Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 186: Năm ấy cố nhân về

226@-

Đợi cả nửa ngày, đến khi Triệu Hoài Chi về thật, Tần Quyên lại có chút sợ hãi.


 


Khuya như thế, rốt cuộc Triệu Hoài Chi đã đi đâu?


 


Và vì sao y lại đứng trước cửa sổ phòng hắn lâu như vậy.....


 


Với tính cách của Triệu Hoài Chi, một khi y đã muốn gặp thì dù có phải bò cửa sổ y cũng vào.


 


Nhưng Triệu Hoài Chi có lẽ không định vào, hoặc không muốn đánh thức hắn.


 


Cho nên Tần Quyên lại nhắm mắt ngủ tiếp.


 


Triệu Hoài Chi bỏ đi nhưng không về phòng mà là ra ngoại viện.


 


Tần Quyên ngồi bật dậy, mặc quần áo, xỏ giày rồi đi theo.


 


Lúc hắn chạy tới ngoại viện thì Triệu Hoài Chi đã cưỡi ngựa đi xa, chỉ thấy một cái chấm đen nho nhỏ cuối còn đường dài.....


 


Tần Quyên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng lại thấy bồn chồn không yên. Hắn nghĩ Triệu Hoài Chi sẽ không về trong ngày một ngày hai đươc jđâu.


 


Sở dĩ Triệu Hoài Chi có thể yên tâm rời đi như thế là bởi y biết chắc Tần Quyên sẽ chăm sóc Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi tử tế.


 


Nhưng Tần Quyên rất giận, giận Triệu Hoài Chi không nói rõ ràng với mình.


 


Nghĩ lại thì, ban nãy Triệu Hoài Chi đứng ở cửa sổ phòng hắn rất lâu, chắc là có gì muốn nói....


 


Chẳng qua là Triệu Hoài Chi không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của hắn mà thôi.


 


Nghĩ vậy, hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.


 


Sáng hôm sau, có quân đội vào thành.


 


Tần Quyên rời giường, dặn Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi hôm nay đừng ra khỏi phòng, còn hắn tới gặp Na Biệt Chi.


 


Dì dung báo tin, hôm qua Na Biệt gia chủ đi nghỉ muộn, trước khi ngủ đã dặn hôm nay sẽ không gặp khách.


 


Liền ba ngày sau đó, Triệu Hoài Chi không trở về, còn quân đội đi lại nườm nượp trong thành Cáp Nhi Mật.


 


Vài vị đại nhân không quen biết đến xin gặp Na Biệt gia chủ nhưng bị từ chối cả.


 


Rốt cuộc tình hình ngoài kia ra sao, Tần Quyên không rõ, nhưng quân đóng trong thành Cáp Nhi Mật tăng lên là sự thật.


 


Na Biệt Chi vẫn đóng cửa không ra, khiến hắn vô cùng lo lắng.


 



Hắn chỉ có thể dặn Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi ở trong phòng ôn luyện, nhất định không chạy lung tung.


 


Đêm khuyên hôm ấy, dì Dung tới gõ cửa.


 


Tần Quyên đã ngủ nhưng khi nghe bảo Na Biệt đại nhân gọi, hắn liền dậy ngay.


 


Giống như các quan viên thi nhau kéo đến quán mấy ngày qua, hắn cũng ba ngày liền không gặp được Na Biệt Chi rồi.


 


Na Biệt Chi nói với hắn, "Hãn không đi Tây chinh, tin đồn người ta lan truyền lúc trước đều là giả."


 


Lời đồn do ai truyền ra thì không rõ lắm, nhưng không có lửa làm sao có khói. Không chừng chuyện Quý Do muốn tấn công Bạt Đô đã bại lộ, nhưng để che giấu tai mắt nên mới nói là lời đồn.


 


Dù thật giả ra sao, tin này đã từng cứu hắn một mạng. Nếu không có tin đồn ấy, Tháp Tháp vương đời nào chịu lui binh.


 


"Vậy quân đóng trong thành thì sao?" Tần Quyên hỏi Na Biệt Chi.


