Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
118@-
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Gã cao lớn đành lủi thủi ra khỏi phòng của Tần Quyên. Bấy giờ, một tiểu nô tài vội vàng chạy tới, "Sao vậy? Tên Tần gì đó sao còn chưa ra?"
"Còn đang tắm rửa." Gã đáp.
"Vương thế tử chờ hắn lâu lắm rồi. Mau gọi hắn đi."
"Ngươi đi mà gọi."Tiểu nô tài thấy thái độ của gã như vậy, cũng đành kiên nhẫn đợi.
Phải 2 khắc sau, Tần Quyên mới tắm rửa xong xuôi đi ra.
Hai tên nô tài vội chạy đến túm lấy hắn, "Ngài mau lên một chút. Vương thế tử sắp nổi giận lôi đình rồi."
Tần Quyên nhướn mày. Tiểu tử Ngọc Tuyết Độ kia mà biết nổi trận lôi đình ấy hả? Hắn còn cho rằng dù trời sập xuống đến nơi, thằng nhóc cũng nhất quyết không thay đổi sắc mặt.
"Tháp Tháp vương của các ngươi cũng ở đây sao?" Tần Quyên hỏi bọn họ.
Gã cao lớn sửng sốt, không hiểu vì sao Tần Quyên hỏi thế, "Đương nhiên rồi. Vương tử gấp rút quay về là để gặp đại vương mà. Tối nay đại vương chúng ta phải về vương đình."
Nói tới vương đình, Tần Quyên không khỏi thắc mắc, "Vương đình của các ngươi ở đâu?"
"Ở phía bắc Vân Thải, nơi có cực quang." Tiểu nô tài lớn tiếng đáp, vẻ mặt vô cùng hãnh diện.
"Vân Thải? Cực Quang? Cực quang là gì?"
"Là cực quang ấy."
"...."
Ba người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới vương trướng.
Nhìn thấy đám vương hầu đứng xếp thành hàng dài, hai tên nô tài không dám làm ồn nữa.
Tần Quyên một mình bước vào. Trong trướng có rất nhiều người, đông đúc như thế phần nào khiến hắn cảm thấy đỡ bối rối hơn.
Ngọc Tuyết Độ mau chóng nhận ra hắn.
"Tần thiếu gia, lại đây với ta." Thị vệ của vương thế tử nói với hắn.
"Ta không phải thiếu gia gì hết."
"......Tần công tử."
"Cũng đừng gọi như vậy."
Gương mặt tên thị vệ nhăn nhúm, vậy phải gọi là gì mới chịu.
*
Thị vệ dẫn Tần Quyên đến chỗ Ngọc Tuyết Độ. Lúc này, Ngọc Tuyết Độ đang được một đám thiếu niên vây quanh.
"Đây là người mà vương đệ (vương thế tử) khen là rất tài giỏi đó sao?"
"Hắn đeo cái mặt nạ độc đáo thật."
"Ngươi nói hắn giết tướng quân chỉ bằng một đao duy nhất à?"
Những thiếu niên kia mỗi người một câu, khiến người xung quanh bắt đầu chú ý.
"Tiểu tử, ngươi là Tần Quyên đúng không? Nghe nói ngươi giết đại tướng của chúng ta, vậy có dám tỷ thí với ta một chút không?" Một người bước lên, vẻ mặt khinh miệt, giọng điệu khiêu khích.
"Không dám." Tần Quyên chẳng hề vòng vo, thẳng thừng cự tuyệt.
"......"
Cứ như ném một hòn đá sắc nhọn về phía đối phương, vốn muốn gây thương tích, chẳng ngờ đối phương không mảy may hề hấn gì, đá rơi thẳng vào nước.
Khiến cho bọn họ hết sức khó chịu.
"Ngươi là tên hèn nhát, sợ bọn ta nên không dám đấu sao?" Các thiếu niên tiếp tục lớn tiếng.
Tần Quyên ngồi xuống, chống cằm, ngây thơ nói, "Đúng, ta sợ các ngươi lắm. Giờ ta đói bụng rồi, chỗ các ngươi đối đãi với tù binh như thế à...."
"........" Đám thiếu niên hậm hực mà bất lực.
Ngọc Tuyết Độ sai thị vệ đi lấy đồ ăn, cười xòa với các ca ca đệ đệ của mình, "Các vị, giờ đã không còn sớm nữa."
