Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 185: Hồ Hồ của ta
236@-
Đúng như Tần Quyên nghĩ, Triệu Hoài Chi không đồng ý cho Tùng Man chuyển sang học tiếng Tạng.
Về sau, Tùng Man cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa, chỉ có lúc học là tỏ ra phụng phịu.
Trái với Tiểu Khúc Nhi, học cái gì cũng cực kỳ nhiệt tình, nghiêm túc.
Ngàu 12 tháng 3 Nông lịch, mọi việc đều thuận lợi, cho nên Tần Quyên đến gặp Triệu Hoài Chi, xin cho hai đứa trẻ con nghỉ học đi chơi một buổi.
Triệu Hoài Chi đương nhiên đồng ý.
Ham chơi là bản tính của trẻ nhỏ. Hai đứa nhao nhao đòi được ra chợ lớn.
Tần Quyên vốn dĩ chỉ muốn đưa chúng đi dạo một vòng, không vào trung tâm thành Cáp Nhi Mật, bởi chỗ này cũng không yên bình gì.
Hắn nói, "Đi loanh quanh đây thôi, ngoài chợ không có gì hay đâu...."
Hai đứa xụ mặt, không vui chút nào.
"......' Tần Quyên nhìn hai cái mặt nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, chỉ có thể ôm đầu.
Dùng dằng một lúc, Tùng Man nghe thấy tiếng rao hàng bên vệ đường, bèn vén rèm lên xem.
Tuy nơi này không nhiều người đi lại trên phố như ở thành La Bặc, nhưng vẫn sẽ có vài gánh hàng rong.
"Có gì ăn vậy?" Tùng Man hỏi.
Tần Quyên cho dừng xe ngựa. Nếu bọn Tùng Man chịu chơi ở quanh đây thì không cần vào nội thành nữa. Dù sao muốn vào cũng phải qua quan phủ kiểm tra, hắn không muốn phiền phức như thế.
Tần Quyên nhìn theo ánh mắt Tùng Man, thấy một bà lão bày bán trên một sạp hàng nhỏ.
"Là sữa chua và bánh cam, đều là đồ điểm tâm."
"Đệ ăn có được không?" Lúc ở La Bặc, nó bị vương phi Ngột Đốc Tự, đám Cực Bố Trát và Ô Đốc quản lý chặt, lâu lắm không được ăn vặt rồi.
"Răng của đệ thì sao hả?"
"Không sao hết!"
"Được rồi, xuống ăn đi, ăn xong ta dẫn hai đứa đến quán trà kia chơi một lát rồi về." Tần Quyên gián tiếp cho chúng biết, không vào thành là không vào thành.
Tùng Man hiểu chuyện, bèn gật đầu.
Sau khi Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi xuống xe, Tần Quyên bảo phu xe đánh xe ra chờ ở dưới gốc cây, dặn dò vài câu rồi đi theo lũ trẻ.
Bà lão chỉ bán sữa chua. Đến cả đồ chiên cũng không phải bánh ngọt mà là thanh sữa chua sấy, giống hệt những thứ Cực Bố Trát mua cho Tùng Man khi còn nhỏ.
Tiểu Khúc Nhi không quen ăn sữa chua nên chỉ thử vài miếng liền thôi.
Tùng Man chê lãng phí, bèn ăn hết đồ thừa của Tiểu Khúc Nhi bỏ lại.
Về điểm này, Tần Quyên hết sức khen ngợi.
Hồ Hồ nói, đối với trẻ con phải thưởng phạt rõ ràng, cái nên khen thì khen, cái nên phạt thì phạt, vậy chúng mới biết phân biệt hay dở.
"Đằng kia thơm quá." Tiểu Khúc Nhi ngửi thấy mùi thơm, bèn nhìn sang.
"Là gà quay. Có muốn ăn không?"
Tiểu Khúc Nhi gật đầu, nó ăn còn chưa no.
"Đi, đi ăn gà quay." Tần Quyên trả tiền sữa chua này nọ rồi dắt hai đứa sang sạp bên kia.
Hắn hỏi người bán hàng, bao nhiêu tiền một con. Người bán hàng khoa chân múa tay giải thích một hồi, hắn vẫn không hiểu gì cả.
Tần Quyên bèn lấy ra một viên đậu bạc, "Hai con?"
"Một con." Người bán vừa nói vừa giơ ngón tay. Lần này thì Tần Quyên hiểu.
