Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
262@-
Lý do Tần Quyên muốn cứu Ngột Thấm Đài rất rõ ràng. Thứ nhất là vì Viết Viết, thứ hai là đễ giữ nguyên tình trạng long tranh hổ đấu trong nội bộ Mông Cổ.
Nếu ngay cả thiếu chủ Đóa Nhan thị cũng chết thì thế lực của Bác Bác Nộ sẽ càng mạnh hơn.
Hắn không muốn Bác Bác Nộ đạt được dã tâm của mình.
Hắn sợ rằng sau khi thế lực của Bác Bác Nộ trở nên hùng mạnh, trở thành một gia chủ có thực quyền ở phía nam Đại Trạch, vậy thì Hồ Hồ sẽ.....
Dù sao thời niên thiếu, hắn cũng rất thích Hồ Hồ.
Mà kẻ nào thích Hồ Hồ thì đều là kẻ địch của Tần Quyên.
*
Không biết bao lâu sau, giữa thảo nguyên vắng lặng, một thiếu niên cõng theo một thiếu niên khác, thúc ngựa chạy như bay.
Dù lúc này mưa rền gió dữ nhưng vẫn yên ổn hơn chiến trường ban nãy nhiều....
Ít nhất, nó giúp Tần Quyên khẳng định mình vẫn còn ở nhân gian....
Đây là lần đầu hắn chứng kiến cảnh toàn quân bị diệt. Lúc nhỏ, hắn từng theo các vị đại nhân đi chôn cất hài cốt tướng sĩ sau trận đánh.
Những chiến dịch hắn từng trải qua không tới một trăm cũng đến vài chục, có lớn có nhỏ.
Nhưng toàn quân bị diệt thì chỉ có lần này.
Hắn chạy bất chấp phương hướng, thậm chí còn chẳng biết người mình đang cõng có còn sống hay không.....
"Ngột Thấm Đài, ngươi gắng lên. Ta không muốn cứu một người chết!"
"Gắng lên! Ta biết ngươi còn nghe thấy ta mà!"
"........"
Hắn chạy miệt mài, chạy theo bản năng, tin rằng phía trước nhất định có thôn làng, có thầy thuốc.
Tất cả chỉ dựa vào trực giác.
Hắn biết rõ, trong phạm vi vài chục dặm quanh chiến trường, nếu dân chúng hay tin có chiến sự thì sẽ bỏ trốn từ sớm.
Hắn phải làm sao đây?
Trong mưa bão mịt mùng, không ai trả lời hắn.
Dù trời sắp sáng nhưng vẫn xám xịt như cũ, chẳng thấy được lối đi.
Hắn liên tục đưa tay lau nước mưa trên mặt, mắt tập trung tìm kiếm xem nơi nào có nhà ở hay lều trại gì không.
Thời tiết đang như thế này, lại còn cách chiến trường không xa, không một bóng người đi lại.
Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Đã lâu hắn không càm thấy như thế.
Nếu lúc này, hắn bỏ hướng nam, đi về hướng tây rồi hướng bắc, thì muốn đến thành Hổ Tư Oát Nhĩ cũng mất bốn canh giờ.
Khi ấy chỉ e đến hắn còn gục, chứ đừng nói Ngột Thấm Đài.
"Thất Ca.....Ngươi nói xem, đằng trước liệu có người không."
Trong lúc hoang mang, Tần Quyên khẽ nỉ non với chú ngựa.
Thất Ca làm ngơ hắn, chân nó trầy da đổ máu hết cả rồi, nhưng cái tên chủ nhân vô lương tâm này có thèm lo đâu. Đau quá.
Hơn nữa, hôm nay chủ nhân còn liên tục quất nó. Trước giờ chủ nhân không bao giờ dùng roi ngựa.
Thất Ca cáu kỉnh nhưng không dám không nghe lời, chạy liên tục hơn mười dặm nhưng không có dấu hiệu mệt mỏi.
Nó sợ lại bị Tân Quyên quất mấy roi.
Phía trước có rừng rậm. Ban đầu chỉ là vài cụm cây rải rác, nhưng rồi càng lúc càng nhiều thêm.
Đi thêm một lát, họ thấy một căn nhà.
Tần Quyên vui sướng reo lên, "Thất Ca, ngươi lập công rồi, Thất Ca!"
Hắn kích động ôm cổ Thất Ca, xoa bờm nó trấn an như thường lệ.