Các vương tử, quan lại cùng gia quyến của họ về vị trí của mình, chuẩn bị nghênh đón vương bọn họ.
Lúc mọi người nghê đón Tháp Tháp vương, Tần Quyên vẫn ăn hì hục. Dọc đường không có gì ra hồn bỏ bụng, giờ hắn đói thê thảm.
Không biết nguyên nhân do đâu, Ngọc Tuyết Độ không chịu cho hắn nhiều đồ ăn, chắc là sợ hắn có sức chạy trốn.
Sau khi Tháp Tháp vương đã an tọa, đám vương hầu mới dám uống rượu dùng bữa.
Lúc này, Tần Quyên mới ngẩng đầu nhìn Tháp Tháp vương.
Vẫn là gương mặt hắn từng trông thấy từ xa rất nhiều năm trước, cứ như thể thời gian không để lại chút dấu vết nào nơi con người này.
Dung nhan được giữ gìn cẩn thận, nhìn thế nào cũng không thể tin, Tháp Tháp vương là cha của cả đám thiếu niên ban nãy.
Đứa lớn nhất trong số chúng đã 15 16 tuổi, vậy Tháp Tháp vương cũng phải 36 tuổi trở lên....
"Ngươi nhìn phụ vương ta chằm chằm làm gì?" Ngọc Tuyết Độ cau mày.
Tần Quyên ngẩn ra. Hắn nhìn Tháp Tháp vương một chút thì sao chứ? Đứa bé này làm gì cuống lên vậy, sợ hắn ám sát Tháp Tháp vương à? (*Không, ẻm ghen)
Nào ngờ câu tiếp theo của thằng bé khiến Tần Quyên vừa nhấp một ngụm rượu trái cây đã phun ra.
"Phụ vương tuy đẹp, nhưng ngươi đừng hòng mơ tưởng." Ngọc Tuyết Độ đã đặt chén rượu xuống, nghiến răng cảnh báo.
Tần Quyên lau miệng, nhìn Ngọc Tuyết Độ bằng ánh mắt quỷ dị. Hắn giơ một tay lên, vỗ bét một cái lên trán Ngọc Tuyết Độ, "Nói linh tinh gì đấy?"
Lúc Tần Quyên phun rượu, đám vương tử đã nhìn sang rồi. Tên tù binh không biết lễ nghĩa kia, thật là mất mặt.
Đã thế, hắn còn dám động tay với vương thế tử của họ.
Mọi người đều có qua lại với vương thế tử một chút, dù sao vương thế tử tuy trẻ hơn đa số các vương tử nhưng ưu tú nhất trong bọn họ. Có vương thế tử án ngữ trên đầu, họ chưa bao giờ được vương thượng ngợi khen, nhiều khi sinh lòng oán ghét.
Nhưng việc nào ra việc đó, không thể để một tên tù binh khiến vương thế tử mất mặt được.
"Tên man di mọi rợ, dám khinh nhục thế tử của chúng ta! Không muốn sống nữa à!" Vương tử lớn tuổi nhất rút trường đao ra.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, mà giờ đã thành chuyện lớn.
Ngọc Tuyết Độ bị Tần Quyên vỗ trán, dù trong lòng hơi khó chịu nhưng không có ý định làm ầm lên.
Phản ứng của đại vương tử khiến nó không vừa lòng, cau mày ra hiệu nhưng không ngăn kịp.
Đại vương tử tính tình l* m*ng, vừa nói vừa rút đao, xông thẳng về phía Tần Quyên.
Tần Quyên mang thân phận tù binh nên Ngọc Tuyết Độ đã tịch thu đại đao tiểu đao của hắn, đến cả cây trâm trên đầu cũng không còn, tay không tấc sắt để chống trả.
Trong lúc mọi người háo hức xem kịch vui, Tần Quyên còn chẳng buồn nhíu mày, thong thả cầm đĩa vàng đựng lạc rang trước mặt.
Hắn dùng chiếc đĩa để đỡ đại đao. Nội lực vừa xuất, xung quanh đã ồ lên.
Tháp Tháp vương cũng đưa mắt nhìn sang.
"Ai vậy?" Tháp Tháp vương hỏi người bên cạnh.
Nội thị thấp giọng đáp, "Là tù binh vương thế tử vừa bắt về....Nghe đâu hắn chỉ dùng một đao mà giết được đại tướng."
