Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)

412@-

"Ngươi lùi lại làm cái gì?" Ninh Bách hừ lạnh, cặp mắt nheo lại, cực kỳ hung ác.


 


"....." Tần Quyên cạn lời. Hắn sợ cũng không được à? Người này cứ như một con chim ưng, mỗi khi chim ưng bắt mồi thì ánh mắt nham hiểm hệt như vậy. Hắn có thể ẩn mình chờ thời, tùy cơ mà động, một khi đã ra tay thì vô cùng dứt khoát, không chút khoan dung.


 


Ánh mắt ấy khiến lông tơ trên người hắn dựng cả lên, đó là bản năng sinh tồn.


 


"...." Thấy Tần Quyên cảnh giác như vậy, Ninh Bách chẳng biết phải làm sao. Có nhiều khi hắn muốn giết quách thằng nhóc này cho đỡ phiền, giống như lần đầu họ gặp nhau vậy.


 


Năm đó, vào một ngày tuyết rơi dày, sói nhỏ xuất hiện bên ngoài doanh trướng, dáng vẻ hoảng sợ nhưng lại kiêu hãnh lỗi lạc. Hai thần thái mâu thuẫn trên gương mặt xinh đẹp, vừa quật cường ngạo nghễ, nhưng lại trong trẻo thanh khiết vô ngần.


 


Lần đầu gặp, hắn đã muốn giết Tần Quyên, không có nguyên nhân nào cả. Hắn không thích dò đoán, trong khi hắn cảm nhận được, từ tâm tư đến vận mệnh của đứa trẻ này đều rất thần bí.


 


Người như thế không nên tồn tại trong quân doanh.


 


"Nếu ta cho mượn 2000 kỵ binh, ngươi dẫn dắt được sao?" Ninh Bách chợt hỏi. Có lẽ hắn chỉ cảm thấy nổi hứng hoặc là tò mò thôi. Rốt cuộc thằng nhóc này có năng lực cỡ nào. Nhưng sau khi hỏi xong, thấy vẻ vui sướng đến nỗi muốn nổ pháo hoa ăn mừng của đứa bé, đột nhiên hắn nghĩ, nó chỉ là một đứa trẻ rất đơn thuần mà thôi....


 


Sói con không phức tạp như hắn vẫn tưởng.


 


Đơn thuần đến như một tờ giấy trắng, chẳng qua lại khoác lên mình một bộ lông thần bí, che giấu đi bản chất chân thành, có lẽ là để bảo vệ bản thân.


 


Tần Quyên cực kỳ vui sướng, chỉ muốn nhào đến ôm chầm lấy Ninh Bách, nhưng lý trí mách bảo hắn, người trước mặt không phải A Dịch Cát. Ninh Bách không như Viết Viết hay A Dịch Cát đâu.


 


Hắn không nói thêm nữa, cố gắng nén cười, bấy giờ mới nhận ra mình rất đói, bèn lén nhìn Ninh Bách.


 


Ninh Bách không buồn liếc cũng biết hắn muốn hỏi gì, "Ăn đi, không cần nhìn ta."


 


Ninh Bách nghĩ, đói cứ thì ăn, vì sao đứa bé này không có chủ kiến mà phải nhìn thái độ của hắn? Nhưng hình như hắn quên Tần Quyên đã ở trong thiêm binh nô lệ doanh rất nhiều năm, chuyện ăn uống không thể tự mình quyết định.


 


Tần Quyên thấy Ninh Bách chấp nhận, bèn cầm bát lên ăn.


 


Ninh Bách vừa uống rượu vừa để ý, thấy Tần Quyên ăn không ít cơm, vậy mà thân thể chẳng cường tráng cho lắm, chắc là luyện tập chưa đủ.


 


"Ta sẽ sai người đến nhắn cho Đại Vĩnh vương, bảo bọn họ chỉnh đốn trong 5 ngày, sau đó ngươi dẫn 2000 kỵ binh lên đường. Nhưng 5 ngày này, ngươi phải theo ta, ta dạy ngươi vài thứ." Lúc Ninh Bách nói mấy câu này thì đã hơi say rồi.


