Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
262@-
Lục Dự Chương chớp mắt, có vẻ như muốn né tránh. Nhưng hắn càng như thế, Tần Quyên càng chắc chắn suy đoán của mình.
"Không dám giấu diếm, từ lúc còn ở Thiết Lĩnh, ta đã nghi ngờ rồi." Tần Quyên mỉm cười, "Sao nào, ngươi tưởng ta không biết Thất Ca vốn là chiến mã sao? Hay là không biết thân phận thật của ngươi là binh lính?"
"Ngươi...." Lục Dự Chương kinh hãi nhưng không dám nói gì, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Tần Quyên xoay người đi ra ngoài, "Thất Ca đã không ăn gì cả đêm rồi."
"........."
Tần Quyên cho Thất Ca ăn cành đâu xong, lúc quay về đã không thấy Lục Dự Chương trong phòng nữa, chỉ có một đứa bé đang ngồi bên giường Ngột Thấm Đài.
Đứa bé thấy Tần Quyên đi vào, bèn quay sang nhìn hắn.
Hình như thằng bé tên Đề Đề thì phải. Ban nãy vội quá, hắn không nghe rõ.
Đứa bé nhìn Tần Quyên chằm chặp, chắc là thấy cái mặt nạ của Tần Quyên thú vị.
Đề Đề chưa gặp ai đeo mặt nạ mà vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp....
"Này, huynh tên gì?" Đứa bé tò mò hỏi.
Tần Quyên nhìn nó một cái, không muốn trả lời, chỉ lẳng lặng uống trà.
Hắn thích trẻ con, nhưng chỉ thích những đứa tầm từ 4 đến 8 tuổi, trên độ tuổi đó thì hắn không thân được nữa.
Bất chợt nhớ ra Hồ Cầu Nhi sắp 10 tuổi, hắn thấy nẫu cả lòng.
Chẳng bao lâu, nó cũng sẽ cao lớn như thằng bé này.
Hoặc là không. Tùng Man lớn chậm, lúc hắn rời La Bặc, mặt Tùng Man vẫn còn tròn vo, không mất đi nét đáng yêu nào của trẻ con hết.
Đề Đề thấy Tần Quyên không để ý đến mình, vốn không dám hỏi thêm, nhưng khi thấy Tần Quyên quay sang nhìn mình chăm chú, nó tự tin hơn hẳn.
Tần Quyên uống xong vài chén trà, nó liền tới rót thêm nước nóng vào trong ấm.
Tần Quyên lấy làm kinh ngạc. Đứa bé này biết quan sát ra phết, không hổ là đi theo thương đội lăn lộn từ nhỏ.
"Ta là Tần Quyên." Hắn lên tiếng.
Đề Đề không hiểu tên này nghĩa là gì, chỉ đành nhớ cách đọc.
Tần Quyên cười hỏi nó, "Ngươi tên Đề Đề hả?"
Đứa bé gật đầu, khi cười lên có lúm đồng tiền ở hai bên bá rất đẹp. Mà tình cờ là Tần Quyên cũng có, chỉ hơi nhếch miệng đã lộ ra.
Cho nên Tần Quyên có cảm giác thân thiết với Đề Đề hơn hẳn ban nãy.
Đề Đề rất cao, cao hơn lũ trẻ cùng trang lứa. Nó giống với Tùng Man hay Viết Viết, lúc bé thì nhỏ xíu, nhưng vừa đến tuổi trưởng thành đã cao vổng lên. Hắn tin sau này Tùng Man cũng cao lớn như vậy.
"Huynh bao nhiêu tuổi? Ta nghe giọng huynh có vẻ còn chưa già như Dự Chương thúc thúc đâu." Trò chuyện đôi câu, Đề Đề càng lúc càng nhiệt tình, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Quyên.
Tần Quyên đáp, "Mười tám."
"Giọng huynh hay quá, nhưng nói tiếng Duy Ngô Nhĩ không chuẩn lắm, chắc là học từ người Mông Cổ đúng không?" Đề Đề lại nói.
"Tiểu tử ngươi thông minh thật. Lúc ta vào đây, ngươi không thấy ta mặc cái gì sao?"
"Thấy mà, a gia ta nói huynh là binh lính." Đề Đề chống cằm cười.
"......."
"Vậy huynh từ đâu tới?"
Đề Đề hỏi hỏi nhiều quá, khiến Tần Quyên có chút đau đầu.