"Ồ......"
Lúc này, đại vương tử đã bị nội lực của Tần Quyên phản kích, đẩy thẳng xuống giữa lều, không sao ngồi dậy được.
"Chuyện này...."
Các huynh đệ của đại vương tử thấy vậy thì vô cùng bất mãn, đồng loạt cầm đao nhắm về phía Tần Quyên.
"Các ca ca, đủ rồi." Ngọc Tuyết Độ im lặng nãy giờ chợt lạnh lùng lên tiếng.
"....." Mấy người đó tuy nể sợ Ngọc Tuyết Độ nhưng vẫn không nuốt trôi nổi cơn giận, tiếp tục cầm đao tấn công Tần Quyên.
Tần Quyên không biến sắc, lúc đang chuẩn bị phản kích thì Ngọc Tuyết Độ đã đứng chắn trước mặt hắn.
Các vương tử vội thu đao, sững sờ nhìn Ngọc Tuyết Độ, "Ngọc Tuyết Độ....Ngươi, ngươi có ý gì?"
Đám huynh đệ tức đến mức gọi thẳng đại danh vương thế tử.
Ngọc Tuyết Độ dửng dưng đáp, "Các ngươi luyện thêm 10 năm cũng không phải đối thủ của hắn. Đừng tự rước lấy nhục."
Rõ ràng nó muốn bảo vệ các ca ca khỏi bị thương, cũng ngăn cảnh mất thể diện trước các đại thần, ấy vậy mà lời ra miệng lại thành thế kia.
Ngọc Tuyết Độ hơi rũ mặt, lông mi khẽ run, môi mím lại nhưng vẫn cái bộ dạng cứng rắn, lạnh lùng như thế.
Mãi tới khi vị vương diễm lệ ngồi trên tòa cao kia đi xuống với những bước chân nhẹ nhàng, thong dong, đứng ngay trước mặt nó.
Tháp Tháp vương yêu thích đứa con trai này, dù nhiều năm trước, hắn không ưng một ai.
Mãi về sau mới phát hiện ra có một đứa con như thế.
Hắn đem vào phủ một đám thiếp thất, nhưng phụ hoàng hắn không chấp nhận nổi thân phận thấp hèn của bọn họ nên chọn cho hắn 3 nữ nhân tôn quý làm thê tử. Hắn quyết định chọn một trong ba người đó mà nâng đỡ.
Cuối cùng, hắn chọn lâm hạnh một nữ nhân lạnh lùng, vô cảm nhất.
Nữ nhân không có tình cảm mới hợp làm thê tử của hắn. Không bị cảm xúc chi phối thì chỉ hành động bằng lý trí.
Đó là điều duy nhất hắn yêu cầu ở thê tử. Kể cả hắn không cai trị tộc được tộc Tháp Tháp thì thê tử hắn cũng có thể làm thay.
Và Ngọc Tuyết Độ vừa hay là đứa con do nữ nhân hắn ưng ý sinh ra, dung mạo lại rất giống người đó....
Người mà hắn thích, nhưng không bao giờ chiếm được.
Hệt như đúc từ cùng một khuôn.
Kể cả có Bá Nha Ngột Hồ Hồ có sinh một đứa con cũng không thể giống hơn Ngọc Tuyết Độ, con trai hắn.
Về sau, hắn mới hiểu ra lý do mình chọn mẫu thân của Ngọc Tuyết Độ không hẳn vì nữ nhân đó lạnh lùng, mà vì gương mặt nữ nhân ấy có nét giống Hồ Hồ.
Phụ hoàng hắn cũng đã rất khổ tâm vì đứa con không nghe lời này....
Không thể phủ nhận, Ngọc Tuyết Độ là đứa con hắn thích nhất, hoặc đúng hơn là đứa duy nhất hắn thích.
Nhưng.....
Đây là lần đầu hắn thấy con mình để ý tới một người như thế.
Một thiếu niên.
"Phụ vương." Ngọc Tuyết Độ thưa. Có thể thấy rõ nó rất kính trọng vị phụ vương này.
"Ừ."
"Hắn là người mà hài nhi nói là rất tài giỏi, mong phụ vương ban cho hắn chức quan."
"Ngọc Tuyết Độ, con cảm thấy hạng người này có thể phong quan được hay sao? Hay con tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình?" Giọng điệu của Tháp Tháp vương hết sức lạnh lùng.
