Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2

644@-

Hắn không phải thiếu niên tướng quân của Hột Nhan gia, mà là Đại Trạch Dĩ Nam vương, nói đúng hơn là đã từng.


 


Triệu Hoài Chi bình tĩnh hướng mắt về phía người đó, dường như chẳng muốn nói gì, nhưng lại hiểu hết tất cả.


 


Bác Bác Nộ bị y nhìn thấu tâm tư. Dưới ánh mắt y, hắn không thể che giấu.


 


Triệu Hoài Chi không hỏi hắn vì sao nhận ra mình, cũng không hỏi hắn vì sao ngày ấy hắn phải giả chết với mũi tên của y.


 


Vì Triệu Hoài Chi biết hết, biết hết nên mới không muốn hỏi, không cần hỏi.


 


Trên đời này, cũng chỉ có một người biết Bá Nha Ngột Hồ Hồ là Triệu Hoài Chi của Tống quốc.


 


Nhưng Triệu Hoài Chi lại chẳng có một chút hoang mang sợ hãi nào.


 


Y thản nhiên, bình tĩnh, cứ như không phải người phàm.


 


"Thật sự lãnh tâm lãnh tình, tâm lặng như nước ư?" Bắc Bắc Nộ căm giận cười. Hắn ôm bụng bước xuống giường, đứng trước mặt Triệu Hoài Chi, đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn y chằm chằm.


 


"Bá Nha Ngột Hồ Hồ! Khi dưỡng phụ cứu ngươi năm xưa, ngươi hứa với người thế nào? Ngươi đã quên rồi sao! Làm sao ngươi dám quên!" Bác Bác Nộ lay bả vai Triệu Hoài Chi.


 


Hắn làm hết thảy mọi chuyện, giả chết, bỏ ngàn dặm ốc thổ phía nam Đại Trạch, bỏ vinh hoa phú quý của thân phận con cháu tộc Bột Nhi Chỉ Cân, chỉ vì muốn y ở lại.


 


Nhưng Triệu Hoài Chi chỉ một lòng muốn trốn về Đại Tống.


 


Vì sao chứ?


 


"Dù nuôi một con chó thì nó cũng phải thuần phục chứ!" Bác Bác Nộ hét lớn, "Ngươi hận! Chắc chắn ngươi vẫn còn hận cha ta.....Năm đó đã giết cha ruột ngươi..... ha ha ha ha ha!"


 


Nghe hai chữ cha ruột, chút cảm xúc mới xuất hiện trên gương mặt Triệu Hoài Chi. Y ngước nhìn Bác Bác Nộ.


 


Trong trận Miện Châu, cha ruột của Triệu Hoài Chi bị bắt, cùng với đứa con chỉ mới 5 tuổi là y.


 


Cha ruột ký thác kỳ vọng lớn ở y, khi tác chiến cũng đưa y theo.


 


Cha đoán trước được trận này chiến bại, bảo phó tướng mang Triệu Hoài Chi trốn đi trước khi bị bắt. Triệu Hoài Chi níu chặt tay cha, "Hài nhi phải đi cùng phụ vương, có tử trận thì cùng chết!"


 


Phụ vương thương xót hắn, dù thua cũng không nỡ tự sát, cam nguyện bị bắt giữ, chính là để dạy cho Triệu Hoài Chi, dù thế nào cũng phải sống sót.


 


Phụ vương y cuối cùng đã chết ở thành Đại Oát Nhĩ, tin tức bị phong tỏa. Ở Kinh Bắc, các đại tướng dưới trướng phụ vương không biết ông sinh tử thế nào, bèn dùng danh nghĩa của ông để cầm quân suốt 5 năm, mãi đến 1 năm trước khi Mông Cổ diệt Kim, họ mới tuyên bố với thiên hạ phụ vương y đã hoăng, nhưng nguyên nhân cái chết thì chưa được tiết lộ.


 


Trước khi chết, phụ vương đã giao y cho vị sư đệ là gia chủ Bá Nha Ngột thị. Phụ vương cùng sự đệ kết duyên ở núi Sở, học chung một thầy, huynh hữu đệ cung.


 


Gia chủ Bá Nha Ngột thị thành cha y.


 


Cha cùng các thuộc cấp gọi y là Hồ Hồ, khai gian rằng y mới 3 tuổi. Có nhiều đứa trẻ Mông Cổ dù chỉ 3 tuổi nhưng cũng rất cao lớn rồi nên đám thuộc hạ không nghi ngờ gì.


 


Cha nuôi lớn y, dốc sức dạy dỗ y, thương yêu y thực lòng, nhưng y không quên được, ở Tống quốc cũng có một bá phụ thương yêu mình. Lúc còn nhỏ, khi chỉ vừa có ký ức, y đã cùng phụ vương và bá phụ đi săn, suýt nữa ngã xuống vực. Bá phụ không màng tính mạng cứu y, vì thế mà ngã gãy chân, nửa năm nằm liệt trên giường bệnh.


 


Cho nên lúc 8 tuổi, cha dẫn y đi Cao Ly một chuyến, tìm thuyền ở Cao Ly, đưa y về Tống quốc, giao lại cho bá phụ.


 


Lúc cha rời Tống quốc, tuyết rơi đầy trời. Cha cưỡi ngựa đi ra khỏi thành phủ Lâm An hồi lâu cũng không quay đầu lại. Chắc ông sợ y khóc, sợ y hối hận.


 


Y sống ở Tống quốc 4 năm, trải qua những ngày tháng an nhàn. Bá phụ dốc hết lòng dạ dạy bảo y, từ tứ thư ngũ kinh, thư pháp đan thanh, quyền mưu chế hành.....còn nhờ thái phó tìm người dạy y kỹ thuật chế pháp, đóng thuyền.


 


Năm 12 tuổi, y hiểu dù bá phụ yêu thương y thế nào, cũng thay đổi được sự thật rằng y họ Triệu.


 


Y là hoàng tử hoàng tôn, vốn nên phù hộ cho lê dân. Y cũng coi quốc gia thiên hạ là trách nhiệm của mình.


 


Y ra sức học tập, chỉ vì muốn quốc thái dân an.


 


Thái phó dạy y chơi cờ, nhưng không cho y trầm mê. Bá phụ dạy y cai trị nhưng muốn y giữ bản tính lương thiện. Ai nấy đều dùng cách của mình để dạy bảo y.


 


Y đáp ứng được kỳ vọng của họ, trở thành một giai thoại thanh phong tễ nguyệt ở phủ Lâm An.


 


Y sẽ làm cho vận mệnh Đại Tống hưng thịnh.


 


Có đạo nhân từng nói, Triệu Hoài Chi còn, Tống còn.


