Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
344@-
"Mất máu quá nhiều, chúng ta không dám rút đao trên bả vai ra, nếu không sẽ bị thương tới đại mạch. Bây giờ không có thứ gì cầm máu tốt, nếu rút đao ra thì không cứu được nữa đâu." Một quân y lo sợ nói.
Tần Quyên hoảng hồn, nghe quân y kia nói một câu, "Các ngài hãy sớm chuẩn bị đi."
Giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tần Quyên cuống đến mức không nghĩ được gì. Đây là người đầu tiên đối xử tốt với hắn, thương hắn như đệ đệ mà không cần hồi báo.
Mũi Tần Quyên chua xót, hốc mắt đỏ hoe. Hắn chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Ta đến chỗ kỵ binh của Ninh Bách."
Hắn không tin Ninh Bách không căn dặn những kỵ binh này, nếu hắn gặp phải nguy hiểm thì ít nhất cũng phải chuẩn bị quân y và thảo dược tốt cho hắn. Dù sao Ninh Bách cũng ép hắn bái sư rồi mà.
Tần Quyên chạy rất nhanh nhưng không gặp được những kỵ binh đó.
"Bọn họ đâu cả rồi!" Hắn quát lớn.
"Đều theo Tả An phó tướng đi lùng bắt địch rồi." Một người báo.
Tần Quyên túm người đó lên, "Vậy còn ai ở lại? Gọi hết đến đây cho ta."
Mấy người đó đi tìm kỵ binh của Ninh Bách. Quả nhiên Ninh Bách đã cho một quân y đi theo cùng với thuốc tốt, nhưng giờ không rõ quân y đang ở đâu.
Lúc tìm được thì trời đã tối.
Quân y trong đội giả trang làm kỵ binh, mang một cái hộp sắt xuống khỏi yên ngựa, bên trong là vô số thảo dược, cùng một ít linh chi còn thừa, đưa cho Tần Quyên, "Đại nhân giữ cho ngài để bảo mệnh, ta gửi lại ngài, nhưng mà...."
Tần Quyên giật lấy, vội chạy vào doanh trướng.
Ninh Bách để lại linh chi ngàn năm quý hiếm cho hắn để sau này vạn nhất gặp chuyện thì dùng. Lão quân y ở doanh của Ninh Bách từng nói, việc lấy được linh chi là nhờ cơ duyên, linh chi chỉ có thể cầu chứ không thể tìm, cho nên trời không tuyệt đường hắn.
Tần Quyên lấy miếng linh chi còn thừa chỉ bằng ngón tay cái, đưa cho quân y, sau đó lại dốc hết những chai lọ trong hộp sắt ra. Thuốc cầm máu của Ninh Bách do ngự y điều chế, nhất định sẽ có công hiệu thần kỳ.
"Mau lên, đem tất cả những thứ có thể sử dụng ra đây, rút đao cho A Dịch Cát." Tần Quyên nhìn thanh đao lớn c*m v** vai A Dịch Cát mà choáng váng. Hắn sợ mình đứng không vững, liền vội chạy ra ngoài.
Các quân y chế thuốc cầm máu, lại đưa miếng linh chi vào miệng cho A Dịch Cát ngậm lấy.
Lúc rút đao, cả quân y cũng run tay, bèn lui lại, "Ta không dám, đổi người khác đến đây đi" Ông ta nói không dám, khiến những người khác đều vội vàng xua tay.
Tình trạng thương tích của A Dịch Cát đã kéo dài nửa ngày, sắc mặt tái nhợt. Ai cũng biết tính mạng hắn có giữ được hay không đều do lần rút đao này. Chỉ cần hắn chịu đựng được qua khoảnh khắc đó là sẽ sống sót.
Nhưng nếu không chịu nổi thì thuốc tiên cũng khó cứu.
Quân y sợ mình thất bại, sẽ vô tình giết người.
Lúc này, vị quân y vừa đưa linh chi cho Tần Quyên ban nãy cởi chiến giáp kỵ binh ra, nói với họ, "Để ta."
"Ngươi...."
Tần Quyên chưa biết nói gì, người nọ lại cắt ngang, "Mũi tên của ngươi cũng do ta rút."
Tần Quyên kinh hãi sững sờ.
Người kia sai hai quân y đè chặt nơi yếu hại của A Dịch Cát, "Không được để đại mạch bị tổn thương. Ngay khi ta rút đao, các ngươi lập tức đắp thuốc lên. Trước đó, ta truyền cho hắn chút nội lực để hắn ổn định khí huyết, như thế có thể k*ch th*ch thân thể hắn, bảo vệ được phủ tạng."
Tần Quyên hiểu ra, bèn đi tới, "Ta cũng có nội lực, truyền như thế nào?"
"Ngươi cứ đứng đó chờ đi, đến khi ngươi sử dụng thành thạo nội lực rồi hãy tính chuyện cứu người. Bây giờ, nội lực của ngươi là do người khác cho, chỉ tồn tại bên ngoài chứ chưa thông hiểu đạo lý." Người đó cười lạnh.
"....."
Tuy hắn nói nhẹ bẫng nhưng rất đúng, Tần Quyên không dám cãi, bèn lui lại nhìn.
Khi nam nhân kia đặt tay lên chuôi đao, trái tim Tần Quyên như thắt lại.
Lúc đuổi theo Ngột Lâm Nộ, hắn từng nghĩ rất nhiều, nào là bắt được Ngột Lâm Nộ thì phải đánh hắn nhừ tử, lột áo giáp của hắn làm chiến tích, sau đó bắt hắn dập đầu trước Viết Viết nhận sai, bảo Viết Viết giam lỏng hắn cả đời.
Nhưng khi thấy A Dịch Cát ngã xuống, đầu óc hắn trống rỗng hết cả. Nào là niềm vui chiến thắng, nào là vinh quang chiến hậu, tất cả đều tiêu tan.
Hắn không cần áo giáp của Ngột Lâm Nộ, không cần gì hết. Hắn chỉ muốn A Dịch Cát sống thôi.
A Dịch Cát từng nói, chờ Viết Viết cưới Ngột Đốc Tự, A Dịch Cát cũng sẽ thành hôn với biểu muội của nàng. Vị hôn thê còn đang chờ hắn, sao hắn có thể chết được.
*
Khuya hôm ấy, khi người ta báo cho hay rằng đã rút được đao trên vai A Dịch Cát, người vẫn còn sống, Tần Quyên ngồi bần thần hồi lâu rồi mới chậm chạp gật đầu.
Hắn canh bên giường A Dịch Cát cả đêm vì sợ A Dịch Cát không chịu nổi đêm lạnh mà đột ngột qua đời.
Hôm sau, Viết Viết ra lệnh cho hắn đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, tình trạng của A Dịch Cát thật sự đã ổn định hơn, các quân y mới dám tiến hành nối xương và điều trị phủ tạng cho hắn.
Sau khi bị thương, sợ nhất là nhiễm trùng, vì chỉ nhiễm trùng một chút cũng có thể lấy mạng người ta.
Tần Quyên cũng từng trải qua sinh tử như vậy nên càng hiểu rõ, không những phải dự trữ quân nhu, mà còn phải dự trữ thảo dược.
*
Trận chiến đoạt đích lần này không có ai là thắng tuyệt đối. Tuy Ngột Lâm Nộ đã bị tống cổ ra khỏi thành La Bặc nhưng ai cũng hiểu, Đại Vĩnh vương thiệt hại nặng nề, 5 năm sau có lẽ vẫn không thể khôi phục được.