"Hổ Tư Oát Nhĩ."
"Nghe nói nơi đó còn đang đánh nhau?"
"Ừ."
Một lúc sau, Đề Đề mới thốt lên, "Huynh....Huynh là quân Mông Cổ....'
Đứa bé vừa nói vừa lui lại, mồ hôi lạnh đổ xuống trán.
Tần Quyên chỉ muốn vỗ trán mình một cái. Nhìn rõ là thông minh mà sao giờ mới phản ứng?
"Sao ngươi sợ quân Mông Cổ thế?'
"Vì...." Đề Đề mím môi không nói, cũng không dám nhìn nữa, vội quay mặt đi.
"Vậy ngươi là người ở đâu." Tần Quyên hỏi tiếp.
Mãi một lúc lâu sau, Đề Đề vẫn không trả lời.
Tần Quyên thở dài, cũng không ép hỏi nữa. Căn phòng yên tĩnh khiến cho tiếng mưa to ngoài cửa càng trở nên rõ ràng hơn.
Chẳng hiểu vì sao, cuối cùng Đề Đề lại đáp, "Thành Ích Ly."
Tần Quyên kinh ngạc, không ngờ họ lại đến từ thành Ích Ly.
Hắn đã nghĩ tới Đại Lý, tới Tháp Tháp, mà không nghĩ ra Ích Ly.
"Sao lại nói cho ta biết rồi?" Hắn điềm nhiên nói, giọng điệu lẫn dáng vẻ đều rất ôn hòa.
Đề Đề đỏ mặt, cúi đầu đáp, "Tại thấy huynh trông không giống kẻ xấu."
Giọng nó nghe lý nhí, có vẻ bất an, sự nhiệt tình lúc đầu cũng vơi bớt.
Tần Quyên lại nhìn Đề Đề, "Vì sao?"
Đeo một cái mặt nạ quái dị thế này mà không khiến một đứa bé hoảng sợ à?
"Vì quân đội không nói chuyện với trẻ con, cũng không trả lời câu hỏi của trẻ con. Họ chỉ toàn bắt trẻ con đi thôi....."
Lúc Đề Đề nhắc đến chuyện này, Tần Quyên vô thức nhìn tay trái và chân trái của nó.
Đứa bé này tuy xinh đẹp nhưng không toàn vẹn, từ lúc Đề Đề đi tới hắn đã chú ý thấy rồi. Tay trái Đề Đề chỉ có ba ngón, còn chân trái cử động không linh hoạt.
Hắn không biết khi còn bé, Đề Đề từng trải qua chuyện gì, cũng không định hỏi.
Lúc này, đến lượt hắn trầm tư.
Chiến tranh, quân đội, bắt trẻ đi lính, tiếng khóc của nữ nhân, nước mắt chảy thành dòng, còn có hoa tang trắng xóa.....
Những hình ảnh nhòe nhoẹt sau lớp bụi của lịch sử.
Chỉ còn những bài ca dao hát mãi trên thảo nguyên Mạc Bắc.
Vào mùa mưa, năm nào hoa cách tang cũng phủ trắng.
"Đề Đề....." Lúc bình tĩnh lại, hắn gọi tên đứa bé.
"Vâng." Đề Đề vừa lo lắng vừa kinh ngạc nhìn Tần Quyên, cảm thấy giọng của thanh niên trước mặt này có vẻ gì đó vô cùng quyết đoán, chỉ gọi một cái tên thôi cũng chấn động tâm can.
Lần đầu tiên nó cảm thấy tên mình nghe hay như thế.
"Làm thương nhân cũng tốt."
Đề Đề 10 tuổi nghe Tần Quyên nói với mình câu ấy.
Ban đầu nó không hiểu, cứ ngẩn người ra, chẳng hiểu vì sao Tần Quyên lại nói vậy.
Nhưng sau đó, nó gật đầu cười, "Đúng thế."
Lúc ấy nó mới thoáng hiểu ra, Tần Quyên quan tâm đến mình.
Nó thọt chân thọt tay, nhưng may mắn thoát khỏi vận mệnh tòng quân....
Làm thương nhân cũng tốt mà.
Ít nhất, giờ nó theo a gia đi buôn bán, có a gia, còn có muội muội ở bên.
Khi nào a gia già rồi, nó sẽ để a gia nghỉ ngơi dưỡng lão, còn mình tiếp túc đi buôn với các thúc thúc.