"Phụ vương, hài nhi tin hắn có thể đảm đương. Thái phó luôn dạy hài nhi không được ngộ sát hiền thần lương tướng. Hài nhi kính cẩn tuân theo."
"Vi phụ luôn nghĩ con là đứa thông minh, không ngờ lại có lúc ngu ngốc như vậy. Là do mẫu thân con không dạy bảo con tốt, hay là vì phụ vương quá dung túng cho con?"
"Không liên quan đến mẫu thân của hài nhi." Ngọc Tuyết Độ quỳ xuống, thậm chí thân thể còn thoáng run lên.
Tần Quyên nhanh nhạy nhận ra ngay, Ngọc Tuyết Độ rất thương mẫu thân của mình.
Tháp Tháp vương nhướn mày, "Vậy thì là do bổn vương quá dung túng cho con rồi."
"Người đâu, giam vương thế tử vào địa lao!"
"....." Tần Quyên cạn lời thật sự. Nếu Ngọc Tuyết Độ bị bắt vào địa lao thì số phận hắn sẽ ra sao đây? Chẳng phải nằm yên chịu chết à?"
Tần Quyên nhìn đám thị vệ của Ngọc Tuyết Độ. Bọn họ vẫn còn đứng ngây ra đó.
Tần Quên cấn răng, dẫm một cái lên chân thị vệ kia.
"Á!" Tên thị vệ hét toáng, đau đến quỳ rạp xuống.
Lúc một tên thị vệ quỳ, đám thân tín của Ngọc Tuyết Độ cũng quỳ theo, cầu xin Tháp Tháp vương tha cho vương thế tử lần này.
Tháp Tháp vương nổi giận, chẳng còn tâm trạng dùng bữa.
"Đứng dậy cho cô vương!" Trong cơn thịnh nộ của hắn, toàn doanh trướng im phăng phắc.
Tần Quyên lại đưa mắt ra hiệu cho vương thế tử.
Tính mạng hắn phụ thuộc vào đứa trẻ này, không thể để nó bị tống giam được.
Ban đầu, Ngọc Tuyết Độ hơi sửng sốt, nhưng rồi lập tức hiểu ra, ôm lấy chân phụ vương nó.
"Còn đang tắm rửa." Gã đáp.
"Vương thế tử chờ hắn lâu lắm rồi. Mau gọi hắn đi."
"Ngươi đi mà gọi."Tiểu nô tài thấy thái độ của gã như vậy, cũng đành kiên nhẫn đợi.
Phải 2 khắc sau, Tần Quyên mới tắm rửa xong xuôi đi ra.
Hai tên nô tài vội chạy đến túm lấy hắn, "Ngài mau lên một chút. Vương thế tử sắp nổi giận lôi đình rồi."
Tần Quyên nhướn mày. Tiểu tử Ngọc Tuyết Độ kia mà biết nổi trận lôi đình ấy hả? Hắn còn cho rằng dù trời sập xuống đến nơi, thằng nhóc cũng nhất quyết không thay đổi sắc mặt.
"Tháp Tháp vương của các ngươi cũng ở đây sao?" Tần Quyên hỏi bọn họ.
Gã cao lớn sửng sốt, không hiểu vì sao Tần Quyên hỏi thế, "Đương nhiên rồi. Vương tử gấp rút quay về là để gặp đại vương mà. Tối nay đại vương chúng ta phải về vương đình."
Nói tới vương đình, Tần Quyên không khỏi thắc mắc, "Vương đình của các ngươi ở đâu?"
"Ở phía bắc Vân Thải, nơi có cực quang." Tiểu nô tài lớn tiếng đáp, vẻ mặt vô cùng hãnh diện.
"Vân Thải? Cực Quang? Cực quang là gì?"
"Là cực quang ấy."
"...."
Ba người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới vương trướng.
Nhìn thấy đám vương hầu đứng xếp thành hàng dài, hai tên nô tài không dám làm ồn nữa.
Tần Quyên một mình bước vào. Trong trướng có rất nhiều người, đông đúc như thế phần nào khiến hắn cảm thấy đỡ bối rối hơn.
Ngọc Tuyết Độ mau chóng nhận ra hắn.
"Tần thiếu gia, lại đây với ta." Thị vệ của vương thế tử nói với hắn.
