Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 176: Hồ Hồ của ta
256@-
Tần Quyên đặt mình vào hoàn cảnh của Vạn Khê, nghĩ thấy giả sử như cái chết của hắn có lợi cho Vạn Khê thật, thì Vạn Khê nhất định phản đối kịch liệt mối quan hệ giữa hắn và Hồ Hồ. Nhưng Vạn Khê sẽ không để lộ cho Hồ Hồ biết, mà âm thầm đẩy hắn vào chỗ chết thế này cũng hợp lý thôi.
Những chuyện khác thì hắn không muốn nghĩ nhiều nữa. Giờ hắn cần ngủ một giấc thật sâu để điều trị nội lực.
Tên Vạn Khê chó chết này tưởng mấy thứ hương xông đó có thể phong bế hoàn toàn nội lực của hắn chắc?
Còn.....Vì sao hắn lại tin tưởng Vạn Khê một cách vô điều kiện?
Thứ lòng tin ấy chẳng phải do Vạn Khê cố ý sao?
Mấy năm trước, lúc ở thành La Bặc, Vạn Khê nói gương mặt họ có nét giống nhau, nên hắn cũng điều tra về Vạn Khê một chút.
Tuy không tra được 18 đời tổ tông, nhưng cũng có vài thông tin đáng lưu ý.
Hắn tin chắc Vạn Khê cố tình dẫn dắt mình.
Vạn Khê mượn lời này để tra xét thân thế Tần Quyên, nhưng chính Tần Quyên lại không nhớ nhiều về xuất xứ của mình nên Vạn Khê mới đành bỏ cuộc.
Có điều, không biết Vạn Khê biết không, chính Tần Quyên lại quay sang tra tên chó má này.
Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, hắn thừa nhận hắn tin Vạn Khê vô điều kiện.
Cha đẻ của Vạn Khê là con lai giữa một người Khiết Đan với nữ tử người Mông Cổ. Cha kế của Vạn Khê, nói đúng hơn là thân thích đằng ngoại, cho nên hắn bái nhập vào học Vạn thuộc dân tộc Mông Cổ.
Thông tin không rõ ràng lắm, nhưng cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là mẹ đẻ của Vạn Khê cơ, chỉ tra được có bốn chữ.
Túc Châu Lâm thị.
Trước kia, Lâm Trầm an từng kể, y có vị đại tỷ bị người Khiết Đan bắt làm vợ từ bé, sau này người nhà tìm về, cho đi tái giá, nhưng chưa đầy vài năm thì mất vì bệnh.
Hắn vô thức nhớ đến chuyện này.
Vì vậy, nét hao hao giống nhau giữa hắn và Vạn Khê liệu có phải vì bọn họ có mối quan hệ "họ hàng" hay không?
Cũng chính bởi thế hắn mới nảy sinh lòng tín nhiệm với Vạn Khê.
Khi mà hắn đã quyết định chọn cách quên đi, quên đi chuyện năm 11 tuổi, Vạn Khê đẩy hắn xuống ngựa, khiến hắn suýt rơi vài tay kẻ địch thì....
Vạn Khê lại lừa hắn lần nữa.
"Chắc ngươi muốn vứt bỏ nốt chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta....."
Thiếu niên đã ngủ gục, chỉ có tiếng nói mê rất khẽ, khẽ như tiếng thở.
Vạn Khê nghe chữ được chữ mất.
*
Ba ngày sau, buổi hòa đàm với Tháp Tháp vương diễn ra trong biên giới thành Hổ Tư Oát Nhĩ.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Vạn Khê đã đưa theo Tần Quyên, khởi hành về hướng bắc.
Trong đại quân mà Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi chỉ huy đương nhiên cũng có vài tướng lãnh đồng ý hòa đàm.
Những người này thực ra là do Vạn Khê liên hệ để xin tiếp ứng mấy ngày gần đây.
Tuy nhiên, họ cũng không phải là người của hắn nên có nhiều chuyện không sắp xếp thỏa đáng được.
Đi thêm 1 ngày, họ đã bước vào biên giới thành Hổ Tư Oát Nhĩ, ở trong trong nhà một mục dân. Vạn Khê sai người liên lạc với các đại nhân theo hắn tới từ Đại Đô.
"Nhắc đến liên lạc.....Đại nhân, ta vẫn để tên này đàm phán với Tháp Tháp vương sao?"