 


Nực cười thay, chính những đạo nhân ấy nói phụ vương y là điềm báo vong quốc, nhưng lại nói y là thanh phong tễ nguyệt đất Nam Tống, là người sẽ chấn hưng vận mệnh Nam Tống.


 


Tình yêu của y với Tống quốc không thể nói trong dăm ba lời.


 


Về sau, y rất ít nói, luôn luôn im lặng. Lúc y trở lại thảo nguyên, người cha yêu thương y đã rời đi. Thuộc cấp dưới trướng nói cha đi tới vùng cực hàn ở phương bắc, còn quản gia của Bá Nha Ngột thị lại bảo cha ra biển, sẽ không quay về.


 


Thế là y thành gia chủ Bá Nha Ngột thị.


 


Khi ấy, không ai nghi ngờ huyết mạch của y, vì a cha đã tuyên bố y là nhi tử duy nhất của ông.


 


Nhưng y lại chẳng được nhìn thấy cha một lần cuối cùng.


 


Y đi tìm dấu chân cha, đến nơi những người bằng hữu của cha sinh sống.


 


Nhờ đó, y quen biết Hiên Ca.


 


Nếu nói ai là bằng hữu thật sự của y, vậy thì không nhiều không ít, Hiên Ca là một trong số họ.


 


Y thành bằng hữu với Hiên Ca vì một nguyên nhân quan trọng, thân thế của Hiên Ca với y không chênh lệch là bao. Hắn kế tục vương vị từ huynh trưởng. Tuy mẫu thân Hiên Ca không phải Hán nữ ở Kim quốc nhưng mà là người Kim nên dưới trướng Hiên Ca có vài Hán nho biết tiếng Hán. Điều này khiến bọn họ trở nên thân thiết hơn.


 


Hiên giờ, bằng hữu Hiên Ca ấy đã giả chết, trở thành Đông Hà lang quân Bác Nộ Nộ.


 


"Có phải ngươi rất hận ta.....Đúng không?" Hiên Ca gầm khẽ.


 


Cặp mắt lạnh nhạt của Triệu Hoài Chi thoáng chút cảm xúc. Y lui lại vài bước, khẽ nói, "Ông ấy (phụ vương) đã chiến một trận với cha ngươi. Dù thua nhưng cam tâm tình nguyện, không có chuyện cha ngươi giết cha ta."


 


Do viện quân của phụ vương đến chậm, do điều kiện tác chiến của quân Tống quá khó khăn, phụ vương bị trọng thương nên rơi vào tay giặc, vết thương quá nặng nên dù được đưa đến thành Đại Oát Nhĩ, gọi lương y chữa trị nhưng vẫn không qua khỏi.


 


Y chưa bao giờ hận ai. Hai bên giao chiến với nhau, người chọn quyết đấu trên chiến trường chính là phụ vương. Bản thân ông cho rằng đó là cách tốt nhất để kết thúc cuộc đời rong ruổi trên yên ngựa của mình.


 


"Trong 17 năm ta sống, đã từng có một khoảng thời gian rất vui vẻ là cùng ngươi đi Đại Trạch, đi Cao Ly tìm kiếm cha ta. Trước lúc ngươi dụ ta bắn chết ngươi, ngươi vẫn luôn là bằng hữu tốt nhất của ta, không ai sánh được. Những niềm vui thời niên thiếu khi ấy vẫn còn trong ký ức, ta không thể nào hận ngươi."


 


Nhưng kết thúc rồi. Từ khi biết Hiên Ca lấy cái chết ép y ở lại, lợi dụng y bắn mình, giả chết để thoát thân, bằng hữu thân thiết năm ấy đã chết.


 


Hiên Ca từ bỏ thân phận vương tử của mình, cùng lãnh thổ và quân đội phía nam Đại Trạch để đạt được giấc mộng cưỡi ngựa dạo phố, hành hiệp trượng nghĩa, du tẩu giang hồ. Hắn dùng thân phận Đông Hà lang quân Bác Bác Nộ, một lần nữa xuất hiện.


 


Có lẽ Hiên Ca không chọn sai. Lúc ép y bắn mũi tên ấy, Hiên Ca chỉ muốn y ở lại mà thôi.


 


Mà Hiên Ca đâu biết, bảy thuộc tướng của tộc Bá Nha Ngột đã bị chém, đó là lý do y phải liều chết rời khỏi Oa Lỗ Đóa, rời Đại Đô.


 


Đại Đô không còn là nơi y dung thân được nữa. Hãn Oa Khoát Đài băng, Nãi Mã Trân thị chấp chính, vậy thì vương đình này không còn đáng để Bá Nha Ngột thị cống hiến.


 


Y biết một ngày nào đó mình cũng sẽ nằm trong danh sách diệt trừ của Nãi Mã Trân thị. Bà ta nhất định sẽ giết y.


 


Y rời Đại Đô, đến tìm thúc thúc là Gia Luật thừa tướng.


 


Thân mẫu của Gia Luật thừa tướng mang họ Dương, là di nương của mẫu thân y. Mẫu thân y và Gia Luật thừa tướng là biểu huynh biểu muội. Gia Luật thừa tướng bảo y gọi là sư phụ.


 


Trên thảo nguyên có rất nhiều người biết Hồ Hồ công tử cũng nhờ Gia Luật thừa tướng. Bọn họ biết y vì y là cháu của Gia Luật thừa tướng.


 


Thậm chí còn có người suy diễn chuyện của mẫu thân và cha y thành sự tích.


 


(Cho bạn nào thấy khó hiểu : "mẫu thân" là mẹ đẻ của Triệu Hoài Chi, còn cha thì là cha nuôi, gia chủ Bá Nha Ngột thị)


 


Có đôi khi, y nghĩ nếu phụ vương mà biết thì không chừng sẽ tức đến bật nắp quan tài chui ra. Đang yên đang lành lại mọc nguyên một thảm cỏ xanh trên đầu (mọc sừng).


 


Nghĩ vậy, Triệu Hoài Chi bỗng nhiên bật cười.


 


"Hồ Hồ, trong mắt ngươi, tính mạng của những tên thợ Tống quốc, tính mạng của thằng nhóc này, quan trọng hơn tính mạng huynh đệ của ngươi sao?" Hiên Ca hét lớn, "Ngươi nói ta ép ngươi bắn mũi tên ấy, nếu như ngươi không có sát tâm với ta thì tại sao lại bắn thật.....Xưa nay ngươi luôn bảo vệ những kẻ khác.....chứ không phải ta! Vĩnh viễn không phải ta!"



