Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3

668@-

Tần Quyên được cứu rồi. Người cứu hắn là hai cậu cháu bán rong người Hồi Hột, làm nghề kéo hàng trên thảo nguyên kiếm sống. Người bán rong quê ở thành Cáp Mật Lực phía cực đông núi Đại Âm, thường qua lại giữa Oa Lỗ Đóa và Cáp Mật Lực để buôn bán.


 


"Cuối năm ngoái, một vị đồng hương người Hồi Hột mới đưa Đóa Ngõa đến Cáp Mật Lực. Tỷ phu ta đột ngột qua đời, hàng xóm có lòng tốt dẫn nó đến tìm ta....Đóa Ngõa tội nghiệp, đang yên ổn lại thành không cha không mẹ...." Người bán rong Hồi Hột khóc lóc như mưa.


 


Nói thật, Tần Quyên không biết phải làm sao khi một nam nhân cao lớn khóc tu tu như con nít, muốn an ủi cũng khó, "Sau này ngươi kéo hàng đi bán, đã có Đóa Ngõa đồng hành, vậy cũng tốt mà."


 


Người bán rong Hồi Hột lắc đầu, "Đóa Ngõa theo ta ắt phải chịu khổ.....Ôi Đóa Ngõa đáng thương của ta ...."


 


Tần Quyên chưa từng gặp nam nhân nào dễ khóc như thế. Tên tiếng Hồi Hột của người bán rong dài quá nên Tần Quyên cứ tạm gọi hắn là người bán rong.


 


Ở cùng nhau mấy ngày, Tần Quyên phát hiện ra người bán rong biết cả tiếng Mông Cổ lẫn tiếng Hồi Hột. Một cái là tiếng mẹ đẻ, còn một cái là học để buôn bán.


 


Thời đại hỗn loạn thế này, muốn kiếm chút tiền để sinh sống cũng chẳng dễ dàng.


 


Tần Quyên nghiêm túc nói, "Người bán rong, sau khi đến Oa Lỗ Đóa, ta sẽ đưa tiền cho ngươi."


 


Người bán rong đương nhiên không tin. Đứa bé này đến cả đồ ăn còn chẳng có thì tiền kiếm đâu ra. Nghe vậy, hắn chỉ lắc đầu, "Đóa Ngõa quý ngươi nên ta mới cứu, không phải vì tiền. Ta thậm chí còn từng nảy sinh ý xấu cướp mặt nạ của ngươi. Xin lỗi...."


 


Tần Quyên nghẹn họng, không biết nói gì.


 


*


 


Nhờ có người bán rong dẫn đường, vài hôm sau, Tần Quyên tìm thấy một thôn làng du mục để trú chân.


 


Phía xa có một con sông lớn, đúng là sông Oát Nhĩ Hãn.


 


Cho nên bọn cách Oa Lỗ Đóa không còn xa nữa,


 


Bọn họ muốn tá túc một đêm trong nhà dân, tìm mấy nhà mới có một nhà đồng ý.


 


Nhà này đông con, Tần Quyên thấy có đến năm sáu đứa. Lớn nhất là một cô bé, chắc lớn tuổi hơn hắn một chút.


 


Cô bé rất nhanh nhẹn, làm việc chăm chỉ, nấu cơm tối xong còn đi chăm sóc các đệ đệ muội muội. Con trai thứ của nhà họ bằng tuổi Tần Quyên, những lúc không có gì làm thì ra ngồi cạnh Tần Quyên.


 


Tần Quyên không đeo mặt nạ nữa, người bán rong bảo như vậy thu hút sự chú ý quá, đợi đến Oa Lỗ Đóa hãy đeo lên, nếu không trên đường sẽ gặp rắc rối.


 


Tần Quyên thấy cũng phải nên cất mặt nạ đi.


 


Nửa khuôn mặt hắn giấu trong khăn choàng lông báo, tóc tai đã lâu không cắt nên nhìn rất lôi thôi.


 


Hắn không muốn gây sự chú bởi dung mạo nên cố tình không chỉnh trang.


 


Đêm ấy, lúc ăn cơm, cậu con thứ bị đồ ăn thu hút mới không quấn lấy Tần Quyên nữa.


 


Đóa Ngõa ngồi bên cạnh Tần Quyên, vì trông khỏe mạnh, trầm tĩnh, không lanh lợi lắm nên không ai trêu đùa nó, nhưng Tần Quyên lại thấy đứa bé này cực kỳ chu đáo, rất thông minh là đằng khác.


 


Cữu cữu của Đóa Ngõa tính tình thật thà, chỉ dám gắp thức ăn cho Đóa Ngoãn, còn cho mình thì chẳng dám gắp đến đũa thứ hai.


 


Hắn ta khách sáo như vậy cũng khiến Tần Quyên không thoải mái lắm. Trước kia hắn không để ý mấy chuyện này.


 


Không khí trên bàn ăn khá nặng nề, chỉ nghe tiếng nhai nuốt của hai vợ chồng chăn dê cùng đám con nhỏ.


 


Một lát sau, cô con gái lớn của nhà chăn dê đứng dậy, múc một muỗng thịt dê vào bát của Tần Quyên và người bán rong. Sau đó, mọi người lại tiếp tục im lặng ăn cơm.


 


"Cảm ơn." Tần Quyên hơi xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng, may có tóc che mất nên mong là người khác không nhận ra.


 


Người bán rong đỏ mặt không thốt nên lời, cứ như quên hết ngôn ngữ, trong đầu trống rỗng, chỉ biết cặm cụi ăn.


 


Suy nghĩ của cô bé rất đơn giản, chỉ thấy mấy người này là khách, chi tiền để trọ lại, nếu nhận lời nấu thịt dê thì là nấu cho khách ăn. Ban nãy, cô để ý thấy đệ đệ nhà mình rất thích đứa bé cùng tuổi kia nên mới quan tâm đến họ.


 


Nhưng mẫu thân cô lại không nghĩ thế.


 


Lúc Tần Quyên đang ôm Đóa Ngõa đi ngủ thì nghe tiếng mẹ của cô bé bên ngoài.


 


Bà ta đang mắng chửi cô bé kia.


 


Cô bé cúi đầu không dám nói, chỉ thút thít khóc.


 


Thấy vậy, Tần Quyên hơi buồn lòng. Xưa nay hắn không muốn ai vì mình mà gặp rắc rối, huống gì là chịu tổn thương.