Vạn Khê căn dặn xong, nghe thuộc hạ hỏi thế thì nhìn sang Tần Quyên đang bị trói gô bên cạnh.
"Nếu ngươi không chạy trốn, ta có thể sai họ cởi trói, cho ngươi thuốc giải."
Tần Quyên gầm gừ, "Vạn lão cẩu, con mẹ nó, ngươi không sợ lão tử làm hỏng việc, kéo cả hai chết chung hay sao?"
Trước lửa giận của hắn, Vạn Khê vẫn ung dung như thường, "Ngươi làm thế cũng được. Vậy thì bọn họ...."
Hắn chỉ ngón tay vào các thuộc hạ của mình, "Những người đi cùng ngươi đến buổi hòa đàm đều sẽ chết. Đương nhiên kéo theo sau đó là một cuộc chiến tranh, binh lính bỏ mạng, dân chúng đói khổ....Ôi chao ôi, ngươi đúng là...."
Tần Quyên nhổ toẹt một bãi. Tên chó chết vô liêm sỉ, cái gì cũng dám nói ra mồm.
Người của Vạn Khê đã rời đi một nửa, đám còn lại lo nấu bữa tối.
Vạn Khê đi tới, đút cho Tần Quyên ít dược. Không biết là độc dược hay giải dược, dù thế nào Vạn Khê cũng có cách ép Tần Quyên uống.
Không phải dọa nạt hay đánh đòn, mà là bắt đám thuộc hạ c** s*ch quần áo trước mặt Tần Quyên, dùng tay tự xử.....
Cho nên mỗi khi Vạn Khê trừng mắt, đám người đó đều nhìn sang Tần Quyên với ánh mắt van nài.
Tần Quyên không thương cảm cho bọn họ chút nào, nhưng hắn cũng hết cách, hắn là nạn nhân mà. Do đó, hắn chỉ đành ngoan ngoãn uống viên dược kia.
"Ngươi không có chút lương tâm nào sao?" Tần Quyên nhìn đi nơi khác, thật sự không muốn thấy mặt tên chó má này.
Chí ít hắn cũng từng cảm thấy, tên chó má này có đôi điểm giống người, còn giờ thì.....
Tần Quyên cảm thấy buồn nôn, nhìn đồ ăn trước mặt cũng không mảy may xúc động gì.
Vạn Khê đều thấy hết. Hắn nghĩ, không biết có phải mình khiến tên nhóc này nổi giận rồi không.
Suốt hai ngày, hắn cứ nghĩ mãi. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại, hắn quyết định coi như đây là thái độ bình thường.
Không độc không phải trượng phu, kẻ làm nên chuyện lớn đâu thể câu nệ tiểu tiết.....Cho nên gọi hắn là chó má hay gì cũng được.
Hắn chưa bao giờ quan tâm, chỉ cần biết kết quả.
Có điều, cứ nhìn Tần Quyên, hắn lại thoáng nghi hoặc, do dự....
Thậm chí còn có chút đau lòng khó tả....
Hắn thừa nhận.
Thật ra, bảy tám năm trước, khi đẩy đứa bé này xuống ngựa, hắn cũng đau lòng.
Hắn thừa nhận, mình hối hận khi làm Tần Quyên tổn thương.
Lúc ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu, hắn chợt đứng phắt dậy, bước đi nhanh như gió cuốn.
Cánh cửa đóng sầm phía sau lưng.
Đến cả Tần Quyên cũng sửng sốt khi nghe âm thanh ấy.
Tên chó chết này tự nhiên lên cơn gì vậy?
Sau khi Vạn Khê ra ngoài, Tần Quyên mới bắt đầu có cảm giác thèm ăn. Hắn bưng bát cơm lên, ăn vài miếng.
Quả thực lâu rồi chưa được ăn cơm trắng, nhưng vào thời điểm thế này, hắn nghi ngờ không biết có phải Vạn Khê chuẩn bị cho hắn một bữa ăn thịnh soạn cuối cùng không.
"......."
Đây là đĩa thịt ngon nhất hắn từng được ăn....
Thịt thái rất mỏng, xào cùng thứ rau hắn chưa thấy bao giờ, nhưng đồng thời cũng quen thuộc....Hẳn là xào với ớt trên lửa lớn, khiến cho hắn ăn mấy miếng đã ướt cả hốc mắt.
"Người đâu! Người đâu!" Hắn đột nhiên đặt bát đũa xuống, hô vọng ra bên ngoài.
