Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
260@-
"Là giáp của Ngột Thấm Đài." Tần Quyên đáp, "Sao, có muốn ta giúp ngươi tìm bắt tên Ngột Thấm Đài kia không?"
Đứa bé nheo đôi mắt, hừ lạnh, "Ngươi chính là Ngột Thấm Đài?"
Tần Quyên không phủ nhận.
"Sao? Bị ta đoán trúng rồi phải không?" Đứa nhỏ có phần đắc ý, định phất tay sai kỵ binh đến bắt Tần Quyên.
Tần Quyên cười lạnh, kề đao lên cổ mình, "Kẻ nào dám tới?"
Đứa bé hỏi, "Ngươi có ý gì?"
Tần Quyên nói, "Chẳng phải phụ vương ngươi sai ngươi bắt sống hay sao?"
"Nói đi!"
"Ngươi thả người của thương đội đi, ta sẽ theo ngươi."
Vẻ mặt đứa bé trở nên tàn nhẫn, "Ngươi muốn một mình theo ta sao? Không sợ ta băm ngươi thành trăm ngàn mảnh để trả thù cho đại tướng ngươi vừa giết à?"
Tần Quyên nhìn nó, chẳng biết do hắn tưởng tượng hay sao, mà thoáng chốc lại thấy được bóng dáng của Hồ Hồ, "Đúng, ta theo ngươi, mình ta thôi."
Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh thoát tự tiên nhân, phong thái thong dong, điềm đạm tự nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhưng có phần bi ai.
Đúng là khá giống Hồ Hồ bảy năm về trước.
Có lẽ thông qua đứa bé này, hắn nhìn thấy hình bóng của Hồ Hồ khi còn nhỏ. Chỉ bấy nhiêu tuổi thôi mà đứa nào đứa nấy cứ ra vẻ như người lớn.
Đứa bé hơi nghiêng đầu nói với kỵ binh cầm ô bên cạnh vài câu.
Không lâu sau, các kỵ binh bắt đầu rút lui. Lúc đứa bé kua xoay người, vài tên lính tới bao vây Tần Quyên, vài người khác khiêng thi thể tướng quân kia đi. Có người dùng tiếng Mông Cổ nói với Tần Quyên vài câu.
Các kỵ binh áp giải Tần Quyên đi, chưa đi được vài bước thì chợt nghe tiếng ngựa hí vang.
Là Thất Ca.
Tần Quyên chợt dừng bước. Đây chẳng qua chỉ là một lựa chọn của hắn, hắn từ lâu đã xem nhẹ hết thảy rồi.
Nhưng mà....
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục cất bước.
Hắn để ý thấy dường như có ai đó đang nhìn theo mình, bèn quay đầu lại.
Là Lục Dự Chương. Lục Dự Chương dùng ánh mắt và khẩu ngữ nhắn với hắn, đừng lo cho Thất Ca và Ngột Thấm Đài.
Tần Quyên luyến tiếc Thất Ca, không nỡ bỏ nó lại, nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Thất Ca không sao là được. Đi theo hắn e là sẽ chẳng có đường về.
*
Quân Tháp Tháp di chuyển rất nhanh. Đương nhiên họ cũng sợ bại lộ nên không dám dừng chân quá lâu.
"Ngươi không tìm Ngột Thấm Đài sao?"
Tần Quyên hỏi đứa bé.
Đứa bé không thèm quay nhìn hắn, "Có ngươi là đủ rồi."
"......" Tần Quên mím môi, tự nhiên bị đứa bé đó khiến cho cạn lời.
"Vương thế tử, từ lúc nào ngài khẳng định tên này không phải Ngột Thấm Đài?" Một kỵ binh hỏi.
Trong số họ, có rất nhiều người tin chắc Tần Quyên chính là Ngột Thấm Đài.