Lỗ Ba thiên hộ qua đời, càng khiến Đại Vĩnh vương đau xót hơn. Chuyện là sau khi tìm được viện binh của tộc Hột Nhan, Lỗ Ba tái phát bệnh cũ mà chết, quan tài vẫn để ở Cáp Nhi Mật. Đại Vĩnh vương dự định tháng 5 sẽ phái Tả An đến đưa Lỗ Ba thiên hộ về sông Oát Nan.
Lỗ Ba thiên hộ chinh chiến trên lưng ngựa cả đời, chết nơi tha hương, nhất định phải được an táng ở quê nhà.
Sau trận chiến đoạt đích ở thành La Bặc, rất nhiều người dân đã đến nơi khác mưu sinh.
Đại Vĩnh vương viết thư cho quan viên thành Oát Đoan cùng Lục Văn Trân Tu đại nhân, mời tháng tư này tập hợp ở thành La Bặc, bàn chuyện xây dựng thành.
Việc xây dựng cần nhiều tiền của, cũng cần sức người. Tần Quyên dốc hết tiền bạc của mình ra góp.
Trước lúc bàn thảo, hắn phải đem trả kỵ binh cho Ninh Bách.
Hắn đã chuẩn bị sẵn một bản phác thảo ý tưởng thành lập chợ sắt và cách thức vận hành.
Chắc ít nhiều Ninh Bách cũng sẽ cảm kích hắn.
Chỉnh sửa xong ý tưởng, Tần Quyên muốn Viết Viết xem qua trước.
Viết Viết tôn trọng công sức của Tần Quyên, xem thật cẩn thận rồi gật đầu, "Chuyện này nghe theo ngươi."
Viết Viết muốn biểu hiện sự tin tưởng với Tần Quyên, cũng không muốn phụ công sức Tần Quyên, nhưng mà bản thân hắn không quá hứng thú với kế hoach này. Dù sao hắn cũng nghiêm túc cân nhắc quy mô thành lập chợ sắt, thậm chí còn chuẩn bị sẵn địa điểm.
Tất nhiên ưu tiên hàng đầu lúc này vẫn là xây dựng tường thành.
"Ngươi có ý tưởng gì trong việc củng cố thành lũy không?" Viết Viết hỏi.
Tần Quyên nhìn hắn, thật ra có rất nhiều ý tưởng nhưng e là không đủ tiền làm.
"Nếu ngươi hỏi ta, thì ý tưởng của ta vẫn như năm ngoái."
Năm ngoái, Tần Quyên đã nói phải mở rộng quy mô thành La Bặc, kéo dài tường thành thêm ít nhất là 20 dặm nữa. Hắn muốn tường thành La Bặc phải sánh ngang với phủ Tây Lương.
Ý Tần Quyên là dù sao cũng phải tiêu tốn nhiều tiền bạc, chẳng bằng làm cho tốt hẳn, tính nghiệp trăm năm, thành trì kiên cố mới có thể phát triển quân nhu và thương mậu.
Dù thành La Bặc sau này chưa chắc đã được con cháu Viết Viết thừa kế nhưng cũng muốn tạo phúc cho bá tánh đời sau.
"Ngươi về sớm một chút, chúng ta sẽ bàn cẩn thận việc này." Viết Viết đắn đo hồi lâu rồi nói.
Sói nhỏ vui lắm. Năm ngoái, khi hắn đề cập ý tưởng này, rất nhiều người phản đối, Viết Viết cũng không dám lên tiếng thay hắn.
Giờ Viết Viết khí thế như vậy, những quan viên thủ cựu kia hẳn là không dám phản đối nữa. Tuy trải qua một trận ác chiến nhưng Viết Viết cũng khẳng định được quyền thống trị của mình ở nơi này. Đây thật ra cũng được xem là thắng lợi.
Sau này họ làm gì cũng không sợ ai vướng chân nữa.
Sói nhỏ đi ra khỏi doanh trướng với tâm trạng thoải mái, thiếu điều huýt sáo ngâm nga.
Quả là vẫn còn tính nết của thiếu niên.
Sau khi kiểm kê lại kỵ binh, hắn muốn dẫn quân về trả cho Ninh Bách.
Trước khi đi, hắn ghé thăm A Dịch Cát. Quân y nói phải ba bốn ngày sau A Dịch Cát mới tỉnh. Vì sợ vết thương nhiễm trùng, họ muốn chờ sau khi A Dịch Cát tỉnh lại mới thương nghị về chuyện thành trì.
*
Lúc Tần Quyên đến doanh trướng của Ninh Bách là cuối tháng 4. Ninh Bách không ở trong doanh, Tề Lâm bảo hắn đã về Đại Đô.
Còn chuyện cụ thể ra sao thì Tề Lâm không cho hắn biết.
Tần Quyên giao đề án thành lập chợ sắt cho Tề Lâm, dặn hắn đây là thứ vô cùng quan trọng, nhất định phải giao tận tay Ninh Bách.
Tề Lâm hừ lạnh, nhận lấy rồi lại mặc áo giáp bước ra ngoài. Tần Quyên không hiểu ý hắn.
"Binh Bách đại nhân bảo ta đưa ngươi về La Bặc, nhân tiện giao cho ngươi 3 thợ rèn để sai bảo." Tề Lâm nói.
Tần Quyên nghĩ, chắc là Ninh Bách sợ hắn nửa đường trốn về Tống quốc.
"Ngươi không ở lại thủ doanh trướng, không sợ địch kéo đến tấn công sao?"
"Vị trí của chúng ta rất bí mật, trừ khi có kẻ phản bội, không thì sẽ không bị tấn công." Tề Lâm nhìn hắn chằm chằm, cặp mắt như báo săn.
Tần Quyên hừ lạnh, hiểu hắn ám chỉ gì. Ý hắn là miễn Tần Quyên hay Viết Viết không để lộ vị trí thì họ sẽ không bị tấn công.
Coi hắn là loại người nào chứ?
*
Tề Lâm ngoài đưa Tần Quyên về thành La Bặc, còn có công việc quan trọng khác phải đến Lương Châu. Khi còn cách thành La Bặc 30 dặm, hắn sai Thân tín hộ tống Tần Quyên, còn bản thân thì vào Lương Châu.
Theo tin từ Đại Đô, Gia Luật thừa tướng vừa mới ly thế. Nho sinh trong thiên hạ đều khóc than, kể cả ở Tống quốc.
Tề Lâm không biết tin tức cụ thể, nhưng nghe Ninh Bách nói ở Mạc Bắc xảy ra chuyện nên phải bí mật đến Lương Châu một chuyến.
Tần Quyên lúc ấy chưa hay chuyện Gia Luật thừa tướng qua đời, về đến La Bặc mới có người báo cho hắn biết.
Gia Luật thừa tướng mất, vậy thì Hồ Hồ đau khổ nhường nào....
Ông ấy là thân nhân duy nhất của Hồ Hồ ở Đại Đô, Hồ Hồ sẽ làm gì? Nãi Mã Chân thị sẽ giở trò gì với Hồ Hồ nữa đây?
Tần Quyên rời đi 1 tháng, lúc hắn quay về thì A Dịch Cát đã đi lại băng băng rồi.
Ban đầu Tần Quyên còn sợ Ninh Bách sẽ không chịu dễ dàng thả hắn về, nhưng may sao Ninh Bách có việc phải về Đại Đô, nên thời gian đi chuyến này được rút ngắn hơn dự tính nhiều.
Bây giờ, hắn có thể thong thả bàn với Viết Viết chuyện xây dựng thành La Bặc.