Lính gác ngoài cửa nhìn Vạn Khê dò hỏi. Vạn Khê hất hàm ra hiệu với gã.
Gã lập tức đi vào.
"Ngài....Có gì phân phó?"
"Ai làm đồ ăn? Đưa hắn đến đây!"
Thị vệ rất sửng sốt, "Để ta đi gọi."
Người tới là một nam nhân trung niên, vóc dáng trung bình, gương mặt tròn nhưng ngũ quan sắc cạnh, mày rậm mi dài, tuổi chừng 40.
"Đây là đầu bếp của các ngươi?"
"Vâng, là người chúng ta bố trí ở đây." Thị vệ thành thật đáp.
Bá Nha Ngột thị cài thám tử ở khắp nơi, nên Vạn Khê có người ở chỗ này cũng không phải chuyện lạ.
"Là người Tống à?" Tần Quyên hỏi.
Nam nhân trung niên hơi giật mình, rồi gật đầu.
"Sao lại ở đây?"
Ông ta không đáp, vì Vạn Khê bước vào.
Vạn Khê bảo thị vệ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Vạn Khê ngồi xuống, "Sau khi Mông cổ liên minh với Tống để diệt Kim, ông ta lưu lạc ở đây."
Tần Quyên kinh ngạc, nhìn người trung niên nọ. Nói vậy, có khả năng ông ta từng là thần tử Tống quốc, đã bắt tay với người Mông Cổ để diệt Kim sao?
"Không phải, thế thì ông ít nhất cũng phải bốn năm chục tuổi."
"50."
"Nhưng ông trẻ hơn những người 50 tuổi ta từng gặp nhiều."
"Vì ta không làm nông." Người đó đáp, không hề e dè.
Tần Quyên gật đầu, nhìn về đĩa thức ăn đã sạch bóng, "Đây là món gì?"
"Rau ngải xào thịt."
"Ta chưa từng nghe, nhưng cảm thấy rất quen, giống như thân thể ta còn nhớ hương vị ấy...." Tần Quyên cúi đầu, thấp giọng nói.
Một tia sáng lóe lên trong mắt nam nhân trung niên nọ. Ông ta thoáng ngẩng đầu lên, nhưng lập tức cúi xuống, như dằn lòng phải bình tĩnh.
"Một loại rau mọc phía nam." Ông ta giải thích.
Tần Quyên gật đầu, không hỏi thêm, bởi vì hắn đâu nhớ được phía nam có thứ rau cỏ gì, hỏi thêm cũng vậy.
Sau khi ra khỏi phòng, Vạn Khê gọi người trung niên đó tới nói chuyện.
"Công tử có gì phân phó."
"Ngày mai, ông theo hắn đi gặp Tháp Tháp vương." Vạn Khê đột nhiên bảo.
Đại khái, đây là chút cơ hội cuối cùng hắn dành cho Tần Quyên.
Người này có khả năng giúp Tần Quyên hoàn thành ý nguyện, bởi ông ta là cựu thần Tống quốc.
Người trung niên dè dặt thưa vâng.
Trước khi rời đi, Vạn Khê quay đầu lại, nói thêm một câu, "Nếu như lần này phúc lớn mạng lớn mà qua được, ông hãy theo hắn luôn."
Tới lúc Vạn Khê đi hẳn rồi, người trung nhiên vẫn còn sững sờ đứng đó.
*
Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của Tần Quyên suốt mấy ngày qua.
Lúc rạng sáng, nghe tiếng gõ cửa, hắn rời khỏi giường nhưng không hề cảm thấy bực bội.
Hít sâu vài hơn, hắn cảm thấy thể lực của mình đã khôi phục được ba bốn thành.
Hắn mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài. Nam nhân trung niêm hôm qua và các thị vệ đã chờ sẵn, chỉ riêng Vạn Khê là chẳng thấy đâu.
Đêm qua, Vạn Khê đã cưỡi ngựa lên đường trước rồi.
Đám thị vệ nơm nớp lo sợ nhìn hắn, sợ hắn bỏ cuộc không làm, chỉ riêng người trung niên là rất bình thản, vừa trầm mặc vừa vững vàng.
Tần Quyên mỉm cười, nhận lấy đồ ăn từ các thị vệ, không nói câu nào.
Hắn gỡ giấy bọc bánh bao, cắn một miếng lớn, thong dong đi ra ngoài.