Đứa bé hừ lạnh, "Nếu thiếu chủ Đóa Nhan thị có thể một đao chém chết tướng của ta thì đã chẳng đến nông nỗi toàn quân tuyệt diệt. Hắn không phải Ngột Thấm Đài."
Các kỵ binh sực tỉnh ra, "Vương thế tử anh minh."
Đứa bé hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tần Quyên, đôi mắt vốn lạnh lùng không cảm xúc, bấy giờ lại thoáng vẻ tò mò.
"Ngươi tên gì?" Đứa bé hỏi.
Tần Quyên cười nói, "Quan trọng gì đâu."
Đứa bé cau mày, cảm thấy thiếu niên này thật là khó thu phục. Nó nói, "Ta là Ngọc Tuyết Độ. Có qua có lại đi."
"..........." Tần Quyên nhíu mày, giận nói, "Tần Quyên."
Đứa bé bỗng nhiên cong môi cười, có vẻ hài lòng.
"Vương thế tử, chúng ta cứ tiếp tục lên đường sao?"
"Đúng, không dừng lại. Chừng nửa tháng sau có thể tới sông Thùy." Ngọc Tuyết Độ vẫn lạnh nhạt dửng dưng đáp.
Sông Thùy? Tần Quyên dựng vểnh lỗ tai.
*
Quân của Ngọc Tuyết Độ rời đi chưa đầy hai khắc, một đội quân khác đã tới bao vây. Lúc này, nhóm Lục Dự Chương đang định thu dọn đồ đạc lên đường.
"Người tính không bằng trời tính.....Phải làm sao đây? Giờ không còn ai cứu được chúng ta nữa rồi...." Những người trong thương đội bắt đầu hoảng sợ.
"Biết thế ta đã chẳng thu dọn gì cả, lên đường từ ban nãy....."
"Đừng vội hoảng sợ." Lục Dự Chương trấn an, "Hình như là quân Mông Cổ."
Hắn vừa dứt lời, mười mấy kỵ binh đã tới hỏi chuyện.
Lục Dự Chương trả lời từ tốn, nhưng trước sau không hề hé răng tiết lộ Ngột Thấm Đài đang ở đây.
Tần Quyên có ơn với họ, khi chưa xác định thân phận những người này, Lục Dự Chương sẽ không giao người ra.
Các kỵ binh kia quay về báo tin cho thủ lĩnh. Vị thủ lĩnh đang trầm ngâm một lúc, chuẩn bị rời đi thì Thất Ca lại hí vang lên.
Vì lẫn trong mưa gió, âm thanh không quá rõ ràng.
Nhưng vị thủ lĩnh lại trầm mặc một hồi, thúc ngựa đi đến, dò hỏi, "Thất Ca?"
Lúc này, Lục Dự Chương mới xác định, người này ắt hẳn quen biết Tần Quyên.
Nhưng mà hắn vẫn không dám yên tâm.
Khi thủ lĩnh kia dắt Thất Ca ra, Thất Ca không những không chống đối mà còn thân cận cọ cọ mặt vào người thủ lĩnh. Lục Dự Chương biết, người này hẳn phải rất thân thiết với Tần Quyên. Dù sao ngựa cũng giống chủ, chủ quý ai thì ngựa quý người đó.
Bấy giờ, Lục Dự Chương mới gật đầu ra hiệu cho lão đại.
Sau đó, những người của thương đội cõng Ngột Thấm Đài ra, đưa tới trước mặt thủ lĩnh.
Bấy giờ, họ mới thấy rõ dung mạo thủ lĩnh này.
Dưới mưa to gió lớn, dù đội nón cói nhưng gương mặt ấy vẫn khiến người khác sững sờ.
Ngay cả Lục Dự Chương bôn ba đã lâu cũng không khỏi nghẹn họng trân trối, đầu óc trống rỗng, không nói nổi một lời.
Triệu Hoài Chi nhìn Ngột Thấm Đài, lại nhìn Lục Dự Chương, "Hắn đâu rồi?"