 


Tần Quyên gật đầu, có chút thắc mắc, không biết Ninh Bách định dạy gì? Cách bài binh bố trận à?


 


Thế thì đáng học lắm, theo tướng quân mới có thể làm tướng quân, chứ theo nô lệ chỉ có thể làm nô lệ. A Dịch Cát đã nói với hắn những lời này.


 


"Ăn xong thì ra ngoài doanh đứng tấn." Ninh Bách nói, mặt không đổi sắc.


 


Tần Quyên sửng sốt, sau đó đặt chén đũa xuống, đi ra.


 


Ninh Bách lau mặt, thay xiêm y rồi bước ra ngoài doanh trướng. Vì ban nãy uống hơi nhiều rượu bên sóng mắt hắn có chút mơ màng.


 


Hắn vừa ra thì thấy Tần Quyên đang nghiêm chỉnh đứng tấn.


 


Hắn cong khóe môi, có vẻ hài lòng.


 


"Ta chỉ dạy một lần. Ngươi xem rồi nhớ kỹ." Ninh Bách nói, rồi bắt đầu xuất chiêu.


 


Nếu tách ra thành từng chiêu một thì không hề khó, nhưng 28 chiêu kết hợp với nhau, đại diện cho 28 vì tinh tú.


 


Đây là Tinh Tú đao pháp độc đáo của Nãi Mã Chân thị.


 


Ninh Bách chỉ dùng quyền để thể hiện, trên thực tế thì tay phải sẽ cầm đao.


 


Tần Quyên nhìn đăm đăm, nhớ được chiêu thức, nhưng nếu bảo hắn đánh thử thì chắc chắn không làm được.


 


Hắn nhắm mắt, ôn lại một lần trong đầu.


 


Chỉ nhớ được chiêu thức trên tay Ninh Bách, còn bước chân di chuyển thế nào, hắn quên sạch rồi...


 


Tần Quyên bực bội mắng bản thân.


 


Ninh Bách nheo mắt, "Làm lại một lần đi."


 


"....."


 


Tần Quyên cắn răng, bước chân lên. Hắn lặp lại các động tác của Ninh Bách ban nãy một cái cứng ngắc, nhưng khi tung quyền ra lại phát hiện nội lực sôi trào trong lồng ngực, cứ như muốn bùng ra bên ngoài thân thể.


 


Sao thế nhỉ? Hắn càng đánh càng hăng, sức lực dồi dào!


 


Tần Quyên mở to mắt, hết sức ngạc nhiên.


 


Ninh Bách nhắc nhở, "Bước chân bị sai ba chỗ, ngươi tự nghĩ lại xem sai thế nào, sửa thế nào, sau đó kết hợp lại với đao."


 


Nói rồi, hắn rút một cây đao từ giá gỗ.


 


Sau khi để Tần Quyên ngẫm nghĩ một lúc, tự sửa động tác, hắn mới đưa đao cho Tần Quyên.


 


Lần này, Tần Quyên đã sửa được bước chân, đánh lại lần nữa theo ký ức của mình. Hơn nữa, hắn nhận ra sau khi cầm đao, động tác càng lưu loát như mây trôi nước chảy, như ngao du trong không trung.



 


"Hôm nay bổn gia ta dạy ngươi Tinh Tú lộ, ngày mai sẽ dạy ngươi Bạch Hạc lộ của Bá Nha Ngột thị." Ninh Bách nói rồi quay người vào doanh trướng.


 


Để lại Tần Quyên vẫn còn há hốc mồm.


 


Rốt cuộc Ninh Bách biết bao nhiêu loại võ nghệ?


 


Vì sao cả chiêu thức của Bá Nha Ngột thị cũng biết?


 


Nhưng mà không quan trọng, Ninh Bách chịu dạy thì nhất định hắn sẽ không bỏ phí cơ hội này.


 


Tần Quyên luyện bộ Tinh Tú đao pháp ấy đến tận đêm khuya.