Ăn no xong, Thất Ca đã chớp mắt với hắn, còn vẫy vẫy cái đuôi.
Tần Quyên thật ra không ngạc nhiên trước sự thân mật của nó. Dù sao, đối với con ngựa này, hắn có đồ ăn thì hắn làm cha, hắn không có đồ ăn thì nó làm ông giời ông phật.
Trước kia, Tần Quyên xót nên không dám đánh nó, giờ có cơ hội, bèn đánh cho mấy roi.
Thất Ca là con ngựa cực bảnh, ai trông thấy cũng muốn sờ muốn vuốt, nên đám người xung quanh chẳng hiểu sao Tần Quyên lại tự nhiên đánh nó thế.
Tần Quyên chỉ đáp ba chữ gọn lỏn, "Nó gợi đòn."
"......"
*
Nơi hòa đàm hóa ra không phải địa điểm gì xa lạ với Tần Quyên.
Núi Hĩnh Sa.
Lúc trước, hắn đã cùng Triệu Hoài Chi cưỡi ngựa tới rồi chia tay tại đây.
Trên núi Hĩnh Sa có một tòa tháp cao, từ trên đó có thể quan sát tất cả binh lính trong ngoài.
Cụ thể có bao nhiêu quân, nhìn từ xa ước chừng hơn vạn.
Vạn Khê đã liên hệ với các vị đại nhân rồi. Các vị đại nhân nói, Tháp Tháp vương mời họ lên tháp cao.
Tần Quyên hít sâu một hơi. Nếu Vạn Khê nói Tháp Tháp vương nhất định đồng ý kết minh, vậy thì chỉ cần Vạn Khê cản chân Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi thành công là hắn có thể bình yên quay về.
Còn giữa lúc hòa đàm mà Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi kéo quân đến đánh, mạng hắn coi như xong.
*
Bên dưới chân tòa tháp.
Quân đội của Tháp Tháp vương nhìn họ như hổ rình mồi.
Lính yêu cầu họ xuống ngựa, các quan viên Đại Đô thi theo sau Tần Quyên, còn Tần Quyên dẫn đoàn. Dường như ai đấy đều ngầm hiểu, vì sao người tới không phải Vạn Khê. Chắc bởi họ biết, có hỏi cũng không giải quyết được gì.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên đặt mình vào hoàn cảnh của Vạn Khê, nghĩ thấy giả sử như cái chết của hắn có lợi cho Vạn Khê thật, thì Vạn Khê nhất định phản đối kịch liệt mối quan hệ giữa hắn và Hồ Hồ. Nhưng Vạn Khê sẽ không để lộ cho Hồ Hồ biết, mà âm thầm đẩy hắn vào chỗ chết thế này cũng hợp lý thôi.
Những chuyện khác thì hắn không muốn nghĩ nhiều nữa. Giờ hắn cần ngủ một giấc thật sâu để điều trị nội lực.
Tên Vạn Khê chó chết này tưởng mấy thứ hương xông đó có thể phong bế hoàn toàn nội lực của hắn chắc?
Còn.....Vì sao hắn lại tin tưởng Vạn Khê một cách vô điều kiện?
Thứ lòng tin ấy chẳng phải do Vạn Khê cố ý sao?
Mấy năm trước, lúc ở thành La Bặc, Vạn Khê nói gương mặt họ có nét giống nhau, nên hắn cũng điều tra về Vạn Khê một chút.
Tuy không tra được 18 đời tổ tông, nhưng cũng có vài thông tin đáng lưu ý.
Hắn tin chắc Vạn Khê cố tình dẫn dắt mình.
Vạn Khê mượn lời này để tra xét thân thế Tần Quyên, nhưng chính Tần Quyên lại không nhớ nhiều về xuất xứ của mình nên Vạn Khê mới đành bỏ cuộc.
Có điều, không biết Vạn Khê biết không, chính Tần Quyên lại quay sang tra tên chó má này.
Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, hắn thừa nhận hắn tin Vạn Khê vô điều kiện.
Cha đẻ của Vạn Khê là con lai giữa một người Khiết Đan với nữ tử người Mông Cổ. Cha kế của Vạn Khê, nói đúng hơn là thân thích đằng ngoại, cho nên hắn bái nhập vào học Vạn thuộc dân tộc Mông Cổ.
Thông tin không rõ ràng lắm, nhưng cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là mẹ đẻ của Vạn Khê cơ, chỉ tra được có bốn chữ.