 


Gia đình này không giàu, lại vì đẻ nhiều con mà càng lúc càng bần cùng. Để tránh chiến loạn, họ không muốn các con trai nhập ngũ nên mới chọn về sống ở nơi hẻo lánh này.


 


Đến dê bò còn khó sống, thi thoảng còn bị sói tấn công, cho nên năm nào cũng thu không đủ chi.


 


Lúc người bán rong lấy ra mấy tấm vải, một cái ấm đồng, một khối dầu mè, chủ hộ không từ chối cho bọn họ ở lại, bởi chỗ họ không kiếm nổi mấy thứ này.


 


Mẹ cô bé mắng từ chuyện bát thịt dê, rồi cuối cùng nói muốn đem cô đi bán.


 


Tiếng khóc của cô bé lớn hơn, nhưng cố gắng kìm nén, không muốn làm phiền những người khác.


 


"Phải gả mày đi sớm mới phải. Mày chẳng biết cái gì, không biết dệt vải không biết đi săn, chỉ biết ăn thì được cái ích lợi gì! Trong thôn không có nam nhân nào chịu cưới mày thì cũng không thể nuôi mày trong nhà mãi được. Ngày mai người bán rong kia đi, ta mang mày đến Oa Lỗ Đóa bán! Để mày lại trong nhà chỉ tổ chật chỗ!"


 


"Mai ta đem mày đi bán! Đừng có ở đây gây họa cho nhà này!"


 


Tần Quyên chỉ nghe được mấy câu ấy rồi ngủ tiếp. Đóa Ngõa đã ngủ say rồi.


 


Sớm hôm sau, lúc Tần Quyên chuẩn bị lên đường, vợ chồng hộ chăn dê, cô con gái lớn cùng con trai cả cũng đã ăn mặc chỉnh tề.


 


"Các vị đây...." Người bán rong lắp bắp hỏi.


 


"Chúng ta cũng đi Oa Lỗ Đóa." Người phụ nữ thẳng thắn nói.


 


Người bán rong không hỏi nhiều, cõng Đóa Ngõa lên, "Thế thì vừa hay, chúng ta có thể đồng hành một đoạn."


 


Tần Quyên lên ngựa, từ đầu đến cuối không nói câu nào.


 


Người nhà chăn dê ngồi một chiếc xe bò. Vì xe làm quá sơ sài nên nhìn cứ có cảm giác sẽ long ra bất cứ lúc nào, ba người ngồi là hết cỡ.


 


Con trai của nhà chăn dê muốn cưỡi ngựa cùng Tần Quyên, Tần Quyên nhanh mắt nhìn Đóa Ngõa.


 


Đóa Ngõa hơi ngây ra một chút, nhưng hiểu ý rất nhanh, liền nói, "Tần Quyên ca ca, ta muốn cưỡi ngựa với huynh."


 


Tần Quyên cười, nháy mắt tán thưởng Đóa Ngõa.


 


Cho nên sau đó Tần Quyên ôm Đóa Ngõa cưỡi ngựa, còn gia đình chăn dê thì ngồi xe bò.


 


Sáng sớm hôm sau, họ tới được thành Oa Lỗ Đóa.


 


Tần Quyên cưỡi ngựa nhanh nên đến trước, ôm Đóa Ngõa ngồi trong một chỗ dễ quan sát gần cổng thành, thuận tiện chờ người bán rong.


 


Người bán rong nói phải đến cửa hàng trong thành Oa Lỗ Đóa một chuyến. Tần Quyên nghĩ bọn họ sẽ phải tách nhau ra một lúc, nên hỏi người bán rong sẽ nghỉ chân ở đâu, để sau khi hắn xong việc sẽ quay lại trả tiền.


 


Nhưng không ngờ khi quay lại, hắn thấy người bán rong đang tranh cãi với gia đình chăn dê kia.


 


Tần Quyên cưỡi ngựa đi tới.


 


Hóa ra người bán rong đã biết chuyện nhà chăn dê muốn bán con gái.


 


Bà mẹ nói muốn bán cô cho một người bình thường, lão bà bảo cùng lắm chỉ được ba bốn viên đậu bạc, chẳng bằng bán vào giáo phường hay kỹ xá, vậy thì được 10 lượng.


 


Vợ chồng chăn dê lại thấy có lý.


 


Cô bé đương nhiên không chịu, nhưng chẳng biết cầu xin ai, chỉ có người bán rong trung thực kia có thể cứu cô.


 


Người bán rong mềm lòng. Cô bé quỳ trước mặt hắn cầu xin, khiến một nam nhân cao lớn như hắn cảm động sắp khóc.


 


"Các....Các ngươi không nên bán con như thế. Giáo phường với kỹ xá đều không phải chỗ sạch sẽ gì....Các ngươi làm thế là hại cô bé."


 


Người bán rong nói lắp bắp, không át được giọng oang oang của mụ chăn dê.


 


"Sao ngươi không nhìn xem hoàn cảnh nhà ta ra sao? Giờ không bán nó đi, nhà ta biết sống thế nào? Nếu không phải gia cảnh khó khăn thì đâu đến nỗi phải bán con? Mấy đứa khác còn nhỏ, chẳng ai muốn mua. Người ta mua về là phải làm được việc luôn, hoặc là kiếm ra tiền được luôn, không cần mấy đứa ít tuổi...." Bà ta nói chủ yếu là cho người qua đường nghe, nhưng Tần Quyên nghĩ ngay từ đầu bà ta đã có ý bán con vào kỹ xá, chứ không thì chẳng thể nào ra quyết định nhanh như thế được.


 



Tần Quyên lạnh mặt nhìn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn nhìn đứa con trai lớn nhà chăn dê, lúc này chỉ đang cắn răng lau nước mắt, trên mặt hằn dấu bàn tay đỏ ửng, chắc là bị cha mẹ đánh.


 


Đứa bé không biết làm gì, chỉ có thể đứng đó buồn rầu khóc.


 


Cô bé thì quỳ trên mặt đất, khóc đến nghẹn giọng. Giọng cô rất nhỏ, nói chữ nào cũng như đứt ruột đứt gan, gần như không nghe được một câu rõ ràng.


 


Dọc đường, Tần Quyên đã nghĩ kỹ, dù tối hôm trước cô bé có múc thịt dê cho họ hay không thì vợ chồng chăn dê này cũng đã có ý định bán con rồi, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.


 


Tần Quyên không nỡ nhìn những người này chỉ vì muốn kiếm được thêm ít tiền mà bán con vào hố lửa.