"Việc xây dựng thành trì sẽ tiêu hao nhiều tiền của, nhưng thành trì mở rộng, quán trọ và chợ cũng mở rộng theo, hấp dẫn thương lữ đến đây buôn bán. Chưa kể chỗ chúng ta nằm ven hành lang Hà Tây, một trong những thành trì cửa ngõ của sa mạc Taklimakand, ta tin là chỉ cần có đủ quán trọ, đủ chợ, đủ dân cư là các thương lữ sẽ bằng lòng dừng chân."
A Dịch Cát nói, "Nhưng trước hết là phải đủ an toàn."
"Bá tính trong thành chưa đến 5000 người, nếu xây dựng xong không có ai đến sinh sống thì phải làm sao?"
"Điều từ thành Oát Đoan đến đây." Tần Quyên đề nghị.
Có người nói, "Tiểu thư Hi Cát đã đem quân đến giải vây cho Oát Đoan, uy tín của nàng ở đó rất cao, chi bằng nhờ nàng điều động người."
Lại có người nói, "Không mang lại lợi ích gì thì ai lại mạo hiểm chuyển đến chỗ gió cát này?"
Mọi người đều trầm mặc nhìn Đại Vĩnh vương.
Lúc này, Tần Quyên lại thấp giọng đề nghị, "Giảm thuế."
Nghe vậy, có quan viên bật cười ha hả, "Bây giờ cái gì cũng tốn nhiều tiền mà ngươi còn đòi giảm thuế! Chưa tăng thuế đã là tốt rồi."
Sói con nhíu mày, "Giờ mà tăng thuế chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Trái lại, nếu ta hạ thấp các hạng mục thuế, thậm chí giảm một nửa thương thế thì sẽ thu hút dân chúng và thương lữ, bá tính sẽ bằng lòng đến đây định cư, thương nhân bằng lòng dồn tiền, có thể gián tiếp giao việc xây dựng chợ và quán trọ cho các thương nhân đó. Đợi khi người dân đến đông, ta sẽ từ từ tăng thuế lên."
A Dịch Cát gật đầu, "Ta hiểu đại khái rồi, ta cũng đồng ý với Tần."
"Tặng dê? Dê đâu ra?" Tần Quyên nhìn Viết Viết.
Viết Viết đáp, "Sai người đến sông Oát Nan mua, ta còn chút ít của cải. Đầu tiên cứ mua sẵn 1000 dê, sang năm thì bán dê thay ngựa."
Tần Quyên ngẫm nghĩ, "Vậy phái ai đi mua?"
"Ngươi đi đi, nhân tiện gửi giúp ta một phong thư cho phụ thân của tiểu thư Ngột Đốc Tự. Sang năm, chờ ta xử lý xong chuyện ở thành La Bặc thì sẽ cưới nàng về." Viết Viết nói đến đây, vẻ mặt có chút căng thẳng, "500 con dê dùng để thưởng cho bá tánh sinh được nhiều con, 500 con còn lại thì chúng ta giữ để nuôi, mong là năm sau có được 2000 con dê. Ta sẽ sai A Dịch Cát mang 2000 dê đó đến sông Thùy để đổi lấy 300 con ngựa."
Đó là ý hay, chỉ sợ không nuôi được dê.
Họ cần có người giàu kinh nghiệm chăn nuôi. Giờ cái gì cũng thiếu, chẳng những thiếu của cải mà còn thiếu sức người.
"Lập mục nông làm quan, giao dê cho các hộ nông dân nuôi dưỡng, năm sau sẽ ban thưởng cho những hộ có thành tích chăn nuôi tốt, vậy có được không...." Tần Quyên nói nhỏ, vì vừa mới nghĩ ra ý này nên hắn không chắc lắm.
Viết Viết nghi hoặc nhìn hắn, "Chưa cụ thể lắm."
"Ví dụ, giả sử có 2 hộ chăn cừu nào đó sở hữu 50 con dê bằng lòng ở lại thành La Bặc, chúng ta phong bọn họ làm quan, bảo họ dùng dê của mình để nhân giống. Nếu năm sau, 100 con dê thành 300 con, chúng ta sẽ thưởng cho mỗi người 50 con. Thế là cuối năm đó, mỗi người có 100 con dê cùng 1 chức quan chính thức, số dê còn lại sẽ giao cho quan phủ. Ta nghĩ chỉ cần có dê và có chức quan, người dân sẽ sẵn lòng góp sức. Quan trọng nhất là ta cần người có kinh nghiệm chăn dê. Nếu hoàn thành tốt thì một mũi tên trúng 2 con chim."
Nghe vậy, các quan viên gật gù ngẫm nghĩ.
"Nghe thì hay đấy, nhưng dễ gì nuôi 100 con dê thành 300 con." A Dịch Cát cười bảo.
Tần Quyên cũng nói, "Ca, đệ chỉ nói minh họa vậy thôi, nhưng đệ tin những con dê mà các hộ chăn nuôi để lại đều là giống tốt, có tỷ lệ sống sót cao. Hơn nữa, một con dê mẹ chắc chắn không chỉ sinh một con mỗi lứa chứ...." Dù không hiểu biết về dê nhưng sức sinh sản của dê chắc chắn không yếu.
"Mỗi lần sinh hai con, nhưng không có chuyện một năm sinh hai ba lứa đâu, thường là chỉ 2 năm 3 lần, thậm chí 1 năm 1 lần thôi, cho nên muốn nuôi từ 100 con thành 300 khó lắm đấy. Tất nhiên nếu số lượng dê cái nhiều hơn hẳn thì vẫn có khả năng." A Dịch Cát kiên nhẫn giải thích.
Tần Quyên, "......Ca, huynh đã từng nuôi dê bao giờ chưa vậy?" Không có kinh nghiệm vài năm nuôi dê thì không nên nói ra mấy câu đó đâu.
"...." A Dịch Cát che miệng ho một tiếng, đổi đề tài, "Khụ khụ, ta hiểu ý đệ, giờ đệ muốn giữ chân những hộ chăn nuôi giàu có ở lại trong thành, đồng thời kêu gọi dân chúng đến La Bặc định cư. Người giàu thì phong làm quan, người nghèo thì làm việc cho bọn họ. Vậy định phong cho những người đó chức quan gì?"
"Cứ gọi là dương quan đi." Viết Viết nói.
"Ừ ừ." Tần Quyên gật đầu.
Bọn họ mau chóng ban hành pháp lệnh. Viết Viết phải tự tay soạn thảo vì Lục Văn Trân Tu đại nhân còn chưa về thành La Bặc.
*
Tần Quyên không biết khi nào Viết Viết mới sai hắn khởi hành đến sông Oát Nan, nhưng hắn muốn chờ Tùng Man về rồi mới đi.
Sông Oát Nan rất xa, phải đi qua Đại Oát Nhĩ, sau đó hướng lên phương bắc. Hắn nghĩ trong vòng 3 tháng, khó mà về được.
Nhưng Viết Viết còn sai người đi hỏi ý gia tộc của Ngột Đốc Tự, chứ lỡ gửi sính lễ đến mà nhà gái từ chối thì sẽ rắc rối to....Huống hồ đâu chỉ riêng hôn sự của Viết Viết, còn ảnh hưởng đến cả hôn sự của A Dịch Cát nữa.
Viết Viết vẫn chưa sắp xếp gì, nhưng ngày ngày theo A Dịch Cát ra ngoài tuần tra, Tần Quyên cảm thấy số người ở cổng thành đã nhiều hơn rồi.
Số hộ chăn dê đến báo cáo lượng dê để xin làm dương quan cũng tăng lên.