Túc Châu Lâm thị.
Trước kia, Lâm Trầm an từng kể, y có vị đại tỷ bị người Khiết Đan bắt làm vợ từ bé, sau này người nhà tìm về, cho đi tái giá, nhưng chưa đầy vài năm thì mất vì bệnh.
Hắn vô thức nhớ đến chuyện này.
Vì vậy, nét hao hao giống nhau giữa hắn và Vạn Khê liệu có phải vì bọn họ có mối quan hệ "họ hàng" hay không?
Cũng chính bởi thế hắn mới nảy sinh lòng tín nhiệm với Vạn Khê.
Khi mà hắn đã quyết định chọn cách quên đi, quên đi chuyện năm 11 tuổi, Vạn Khê đẩy hắn xuống ngựa, khiến hắn suýt rơi vài tay kẻ địch thì....
Vạn Khê lại lừa hắn lần nữa.
"Chắc ngươi muốn vứt bỏ nốt chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta....."
Thiếu niên đã ngủ gục, chỉ có tiếng nói mê rất khẽ, khẽ như tiếng thở.
Vạn Khê nghe chữ được chữ mất.
*
Ba ngày sau, buổi hòa đàm với Tháp Tháp vương diễn ra trong biên giới thành Hổ Tư Oát Nhĩ.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Vạn Khê đã đưa theo Tần Quyên, khởi hành về hướng bắc.
Trong đại quân mà Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi chỉ huy đương nhiên cũng có vài tướng lãnh đồng ý hòa đàm.
Những người này thực ra là do Vạn Khê liên hệ để xin tiếp ứng mấy ngày gần đây.
Tuy nhiên, họ cũng không phải là người của hắn nên có nhiều chuyện không sắp xếp thỏa đáng được.
Đi thêm 1 ngày, họ đã bước vào biên giới thành Hổ Tư Oát Nhĩ, ở trong trong nhà một mục dân. Vạn Khê sai người liên lạc với các đại nhân theo hắn tới từ Đại Đô.
"Nhắc đến liên lạc.....Đại nhân, ta vẫn để tên này đàm phán với Tháp Tháp vương sao?"
Vạn Khê căn dặn xong, nghe thuộc hạ hỏi thế thì nhìn sang Tần Quyên đang bị trói gô bên cạnh.
"Nếu ngươi không chạy trốn, ta có thể sai họ cởi trói, cho ngươi thuốc giải."
Tần Quyên gầm gừ, "Vạn lão cẩu, con mẹ nó, ngươi không sợ lão tử làm hỏng việc, kéo cả hai chết chung hay sao?"
Trước lửa giận của hắn, Vạn Khê vẫn ung dung như thường, "Ngươi làm thế cũng được. Vậy thì bọn họ...."
Hắn chỉ ngón tay vào các thuộc hạ của mình, "Những người đi cùng ngươi đến buổi hòa đàm đều sẽ chết. Đương nhiên kéo theo sau đó là một cuộc chiến tranh, binh lính bỏ mạng, dân chúng đói khổ....Ôi chao ôi, ngươi đúng là...."
Tần Quyên nhổ toẹt một bãi. Tên chó chết vô liêm sỉ, cái gì cũng dám nói ra mồm.
Người của Vạn Khê đã rời đi một nửa, đám còn lại lo nấu bữa tối.
Vạn Khê đi tới, đút cho Tần Quyên ít dược. Không biết là độc dược hay giải dược, dù thế nào Vạn Khê cũng có cách ép Tần Quyên uống.
Không phải dọa nạt hay đánh đòn, mà là bắt đám thuộc hạ c** s*ch quần áo trước mặt Tần Quyên, dùng tay tự xử.....
Cho nên mỗi khi Vạn Khê trừng mắt, đám người đó đều nhìn sang Tần Quyên với ánh mắt van nài.
Tần Quyên không thương cảm cho bọn họ chút nào, nhưng hắn cũng hết cách, hắn là nạn nhân mà. Do đó, hắn chỉ đành ngoan ngoãn uống viên dược kia.
"Ngươi không có chút lương tâm nào sao?" Tần Quyên nhìn đi nơi khác, thật sự không muốn thấy mặt tên chó má này.
Chí ít hắn cũng từng cảm thấy, tên chó má này có đôi điểm giống người, còn giờ thì.....
Tần Quyên cảm thấy buồn nôn, nhìn đồ ăn trước mặt cũng không mảy may xúc động gì.