 


"Đừng bán cô bé vào chỗ kia, ta khuyên các ngươi vẫn nên bán cho một nhà khá giả để làm mướn hoặc làm tiểu thiếp để sinh con, ít ra cũng tốt hơn kỹ xá. Người nào vào đó cũng chẳng sống được lâu, còn đi làm mướn thì may mắn cũng được sống đến già." Có người qua đường tốt bụng nói đỡ cho mấy câu, "Tuy không được 10 lượng thì cũng được 5 6 lượng, đủ để một nhà các ngươi ăn mặc 2 năm rồi."


 


Tần Quyên thở dài, nắm lấy cương ngựa, chẳng biết giúp thế nào. Hắn nghĩ ngợi chốc lát, đang định mở miệng nói thì người bán rong bảo, "5 6 lượng? Ta.....Ta mua cô ấy. Ta cũng chưa có vợ."


 


"Hả?" Người qua đường kia giật mình, Tần Quyên cũng giật mình theo. Cha mẹ cô bé há hốc mồm, nhưng đệ đệ của cô lập tức nín khóc, quan sát cẩn thận người bán rong này.


 


Người bán rong cao to khỏe mạnh, trừ tính tình nhút nhát, nói năng lắp bắp ra thì cũng là người biết kiếm ăn. Tuy hắn làm nghề bán rong, tỷ tỷ sau này có lẽ vất vả một chút, chắc cả đời không thể gặp lại, nhưng ít nhiều gì cũng tốt hơn bị bán vào mấy chỗ không sạch sẽ, hay là làm người ở cho kẻ khác.


 


"Ngươi....ngươi có 10 lượng bạc không?" Cha cô bé xoa eo nói.


 


"Không....không phải ông mới nói 5 6 lượng...." Người bán rong suýt nữa thì khóc.


 


Lúc này, mẹ cô bé lại bước lên, nghiêm túc hỏi, "Ngươi bao tuổi rồi?"


 


Người bán rong sợ sệt đáp, "22 23 gì đó....Chỉ là trông hơi già thôi." Nói thật, hôm qua lúc vào ở trọ nhà chăn dê này, hắn đã để ý đến cô con gái lớn. Dù dung mạo cũng bình thường thôi, nhưng hắn không cần đẹp. Hắn thấy rất ưng tính trầm lặng nhưng chu đáo của cô.


 


Lúc ở Cát Mật Lực, hắn không gặp được cô bé nào vừa nấu ăn ngon vừa tốt bụng như cô.


 


Mẹ bé nghe người bán rong nói đã 22 23 tuổi mà cò chưa có vợ thì cũng đắn đo, nếu mà là ở thôn họ thì chắc cả đời cũng không cưới nổi vợ nữa, lớn hơn con gái mình nhiều tuổi quá, nhưng mà....


 


Bà ta bèn kéo chồng đến bàn bạc một chút, cuối cùng nói, "Ngươi có 8 lượng thì ta gả nó cho ngươi. Chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi nữa."


 


Nghe bà ta nói, người bán rong suýt thì khóc ròng. Trên người hắn chỉ có 3 lượng, bán hết cả xe hàng hóa ban nãy cũng không biết gom đủ hay không....


 


Lúc này, Tần Quyên lại bước tới nói với bọn họ, "Được, 8 lượng. Tối ta mang tới cửa hàng ở Oa Lỗ Đóa."


 


Tần Quyên thì thầm với Đóa Ngõa, "Đệ bảo cữu cữu tới cửa hàng chờ ta, chiều tối ta tới."


 


Nói rồi, hắn thả Đóa Ngõa xuống, sau đó lại lên ngựa rời đi.


 


Người bán rong không tin Tần Quyên sẽ quay lại, chỉ nói với nhà chăn dê, "Ta.....ta bán hết đồ trên xe này đi là sẽ gom đủ tiền.....Các ngươi cứ từ từ...."


 


*


 


Đêm ấy, Tần Quyên quay lại.


 


Lúc hắn tìm được người bán rong thì trời đã khuya. Hắn đưa cho người bán rong một thỏi bạc, bảo hắn đi tìm nhà chăn dê.


 


Người bán rong chưa bao giờ thấy khối bạc lớn như thế, hai tay run lên, "Thật sự....cho ta sao? Thật sao?"


 


"Ừ." Nhìn phản ứng của hắn, Tần Quyên bật cười, "Ta đã nói rồi, ngươi cứu ta, ta trả ngươi bạc. Ta không nuốt lời."


 


"Nhưng mà...nhiều quá...."


 


"Đừng dài dòng nữa, không là nữ nhân của ngươi bị người ta bán mất đấy." Tần Quyên đẩy cánh tay hắn.


 


Người bán rong bấy giờ mới quả quyết gật đầu, bến Đóa Ngõa lên, theo Tần Quyên đi ra ngoài.


 


Lúc người bán rong đưa cả thỏi bạc cho nhà chăn dê, Tần Quyên chỉ biết ôm trán đau đầu. Biết vậy thì cắt thành mấy thỏi nhỏ cho xong, cái anh chàng ngốc này!


 


Nhà chăn dê mừng như điên, chỉ hận không thể dâng con gái cho hắn.


 


Bọn họ dặn dò cô bé, rồi dẫn con trai lớn rời đi. Đứa bé vừa nhìn tỷ tỷ vừa khóc, đi xa hơn một chút thì nhìn Tần Quyên.


 


Trẻ con luôn muốn lớn nhanh. Khi nó nhận ra mình không thể bảo vệ một người mình muốn bảo vệ cũng là lúc bắt đầu trưởng thành, lột xác.


 


*


 


Tuy cô bé vẫn còn khóc nhưng lúc người bán rong lắp bắp hỏi có bằng lòng theo hắn cùng nhau chung sống không, cố bé liền gật đầu.


 


Tần Quyên nói thêm một câu, "Ngươi thật sự bằng lòng theo hắn chứ? Không phải vì hắn mua ngươi chứ?"


 


Cả cô bé lẫn người bán rong đều ngây ra, không biết vì sao Tần Quyên hỏi vậy.


 


Tần Quyên khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu ngươi không chịu, ta sẽ bảo người bán rong để ngươi đi. Ngươi tìm nơi nào đó sinh sống, buôn bán trồng trọt chăn nuôi gì cũng được. Ngươi được tự do, chọn gì là tùy ngươi."