 


Mãi lâu sau mới có một nô tài đến đưa hắn về doanh trướng nghỉ ngơi.


 


Tối hôm sau, Ninh Bách quả thật dạy hắn đao pháp của Bá Nha Ngột thị. Bộ đao pháp này vừa mạnh mẽ nhưng lại có dáng vẻ phiêu dật.


 


Có điều, Tần Quyên không ngờ Bạch Hạc lộ hôm nay còn phức tạp hơn Tinh Tú lộ hắn học hôm qua. Không biết khi học đao pháp này hồi nhỏ, Hồ Hồ có chán nản như nó không.


 


Thấy khuôn mặt nhỏ rầu rĩ của Tần Quyên, Ninh Bách bèn dạy lại một lần.


 


Nhưng sói con học suốt ba ngày vẫn chưa thông.


 


Ninh Bách hết kiên nhẫn, quyết định bỏ qua. Sang đến ngày thứ 5, hắn dạy Tần Quyên đao pháp của Hột Nhan thị. Hắn muốn Tần Quyên ở đây 5 ngày chính là để dạy 3 bộ đao pháp ấy.


 


Dạy xong, Ninh Bách vứt đao, khoanh tay trước ngực nói, "Không phải ngươi nên khấu đầu trước vi sư à?"


 


".....??!!" Tần Quyên sững sờ, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đầu gối đã đau buốt, ngã quỳ xuống đất.


 


Ninh Bách ấn đầu hắn thật thấp, sau đó mới hài lòng mỉm cười.


 


"Mẹ kiếp!" Không chơi như thế ! Đây là ép người ! Đây là ép người! Sói con tức muốn xù lông lên.


 


"Ta lớn hơn ngươi mười mấy tuổi, bái ta làm thầy thì có gì thiệt thòi cho ngươi?" Ninh Bách hơi cáu giận. Vô số đứa trẻ như thằng nhóc này muốn quỳ lạy bái hắn làm thầy, hắn còn không buồn liếc cho một cái. Lần đầu tiên hắn gặp được một đứa đủ thông minh, nếu không thu nhận thì phí phạm nội lực mình truyền thụ cho.


 


"Huống hồ ngươi nhận nội lực của ta, ăn linh chi của ta, không nên gọi ta một tiếng sư phụ hay sao?" Ninh Bách nâng một chân, đè lên gáy hắn.


 


"Ngao ngao...."


 


Tần Quyên bị ấn đầu xuống, miệng đầy là đất.....


 


Tên cẩu tặc Ninh Bách, đánh người mà không chịu báo trước....Tần Quyên rủa thầm trong bụng mấy chục lần.


 


Lúc này, có kỵ binh vội vàng chạy tới.


 


Ninh Bách phủi tay, "Được rồi, bái sư đã xong, giờ tự luyện tập đi."


 


Tần Quyên bò dậy, lau bụi đất khỏi khuôn mặt tuấn tú, chỗ gáy bị Ninh Bách dẫm lên ban nãy vãn còn đau rát.


 


Đêm đó, Tần Quyên luyện gần như tới sáng. Hắn đi tới một kết luận : Trong ba bộ đao pháp, đao pháo của Hột Nhan thị thực dụng nhất, đao pháp của Nãi Mã Chân thị tiện phòng thủ nhất, đao pháp của Bá Nha Ngột thị đẹp nhất....


 


Đến khi luyện tương đối thành thạo thì trời đã sáng. Tần Quyên phát hiện, ngoài đao pháp ra, hắn còn cần một thanh đao tốt nữa.


 


Đối với người Mông Cổ, đao cũng như ngựa, là người tình trăm năm của các nam nhân.


 


Nam nhi thảo nguyên thích ba thứ: ngựa, đao, giáp


 


Nam nhi thảo nguyên si mê ba thứ : tuấn mã, bảo đao, tinh giáp.


 


Hai cái trước thì hầu như ai cũng có thể tìm được, nhưng giáp tốt thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.


 


Bởi vì vô cùng quý hiếm.


