Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)

220@-

"Chỉ vì vậy thôi sao?" Cửu Đàm đương nhiên không tin, chẳng lý nào chỉ bởi đêm qua hắn cảm động trước tiếng tiêu mà bại lộ thân phận hết.


 


Triệu Hoài Chi cười khẽ, "Vậy tại hạ nói rõ hơn một chút. Nếu ngài không phải vương tử thì ở thành Ban này, chẳng có ai có khí độ vương tử hơn ngài."


 


Cửu Đàm hít một hơi thật sâu, nhìn Triệu Hoài Chi, ánh mắt cũng thêm vài phần sắc bén, " Ngươi cũng không giống một công tử tầm thường. Nói ra thân phận của mình đi."


 


"Vậy phiền vương tử bảo hạ nhân lui xuống." Triêu Hoài Chi đáp lại hắn.


 


*


 


Lúc Tần Quyên đến biệt viện, hắn thấy Triệu Hoài Chi và Cửu Đàm cùng bước ra. Tức thì, gân xanh hai bên thái dương hắn nảy thình thịch, không thể tin vào mắt mình.


 


Vừa mới hừng đông, Cửu Đàm đến phòng Triệu Hoài Chi làm gì?


 


"Tần Quyên?" Cửu Đàm trông thấy hắn thì gọi một tiếng.


 


Tần Quyên nói, "Ta dậy sớm rảnh rỗi, định tới xem hai vị khách quý đêm qua say rượu, hôm nay đã khá hơn chưa."


 


Cung Hi Nhiên cũng vừa tỉnh dậy, vừa ra tới cửa thì thấy cả ba người ở đó. Hắn sửng sốt, rồi cười nói, "Chư vị, chào buổi sáng."


 


Hắn gãi đầu cười lớn, "Tần Quyên huynh đệ, ngươi cũng ở đây à?"


 


Tần Quyên mỉm cười, "Đêm qua Cung huynh say không biết trời đất gì, nhưng hôm nay lại dậy sớm thật. Thế thì ta yên tâm rồi." Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi.


 


Cung Hi Nhiên chạy theo, "Nghe tiểu nô tài nói, hôm qua ngươi cõng ta về. Vi huynh lấy làm áy náy...."


 


"Cung huynh chớ để bụng." Tần Quyên không buồn liếc mắt, vẫn phăm phăm bước tiếp.


 


Dù là kẻ đui mù đến mấy cũng nhận ra Tần Quyên đang nổi giận, nhưng Cung Hi Nhiên lại cứ làm như không có chuyện gì, tiếp tục lôi kéo hắn....


 


Tần Quyên không tránh né được, chỉ bực bội cau mày. Chẳng rõ Cung Hi Nhiên không nhận ra, hay là cố tình không nhận ra ánh mắt lẫn khóe môi hằn xuống của hắn.


 


Mãi đến khi Cửu Đàm và Triệu Hoài Chi đi tới, Cửu Đàm mới ngại ngùng nói, "A Đạt báo đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi."


 


Cung Hi Nhiên mừng rỡ tóm lấy tay Tần Quyên, "Tần tiểu huynh đệ, chúng ta vừa ăn sáng vừa nói chuyện."


 


Ai muốn nói chuyện với ngươi! Mà ngươi nói thì cứ nói, động tay động chân làm cái gì?


 


Tần Quyên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bước nhanh về phía trước.


 


Bữa ăn sáng nay thật nặng nề. Triệu Hoài Chi muốn giải thích với Tần Quyên, nhưng Tần Quyên chỉ ăn xong phần mình rồi về phòng. Không lâu sau, hắn đến tìm Cửu Đàm, nói muốn ra ngoài đi dạo.


 


Cửu Đàm vừa tiếp các gia thần, có lẽ đang bận rộn nên hỏi vội, "Định đi tìm vị bằng hữu kia của ngươi à?" Hắn nhớ Tần Quyên nói có bạn ở thành Ban, nhưng mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện nên hắn quên mất.



 


"Coi là vậy."


 


"Vậy ta sai người đưa ngươi đi." Cửu Đàm dứt lời rồi bước ra ngoài luôn, "Ta có việc phải bận, không cùng ngươi được. Để người của ta hướng dẫn ngươi, cứ vui chơi thỏa thích."


