Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 175: Hồ Hồ của ta

234@-

Tần Quyên nghe vậy, liền nhướn đôi mi dài, giọng nói khàn khàn lại có chút châm biếm, hỏi, "Ngươi nói thế tức là ở Đại Đô có kẻ âm mưu tạo phản?"


 


Vạn Khê liếc hắn, "Được nhá, đây là ngươi nói chứ không phải ta."


 


"...." Sắc mặt thiếu niên lập tức tối sầm.


 


"Thôi không đùa ngươi nữa. Dù sao ngươi đoán cũng không sai là bao. Lần này ta bị kẻ khác tính kế mới vậy. Tuy có hơi khó chịu nhưng ta cũng tương kế tựu kế trốn ra đây. Dù sao, so với chuyện ở Đại Đô thì rắc rối bên này vẫn dễ giải quyết hơn một chút." Vạn Khe rón rén đến ôm cánh tay Tần Quyên.


 


Tần Quyên giật mình, định hất hắn ra, nào ngờ Vạn Khê lại túm chặt lấy.


 


"Ngươi cút xa ta ra chút." Tần Quyên bực bội gầm gừ với hắn.


 


"Không không, ngươi nghe ta nói đã. Những người bên ngoài kia toàn là người của Hồ Hồ, ngươi bé cái mồm thôi." Vạn Khê ngắt lời hắn. "Chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, ta lập tức đưa tiền cho ngươi. Chúng ta bắt tay nhau qua mặt Hồ Hồ, y sẽ không hay biết gì hết."


 


"Ngươi cũng biết ngoài kia toàn là người của Hồ Hồ, làm sao qua mặt y được?"


 


"Y sắp về Đại Oát Nhĩ rồi, cho nên hai ngày nữa sẽ sai người đưa ngươi về. Trước hết, ngươi cứ giả vờ ngoan ngoãn đi theo, sau đó nghe theo sự sắp xếp của ta. Chỉ cần ngươi làm tốt, một ngàn lượng bạc chắc chắn thuộc về ngươi."


 


"...." Tần Quyên không muốn bỏ qua món lợi lần này, nhưng lại sợ Vạn Khê tráo trở. Lỡ bị Triệu Hoài Chi phát hiện thì đúng là tiền mất tật mang. Dù Triệu Hoài Chi sẽ không đánh hắn mắng hắn, nhưng tận đáy lòng hắn không muốn làm y giận.


 


Thấy Tần Quyên như vậy, Vạn Khê cũng phiền lòng. Hắn cần một lời hứa chắc chắn.


 


"Ngươi nói đi xem nào." Vạn Khê sốt ruột kêu.


 


Tần Quyên mím môi, "Nếu ngươi che giấu được, ta sẽ giúp ngươi."


 


Nghe được câu trả lời vừa ý, Vạn Khê lập tức rời đi.


 


*


 


Hôm sau, có tin gia chủ Na Biệt gia dẫn quân rời đi, Tần Quyên biết ngay Triệu Hoài Chi cũng sắp sửa lên đường.


 


Tối nay chắc Triệu Hoài Chi sẽ tới.


 


Cho nên trời vừa tối, hắn đã dùng bữa, tắm rửa từ sớm, sau đó ngồi trên giường đọc binh thư.


 


Trong lòng thấp thỏm chờ mong một đêm kiều diễm.


 


Nào ngờ....


 


Kỵ binh về báo tin : Gia chủ của họ phải về đông, đã lên đường trưa hôm nay rồi.


 


Mẹ kiếp.


 


Tần Quyên ném sách, tức giận đùng đùng bước ra khỏi lều.



 


Đi mà không từ biệt là cớ làm sao hả?


 


"Gia chủ nói, sáng mai ngài hãy lên đường. Đi được 15 dặm sẽ có người đón."


 


"Khỏi cần, đêm nay ta đi luôn. Các ngươi muốn theo thì theo, không theo thì thôi."


 


Tần Quyên xoay người vào lều thu dọn đồ đạc. Đám kỵ binh tuy thắc mắc nhưng không dám hỏi.


 


Lúc rời đi, Tần Quyên nghe thấy tiếng vó ngựa.


 


Hắn chưa kịp thắc mắc thì thấy có kỵ binh đến báo với hắn, "Có đại nhân từ quân trướng tới. Để ta đưa ngài đi trước."