"Ta không phải thiếu gia gì hết."
"......Tần công tử."
"Cũng đừng gọi như vậy."
Gương mặt tên thị vệ nhăn nhúm, vậy phải gọi là gì mới chịu.
*
Thị vệ dẫn Tần Quyên đến chỗ Ngọc Tuyết Độ. Lúc này, Ngọc Tuyết Độ đang được một đám thiếu niên vây quanh.
"Đây là người mà vương đệ (vương thế tử) khen là rất tài giỏi đó sao?"
"Hắn đeo cái mặt nạ độc đáo thật."
"Ngươi nói hắn giết tướng quân chỉ bằng một đao duy nhất à?"
Những thiếu niên kia mỗi người một câu, khiến người xung quanh bắt đầu chú ý.
"Tiểu tử, ngươi là Tần Quyên đúng không? Nghe nói ngươi giết đại tướng của chúng ta, vậy có dám tỷ thí với ta một chút không?" Một người bước lên, vẻ mặt khinh miệt, giọng điệu khiêu khích.
"Không dám." Tần Quyên chẳng hề vòng vo, thẳng thừng cự tuyệt.
"......"
Cứ như ném một hòn đá sắc nhọn về phía đối phương, vốn muốn gây thương tích, chẳng ngờ đối phương không mảy may hề hấn gì, đá rơi thẳng vào nước.
Khiến cho bọn họ hết sức khó chịu.
"Ngươi là tên hèn nhát, sợ bọn ta nên không dám đấu sao?" Các thiếu niên tiếp tục lớn tiếng.
Tần Quyên ngồi xuống, chống cằm, ngây thơ nói, "Đúng, ta sợ các ngươi lắm. Giờ ta đói bụng rồi, chỗ các ngươi đối đãi với tù binh như thế à...."
"........" Đám thiếu niên hậm hực mà bất lực.
Ngọc Tuyết Độ sai thị vệ đi lấy đồ ăn, cười xòa với các ca ca đệ đệ của mình, "Các vị, giờ đã không còn sớm nữa."
Các vương tử, quan lại cùng gia quyến của họ về vị trí của mình, chuẩn bị nghênh đón vương bọn họ.
Lúc mọi người nghê đón Tháp Tháp vương, Tần Quyên vẫn ăn hì hục. Dọc đường không có gì ra hồn bỏ bụng, giờ hắn đói thê thảm.
Không biết nguyên nhân do đâu, Ngọc Tuyết Độ không chịu cho hắn nhiều đồ ăn, chắc là sợ hắn có sức chạy trốn.
Sau khi Tháp Tháp vương đã an tọa, đám vương hầu mới dám uống rượu dùng bữa.
Lúc này, Tần Quyên mới ngẩng đầu nhìn Tháp Tháp vương.
Vẫn là gương mặt hắn từng trông thấy từ xa rất nhiều năm trước, cứ như thể thời gian không để lại chút dấu vết nào nơi con người này.
Dung nhan được giữ gìn cẩn thận, nhìn thế nào cũng không thể tin, Tháp Tháp vương là cha của cả đám thiếu niên ban nãy.
Đứa lớn nhất trong số chúng đã 15 16 tuổi, vậy Tháp Tháp vương cũng phải 36 tuổi trở lên....
"Ngươi nhìn phụ vương ta chằm chằm làm gì?" Ngọc Tuyết Độ cau mày.
Tần Quyên ngẩn ra. Hắn nhìn Tháp Tháp vương một chút thì sao chứ? Đứa bé này làm gì cuống lên vậy, sợ hắn ám sát Tháp Tháp vương à? (*Không, ẻm ghen)
Nào ngờ câu tiếp theo của thằng bé khiến Tần Quyên vừa nhấp một ngụm rượu trái cây đã phun ra.
"Phụ vương tuy đẹp, nhưng ngươi đừng hòng mơ tưởng." Ngọc Tuyết Độ đã đặt chén rượu xuống, nghiến răng cảnh báo.
Tần Quyên lau miệng, nhìn Ngọc Tuyết Độ bằng ánh mắt quỷ dị. Hắn giơ một tay lên, vỗ bét một cái lên trán Ngọc Tuyết Độ, "Nói linh tinh gì đấy?"
Lúc Tần Quyên phun rượu, đám vương tử đã nhìn sang rồi. Tên tù binh không biết lễ nghĩa kia, thật là mất mặt.