 


Cô bé nín khóc, im lặng hồi lâu, rồi nắm lấy tay người bán rong.


 


Người bán rong mừng rỡ như điên, cô bé mỉm cười nhìn Tần Quyên.


 


Đây là câu trả lời của cô.


 


Tần Quyên thở phào một hơi, ít nhất cũng không phải một vụ ép mua ép bán.


 


"Chúc các ngươi hạnh phúc. Ta có việc phải đi, sau này sẽ gặp lại." Hắn quay sang bẹo cái má phúng phính của Đóa Ngõa.


 


Tự nhiên lúc này hắn lại hơi nhớ Tùng Man.


 


*


 


Thực ra ngày hôm đó, Tần Quyên lấy danh nghĩa Y Văn vương thế tử đến nha môn, nói là tới tra án. Do trên người có thẻ bài ra vào nha môn, còn thẻ bài cá nhân của Y Văn vương thế tử nữa. Còn về chuyện hắn giấu ở đâu....


 


Thì là cái chỗ mà Viết Viết từng giấu đồ.


 


Đừng hỏi chỗ nào, chính là chỗ....


 


Không thể không nói, cách này của Viết Viết rất hay, lần nào bị khám người cũng không mò ra được.


 


Thỏi bạc mà hắn đưa người bán rong là của nha môn cho. Hắn nói trên đường đến đây đã gặp phải mã tặc, cho nên cần nha môn cấp cho ít bạc để làm việc.


 


Bây giờ hắn phải tìm hiểu xem Hồ Hồ bị lưu đày đến chỗ nào ở Oa Lỗ Đóa, sau đó còn điều tra vụ Hiên Ca.


 


Người của nha môn bảo chờ bọn họ liên hệ được với Bắc đại doanh của Oa Lỗ Đóa, sau đó sẽ báo lại cho hắn tình hình Hồ Hồ, bảo hắn có thể chờ ở đây 3 ngày, nhưng Tần Quyên nhất quyết muốn đích thân đi. Nha môn không ngăn được, đành để hắn đi.


 


Tần Quyên cầm theo lệnh bài đến Bắc đại doanh Oa Lỗ Đóa. Màn đêm vừa buông xuống, hắn đã ra khỏi thành.


 


Bắc đại doanh cách thành Oa Lỗ Đóa chừng 30 dặm đường, Tần Quyên tới nơi lúc trời vừa hửng sáng.


 


Sau một đêm đi đường mệt mỏi, sau khi vị đại nhân thủ doanh nhìn thấy lệnh bài thì không chấp thuận cho hắn gặp Hồ Hồ ngay mà bảo binh sĩ đưa hắn đi nghỉ.


 


Hắn đi đường dài tới đây để tìm Hồ Hồ, làm sao chịu nghỉ chứ?


 


Thấy hắn khăng khăng không chịu, binh sĩ kia đành nói, "Bá Nha Ngột đại nhân không còn ở Bắc đại doanh nữa, đã bị điều đi doanh khác nhậm chức rồi."


 


Tần Quyên nghe thế liền hỏi, "Là Đại doanh nào? Ta lập tức...." Hắn chưa nói hết câu thì dừng lại.


 


Hắn nheo mắt, trầm giọng hỏi binh sĩ, "Lúc ta mới tới đây, đại nhân các ngươi không nói như vậy."


 


"Nhưng đại nhân bảo ta dẫn ngài đi nghỉ. Ngài ấy biết việc Hồ Hồ bị điều đi rồi." Tên lính vội vàng giải thích.


 


"Đúng là vậy ư?" Tần Quyên không tin.


 


Tên lính gật đầu, "Bá Nha Ngột đại nhân quả thực đã bị điều đi mấy tháng trước rồi."


 


"Điều đi đâu?"


 


"Cái này thì tiểu nhân không rõ."


 


Tần Quyên nóng nảy túm áo tên lính, nhưng nhận ra làm thế không ổn, nên đành buông ra.


 


Hồ Hồ có thể không còn ở Oa Lỗ Đóa nữa, nhưng câu trả lời này không ổn.


 


Y phải điều tra người của Bá Nha Ngột, hoặc là người của Hiên Ca.



Hắn không nghỉ lại Bắc đại doanh, trời chưa sáng hẳn đã rời đi rồi, không nói thêm câu nào.


 


Vậy phải đi đâu tìm người của Bá Nha Ngột và người của Hiên Ca? Đương nhiên là Đại Oát Nhĩ.


 


Trước khi đến Đại Oát Nhĩ, hắn đến trạm dịch gần nhất để hỏi thăm hướng đi của quân Bác Bác Nộ. Nghe tin quân của Bác Bác Nộ không đi qua đây, vậy rất có khả năng Bác Bác Nộ không ở Oa Lỗ Đóa.


 


Hắn đoán Bác Bác Nộ dẫn Triệu Hoài Chi vòng qua Oa Lỗ Đóa, đến thẳng Đại Oát Nhĩ.


 


Nghĩ vậy, hắn không về Oa Lỗ Đóa báo cho nha môn nữa, mà ra roi thúc ngựa đến Đại Oát Nhĩ.


 


Muốn đến Đại Oát Nhĩ phải đi về phía đông bắc. Hắn sợ gặp phải người của Bác Bác Nộ nên cần phải thay đổi thân phận.


 


Hắn còn chưa quên tên Bác Bác Nộ kia định giết hắn đâu.


 


Nếu gặp được người của Bác Bác Nộ, không chừng có thể mất mạng.


 


Hắn rất lo cho Triệu Hoài Chi, chẳng qua dọc đường đi vẫn luôn dặn lòng không được suy nghĩ nữa. Đã trải qua bao nhiêu chuyện mà còn không khống chế được cảm xúc của mình, hành động theo lý trí thì dù có mấy cái mạng cũng chết sạch rồi.


 


Hắn vào một nhà chăn dê, mua bộ quần áo, cải trang cho giống dân du mục, còn mua một cái cung tên dùng cho thợ săn.


 


Cứ thế, hắn lên đường.


 


*


 


Trên đường tới Đại Oát Nhĩ có nhiều sông, đó cũng là lý do trước kia Đại Oát Nhĩ được Thành Cát Tư Hãn chọn làm vương đình.


 


Nơi này có nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ, chính là ngàn dặm ốc thổ phía nam Đại Trạch.


 


Nếu ban vùng đất này làm đất phong cho một vương tử thứ dòng thì kiểu gì cũng bị con cháu chính dòng ghen ghét.