 


Kỵ binh kia đưa bọc hành lý đã gói ghém cẩn thận cho hắn.


 


"Không cần theo ta, ngươi cứ xử lý đi. Cáo từ." Tần Quyên nói rồi cưỡi Thất Ca đi thẳng.


 


Hóa ra Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi biết có kỵ binh của Bá Nha Ngột thị hạ trại ở đây, bèn phái Ngột Lâm Nộ đến hỏi thăm.


 


May là Tần Quyên đã đi rồi, các kỵ binh cũng thở phào nhẹ nhõm.


 


Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi phái Ngột Lâm Nộ tới là bởi nghe người ta nói vương tử Hốt Sát cũng đến. Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi vốn là kẻ đa nghi, bèn sai Ngột Lâm Nộ dẫn người đi kiểm tra, tìm kiếm Hốt Sát.


 


Không ngờ lại tìm được chỗ này.


 


Ngột Lâm Nộ hỏi, "Vì sao công tử Hồ Hồ lại bảo các ngươi hạ trại ở đây?"


 


Chỉ người quen cũ mới gọi y là công tử Hồ Hồ, mà quả thật Ngột Lâm Nộ với Hồ Hồ cũng từng quen biết.


 


Tính theo tuổi giả mà cha Hồ Hồ khai cho y thì bọn họ bằng tuổi nhau.


 


"Gia chỉ.....Ngài ấy bảo chúng ta ở đây chờ quân y của Bá Nha Ngột thị....." Kỵ binh đáp.


 


Ngột Lâm Nộ cười. Quân y Bá Nha Ngột thị khó mà quay về được, nhưng câu trả lời xem như hợp lý nên hắn tin.


 


"Ta khuyên một câu, sớm đuổi theo công tử Hồ Hồ đi." Ngột Lâm Nộ nói rồi quay lưng đi thẳng.


 


Câu nói ngày không khỏi khiến các kỵ binh hoang mang. Họ không dám suy nghĩ nhiều, lập tức nhổ trại lên đường.


 


Triệu Hoài Chi dẫn quân về Đại Oát Nhĩ là bởi y nhận tin Nãi Mã Chân hoăng (chết).


 


Na Biệt Chi đi trước y, y muốn vội bắt kịp cho nên mới không có thời gian từ biệt Tần Quyên.


 


Y cũng lo lắng không biết có người phục kích bọn họ hay không. Vì an nguy của tướng sĩ Bá Nha Ngột thị, y không chậm trễ được.


 


Đi cùng Na Biệt Chi sẽ an toàn hơn một chút.



*


 


Lúc người của Vạn Khê tìm được Tần Quyên thì là sáng hôm sau.


 


"Hai ngày nữa tiến hành hòa đàm. Đại nhân sai chúng ta đến đón ngài." Người của Vạn Khê nói với Tần Quyên như vậy.


 


Tần Quyên hỏi, "Đại nhân các ngươi đâu?" Hắn thậm chí có thể đoán được, Vạn Khê vốn không ở trong quân trướng.


 


"Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đại nhân không đồng ý cho hòa đàm, sai người về Đại Đô rồi. Đại nhân thì muốn xúc tiến hòa đàm cho nhanh để còn báo cáo với Hãn, nên đành bí mật hành động."


 


"....." Tần Quyên bắt đầu hối hận khi đồng ý với Vạn Khê.


 


"Đi nói cho đại nhân các người, nếu không thể đảm bảo an toàn cho ta, ta sẽ bắt hắn giao ra cái mạng."


 


"...........Ngài không cần nhờ ta chuyển lời. Ta sẽ đưa ngài đi gặp đại nhân giờ đây."


 


"........."


 


Nói đi cũng phải nói lại, Vạn Khê thì có nổi mấy binh lính ở đây? Làm sao đảm bảo an nguy cho hắn.


 


Đã cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà leo xuống. Một khi hòa đàm thất bại, hắn sẽ là kẻ mất mạng đầu tiên.


 


Đúng vậy, sao hắn lại không nghĩ tới hoàn cảnh đàm phán thất bại cơ chứ? Thậm chí trong tiềm thức hắn còn cảm thấy nhất định sẽ thành công?


 


Sao lại thế chứ?