 


"Là quân của Hột Nhan thị." Na Biệt Chi đáp, ngừng một chút rồi lại hỏi, "Ngươi có mâu thuẫn gì với Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi à?"


 


Tần Quyên hơi giật mình nhìn hắn.


 


Na Biệt Chi cười nói, "Đừng có rối lên, ta chỉ thắc mắc thôi. Nhìn hành động của ngươi từ trước đến giờ, hình như ngươi rất sợ chạm mặt Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi."


 


Tần Quyên mím môi, lí nhí đáp, "Đúng là có."


 


"Chuyện khi nào?"


 


"Hồi trước ta....."


 


"Đại nhân." Một giọng nói hớt hải vang lên ngoài cửa. Cả hai người đồng thời đưa mắt nhìn sang.


 


"Vào đi."


 


Tần Quyên nhận ra người này. Lúc hắn chơi cờ với Na Biệt Chi, thanh niên đó đã ghé qua một lần.


 


Na Biệt Chi hỏi, "Chuyện gì mà vội vàng như thế?"


 


"Khoách Đoan vương.....Tới rồi."


 


"Cái gì?" Na Biệt Chi lập tức biến sắc, rồi cúi mặt ho rũ rượi.


 


Hắn rất kinh ngạc, vì sao Khoách Đoan vương lại xuất hiện ở đây vào thời điểm này? Vì sao lại muốn gặp hắn.


 


"Mời vào đi." Na Biệt Chi không biết khúc mắc lúc trước của Tần Quyên với Khoách Đoan vương. Sau một hồi cân nhắc, hắn nói với vị gia thần trẻ.


 


Sau đó, Na Biệt Chi gọi người hầu đến giúp mình thay quần áo. Tần Quyên đứng dậy thưa, "Đại nhân, ta xin cáo từ."



 


Thấy sắc mặt Tần Quyên không tốt, Na Biệt Chi định hỏi nhưng quay lại thì Tần Quyên đã chạy biến ra ngoài rồi.


 


Nào ngờ Tần Quyên vừa ra khỏi buồng ngủ của Na Biệt Chi, vòng qua bình phong, hướng tới cửa thì đụng ngay phải đoàn người của Khoách Đoan vương.


 


Tim hắn lập tức vọt lên tới cổ họng. Chẳng phải gia thần vừa mới đi mời hay sao? Sao Khoách Đoan vương đã tới tận đây rồi?


 


Tần Quyên vội cúi đầu, đứng dẹp sang một bên, mong sao Khoách Đoan vương sẽ không nhận ra mình.


 


Sau lưng Khoách Đoan vương còn vài người nữa, bước đi rất hùng hổ.


 


Na Biệt Chi đi tới, hành lễ với Khoách Đoan, "Thần cung nghênh vương gia."


 


"Không cần đa lễ. Nghe nói Na Biệt đại nhân đang dưỡng bệnh ở đây, bổn vương liền ghé thăm."


 


Nấp ở góc cánh cửa, Tần Quyên hít sâu một hơi. Hắn tưởng chuyến này Khoách Đoan vương tới vì Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, còn đến gặp Na Biệt gia chủ có lẽ chỉ là tiện đường thăm hỏi.


 


Na Biệt Chi mời Khoách Đoan vương vào nhà. Lúc đi qua cửa lớn, hắn để ý thấy Tần Quyên còn đứng đó chưa đi hẳn, không rõ là vì sao, nhưng hắn cũng không hề quay đầu nhìn, thản nhiên tới đón Khoách Đoan vương.


 


Tần Quyên thở phào, nghĩ chắc phen này thoát được rồi.


 


Nhìn họ vào trong phòng, hắn nghĩ bụng nên kiếm cơ hội trốn ra ngoài thôi. Không ngờ trong đám người của Khoách Đoan vương, có một kẻ dừng lại.


 


Tần Quyên để ý thấy có ánh mắt đang dõi về phía mình. Chắc chắn không phải Khoách Đoan vương, khí thế của Khoách Đoan vương không ôn hòa như vậy. Vì biết như thế, Tần Quyên mới có thể "không nao núng", nhanh chóng rời đi.