 


Cửu Đàm vừa đi thì một tiểu nô tài đến, chính là người đã mang sách và trái cây đến cho Tần Quyên hôm trước, Tần Quyên vừa liếc cái đã nhận ra.


 


Tiểu nô tài kia thấy Tần Quyên, ban đầu không dám nói câu nào, nhưng tới khi rời phủ, hai người đã thân quen hơn.


 


"Cảm ơn công tử."


 


"Hả? Ngươi cảm ơn ta cái gì?" Tần Quyên ngẩn ra.


 


Nô tài vội chắp tay, "Cảm ơn công tử đã giữ lời hứa."


 


Tần Quyên bấy giờ mới hiểu. Hắn nheo mắt, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, bèn ghé sát lại nói với tiểu nô tài, "Ngươi không cần cảm ơn, ta muốn hỏi ngươi chuyện này."


 


"Công tử cứ nói."


 


"Sáng sớm hôm nay, chủ tử nhà ngươi đến tìm Triệu công tử làm gì?"


 


"Đầu tiên ngự y của chúng ta đến chỗ Triệu công tử trước, sau đó chủ tử mới đến." Nô tài thành thật đáp.


 


"Cái gì?" Tần Quyên cau chặt đôi mày.


 


Tiểu nô tài cũng gãi đầu nhìn hắn, "Chắc là đêm qua Triệu công tử uống nhiều quá nên mời ngự y tới....Sau đó chủ tử cũng đến thăm."


 


Tiểu nô tài không hiểu rõ ngọn ngành chứ không phải hắn nói dối.


 


Chỉ có Tần Quyên không tin. Chuyện này rất kỳ quái.


 


Triệu Hoài Chi mới gặp Cửu Đàm lần đầu, không thân không quen, vì sao Cửu Đàm chẳng đến thăm bạn là Cung Hi Nhiên mà quan tâm đến Triệu Hoài Chi làm gì?


 


Tiểu nô tài hỏi Tần Quyên, "Công tử muốn đi đâu, nô tài dẫn ngài đi."


 


"Chỗ các ngươi có chợ sắt không?"


 


"Chợ sắt?" Nô tài nghĩ mãi không hiểu.


 


"Là chỗ bán sắt ấy." Tần Quyên giải thích.


 


Nô tài khổ sở vò đầu, "Ta không biết có chỗ nào bán sắt không, nhưng có một nơi khá nổi tiếng với nghề rèn...."


 


"Vậy thì dẫn ta đến đó."



 


*


 


Cách phủ đệ của Cửu Đàm chừng ba bốn dặm đường có một cái chợ, đi hết chợ là khu vực chuyên làm nghề rèn lớn nhất thành Ban.


 


Ở đây toàn những thợ rèn bận bịu tối mắt, nhưng nó không thuộc về một thương hộ nào độc lập, mà thuộc sở hữu của rất nhiều thương hộ.


 


Những năm gần đây, việc buôn bán tập trung theo ngành nghề bắt đầu phát triển, chủ yếu là để tạo ra sản phẩm nhanh hơn.


 


Ở khu lò rèn có mười mấy quản sự, Tần Quyên muốn biết có ai ghé tới đây hỏi chuyện mua bán hay không.


 


Hắn nghĩ nếu Tề Lâm còn sống thì chắc cũng tới thành Ban rồi.


 


Tần Quyên không ở đó được bao lâu thì nghe thấy âm thanh ồn ào, hỗn loạn bên ngoài mà hắn đã vô cùng quen thuộc.....


 


Là quân đội.


 


Tần Quyên còn chưa kịp nghĩ nhiều, quân lính đã rầm rập xông vào trong.


 


Hắn mơ hồ nhận ra, lúc rời khỏi phủ, Cửu Đàm nói mình có việc gấp. Chẳng lẽ khi ấy hắn vừa hay tin quân Mông Cổ đã về thành Ban?


 


Thế thì có thể nào lúc này, Cửu Đàm đã rời thành Ban rồi? Hắn bỏ lại đám người trong phủ ư?


 


Rất có thể.....