Đã thế, hắn còn dám động tay với vương thế tử của họ.
Mọi người đều có qua lại với vương thế tử một chút, dù sao vương thế tử tuy trẻ hơn đa số các vương tử nhưng ưu tú nhất trong bọn họ. Có vương thế tử án ngữ trên đầu, họ chưa bao giờ được vương thượng ngợi khen, nhiều khi sinh lòng oán ghét.
Nhưng việc nào ra việc đó, không thể để một tên tù binh khiến vương thế tử mất mặt được.
"Tên man di mọi rợ, dám khinh nhục thế tử của chúng ta! Không muốn sống nữa à!" Vương tử lớn tuổi nhất rút trường đao ra.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, mà giờ đã thành chuyện lớn.
Ngọc Tuyết Độ bị Tần Quyên vỗ trán, dù trong lòng hơi khó chịu nhưng không có ý định làm ầm lên.
Phản ứng của đại vương tử khiến nó không vừa lòng, cau mày ra hiệu nhưng không ngăn kịp.
Đại vương tử tính tình l* m*ng, vừa nói vừa rút đao, xông thẳng về phía Tần Quyên.
Tần Quyên mang thân phận tù binh nên Ngọc Tuyết Độ đã tịch thu đại đao tiểu đao của hắn, đến cả cây trâm trên đầu cũng không còn, tay không tấc sắt để chống trả.
Trong lúc mọi người háo hức xem kịch vui, Tần Quyên còn chẳng buồn nhíu mày, thong thả cầm đĩa vàng đựng lạc rang trước mặt.
Hắn dùng chiếc đĩa để đỡ đại đao. Nội lực vừa xuất, xung quanh đã ồ lên.
Tháp Tháp vương cũng đưa mắt nhìn sang.
"Ai vậy?" Tháp Tháp vương hỏi người bên cạnh.
Nội thị thấp giọng đáp, "Là tù binh vương thế tử vừa bắt về....Nghe đâu hắn chỉ dùng một đao mà giết được đại tướng."
"Ồ......"
Lúc này, đại vương tử đã bị nội lực của Tần Quyên phản kích, đẩy thẳng xuống giữa lều, không sao ngồi dậy được.
"Chuyện này...."
Các huynh đệ của đại vương tử thấy vậy thì vô cùng bất mãn, đồng loạt cầm đao nhắm về phía Tần Quyên.
"Các ca ca, đủ rồi." Ngọc Tuyết Độ im lặng nãy giờ chợt lạnh lùng lên tiếng.
"....." Mấy người đó tuy nể sợ Ngọc Tuyết Độ nhưng vẫn không nuốt trôi nổi cơn giận, tiếp tục cầm đao tấn công Tần Quyên.
Tần Quyên không biến sắc, lúc đang chuẩn bị phản kích thì Ngọc Tuyết Độ đã đứng chắn trước mặt hắn.
Các vương tử vội thu đao, sững sờ nhìn Ngọc Tuyết Độ, "Ngọc Tuyết Độ....Ngươi, ngươi có ý gì?"
Đám huynh đệ tức đến mức gọi thẳng đại danh vương thế tử.
Ngọc Tuyết Độ dửng dưng đáp, "Các ngươi luyện thêm 10 năm cũng không phải đối thủ của hắn. Đừng tự rước lấy nhục."
Rõ ràng nó muốn bảo vệ các ca ca khỏi bị thương, cũng ngăn cảnh mất thể diện trước các đại thần, ấy vậy mà lời ra miệng lại thành thế kia.
Ngọc Tuyết Độ hơi rũ mặt, lông mi khẽ run, môi mím lại nhưng vẫn cái bộ dạng cứng rắn, lạnh lùng như thế.
Mãi tới khi vị vương diễm lệ ngồi trên tòa cao kia đi xuống với những bước chân nhẹ nhàng, thong dong, đứng ngay trước mặt nó.
Tháp Tháp vương yêu thích đứa con trai này, dù nhiều năm trước, hắn không ưng một ai.
Mãi về sau mới phát hiện ra có một đứa con như thế.
Hắn đem vào phủ một đám thiếp thất, nhưng phụ hoàng hắn không chấp nhận nổi thân phận thấp hèn của bọn họ nên chọn cho hắn 3 nữ nhân tôn quý làm thê tử. Hắn quyết định chọn một trong ba người đó mà nâng đỡ.