 


Đóa Nô Tề thấy cái người đứng bên cửa khi nãy rất quen. Ban đầu, hắn chỉ thắc mắc Na Biệt gia chủ tiếp đón ai mà khuya như thế này. Người kia trông không giống như gia thần của Na Biệt gia chủ.


 


Đóa Nô Tề theo Khoách Đoan vương và Na Biệt gia chủ vào phòng, rồi nói với một vị tướng quân bên cạnh, "Ban nãy ngài có chú ý tới người vừa rời đi không?"


 


Tướng quân kia ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, "Không nhìn rõ lắm."


 


"Mời hắn tới đây. Nếu không được thì phiền ngài bắt hắn lại."


 


Vị tướng quân nhướn mày, đương nhiên không hiểu có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy. Tuy nhiên, Đóa Nô Tề dẫu mang thân phận thấp hơn nhưng là mưu sĩ tài giỏi nhất của vương gia bọn họ. Hắn không dám chậm trễ, vội vã đuổi theo.


 


Tần Quyên đã chạy mất dạng từ lâu rồi. Hắn không về phòng mà ra chuồng ngựa.


 


Không phải hắn tính trước việc có người sẽ đuổi theo mình. Dù sao, hắn cũng tin bản thân không hề gây sự chú ý.


 


Hơn nữa, hắn càng không tin người của Khoách Đoan vương có thể nhận ra một đứa bé 13 tuổi sau khi nó đã lớn chừng này.....


 


Ban nãy hắn rất cẩn thận, không để lộ gương mặt.


 


Mãi tới khi có người đến bắt, Tần Quyên vẫn không dám tin.


 



"Chính là hắn, bắt lấy hắn!" Vị tướng quân kia chỉ tay, đám lính ùa đến như bầy ong vò vẽ.


 


"Các ngươi có ý gì?" Tần Quyên lui lại vài bước, quát với đám lính, "Một lũ các ngươi có muốn thể hiện thì sao không ra chiến trường mà đánh giặc, vây bắt mình ta làm gì?"


 


"Chẳng có ý gì cả, bởi vì thấy ngươi khả nghi nên bắt lại hỏi chuyện thôi. Đi theo ta." Vị tướng quân kia nói.


 


"Ai nói ta khả nghi? Khoách Đoan vương à?" Lý do đơn giản như thế khiến hắn tức sôi gan.


 


"Tốt nhất là đừng có phản kháng...." Tướng quân đột nhiên dừng lại, lạnh lùng quan sát TẦn Quyên, "Bảo sao mà đáng ngờ như vậy. Nội lực của ngươi...."


 


Nói rồi, hắn quắc mắt, "Bắt lấy hắn, đừng để hắn thoát. Không đánh được thì cả đám cùng xông lên."


 


Tần Quyên giận thật sự. Nếu không phải sợ làm lớn chuyện thì hắn đã đánh bọn chúng nhừ tử rồi.


 


"Lũ kiến cỏ, ta thèm vào ra tay với các người." Hắn nói với đám lính, "Dẫn đường! Lão tử tự đi."


 


"....."


 


Tướng quân báo cho Đóa Nô Tề, đã đưa được người tới.


 


Đóa Nô Tề nói, "Đưa lên xe ngựa, ta sẽ ra sau."


 


Tướng quân giải Tần Quyên lên xe, còn nói có người muốn gặp hắn, dặn hắn chờ bên trong.


 


Tần Quyên chỉ từng thấy loại xe ngựa này ở Đại Đô.


 


Có tới tận ba tấm đệm lớn, chứa được ít nhất 10 người.


 


Lúc dến Đại Đô, thấy loại xe lớn như vậy, hắn kinh ngạc tới nỗi hai chân mềm nhũn, nhìn theo cỗ xe tới tận khi nó đi mất.


 


Hồi ấy, Viết Viết nói với nó, chỉ có vương công quý tộc ở Đại Đô mới được dùng loại xe này.