 


Có vô số người làm nghề rèn có thể rèn ra đao, nhưng tạo thành thiết giáp thì rất ít.


 


Bộ giáp A Dịch Cát mua cho hắn, huhu.....Còn bỏ lại trong thành La Bặc, chắc là bị người của Ngột Lâm Nộ cướp mất rồi.


 


Biết vậy lúc xuất phát đã mang giáp theo ! Còn cả quà sinh nhật mà Vạn Khê tặng cho nó nữa, cũng bị bỏ lại nốt.


 


Giờ nghĩ lại, chắc thứ đó hẳn là Triệu Hoài Chi bảo Vạn Khê mang tới.


 


Nghĩ vậy, Tần Quyên càng rầu rĩ hơn.....


 


Hôm sau.


 


Tần Quyên đi theo Ninh Bách, rời thiết doanh.


 


Lúc bước chân ra khỏi đường hầm, một đoàn người đi tới. Không rõ vì sao trong hầm không được đốt đèn, nên ánh sáng duy nhất nằm ở cửa ra.


 


Đoàn người hành lễ với Ninh Bách.


 


Ninh Bách hỏi han vài câu, hóa ra là có một thợ rèn đặc biệt được thiết doanh khác gửi tới.



 


Ninh Bách gật đầu, căn dặn họ vài câu, nói đêm đó sẽ quay về nên trước mắt cứ sắp xếp chỗ ở cho thợ rèn kia.


 


Lúc đoàn người đi ngang qua, Tần Quyên đột nhiên quay đầu nhìn lại.


 


Hắn cũng không hiểu vì sao mình làm thế.


 


Nhưng đoàn người đã vào trong đường hầm tối om, không nhìn thấy gì nữa.


 


Ninh Bách thấy hắn dừng bước, bèn quay đầu thúc giục.


 


Tần Quyên sực tỉnh, vội chạy theo.


 


Nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì.


 


*


 


Sau khi về doanh trướng chỗ Tề Lâm, Ninh Bách gọi 2000 lính tới điểm binh.


 


2000 lính sẽ do Tần Quyên dẫn dắt, chỉ nghe lời Tần Quyên.


 


Lúc nghe lệnh này của Ninh Bách, người tức giận nhất là Tề Lâm. Hắn theo Ninh Bách nhiều năm nhưng chưa bao giờ được cho phép đơn độc cầm binh đánh giặc.


 


Một thằng nhóc dựa vào cái gì mà được quyền hạn ấy? Nó chẳng những là tù binh, mà còn là nô lệ!


 


Không riêng Tề Lâm, rất nhiều người khác cũng không phục, bao gồm cả 2000 quân đi theo Tần Quyên.


 


Nhưng quân của Ninh Bách kỷ luật nghiêm minh, dù trong lòng bất mãn cũng không biểu hiện ra mặt, riêng điều này đã cho thấy họ khác binh lính thông thường rất nhiều.


 


Với Tần Quyên, như thế là đủ.


 


Trước lúc lên đường, Ninh Bách cho hắn một cây đao, là đao Ninh Bách từng dùng năm 14 tuổi. Ninh Bách nói đao ấy xứng với tuổi tác hiện tại của hắn.


 


Ninh Bách dùng đao của hắn, vung một đường đẹp mắt. Tần Quyên gật đầu nhận lấy.


 


Nhưng Ninh Bách không cho hắn áo giáp. Ninh Bách bảo, nam nhân muốn có áo giáp thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mình.


 


Tần Quyên không khỏi nhìn bộ giáp kim quang lấp lánh trên người Ninh Bách.


 


Đột nhiên hắn cũng hiểu ra, có bộ giáp hoàng kim này vốn không thuộc về Ninh Bách ngay từ đầu. Trước giờ Tần Quyên không thấy nam nhân Mông Cổ nào mặc giáp vàng cả. Có lẽ hắn đã đoạt về từ một đối thủ mạnh.