 


Hiên Ca gần như gầm lên. Triệu Hoài Chi chỉ cảm thấy tai mình ong ong, đến cả đầu óc cũng chấn động.


 


Có lẽ Hiên ca nói không sai, y là kẻ không có trái tim.....Vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói.


 


Triệu Hoài Chi cong môi cười, đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc, "Thân phận của ta chỉ mang cho ngươi họa sát thân."


 


Hiên Ca hừ lạnh, "Ta đã chết một lần rồi."


 


Triệu Hoài Chi tiếp tục nói. "Sau khi đến lưu vực sông Uống Cát, hai ta đường ai nấy đi."


 


Hiên Ca nói, "Không thể nào."


 


"Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho những người muốn đầu quân cho tộc Hột Nhan theo ngươi." Triệu Hoài Chi vẫn bình thản như cũ.


 


"Đó là điểm khác biệt lớn nhất của ta và ngươi. Ngươi trước sau luôn nghĩ cho gia tộc, cho người dân trong bộ tộc, cho thiên hạ....Còn ta chỉ muốn bản thân mình sung sướng. Ta làm gì cũng chỉ đơn giản là muốn mình vui vẻ, thích cưỡi ngựa dạo phố, thích rong ruổi đó đây, thích truy bắt mã tặc, tất cả chỉ vì bản thân ta. Ta cứu ngươi cũng vì vậy." Hiên Ca đột nhiên nắm cằm Hồ Hồ, ép y ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn, "Ngươi hiểu chưa?"


 


Nếu không vui vẻ thì sống phỏng có ích gì? Dù hắn là Hiên Ca hay là Bác Bác Nộ, hắn chỉ muốn nói cho Hồ Hồ điều này.


 


Đã từng có lúc, một nửa niềm vui trong cuộc đời hắn là ở bên Hồ Hồ, cho nên hắn muốn Hồ Hồ ở lại, đừng về Tống quốc.


 


Hắn ép Hồ Hồ, nên Hồ Hồ cũng vô cùng hận hắn....


 


Sau một hồi im lặng, Hiên Ca mới nói, "Đến sông Uông Cát, ta sẽ thả các ngươi đi."


 


Quả nhiên sau khi nghe những lời này, khuôn mặt lạnh nhạt của Hồ Hồ lại nở nụ cười.


 


Như năm đó, khi hắn đồng ý đưa Hồ Hồ đến Đại Trạch, đi Cao Ly tìm cha vậy.


 


Hiên Ca cong khóe môi, nhưng nụ cười lại có phần tự giễu.


 


Khi bị mũi tên của Hồ Hồ đâm trúng, hắn cũng không chấp nhận từ bỏ, làm gì có chuyện cứ thế buông tay....


 


Hồ Hồ đúng là một sự tồn tại kỳ diệu, sống 17 năm trên đời mà còn ngây thơ như thế.


 


Hắn vẫy tay, ý bảo Triệu Hoài Chi lui. Giờ hắn không muốn nhìn thấy tên hồ ly luôn khiến tin thần hắn thương tổn này.


 


Hiên Ca không dẫn người đi Đại Oát Nhĩ thành mà theo lời hứa với Triệu Hoài Chi, đi về lưu vực sông Uông Cát.


 


Sông Uông Cát là con sống nằm phía bắc A Lặc Thản Sơn Đông, chảy về phương bắc, cũng chính là thành Oa Lỗ Đóa.


 


Đại Trạch (hồ Baikal) phân nhánh ra vô số dòng, trong đó có hai con sông trứ danh ở phía nam là Oát Nhĩ Hãn và Thổ Ngột Thứ.


 


Nằm phía nam Oát Nhĩ Hãn là thành Oa Lỗ Đóa, còn trên sông Thổ Ngột Thứ chính là hành cung Hắc Lâm.


 


Lịch sử phát triển đến ngày hôm nay, quốc gia nào cũng nghiêm túc tìm hiểu địa lý. Địa lý liên quan chặt chẽ với quân sự. Thần tử không hiểu địa lý, chẳng khác nào bịt mắt đánh giặc.


 


Ở đại thành Mạc Bắc có một vị quan viên chuyên dạy vẽ bản đồ. Những con sông ngọn núi vô danh ở Mạc Bắc nay đều mang tên của họ.


 


Viết Viết say mê địa lý và thành trì từ nhỏ, nhiều lần thảo luận cùng Tần Quyên.


 


Khi họ đến sông Uông Cát thì đã là tháng 6 đầu hạ. Trên thảo nguyên phía nam Đại Trạch, dù đã vào xuân nhưng nhưng vẫn muộn hơn những nơi khác.


 


Vài chồi non thấp thoáng trên mặt cỏ xanh.


 


Cách đó không xa, bò dê thong dong nhàn nhã.


 


Dọc đường tới đây, Tần Quyên ngắm nhìn cảnh những đàn gia súc đã lâu không thấy, trong lòng trào dâng cảm xúc hoài niệm.


 


Từ lúc hắn tỉnh lại, bọn họ lên đường, theo vị tướng quân tên Bác Bác Nộ kia.


 


Hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai nói cho hắn biết. Mỗi khi hắn hỏi, những tên lính chỉ nói qua loa với hắn vài câu rồi tìm cớ bỏ đi.


 


Đến cả Triệu Hoài Chi cũng từ đánh trống lảng đến ngậm miệng làm thinh.


 


Tần Quyên giận thật sự.


 


Nhưng giờ hắn bị quản chế, làm gì có cái quyền tức giận.


 


Hơn nữa, suốt dọc đường, tên Bác Bác Nộ kia thường tìm hắn gây sự, khi thì gọi hắn đến, nói toàn những thứ hắn không hiểu, khi thì bắt hắn tỷ thí cưỡi ngựa bắn tên đấu võ. Bác Bác Nộ làm mọi cách khiến hắn thua, rồi lại tìm cơ hội tẩn hắn một trận.


 


Tần Quyên quả thực không biết làm thế nào, thầm ban cho Bác Bác Nộ một cái tên : Chó điên.


 


Vì lần nào Bác Bác Nộ đánh hắn cũng như một tên điên vậy.


 


Tần Quyên không nhớ ra hôm ấy, khi xông tới đại doanh của Bác Bác Nộ, hắn đã làm gì mà khiến cái tên này phát điên như thế?


 


Hắn nghĩ mãi không ra, chỉ nhớ là mình bị đánh nằm rạp trên mặt đất, Triệu Hoài Chi cầm đao chém bị thương những tên kia.....Đến khi tỉnh lại thì thấy Triệu Hoài Chi đang ôm mình.