Nhưng vẫn chưa thấy có thương lữ nào tính chuyện lập thương hội hay xây chợ ở đây. Chắc các thương lữ đều lo chiến sự ở thành La Bặc chưa xong, cho nên không dám đến.
Tường thành bị chiến tranh tàn phá đang được xây dựng lại. Dân chúng địa phương và dân ngoại lai nhờ quan binh giúp bọn họ phân chia lại đất đai. Vài cây thước ngọn bút lại vẽ ra từng tấc vuông, cuộc sống mới lại bắt đầu.
Lúc này, Tần Quyên cưỡi ngựa chậm lại. Có lẽ ý nghĩa tồn tại của thành La Bặc là cung cấp cho những người không chốn dung thân một cái nhà, một nơi an cư mới.
Viết Viết từng nói với hắn như thế.
Nhiều bá tánh dắt theo người già trẻ nhỏ, đường xa mà tới.
Nơi đây không chỉ là một tòa thành, mà là niềm hy vọng mới trong cái thời đại di dân ồ ạt này.
Việc giao tiếp sẽ trở thành vấn đề lớn ở đây. Người Mông Cổ, người Khiết Đan, người Hồi Hột, người Nữ Chân, người Duy Ngô Nhĩ và một nhóm nhỏ người Hán, người Đường Cổ Đặc, người Thổ Phiên Ô Tàng Tư....
Có thể nghe vô số loại ngôn ngữ trên đường, nhưng mà không hiểu câu nào.
Tần Quyên đã quen bị các bà các cô lôi kéo nói chuyện, nhưng hắn nghe không hiểu nên chỉ cười cười rồi vẫy tay rời đi.
Một hộ chăn nuôi người Đường Cổ Đặc nói, gia đình họ vốn ở cách thành La Bặc 50 dặm về phía nam, dưới chân một ngọn núi lớn, nhưng nghe quan binh ở thành La Bặc nói với trưởng thôn là đến đây sẽ được cho nhà ở, chỉ cần giúp quan binh nuôi dê hoặc xây dựng tường thành là sẽ được chia đất đai, nên rất nhiều người trong thôn chuyển đến."
Nhờ thế, quan binh kêu gọi được rất nhiều tráng binh đi tu sửa tường thành.
A Dịch Cát nói họ vẫn thiếu một vị vương phi. Nếu có vương phi thì có thể dạy cho nữ tử dệt vải, dệt thảm lông, thậm chí thêu thùa....Nhưng vậy nữ nhân cũng có thể sống tốt.
Tần Quyên nghĩ bụng, A Dịch Cát nói đúng.
Họ không những phải nuôi dê mà còn cần sản phẩm thủ công mỹ nghệ để trao đổi, buôn bán với các thương nhân.
Thành La Bặc tuy không phải nơi tốt nhất, nhưng đang trở thành dáng vẻ của một tòa thành thật sự, bởi có một vị vương gia tha thiết dốc tâm.
Thiếu niên Viết Viết năm nay 16 tuổi, đã trải qua biết bao nhiêu chông gai. Hắn không phải vương tử xuất sắc nhất của Bột Nhi Chỉ Cân thị, nhưng sẽ trở thành một vương gia oai phong một cõi, vì hắn yêu thành trì này.
Tà dương buông xuống, Tần Quyên quay đầu nhìn ráng đỏ chiếu trên tường thành.
Những dãy nhà san sát nhau đã được tu sửa lại. Cứ mỗi khi dựng xong một dãy phố, tiếng hoan hô lại vang vọng khắp thành.
Khói bếp lượn lờ tỏa, thi thoảng lại nghe thấy tiếng dê con be be.
Thật yên bình....
*
"Tần đại nhân." Một giọng nói mềm mại cất lên.
Tần Quyên ghìm cương ngựa, quay đầu lại, hóa ra là một cô bé lớn tuổi hơn Tùng Man một chút.
"Mẹ ta làm cho huynh." Cô bé đưa cho giơ tay đưa cho Tần Quyên chuỗi bánh ú, khuôn mặt nhỏ có vẻ sợ sệt.
Tần Quyên vừa nhận lấy, cô bé đã chạy biến đi.
Trong mắt cô bé, những nam nhân cao lớn cưỡi đại mã thật đáng sợ, nhưng hình như Tần đại nhân khác bọn họ....Cô không biết Tần đại nhân khác ở điểm nào, nhưng vì còn bé nên cô rất sợ những người cưỡi ngựa.
Tết Đoan Ngọ đã qua mà còn nhận dược bánh ú, Tần Quyên hết sức vui mừng.
Gạo nếp đắt đỏ nhất trong tất cả các loại gạo, vậy mà lúc này người ta lại sẵn sàng làm cho hắn. Thế thì chí ít hiện giờ hắn cũng được xem là một vị quan tốt nhỉ.....Ừ, sau này hắn cũng sẽ là một vị quan tốt.
Có một kỵ binh tới gọi, "Đại nhân, gia đình Trân Tu đại nhân quay về rồi."
Tần Quyên cưỡi ngựa như bay đến nha môn.
Tần Quyên nghĩ Tùng Man vừa trải qua một cuộc đào vong, chắc sẽ tiều tụy lắm, nào ngờ ngay cả lúc chạy giặc mà nó vẫn béo lên, giờ đã tròn vo rồi.....
Tùng Man cũng biết là mình béo, nên sau khi Tần Quyên vào nhà thì nó chạy biến ra sau lưng Lục Văn phu nhân.
"Hồ Cầu Nhi?" Tần Quyên cố ý giả vờ nhìn đi chỗ khác, cất tiếng gọi.
Tùng Man nấp ở đó mãi, mắt rung rung hỏi Lục Văn phu nhân, "Lục văn phu nhân....Tần ca ca....đang giả vờ không thấy con có đúng không?"
Lục Văn phu nhân còn chưa đáp, Lục Văn Xuân Hoa đã không nhịn được cười, hô to, "Tần ca ca, Hồ Hồ nhi trốn sau lưng mẫu thân ta đó. Nó béo lên những 15 cân, không dám gặp huynh. Bây giờ nó thậm chí còn không mặc vừa quần của ta nữa. Mất mặt quá đi, ha ha ha!"
"...." Tùng Man phùng mang trợn má, tức đến nỗi cánh mũi phập phồng, hai mắt to tướng ngập nước. Lục Văn Xuân Hoa thật quá đáng.
Tần Quyên quay nhìn Tùng Man tròn ủng, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Hu hu hu, ca ca, ta không béo, ta không béo, ta bị sưng lên thôi, tại không quen sống ở Lương Châu, là dị dị cái gì đó...." Tùng Man chạy đến ôm đùi Tần Quyên, mà gọi là lăn thì đúng hơn.
"Dị ứng thời tiết." Cực Bố Trát nhắc nhở.
"Đúng, là dị ứng thời tiết nên mặt bị sưng lên. Ca ca đừng ghét ta....Ta sẽ gầy lại ngay mà...."
Nó cọ cọ mặt vào đùi Tần Quyên, chùi không biết bao nhiêu nước mắt nước mũi lên đó.
"Muội tố cáo nó, nó chỉ biết ăn với ngủ suốt ngày, không chịu rèn luyện." Xuân Hoa khoanh tay nói.
Tần Quyên nhìn Xuân Hoa đã lâu ngày không gặp, bỗng nhiên ngẩn ra, "Sao muội lại mặc nam trang?"
"Ta không thích nữ trang, phiền lắm." Xuân Hoa đáp.