Cõi lòng đầy tổn thương của Thất Ca bấy giờ mới được an ủi, bèn rướn cổ lên hí vài tiếng.
Nghe tiếng ngựa hí, vài người trong phòng vội vàng đi ra.
*
Những người đó nhìn về phía khu rừng, thấy nhóm Tần Quyên cách chỗ họ ở không đầy 50 bước.
"Ai đó?" Người đó hỏi.
"Là quân lính." Một giọng khác đáp.
Người trong phòng im lặng. Vài người quay nhìn nhau.
"Một tên...." Người đứng gần cửa sổ nhất nói, "Không, một tên cõng một tên khác."
"Xử lý được." Một người thấp giọng đề nghị, "Chúng ta đông hơn mà."
"Không ổn. Nhìn trang phục người này, chắc chắn là chức quan không nhỏ. Lục Dư Chương, ngươi mau ra giải quyết đi."
Người tên Lục Dư Chương vẫn luôn im lặng nãy giờ liền đứng dậy, đi ra ngoài. Mặt hắn dài và nhọn, thân hình cao và gầy, đứng lên chẳng khác nào cây trúc.
Lúc Lục Dư Chương ra khỏi cửa thì vừa lúc Tần Quyên cõng Ngột Thấm Đài đi về phía căn nhà thắp đèn. Thấy có người, hắn vội kêu, "Ở đây có lang trung không?"
"Không có, mời đi nơi khác." Lục Dự Chương không nhìn hắn, đáp.
Tần Quyên thấy giọng người này rất quen, nhưng cũng chỉ là quen thôi. Mưa to quá, ánh sáng từ căn nhà lại mờ nhạt, giữa tình cảnh khẩn cấp thế này, hắn làm gì có dư thời gian mà quan sát người ta.
"Cho ta ở nhờ nhà ngươi, bạc tùy ngươi ra giá." Tần Quyên lớn tiếng nói.
"Không được."
Tần Quyên lười cãi qua cãi lại, lập tức rút đao, hơn nữa, còn ngay lúc đối phương không hề phòng bị đã kề lưỡi đao lên cổ hắn, "Ta không muốn phải dùng cách này."
Lục Dư Chương không thể tin nổi, nhìn Tần Quyên. Dù sao hắn cũng không phải kẻ lang bạt giang hồ, không có kinh nghiệm.
Mấy người trong phòng hít sâu một hơi. Có người nói, "Tên đó rất lợi hại....."
"Cùng xông lên liệu có thắng được không?"
"Chuyện này.....Chưa chắc. Ta cảm thấy....."
"Cứ giết đi. Dù có giết hắn thì ở đây cũng chẳng ai biết đâu."
"Tạm thời hắn không rời khỏi đây được đâu." Một giọng nói vang lên. Đám người kia sửng sốt mất một lúc.
"Không phải chứ. Ngươi định giúp hắn sao?" Có người hỏi.
Trong lúc người đó nói, người trung niên kia đã đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Quyên thấy có thêm người tới, liền gồng cứng thân thể, quan sát với ánh mắt đầu phòng bị.
Người trung niên đó có gương mặt chữ điền, dáng vẻ thong dong hòa ái.
Nhưng trong ánh sáng leo lét thế này, vẫn không thể thấy rõ đường nét ngũ quan.
"Vị huynh đệ, bỏ đao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện. Trong số chúng ta cũng có người biết chút y thuật. Cứu người quan trọng."
Người trung niên đó nói dứt lời, liền quay vào trong.
Đến cửa một căn phòng khác, ông ta gõ cửa. Hai đứa bé chừng mười mấy tuổi đi ra, vừa nhìn đã biết là một cặp song sinh nam nữ.
"Mau đi đun nước ấm, mang chút đồ ăn tới đây."
Hai đứa nhanh chân chạy đi ngay.
"Vào đi. Đây là chỗ ở đơn sơ của chúng ta." Giọng nói ôn hòa của người trung niên kia khiến Tần Quyên phần nào thu lại sát khí. Tuy vậy, nhân hoàng trong thân thể vẫn khiến máu trong người hắn có chút sục sôi.
Tần Quyên không dám chậm trễ, cõng Ngột Thấm Đài vào nhà.
Căn nhà ấm áp xua tan khí lạnh quanh thân hắn.
Người trung niên gọi nam nhân còn đang đứng ở ngoài, "Mau vào xem vết thương cho người ta."