 


Quân y của Bác Bác Nộ doanh đã kiểm tra cho hắn, thấy khả năng ghi nhớ của hắn vẫn rất tốt. Sau khi loại đi nhiều khả năng, ông ta kết luận do hôm ấy xảy ra quá nhiều chuyện, tâm lý hắn không tiếp thu được, trong lòng cũng không chịu thừa nhận nên mới hình thành lá chắn, ép bản thân tự quên.


 


Chắc chắn chuyện hôm ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, vì mỗi khi nhớ lại, thấy hình ảnh Triệu Hoài Chi vung đao chém những kẻ đánh đập hắn, ngực Tần Quyên lại nhói đau.


 


Hắn gặp Triệu Hoài Chi như sông băng gặp được ánh dương ấm áp, một tia nắng chiếu qua sinh mệnh. Khoảnh khắc sông băng tan ra dưới nắng hạ, vừa đau đớn cũng vừa vui sướng.


 


Không có Triệu Hoài Chi thì không có nắng ấm, cũng chẳng có một khoảnh khắc kinh hồng này.


 


"Này, bảo ngươi ăn cơm cơ mà! Nhanh lên." Một binh sĩ quát.


 


Tần Quyên bấy giờ mới ngẩng đầu lên. Bên ngoài đại doanh Bác Bác Nộ, đầu bếp bắc dê lên lửa nướng, mùi thịt thơm phức lan xa.


 


Triệu Hoài Chi lặng lẽ ngồi một bên, còn Bác Bác Nộ đang uống rượu hát ca cùng các phó tướng của hắn.


 


Cổ nhạc, hồ cầm, các tướng sĩ thi nhau nhảy múa trong giai điệu xa xưa, bỗng khiến khung cảnh có chút hư ảo.


 


Tần Quyên hít sâu một hơi, đi về phía đó.


 


Lúc hắn tới, Bác Bác Nộ còn chưa chú ý.


 


Triệu Hoài Chi cắt miếng thịt dê mà đầu bếp vừa hạ xuống, để lên đĩa cho hắn, còn giúp hắn lau sạch dao ăn.


 


Ánh mắt y còn nhìn Tần Quyên dò hỏi xem hắn có muốn uống sữa dê hay trà bơ không?


 


Tần Quyên ngây người nhận đĩa thịt dê Triệu Hoài Chi đưa cho. Chẳng hiểu sao hắn không dám lên tiếng, chỉ biết vùi đầu ăn.


 


Hắn đang sợ.


 


Hắn sợ Triệu Hoài Chi đối xử tốt với mình quá.


 


Hắn đã từng nhận được sự dịu dàng, rồi phải mất rất nhiều thời gian mới quen được khi sự dịu dàng ấy mất đi.


 


Từng có một hồ ly xuất hiện trong đời hắn.


 


Lúc hồ ly đi mất, cũng là lúc hắn không còn biết thế nào là dịu dàng.


 


Hắn không sợ Triệu Hoài Chi, mà sợ một ngày nào đó, Triệu Hoài Chi cũng như Hồ Hồ, như cha hắn, như Cốc Cốc, bỏ hắn mà đi....


 


Rồi hắn sẽ phải dùng hết phần đời còn lại để tưởng nhớ sự dịu dàng mình từng có được ấy.


 


Hắn không dám, hắn sợ.


 


Đến dũng khí ôm y cũng chẳng có.


 


Triệu Hoài Chi quan sát Tần Quyên cặm cụi ăn, nhìn thấy mũ lông sói trên đầu cùng cố tay áo của hắn có vết rách, sườn mặt lộ ra bên ngoài tấm mặt nạ cũng trầy xước.


 


Từ lúc lên đường, sói nhỏ lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhìn đến tội nghiệp.


 


Triệu Hoài Chi lấy một ít chai lọ trong tay áo, bỏ vào túi vải bên hông Tần Quyên.



Tần Quyên đờ ra, nhưng cũng chỉ sững sờ một chốc, rồi lại vùi đầu ăn tiếp.


 


Triệu Hoài Chi thở dài, cầm cái bát rỗng đứng dậy, đi đến chiếc nồi chỗ đầu bếp để múc một bát trà sữa dê, đặt trước mặt Tần Quyên.


 


Triệu Hoài Chi còn sợ hắn lạnh, đặt túi nướng nóng để sưởi trong tầm tay hắn. Kể cả không có nước nóng thì ban đêm cũng có thể cho tay vào ủ ấm.


 


Tần Quyên ăn chậm dần. Trong phút chốc, hốc mắt hắn đỏ lên....May sao hắn còn đeo mặt nạ nên người khác không nhìn thấy.


 


Ăn xong, hắn vừa đặt đĩa xuống thì giọng Bác Bác Nộ vang lên.


 


"Lại đây."


 


Bác Bác Nộ gọi Triệu Hoài Chi.


 


Trước lúc khởi hành, Triệu Hoài Chi đã nói với Tần Quyên rằng Bác Bác Nộ chỉ yêu cầu y đi theo hắn, vẽ cho hắn một bản thiết kế đại pháo chứ không bắt y chịu nhục. Tần Quyên đương nhiên tin tưởng lời y nói.


 


Triệu Hoài Chi đi về phía Bác Bác Nộ, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Quyên cũng liếc theo.


 


Hiên Ca (Bác Bác Nộ) đương nhiên là cảm nhận được. Hắn nheo mắt, nghĩ bụng con sói nhỏ này bị hắn dạy dỗ mấy ngày nay, vậy mà còn chưa biết sợ, dám dùng ánh mắt kia nhìn hắn. Thật muốt lột da sói của thằng nhãi này....


 


Khóe môi tà tứ khẽ cong lên.


 


"Chuyện gì?" Triệu Hoài Chi hỏi Hiên Ca nhưng giọng điệu không dịu dàng như với Tần Quyên. Hai tiếng dò hỏi vô cùng lạnh nhạt, không chút cảm xúc.


 


"Thủ hạ của ta vừa từ Đại Đô tới, ngươi có muốn gặp không?" Hiên Ca nói bằng âm thanh chỉ đủ cho hai người họ nghe.


 


Vì hai người ghé vào tai nhau nói chuyện nên Tần Quyên ngồi cách họ một khoảng, cứ có cảm giác như bọn họ dựa vào nhau.


 


Tần Quyên hít sâu một hơi, tự nhiên cảm thấy bát trà sữa dê trong tay chẳng còn thơm ngon nữa.


 


Hắn cắn răng, đặt cái bát xuống.


 


Triệu Hoài Chi và tên chó điên kia rõ ràng có "gian tình"!


 


Chắc chắn không phải ảo giác của hắn....


 


Hơn nữa, quan hệ giữa họ còn tốt hơn hắn tưởng.