 


Dù Hiên Ca thực sự đã chết hay chưa, Tần Quyên đoán lúc sinh thời, Hiên Ca sống cũng chẳng yên ổn mấy.


 


Chắc chắn phải qua bao lần phân tranh.


 


Ngựa hí vang mấy tiếng, Tần Quyên đi chậm lại. Hóa ra ngựa đói, muốn ăn cỏ uống nước, mà Tần Quyên cũng mệt mỏi rồi.


 


Hắn dừng lại, dắt ngựa đến bên bờ sông, bản thân cũng ngồi đó xem có bắt được con cá ngốc nào không.


 


Hắn ngồi một lúc, thấy có cá bơi lội thì hai mắt sáng rực lên.


 


Đã lâu lắm rồi không được ăn cá. Người Mông Cổ chuyên ăn thịt, thậm chí có vài tộc còn thờ cá như thần nên không ăn. Với một người con Giang Tả như hắn thì đây đúng là niềm đau.


 


Nhiều khi hắn thèm ăn cá đến đau cả bụng.


 


Tần Quyên vội vàng nhảu tùm xuống sông, đã lâu không được bơi lội dưới nước rồi. Nhưng trước giờ chưa có ai dạy hắn bắt cá nên bì bõm một hồi vẫn tay không.


 


May là sau nửa ngày nỗ lực, hắn đã bắt được một con cá xui xẻo.


 


Đốt một đám lửa tạm bợ ven sông, làm sạch bụng cá, đem hơ trên lửa. Chẳng bao lâu, mùi hương đã lan bốn phía.


 


Tần Quyên vội vàng ăn, chỉ một chốc lát mà đã chén sạch cả da lẫn xương, mỗi tội ít quá, chưa kịp cảm nhận sự tươi ngon.


 


Hắn khóc không ra nước mắt, lại cởi giày xuống nước tiếp. Lúc này, có chút linh cảm hình thành từ bản năng, khiến trái tim hắn đập mạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn xung quanh.


 


Không có người, thậm chí còn chẳng có gió thổi cỏ lay.


 


Nhưng trực giác của hắn không sai, hắn rất tin bản thân mình.


 


Có người đang theo dõi hắn.


 


Nếu người này muốn giết hắn thì sao còn chưa ra tay? Không đúng, hắn chỉ đi một mình, kẻ muốn giết hắn sẽ không chần chờ lâu thế.


 


Hay chỉ đơn giản là muốn theo dõi hắn mà thôi?


 


Không phải định giết hắn thì theo hắn có mục đích gì? Hơn nữa, người này chắc đã theo được một thời gian rồi, chỉ là ban nãy mới lộ sơ hở mà thôi.


 


Tần Quyên nghĩ mãi không ra. Hắn không lên ngựa rời đi ngay mà vẫn xắn ống quần, lội sông bắt cá.


 


Hắn không muốn rút dây động rừng, muốn biết vì sao kẻ này theo dõi hắn.


 


Chắc là một kẻ võ công cao cường, không thì làm sao lâu như vậy hắn lại không phát hiện ra.


 


Sau đó, hắn lại bỏ sức ba trâu chín hổ ra, bắt thêm một con cá để nướng ăn.


 


Thật sự thơm quá, hắn tự hỏi có phải tên theo dõi kia vì bị mùi hương hấp dẫn mới lộ dấu vết hay không.


 


Ăn xong rồi, hắn híp mắt nằm trên cỏ.


 


Hắn không đi thì cái tên bám đuôi kia cũng phải nằm im một chỗ.


 


Nghĩ vậy, hắn vui vẻ cười thầm.


 


Trên thảo nguyên vào tháng 2 tháng 3, cỏ không dễ chịu lắm, hơn nữa còn đang ở ven sông. Tần Quyên mới nằm một lúc đã ướt lưng rồi.


 


Hắn xoay người lên ngựa, nghĩ bụng làm sao để dụ kẻ kia ra mặt.


 


Cưỡi ngựa được một lúc, hắn thấy thôn làng.


 


Tần Quyên nhảy xuống, dắt ngựa vào thôn. Có lẽ nơi này khá gần Đại Oát Nhĩ nên có một cái chợ nhỏ. Tần Quyên đi tới đi lui, thấy ở đây bán rất nhiều hương liệu, hay phải nói chủ yếu là bán hương liệu.


 


Hắn hỏi thăm giá cả một chút, thấy rẻ hơn gấp ba bình thường, bèn mua ít sa tế và gia vị, có thể sau này sẽ cần dùng.


 


Trời tối, Tần Quyên lại dắt ngựa rời thôn.


 


Thôn dân nói ở đây không cho người ngoài lưu lại. Vì gần Đại Oát Nhĩ nên có nhiều quan bình, sơ sảy chút là chứa nhầm người mà quan binh truy bắt, trước kia đã xảy ra chuyện tương tự rồi.


 


Tần Quyên không muốn làm khó người khác nên rời đi.


 


Lúc cưỡi ngựa đến một cánh rừng, hắn thấy có bầy thỏ hoang chạy loạn.


 


Tần Quyên nảy ra một ý, bèn gỡ cung sau lưng xuống.


 


Cung của thợ săn có tầm bắn ngắn, tiếng vó ngựa lại khiến lũ thỏ hoảng sợ.


 


Mặc kệ, hắn vẫn b*n r* vài mũi tên.


 


"Thỏ ngốc! Bắt được rồi!"


 


Tần Quyên xuống ngựa đi nhặt một con thỏ đã ngã xuống.


 


Hắn chưa bao giờ giết hay làm thịt thỏ, chỉ thấy Nô Nô và mấy đầu bếp ở bếp doanh nướng thỏ một lần.


 


Sau khi rửa sạch, hắn xuyên vào que gỗ, bắc trên lửa.


 


Cuối cùng, hắn trộn sa tế với hương liệu mua ở chợ, bóp cho thật đều.


 


Chẳng bao lâu, cả khu rừng đều thơm phức mùi thịt thỏ, còn thơm hơn cá nướng lúc sáng.


 


Đến lúc mỡ cháy xèo xèo, Tần Quyên lại xoay gậy gỗ để trở mặt, vỗ thêm ít sa tế.


 


Chỉ nhìn thôi cũng đã ch** n**c miếng rồi.


 


Hắn nheo cặp mắt đẹp, nghĩ bụng ngửi được mùi thơm thế này thì ai có thể ngồi yên.