Lục Dự Chương ngây ra, chưa trả lời được.
"Ta hỏi ngươi, chủ nhân con ngựa này đâu?" Trong thoáng chốc, cặp mắt của tuyệt thế mỹ nhân dường như vằn vện sắc đỏ, gân xanh nổi lên bên thái dương.
"Bị....Bị bắt đi rồi." Sau cùng, Đề Đề phải lên tiếng trả lời thay.
"Ai? Người của ai?"
"....." Đề Đề bị y quát đến mức phát khóc.
"Là người Tháp Tháp." Lục Dự Chương hít sâu một hơi, đáp.
"Người đâu, đưa Đóa Nhan thiếu chủ về, cả nam nhân này nữa. Lên đường." Triệu Hoài Chi nắm dây cương của Thất Ca, thúc ngựa xoay người rời đi.
*
Thương đội chẳng biết nên vui hay nên buồn. Quân lính không bắt bọn họ, nhưng đưa người quan trọng nhất trong đoàn của họ đi.
Đề Đề và Ni Ni khóc nức nở, đuổi theo rất xa. Lục Dự Chương quay đầu, dùng tiếng Duy Ngô Nhĩ nói với chúng, "Mau về đi, thúc thúc không chết đâu. Sang năm, hoa cách tang nở, chúng ta sẽ gặp lại. Nhớ nghe lời a gia...."
"Hu hu.....Thúc thúc...."
"Thúc Thúc bảo trọng. Con sẽ nghe lời a gia.....Thúc Thúc nhớ phải bình an....." Đề Đề và Ni Ni khóc nấc không thành tiếng.
"Mau đi thôi." Cha Đề Đề sốt ruột nói, "Đồ nào chưa thu dọn thì bỏ lại đấy, đi cho sớm."
Lúc Triệu Hoài Chi rời khỏi khu rừng, thương đội cũng đi ra từ phía ngược lại.
*
"Bọn người đó đi hướng nào?" Triệu Hoài Chi hỏi.
Lục Dự Chương lắc đầu, "Ta thật sự không biết...."
Gương mặt Triệu Hoài Chi lạnh như phủ một lớp băng sương. Y hừ khẽ một tiếng, sai người của mình, "Liên hệ với trang cơ, gửi tin cho Đán Mộc."
Nghe hai chữ trang cơ, Lục Dự Chương giật mình nhìn Triệu Hoài Chi, vừa tò mò vừa nghi hoặc.
Trang cơ, là nơi các nhóm tình báo trao đổi tin tức.
Rốt cuộc người này là ai? Vì sao một tướng quân Mông Cổ như y lại biết đến trang cơ của bọn họ?
Lục Dự Chương bất giác run rẩy. Một vài ý nghĩ hết sức khó tin xuất hiện trong đầu, khiến hắn sợ hãi.
Nhưng tốc độ hành quân như vũ bão nhanh chóng cắt đứng dòng suy nghĩ miên man của Lục Dự Chương.
Họ không dừng nghỉ lấy một lần, mà đến tận tối hôm sau, Ngột Thấm Đài vẫn không tỉnh.
"Tạm thời không liên hệ được với trang cơ ở đây." Một thân tín ghé vào tại Triệu Hoài Chi, nói nhỏ.
Triệu Hoài Chi cau mày, "Lần theo địa điểm trao đổi thông tin với trang cơ lần gần đây nhất mà tìm. Mau lên!"
"Thưa vâng!"
*
Nửa tháng sau.
Quân của Ngọc Tuyết Độ đã tới một trấn nhỏ ven sông Thùy.
Thành Ca Na là một tòa thành nhỏ nhưng nghe tên cứ tưởng là đồ sộ lắm.
Bấy giờ Tần Quyên mới biết, hóa ra Tháp Tháp vương đóng quân ở đây.