 


Ninh Bách thấy Tần Quyên nhìn áo giáp của mình chằm chằm, cười nói, "Thứ này thuộc về con cháu của Liêu vương Gia Luật Đại Thạch. Ta đánh bại hắn và cướp lấy giáp của hắn."


 


Hắn giải thích với Tần Quyên.


 


Giờ Tần Quyên mới hiểu vì sao bộ giáp ấy lại vàng chói.


 


Tần Quyên nghĩ bụng, nếu chiếm lại được thành La Bặc, tự tay đâm Ngột Lâm Nộ một nhát, hắn sẽ lột luôn cả giáp trên người Ngột Lâm Nộ về làm của riêng.


 


Tần Quyên đi thêm năm dặm thì gặp được Viết Viết đang chờ hắn hội quân.


 


Tần Quyên cùng 2000 kỵ binh, Viết Viết cùng 1000 quân lính, lại lần nữa lên đường về thành La Bặc.


 


Ninh Bách nói, bất kể trận này thắng hay bại, cũng phải trả lại số người còn sống.


 


Tần Quyên đã đồng ý, nên hắn không thể chết được.


 


Trên đường về La Bặc, họ không hề chậm trễ, nửa ngày đi nửa ngày nghỉ, cứ thế liên tục.


 


20 ngày sau, họ đến được giao giới giữa La Bặc và Sa Châu.


 


Tần Quyên không biết lúc trốn về phương nam, tâm trạng Viết Viết thế nào, hẳn là như đi trên đầu mũi đao, chỉ cần dừng lại là đổ máu, nhưng mỗi một bước là một hiểm nguy.


 


Ô Đốc tới báo tin Hi cát đã tới. Viết Viết bảo Ô Đốc lại truyền thu cho Hi Cát, bảo Hi Cát mang quân công chiếm thành Oát Đoan trước, 5 ngày sau họ có thể dẫn quân đến thành La Bặc.


 


Nửa tháng nữa, họ sẽ phát động liên công.


 


Quả nhiên 5 ngày sau, khi họ dẫn quân đến chân thành La Bặc, Đại Vĩnh vương xung phong hàng đầu. Hắn tin cùng lắm chỉ hai ngày nữa, Lỗ ba thiên hộ và Tả An phó tướng sẽ đem về ít nhất 1000 kỵ binh chi viện.


 


3000 quân cứ duy trì thế trận trong 2 ngày, chờ đám người Lỗ Ba.


 


"Đêm lại tấn công, hiện giờ rút lui."


 


Sau khi tấn công 1 lần, tổn thất vài chục người nhưng lấy được hơn trăm đầu địch, Tần Quyên ra lệnh rút lui.


 


Có người không hiểu, Tần Quyên bèn giải thích, "Cứ tạm dừng đã, để chúng tưởng quân ta không có sĩ khí, rồi ban đêm sẽ đánh bất ngờ."


 


"Phái thêm vài người cải trang, tìm cách vào thành."


 


Thế là họ lui thêm 20 dặm, hạ trại nấu cơm.


 


Mộc Nhã chạy như bay theo sau Tần Quyên.



Tần Quyên cười hào sảng, nhận lấy đồ ăn từ tay hắn.


 


"Tần, từ trước ca đã nói rồi, trong đám chúng ta, ngươi là có tiền đồ nhất, cho nên ta biết ngay đồng hành với ngươi là không sai. Ta tuy ngốc nhưng mà rất biết nhìn người đó." Mộc Nhã nói, "Đám Tang Ba Can chắc phải một ngày rưỡi nữa mới tới. Ta nghĩ tầm rạng sáng, chúng ta tập trung hỏa lực, tấn công dữ dội vào thành nam. May mà tường thành của các ngươi còn đang xây dựng chưa đâu vào đâu, ha ha...."


 


"Ừ." Tần Quyên gật đầu.


 


"Vậy ngươi ăn đi, ta tìm Nô Nô Mạt Hách để hỏi chuyện lương thảo." Mộc Nhã nói.


 


"Chờ chút, ta đi cùng." Tần Quyên ăn vội ăn vàng rồi theo Mộc Nhã đến bếp doanh.