"Đắt vậy cơ à?" Con gà quay này chỉ lớn hơn bàn tay một chút, Tần Quyên không ngờ lại đắt thế.
Hắn đàng đưa 3 viên đậu bạc, "Cho ba con."
*
Họ phải chờ nửa canh giờ, đồ ăn mới được mang lên. Tần Quyên chia cho mỗi đứa một con, dặn chúng phải ăn cho hết, không được lãng phí.
Đến lúc bỏ vào miệng, họ mới thấy chờ lâu như vậy cũng đáng.
Gà quay chắc hẳn đã được tẩm ướp với muối và hương liệu từ trước, chiên sơ qua dầu rồi bắc lên bếp nướng.
Nướng xong rồi còn được rắp thêm vô số gia vị chưa thấy bao giờ. Tùng Man dùng tay quẹt thử ít gia vị trên bề mặt miếng thịt để nếm thử, nhưng ngoài tiêu xay ra thì chẳng nhận biết được gì.
Ăn xong, Tần Quyên còn chưa đã thèm. Bảo sao các bàn bên kia đều chật kín khách, trong khi con phố này vốn không đông người.
Tiếc là người bán hàng lại không giao tiếp được. Hẳn là người từ nơi khác tới, không hiểu tiếng Mông Cổ lẫn tiếng Duy Ngô Nhĩ.
Tùng Man hỏi Tiểu Khúc Nhi, "Ngon không?"
"Ngon lắm." Tiểu Khúc Nhi ăn đến mức mặt mũi tèm lem, ngẩng lên thì thấy Tùng Man cũng chẳng khác gì mình.
"Nếu không ngon thì ta lại gọi thêm 2 con nữa." Tần Quyên nói.
Hai đứa bé đồng loạt lắc đầu, nhưng Tần Quyên đã gọi thêm rồi, "Lát nữa họ mang ra, nếu hai đứa không ăn thì mang về cho cha Hồ Hồ."
Chúng gật đầu rồi tiếp tục hì hụi gặm xương.
*
Gần đây có một toàn lầu cao, mặt ngoài treo một tấm vải viết chữ Duy Ngô Nhĩ, nhìn qua có thể đoán được là một quán trà.
Tần Quyên đã từng nhìn thấy nó từ xa nhưng chưa bao giờ ghé qua con phố đó.
Thi thoảng, hắn thấy người của Na Biệt thị đi về hướng này. Tuy biết họ đến quán trà kia, nhưng hắn không quá để tâm.
Hôm nay đã tới rồi, hắn quyết định đi xem sao.
*
Bên ngoài quán trà có rất nhiều xe ngựa và lạc đà.
Tiểu nhị của quán mang gương mặt đặt trưng của người Duy Ngô Nhĩ, đến cả chưởng quầy và quản sự cũng vậy.
Còn khách tới lui thì đủ mọi sắc tộc từ trời nam đất bắc.
Trong quán thơm nức mùi trà và đồ ăn.
Tiếng người nói cười huyên náo bằng đủ mọi loại ngôn ngữ, thi thoảng có thể nghe hiểu đôi câu.
Những quán trà hay quán trọ như vậy muốn sinh tồn trên mảnh đất Tây Vực này cũng không có gì khó khăn.
Chưởng quầy đã quen thấy quân đội qua qua lại lại rồi, sát phạt một hồi xong, họ lại quay về nghề cũ.
Cứ như trận chiến mà Đại Ưng đã trải qua mà không dám kể lại diễn ra 1 năm về trước, dường như đã tiêu tán trong tro tàn lịch sử.
Chẳng biết qua bao lâu, tòa thành này lại quay về chu trình làm việc và nghỉ ngơi vốn có.....
Chắc hắn cũng nên nghiêm túcn hìn nhận lại vị gia chủ đương nhiệm của Hột Nhan thị, kẻ hắn luôn coi là kẻ địch nhân.
Rốt cuộc Bác Bác Nộ đã dùng thủ đoạn gì mà dẹp tan một cuộc giao tranh, sau đó thản nhiên trùng kiến lại như cũ.x
Tuy người tới lui ít hơn ngày trước, nhưng việc buôn bán đã khôi phục phần nhiều.
Chắc tên Bác Bác Nộ khốn kiếp đó thực sự có bản lĩnh để chi phối một người, một đội quân, một tòa thành....