Quả là một nơi khiến người ta khó mà hình dung được.
Ngọc Tuyết Độ nói, "Ta sai nô tài đưa ngươi đi tắm rửa thay quần áo, nửa canh giờ sau gặp ở vương trướng."
Tần Quyên không để ý nhiều, nhưng khi thấy đồ đằng vẽ diều hâu và báo trên các tấm vải lều, chẳng hiểu sao lại thấy quen ghê.
"Theo ta." Một nam nhân cao lớn nói, không thèm nhìn hắn.
Tắm gội trong một cái thùng nước lạnh, bảo hắn làm sao mà tắm nổi?
Những người này cố ý đây mà.
"Ngươi không đưa quần áo thì tắm xong ta biết mặc gì?"
Tên đó nói, "Không phải đồ ngươi đang mặc đấy sao?"
"....." Tần Quyên cau mày, không nói lời nào, vung thẳng một nắm đấm.
Gã cao lớn kia không có nửa cơ hội để phản kháng, đã bị Tần Quyên l*t s*ch đồ, tr*n tr**ng đạp ra ngoài lều. May là Tần Quyên còn chưa đến nỗi độc ác, chừa cho hắn cái q**n l*t.
"A a a a a !" Tên đó kêu rú lên.
"Lão tử muốn có nước ấm và quần áo, mau chuẩn bị đi." Tần Quyên nhắc lại.
Lúc tên kỵ binh cao lớn vừa khóc vừa đi múc nước, có người hỏi, "Ngươi chọc con sói đó làm cái gì? Hắn một đao giết luôn cả tướng quân, không lấy cái mạng ngươi đã là phúc đức rồi."
Gã đó sợ tới mức lắp bắp, "Thật thế à?"
"Sao không tự đi mà hỏi xem." Người kia bảo, "Bằng không ngươi nghĩ vì sao vương thế tử còn dẫn hắn về? Chắc chắn là để thu về dưới trướng đấy. Ngươi hầu hạ cho cẩn thận, sau này biết đâu lại được nhờ."
"Vâng vâng, cảm ơn đại ca chỉ điểm." Tên cao lớn vội vàng nói.
*
Tần Quyên thấy gã nô tài chẳng những mang nước tắm đến mà còn cả thứ xà phòng tắm hắn thích nữa. Cái này tốn không dưới một viên đậu bạc đâu.
Được rồi, đã thế thì không cần khách sáo.
Thế là hắn đổ nguyên cả hộp vào thùng nước tắm.
Tên cao lớn trố mắt ra nhìn.
"Cái này là...." Gã định nói với Tần Quyên, không phải dùng như thế, nhưng không nói nổi, cũng không dám nói.
"Sao?" Tần Quyên nhìn sang, "Ngươi còn ở đây làm gì?"
"Ta...Ta hầu ngài tắm."
"Ta không biết tự tắm à?"
Gã cao lớn vội xua tay, "Không, không phải."
"Thế thì đứng ra sau bình phong đi. Ngươi ở đây, ta không thoải mái." Tần Quyên nói.
"....." Tên cao lớn vội chạy tọt ra sau bình phong.
Nhưng bình phong chỉ cao đến cổ nên gã vẫn nhìn vào trong được.
Tần Quyên thoải mái bước vào thùng tắm, lim dim mắt hưởng thụ, nhưng lại vô tình liếc thấy bản mặt của gã thò lên trên tấm bình phong.
"....." Tần Quyên tức giận ngồi bật dậy, "Lão tử bảo ngươi ra ngoài, có nghe thấy không?"
Nhưng mà Tần Quyên cũng rất tò mò, tên này ăn uống cái gì mà cao tới tận hai thước?
"Chẳng phải ngài bảo ta đứng sau bình phong sao? Hơn nữa, bọn ta lúc nào cũng hầu hạ các đại nhân tắm rửa như vậy."