 


Tần Quyên không biết về giao dịch bí mật giữa Tháp Tháp vương và Hãn Quý Do, nhưng ngay khi Vạn Khê báo với hắn về chuyện hòa đàm, hắn có cảm giác vụ hòa đàm này đã được sắp xếp xong từ trước, còn lại chỉ là hình thức mà thôi.


 


Vì sao hắn có linh cảm như vậy? Là do Vạn Khê đã âm thầm gợi ý cho hắn trong từng lời nói sao? Đúng là dựa theo những gì Vạn Khê mô tả, việc hòa đàm do phía Đại Đô thúc đẩy, mà Tháp Tháp vương cũng đã đồng ý.....


 


Nghĩ đến đây, hắn chợt thấy lạnh sống lưng. Rốt cuộc là sao?


 


Dọc đường đi theo thân tín của Vạn Khê, Tần Quyên không ngừng suy nghĩ.


 


*


 


Trưa hôm ấy, Tần Quyên gặp Vạn Khê ở một hộ chăn nuôi.


 


Vạn Khê đương nhiên vui vẻ ra mặt, chỉ có Tần Quyên mặt mũi lầm lì, "Vì sao ngươi khẳng định Tháp Tháp vương sẽ hòa đàm?"


 


Vạn Khê liếc mắt ra hiệu cho người của mình ở sau lưng Tần Quyên. Bọn họ mau chóng hiểu ý, lui ra ngoài, để lại hai người trong căn phòng.


 


Vạn Khê đặt chén rượu ấm trước mặt Tần Quyên, "Liệu ngươi có từng nghĩ, rốt cuộc Hãn Quý Do đã về bằng cách nào không?"


 


Tần Quyên nhướn mày nhìn hắn, "Ý ngươi là sao?"


 



 


Tần Quyên đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội.


 


Một hồi lâu sau, hắn mới hừ lạnh, "Thú vị sao, mạng con người hóa ra rẻ mạt đến vậy."


 


"Đừng hỏi ta." Vạn Khê nhíu mày.


 


Tần Quyên lại hừ một tiếng, đi ra ngoài hít thở không khí.


 


Lò sưởi trong phòng cháy vượng, hắn mới ngồi một lúc đã cảm thấy khô nóng.


 


Sau khi hít vài luồng khí lạnh, Tần Quyên cũng bình tĩnh hơn nhiều.


 


"Nếu Tháp Tháp đảm bảo lui binh thì ai đi mà chẳng được."


 


"Không đâu, bọn họ muốn đánh. Đúng hơn là trừ ta được Đại Đô phái đến ra, thì ngay cả Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cũng muốn đánh. Người Tháp Tháp và chúng ta vốn có chung tiên tổ, sinh sống bằng cùng một nguồn nước trên thảo nguyên. Nhưng sau này, vì lợi ích, họ xuôi về hướng tây, còn chúng ta bảo hộ thảo nguyên như trước, nên mỗi khi họ kiếm chuyện đánh nhau với chúng ta, chúng ta cũng chỉ dạy bảo một chút, chứ chưa bao giờ có ý định diệt tận gốc cả. Coi như đánh đòn một thằng em hư đốn trong nhà thôi."


 


"Giờ ngươi đâu phải chỉ đối đầu với Tháp Tháp, còn Tuy Cừu nữa cơ mà." Tần Quyên hướng ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm về phía hắn.


 


Vạn Khê lắc đầu, "Tuy Cừu không đáng sợ."


 


"Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi sẽ không chấp nhận rút lui."


 


Vạn Khê, "Đó là chuyện của hắn. Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Hãn Quý Do giao cho, ký kết minh ước."


 


"Ngươi chắc chắn Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi sẽ không can thiệp?"


 


"Ta không chắc."


 


Tần Quyên ngừng trong giây lát, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, "Vậy ý ngươi là muốn ta thay ngươi chịu chết?"


 


Vạn Khê sững người, hít sâu một hơi, hồi lâu mới đáp, "Xin lỗi."


 


"Ồ?" Tần Quyên nhìn quanh, "Ngươi cho là khó lòng trốn thoát lắm sao?"


 


"Ta không nghĩ thế." Vạn Khê nhìn hắn, vẫn mỉm cười phong lưu như trước.