Hắn muốn làm gì là sẽ làm được....
Đâu ai biết, từng có một đội quân của Đại Vĩnh vương phái tới đây bị tiêu diệt sạch sẽ đâu.
Đâu ai biết chàng thanh niên Tang Ba Can đã thây bọc da ngựa tại đây đâu.
Cũng đâu ai biết, Đại Ưng gần như đã chết một lần, sau khi bò ra khỏi máu thịt của đồng đội đã sửa tên họ mình, bị quân của Hột Nhan thị đưa đi.
Ba người một gian phòng của trà lâu, ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cửa gỗ. Tuy rằng cách âm không quá tốt nhưng ít ra đã yên tĩnh hơn rồi.
Tiểu nhị mang trà được nấu chung với sữa bò tới. Gần cổng lớn của quán có một cái chảo sắt khổng lồ. Đầu bếp cùng một vị học đồ đang pha trà tại đó, khách vào quán thường sẽ dừng lại ngó nghiêng.
Tần Quyên nhấp một ngụm trà, vô tình nghe thấy tiếng mấy vị khách ở bàn bên kia đang nhỏ giọng tính xem làm cách nào vào được thành. Họ đều nói tiếng Tạng.
Tiểu Khúc Nhi nhấp từng tí một. Có lẽ nó chưa bao giờ uống thứ trà nào ngon như vậy, cho nên uống rất dè sẻn, sợ hớp một ngụm sẽ hết ngay.
Trà này khác với trà sữa thông thường, được pha thêm hương liệu cho nên mùi vị hết sức đặc biệt.
Đúng lúc này, tiểu nhị lại đi vào, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Gã mang tới ít rau xào, ít đậu phộng, vài xiên thịt nướng và mấy miếng bánh bỏ lò. Mấy thứ này đều do Tùng Man gọi, họ không muốn ăn quá nhiều.
Nhân bánh toàn là thịt dê, vừa tươi vừa mọng nước.
Tùng Man ăn thịt dê lớn lên, cho nên vừa ăn đã biết là loại dê nào, nướng với cái gì.
"Đây là thịt dê con, rất mềm, nướng bằng cây hồng liễu." Tùng Man nghiêm túc giảng giải cho Tiểu Khúc Nhi.
"Ca, huynh giỏi quá!"
Tần Quyên thấy hai đứa chúng huynh hữu đệ cung, hết sức vui mừng, "Mấy đứa ngồi im đây, đừng chạy lung ta. Ta đi một lát rồi về."
"Vậng." Tiểu Khúc Nhi gật đầu.
Tần Quyên xoa đầu nó mấy cái rồi mới đi.
*
Lúc ra khỏi phòng, Tần Quyên chợt thấy hai người đi ra hậu viện.
Là người của Na Biệt Chi.
Chẳng lẽ dãy nhà hậu viện cũng là trà lâu sao?
Họ lên lầu hai rồi, có nên theo không?
Nghĩ vậy, Tần Quyên liền bám theo.
*
Có một số việc không nên biết quá nhiều, cho nên ngay khi Tần Quyên bám theo họ, đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Thực ra, quán trà này là do Na Biệt Chi dựng nên chứ gì?
Hay là Hồ Hồ cũng góp một chân?
Tần Quyên không ngờ rằng, Na Biệt Chi ốm yếu là vậy nhưng nắm giữ trong tay thương nghiệp khổng lồ kéo dài từ Cáp Nhi Mật đến Hổ Tư Oát Nhĩ, thậm chí xa hơn về phía tây.
Còn Hồ Hồ tham gia vào từ lúc nào, làm sao có được sự tin tưởng của Na Biệt Chi, thì chắc không phải gần đây, nhưng cũng không quá lâu về trước.
Vấn đề là, hắn thầm đoán người đứng sau lưng Na Biệt Chi có thể là Bột Nhi Chỉ Cân Hốt Tất Liệt.
Nếu ngay cả hắn còn đoán ra thì Bá Nha Ngột thị nắm trong tay mạng lưới tình báo chiến lược của vùng Mạc Bắc cũng phải đoán ra.
Hắn biết, Triệu Hoài Chi chọn về cùng một phe với người bạn cũ của mình, không chỉ vì tin tưởng, mà y đã tính toán sâu xa cả rồi.