".....Cút!"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
"Là giáp của Ngột Thấm Đài." Tần Quyên đáp, "Sao, có muốn ta giúp ngươi tìm bắt tên Ngột Thấm Đài kia không?"
Đứa bé nheo đôi mắt, hừ lạnh, "Ngươi chính là Ngột Thấm Đài?"
Tần Quyên không phủ nhận.
"Sao? Bị ta đoán trúng rồi phải không?" Đứa nhỏ có phần đắc ý, định phất tay sai kỵ binh đến bắt Tần Quyên.
Tần Quyên cười lạnh, kề đao lên cổ mình, "Kẻ nào dám tới?"
Đứa bé hỏi, "Ngươi có ý gì?"
Tần Quyên nói, "Chẳng phải phụ vương ngươi sai ngươi bắt sống hay sao?"
"Nói đi!"
"Ngươi thả người của thương đội đi, ta sẽ theo ngươi."
Vẻ mặt đứa bé trở nên tàn nhẫn, "Ngươi muốn một mình theo ta sao? Không sợ ta băm ngươi thành trăm ngàn mảnh để trả thù cho đại tướng ngươi vừa giết à?"
Tần Quyên nhìn nó, chẳng biết do hắn tưởng tượng hay sao, mà thoáng chốc lại thấy được bóng dáng của Hồ Hồ, "Đúng, ta theo ngươi, mình ta thôi."
Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh thoát tự tiên nhân, phong thái thong dong, điềm đạm tự nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhưng có phần bi ai.
Đúng là khá giống Hồ Hồ bảy năm về trước.
Có lẽ thông qua đứa bé này, hắn nhìn thấy hình bóng của Hồ Hồ khi còn nhỏ. Chỉ bấy nhiêu tuổi thôi mà đứa nào đứa nấy cứ ra vẻ như người lớn.
Đứa bé hơi nghiêng đầu nói với kỵ binh cầm ô bên cạnh vài câu.
Không lâu sau, các kỵ binh bắt đầu rút lui. Lúc đứa bé kua xoay người, vài tên lính tới bao vây Tần Quyên, vài người khác khiêng thi thể tướng quân kia đi. Có người dùng tiếng Mông Cổ nói với Tần Quyên vài câu.
Các kỵ binh áp giải Tần Quyên đi, chưa đi được vài bước thì chợt nghe tiếng ngựa hí vang.
Là Thất Ca.
Tần Quyên chợt dừng bước. Đây chẳng qua chỉ là một lựa chọn của hắn, hắn từ lâu đã xem nhẹ hết thảy rồi.
Nhưng mà....
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục cất bước.
Hắn để ý thấy dường như có ai đó đang nhìn theo mình, bèn quay đầu lại.
Là Lục Dự Chương. Lục Dự Chương dùng ánh mắt và khẩu ngữ nhắn với hắn, đừng lo cho Thất Ca và Ngột Thấm Đài.
Tần Quyên luyến tiếc Thất Ca, không nỡ bỏ nó lại, nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Thất Ca không sao là được. Đi theo hắn e là sẽ chẳng có đường về.
*
Quân Tháp Tháp di chuyển rất nhanh. Đương nhiên họ cũng sợ bại lộ nên không dám dừng chân quá lâu.
"Ngươi không tìm Ngột Thấm Đài sao?"
Tần Quyên hỏi đứa bé.
Đứa bé không thèm quay nhìn hắn, "Có ngươi là đủ rồi."
"......" Tần Quên mím môi, tự nhiên bị đứa bé đó khiến cho cạn lời.
"Vương thế tử, từ lúc nào ngài khẳng định tên này không phải Ngột Thấm Đài?" Một kỵ binh hỏi.
Trong số họ, có rất nhiều người tin chắc Tần Quyên chính là Ngột Thấm Đài.