Bấy giờ, nam nhân vừa bị Tần Quyên kề đao vào cổ kia mới lại kiểm tra vết thương trên người Ngột Thấm Đài.
Tần Quyên trợn mắt há mồm,
Vậy mà ban nãy, tên này còn nói không có lang trung, đuổi hắn cút đi.
Nam nhân lặng lẽ cởi trụ giáp trên người Ngột Thấm Đài, quăng xuống đất.
Hắn cặm cụi hồi lâu, phải mất đến một khắc mới cởi xong quần áo nát tươm của Ngột Thấm Đài.
Trên người hắn có ba bốn vết thương do bị chém, nhưng nhiệm trọng nhất chính là một nhát dao đâm ngay ngực, đâm được một nửa thì rút ra.
Đao mà có thể đâm xuyên qua giáp, găm sâu vào thân thể như vậy, hẳn không phải thứ tầm thường.
Lúc này, hai đứa nhỏ bưng đồ ăn và nước ấm tới.
"Dự Chương thúc thúc, nước đây." Bé gái nói.
Hai đứa bé có gương mặt điển hình của người Duy Ngô Nhĩ, mũi cao mắt sâu, còn sắc nét hơn nam nhân trung niên ban nãy.
Mẫu thân của chúng hẳn là người Duy Ngô Nhĩ.
"Ừ." Nam nhân gật đầu, quay sang chậu nước. Hắn vừa rửa sạch tay, vừa nói với Tần Quyên, "Vết thương rất nặng, không chắc có cứu được hay không. Những lỡ hắn chết thì đừng có tìm đến ta bắt vạ."
Tần Quyên không muốn nghe câu này. Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân, như thể cảnh báo, nhất định phải cứu sống.
Bấy giờ, Tần Quyên mới ngẩn ra, bởi hắn nhận ra nam nhân đó.
Vậy mà là người này sao?
Lục Dư Chương thông minh như vậy, làm sao không nhận thấy ánh mắt của thiếu niên dưới tấm mặt nạ thoáng thay đổi. Rõ ràng hắn biết mình.
Nhưng Lục Dự Chương cũng lấy làm thắc mắc, hắn có quen biết vị tướng quân Mông Cổ nào đâu?
"Ngươi biết ta à?"
Hắn vừa hỏi dứt câu, bên ngoài chợt vang lên tiếng ngựa hí.
Nam nhân vểnh tai nghe, lập tức ra xem tình hình.
Tần Quyên vốn có thể giữ hắn lại, nhưng nghĩ rồi vẫn quyết định thôi.
Lúc Lục Dự Chương trông thấy Thất Ca, hắn cũng hiểu ra ngay.
Thiếu niên kia đã đeo mặt nạ, nhưng Thất Ca không thay đổi gì.
"Là ngươi. Hóa ra là ngươi." Lục Dự Chương đứng ở cửa nhìn Tần Quyên, trầm giọng nói.
Hai người họ nói mấy câu khó hiểu như thế, mấy người trong phòng lấy làm hoang mang.
Rồi có cứu người nữa hay không?
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Dự Chương nói với người trung niên, "Đại ca, phiền huynh mang hòm thuốc tới. Ni Ni, mang hai miếng nhân sâm đến đây. Đề Đề, ngươi đi đun thêm nước."
Hai đứa bé Ni NI Đề Đề nhanh nhẹn làm theo lệnh. Người trung niên kia quan sát bọn họ một lúc rồi mới sang phòng lấy hòm thuốc.
"Lúc ở Thiết Lĩnh, ta đã biết ngươi không phải một thương nhân tầm thường." Họ đi rồi, Lục Dự Chương mới nói với Tần Quyên.
Tần Quyên gật đầu, "Như nhau cả. Ngươi cũng không phải thương nhân."
Lục Dự Chương sửng sốt, "Ta không phải thương nhân thì là ai?"
Tần Quyên cười lạnh, "Tất cả mọi người ở đây đều là thương nhân, trừ ngươi ra." Hắn chỉ không muốn vạch trần thôi, dù sao hắn cũng đang trông cậy vào người này.
Lục Dự Chương tái mặt, mím môi, dường như nghĩ xem nên phản bác lời của Tần Quyên thế nào nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Tần Quyên đã đói bụng, cầm luôn chiếc bánh nướng trên bàn lên ăn.
"Ngươi không sợ bị đầu độc à?"