 


Triệu Hoài Chi là người như vậy, với ai cũng lạnh nhạt, khách khí, xa cách, nhưng với tên Bác Bác Nộ kia, đôi khi sẽ lộ ra vẻ thản nhiên khó mà đoán ý.


 


Đúng, "khó mà đoán ý", tuy dùng từ này không thích hợp cho lắm nhưng cũng chỉ có nó là mô tả được.


 


Nghĩ vậy, Tần Quyên suýt nữa thì bóp vỡ cả chén.


 


Triệu Hoài Chi vì sao lại không rời bỏ được tên chó điên Bác Bác Nộ này? Mẹ nó, tức chết đi được...


 


Nhưng Tần Quyên cũng chẳng tức giận được bao lâu, bởi vì ngay sau đó, doanh trướng của họ bị tập kích.


 


Sự cố xảy đến đột ngột, hơn nữa còn đang ở gần lưu vực sông Uông Cát, nằm ngoài địa bàn của Bác Bác Nộ, cho nên hắn không đoán trước được điều này.


 


Lúc tiếng hô hoán vang lên, điều đầu tiên Triệu Hoài Chi nghĩ tới là Tần Quyên, nhưng lHiên Ca đứng gần y nhất lại bất ngờ ra tay.


 


Triệu Hoài Chi phản ứng lại một chút theo bản năng, nhưng vì mải để ý đến Tần Quyên nên không đủ nhanh nhạy.


 


Chỉ trong một khắc không đủ nhanh nhạy ấy, một chưởng của Hiên Ca đã giáng xuống cổ. Triệu Hoài Chi ngất đi, ngả vào khuỷu tay hắn.


 


"Bộ binh yểm hộ, chống địch tập kích. Kỵ binh theo ta ra giết địch!" Hắn ra lệnh, thoắt cái đã tung mình lên ngựa.


 


*


 


Những người đó chặn Tần Quyên lại, không cho hắn đuổi theo, cũng không cho hắn lên ngựa.


 


Hắn nhìn thấy "Bác Bác Nộ" nhếch miệng cười, mà trong lòng ngực hắn là Triệu Hoài Chi.


 


Đầu óc Tần Quyên nhanh nhạy lập tức hiểu ra, đây là một âm mưu có tính toán từ trước, hoặc Bác Bác Nộ từ đầu đã biết sẽ có kẻ tập kích doanh trướng.


 


Bác Bác Nộ bỏ hắn lại, nói thẳng ra là muốn hắn chết.


 


Muốn một người chết cũng chẳng cần phải có lý do, cho nên Tần Quyên không ngu ngốc hỏi lại.


 


Những người bộ binh ở lại đó cũng chẳng có khả chống đỡ kẻ địch toàn kỵ binh hung mãnh.


 


Cho nên Tần Quyên chỉ có thể trốn thôi.


 


Hắn biết chắc mình không thể nào đuổi kịp Bác Bác Nộ.


 


Kỵ binh rút lui, còn dự lại vài người Bác Bác Nộ để lại, mục đích là ngăn cản hắn. Thật đáng giận....


 


Tấn Quyên đã văng một tên kỵ binh đang xông tới, cướp ngựa của gã.


 


Kỵ binh kia bị cướp mất ngựa, rơi xuống đất nhưng cũng không phải tay mơ, lập tức vung đao lên chém.


 


Tần Quyên kinh sợ nhưng vẫn trấn tĩnh được, nhanh tay đoạt lấy đao bên hông một kỵ binh khác.


 


CHỉ trong chớp mắt, hắn đã vung đao dọa lui mấy tên này.


 


Vẫn có kẻ không sợ chết muốn đến bắt hắn. Hắn cắn răng, vung đao chém phăng cánh tay gã, "Ta mẹ nó đến cả tướng quân các ngươi còn dám chém, sợ các ngươi chắc? Thức thời thì cút ngay cho lão tử!"


 


Những tên kỵ binh kia chỉ được bảo ở lại, chưa tận mắt chứng kiến Tần Quyên bị giặc g**t ch*t rồi mới được đi. Thế nhưng lỡ tên nhóc này không bị giặc giết thì bọn họ có phải tự ra tay không?


 


Ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt xông đến tấn công.


 


Tần Quyên không dự đoán được tình cảnh này, chỉ nghĩ Bác Bác Nộ muốn mượn đao giết người thôi, ai ngờ....


 


Hắn nghiến răng, vung đao chống đỡ.


 


Không ổn, những tên này thật sự muốn giết hắn....


 


"Các ngươi bất nhân trước, đừng trách ta bất nghĩa...." Tần Quyên hét lớn một tiếng. Mấy ngày nay liên tục bị Bác Bác Nộ đem ra làm bao cát, hắn cũng học lén được mấy chiêu, nay trả hết cho lũ thuộc hạ.


 


"A!" Một tên kỵ binh bị đánh hộc máu, bấy giờ mới ý thức được thằng nhóc này khó đối phó hơn hắn tưởng tượng nhiều.


 


"Bảo sao mà đả thương được tướng quân của chúng ta. Trước mắt cứ rút đã."


 


Bọn họ tự ôm vết thương, cưỡi mấy con ngựa còn sót lại để chạy thoát.


 


Tần Quyên cũng quay đầu ngựa, nhưng chạy được hơn chục bước thì một người cưỡi ngựa trắng chặn đường hắn.


 


Tần Quyên kinh hãi nhìn người này.


 


Không thể tin trên đời có người giống Viết Viết đến vậy, hoặc phải nói Viết Viết trông giống người đó, bởi đối phương lớn tuổi hơn nhiều.


 


Là vị vương gia nào của Bột Nhi Chỉ Cân thị sao? Vì lý do gì lại tập kích người của Bác Bác Nộ?


 


Tần Quyên không thể nghĩ ra được.


 


Người này yêu cầu hắn xuống ngựa.


 


Tần Quyên hít sâu một hơi, đành phải làm theo.


 


"Lại đây!"


 


Người này ra lệnh, nhưng hai kỵ binh sừng sững như môn thần theo sau hắn lại không cho hắn tiến lên.


 


"Vương gia, không được!" Hai kỵ binh kia chắn trước mặt, ngăn hắn với nam nhân vừa lên tiếng.


 


Ban nãy, Tần Quyên còn hoảng hốt nên không để ý, bấy giờ mới phát hiện ra trên đầu những người này đều đội mũ sừng dê.


 



 


Không phải chứ, đội quân mà hắn bỏ công theo dõi nay lại chủ động tìm đến.


 


Vì sao bọn họ tập kích người của Bác Bác Nộ?