Hốc mắt Đề Đề thoáng đỏ, "Cảm ơn huynh."
Tần Quyên không ghét bỏ cũng không khinh thường nó như bao người. Trái tim hắn sáng trong như trẻ nhỏ.
Đề Đề mới 5 tuổi đã theo thương đội, gặp đủ mọi loại người, chứng kiến đủ thứ chuyện, nên trưởng thành sớm hơn rất nhiều.
Tần Quyên định hỏi thăm Đề Đề về Lục Dự Chương, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
*
Hai ngày sau, cơn mưa lớn đã có dấu hiệu ngừng.
Hắn ẩn nấp trong rừng rậm nên không biết ngoài kia mọi chuyện ra sao? Lũ người Tháp Tháp bây giờ thế nào rồi?
Tần Quyên đoán thương đội nhất định có cho người ra ngoài hỏi thăm, nhưng xem ra người đó vẫn chưa quay về.
Đương nhiên ấy cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
*
Đêm ấy, sau hai ngày mê man, Ngột Thấm Đài cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh.
Lúc vừa mở mắt, Ngột Thấm Đài ho liên tục, môi khô khốc trắng bệch, đến cả sức để che miệng cũng không có.
Nghe tiếng ho, người bên ngoài lập tức nhận ra.
Có người hô lên một tiếng, "Cái tên Tần gì kia, bằng hữu ngươi tỉnh rồi này."
Tần Quyên đang cho ngựa ăn, vội ném cành đậu xuống. Thất Ca thấy miếng ăn đến miệng còn rơi, chỉ biết trừng mắt đầy bất mãn.
Lục Dự Chương và Đề Đề cũng đến.
*
Ngột Thấm Đài tỉnh lại, nhận ra đây không phải chỗ quen. Xung quanh hắn không có bất cứ một món đồ nào quen thuộc.
Nhưng vì cơn ho quá dữ, hắn không có sức đâu mà nghĩ nhiều.
"Khụ khụ khụ....."
Ngột Thấm Đài nghĩ mình sắp ho tới chết rồi.....
Lúc Lục Dự Chương vào, miệng Ngột Thấm Đài đã ho ra một miệng đầy máu....Do không có sức che miệng, máu cứ thế vấy lên áo và gối.
Lục Dự Chương lo lắng lục hòm thuốc, lấy ra thứ nước thuốc nào đó, định đút cho Ngột Thấm Đài uống.
Hắn nâng Ngột Thấm Đài lên, nhưng Ngột Thấm Đài ho liên tục như vậy, làm sao mà uống thuốc đây.
Lục Dự Chương đành phải dùng thuốc viên cho Ngột Thấm Đài ngậm trước.
"Cần giúp gì không?" Tần Quyên sốt ruột đi tới.
"Không cần, ngươi tránh xa ra."
Giọng điệu của Lục Dự Chương lúc nào cũng thế, Tần Quyên đã quen rồi.
Ngột Thấm Đài nghe thấy giọng Tần Quyên, hơi giật mình một chút.
Hiển nhiên hắn đã quên chuyện xảy ra trên chiến trường.
Vì khi Tần Quyên tới cứu hắn, hắn đã sức cùng lực kiệt, chật vật giữa làn địch, như một cái xác biết đi.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất : không được bỏ chạy! Hắn là thiếu chủ của Đóa Nhan thị, những người hắn dẫn dắt đều là dũng sĩ của Đóa Nhan thị.
Hốt Tất Liệt ca ca từng nói, người Hán có câu, không thành công cũng thành danh.
Hắn trời sinh không thông minh cho lắm, chưa bao giờ được xem trọng. Hắn cũng không có võ nghệ hay tài trí như Ninh Bách, Bác Bác Nộ, không thấu tỏ sự đời như Hồ Hồ, không biết tiến biết lui như Na Biệt Chi, thậm chí còn chẳng có nổi sự minh mẫn quả quyết của tỷ tỷ.....
Trong lứa cùng thế hệ, hắn chẳng là cái gì, ngay tới phong lưu còn thua Bác Bác Nộ, ăn chơi cũng thua kém Na Biệt Chi, càng không nói tới dung mạo mỹ lệ như Hồ Hồ.....
Hắn chỉ là một phế vật vô năng, trừ cái danh hiệu quý tộc sinh ra đã có, hắn chẳng có gì cả.
Một kẻ không uy vọng, không ai tin phục.