À, tất nhiên chuyện Na Biệt Chi nắm giữ hơn nửa kinh mậu (chuyện kinh thương buôn bán) của phía bắc Taklimakand cùng phía tây Đại Âm sơn, đều là Tần Quyên suy đoán dựa trên cuộc trò chuyện hắn vừa nghe lén.
Khi hai người của Na Biệt Chi ra khỏi phòng, bọn họ liếc mắt nhìn quanh một chút rồi rời đi.
Một vị gia thần của Bá Nha Ngột thị cũng đi ngay sau đó.
Tần Quyên quay về phòng, thấy Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi đã ăn no nằm kềnh, còn chẳng buồn chào Tần Quyên lấy một câu tử tế.
Tần Quyên đang định chế nhạo chúng thì nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng ngoài cửa sổ.
Đối diện cửa sổ của gian phòng này là mặt đường lớn.
Tần Quyên nhìn ra đó, thấy một trong hai người của Na Biệt thị ra khỏi phòng lúc nãy đang dẫn đội lạc đà rời đi.
Bảo sao, Na Biệt Chi và Hồ Hồ lại ở trong thành này lâu như vậy.
Bảo sao mấy tháng qua, gia thần của Na Biệt thị và Bá Nha Ngột thị liên tục tới lui Đại Oát Nhĩ và Cáp Nhi Mật.
Có lẽ tất cả những khách sạn mà họ ở thời gian qua đều là sản nghiệp của Na Biệt Chi.
*
Sau khi quay lại sạp gà quay ban nãy, lấy hai con gà nóng hổi, Tần Quyên đưa lũ trẻ về quán trọ.
Hắn biết Triệu Hoài Chi nhất định sẽ dò hỏi hôm nay bọ trẻ đi đâu. Hắn không bảo Tùng Man phải trả lời thế nào, vì kiểu gì người của Triệu Hoài Chi cũng tra được.
Hắn cứ thản nhiên như cũ, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Gà quay để đó đến tận đêm khuya mà không có ai động đũa.
Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi đã đi ngủ, Tần Quyên cũng quyết định quay về phòng.
Chừng nửa đêm, nhận thấy có người đứng ngoài cửa sổ, hắn lập tức tỉnh dậy.
Triệu Hoài Chi đã quay về.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đúng như Tần Quyên nghĩ, Triệu Hoài Chi không đồng ý cho Tùng Man chuyển sang học tiếng Tạng.
Về sau, Tùng Man cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa, chỉ có lúc học là tỏ ra phụng phịu.
Trái với Tiểu Khúc Nhi, học cái gì cũng cực kỳ nhiệt tình, nghiêm túc.
Ngàu 12 tháng 3 Nông lịch, mọi việc đều thuận lợi, cho nên Tần Quyên đến gặp Triệu Hoài Chi, xin cho hai đứa trẻ con nghỉ học đi chơi một buổi.
Triệu Hoài Chi đương nhiên đồng ý.
Ham chơi là bản tính của trẻ nhỏ. Hai đứa nhao nhao đòi được ra chợ lớn.
Tần Quyên vốn dĩ chỉ muốn đưa chúng đi dạo một vòng, không vào trung tâm thành Cáp Nhi Mật, bởi chỗ này cũng không yên bình gì.
Hắn nói, "Đi loanh quanh đây thôi, ngoài chợ không có gì hay đâu...."
Hai đứa xụ mặt, không vui chút nào.
"......' Tần Quyên nhìn hai cái mặt nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, chỉ có thể ôm đầu.
Dùng dằng một lúc, Tùng Man nghe thấy tiếng rao hàng bên vệ đường, bèn vén rèm lên xem.
Tuy nơi này không nhiều người đi lại trên phố như ở thành La Bặc, nhưng vẫn sẽ có vài gánh hàng rong.
"Có gì ăn vậy?" Tùng Man hỏi.
Tần Quyên cho dừng xe ngựa. Nếu bọn Tùng Man chịu chơi ở quanh đây thì không cần vào nội thành nữa. Dù sao muốn vào cũng phải qua quan phủ kiểm tra, hắn không muốn phiền phức như thế.
Tần Quyên nhìn theo ánh mắt Tùng Man, thấy một bà lão bày bán trên một sạp hàng nhỏ.
"Là sữa chua và bánh cam, đều là đồ điểm tâm."