Tiểu cô nương này nói năng hành động rất dứt khoát, khác hẳn các cô bé mà Tần Quyên từng thấy.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
"Mất máu quá nhiều, chúng ta không dám rút đao trên bả vai ra, nếu không sẽ bị thương tới đại mạch. Bây giờ không có thứ gì cầm máu tốt, nếu rút đao ra thì không cứu được nữa đâu." Một quân y lo sợ nói.
Tần Quyên hoảng hồn, nghe quân y kia nói một câu, "Các ngài hãy sớm chuẩn bị đi."
Giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tần Quyên cuống đến mức không nghĩ được gì. Đây là người đầu tiên đối xử tốt với hắn, thương hắn như đệ đệ mà không cần hồi báo.
Mũi Tần Quyên chua xót, hốc mắt đỏ hoe. Hắn chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Ta đến chỗ kỵ binh của Ninh Bách."
Hắn không tin Ninh Bách không căn dặn những kỵ binh này, nếu hắn gặp phải nguy hiểm thì ít nhất cũng phải chuẩn bị quân y và thảo dược tốt cho hắn. Dù sao Ninh Bách cũng ép hắn bái sư rồi mà.
Tần Quyên chạy rất nhanh nhưng không gặp được những kỵ binh đó.
"Bọn họ đâu cả rồi!" Hắn quát lớn.
"Đều theo Tả An phó tướng đi lùng bắt địch rồi." Một người báo.
Tần Quyên túm người đó lên, "Vậy còn ai ở lại? Gọi hết đến đây cho ta."
Mấy người đó đi tìm kỵ binh của Ninh Bách. Quả nhiên Ninh Bách đã cho một quân y đi theo cùng với thuốc tốt, nhưng giờ không rõ quân y đang ở đâu.
Lúc tìm được thì trời đã tối.
Quân y trong đội giả trang làm kỵ binh, mang một cái hộp sắt xuống khỏi yên ngựa, bên trong là vô số thảo dược, cùng một ít linh chi còn thừa, đưa cho Tần Quyên, "Đại nhân giữ cho ngài để bảo mệnh, ta gửi lại ngài, nhưng mà...."
Tần Quyên giật lấy, vội chạy vào doanh trướng.
Ninh Bách để lại linh chi ngàn năm quý hiếm cho hắn để sau này vạn nhất gặp chuyện thì dùng. Lão quân y ở doanh của Ninh Bách từng nói, việc lấy được linh chi là nhờ cơ duyên, linh chi chỉ có thể cầu chứ không thể tìm, cho nên trời không tuyệt đường hắn.
Tần Quyên lấy miếng linh chi còn thừa chỉ bằng ngón tay cái, đưa cho quân y, sau đó lại dốc hết những chai lọ trong hộp sắt ra. Thuốc cầm máu của Ninh Bách do ngự y điều chế, nhất định sẽ có công hiệu thần kỳ.
"Mau lên, đem tất cả những thứ có thể sử dụng ra đây, rút đao cho A Dịch Cát." Tần Quyên nhìn thanh đao lớn c*m v** vai A Dịch Cát mà choáng váng. Hắn sợ mình đứng không vững, liền vội chạy ra ngoài.
Các quân y chế thuốc cầm máu, lại đưa miếng linh chi vào miệng cho A Dịch Cát ngậm lấy.
Lúc rút đao, cả quân y cũng run tay, bèn lui lại, "Ta không dám, đổi người khác đến đây đi" Ông ta nói không dám, khiến những người khác đều vội vàng xua tay.
Tình trạng thương tích của A Dịch Cát đã kéo dài nửa ngày, sắc mặt tái nhợt. Ai cũng biết tính mạng hắn có giữ được hay không đều do lần rút đao này. Chỉ cần hắn chịu đựng được qua khoảnh khắc đó là sẽ sống sót.
Nhưng nếu không chịu nổi thì thuốc tiên cũng khó cứu.
Quân y sợ mình thất bại, sẽ vô tình giết người.
Lúc này, vị quân y vừa đưa linh chi cho Tần Quyên ban nãy cởi chiến giáp kỵ binh ra, nói với họ, "Để ta."
"Ngươi...."
Tần Quyên chưa biết nói gì, người nọ lại cắt ngang, "Mũi tên của ngươi cũng do ta rút."
Tần Quyên kinh hãi sững sờ.
Người kia sai hai quân y đè chặt nơi yếu hại của A Dịch Cát, "Không được để đại mạch bị tổn thương. Ngay khi ta rút đao, các ngươi lập tức đắp thuốc lên. Trước đó, ta truyền cho hắn chút nội lực để hắn ổn định khí huyết, như thế có thể k*ch th*ch thân thể hắn, bảo vệ được phủ tạng."
Tần Quyên hiểu ra, bèn đi tới, "Ta cũng có nội lực, truyền như thế nào?"
"Ngươi cứ đứng đó chờ đi, đến khi ngươi sử dụng thành thạo nội lực rồi hãy tính chuyện cứu người. Bây giờ, nội lực của ngươi là do người khác cho, chỉ tồn tại bên ngoài chứ chưa thông hiểu đạo lý." Người đó cười lạnh.
"....."
Tuy hắn nói nhẹ bẫng nhưng rất đúng, Tần Quyên không dám cãi, bèn lui lại nhìn.
Khi nam nhân kia đặt tay lên chuôi đao, trái tim Tần Quyên như thắt lại.
Lúc đuổi theo Ngột Lâm Nộ, hắn từng nghĩ rất nhiều, nào là bắt được Ngột Lâm Nộ thì phải đánh hắn nhừ tử, lột áo giáp của hắn làm chiến tích, sau đó bắt hắn dập đầu trước Viết Viết nhận sai, bảo Viết Viết giam lỏng hắn cả đời.
Nhưng khi thấy A Dịch Cát ngã xuống, đầu óc hắn trống rỗng hết cả. Nào là niềm vui chiến thắng, nào là vinh quang chiến hậu, tất cả đều tiêu tan.
Hắn không cần áo giáp của Ngột Lâm Nộ, không cần gì hết. Hắn chỉ muốn A Dịch Cát sống thôi.
A Dịch Cát từng nói, chờ Viết Viết cưới Ngột Đốc Tự, A Dịch Cát cũng sẽ thành hôn với biểu muội của nàng. Vị hôn thê còn đang chờ hắn, sao hắn có thể chết được.
*
Khuya hôm ấy, khi người ta báo cho hay rằng đã rút được đao trên vai A Dịch Cát, người vẫn còn sống, Tần Quyên ngồi bần thần hồi lâu rồi mới chậm chạp gật đầu.
Hắn canh bên giường A Dịch Cát cả đêm vì sợ A Dịch Cát không chịu nổi đêm lạnh mà đột ngột qua đời.
Hôm sau, Viết Viết ra lệnh cho hắn đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, tình trạng của A Dịch Cát thật sự đã ổn định hơn, các quân y mới dám tiến hành nối xương và điều trị phủ tạng cho hắn.
Sau khi bị thương, sợ nhất là nhiễm trùng, vì chỉ nhiễm trùng một chút cũng có thể lấy mạng người ta.
Tần Quyên cũng từng trải qua sinh tử như vậy nên càng hiểu rõ, không những phải dự trữ quân nhu, mà còn phải dự trữ thảo dược.
*
Trận chiến đoạt đích lần này không có ai là thắng tuyệt đối. Tuy Ngột Lâm Nộ đã bị tống cổ ra khỏi thành La Bặc nhưng ai cũng hiểu, Đại Vĩnh vương thiệt hại nặng nề, 5 năm sau có lẽ vẫn không thể khôi phục được.