Trong thoáng chốc, hắn nhớ đến những dũng sĩ đã hy sinh.
Toàn quân bị diệt! Toàn quân bị diệt!
Hắn khóc thảm thiết. Tiếng khóc giữa đêm mưa lại càng thê lương.
Đến cả đám nam nhân đứng ngoài cũng vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc thiếu niên này đã trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực đến cỡ nào mới khóc tê tâm liệt phế như vậy.....
Một ngàn quân, đều chết hết.....Không còn một ai cả.....
Các dũng sĩ tùy tùng của hắn, các huynh đệ sát cánh với hắn.....Chết cả rồi....
"A a a a ......."
Hắn không vượt qua được ! Cả đời hắn không bao giờ có thể vượt qua được!
Hắn không thể trở về nữa rồi.
"Bình tĩnh đi, Ngột Thấm Đài.....Ngươi dừng lại, nghe ta nói....Nhìn ta này! Ngươi không thể suy sụp tinh thần. Nếu không ngươi sẽ chết, hiểu chưa?"
Giọng nói quả quyết ấy vang bên tai hắn, nhưng không chút thô bạo, mà rất đỗi ôn hòa.
Nhưng dù vậy cũng chẳng thể xoa dịu nỗi thương trong lòng hắn. Trái tim hắn đau như xé.
Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh những huynh đệ lần lượt ngã xuống. Họ đều là các Đóa Nhan vệ đã cùng hắn lớn lên.
Có người hắn kêu ca ca, có người hắn gọi thúc thúc.....
Đều đã chết.
Vì sao? Vì sao viện quân không tới? Vì sao lại bỏ rơi hắn?
Vì sao họ phải lừa hắn!
Tính mạng của họ đáng giá, tính mạng của Đóa Nhan vệ không đáng một xu ư?
Vì cái gì cơ chứ......
Lục Dự Chương nhìn Ngột Thấm Đài, bỗng nhiên nói với Tần Quyên, "Tình trạng của hắn không ổn. Cứ thế này thì dù tỉnh cũng phát điên mất thôi."
Tần Quyên run rẩy, nhìn Lục Dự Chương, "Cứu hắn! Làm thế nào cứu hắn đây!"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Lục Dự Chương chớp mắt, có vẻ như muốn né tránh. Nhưng hắn càng như thế, Tần Quyên càng chắc chắn suy đoán của mình.
"Không dám giấu diếm, từ lúc còn ở Thiết Lĩnh, ta đã nghi ngờ rồi." Tần Quyên mỉm cười, "Sao nào, ngươi tưởng ta không biết Thất Ca vốn là chiến mã sao? Hay là không biết thân phận thật của ngươi là binh lính?"
"Ngươi...." Lục Dự Chương kinh hãi nhưng không dám nói gì, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Tần Quyên xoay người đi ra ngoài, "Thất Ca đã không ăn gì cả đêm rồi."
"........."
Tần Quyên cho Thất Ca ăn cành đâu xong, lúc quay về đã không thấy Lục Dự Chương trong phòng nữa, chỉ có một đứa bé đang ngồi bên giường Ngột Thấm Đài.
Đứa bé thấy Tần Quyên đi vào, bèn quay sang nhìn hắn.
Hình như thằng bé tên Đề Đề thì phải. Ban nãy vội quá, hắn không nghe rõ.
Đứa bé nhìn Tần Quyên chằm chặp, chắc là thấy cái mặt nạ của Tần Quyên thú vị.
Đề Đề chưa gặp ai đeo mặt nạ mà vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp....
"Này, huynh tên gì?" Đứa bé tò mò hỏi.
Tần Quyên nhìn nó một cái, không muốn trả lời, chỉ lẳng lặng uống trà.
Hắn thích trẻ con, nhưng chỉ thích những đứa tầm từ 4 đến 8 tuổi, trên độ tuổi đó thì hắn không thân được nữa.
Bất chợt nhớ ra Hồ Cầu Nhi sắp 10 tuổi, hắn thấy nẫu cả lòng.
Chẳng bao lâu, nó cũng sẽ cao lớn như thằng bé này.
Hoặc là không. Tùng Man lớn chậm, lúc hắn rời La Bặc, mặt Tùng Man vẫn còn tròn vo, không mất đi nét đáng yêu nào của trẻ con hết.