Đứa bé hừ lạnh, "Nếu thiếu chủ Đóa Nhan thị có thể một đao chém chết tướng của ta thì đã chẳng đến nông nỗi toàn quân tuyệt diệt. Hắn không phải Ngột Thấm Đài."
Các kỵ binh sực tỉnh ra, "Vương thế tử anh minh."
Đứa bé hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tần Quyên, đôi mắt vốn lạnh lùng không cảm xúc, bấy giờ lại thoáng vẻ tò mò.
"Ngươi tên gì?" Đứa bé hỏi.
Tần Quyên cười nói, "Quan trọng gì đâu."
Đứa bé cau mày, cảm thấy thiếu niên này thật là khó thu phục. Nó nói, "Ta là Ngọc Tuyết Độ. Có qua có lại đi."
"..........." Tần Quyên nhíu mày, giận nói, "Tần Quyên."
Đứa bé bỗng nhiên cong môi cười, có vẻ hài lòng.
"Vương thế tử, chúng ta cứ tiếp tục lên đường sao?"
"Đúng, không dừng lại. Chừng nửa tháng sau có thể tới sông Thùy." Ngọc Tuyết Độ vẫn lạnh nhạt dửng dưng đáp.
Sông Thùy? Tần Quyên dựng vểnh lỗ tai.
*
Quân của Ngọc Tuyết Độ rời đi chưa đầy hai khắc, một đội quân khác đã tới bao vây. Lúc này, nhóm Lục Dự Chương đang định thu dọn đồ đạc lên đường.
"Người tính không bằng trời tính.....Phải làm sao đây? Giờ không còn ai cứu được chúng ta nữa rồi...." Những người trong thương đội bắt đầu hoảng sợ.
"Biết thế ta đã chẳng thu dọn gì cả, lên đường từ ban nãy....."
"Đừng vội hoảng sợ." Lục Dự Chương trấn an, "Hình như là quân Mông Cổ."
Hắn vừa dứt lời, mười mấy kỵ binh đã tới hỏi chuyện.
Lục Dự Chương trả lời từ tốn, nhưng trước sau không hề hé răng tiết lộ Ngột Thấm Đài đang ở đây.
Tần Quyên có ơn với họ, khi chưa xác định thân phận những người này, Lục Dự Chương sẽ không giao người ra.
Các kỵ binh kia quay về báo tin cho thủ lĩnh. Vị thủ lĩnh đang trầm ngâm một lúc, chuẩn bị rời đi thì Thất Ca lại hí vang lên.
Vì lẫn trong mưa gió, âm thanh không quá rõ ràng.
Nhưng vị thủ lĩnh lại trầm mặc một hồi, thúc ngựa đi đến, dò hỏi, "Thất Ca?"
Lúc này, Lục Dự Chương mới xác định, người này ắt hẳn quen biết Tần Quyên.
Nhưng mà hắn vẫn không dám yên tâm.
Khi thủ lĩnh kia dắt Thất Ca ra, Thất Ca không những không chống đối mà còn thân cận cọ cọ mặt vào người thủ lĩnh. Lục Dự Chương biết, người này hẳn phải rất thân thiết với Tần Quyên. Dù sao ngựa cũng giống chủ, chủ quý ai thì ngựa quý người đó.
Bấy giờ, Lục Dự Chương mới gật đầu ra hiệu cho lão đại.
Sau đó, những người của thương đội cõng Ngột Thấm Đài ra, đưa tới trước mặt thủ lĩnh.
Bấy giờ, họ mới thấy rõ dung mạo thủ lĩnh này.
Dưới mưa to gió lớn, dù đội nón cói nhưng gương mặt ấy vẫn khiến người khác sững sờ.
Ngay cả Lục Dự Chương bôn ba đã lâu cũng không khỏi nghẹn họng trân trối, đầu óc trống rỗng, không nói nổi một lời.
Triệu Hoài Chi nhìn Ngột Thấm Đài, lại nhìn Lục Dự Chương, "Hắn đâu rồi?"