Vạn Khê đều thấy hết. Hắn nghĩ, không biết có phải mình khiến tên nhóc này nổi giận rồi không.
Suốt hai ngày, hắn cứ nghĩ mãi. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại, hắn quyết định coi như đây là thái độ bình thường.
Không độc không phải trượng phu, kẻ làm nên chuyện lớn đâu thể câu nệ tiểu tiết.....Cho nên gọi hắn là chó má hay gì cũng được.
Hắn chưa bao giờ quan tâm, chỉ cần biết kết quả.
Có điều, cứ nhìn Tần Quyên, hắn lại thoáng nghi hoặc, do dự....
Thậm chí còn có chút đau lòng khó tả....
Hắn thừa nhận.
Thật ra, bảy tám năm trước, khi đẩy đứa bé này xuống ngựa, hắn cũng đau lòng.
Hắn thừa nhận, mình hối hận khi làm Tần Quyên tổn thương.
Lúc ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu, hắn chợt đứng phắt dậy, bước đi nhanh như gió cuốn.
Cánh cửa đóng sầm phía sau lưng.
Đến cả Tần Quyên cũng sửng sốt khi nghe âm thanh ấy.
Tên chó chết này tự nhiên lên cơn gì vậy?
Sau khi Vạn Khê ra ngoài, Tần Quyên mới bắt đầu có cảm giác thèm ăn. Hắn bưng bát cơm lên, ăn vài miếng.
Quả thực lâu rồi chưa được ăn cơm trắng, nhưng vào thời điểm thế này, hắn nghi ngờ không biết có phải Vạn Khê chuẩn bị cho hắn một bữa ăn thịnh soạn cuối cùng không.
"......."
Đây là đĩa thịt ngon nhất hắn từng được ăn....
Thịt thái rất mỏng, xào cùng thứ rau hắn chưa thấy bao giờ, nhưng đồng thời cũng quen thuộc....Hẳn là xào với ớt trên lửa lớn, khiến cho hắn ăn mấy miếng đã ướt cả hốc mắt.
"Người đâu! Người đâu!" Hắn đột nhiên đặt bát đũa xuống, hô vọng ra bên ngoài.
Lính gác ngoài cửa nhìn Vạn Khê dò hỏi. Vạn Khê hất hàm ra hiệu với gã.
Gã lập tức đi vào.
"Ngài....Có gì phân phó?"
"Ai làm đồ ăn? Đưa hắn đến đây!"
Thị vệ rất sửng sốt, "Để ta đi gọi."
Người tới là một nam nhân trung niên, vóc dáng trung bình, gương mặt tròn nhưng ngũ quan sắc cạnh, mày rậm mi dài, tuổi chừng 40.
"Đây là đầu bếp của các ngươi?"
"Vâng, là người chúng ta bố trí ở đây." Thị vệ thành thật đáp.
Bá Nha Ngột thị cài thám tử ở khắp nơi, nên Vạn Khê có người ở chỗ này cũng không phải chuyện lạ.
"Là người Tống à?" Tần Quyên hỏi.
Nam nhân trung niên hơi giật mình, rồi gật đầu.
"Sao lại ở đây?"
Ông ta không đáp, vì Vạn Khê bước vào.
Vạn Khê bảo thị vệ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Vạn Khê ngồi xuống, "Sau khi Mông cổ liên minh với Tống để diệt Kim, ông ta lưu lạc ở đây."
Tần Quyên kinh ngạc, nhìn người trung niên nọ. Nói vậy, có khả năng ông ta từng là thần tử Tống quốc, đã bắt tay với người Mông Cổ để diệt Kim sao?
"Không phải, thế thì ông ít nhất cũng phải bốn năm chục tuổi."
"50."
"Nhưng ông trẻ hơn những người 50 tuổi ta từng gặp nhiều."
"Vì ta không làm nông." Người đó đáp, không hề e dè.
Tần Quyên gật đầu, nhìn về đĩa thức ăn đã sạch bóng, "Đây là món gì?"
"Rau ngải xào thịt."
"Ta chưa từng nghe, nhưng cảm thấy rất quen, giống như thân thể ta còn nhớ hương vị ấy...." Tần Quyên cúi đầu, thấp giọng nói.
Một tia sáng lóe lên trong mắt nam nhân trung niên nọ. Ông ta thoáng ngẩng đầu lên, nhưng lập tức cúi xuống, như dằn lòng phải bình tĩnh.