"Họ là thương nhân, sẽ không đầu độc ta. Chỉ có ngươi có thể muốn giết ta thôi." Tần Quyên mỉm cười.
"Vậy mà ngươi còn nhờ ta cứu người?"
Tần Quyên dừng một chút, rồi thở dài, "Ngươi sẽ cứu thôi."
Lục Dư Chương hơi bực bội, "Vì sao?"
Tần Quyên cười tươi rói, "Vì ngươi không đánh lại được ta, sợ ta giết ngươi."
"....." Lục Dự Chương tức đến mức lúc xử lý vết thương cho Ngột Thấm Đài, tay vẫn run lên.
Tần Quyên ăn xong bánh và mấy miếng thịt, cảm thấy no rồi mới ngừng lại. Hắn vốn không ham ăn, ăn đủ là được, không mấy khi có cảm giác thèm thuồng.
Lúc này, nam nhân trung niên cũng mang hòm thuốc tới.
Trời mưa to, rất nhiều cây cối đổ nghiêng đổ ngả ngoài sân. Đám nam nhân đang bận rộn ở đó.
"Tham phiến đây." Nam nhân trung niên đưa tham phiến cho Lục Dự Chương.
*Tham phiến : một loại sâm.
Lục Dự Chương lấy một miếng, bỏ vào miệng Ngột Thấm Đài.
"Ở cái chốn nghèo nàn này, đây đã là thuốc tốt nhất rồi. Sống được hay không còn tùy số mệnh hắn." Lục Dự Chương lạnh lùng nói.
Nào ngờ Tần Quyên chỉ đáp bâng quơ, "Hắn không chết đâu. Người mà lão tử một lòng muốn cứu thì không thể chết."
"...." Lục Dự Chương tức đến tự hỏi, rốt cuộc thằng nhóc này lấy đâu ra tự tin như thế? Còn là thanh niên choai choai đã coi mình là thiên vương lão tử.
Đúng lúc này, Ngột Thấm Đài đột nhiên ho vài tiếng, tuy chưa tỉnh nhưng có dấu hiệu của sự sống.
Thương đội lão đại, nam nhân trung niên ban nãy cười, "Vậy thì chưa chết được đâu, để xem hắn có qua khỏi không. Miễn không phát sốt là được."
Đám nam nhân bận rộn bên ngoài nói, "Sao con ngựa này quen thế?"
Nhưng không nghĩ gì nhiều, lại tiếp tục làm việc.
Khi mọi người đều đã đi ra, chỉ còn lại Tần Quyên và Lục Dự Chương.
Tần Quyên bỗng nhiên hỏi, "Ngươi biết Thất Ca đúng không?"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Lý do Tần Quyên muốn cứu Ngột Thấm Đài rất rõ ràng. Thứ nhất là vì Viết Viết, thứ hai là đễ giữ nguyên tình trạng long tranh hổ đấu trong nội bộ Mông Cổ.
Nếu ngay cả thiếu chủ Đóa Nhan thị cũng chết thì thế lực của Bác Bác Nộ sẽ càng mạnh hơn.
Hắn không muốn Bác Bác Nộ đạt được dã tâm của mình.
Hắn sợ rằng sau khi thế lực của Bác Bác Nộ trở nên hùng mạnh, trở thành một gia chủ có thực quyền ở phía nam Đại Trạch, vậy thì Hồ Hồ sẽ.....
Dù sao thời niên thiếu, hắn cũng rất thích Hồ Hồ.
Mà kẻ nào thích Hồ Hồ thì đều là kẻ địch của Tần Quyên.
*
Không biết bao lâu sau, giữa thảo nguyên vắng lặng, một thiếu niên cõng theo một thiếu niên khác, thúc ngựa chạy như bay.
Dù lúc này mưa rền gió dữ nhưng vẫn yên ổn hơn chiến trường ban nãy nhiều....
Ít nhất, nó giúp Tần Quyên khẳng định mình vẫn còn ở nhân gian....
Đây là lần đầu hắn chứng kiến cảnh toàn quân bị diệt. Lúc nhỏ, hắn từng theo các vị đại nhân đi chôn cất hài cốt tướng sĩ sau trận đánh.
Những chiến dịch hắn từng trải qua không tới một trăm cũng đến vài chục, có lớn có nhỏ.
Nhưng toàn quân bị diệt thì chỉ có lần này.
Hắn chạy bất chấp phương hướng, thậm chí còn chẳng biết người mình đang cõng có còn sống hay không.....