Đề Đề thấy Tần Quyên không để ý đến mình, vốn không dám hỏi thêm, nhưng khi thấy Tần Quyên quay sang nhìn mình chăm chú, nó tự tin hơn hẳn.
Tần Quyên uống xong vài chén trà, nó liền tới rót thêm nước nóng vào trong ấm.
Tần Quyên lấy làm kinh ngạc. Đứa bé này biết quan sát ra phết, không hổ là đi theo thương đội lăn lộn từ nhỏ.
"Ta là Tần Quyên." Hắn lên tiếng.
Đề Đề không hiểu tên này nghĩa là gì, chỉ đành nhớ cách đọc.
Tần Quyên cười hỏi nó, "Ngươi tên Đề Đề hả?"
Đứa bé gật đầu, khi cười lên có lúm đồng tiền ở hai bên bá rất đẹp. Mà tình cờ là Tần Quyên cũng có, chỉ hơi nhếch miệng đã lộ ra.
Cho nên Tần Quyên có cảm giác thân thiết với Đề Đề hơn hẳn ban nãy.
Đề Đề rất cao, cao hơn lũ trẻ cùng trang lứa. Nó giống với Tùng Man hay Viết Viết, lúc bé thì nhỏ xíu, nhưng vừa đến tuổi trưởng thành đã cao vổng lên. Hắn tin sau này Tùng Man cũng cao lớn như vậy.
"Huynh bao nhiêu tuổi? Ta nghe giọng huynh có vẻ còn chưa già như Dự Chương thúc thúc đâu." Trò chuyện đôi câu, Đề Đề càng lúc càng nhiệt tình, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Quyên.
Tần Quyên đáp, "Mười tám."
"Giọng huynh hay quá, nhưng nói tiếng Duy Ngô Nhĩ không chuẩn lắm, chắc là học từ người Mông Cổ đúng không?" Đề Đề lại nói.
"Tiểu tử ngươi thông minh thật. Lúc ta vào đây, ngươi không thấy ta mặc cái gì sao?"
"Thấy mà, a gia ta nói huynh là binh lính." Đề Đề chống cằm cười.
"......."
"Vậy huynh từ đâu tới?"
Đề Đề hỏi hỏi nhiều quá, khiến Tần Quyên có chút đau đầu.
"Hổ Tư Oát Nhĩ."
"Nghe nói nơi đó còn đang đánh nhau?"
"Ừ."
Một lúc sau, Đề Đề mới thốt lên, "Huynh....Huynh là quân Mông Cổ....'
Đứa bé vừa nói vừa lui lại, mồ hôi lạnh đổ xuống trán.
Tần Quyên chỉ muốn vỗ trán mình một cái. Nhìn rõ là thông minh mà sao giờ mới phản ứng?
"Sao ngươi sợ quân Mông Cổ thế?'
"Vì...." Đề Đề mím môi không nói, cũng không dám nhìn nữa, vội quay mặt đi.
"Vậy ngươi là người ở đâu." Tần Quyên hỏi tiếp.
Mãi một lúc lâu sau, Đề Đề vẫn không trả lời.
Tần Quyên thở dài, cũng không ép hỏi nữa. Căn phòng yên tĩnh khiến cho tiếng mưa to ngoài cửa càng trở nên rõ ràng hơn.
Chẳng hiểu vì sao, cuối cùng Đề Đề lại đáp, "Thành Ích Ly."
Tần Quyên kinh ngạc, không ngờ họ lại đến từ thành Ích Ly.
Hắn đã nghĩ tới Đại Lý, tới Tháp Tháp, mà không nghĩ ra Ích Ly.
"Sao lại nói cho ta biết rồi?" Hắn điềm nhiên nói, giọng điệu lẫn dáng vẻ đều rất ôn hòa.
Đề Đề đỏ mặt, cúi đầu đáp, "Tại thấy huynh trông không giống kẻ xấu."
Giọng nó nghe lý nhí, có vẻ bất an, sự nhiệt tình lúc đầu cũng vơi bớt.
Tần Quyên lại nhìn Đề Đề, "Vì sao?"
Đeo một cái mặt nạ quái dị thế này mà không khiến một đứa bé hoảng sợ à?
"Vì quân đội không nói chuyện với trẻ con, cũng không trả lời câu hỏi của trẻ con. Họ chỉ toàn bắt trẻ con đi thôi....."
Lúc Đề Đề nhắc đến chuyện này, Tần Quyên vô thức nhìn tay trái và chân trái của nó.