Lỗ Ba thiên hộ qua đời, càng khiến Đại Vĩnh vương đau xót hơn. Chuyện là sau khi tìm được viện binh của tộc Hột Nhan, Lỗ Ba tái phát bệnh cũ mà chết, quan tài vẫn để ở Cáp Nhi Mật. Đại Vĩnh vương dự định tháng 5 sẽ phái Tả An đến đưa Lỗ Ba thiên hộ về sông Oát Nan.
Lỗ Ba thiên hộ chinh chiến trên lưng ngựa cả đời, chết nơi tha hương, nhất định phải được an táng ở quê nhà.
Sau trận chiến đoạt đích ở thành La Bặc, rất nhiều người dân đã đến nơi khác mưu sinh.
Đại Vĩnh vương viết thư cho quan viên thành Oát Đoan cùng Lục Văn Trân Tu đại nhân, mời tháng tư này tập hợp ở thành La Bặc, bàn chuyện xây dựng thành.
Việc xây dựng cần nhiều tiền của, cũng cần sức người. Tần Quyên dốc hết tiền bạc của mình ra góp.
Trước lúc bàn thảo, hắn phải đem trả kỵ binh cho Ninh Bách.
Hắn đã chuẩn bị sẵn một bản phác thảo ý tưởng thành lập chợ sắt và cách thức vận hành.
Chắc ít nhiều Ninh Bách cũng sẽ cảm kích hắn.
Chỉnh sửa xong ý tưởng, Tần Quyên muốn Viết Viết xem qua trước.
Viết Viết tôn trọng công sức của Tần Quyên, xem thật cẩn thận rồi gật đầu, "Chuyện này nghe theo ngươi."
Viết Viết muốn biểu hiện sự tin tưởng với Tần Quyên, cũng không muốn phụ công sức Tần Quyên, nhưng mà bản thân hắn không quá hứng thú với kế hoach này. Dù sao hắn cũng nghiêm túc cân nhắc quy mô thành lập chợ sắt, thậm chí còn chuẩn bị sẵn địa điểm.
Tất nhiên ưu tiên hàng đầu lúc này vẫn là xây dựng tường thành.
"Ngươi có ý tưởng gì trong việc củng cố thành lũy không?" Viết Viết hỏi.
Tần Quyên nhìn hắn, thật ra có rất nhiều ý tưởng nhưng e là không đủ tiền làm.
"Nếu ngươi hỏi ta, thì ý tưởng của ta vẫn như năm ngoái."
Năm ngoái, Tần Quyên đã nói phải mở rộng quy mô thành La Bặc, kéo dài tường thành thêm ít nhất là 20 dặm nữa. Hắn muốn tường thành La Bặc phải sánh ngang với phủ Tây Lương.
Ý Tần Quyên là dù sao cũng phải tiêu tốn nhiều tiền bạc, chẳng bằng làm cho tốt hẳn, tính nghiệp trăm năm, thành trì kiên cố mới có thể phát triển quân nhu và thương mậu.
Dù thành La Bặc sau này chưa chắc đã được con cháu Viết Viết thừa kế nhưng cũng muốn tạo phúc cho bá tánh đời sau.
"Ngươi về sớm một chút, chúng ta sẽ bàn cẩn thận việc này." Viết Viết đắn đo hồi lâu rồi nói.
Sói nhỏ vui lắm. Năm ngoái, khi hắn đề cập ý tưởng này, rất nhiều người phản đối, Viết Viết cũng không dám lên tiếng thay hắn.
Giờ Viết Viết khí thế như vậy, những quan viên thủ cựu kia hẳn là không dám phản đối nữa. Tuy trải qua một trận ác chiến nhưng Viết Viết cũng khẳng định được quyền thống trị của mình ở nơi này. Đây thật ra cũng được xem là thắng lợi.
Sau này họ làm gì cũng không sợ ai vướng chân nữa.
Sói nhỏ đi ra khỏi doanh trướng với tâm trạng thoải mái, thiếu điều huýt sáo ngâm nga.
Quả là vẫn còn tính nết của thiếu niên.
Sau khi kiểm kê lại kỵ binh, hắn muốn dẫn quân về trả cho Ninh Bách.
Trước khi đi, hắn ghé thăm A Dịch Cát. Quân y nói phải ba bốn ngày sau A Dịch Cát mới tỉnh. Vì sợ vết thương nhiễm trùng, họ muốn chờ sau khi A Dịch Cát tỉnh lại mới thương nghị về chuyện thành trì.
*
Lúc Tần Quyên đến doanh trướng của Ninh Bách là cuối tháng 4. Ninh Bách không ở trong doanh, Tề Lâm bảo hắn đã về Đại Đô.
Còn chuyện cụ thể ra sao thì Tề Lâm không cho hắn biết.
Tần Quyên giao đề án thành lập chợ sắt cho Tề Lâm, dặn hắn đây là thứ vô cùng quan trọng, nhất định phải giao tận tay Ninh Bách.
Tề Lâm hừ lạnh, nhận lấy rồi lại mặc áo giáp bước ra ngoài. Tần Quyên không hiểu ý hắn.
"Binh Bách đại nhân bảo ta đưa ngươi về La Bặc, nhân tiện giao cho ngươi 3 thợ rèn để sai bảo." Tề Lâm nói.
Tần Quyên nghĩ, chắc là Ninh Bách sợ hắn nửa đường trốn về Tống quốc.
"Ngươi không ở lại thủ doanh trướng, không sợ địch kéo đến tấn công sao?"
"Vị trí của chúng ta rất bí mật, trừ khi có kẻ phản bội, không thì sẽ không bị tấn công." Tề Lâm nhìn hắn chằm chằm, cặp mắt như báo săn.
Tần Quyên hừ lạnh, hiểu hắn ám chỉ gì. Ý hắn là miễn Tần Quyên hay Viết Viết không để lộ vị trí thì họ sẽ không bị tấn công.
Coi hắn là loại người nào chứ?
*
Tề Lâm ngoài đưa Tần Quyên về thành La Bặc, còn có công việc quan trọng khác phải đến Lương Châu. Khi còn cách thành La Bặc 30 dặm, hắn sai Thân tín hộ tống Tần Quyên, còn bản thân thì vào Lương Châu.
Theo tin từ Đại Đô, Gia Luật thừa tướng vừa mới ly thế. Nho sinh trong thiên hạ đều khóc than, kể cả ở Tống quốc.
Tề Lâm không biết tin tức cụ thể, nhưng nghe Ninh Bách nói ở Mạc Bắc xảy ra chuyện nên phải bí mật đến Lương Châu một chuyến.
Tần Quyên lúc ấy chưa hay chuyện Gia Luật thừa tướng qua đời, về đến La Bặc mới có người báo cho hắn biết.
Gia Luật thừa tướng mất, vậy thì Hồ Hồ đau khổ nhường nào....
Ông ấy là thân nhân duy nhất của Hồ Hồ ở Đại Đô, Hồ Hồ sẽ làm gì? Nãi Mã Chân thị sẽ giở trò gì với Hồ Hồ nữa đây?
Tần Quyên rời đi 1 tháng, lúc hắn quay về thì A Dịch Cát đã đi lại băng băng rồi.
Ban đầu Tần Quyên còn sợ Ninh Bách sẽ không chịu dễ dàng thả hắn về, nhưng may sao Ninh Bách có việc phải về Đại Đô, nên thời gian đi chuyến này được rút ngắn hơn dự tính nhiều.
Bây giờ, hắn có thể thong thả bàn với Viết Viết chuyện xây dựng thành La Bặc.