 


Sau khi nướng xong, Tần Quyên xé một cái chân thỏ, đưa lên miệng ăn.


 


Hắn không phải người quá thích ăn thịt, nhưng ăn miếng này, hắn thấy tay nghề mình cao hơn đám đầu bếp ở bếp doanh nhiều.


 


Lúc ăn, hắn còn cố ý nhai thật ngọn lành, chép miệng tấm tắc....


 


Quả nhiên, sau khi cắn được mấy miếng thì một người xuất hiện trước mặt.


 


Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.



 


Một thiếu niên có lẽ chỉ tầm tuổi hắn.


 


Trừ đôi mắt màu ngọc bích ra thì mái tóc vẫn màu đen, da màu lúa mạch, vóc dáng không khác hắn là bao.


 


Người này nhìn chằm chằm con thỏ trên đống lửa, ch** n**c miếng ròng ròng.


 


Tần Quyên thầm đắc ý, thế là dụ được người ra rồi.


 


"Muốn ăn thì ngồi xuống, nói cho ta biết vì sao ngươi đi theo ta." Tần Quyên hất cằm nói.


 


Đán Mộc không chút do dự, ngồi xuống trước mặt Tần Quyên, cầm lấy phần thịt thỏ còn lại trên que gỗ, nhồm nhoàm gặm.


 


Y vừa nhai vừa nói, "Ngươi điều tra công tử nhà ta, ta đương nhiên phải theo ngươi...." Nói xong rồi mới nuốt.


 


Nghe vậy, Tần Quyên ngồi thẳng lên. Y nói công tử chứ không phải vương tử.


 


Vì thế, Tần Quyên lại hỏi, "Bá Nha Ngột Hồ Hồ là công tử nhà ngươi?"


 


Đán Mộc gật đầu, vẫn ăn ngấu nghiến.


 


"Ta điều tra Hồ Hồ, ngươi theo ta làm gì?" Tần Quyên nhướn mày.


 


Đán Mộc ngây ra, cũng không gặm thịt nữa mà nhìn Tần Quyên, nói, "Ta không thể để ngươi tới Đại Oát Nhĩ được." Nói rồi, y lại cặm cụi ăn.


 


"...." Tần Quyên tức đến bật cười. Thủ hạ của Hồ Hồ toàn cái thành phần ngu ngốc gì thế này.


 


"Sao ta lại không thể đến Đại Oát Nhĩ?" Tần Quyên cao giọng hỏi.


 


"Không rõ lắm." Đán Mộc vừa ăn vừa nói, "Lúc trước công tử có dặn, nếu người của Nãi Mã Trân đến điều tra thì g**t ch*t, còn người của Y Văn vương thế tử đến điều tra thì phải đuổi đi, không cho tới Đại Oát Nhĩ. Ta tìm hiểu thì biết ngươi là người của Y Văn vương thế tử, cho nên phải đuổi ngươi đi."


 


Tần Quyên chẳng biết phải nói gì, "...."


 


Chờ y ăn xong rồi, Tần Quyên mới hỏi tiếp, "Công tử nhà ngươi không ở Đại Oát Nhĩ sao?"


 


"Hả? Sao ngươi biết....." Đán Mộc chưa nói hết câu thì nhận ra mình nói sai. Ngay sau đó, bóng dáng y cũng không thấy tăm hơi.


 


Tên ngốc này, ấy thế mà khinh công không tệ.


 


Tần Quyên cạn lời.


 


"Nếu ngươi còn trốn thì ta sẽ đi Đại Oát Nhĩ. Mau ra đây..."


 


Chờ một lúc, Tần Quyên chậm rãi đứng lên phủi quần áo, định cưỡi ngựa rời đi.


 


Đứa bé kia lại quay lại, đứng trước mặt hắn.


 


Tần Quyên hất hàm, "Tên gì?"


 


Đán Mộc có chút lúng túng "Ngươi nói trước."


 


"Tần Quyên." Tần Quyên không thích quanh co, tên thì có gì mà ngại.


 


Đán Mộc hơi giật mình, tròn mắt nhìn Tần Quyên, "Ngươi chính là Tần Quyên sao?"


 


"Hả? Không phải ngươi điều tra rồi ư, sao không không biết tên ta?" Tần Quyên quên mất, khi ra ngoài làm việc, hắn dùng tên là Tần.


 


"Ta là Đán Mộc, theo họ công tử là Bá Nha ngột. Ta là tiểu thị vệ của tân gia chủ Bá Nha Ngột thị." Đán Mộc cũng kiêu hãnh tự giới thiệu, gương mặt hồn nhiên non nớt tràn đầy ý cười, ngay cả giọng nói cũng lanh lảnh như chuông bạc.


 


Tần Quyên nhìn khuôn mặt nhỏ như bàn tay của Đán Mộc, thầm nghĩ đứa bé này khá xinh, nói chuyện cũng vui, không rành thế sự, ngây thơ ngốc nghếch, bảo sao chỉ dùng một con thỏ là dụ ra được rồi...


 


"Đán Mộc, ngươi có biết Hiên Ca không?" Tần Quyên cười, dịu dàng hỏi.


 


Đán Mộc chịu nói nhiều một chút với hắn vì y nhớ Tần Quyên là người đã cứu công tử nhà mình. Mỗi khi công tử nhắc đến Tần Quyên đều cười rất rạng rỡ.


 


"Hiên Ca là bằng hữu tốt của công tử, là Đại Trạch Dĩ Nam vương." Đán Mộc đáp.


 


"Nói vậy, quan hệ giữa Hồ Hồ với Hiên Ca rất tốt ư?" Tần Quyên cau mày.


 


"Từ lúc 6 tuổi, ta đã theo công tử rồi. Lúc ấy, công tử và Hiên Ca rất thân nhau. Đến cả quản gia bá bá cũng nói, nếu công tử mà là một cô nương thì đã gả cho Hiên Ca rồi...."


 


"...." Tần Quyên vô thức bẻ gãy thứ gì đó trên tay.


 


Đán Mộc nhìn hắn, "Ơ, sao ngươi bẻ gãy cung rồi?"


 


"À, tính ta vậy đó, cứ có gì trên tay là lại muốn bóp gãy, nhất là khi nghe mấy chuyện cưới gả..." Tần Quyên dửng dưng nói.


 


Đán Mộc ngây ngô bảo, ".....Thế thì ngươi đừng đi làm ông mai bà mối....Sẽ phải nghe chuyện cưới gả suốt ngày đấy."