"Ngột Thấm Đài, ngươi gắng lên. Ta không muốn cứu một người chết!"
"Gắng lên! Ta biết ngươi còn nghe thấy ta mà!"
"........"
Hắn chạy miệt mài, chạy theo bản năng, tin rằng phía trước nhất định có thôn làng, có thầy thuốc.
Tất cả chỉ dựa vào trực giác.
Hắn biết rõ, trong phạm vi vài chục dặm quanh chiến trường, nếu dân chúng hay tin có chiến sự thì sẽ bỏ trốn từ sớm.
Hắn phải làm sao đây?
Trong mưa bão mịt mùng, không ai trả lời hắn.
Dù trời sắp sáng nhưng vẫn xám xịt như cũ, chẳng thấy được lối đi.
Hắn liên tục đưa tay lau nước mưa trên mặt, mắt tập trung tìm kiếm xem nơi nào có nhà ở hay lều trại gì không.
Thời tiết đang như thế này, lại còn cách chiến trường không xa, không một bóng người đi lại.
Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Đã lâu hắn không càm thấy như thế.
Nếu lúc này, hắn bỏ hướng nam, đi về hướng tây rồi hướng bắc, thì muốn đến thành Hổ Tư Oát Nhĩ cũng mất bốn canh giờ.
Khi ấy chỉ e đến hắn còn gục, chứ đừng nói Ngột Thấm Đài.
"Thất Ca.....Ngươi nói xem, đằng trước liệu có người không."
Trong lúc hoang mang, Tần Quyên khẽ nỉ non với chú ngựa.
Thất Ca làm ngơ hắn, chân nó trầy da đổ máu hết cả rồi, nhưng cái tên chủ nhân vô lương tâm này có thèm lo đâu. Đau quá.
Hơn nữa, hôm nay chủ nhân còn liên tục quất nó. Trước giờ chủ nhân không bao giờ dùng roi ngựa.
Thất Ca cáu kỉnh nhưng không dám không nghe lời, chạy liên tục hơn mười dặm nhưng không có dấu hiệu mệt mỏi.
Nó sợ lại bị Tân Quyên quất mấy roi.
Phía trước có rừng rậm. Ban đầu chỉ là vài cụm cây rải rác, nhưng rồi càng lúc càng nhiều thêm.
Đi thêm một lát, họ thấy một căn nhà.
Tần Quyên vui sướng reo lên, "Thất Ca, ngươi lập công rồi, Thất Ca!"
Hắn kích động ôm cổ Thất Ca, xoa bờm nó trấn an như thường lệ.
Cõi lòng đầy tổn thương của Thất Ca bấy giờ mới được an ủi, bèn rướn cổ lên hí vài tiếng.
Nghe tiếng ngựa hí, vài người trong phòng vội vàng đi ra.
*
Những người đó nhìn về phía khu rừng, thấy nhóm Tần Quyên cách chỗ họ ở không đầy 50 bước.
"Ai đó?" Người đó hỏi.
"Là quân lính." Một giọng khác đáp.
Người trong phòng im lặng. Vài người quay nhìn nhau.
"Một tên...." Người đứng gần cửa sổ nhất nói, "Không, một tên cõng một tên khác."
"Xử lý được." Một người thấp giọng đề nghị, "Chúng ta đông hơn mà."
"Không ổn. Nhìn trang phục người này, chắc chắn là chức quan không nhỏ. Lục Dư Chương, ngươi mau ra giải quyết đi."
Người tên Lục Dư Chương vẫn luôn im lặng nãy giờ liền đứng dậy, đi ra ngoài. Mặt hắn dài và nhọn, thân hình cao và gầy, đứng lên chẳng khác nào cây trúc.
Lúc Lục Dư Chương ra khỏi cửa thì vừa lúc Tần Quyên cõng Ngột Thấm Đài đi về phía căn nhà thắp đèn. Thấy có người, hắn vội kêu, "Ở đây có lang trung không?"
"Không có, mời đi nơi khác." Lục Dự Chương không nhìn hắn, đáp.
Tần Quyên thấy giọng người này rất quen, nhưng cũng chỉ là quen thôi. Mưa to quá, ánh sáng từ căn nhà lại mờ nhạt, giữa tình cảnh khẩn cấp thế này, hắn làm gì có dư thời gian mà quan sát người ta.