"Đệ ăn có được không?" Lúc ở La Bặc, nó bị vương phi Ngột Đốc Tự, đám Cực Bố Trát và Ô Đốc quản lý chặt, lâu lắm không được ăn vặt rồi.
"Răng của đệ thì sao hả?"
"Không sao hết!"
"Được rồi, xuống ăn đi, ăn xong ta dẫn hai đứa đến quán trà kia chơi một lát rồi về." Tần Quyên gián tiếp cho chúng biết, không vào thành là không vào thành.
Tùng Man hiểu chuyện, bèn gật đầu.
Sau khi Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi xuống xe, Tần Quyên bảo phu xe đánh xe ra chờ ở dưới gốc cây, dặn dò vài câu rồi đi theo lũ trẻ.
Bà lão chỉ bán sữa chua. Đến cả đồ chiên cũng không phải bánh ngọt mà là thanh sữa chua sấy, giống hệt những thứ Cực Bố Trát mua cho Tùng Man khi còn nhỏ.
Tiểu Khúc Nhi không quen ăn sữa chua nên chỉ thử vài miếng liền thôi.
Tùng Man chê lãng phí, bèn ăn hết đồ thừa của Tiểu Khúc Nhi bỏ lại.
Về điểm này, Tần Quyên hết sức khen ngợi.
Hồ Hồ nói, đối với trẻ con phải thưởng phạt rõ ràng, cái nên khen thì khen, cái nên phạt thì phạt, vậy chúng mới biết phân biệt hay dở.
"Đằng kia thơm quá." Tiểu Khúc Nhi ngửi thấy mùi thơm, bèn nhìn sang.
"Là gà quay. Có muốn ăn không?"
Tiểu Khúc Nhi gật đầu, nó ăn còn chưa no.
"Đi, đi ăn gà quay." Tần Quyên trả tiền sữa chua này nọ rồi dắt hai đứa sang sạp bên kia.
Hắn hỏi người bán hàng, bao nhiêu tiền một con. Người bán hàng khoa chân múa tay giải thích một hồi, hắn vẫn không hiểu gì cả.
Tần Quyên bèn lấy ra một viên đậu bạc, "Hai con?"
"Một con." Người bán vừa nói vừa giơ ngón tay. Lần này thì Tần Quyên hiểu.
"Đắt vậy cơ à?" Con gà quay này chỉ lớn hơn bàn tay một chút, Tần Quyên không ngờ lại đắt thế.
Hắn đàng đưa 3 viên đậu bạc, "Cho ba con."
*
Họ phải chờ nửa canh giờ, đồ ăn mới được mang lên. Tần Quyên chia cho mỗi đứa một con, dặn chúng phải ăn cho hết, không được lãng phí.
Đến lúc bỏ vào miệng, họ mới thấy chờ lâu như vậy cũng đáng.
Gà quay chắc hẳn đã được tẩm ướp với muối và hương liệu từ trước, chiên sơ qua dầu rồi bắc lên bếp nướng.
Nướng xong rồi còn được rắp thêm vô số gia vị chưa thấy bao giờ. Tùng Man dùng tay quẹt thử ít gia vị trên bề mặt miếng thịt để nếm thử, nhưng ngoài tiêu xay ra thì chẳng nhận biết được gì.
Ăn xong, Tần Quyên còn chưa đã thèm. Bảo sao các bàn bên kia đều chật kín khách, trong khi con phố này vốn không đông người.
Tiếc là người bán hàng lại không giao tiếp được. Hẳn là người từ nơi khác tới, không hiểu tiếng Mông Cổ lẫn tiếng Duy Ngô Nhĩ.
Tùng Man hỏi Tiểu Khúc Nhi, "Ngon không?"
"Ngon lắm." Tiểu Khúc Nhi ăn đến mức mặt mũi tèm lem, ngẩng lên thì thấy Tùng Man cũng chẳng khác gì mình.
"Nếu không ngon thì ta lại gọi thêm 2 con nữa." Tần Quyên nói.
Hai đứa bé đồng loạt lắc đầu, nhưng Tần Quyên đã gọi thêm rồi, "Lát nữa họ mang ra, nếu hai đứa không ăn thì mang về cho cha Hồ Hồ."
Chúng gật đầu rồi tiếp tục hì hụi gặm xương.
*
Gần đây có một toàn lầu cao, mặt ngoài treo một tấm vải viết chữ Duy Ngô Nhĩ, nhìn qua có thể đoán được là một quán trà.