 


"...." Tần Quyên ôm đầu. Hồ Hồ rốt cuộc kiếm đâu ra tên ngốc này....


 


Đán Mộc mặc đồ mỏng tang, để lộ cả ngực và cánh tay, chủ yếu vì loại trang phục nhẹ nhàng này hợp với người giỏi khinh công như y.


 


Qua Đán Mộc, Tần Quyên biết được Hồ Hồ không ở Oa Lỗ Đóa, cũng không ở Đại Oát Nhĩ.


 


Im lặng một hồi, hắn lại hỏi, "Hồ Hồ không nhắn với ngươi là y đi đâu sao?"


 


Đán Mộc lắc đầu, "Công tử nói sẽ quay về, nhưng không phải bây giờ. Mà ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngài ấy giao thôi, thế mới đủ tư cách trở thành tướng sĩ của Bá Nha Ngột thị."


 


Tần Quyên thầm thở dài, đứa trẻ đáng thương, bị Bá Nha Ngột Hồ Hồ kia lừa mà còn không biết....


 


Tần Quyên nói, "Thế y có nói khi nào quay về không?"


 


Nghe câu này, vẻ tươi cười biến mất trên khuôn mặt Đán Mộc. Y cúi đầu im lặng.


 


Hồ Hồ đi vội vàng, chỉ thị công việc cũng vội vàng, đâu có kịp báo cho y khi nào về.


 


Tần Quyên đoán, có lẽ Hiên Ca cũng biết chuyện Hồ Hồ rời đi. Như vậy có thể giải thích vì sao Hiên Ca xuất hiện ở phủ Hà Gian.


 


Nói cách khác, Hiên Ca rời Đại Oát Nhĩ là vì Hồ Hồ.


 


Hồ Hồ rời Oa Lỗ Đóa, thuyền của Tống quốc xuất hiện, Hiên Ca đến phủ Hà Gian, Triệu Hoài Chi xuất hiện, quan tài áp giải thi thể Hiên Ca đột nhiên biến mất, Triệu Hoài Chi và những người thợ Tống quốc bị bí mật đưa về Đại Đô....


 


Hắn mơ hồ nhận ra, những điều này nhất định có quan hệ với nhau.


 


Nhưng cũng chính vì vậy, hắn càng không dám suy nghĩ sâu xa hơn.


 


Hắn nhắm mắt lại, dường như cơn mệt nhọc bao ngày nay đều dồn vào lúc này, ùa tới như thác lũ, cuốn sạch cả ý thức.


 


Đán Mộc quay đầu lại thì đã thấy Tần Quyên dựa vào thân cây cây, hai mắt nhắm nghiền.


 


"Này, Tần....cái gì Quyên ấy nhỉ. Ngươi ngủ rồi à?" Đán Mộc gọi mấy tiếng, không thấy hắn tỉnh lại.


 


"Không phải chứ? Ngươi đừng làm ta sợ."


 


Đán Mộc nghĩ Tần Quyên ngất xỉu chứ không phải là ngủ, hoảng đến mức chạy vòng vòng, mãi mới nghĩ ra là phải mang Tần Quyên đi gặp lang trung.


 


Y dìu Tần Quyên lên ngựa, đến chỗ một lang trung y quen biết ở thôn làng kia. Lang trung đã đi ngủ, y lai cõng Tần Quyên đến gõ cửa ầm ầm, khiến hắn sợ chết khiếp.


 


"Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa !!!" Đán Mộc kêu ing ỏi ngoài cửa.


 


"Ngủ rồi ngủ rồi, Đán Môc thiếu gia, mai ngài hãy tới." Tiếng dươc đồng vọng ra từ bên trong, rõ ràng đang ngái ngủ.


 


Đán Mộc đang cuống hết cả lên, vừa gõ cửa vừa la, "Nếu còn không ra, ta sẽ đốt....!"


 


Y vừa nói tới đó thì một vị lang trung trẻ tuổi mặc áo trắng bước ra, đầu tóc rối như tổ quạ, trên tay còn cầm bộ xiêm khác, sắc mặt đen như đáy nồi.


 


Bào gia y quán này từng bị Đán Mộc đốt một lần rồi, cho nên Bào lang trung rất sợ tên nhãi con y.


 


Lũ dược đồng cũng vậy, thấy Đán Mộc là như thấy ôn thần.


 


*


 



 


"Kẻ hèn họ Bào tên Dự."


 


"..."


 


Tên nghe cũng đến là quý phái.....


 


"Được rồi, người cũng tỉnh rồi, dẫn hắn biến đi." Bào lang trung ngáp dài, nói với Đán Mộc.


 


Đán Mộc hỏi, "Sao lúc nào cũng nhăm nhăm đuổi ta đi?"


 


Một dược đồng nói xen vào, "Lão nhân gia nhà ta chỉ sợ ngươi ăn hết gạo, còn đòi đốt nhà người ta."


 


Đán Mộc cười hì hì nói, "Răng cửa đã sún thì nói ít thôi."


 


Dược đồng, "...."


 


Tần Quyên, "...."


 


Bào lang trung đứng dậy, "Ta đi đun thuốc. Nửa canh giờ sau các ngươi mà còn ở đây thì chớ trách ta ra tay đuổi người."


 


Loanh quanh nửa canh giờ, hai người vẫn bị Bào lang trung đuổi ra khỏi viện, còn ăn mấy que chổi.


 


Đán Mộc nhìn Tần Quyên thắc mắc, "Ta thèm ăn gạo nhà hắn nên mới ở lại, sao ngươi cũng ở lại chịu đòn vậy?"


 


Tần Quyên lạnh mặt không nói gì, đương nhiên là bởi hắn nghi ngờ Bào lang trung cũng là người của Hồ Hồ nên muốn moi thêm thông tin.


 


"Giờ ngươi định đi đâu?" Đán Mộc hỏi.


 


"Vào thành." Tần Quyên lạnh nhạt đáp.


 


"Không phải chứ? Ngươi vẫn muốn vào Đại Oát Nhĩ à?"


 


Tần Quyên nghĩ bụng, tới cũng tới rồi, cổng thành Đại Oát Nhĩ chỉ cách đây cùng lắm là năm dặm, sao không tới?


 


Hắn nhảy lên ngựa, nói với Đán Mộc, "Đuổi kịp thì đuổi."