Đứa bé này tuy xinh đẹp nhưng không toàn vẹn, từ lúc Đề Đề đi tới hắn đã chú ý thấy rồi. Tay trái Đề Đề chỉ có ba ngón, còn chân trái cử động không linh hoạt.
Hắn không biết khi còn bé, Đề Đề từng trải qua chuyện gì, cũng không định hỏi.
Lúc này, đến lượt hắn trầm tư.
Chiến tranh, quân đội, bắt trẻ đi lính, tiếng khóc của nữ nhân, nước mắt chảy thành dòng, còn có hoa tang trắng xóa.....
Những hình ảnh nhòe nhoẹt sau lớp bụi của lịch sử.
Chỉ còn những bài ca dao hát mãi trên thảo nguyên Mạc Bắc.
Vào mùa mưa, năm nào hoa cách tang cũng phủ trắng.
"Đề Đề....." Lúc bình tĩnh lại, hắn gọi tên đứa bé.
"Vâng." Đề Đề vừa lo lắng vừa kinh ngạc nhìn Tần Quyên, cảm thấy giọng của thanh niên trước mặt này có vẻ gì đó vô cùng quyết đoán, chỉ gọi một cái tên thôi cũng chấn động tâm can.
Lần đầu tiên nó cảm thấy tên mình nghe hay như thế.
"Làm thương nhân cũng tốt."
Đề Đề 10 tuổi nghe Tần Quyên nói với mình câu ấy.
Ban đầu nó không hiểu, cứ ngẩn người ra, chẳng hiểu vì sao Tần Quyên lại nói vậy.
Nhưng sau đó, nó gật đầu cười, "Đúng thế."
Lúc ấy nó mới thoáng hiểu ra, Tần Quyên quan tâm đến mình.
Nó thọt chân thọt tay, nhưng may mắn thoát khỏi vận mệnh tòng quân....
Làm thương nhân cũng tốt mà.
Ít nhất, giờ nó theo a gia đi buôn bán, có a gia, còn có muội muội ở bên.
Khi nào a gia già rồi, nó sẽ để a gia nghỉ ngơi dưỡng lão, còn mình tiếp túc đi buôn với các thúc thúc.
Hốc mắt Đề Đề thoáng đỏ, "Cảm ơn huynh."
Tần Quyên không ghét bỏ cũng không khinh thường nó như bao người. Trái tim hắn sáng trong như trẻ nhỏ.
Đề Đề mới 5 tuổi đã theo thương đội, gặp đủ mọi loại người, chứng kiến đủ thứ chuyện, nên trưởng thành sớm hơn rất nhiều.
Tần Quyên định hỏi thăm Đề Đề về Lục Dự Chương, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
*
Hai ngày sau, cơn mưa lớn đã có dấu hiệu ngừng.
Hắn ẩn nấp trong rừng rậm nên không biết ngoài kia mọi chuyện ra sao? Lũ người Tháp Tháp bây giờ thế nào rồi?
Tần Quyên đoán thương đội nhất định có cho người ra ngoài hỏi thăm, nhưng xem ra người đó vẫn chưa quay về.
Đương nhiên ấy cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
*
Đêm ấy, sau hai ngày mê man, Ngột Thấm Đài cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh.
Lúc vừa mở mắt, Ngột Thấm Đài ho liên tục, môi khô khốc trắng bệch, đến cả sức để che miệng cũng không có.
Nghe tiếng ho, người bên ngoài lập tức nhận ra.
Có người hô lên một tiếng, "Cái tên Tần gì kia, bằng hữu ngươi tỉnh rồi này."
Tần Quyên đang cho ngựa ăn, vội ném cành đậu xuống. Thất Ca thấy miếng ăn đến miệng còn rơi, chỉ biết trừng mắt đầy bất mãn.
Lục Dự Chương và Đề Đề cũng đến.
*
Ngột Thấm Đài tỉnh lại, nhận ra đây không phải chỗ quen. Xung quanh hắn không có bất cứ một món đồ nào quen thuộc.
Nhưng vì cơn ho quá dữ, hắn không có sức đâu mà nghĩ nhiều.
"Khụ khụ khụ....."
Ngột Thấm Đài nghĩ mình sắp ho tới chết rồi.....
Lúc Lục Dự Chương vào, miệng Ngột Thấm Đài đã ho ra một miệng đầy máu....Do không có sức che miệng, máu cứ thế vấy lên áo và gối.