Tần Quyên đã từng nhìn thấy nó từ xa nhưng chưa bao giờ ghé qua con phố đó.
Thi thoảng, hắn thấy người của Na Biệt thị đi về hướng này. Tuy biết họ đến quán trà kia, nhưng hắn không quá để tâm.
Hôm nay đã tới rồi, hắn quyết định đi xem sao.
*
Bên ngoài quán trà có rất nhiều xe ngựa và lạc đà.
Tiểu nhị của quán mang gương mặt đặt trưng của người Duy Ngô Nhĩ, đến cả chưởng quầy và quản sự cũng vậy.
Còn khách tới lui thì đủ mọi sắc tộc từ trời nam đất bắc.
Trong quán thơm nức mùi trà và đồ ăn.
Tiếng người nói cười huyên náo bằng đủ mọi loại ngôn ngữ, thi thoảng có thể nghe hiểu đôi câu.
Những quán trà hay quán trọ như vậy muốn sinh tồn trên mảnh đất Tây Vực này cũng không có gì khó khăn.
Chưởng quầy đã quen thấy quân đội qua qua lại lại rồi, sát phạt một hồi xong, họ lại quay về nghề cũ.
Cứ như trận chiến mà Đại Ưng đã trải qua mà không dám kể lại diễn ra 1 năm về trước, dường như đã tiêu tán trong tro tàn lịch sử.
Chẳng biết qua bao lâu, tòa thành này lại quay về chu trình làm việc và nghỉ ngơi vốn có.....
Chắc hắn cũng nên nghiêm túcn hìn nhận lại vị gia chủ đương nhiệm của Hột Nhan thị, kẻ hắn luôn coi là kẻ địch nhân.
Rốt cuộc Bác Bác Nộ đã dùng thủ đoạn gì mà dẹp tan một cuộc giao tranh, sau đó thản nhiên trùng kiến lại như cũ.x
Tuy người tới lui ít hơn ngày trước, nhưng việc buôn bán đã khôi phục phần nhiều.
Chắc tên Bác Bác Nộ khốn kiếp đó thực sự có bản lĩnh để chi phối một người, một đội quân, một tòa thành....
Hắn muốn làm gì là sẽ làm được....
Đâu ai biết, từng có một đội quân của Đại Vĩnh vương phái tới đây bị tiêu diệt sạch sẽ đâu.
Đâu ai biết chàng thanh niên Tang Ba Can đã thây bọc da ngựa tại đây đâu.
Cũng đâu ai biết, Đại Ưng gần như đã chết một lần, sau khi bò ra khỏi máu thịt của đồng đội đã sửa tên họ mình, bị quân của Hột Nhan thị đưa đi.
Ba người một gian phòng của trà lâu, ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cửa gỗ. Tuy rằng cách âm không quá tốt nhưng ít ra đã yên tĩnh hơn rồi.
Tiểu nhị mang trà được nấu chung với sữa bò tới. Gần cổng lớn của quán có một cái chảo sắt khổng lồ. Đầu bếp cùng một vị học đồ đang pha trà tại đó, khách vào quán thường sẽ dừng lại ngó nghiêng.
Tần Quyên nhấp một ngụm trà, vô tình nghe thấy tiếng mấy vị khách ở bàn bên kia đang nhỏ giọng tính xem làm cách nào vào được thành. Họ đều nói tiếng Tạng.
Tiểu Khúc Nhi nhấp từng tí một. Có lẽ nó chưa bao giờ uống thứ trà nào ngon như vậy, cho nên uống rất dè sẻn, sợ hớp một ngụm sẽ hết ngay.
Trà này khác với trà sữa thông thường, được pha thêm hương liệu cho nên mùi vị hết sức đặc biệt.
Đúng lúc này, tiểu nhị lại đi vào, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Gã mang tới ít rau xào, ít đậu phộng, vài xiên thịt nướng và mấy miếng bánh bỏ lò. Mấy thứ này đều do Tùng Man gọi, họ không muốn ăn quá nhiều.
Nhân bánh toàn là thịt dê, vừa tươi vừa mọng nước.
Tùng Man ăn thịt dê lớn lên, cho nên vừa ăn đã biết là loại dê nào, nướng với cái gì.
"Đây là thịt dê con, rất mềm, nướng bằng cây hồng liễu." Tùng Man nghiêm túc giảng giải cho Tiểu Khúc Nhi.