Lục Dự Chương ngây ra, chưa trả lời được.
"Ta hỏi ngươi, chủ nhân con ngựa này đâu?" Trong thoáng chốc, cặp mắt của tuyệt thế mỹ nhân dường như vằn vện sắc đỏ, gân xanh nổi lên bên thái dương.
"Bị....Bị bắt đi rồi." Sau cùng, Đề Đề phải lên tiếng trả lời thay.
"Ai? Người của ai?"
"....." Đề Đề bị y quát đến mức phát khóc.
"Là người Tháp Tháp." Lục Dự Chương hít sâu một hơi, đáp.
"Người đâu, đưa Đóa Nhan thiếu chủ về, cả nam nhân này nữa. Lên đường." Triệu Hoài Chi nắm dây cương của Thất Ca, thúc ngựa xoay người rời đi.
*
Thương đội chẳng biết nên vui hay nên buồn. Quân lính không bắt bọn họ, nhưng đưa người quan trọng nhất trong đoàn của họ đi.
Đề Đề và Ni Ni khóc nức nở, đuổi theo rất xa. Lục Dự Chương quay đầu, dùng tiếng Duy Ngô Nhĩ nói với chúng, "Mau về đi, thúc thúc không chết đâu. Sang năm, hoa cách tang nở, chúng ta sẽ gặp lại. Nhớ nghe lời a gia...."
"Hu hu.....Thúc thúc...."
"Thúc Thúc bảo trọng. Con sẽ nghe lời a gia.....Thúc Thúc nhớ phải bình an....." Đề Đề và Ni Ni khóc nấc không thành tiếng.
"Mau đi thôi." Cha Đề Đề sốt ruột nói, "Đồ nào chưa thu dọn thì bỏ lại đấy, đi cho sớm."
Lúc Triệu Hoài Chi rời khỏi khu rừng, thương đội cũng đi ra từ phía ngược lại.
*
"Bọn người đó đi hướng nào?" Triệu Hoài Chi hỏi.
Lục Dự Chương lắc đầu, "Ta thật sự không biết...."
Gương mặt Triệu Hoài Chi lạnh như phủ một lớp băng sương. Y hừ khẽ một tiếng, sai người của mình, "Liên hệ với trang cơ, gửi tin cho Đán Mộc."
Nghe hai chữ trang cơ, Lục Dự Chương giật mình nhìn Triệu Hoài Chi, vừa tò mò vừa nghi hoặc.
Trang cơ, là nơi các nhóm tình báo trao đổi tin tức.
Rốt cuộc người này là ai? Vì sao một tướng quân Mông Cổ như y lại biết đến trang cơ của bọn họ?
Lục Dự Chương bất giác run rẩy. Một vài ý nghĩ hết sức khó tin xuất hiện trong đầu, khiến hắn sợ hãi.
Nhưng tốc độ hành quân như vũ bão nhanh chóng cắt đứng dòng suy nghĩ miên man của Lục Dự Chương.
Họ không dừng nghỉ lấy một lần, mà đến tận tối hôm sau, Ngột Thấm Đài vẫn không tỉnh.
"Tạm thời không liên hệ được với trang cơ ở đây." Một thân tín ghé vào tại Triệu Hoài Chi, nói nhỏ.
Triệu Hoài Chi cau mày, "Lần theo địa điểm trao đổi thông tin với trang cơ lần gần đây nhất mà tìm. Mau lên!"
"Thưa vâng!"
*
Nửa tháng sau.
Quân của Ngọc Tuyết Độ đã tới một trấn nhỏ ven sông Thùy.
Thành Ca Na là một tòa thành nhỏ nhưng nghe tên cứ tưởng là đồ sộ lắm.
Bấy giờ Tần Quyên mới biết, hóa ra Tháp Tháp vương đóng quân ở đây.
Quả là một nơi khiến người ta khó mà hình dung được.