 


Nam nhân bảo hai kỵ binh lyi ra, cưỡi ngựa đi tới, giọng nói hùng hồn, "Ta vốn không giết người, chỉ bắt làm tù binh, nhưng ngươi không giống quân của Bác Bác Nộ. Ngươi có vấn đề."


 


"...."


 


Thế ngươi thì không có vấn đề à? Đang yên đang lành lại nhặt người khác về?


 


Lúc đại đao của nam nhân kia vùng về phía cổ mình, Tần Quyên run lên theo bản năng. Hắn không dám nhìn người này, nhưng cũng không muốn nhắm mắt lại.


 


Hắn không muốn chết, xưa nay chưa từng muốn chết, nếu không đã chẳng liều mạng như vậy, khó lắm mới từ một đứa trẻ lớn thành thiếu niên....


 


Bàn tay hắn siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, thân thể run lên.


 


Lưỡi đao trong tay nam nhân nghiêng đi, dường như bị thứ gì đó đeo trên cổ Tần Quyên thu hút.


 


Ánh mắt nam nhân có chút tò mò, bất chợt thu đao. Hắn vươn bàn tay thô kệch, nhấc cổ áo Tần Quyên.


 


Ngạc nhiên thay, trên cần cổ trắng như tuyết của sói nhỏ có một chuỗi phật châu.


 


Trong đám người Bác Bác Nộ để lại, chỉ mình Tần Quyên may mắn sống sót.


 


Hắn không thể ngờ, thứ cứu mạng mình lại là chuỗi phật châu mình từng nhặt được khi đào vong cùng với Viết Viết.


 


Vì là đồ của tăng nhân nên sau khi nhặt được, hắn luôn mang bên mình.


 


Hắn không ngờ nam nhân ban đầu định giết hắn lại vì một chuỗi phật châu mà ngừng tay.


 


Chắc nam nhân có thói quen không giết tăng đồ, tưởng hắn là tăng nhân để tóc tu hành.


 


Tần Quyên nheo mắt, nghĩ có lẽ chỉ có khả năng này thôi.


 


Sau đó, Tần Quyên bị quân Sừng Dê trói lại, giải đi.


 


Theo hắn phỏng đoán, đội quân Sừng Dê này có lẽ cũng trải qua hành trình gần giống hắn kể từ sau khi đốt kho lương Nam Cổ doanh. Đường đi tương tự nhau, từ Đại Đô đến Hoàn Châu, qua sa mạc và thảo nguyên, đến sông Uông Cát....


 


Vậy thì hẳn là Bác Bác Nộ bị theo dõi không phải phải mới ngày một ngày hai.


 


"Vương gia muốn gặp ngươi. Theo ta tới đây."


 


Những tên lính đó gọi nam nhân kia là vương gia.


 


Là vương nào thì Tần Quyên không đoán được, Bột Nhi Chỉ Cân thị có quá nhiều vương gia mà.


 


Tần Quyên bị gọi đi, bị hỏi rất nhiều kiến thức về Phật pháp.


 


Nô Nô Mạt Hách tin phật, từng giảng cho hắn nhiều lần, nhưng Phật pháp ở Trung Nguyên, ở Thổ Phiên, ở Thiên Trúc mỗi nơi một khác.


 


Phật pháp mà vị vương gia này nói với hắn giống với Phật pháp ở Thổ Phiên. Thứ Phật pháp hắn thông hiểu nằm ngoài cả Đại Thừa và Tiểu Thừa.


 


Ngoài pháp ra thì còn nhiều thứ Phật pháp đan xen nữa, gần giống với Thổ Phiên.


 


Tần Quyên mơ hồ đoán ra thân phận người trước mặt mình rồi.


 


Thật là, mới rời hang sói đã vào hang hổ.....


 


Hắn từng nghe danh người này nhưng chưa từng gặp. Lúc đi từ Hổ Tư Oát Nhĩ đến Trung Nguyên, họ đã đi ngang đất phong của hắn.


 


Người trước mặt chính là tiểu nhi tử của Nãi Mã Trân Thoát Liệt Na Ca, kế thừa Nông Lật vương thống trị hành lang Hà Tây, Khoách Đoan vương, cũng chính là kẻ đã được ban cho ngàn dặm ốc thổ phía nam Đại Trạch từng thuộc về Hiên Ca.


 


Nếu thông hiểu Thổ Phiên Phật pháp như thế thì nhất định là vương gia cai quản hành lang Hà Tây rồi, Tần Quyên dựa vào đó mà đoán được.


 


Bởi dân tộc Mông Cổ muốn Thổ Phiên quy thuận.


 


Tần Quyên vốn không muốn hiểu, bởi vì nếu hiểu thì lại càng phải suy nghĩ, nghĩ nhiều hắn mệt.


 


Con đường phía trước còn dài, vì sao phải nghĩa nữa. Hắn chỉ muốn lo lấy tính mạng mình, còn mạng người khác hay vận mệnh quốc gia ấy hả....


 


Lúc này, hắn chỉ hận bản thân mình thông minh.


 


*


 


Khoách Đoan vương nhìn đứa trẻ trước mặt. Đứa bé cắn chặt môi, không biết là sợ hãi hay bồn chồn.


 


Hắn bưng bát trà trước mặt lên nhấp một ngụm, lại nói với Tần Quyên, "Tháo mặt nạ ra."


 


Tần Quyên hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Chúng sinh bổn vô tướng, vương gia cần gì phải chấp nhất với dung mạo của ta." Lúc nói câu này, gương mặt của cha, của Hồ Hồ, của Triệu Hoài Chi hiện lên trong tâm trí, chẳng hiểu sao Tần Quyên không còn sợ hãi nữa.


 


Sự ngang ngạnh của hắn là do tuổi trẻ ngông cuồng, còn nội tâm mạnh mẽ là do những người hắn yêu quý nhất.


 


Trong 1 năm này, sự xuất hiện của Triệu Hoài Chi khiến hắn trưởng thành hơn.


 


Triệu Hoài Chi là thanh phong tễ nguyệt đất Nam Tống, là sắc thái tuyệt diễm chốn nhân gian.


 


Cũng là một trong những lý do khiến hắn khoác lên mình chiến giáp.


 


Khoách Đoan vương có vẻ sưởng sốt, không ngờ một đứa bé lại có được kiến giải để nói ra lời thông thái như vậy.


 


Năm kia, Khoách Đoan vương từng phái thủ hạ là đại tướng Đóa Nhĩ Đạt xuất binh xâm lấn Thổ Phiên, bước đầu thành lập được sự cai trị của Mông Cổ ở nơi này.