"Ca, huynh giỏi quá!"
Tần Quyên thấy hai đứa chúng huynh hữu đệ cung, hết sức vui mừng, "Mấy đứa ngồi im đây, đừng chạy lung ta. Ta đi một lát rồi về."
"Vậng." Tiểu Khúc Nhi gật đầu.
Tần Quyên xoa đầu nó mấy cái rồi mới đi.
*
Lúc ra khỏi phòng, Tần Quyên chợt thấy hai người đi ra hậu viện.
Là người của Na Biệt Chi.
Chẳng lẽ dãy nhà hậu viện cũng là trà lâu sao?
Họ lên lầu hai rồi, có nên theo không?
Nghĩ vậy, Tần Quyên liền bám theo.
*
Có một số việc không nên biết quá nhiều, cho nên ngay khi Tần Quyên bám theo họ, đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Thực ra, quán trà này là do Na Biệt Chi dựng nên chứ gì?
Hay là Hồ Hồ cũng góp một chân?
Tần Quyên không ngờ rằng, Na Biệt Chi ốm yếu là vậy nhưng nắm giữ trong tay thương nghiệp khổng lồ kéo dài từ Cáp Nhi Mật đến Hổ Tư Oát Nhĩ, thậm chí xa hơn về phía tây.
Còn Hồ Hồ tham gia vào từ lúc nào, làm sao có được sự tin tưởng của Na Biệt Chi, thì chắc không phải gần đây, nhưng cũng không quá lâu về trước.
Vấn đề là, hắn thầm đoán người đứng sau lưng Na Biệt Chi có thể là Bột Nhi Chỉ Cân Hốt Tất Liệt.
Nếu ngay cả hắn còn đoán ra thì Bá Nha Ngột thị nắm trong tay mạng lưới tình báo chiến lược của vùng Mạc Bắc cũng phải đoán ra.
Hắn biết, Triệu Hoài Chi chọn về cùng một phe với người bạn cũ của mình, không chỉ vì tin tưởng, mà y đã tính toán sâu xa cả rồi.
À, tất nhiên chuyện Na Biệt Chi nắm giữ hơn nửa kinh mậu (chuyện kinh thương buôn bán) của phía bắc Taklimakand cùng phía tây Đại Âm sơn, đều là Tần Quyên suy đoán dựa trên cuộc trò chuyện hắn vừa nghe lén.
Khi hai người của Na Biệt Chi ra khỏi phòng, bọn họ liếc mắt nhìn quanh một chút rồi rời đi.
Một vị gia thần của Bá Nha Ngột thị cũng đi ngay sau đó.
Tần Quyên quay về phòng, thấy Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi đã ăn no nằm kềnh, còn chẳng buồn chào Tần Quyên lấy một câu tử tế.
Tần Quyên đang định chế nhạo chúng thì nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng ngoài cửa sổ.
Đối diện cửa sổ của gian phòng này là mặt đường lớn.
Tần Quyên nhìn ra đó, thấy một trong hai người của Na Biệt thị ra khỏi phòng lúc nãy đang dẫn đội lạc đà rời đi.
Bảo sao, Na Biệt Chi và Hồ Hồ lại ở trong thành này lâu như vậy.
Bảo sao mấy tháng qua, gia thần của Na Biệt thị và Bá Nha Ngột thị liên tục tới lui Đại Oát Nhĩ và Cáp Nhi Mật.
Có lẽ tất cả những khách sạn mà họ ở thời gian qua đều là sản nghiệp của Na Biệt Chi.
*
Sau khi quay lại sạp gà quay ban nãy, lấy hai con gà nóng hổi, Tần Quyên đưa lũ trẻ về quán trọ.
Hắn biết Triệu Hoài Chi nhất định sẽ dò hỏi hôm nay bọ trẻ đi đâu. Hắn không bảo Tùng Man phải trả lời thế nào, vì kiểu gì người của Triệu Hoài Chi cũng tra được.
Hắn cứ thản nhiên như cũ, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Gà quay để đó đến tận đêm khuya mà không có ai động đũa.
Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi đã đi ngủ, Tần Quyên cũng quyết định quay về phòng.
Chừng nửa đêm, nhận thấy có người đứng ngoài cửa sổ, hắn lập tức tỉnh dậy.
Triệu Hoài Chi đã quay về.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 185: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.