 


Đúng, mặt mày hắn vốn đã phong lưu, khi mỉm cười lại càng tuấn dật.


 


Lúc này, Tần Quyên mới cảm nhận được, hóa ra đây chính là con người thật của Vạn Khê. Một Vạn Khê táo tợn, hay nổi nóng, hoặc là Vạn Khê thơn thớt nói cười, đôi khi ngả ngớn, đều không phải Vạn Khê thực sự.


 


Đó cũng chính là bộ mặt của Vạn Khê khi đẩy hắn xuống ngựa bảy tám năm về trước.


 


.......Phong lưu giảo hoạt, tràn đầy mưu kế, giả vờ cười cợt nhưng trầm tĩnh sâu sắc, tâm địa xảo quyệt.....


 


Hắn đã quên, người này từng muốn lấy mạng mình.



Chao ôi, chỉ vì một ngàn lượng bạc.


 


Đúng, chỉ bởi tham lam phút chốc, hắn lại trúng quỷ kế của nam nhân này rồi.


 


"Ngươi vẫn nghĩ ta là đứa trẻ bị ngươi đẩy xuống ngựa năm đó à?"


 


Vạn Khê lại cười, "Ta chưa từng nghĩ thế, nên ta mới phải dùng thêm chút thủ đoạn. Giờ ngươi không thấy tay chân mềm nhũn, người đổ mồ hôi sao?"


 


Tần Quyên nhìn sang lư hương cạnh lò sưởi, lập tức hiểu ra.


 


"Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Tần Quyên hừ lạnh.


 


Vạn Khê, "Thực ra, ta rất muốn biết ngươi cần bạc làm gì."


 


Tần Quyên không trả lời hắn, âm thâm thầm vận nội lực, nhưng chỉ thấy toàn thân lập tức cứng đờ, không còn chút sức nào cả.


 


"Còn ta thì thắc mắc, vì sao ngươi muốn ta chết."


 


"Ngươi chết hay không cũng chỉ tiện đường thôi. Đương nhiên, ngươi chết thì chẳng có thiệt gì cho ta và Hồ Hồ hết. Không phải ta nhất định muốn ngươi chết đâu. Chẳng qua nếu mà một công đôi việc khiến ngươi mất mạng được thì ta càng mừng thôi."


 


"........" Tần Quyên thề, hắn với Vạn Khê đã hết sạch tình nghĩa.


 


"Ta không hiểu, vì sao lúc nào ngươi cũng....." Hắn bất chợt ghé sát đến, nhìn Tần Quyên đăm đăm, "Giành cho ta một sự tin tưởng vô cớ như thế?"


 


Câu này khiến Tần Quyên sững người.


 


"Dù bây giờ ta đối xử với ngươi thế này, mà trong mắt ngươi không hề có căm hận?"


 


Đúng, điều này khiến Vạn Khê vừa mâu thuẫn lại vừa nghi hoặc. Hắn từng gặp rất nhiều loại người, gây ra biết bao thù hận. Nhưng hắn chưa gặp một ai giống như Tần Quyên.


 


Một người mà dù bị kẻ khác tính kế, trong lòng bất mãn, nhưng khi bình tâm lại, đôi mắt vẫn lập lòe tia sáng trong trẻo như trước.


 


Thiếu niên vẫn là thiếu niên.....


 


Vì sao thế giới dơ bẩn này không tàn phá được trái tim chân thành của hắn?


 


Chính cái vẻ không vui không buồn, điềm nhiên bất biến như thế mới khiến hắn sinh lòng ghen ghét, muốn giết, muốn hủy hoại....


 


Tần Quyên quay mặt đi, không thèm nhìn hắn, "Lão tử cảm thấy nói chuyện với hạng như ngươi rõ là phí phạm sức lực."


 


Vạn Khê nghĩ mình chọc giận được hắn, thậm chí còn vui sướng trong lòng, nhưng cố ý ghé sát đến nhìn mặt Tần Quyên, chỉ thấy hắn lờ đờ buồn ngủ, chứ chẳng có chút hận ý nào......


 


Vạn Khê thực sự không vui, "Ngươi không hận ta sao?"


 


"Lão tử hơi sức đâu mà hận một tên chó má!" Tần Quyên nhích mông để ngồi vào thảm, ung dung nằm xuống.


 


"......."


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 175: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...