 


Nhưng từ năm ngoái, Khoách Đoan vương mới dẫn quân đội trọng tâm đến hành lang Hà Tây. Từ Oa Lỗ Đóa đến Hà Tây, vị vương gia này từng bước từng bước tiến hành kế hoạch xâm lấn phương nam cho dân tộc Mông Cổ.


 


Khi ở Sa Châu, Viết Viết từng nói nhất định không thể xem thường Khoách Đoan vương, kẻ này có tài trí ngang với Thác Lôi vương năm xưa.


 


"Nếu ngươi nói thế, sau này ta có thể dẫn ngươi đi gặp một người." Nam nhân trước mặt bật cười.


 


Tần Quyên thoáng nghi hoặc, nhưng chí ít giờ hắn có thể xác định, Khoách Đoan vương sẽ không giết hắn ngay.


 


Vì sao Khoách Đoan vương không ở vùng Lương Châu mà lại tới sông Uông Cát? Mục đích của hắn là tới Oa Lỗ Đóa ư?


 


Đúng là việc này chưa xong việc khác đã tới, hắn vẫn chưa điều tra xong vụ của Hiên Ca, cũng chưa đến được Oa Lỗ Đóa tìm Hồ Hồ, đã bị tên Khoách Đoan vương này bắt lại rồi.


 


Thật sự phiền phức!


 


Sói con không nhịn được mà nghiến răng.


 


Đúng lúc này, một bàn tay to lớn nắm lấy cằm hắn.


 


"...." Tần Quyên căng thẳng trong lòng.


 


"Thích nhe răng vậy hả? Được sói nuôi dạy hay sao?" Khoách Đoan vương hỏi hắn, nhưng lực trên đầu ngón tay cũng lỏng hơn, bởi hắn phát hiện chỉ vừa dùng sức một cái, gương mặt đứa bé này đã hằn dấu đỏ lên rồi.


 


Trên thảo nguyên làm sao lại có đứa bé trắng trẻo mềm mại như thế chứ?


 


Tuy trên má có vài vết trầy xước nhưng nhìn ăn mặc cũng biết hắn rất được chủ nhân trước kia bao bọc.


 


Trên thảo nguyên, nhi lang không so đo dung mạo, nhưng đứa bé này không giống như người thảo nguyên.


 


Khác Đoan vương vươn bàn tay còn lại về phía cổ đứa bé. Trừ chuỗi phật châu từng cứu mạng hắn ra, còn có một chuỗi hạt ngọc lam và mã não, xuyên cùng tấm thẻ bài, viết chữ "Tần" bằng tiếng Mông Cổ.


 


Chữ Duy Ngô Nhĩ chỉ được người Mông Cổ dùng làm chữ viết sau khi Thành Cát Tư Hãn chinh phạt Nãi Mạn.


 


Mà Khoách Đoan vương lại có ý tưởng khác, hắn muốn thiết kế chữ viết riêng phù hợp với tiếng Mông Cổ, nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp để giao phó. Lúc nhìn thấy chữ Tần tiếng Mông Cổ được khắc bằng chữ Duy Ngô Nhĩ, hắn im lặng một lúc.


 


Tần Quyên đương nhiên không hiểu Khoách Đoan vương nghĩ gì, mãi đến khi Khoách Đoan vương hỏi hắn, "Ngươi là người của Y Văn vương thế tử?"



Tần Quyên không biết vì sao hắn đoán ra, im lặng một lúc rồi lại gật đầu.


 


Khoách Đoan vương bật cười, "Rốt cuộc có phải hay không?"


 


"Phải." Sói con bực bội đáp.


 


Nhận được câu trả lời này, bàn tay to lớn của Khoách Đoan vương lại vỗ mạnh lên chiếc mũ lông sói trên đầu Tần Quyên, "Đây cũng là Y Văn vương thế tử cho ngươi?"


 


Đầu Tần Quyên kêu ong ong, đau đến nghiến răng.


 


Khoách Đoan vương thấy đứa bé này rất thú vị, tính khí cũng không tệ lắm, rất muốn chơi đùa.


 


Lúc này, lại có người tới ngoài doanh trướng gọi, nghe như là có dịch binh đến đưa tin.


 


Khoách Đoan vương vốn không muốn gặp nhưng lính báo rằng dịch binh đến từ Đại Đô, hắn liền bảo Tần Quyên ra ngoài, gọi dịch binh tới.


 


Binh lính nói vương gia bảo hắn về doanh nghỉ ngơi, sáng hôm sau lên đường.


 


Tần Quyên về lều nhưng không ngoan ngoãn nghe lời. Hắn lần mò trốn ra, nấp ở một chỗ, theo dõi doanh trướng của Khoách Đoan vương.


 


Hắn phát hiện ra sau khi dịch binh vào không lâu, mấy vị phó tướng cũng bị gọi đến. Khoách Đoan vương dẫn theo không đủ ngàn người, vậy mà các phó tướng đều được triệu tập, bộ binh thì đi ngủ gần hết để hôm sau lên đường sớm, chỉ để lại một ít gác đêm.


 


Lúc này không trốn thì còn chờ lúc nào?


 


Tần Quyên không nghĩ nhiều, chạy đến một khe hở ở nơi tối nhất của khu doanh trướng, cũng là nơi ít lính canh gác nhất.


 


Hắn hành động rất mau lẹ, cởi dây buộc một con ngựa bên cọc gỗ, lập tức tung người nhảy lên.


 


Lúc đám lính phát hiện ra, hắn liền gân cổ bắt chước tiếng sói hú.


 


Khoách Đoan vương hạ trại ở nơi hẻo lánh, không ở ven sông mà gần một cánh rừng. Vì trước đó bọn họ từng bị tập kích nên mới dùng rừng để yểm hộ.


 


Tiếng hú của Tần Quyên khiến bầy sói bị đánh thức, cũng thi nhau hú vang.


 


Tốc độ của những kẻ đuổi theo dần chậm lại.


 


Bọn họ bị bầy sói trong rừng ùa ra tấn công.


 


Thực ra bầy sói ngu ngốc kia nghe thấy tiếng hú không giống với đồng tộc của mình, tưởng có bầy sói lạ đến cướp địa bàn, bèn lao ra phản kích.


 


Nào biết đâu có sói, chỉ có một đám người cưỡi ngựa.


 


Thế là ngựa và sói hỗn chiến, gây ra một vụ náo loạn.


 


Cuối cùng, Tần Quyên cũng chạy thoát thành công.


 


Đến khi không còn thấy bóng dánh của quân Khoách Đoan vương nữa, Tần Quyên hưng phấn hú vang, như một con tuấn lang thắng lợi quay về.


 


*


 


Tần Quyên đi về hướng bắc theo phỏng đoán của mình một hồi lâu, mãi đến tối hôm sau vẫn không thấy một hộ du mục hay một con dê đi lạc nào.