Cuối cùng, hắn chọn lâm hạnh một nữ nhân lạnh lùng, vô cảm nhất.
Nữ nhân không có tình cảm mới hợp làm thê tử của hắn. Không bị cảm xúc chi phối thì chỉ hành động bằng lý trí.
Đó là điều duy nhất hắn yêu cầu ở thê tử. Kể cả hắn không cai trị tộc được tộc Tháp Tháp thì thê tử hắn cũng có thể làm thay.
Và Ngọc Tuyết Độ vừa hay là đứa con do nữ nhân hắn ưng ý sinh ra, dung mạo lại rất giống người đó....
Người mà hắn thích, nhưng không bao giờ chiếm được.
Hệt như đúc từ cùng một khuôn.
Kể cả có Bá Nha Ngột Hồ Hồ có sinh một đứa con cũng không thể giống hơn Ngọc Tuyết Độ, con trai hắn.
Về sau, hắn mới hiểu ra lý do mình chọn mẫu thân của Ngọc Tuyết Độ không hẳn vì nữ nhân đó lạnh lùng, mà vì gương mặt nữ nhân ấy có nét giống Hồ Hồ.
Phụ hoàng hắn cũng đã rất khổ tâm vì đứa con không nghe lời này....
Không thể phủ nhận, Ngọc Tuyết Độ là đứa con hắn thích nhất, hoặc đúng hơn là đứa duy nhất hắn thích.
Nhưng.....
Đây là lần đầu hắn thấy con mình để ý tới một người như thế.
Một thiếu niên.
"Phụ vương." Ngọc Tuyết Độ thưa. Có thể thấy rõ nó rất kính trọng vị phụ vương này.
"Ừ."
"Hắn là người mà hài nhi nói là rất tài giỏi, mong phụ vương ban cho hắn chức quan."
"Ngọc Tuyết Độ, con cảm thấy hạng người này có thể phong quan được hay sao? Hay con tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình?" Giọng điệu của Tháp Tháp vương hết sức lạnh lùng.
"Phụ vương, hài nhi tin hắn có thể đảm đương. Thái phó luôn dạy hài nhi không được ngộ sát hiền thần lương tướng. Hài nhi kính cẩn tuân theo."
"Vi phụ luôn nghĩ con là đứa thông minh, không ngờ lại có lúc ngu ngốc như vậy. Là do mẫu thân con không dạy bảo con tốt, hay là vì phụ vương quá dung túng cho con?"
"Không liên quan đến mẫu thân của hài nhi." Ngọc Tuyết Độ quỳ xuống, thậm chí thân thể còn thoáng run lên.
Tần Quyên nhanh nhạy nhận ra ngay, Ngọc Tuyết Độ rất thương mẫu thân của mình.
Tháp Tháp vương nhướn mày, "Vậy thì là do bổn vương quá dung túng cho con rồi."
"Người đâu, giam vương thế tử vào địa lao!"
"....." Tần Quyên cạn lời thật sự. Nếu Ngọc Tuyết Độ bị bắt vào địa lao thì số phận hắn sẽ ra sao đây? Chẳng phải nằm yên chịu chết à?"
Tần Quyên nhìn đám thị vệ của Ngọc Tuyết Độ. Bọn họ vẫn còn đứng ngây ra đó.
Tần Quên cấn răng, dẫm một cái lên chân thị vệ kia.
"Á!" Tên thị vệ hét toáng, đau đến quỳ rạp xuống.
Lúc một tên thị vệ quỳ, đám thân tín của Ngọc Tuyết Độ cũng quỳ theo, cầu xin Tháp Tháp vương tha cho vương thế tử lần này.
Tháp Tháp vương nổi giận, chẳng còn tâm trạng dùng bữa.
"Đứng dậy cho cô vương!" Trong cơn thịnh nộ của hắn, toàn doanh trướng im phăng phắc.
Tần Quyên lại đưa mắt ra hiệu cho vương thế tử.
Tính mạng hắn phụ thuộc vào đứa trẻ này, không thể để nó bị tống giam được.
Ban đầu, Ngọc Tuyết Độ hơi sửng sốt, nhưng rồi lập tức hiểu ra, ôm lấy chân phụ vương nó.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
10.0/10 từ 21 lượt.