 


Dù sao, nếu Cửu Đàm muốn bỏ đi thì ngày mai, A Đạt sẽ nói với Cung Hi Nhiên và Triệu Hoài Chi rằng hắn đột nhiên tìm được một vị lang trung tài giỏi, có thể chữa bệnh cho hắn....


 


Sau khi quân Mông Cổ khống chế được thành Ban, việc đầu tiên chúng làm là kiểm soát quân đội trong thành, phong tỏa sắt và muối của toàn thành.


 


Cho nên việc họ đến khu lò rèn nhanh như thế cũng không có gì lạ.


 


Trong đám thợ rèn, người trẻ thì hoảng hốt bỏ chạy, người già thì thấy nhiều thành quen.


 


Người chạy trốn mau chóng bị bắt về. Ngoan ngoãn quy phục thì chỉ bị trói, còn chống đối sẽ ăn trận đòn.


 


Quản sự bị gọi ra ngoài hỏi chuyện.


 


Tiểu nô tài run như cầy sấy, nhìn Tần Quyên. Tần Quyên ra hiệu, bảo hắn không phải sợ.


 


Vị quản sự biết nói tiếng Mông Cổ. Quân lính Mông Cổ nói, tướng quân của bọn họ muốn có một nửa chỗ sắt ở đây.


 


Quản sự nói chuyện này phải thương lượng với từng thương hộ, chứ lão không giúp được gì.


 


Quân Mông Cổ phái vị quản sự này đi thương lượng.



 


Quản sự cùng lắm chỉ là quản sự, lão sao có thể khuyên bảo các thương hộ đây.


 


Lão truyền đạt lời của binh sĩ mông cổ cho các thương hộ. Các thương hộ đồng loạt nhìn lão với ánh mắt thù địch.


 


Nhưng nếu quay về chỗ quân Mông Cổ thì ắt phải chịu đòn.


 


Quân Mông Cổ thấy lão loanh quanh nửa ngày mà không được việc, bèn đến gặp thẳng các thương hộ.


 


"Các ngươi không bằng lòng?"


 


Lần trước, quân Mông Cổ tới đây, nói chỉ muốn xin ít sắt để chế tạo mũi tên, phòng thân lúc đi đường, cho nên các thương hộ không chống đối gì cả. Nhưng đây là lần thứ hai họ tới cướp bóc rồi, lại còn nói muốn một nửa chỗ sắt của khu lò rèn, đương nhiên không ai đồng ý.


 


Hai bên đôi co hồi lâu, tên lính cũng bắt đầu nổi giận, rút đao ra, "Hay là muốn thứ này?"


 


Quân Mông Cổ trước giờ nổi tiếng hung ác....Cho nên đám người ban nãy còn hung hăng cự nạnh, giờ đã co rúm lại.


 


Tần Quyên lấy các kỵ binh lục tục xông vào, hỏi tên tra hộ tịch của các thợ rèn, không tha cho một ai.


 


Tiểu nô tài lắp bắp hỏi Tần Quyên, "Tần công....công tử, chúng...chúng ta phải là sao đây......." Gã không muốn bị bắt.


 


Tần Quyên vỗ vai gã, nhỏ giọng nói, "Ngươi trốn ở đây, nhớ là bị bắt cũng đừng phản kháng, sẽ mất mạng đấy. Ta sẽ quay lại tìm ngươi."


 


Tiểu nô tài nửa tin nửa ngờ, lúc Tần Quyên bước ra, gã đã khóc như mưa, nhưng không dám phát ra âm thanh nào.


 


Tần Quyên đến gặp các kỵ binh, tự nhận mình là lính của Cát Cáp Bố doanh, lúc trước đóng tại An Địch Can. Một tháng trước, hắn vừa khởi hành định về La Bặc thì gặp trận bão cát, thế là phải lưu lạc ở thành Ban.


 


Sói nhỏ lớn lên ở Cát Cáp Bố doanh, tiếng Mông Cổ lưu loát không một chút pha tạp, hơn nữa còn vì sống cùng Viết Viết và A Dịch Cát nên giọng có chút khẩu âm của vùng Oát Nan.