 


Lúc này hắn vừa đói vừa mệt, trừ uống nước hoặc thi thoảng đào được ít cỏ dại để nuốt tạm cầm hơi, căn bản vẫn không có gì ăn.


 


Hơn nữa, bây giờ hắn cũng chẳng biết mình ở đâu, chỉ có thể tiếp tục xuôi hướng bắc.


 


Lúc thân thể rã rời, hắn thoáng thấy một chiếc xa bò từ chân trời thảo nguyên đi tới.


 


Một cái xe hai trâu kéo, mũi trâu luồn dây thừng, trên xe đầy hàng hóa. Người đánh xa là một nam nhân, dẫn theo một đứa bé trai.


 


Họ chính là người bán rong trên thảo nguyên bằng chỗ hàng hóa trên xe bò.


 


Tần Quyên đã kiệt sức, cố gắng vẫy tay xin giúp đỡ. Trên người hắn không còn tiền nhưng cũng chẳng làm thế nào được nữa, hắn chỉ muốn sống thôi.


 


Chủ xe bò đương nhiên không muốn cứu hắn, vì tình trạng của hắn rõ ràng không tốt, chắc chắn đã gây sự với người nào không nên gây sự rồi. Hơn nữa, trang phục của Tần Quyên không tầm thường, người bán rong rất sợ gặp phiền phức.


 


Cho nên hắn giục xe bò đi qua.


 


Nhưng lúc bánh xe lăn qua chỗ mình, Tần Quyên dùng hết sức lực, vung roi ngựa cuốn lấy bánh xe họ.


 


Hắn biết nếu không có người chỉ đường, hắn không thể ra khỏi đây, càng biết nếu không có gì ăn thì sẽ ngất xỉu ngay giữa thảo nguyên hoang dã, làm mồi cho thú dữ lúc nào không hay.


 


Dù có lỗi nhưng hắn không thể thả họ đi được.


 


Hắn muốn sống, hắn vẫn còn người cần bảo vệ, vẫn còn vướng bận với thế gian này.


 


Lúc roi ngựa quấn quanh bán xe bò, Tần Quyên quyết không buông tay. Người bán dong cố dùng sức muốn trâu tiến về phía trước thì ầm một tiếng, bánh xe bị kéo rới, hành hóa rơi lung tung.


 


Phía Tần Quyên cũng người ngã ngựa đổ


 


Người bán rong sợ tới mức kêu toáng lên, chỉ có mỗi đứa bé kháu khỉnh là bình tĩnh.


 


Người bán rong ngồi bệt trên cỏ, run lẩy bẩy nhưng không dám đi tới xem hàng hóa thế nào. Bất ngờ, đứa bé đi về phía Tần Quyên đang nằm bất động trên mặt đất.


 


Tần Quyên thở hổn hển. Ban nãy, tuy cú ngã khiến hắn tỉnh táo hơn một chút nhưng toàn thân đã hết sức lực rồi.


 


Đau quá!


 


Lúc hắn đang đau đến nghiến răng nghiến lợi thì bất ngờ, một bàn tay chạm vào tấm mặt nạ....


 


Tần Quyên căng thẳng, nhưng vì đang bị nội thương, lại còn kiệt sức nên đành mặc đứa bé kia muốn làm gì thì làm.


 


Sau khi mặt nạ bị cởi ra, Tần Quyên gồng cứng người. Đứa bé vừa loay hoay tháo tấm mặt nạ, còn chưa kịp ngắm kỹ thì đã bị người bán rong giật lấy.


 


"Cái gì đây?" Người kia kinh ngạc, lập tức nhận ra đây là vàng.


 


Bị cướp mất món đồ yêu thích nhưng đứa bé cũng không khóc ầm lên, mà chỉ nhìn Tần Quyên đang nằm đó.


 


Nhìn hồi lâu, nó mới cau mày hỏi, "Có phải ta từng gặp huynh rồi không?"


 


Đứa bé nghĩ mãi không ra, nhưng cữu cữu thì túm lấy tay nó lắc mạnh. "Đóa Ngõa, là vàng đấy! Chúng ta giàu rồi....."


 


Nam nhân kia ôm Đóa Ngõa lên, hai mắt đổ lệ.


 


Đứa bé kháu khỉnh lại đẩy cữu cữu ra, nói lớn, "Nhớ rồi....'


 


Đứa bé chạy về chỗ Tần Quyên, mà Tần Quyên cũng nhân lúc này nắm lấy tay nó. Đứa bé không để ý, đang định mở miệng thì cữu cữu nó hét lớn, "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi định làm gì? Buông Đóa Ngõa ra.....Ta trả đồ cho ngươi, đừng làm hại nó...."


 


Nam nhân vội ném tấm mặt nạ vàng xuống cỏ, quỳ lạy Tần Quyên.


 


Tần Quyên chớp mắt, chẳng hiểu chuyện gì.


 


Đóa Ngõa hơi kinh sợ nhưng vẫn nhìn vào đôi mắt đẹp của Tần Quyên nói, "Đội quân của các huynh từng ăn tào phớ cha ta làm, huynh quên rồi sao?"


 


Tần Quyên mù mờ một lúc, còn chẳng nhớ được mình ăn tào phớ lúc nào.


 


Mãi đến khi đứa bé này nói, "Gánh tào phớ ở Áp Nhi Khiên đó, có cha ta và ta, huynh nhớ không?"


 


Hốc mắt đứa bé đỏ lên.


 


Tần Quyên nhớ ra rồi. Sáng sớm hôm ấy, đại quân Tuyết Biệt Đài đi ngang qua Áp Nhi Khiên, gặp một gánh tào phớ nên dừng lại mua cho Tùng Man.


 


Đây là con của người bán tào phớ khi ấy, nhưng Tần Quyên vốn không nhìn kỹ đứa trẻ này nên không nhận ra.


 


Đóa Ngõa thì nhớ Tần Quyên chỉ vì một lý do đơn giản, hắn đẹp. Lúc ấy có nhiều người đến mua đậu phụ sữa và tào phớ nhưng chỉ có người này là đẹp nhất. À, cả đứa bé trong xe ngựa cũng đẹp nữa, nó nhớ rất lâu.


 


"Cữu cữu, con nhận ra huynh ấy, huynh ấy cũng nhận ra con, chúng ta cứu huynh ấy được không?" Đóa Ngõa đột nhiên quay sang nói với cữu cữu. Nào ngờ cữu cữu nó quỳ trên mặt đất, run như cầy sấy.


 


"Cữu cữu...." Đóa Ngõa lại kêu lên.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...