đại gì......


 


Tần Quyên ăn cơm trưa ở thành đông nhưng lại nghỉ trọ ở thành tây.


 


Đúng vậy, hắn hành động vô cùng cẩn thận.


 


Sau khi thu dọn đồ đạc, xuống lầu ăn cơm thì trời đã tối.


 


An Địch Can không có chợ đêm, nhưng cũng không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Vào cuối giờ dậu, vẫn có những gánh hàng rong rao bán trên đường, quán trà quá rượu vẫn mở cửa đón khách.


 


Tần Quyên rời quán trọ vào giờ thân. Sang đến giờ dậu, trên đường đã không còn mấy người qua lại.


 


Tần Quyên không về, mà lang thang trên đường phố. Quan binh thúc giục hắn đi về vài lần, hắn bắt đầu thấy phiền, bèn nhảy lên nóc nhà.


 


Ánh trăng chiếu rọi nơi nước mắt ta.


 


Hắn lẩm nhẩm câu ấy trong lòng, lơ đãng nhìn bầu trời đen thẳm.


 


Hắn biết chuyện này chỉ có thể điều tra vào ban đêm.


 


Tiếc là đêm nay âm u không thấy ánh trăng.


 


Không rõ đi được bao lâu, Tần Quyên lạ đến một đoạn đường vắng ngắt, chỉ có tiếng vó ngựa đều đều thi thoảng từ phía xa vọng lại.


 


Tất nhiên hắn không thể tìm quân đội để hỏi đường, nhưng quanh đây chẳng có một bóng ma nào cả.


 


Hắn cứ thế lơ đãng đi được một lúc, không biết tới chỗ nào. Hắn chợt ngẩng đầu lên, thấy vầng trăng treo cao đã xuyên qua tầng mây, sáng ngời trước mắt.


 


Hắn nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên tái mặt, hai chân thoáng lảo đảo.


 


Đó là một bức tượng Phật khắc trên vách núi, nhưng là tượng Phật không đầu.


 


Thích Ca Mâu Ni sinh thời không có ai đắp tượng, cho nên sau này, có rất nhiều người cầu Phật đều cố chấp với việc kiếm tìm chân dung Phật Tổ.


 


Những cuộc tranh luận về lai lịch và dung nhan Phật Tổ đã kéo dài cả trăm năm không ngừng.


 


Gạt nỗi sợ hãi sang bên, Tần Quyên nhìn đăm đăm tượng Phật hồi lâu.....


 


Bất chợt, hắn nhớ đến câu kia : Ánh trăng chiếu rọi nơi nước mắt ta.


 


Hắn nhắm mắt, đầu tiên thử tưởng tượng nếu như tượng Phật có đầu, đầu Phật sẽ ở vị trí nào, ánh trăng sẽ chiếu vào đâu.......


 


Nhưng mà chỗ này ngược hướng ánh trăng, ánh trăng vốn dĩ không thể soi đến đầu Phật.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...