Lục Dự Chương lo lắng lục hòm thuốc, lấy ra thứ nước thuốc nào đó, định đút cho Ngột Thấm Đài uống.
Hắn nâng Ngột Thấm Đài lên, nhưng Ngột Thấm Đài ho liên tục như vậy, làm sao mà uống thuốc đây.
Lục Dự Chương đành phải dùng thuốc viên cho Ngột Thấm Đài ngậm trước.
"Cần giúp gì không?" Tần Quyên sốt ruột đi tới.
"Không cần, ngươi tránh xa ra."
Giọng điệu của Lục Dự Chương lúc nào cũng thế, Tần Quyên đã quen rồi.
Ngột Thấm Đài nghe thấy giọng Tần Quyên, hơi giật mình một chút.
Hiển nhiên hắn đã quên chuyện xảy ra trên chiến trường.
Vì khi Tần Quyên tới cứu hắn, hắn đã sức cùng lực kiệt, chật vật giữa làn địch, như một cái xác biết đi.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất : không được bỏ chạy! Hắn là thiếu chủ của Đóa Nhan thị, những người hắn dẫn dắt đều là dũng sĩ của Đóa Nhan thị.
Hốt Tất Liệt ca ca từng nói, người Hán có câu, không thành công cũng thành danh.
Hắn trời sinh không thông minh cho lắm, chưa bao giờ được xem trọng. Hắn cũng không có võ nghệ hay tài trí như Ninh Bách, Bác Bác Nộ, không thấu tỏ sự đời như Hồ Hồ, không biết tiến biết lui như Na Biệt Chi, thậm chí còn chẳng có nổi sự minh mẫn quả quyết của tỷ tỷ.....
Trong lứa cùng thế hệ, hắn chẳng là cái gì, ngay tới phong lưu còn thua Bác Bác Nộ, ăn chơi cũng thua kém Na Biệt Chi, càng không nói tới dung mạo mỹ lệ như Hồ Hồ.....
Hắn chỉ là một phế vật vô năng, trừ cái danh hiệu quý tộc sinh ra đã có, hắn chẳng có gì cả.
Một kẻ không uy vọng, không ai tin phục.
Trong thoáng chốc, hắn nhớ đến những dũng sĩ đã hy sinh.
Toàn quân bị diệt! Toàn quân bị diệt!
Hắn khóc thảm thiết. Tiếng khóc giữa đêm mưa lại càng thê lương.
Đến cả đám nam nhân đứng ngoài cũng vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc thiếu niên này đã trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực đến cỡ nào mới khóc tê tâm liệt phế như vậy.....
Một ngàn quân, đều chết hết.....Không còn một ai cả.....
Các dũng sĩ tùy tùng của hắn, các huynh đệ sát cánh với hắn.....Chết cả rồi....
"A a a a ......."
Hắn không vượt qua được ! Cả đời hắn không bao giờ có thể vượt qua được!
Hắn không thể trở về nữa rồi.
"Bình tĩnh đi, Ngột Thấm Đài.....Ngươi dừng lại, nghe ta nói....Nhìn ta này! Ngươi không thể suy sụp tinh thần. Nếu không ngươi sẽ chết, hiểu chưa?"
Giọng nói quả quyết ấy vang bên tai hắn, nhưng không chút thô bạo, mà rất đỗi ôn hòa.
Nhưng dù vậy cũng chẳng thể xoa dịu nỗi thương trong lòng hắn. Trái tim hắn đau như xé.
Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh những huynh đệ lần lượt ngã xuống. Họ đều là các Đóa Nhan vệ đã cùng hắn lớn lên.
Có người hắn kêu ca ca, có người hắn gọi thúc thúc.....
Đều đã chết.
Vì sao? Vì sao viện quân không tới? Vì sao lại bỏ rơi hắn?
Vì sao họ phải lừa hắn!
Tính mạng của họ đáng giá, tính mạng của Đóa Nhan vệ không đáng một xu ư?
Vì cái gì cơ chứ......
Lục Dự Chương nhìn Ngột Thấm Đài, bỗng nhiên nói với Tần Quyên, "Tình trạng của hắn không ổn. Cứ thế này thì dù tỉnh cũng phát điên mất thôi."
Tần Quyên run rẩy, nhìn Lục Dự Chương, "Cứu hắn! Làm thế nào cứu hắn đây!"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
10.0/10 từ 21 lượt.