 


Hắn óc nhiều ý tưởng về lương thảo. Để phòng ngừa quân địch tập kích đêm khuya, hắn phải đem giấu lương thảo đi.


 


Dù sao bọn họ cũng không có viện quân, giờ là mùa xuân, vừa trải qua đợt rét, nên lương thực dự trữ ở các nơi hầu như không còn bao nhiêu, có muốn mua cũng không mua được.


 


Tần Quyên sai người mang lương thảo ra khỏi bếp doanh, đặt trong một doanh trướng có hơn 100 nô lệ sống.


 


Nhiều người cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nhưng không dám hỏi.


 


Tần Quyên nói với Mộc Nhã, "Ngươi sai người chất cỏ khô ở bếp doanh, giả làm lương thảo. Nhiều nhiều một chút."


 


Chuyện họ nghĩ ra được thì người khác cũng nghĩ ra được. Họ phái người vào thành La Bặc, thì đối phương cũng có thể phái người trà trộn vào doanh của họ.


 


Quả nhiên, đêm đó, khi họ kéo quân đi đột kích Ngột Lâm Nộ thì có người đến báo, kho lương thảo bị địch đốt rồi.


 


May là Tần Quyên đã sớm chuyển hết lương thảo tới nô lệ doanh.


 


Thứ mà chúng thiêu hủy chỉ là cỏ khô mà Mộc Nhã sai người ngụy tạo.


 


Sau vụ này, Mộc Nhã tôn sùng Tần Quyên như thánh sống.


 


Người của Ngột Lâm Nộ rất kinh ngạc. Họ thiêu hết mấy kho lương của địch rồi, sao chúng còn không rút lui?


 


Tần Quyên dẫn theo 2000 quân đánh vào thành nam, nơi còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, bị hổng một chỗ, triển khai tác chiến quy mô lớn.


 


Hắn cũng không để cho quân lính hành động l* m*ng, liều lĩnh xông vào.


 


Số tên của họ không nhiều, chỉ bắn một lúc rồi bắt đầu đánh quấy nhiễu địch


 


Hắn sai người đứng bên ngoài thành chửi bới, chọc giận đối phương.


 


Người của Ngột Lâm Nộ lục tục kéo ra đánh, Tần Quyên tiến hành vây công trên quy mô nhỏ.


 


Cứ thế vài lần, Ngột Lâm Nộ đã tổn thất mấy trăm người mà vẫn không thể ngăn bọn họ chửi bậy.


 


Lúc này, Tần Quyên lại sai mấy trăm lính xông vào từ lỗ hổng của của tường thành. Ngột Lâm Nộ điều 1000 quân tới kháng cự.


 


Tần Quyên cho lính thổi tù và, hạ lệnh rút lui.


 


Thế là từ nửa đêm đến sáng, họ quấy rầy địch tổng cộng 2 lần.


 


Khiến Ngột Lâm Nộ gần như phát điên.


 


"Tạm thời rút lui, về doanh kiểm kê nhân số, ăn uống nghỉ ngơi. Trưa mai, đúng giờ cơm của chúng, ta sẽ lại phát động tấn công." Tần Quyên dặn dò xong, liền đến chỗ Đại Vĩnh vương.


 


Bọn họ dự tính, trưa mai sẽ đánh một trận chính diện lần nữa, đến sáng hôm sau, đám Lỗ Ba, Tả An chắc cũng tới rồi.


 


"Viết Viết, ngươi và A Dịch Cát dẫn người đến phía tây cách thành La Bặc 30 dặm, mai phục sẵn. Nếu chúng ta thắng, chúng có thể sẽ trốn về hướng đó." Tần Quyên chỉ tay lên bản đồ.


 


"Còn nếu chúng ta thua...." Người kia chưa nói xong đã bị A Dịch Cát cắt ngang.


 


"Thắng thua không quan trọng, nhưng tuyệt đối không được để Ngột Lâm Nộ chạy thoát."