"Một loại rau mọc phía nam." Ông ta giải thích.
Tần Quyên gật đầu, không hỏi thêm, bởi vì hắn đâu nhớ được phía nam có thứ rau cỏ gì, hỏi thêm cũng vậy.
Sau khi ra khỏi phòng, Vạn Khê gọi người trung niên đó tới nói chuyện.
"Công tử có gì phân phó."
"Ngày mai, ông theo hắn đi gặp Tháp Tháp vương." Vạn Khê đột nhiên bảo.
Đại khái, đây là chút cơ hội cuối cùng hắn dành cho Tần Quyên.
Người này có khả năng giúp Tần Quyên hoàn thành ý nguyện, bởi ông ta là cựu thần Tống quốc.
Người trung niên dè dặt thưa vâng.
Trước khi rời đi, Vạn Khê quay đầu lại, nói thêm một câu, "Nếu như lần này phúc lớn mạng lớn mà qua được, ông hãy theo hắn luôn."
Tới lúc Vạn Khê đi hẳn rồi, người trung nhiên vẫn còn sững sờ đứng đó.
*
Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của Tần Quyên suốt mấy ngày qua.
Lúc rạng sáng, nghe tiếng gõ cửa, hắn rời khỏi giường nhưng không hề cảm thấy bực bội.
Hít sâu vài hơn, hắn cảm thấy thể lực của mình đã khôi phục được ba bốn thành.
Hắn mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài. Nam nhân trung niêm hôm qua và các thị vệ đã chờ sẵn, chỉ riêng Vạn Khê là chẳng thấy đâu.
Đêm qua, Vạn Khê đã cưỡi ngựa lên đường trước rồi.
Đám thị vệ nơm nớp lo sợ nhìn hắn, sợ hắn bỏ cuộc không làm, chỉ riêng người trung niên là rất bình thản, vừa trầm mặc vừa vững vàng.
Tần Quyên mỉm cười, nhận lấy đồ ăn từ các thị vệ, không nói câu nào.
Hắn gỡ giấy bọc bánh bao, cắn một miếng lớn, thong dong đi ra ngoài.
Ăn no xong, Thất Ca đã chớp mắt với hắn, còn vẫy vẫy cái đuôi.
Tần Quyên thật ra không ngạc nhiên trước sự thân mật của nó. Dù sao, đối với con ngựa này, hắn có đồ ăn thì hắn làm cha, hắn không có đồ ăn thì nó làm ông giời ông phật.
Trước kia, Tần Quyên xót nên không dám đánh nó, giờ có cơ hội, bèn đánh cho mấy roi.
Thất Ca là con ngựa cực bảnh, ai trông thấy cũng muốn sờ muốn vuốt, nên đám người xung quanh chẳng hiểu sao Tần Quyên lại tự nhiên đánh nó thế.
Tần Quyên chỉ đáp ba chữ gọn lỏn, "Nó gợi đòn."
"......"
*
Nơi hòa đàm hóa ra không phải địa điểm gì xa lạ với Tần Quyên.
Núi Hĩnh Sa.
Lúc trước, hắn đã cùng Triệu Hoài Chi cưỡi ngựa tới rồi chia tay tại đây.
Trên núi Hĩnh Sa có một tòa tháp cao, từ trên đó có thể quan sát tất cả binh lính trong ngoài.
Cụ thể có bao nhiêu quân, nhìn từ xa ước chừng hơn vạn.
Vạn Khê đã liên hệ với các vị đại nhân rồi. Các vị đại nhân nói, Tháp Tháp vương mời họ lên tháp cao.
Tần Quyên hít sâu một hơi. Nếu Vạn Khê nói Tháp Tháp vương nhất định đồng ý kết minh, vậy thì chỉ cần Vạn Khê cản chân Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi thành công là hắn có thể bình yên quay về.
Còn giữa lúc hòa đàm mà Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi kéo quân đến đánh, mạng hắn coi như xong.
*
Bên dưới chân tòa tháp.
Quân đội của Tháp Tháp vương nhìn họ như hổ rình mồi.
Lính yêu cầu họ xuống ngựa, các quan viên Đại Đô thi theo sau Tần Quyên, còn Tần Quyên dẫn đoàn. Dường như ai đấy đều ngầm hiểu, vì sao người tới không phải Vạn Khê. Chắc bởi họ biết, có hỏi cũng không giải quyết được gì.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 176: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.