 


Viết Viết cũng là vương công, mà không sở hữu được thứ này.


 


Nhưng Viết Viết nói hắn đã từng có, sau này cũng sẽ có.


 


Loáng cái đã bao năm trôi qua, chắc Viết Viết quên chuyện ấy lâu rồi.


 


Bốn tên nô tài đứng hầu ở bốn góc xe, tới tận khi Tần Quyên bước lên, vẫn không có ai liếc mắt nhìn.


 


Còn tướng quân thì ngồi ở cửa sổ hướng tây.


 


Tần Quyên hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống.


 


Tướng quân ngồi cách hắn chừng 1 thước, tay không rời chuôi đao.



 


Tần Quyên cười nhạt. Nếu đánh đơn lẻ, người này không phải đối thủ của hắn.


 


Vì biết thế nên vị tướng kia mới gồng cứng người, mồ hôi đầm đìa trên trán.


 


Không lâu sau, họ nghe tiếng chân Đóa Nô Tề đi tới.


 


Ngay khi hắn bước lên, Tần Quyên đã lập tức nhận ra.


 


Đóa Nô Tề chính là người năm đó đã đề xuất với Khoách Đoan vương nhận hắn làm con nuôi, cử hắn đi sứ ở đất người Tạng.


 


Trông thấy người này, Tần Quyên lại càng thấp thỏm không yên.


 


Nếu là kẻ khác thì thôi, còn qua loa xong chuyện được. Hắn đã nghĩ, chỉ cần kiếm cớ qua mặt, không làm lớn chuyện, thì sau đó sẽ lập tức mang Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi bỏ của chạy lấy người.


 


Nhưng giờ thì kết cục khó liệu rồi.


 


Đóa Nô Tề nhìn thiếu niên trước mắt, do dự một lát rồi cầm giá nến trên tay lên, quan sát hồi lâu.


 


Cuối cùng, hắn đặt giá nến xuống, bước khỏi xe.


 


Tần Quyên cứ tưởng Đóa Nô Tề không nhận ra mình. Dù sao khi còn ở Lương Châu, hắn luôn đeo mặt nạ, chỉ có vài lần bị người ta bắt được rồi lột ra thôi.


 


Hắn bắt đầu mở cờ trong bụng, chắc mẩm sẽ qua được chuyện này.


 


Khi Đóa Nô Tề quay lại lần nữa, hắn đưa theo một thiếu niên khoảng chừng 15 – 16 tuổi, mặt mũi trắng trẻo, dáng vẻ khiêm nhường.


 


"Đoạt Lỗ, nhận ra không?" Đóa Nô Tề hỏi.


 


Tên nô tài đi tới, quỳ trước mặt Tần Quyên.


 


Hồi lâu sau, gã mới ngẩng lên.


 


Lúc trông thấy, gã ngây cả người, hai mắt rưng rưng, nhưng rồi lại cúi xuống, lắc đầu liên tục, "Không, không quen....."


 


Lúc này, Tần Quyên cũng lấy làm thắc mắc, trong lòng hơi gờn gợn. Hắn chẳng có ký ức gì về gương mặt này, hay cái tên Đoạt Lỗ này cả.....


 


Ở Lương Châu, hắn làm gì quen ai tên Đoạt Lỗ.


 


Lâu lắm rồi, 6 năm rồi.


 


Đoạt Lỗ? Đoạt Lỗ? Đoạt Lỗ? Hắn lẩm nhẩm ba bốn lần, tự nhiên lại thấy quen.


 


Nhưng điều khiến hắn nhói lòng chính là, nô tài trước mắt rõ ràng nhận ra hắn là ai nhưng cố tình nói không biết hắn.


 


Hắn có tài đức gì đâu? Làm sao một nô tài đã 6 năm không gặp, thậm chí mình còn chẳng nhớ tên, lại nhớ hắn lâu như thế? Thậm chí còn bao che cho hắn?


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 186: Năm ấy cố nhân về
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...