Ngọc Tuyết Độ nói, "Ta sai nô tài đưa ngươi đi tắm rửa thay quần áo, nửa canh giờ sau gặp ở vương trướng."
Tần Quyên không để ý nhiều, nhưng khi thấy đồ đằng vẽ diều hâu và báo trên các tấm vải lều, chẳng hiểu sao lại thấy quen ghê.
"Theo ta." Một nam nhân cao lớn nói, không thèm nhìn hắn.
Tắm gội trong một cái thùng nước lạnh, bảo hắn làm sao mà tắm nổi?
Những người này cố ý đây mà.
"Ngươi không đưa quần áo thì tắm xong ta biết mặc gì?"
Tên đó nói, "Không phải đồ ngươi đang mặc đấy sao?"
"....." Tần Quyên cau mày, không nói lời nào, vung thẳng một nắm đấm.
Gã cao lớn kia không có nửa cơ hội để phản kháng, đã bị Tần Quyên l*t s*ch đồ, tr*n tr**ng đạp ra ngoài lều. May là Tần Quyên còn chưa đến nỗi độc ác, chừa cho hắn cái q**n l*t.
"A a a a a !" Tên đó kêu rú lên.
"Lão tử muốn có nước ấm và quần áo, mau chuẩn bị đi." Tần Quyên nhắc lại.
Lúc tên kỵ binh cao lớn vừa khóc vừa đi múc nước, có người hỏi, "Ngươi chọc con sói đó làm cái gì? Hắn một đao giết luôn cả tướng quân, không lấy cái mạng ngươi đã là phúc đức rồi."
Gã đó sợ tới mức lắp bắp, "Thật thế à?"
"Sao không tự đi mà hỏi xem." Người kia bảo, "Bằng không ngươi nghĩ vì sao vương thế tử còn dẫn hắn về? Chắc chắn là để thu về dưới trướng đấy. Ngươi hầu hạ cho cẩn thận, sau này biết đâu lại được nhờ."
"Vâng vâng, cảm ơn đại ca chỉ điểm." Tên cao lớn vội vàng nói.
*
Tần Quyên thấy gã nô tài chẳng những mang nước tắm đến mà còn cả thứ xà phòng tắm hắn thích nữa. Cái này tốn không dưới một viên đậu bạc đâu.
Được rồi, đã thế thì không cần khách sáo.
Thế là hắn đổ nguyên cả hộp vào thùng nước tắm.
Tên cao lớn trố mắt ra nhìn.
"Cái này là...." Gã định nói với Tần Quyên, không phải dùng như thế, nhưng không nói nổi, cũng không dám nói.
"Sao?" Tần Quyên nhìn sang, "Ngươi còn ở đây làm gì?"
"Ta...Ta hầu ngài tắm."
"Ta không biết tự tắm à?"
Gã cao lớn vội xua tay, "Không, không phải."
"Thế thì đứng ra sau bình phong đi. Ngươi ở đây, ta không thoải mái." Tần Quyên nói.
"....." Tên cao lớn vội chạy tọt ra sau bình phong.
Nhưng bình phong chỉ cao đến cổ nên gã vẫn nhìn vào trong được.
Tần Quyên thoải mái bước vào thùng tắm, lim dim mắt hưởng thụ, nhưng lại vô tình liếc thấy bản mặt của gã thò lên trên tấm bình phong.
"....." Tần Quyên tức giận ngồi bật dậy, "Lão tử bảo ngươi ra ngoài, có nghe thấy không?"
Nhưng mà Tần Quyên cũng rất tò mò, tên này ăn uống cái gì mà cao tới tận hai thước?
"Chẳng phải ngài bảo ta đứng sau bình phong sao? Hơn nữa, bọn ta lúc nào cũng hầu hạ các đại nhân tắm rửa như vậy."
".....Cút!"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
10.0/10 từ 21 lượt.