 


Hắn nói hợp tình hợp lý, sau khi đại tướng quân của Cát Cáp Bố doanh mất, Đại Vĩnh vương Viết Viết đưa toàn bộ thuộc cấp của ông rời An Địch Can, chỉ để lại 30 người.


 


Ai mà rảnh rỗi điều tra xem hắn có phải 1 trong 30 người đó hay không.


 


"Thế sao ngươi lại ở đây?" Kỵ binh hỏi.


 


"Ta không có tiền lộ phí nên đến đây tìm việc để làm."


 


"Ngươi đến trạm dịch, lãnh một ít tiền mà về La Bặc đi." Kỵ binh kia đột nhiên ném cho hắn một cái mộc bài. Tần Quyên nhận ra, đây là mộc bài dùng để làm việc với trạm dịch hoặc quan phủ khi ra ngoài, nhưng rất nhiều trạm dịch giở trò chơi xấu, không chịu nhận....Thứ này chẳng giúp ích được gì.


 


Tần Quyên ôm quyền, "Đa tạ ngài."


 


Sau đó, Tần Quyên dẫn tiểu nô tài ra khỏi khu lò rèn từ cửa hông.


 


Tiểu nô tài run lẩy bẩy, mãi đến khi quân đội đã bỏ đi xa rồi mới bình tĩnh lại.



 


"Ngài.....đa tạ ngài. Ngài lợi hại quá...." Gã khóc đến nghẹn cả họng.


 


Tần Quyên vò đầu gã, "Không sao, quên chuyện hôm nay đi, về nhà đánh một giấc là được."


 


"Vâng vâng." Tiểu nô tài lau nước mắt, gật đầu.


 


Trên đường về phủ, Tần Quyên nghĩ bụng, chắc là Tề Lâm chưa tới thành Ban. Lúc nãy, các quản sự đều nói không có thương nhân Mông Cổ nào ghé tới đây.


 


Người của Tề Lâm không biết nói tiếng Quách Nhị, hẳn là sẽ dùng tiếng Duy Ngô Nhĩ để giao tiếp....


 


Chẳng lẽ bọn họ đều bị bão cát chôn vùi rồi?


 


Dù sao cũng phải đến An Địch Can mới biết.


 


*


 


Hôm sau, A Đạt nói với Cung Hi Nhiên rằng Cửu Đàm đột nhiên hay tin, có một vị đại sư Thiên Trúc rất tài giỏi, không chừng có thể chữa bệnh mất ngủ cho hắn nên vội đi tìm đại sư kia.


 


Tần Quyên đã lường trước rồi nên không lấy gì làm lạ.


 


Nhưng Cung Hi Nhiên thì rất buồn bực.


 


Tìm được ơ hội, Triệu Hoài Chi lập tức kéo Tần Quyên đi nói chuyện riêng.


 


"Ngươi muốn đến An Địch Can sao?" Triệu Hoài Chi hỏi.


 


"Đúng vậy. Lát nữa ta sẽ nói với A Đạt, định nửa đêm lên đường." Tần Quyên đáp, ánh mắt mong đợi nhìn Triệu Hoài Chi, "Ngươi đi cùng ta nhé."


 


Tần Quyên không ngờ đến tận lúc này, Triệu Hoài Chi vẫn cự tuyệt hắn.


 


Triệu Hoài Chi mỉm cười, lấy ba thỏi bạc từ ống tay áo, "Ngươi đưa cho A Đạt một thỏi, chỗ còn lại thì giữ lấy mà dùng."


 


Hắn không ngốc, liền hiểu ra ngay, Triệu Hoài Chi không muốn cùng hắn rời đi.


 


Tần Quyên thoáng tức giận, nhưng lại nghĩ, Triệu Hoài Chi đến thành Ban ắt hẳn là có công việc quan trọng.


 


Lúc ở Điệt Nhi Mật, y vẫn dùng thân phận gia chủ Bá Nha Ngột thị, còn dẫn theo cả kỵ binh.


 


Nhưng tới thành Ban, y lại dùng thân phận Triệu Hoài Chi, còn không dẫn theo ai cả.


 


Cho nên y muốn dùng chính thân phận Triệu Hoài Chi để làm việc?


 


Đó là việc liên quan đến Tống quốc sao.......?


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...