"Việc xây dựng thành trì sẽ tiêu hao nhiều tiền của, nhưng thành trì mở rộng, quán trọ và chợ cũng mở rộng theo, hấp dẫn thương lữ đến đây buôn bán. Chưa kể chỗ chúng ta nằm ven hành lang Hà Tây, một trong những thành trì cửa ngõ của sa mạc Taklimakand, ta tin là chỉ cần có đủ quán trọ, đủ chợ, đủ dân cư là các thương lữ sẽ bằng lòng dừng chân."
A Dịch Cát nói, "Nhưng trước hết là phải đủ an toàn."
"Bá tính trong thành chưa đến 5000 người, nếu xây dựng xong không có ai đến sinh sống thì phải làm sao?"
"Điều từ thành Oát Đoan đến đây." Tần Quyên đề nghị.
Có người nói, "Tiểu thư Hi Cát đã đem quân đến giải vây cho Oát Đoan, uy tín của nàng ở đó rất cao, chi bằng nhờ nàng điều động người."
Lại có người nói, "Không mang lại lợi ích gì thì ai lại mạo hiểm chuyển đến chỗ gió cát này?"
Mọi người đều trầm mặc nhìn Đại Vĩnh vương.
Lúc này, Tần Quyên lại thấp giọng đề nghị, "Giảm thuế."
Nghe vậy, có quan viên bật cười ha hả, "Bây giờ cái gì cũng tốn nhiều tiền mà ngươi còn đòi giảm thuế! Chưa tăng thuế đã là tốt rồi."
Sói con nhíu mày, "Giờ mà tăng thuế chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Trái lại, nếu ta hạ thấp các hạng mục thuế, thậm chí giảm một nửa thương thế thì sẽ thu hút dân chúng và thương lữ, bá tính sẽ bằng lòng đến đây định cư, thương nhân bằng lòng dồn tiền, có thể gián tiếp giao việc xây dựng chợ và quán trọ cho các thương nhân đó. Đợi khi người dân đến đông, ta sẽ từ từ tăng thuế lên."
A Dịch Cát gật đầu, "Ta hiểu đại khái rồi, ta cũng đồng ý với Tần."
"Tặng dê? Dê đâu ra?" Tần Quyên nhìn Viết Viết.
Viết Viết đáp, "Sai người đến sông Oát Nan mua, ta còn chút ít của cải. Đầu tiên cứ mua sẵn 1000 dê, sang năm thì bán dê thay ngựa."
Tần Quyên ngẫm nghĩ, "Vậy phái ai đi mua?"
"Ngươi đi đi, nhân tiện gửi giúp ta một phong thư cho phụ thân của tiểu thư Ngột Đốc Tự. Sang năm, chờ ta xử lý xong chuyện ở thành La Bặc thì sẽ cưới nàng về." Viết Viết nói đến đây, vẻ mặt có chút căng thẳng, "500 con dê dùng để thưởng cho bá tánh sinh được nhiều con, 500 con còn lại thì chúng ta giữ để nuôi, mong là năm sau có được 2000 con dê. Ta sẽ sai A Dịch Cát mang 2000 dê đó đến sông Thùy để đổi lấy 300 con ngựa."
Đó là ý hay, chỉ sợ không nuôi được dê.
Họ cần có người giàu kinh nghiệm chăn nuôi. Giờ cái gì cũng thiếu, chẳng những thiếu của cải mà còn thiếu sức người.
"Lập mục nông làm quan, giao dê cho các hộ nông dân nuôi dưỡng, năm sau sẽ ban thưởng cho những hộ có thành tích chăn nuôi tốt, vậy có được không...." Tần Quyên nói nhỏ, vì vừa mới nghĩ ra ý này nên hắn không chắc lắm.
Viết Viết nghi hoặc nhìn hắn, "Chưa cụ thể lắm."
"Ví dụ, giả sử có 2 hộ chăn cừu nào đó sở hữu 50 con dê bằng lòng ở lại thành La Bặc, chúng ta phong bọn họ làm quan, bảo họ dùng dê của mình để nhân giống. Nếu năm sau, 100 con dê thành 300 con, chúng ta sẽ thưởng cho mỗi người 50 con. Thế là cuối năm đó, mỗi người có 100 con dê cùng 1 chức quan chính thức, số dê còn lại sẽ giao cho quan phủ. Ta nghĩ chỉ cần có dê và có chức quan, người dân sẽ sẵn lòng góp sức. Quan trọng nhất là ta cần người có kinh nghiệm chăn dê. Nếu hoàn thành tốt thì một mũi tên trúng 2 con chim."
Nghe vậy, các quan viên gật gù ngẫm nghĩ.
"Nghe thì hay đấy, nhưng dễ gì nuôi 100 con dê thành 300 con." A Dịch Cát cười bảo.
Tần Quyên cũng nói, "Ca, đệ chỉ nói minh họa vậy thôi, nhưng đệ tin những con dê mà các hộ chăn nuôi để lại đều là giống tốt, có tỷ lệ sống sót cao. Hơn nữa, một con dê mẹ chắc chắn không chỉ sinh một con mỗi lứa chứ...." Dù không hiểu biết về dê nhưng sức sinh sản của dê chắc chắn không yếu.
"Mỗi lần sinh hai con, nhưng không có chuyện một năm sinh hai ba lứa đâu, thường là chỉ 2 năm 3 lần, thậm chí 1 năm 1 lần thôi, cho nên muốn nuôi từ 100 con thành 300 khó lắm đấy. Tất nhiên nếu số lượng dê cái nhiều hơn hẳn thì vẫn có khả năng." A Dịch Cát kiên nhẫn giải thích.
Tần Quyên, "......Ca, huynh đã từng nuôi dê bao giờ chưa vậy?" Không có kinh nghiệm vài năm nuôi dê thì không nên nói ra mấy câu đó đâu.
"...." A Dịch Cát che miệng ho một tiếng, đổi đề tài, "Khụ khụ, ta hiểu ý đệ, giờ đệ muốn giữ chân những hộ chăn nuôi giàu có ở lại trong thành, đồng thời kêu gọi dân chúng đến La Bặc định cư. Người giàu thì phong làm quan, người nghèo thì làm việc cho bọn họ. Vậy định phong cho những người đó chức quan gì?"
"Cứ gọi là dương quan đi." Viết Viết nói.
"Ừ ừ." Tần Quyên gật đầu.
Bọn họ mau chóng ban hành pháp lệnh. Viết Viết phải tự tay soạn thảo vì Lục Văn Trân Tu đại nhân còn chưa về thành La Bặc.
*
Tần Quyên không biết khi nào Viết Viết mới sai hắn khởi hành đến sông Oát Nan, nhưng hắn muốn chờ Tùng Man về rồi mới đi.
Sông Oát Nan rất xa, phải đi qua Đại Oát Nhĩ, sau đó hướng lên phương bắc. Hắn nghĩ trong vòng 3 tháng, khó mà về được.
Nhưng Viết Viết còn sai người đi hỏi ý gia tộc của Ngột Đốc Tự, chứ lỡ gửi sính lễ đến mà nhà gái từ chối thì sẽ rắc rối to....Huống hồ đâu chỉ riêng hôn sự của Viết Viết, còn ảnh hưởng đến cả hôn sự của A Dịch Cát nữa.
Viết Viết vẫn chưa sắp xếp gì, nhưng ngày ngày theo A Dịch Cát ra ngoài tuần tra, Tần Quyên cảm thấy số người ở cổng thành đã nhiều hơn rồi.
Số hộ chăn dê đến báo cáo lượng dê để xin làm dương quan cũng tăng lên.