 


Viết Viết biết rõ, Ngột Lâm Nộ còn sống ngày nào thì sẽ đe dọa tính mạng hắn ngày đó, điều này không cần nói thì ai cũng hiểu.


 


"Các ngươi không cần tham gia trận đột kích lúc rạng sáng, ngay tối nay hãy đến thành tây đi." Tần Quyên nói, "Nhớ ẩn nhấp cho kỹ."


 


Rạng sáng, Tả An dẫ 1500 kỵ binh tới, từ thành đông đánh vào, đúng lúc Tần Quyên mang người giáp công từ phía nam.


 


Phía thành nam khá đông quân, Ngột Lâm nộ biết tường thành nơi đó không hoàn chỉnh nên dồn phần lớn binh lực để đối phó với Tần Quyên, vừa hay khiến thành đông phòng thủ yếu.


 


Ngột Lâm Nộ tin rằng chỉ cần xử lý xong Tần Quyên và lính của hắn là có thể giữ được La Bặc.


 


Nào biết Tần Quyên thật sự rất khó đối phó.


 


Ngột Lâm Nộ giao chiêu với Tần Quyên 30 lần trên lưng ngựa, bấy giờ mới nhận ra, Viết Viết cùng các thuộc hạ của hắn đều không phải dạng vừa.


 


Ngày trước, Ngột Lâm Nộ chỉ đề phòng A Dịch Cát nên lúc vây công La Bặc, đã cố ý dụ A Dịch Cát mang 3000 quân ra nghênh chiến. Và hắn đã thành công, sai mười mấy phó tướng giỏi vây đánh A Dịch Cát và Tả An, nhờ thế mới chiếm được thành La Bặc.


 


Còn hiện giờ, sau khi đánh với Tần Quyên một lát, hắn mới nhận thấy chuyện không ổn rồi.


 


Bèn sai mười mấy phó tướng, "Các ngươi vây lấy hắn."


 



Tần Quyên thấy mười mấy người đó cưỡi ngựa về phía mình, bèn lùi về phía sau. Kỵ binh xông lên yểm hộ cho hắn.


 


Tần Quyên không phải loại anh hùng, dám một mình đối đầu với mười mấy người. Hắn chỉ đánh khi đã chắc. Địch muốn dụ hắn vào chỗ chết, hắn sẽ không cho chúng cơ hội.


 


Ngột Lâm Nộ thấy Tần Quyên định chạy, bèn sai cung thủ bắn tên.


 


Tần Quyên đã đoán được từ đầu, sau lính giương thuẫn chống đỡ, bản thân hắn đứng dưới thuẫn, kéo căng cung tên.


 


Một mũi tên lao đi, bắn chết một phó tướng ngay trước mặt Ngột Lâm Nộ.


 


Phía Ngột Lâm Nộ lập tức hỗn loạn.


 


Tần Quyên bắn trượt mục tiêu, cung của hắn không bắn xa được như thế, hơn nữa gió mùa xuân khá mạnh.


 


Bấy giờ Ngột Lâm Nộ mới hoàn toàn ý thức được, đối thủ của mình không hề tầm thường.


 


"Thiếu tướng quân? Chung ta có nên rút không? Lũ quân này rốt cuộc từ đâu tới vậy?"


 


".....Thiếu tướng quân, nếu giờ mà không rút, viện binh của chúng đến thì không kịp nữa đâu...."


 


Nỗi hoảng sợ lan trong toàn quân.


 


Khó lắm mới đánh được tới hôm nay, khó lắm mới khiến tên đích tử kia chật vật bỏ trốn, nhưng sao lại kết thúc nhanh như vậy? Hắn không muốn từ bỏ. Từ bỏ bây giờ làm sao mà cam tâm!


 


"Thiếu tướng quân, xin hãy nghĩ cho tính mạng quân sĩ!"


 


"Thiếu tướng quân, phải giữ mạng trước sau này mới có hy vọng!"


 


Lúc này, có người đến báo, "Thiếu tướng quân, Tả An dẫn người đánh vào cổng thành nam. Chúng ta...."