 


Đán Mộc cũng nhảy lên theo, tay vòng quanh eo Tần Quyên, giọng nói đinh đang như chuông bạc, "Vậy ngươi nướng thỏ cho ta ăn nhé! Úi, sao ngươi đánh ta?"


 


"Tránh xa ra chút!"


 


"...." Đán Mộc nước mắt lưng tròng, xoa xoa mu bàn tay. Sao người này dữ thế.


 


Y chỉ vì muốn ăn thỏ nướng nên mới theo Tần Quyên đến Đại Oát Nhĩ.


 


"Sao ở đây còn canh gác nghiêm ngặt hơn cả Đại Đô vậy?" Tần Quyên nói.


 


Đán Mộc xoa xoa cái eo, "Vì hoàng thân quý tộc tụ tập ở đây hết mà."


 


Tần Quyên, "Ngươi dẫn ta vào."


 


"Đừng có mơ...."


 


Tần Quyên nhướn mày, "Hai con thỏ nướng."


 


".....Được." Đán Mộc nuốt nước bọt ừng ực.


 


Đán Mộc bảo Tần Quyên chờ ở đó, y đi bắt thỏ.


 


"Ta sẽ về ngay! Ngươi chờ ta dưới gốc cây này." Đán Mộc thi triển khinh công, loáng cái đã không còn thấy bóng dáng.


 


Nhưng tới lúc y bắt hai con thỏ béo về thì Tần Quyên đã không còn ở dưới gốc cây trước cổng thành nữa.


 


Đán Mộc xách thỏ chạy loanh quanh, tìm một vòng quanh cổng thành mà không thấy người, nhảy lên cây cũng không thấy Tần Quyên đâu.


 


"Không có ta giúp, hắn không vào được thành. Thế thì đi đâu...." Thỏ nướng đến bên miệng rồi còn mất, Đán Mộc sắp khóc đến nơi.


 


"Này, ngươi muốn bán thỏ thì nhảy lên cây làm gì? Rốt cuộc có bán không?" Dưới tang cây, một nam nhân tai to mặt lớn quát.


 


"Ta không bán thỏ, ta tìm người." Đán Mộc hùng hổ đáp.


 


"Tìm người nào, ta tìm cho ngươi. Ngươi đưa hai con thỏ trên tay cho ta là được." Nam nhân kia nói.


 


"Ngươi có thể tìm giúp ta sao?" Đán Mộc nhảy xuống, chớp đôi mắt xanh biếc, ngây thơ hỏi, "Một đứa nhỏ cao bằng ta, dung mạo cũng như ta, chắc là đẹp hơn ta một chút..."


 


"Ta cũng đứng đây một lúc, thấy có một đứa tầm tuổi ngươi cưỡi ngựa đi về hướn gbắc rồi. Sao, có phải bằng hữu ngươi không...."


 


Nam nhân béo vừa nói xong, quay đầu lại thì không thấy Đán Mộc đâu nữa.


 


"Ta...." Nam nhân béo há hốc mồm, đi vòng quanh gốc cây một hồi cũng không thấy ai.


 


"Chẳng lẽ là ma?" Mặt gã tái mét.


 


Đán Mộc cầm hai con thỏ, dùng khinh công chạy về hướng bắc. Phía bác là đại doanh của tộc Hột Nhan, Tần Quyên đến đó làm gì? Không phải hắn muốn vào thành ư?


 


Tần Quyên cưỡi ngựa được 10 dặm thì nghe thấy tiếng người gọi.


 


"...." Tần Quyên không ngờ Đán Mộc đuổi theo nhanh như thế, đành cưỡi chậm lại.


 


Đán Môc vẫn nhảy nhót trên không tới trước mặt hắn, giơi tay lắc lắc hai con thỏ không biết đã chết hai ngất xỉu, "Xem này, ta bắt được hai con rồi."


 


"....."


 


Tần Quyên không còn tâm trạng đâu mắng y, lặng lẽ xuống ngựa, vứt cả dây cương đi. Con ngựa liền chạy mất.


 


Đán Mộc kinh hãi, "Sao ngươi lại thả ngựa? Vậy ngươi lấy gì mà về?"


 


"Không cần." Tần Quyên thản nhiên nói, cúi xuống nhặt cành cây vụn trên mặt đất.


 


"Là sao?" Đán Mộc vẫn truy hỏi.


 


Tần Quyên nói, "Ăn xong thỏ nướng ta sẽ nói cho ngươi. Giờ nhặt củi đã."


 


Nhắc tới thỏ nướng, mặt Đán Mộc lại tươi như hoa.


 


Cuối cùng, Đán Mộc cũng được ăn món thịt thỏ mình thèm thuồng đã lâu, bấy giờ mới hỏi Tần Quyên, "Ngươi thả ngựa là có ý đồ gì sao?"


 


"Muốn trà trộn vào đại doanh tộc Hột Nhan. Ngươi theo không?" Tần Quyên thản nhiên nói.


 


Đán Mộc đang gặm chân thỏ, giật thót mình. Người này đang giỡn hả?


 


Dù ban đầu không đồng ý nhưng sau khi biết Tần Quyên đã quyết định, y vẫn bằng lòng theo hắn vào đại doanh tộc Hột Nhan một chuyến.


 


Tần Quyên vào tộc Hột Nhan đương nhiên là để thăm dò tin tức của Triệu Hoài Chi.


 


Bác Bác Nộ về Đại Oát Nhĩ, nhất định sẽ đến đại doanh tộc Hột Nhan. Vào thành đã mạo hiểm rồi, chẳng bằng mạo hiểm vào thẳng quân doanh luôn.


 


Dù sao hắn cũng rành chuyện trong quân doanh.


 


*


 


"Tần, quần áo này xấu quá, ta nhìn thế nào cũng không thấy giống tướng sĩ." Đán Mộc lải nhải bên tai Tần Quyên.


 


Tần Quyên lạnh mặt, đưa ánh mắt nhìn bốn phía đầy cảnh giác, "Đây là trạng phục của lính đầu bếp."


 


Đán Mộc lại hỏi, "Lính đầu bếp là gì...."


 


"Là lính chuyên lo chuyện nấu ăn."


 


Hai mắt Đán Mộc sáng ngời, "Vậy có phải là đươc ăn rất nhiều đồ ngon không?"


 


Tần Quyên kéo y một cái, "Ngươi bé cái mồm cho ta!"


 


"Các ngươi lén lén lút lút làm gì đấy?" Một giọng nói hùng hồn vang lên, "Còn không mau mang đồ ăn đi?"


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...