Nhưng vẫn chưa thấy có thương lữ nào tính chuyện lập thương hội hay xây chợ ở đây. Chắc các thương lữ đều lo chiến sự ở thành La Bặc chưa xong, cho nên không dám đến.
Tường thành bị chiến tranh tàn phá đang được xây dựng lại. Dân chúng địa phương và dân ngoại lai nhờ quan binh giúp bọn họ phân chia lại đất đai. Vài cây thước ngọn bút lại vẽ ra từng tấc vuông, cuộc sống mới lại bắt đầu.
Lúc này, Tần Quyên cưỡi ngựa chậm lại. Có lẽ ý nghĩa tồn tại của thành La Bặc là cung cấp cho những người không chốn dung thân một cái nhà, một nơi an cư mới.
Viết Viết từng nói với hắn như thế.
Nhiều bá tánh dắt theo người già trẻ nhỏ, đường xa mà tới.
Nơi đây không chỉ là một tòa thành, mà là niềm hy vọng mới trong cái thời đại di dân ồ ạt này.
Việc giao tiếp sẽ trở thành vấn đề lớn ở đây. Người Mông Cổ, người Khiết Đan, người Hồi Hột, người Nữ Chân, người Duy Ngô Nhĩ và một nhóm nhỏ người Hán, người Đường Cổ Đặc, người Thổ Phiên Ô Tàng Tư....
Có thể nghe vô số loại ngôn ngữ trên đường, nhưng mà không hiểu câu nào.
Tần Quyên đã quen bị các bà các cô lôi kéo nói chuyện, nhưng hắn nghe không hiểu nên chỉ cười cười rồi vẫy tay rời đi.
Một hộ chăn nuôi người Đường Cổ Đặc nói, gia đình họ vốn ở cách thành La Bặc 50 dặm về phía nam, dưới chân một ngọn núi lớn, nhưng nghe quan binh ở thành La Bặc nói với trưởng thôn là đến đây sẽ được cho nhà ở, chỉ cần giúp quan binh nuôi dê hoặc xây dựng tường thành là sẽ được chia đất đai, nên rất nhiều người trong thôn chuyển đến."
Nhờ thế, quan binh kêu gọi được rất nhiều tráng binh đi tu sửa tường thành.
A Dịch Cát nói họ vẫn thiếu một vị vương phi. Nếu có vương phi thì có thể dạy cho nữ tử dệt vải, dệt thảm lông, thậm chí thêu thùa....Nhưng vậy nữ nhân cũng có thể sống tốt.
Tần Quyên nghĩ bụng, A Dịch Cát nói đúng.
Họ không những phải nuôi dê mà còn cần sản phẩm thủ công mỹ nghệ để trao đổi, buôn bán với các thương nhân.
Thành La Bặc tuy không phải nơi tốt nhất, nhưng đang trở thành dáng vẻ của một tòa thành thật sự, bởi có một vị vương gia tha thiết dốc tâm.
Thiếu niên Viết Viết năm nay 16 tuổi, đã trải qua biết bao nhiêu chông gai. Hắn không phải vương tử xuất sắc nhất của Bột Nhi Chỉ Cân thị, nhưng sẽ trở thành một vương gia oai phong một cõi, vì hắn yêu thành trì này.
Tà dương buông xuống, Tần Quyên quay đầu nhìn ráng đỏ chiếu trên tường thành.
Những dãy nhà san sát nhau đã được tu sửa lại. Cứ mỗi khi dựng xong một dãy phố, tiếng hoan hô lại vang vọng khắp thành.
Khói bếp lượn lờ tỏa, thi thoảng lại nghe thấy tiếng dê con be be.
Thật yên bình....
*
"Tần đại nhân." Một giọng nói mềm mại cất lên.
Tần Quyên ghìm cương ngựa, quay đầu lại, hóa ra là một cô bé lớn tuổi hơn Tùng Man một chút.
"Mẹ ta làm cho huynh." Cô bé đưa cho giơ tay đưa cho Tần Quyên chuỗi bánh ú, khuôn mặt nhỏ có vẻ sợ sệt.
Tần Quyên vừa nhận lấy, cô bé đã chạy biến đi.
Trong mắt cô bé, những nam nhân cao lớn cưỡi đại mã thật đáng sợ, nhưng hình như Tần đại nhân khác bọn họ....Cô không biết Tần đại nhân khác ở điểm nào, nhưng vì còn bé nên cô rất sợ những người cưỡi ngựa.
Tết Đoan Ngọ đã qua mà còn nhận dược bánh ú, Tần Quyên hết sức vui mừng.
Gạo nếp đắt đỏ nhất trong tất cả các loại gạo, vậy mà lúc này người ta lại sẵn sàng làm cho hắn. Thế thì chí ít hiện giờ hắn cũng được xem là một vị quan tốt nhỉ.....Ừ, sau này hắn cũng sẽ là một vị quan tốt.
Có một kỵ binh tới gọi, "Đại nhân, gia đình Trân Tu đại nhân quay về rồi."
Tần Quyên cưỡi ngựa như bay đến nha môn.
Tần Quyên nghĩ Tùng Man vừa trải qua một cuộc đào vong, chắc sẽ tiều tụy lắm, nào ngờ ngay cả lúc chạy giặc mà nó vẫn béo lên, giờ đã tròn vo rồi.....
Tùng Man cũng biết là mình béo, nên sau khi Tần Quyên vào nhà thì nó chạy biến ra sau lưng Lục Văn phu nhân.
"Hồ Cầu Nhi?" Tần Quyên cố ý giả vờ nhìn đi chỗ khác, cất tiếng gọi.
Tùng Man nấp ở đó mãi, mắt rung rung hỏi Lục Văn phu nhân, "Lục văn phu nhân....Tần ca ca....đang giả vờ không thấy con có đúng không?"
Lục Văn phu nhân còn chưa đáp, Lục Văn Xuân Hoa đã không nhịn được cười, hô to, "Tần ca ca, Hồ Hồ nhi trốn sau lưng mẫu thân ta đó. Nó béo lên những 15 cân, không dám gặp huynh. Bây giờ nó thậm chí còn không mặc vừa quần của ta nữa. Mất mặt quá đi, ha ha ha!"
"...." Tùng Man phùng mang trợn má, tức đến nỗi cánh mũi phập phồng, hai mắt to tướng ngập nước. Lục Văn Xuân Hoa thật quá đáng.
Tần Quyên quay nhìn Tùng Man tròn ủng, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Hu hu hu, ca ca, ta không béo, ta không béo, ta bị sưng lên thôi, tại không quen sống ở Lương Châu, là dị dị cái gì đó...." Tùng Man chạy đến ôm đùi Tần Quyên, mà gọi là lăn thì đúng hơn.
"Dị ứng thời tiết." Cực Bố Trát nhắc nhở.
"Đúng, là dị ứng thời tiết nên mặt bị sưng lên. Ca ca đừng ghét ta....Ta sẽ gầy lại ngay mà...."
Nó cọ cọ mặt vào đùi Tần Quyên, chùi không biết bao nhiêu nước mắt nước mũi lên đó.
"Muội tố cáo nó, nó chỉ biết ăn với ngủ suốt ngày, không chịu rèn luyện." Xuân Hoa khoanh tay nói.
Tần Quyên nhìn Xuân Hoa đã lâu ngày không gặp, bỗng nhiên ngẩn ra, "Sao muội lại mặc nam trang?"
"Ta không thích nữ trang, phiền lắm." Xuân Hoa đáp.
Tiểu cô nương này nói năng hành động rất dứt khoát, khác hẳn các cô bé mà Tần Quyên từng thấy.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
10.0/10 từ 21 lượt.