 


"Rút lui!" Ngột Lâm Nộ trầm giọng ra lệnh. Hắn xoay người, cưỡi ngựa rời đi. Lúc ấy, hắn còn nheo mắt nhìn đám kỵ binh đen kịt chừng 1000 quân cách đó không xa.


 


Dường như đang ghi nhớ hay tìm kiếm thứ gì đó.


 


Tần Quyên thấy họ rút lui, bèn hạ lệnh, "Đuổi theo!"


 


Nhưng kẻ địch phóng tên, tên trút như mưa.


 


Địch dùng tên ngăn bọn họ truy đuổi, kéo dài thời gian cho Ngột Lâm Nộ bỏ trốn.


 


Tần Quyên vung đao chém đứt tên, quát lớn, "Giết ! Đừng cho chúng chạy thoát!"


 


*


 


Người của Tả An hội hợp với Tần Quyên, bắt rất nhiều cung thủ làm tù binh, nhưng quân chủ lực của Ngột Lâm Nộ đã chạy thoát.


 


Để xem Viết Viết có thể ngăn hắn được không.


 


Nếu địch chia nhau ra trốn, quân chủ lực của Ngột Lâm Nộ cũng phải có ít nhất 1000 người, Viết Viết không thể đối đầu được. Nhưng chỉ cần Viết Viết có thể cầm chân Ngột Lâm Nộ cho đến khi hắn và Tả An dẫn người đuổi tới kịp thì có thể một lưới bắt gọn đối phương.


 


Chỉ sợ Viết Viết không đủ sức ngăn chúng.


 


Trận này, 500 kỵ binh của A Dịch Cát gần như đều chết hết.


 


Tất cả là để phục kích quân chủ lực của Ngột Lâm Nộ. Hơn 10 phó tướng của Ngột Lâm Nộ bị bắt. Ngột Lâm Nộ được 1 phó tướng cùng mấy trăm tàn quân hộ tống, thoát khỏi vòng vây.


 


A Dịch Cát bị trúng một đao vào vai, ba quân y phải đến ngăn hắn lại.


 


Lúc Tần Quyên đi qua đi lại trước doanh trướng không biết bao nhiêu vòng mà chưa nghe quân y báo, A Dịch Cát đã qua cơn nguy kịch.


 


Trong trận này, nếu A Dịch Cát không liều mình chiến đấu thì không thể đánh cho Ngột Lâm Nộ một đòn đủ đau. Ngột Lâm Nộ bị thiệt hại vô số phó tướng và binh lính tinh nhuệ, chắc chắn trong vòng 5 năm tới sẽ không có cách nào trở mình.


 


Trong 5 năm này, họ có thể làm rất nhiều thứ.


 


Và hết thảy cơ hội ấy là do A Dịch Cát dùng mạng đổi về.


 


Viết Viết gọi hết quân y giỏi nhất doanh tới đây.


 


Tần Quyên chưa bao giờ hoảng loạn như thế, hoảng loạn muốn chết. Ngay cả Viết Viết, người lúc nào cũng có thể cười hềnh hệch, nhưng giờ đã khóc đỏ mắt.


 


Viết Viết đã từng nói, ai làm cận vệ của hắn cũng được, mà không có cũng chẳng sao.


 


Nhưng giờ hắn đã hiểu, A Dịch Cát mà thúc phụ phái đến có lẽ không phải người tài giỏi nhất, nhưng là người trung tâm nhất.


 


A Dịch Cát chính là món quà cuối cùng thúc phụ để lại cho hắn.


 


Còn Tần Quyên là lễ vật mà hắn phải tranh giành với trời.


 


Nghĩ vậy, Viết Viết đột nhiên lại cười, dù hai mắt đỏ hoe.


 


Phải kề vai sát cánh chiến đấu mới biết tình huynh đệ trên thế gian đáng quý nhường nào.


 


Hắn thành khẩn cầu xin trời cao đừng cướp A Dịch Cát khỏi hắn, để A Dịch Cát có thể sống thọ, cưới vợ sinh con.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...