"Cho ta ở nhờ nhà ngươi, bạc tùy ngươi ra giá." Tần Quyên lớn tiếng nói.
"Không được."
Tần Quyên lười cãi qua cãi lại, lập tức rút đao, hơn nữa, còn ngay lúc đối phương không hề phòng bị đã kề lưỡi đao lên cổ hắn, "Ta không muốn phải dùng cách này."
Lục Dư Chương không thể tin nổi, nhìn Tần Quyên. Dù sao hắn cũng không phải kẻ lang bạt giang hồ, không có kinh nghiệm.
Mấy người trong phòng hít sâu một hơi. Có người nói, "Tên đó rất lợi hại....."
"Cùng xông lên liệu có thắng được không?"
"Chuyện này.....Chưa chắc. Ta cảm thấy....."
"Cứ giết đi. Dù có giết hắn thì ở đây cũng chẳng ai biết đâu."
"Tạm thời hắn không rời khỏi đây được đâu." Một giọng nói vang lên. Đám người kia sửng sốt mất một lúc.
"Không phải chứ. Ngươi định giúp hắn sao?" Có người hỏi.
Trong lúc người đó nói, người trung niên kia đã đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Quyên thấy có thêm người tới, liền gồng cứng thân thể, quan sát với ánh mắt đầu phòng bị.
Người trung niên đó có gương mặt chữ điền, dáng vẻ thong dong hòa ái.
Nhưng trong ánh sáng leo lét thế này, vẫn không thể thấy rõ đường nét ngũ quan.
"Vị huynh đệ, bỏ đao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện. Trong số chúng ta cũng có người biết chút y thuật. Cứu người quan trọng."
Người trung niên đó nói dứt lời, liền quay vào trong.
Đến cửa một căn phòng khác, ông ta gõ cửa. Hai đứa bé chừng mười mấy tuổi đi ra, vừa nhìn đã biết là một cặp song sinh nam nữ.
"Mau đi đun nước ấm, mang chút đồ ăn tới đây."
Hai đứa nhanh chân chạy đi ngay.
"Vào đi. Đây là chỗ ở đơn sơ của chúng ta." Giọng nói ôn hòa của người trung niên kia khiến Tần Quyên phần nào thu lại sát khí. Tuy vậy, nhân hoàng trong thân thể vẫn khiến máu trong người hắn có chút sục sôi.
Tần Quyên không dám chậm trễ, cõng Ngột Thấm Đài vào nhà.
Căn nhà ấm áp xua tan khí lạnh quanh thân hắn.
Người trung niên gọi nam nhân còn đang đứng ở ngoài, "Mau vào xem vết thương cho người ta."
Bấy giờ, nam nhân vừa bị Tần Quyên kề đao vào cổ kia mới lại kiểm tra vết thương trên người Ngột Thấm Đài.
Tần Quyên trợn mắt há mồm,
Vậy mà ban nãy, tên này còn nói không có lang trung, đuổi hắn cút đi.
Nam nhân lặng lẽ cởi trụ giáp trên người Ngột Thấm Đài, quăng xuống đất.
Hắn cặm cụi hồi lâu, phải mất đến một khắc mới cởi xong quần áo nát tươm của Ngột Thấm Đài.
Trên người hắn có ba bốn vết thương do bị chém, nhưng nhiệm trọng nhất chính là một nhát dao đâm ngay ngực, đâm được một nửa thì rút ra.
Đao mà có thể đâm xuyên qua giáp, găm sâu vào thân thể như vậy, hẳn không phải thứ tầm thường.
Lúc này, hai đứa nhỏ bưng đồ ăn và nước ấm tới.
"Dự Chương thúc thúc, nước đây." Bé gái nói.
Hai đứa bé có gương mặt điển hình của người Duy Ngô Nhĩ, mũi cao mắt sâu, còn sắc nét hơn nam nhân trung niên ban nãy.
Mẫu thân của chúng hẳn là người Duy Ngô Nhĩ.
"Ừ." Nam nhân gật đầu, quay sang chậu nước. Hắn vừa rửa sạch tay, vừa nói với Tần Quyên, "Vết thương rất nặng, không chắc có cứu được hay không. Những lỡ hắn chết thì đừng có tìm đến ta bắt vạ."
Tần Quyên không muốn nghe câu này. Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân, như thể cảnh báo, nhất định phải cứu sống.
Bấy giờ, Tần Quyên mới ngẩn ra, bởi hắn nhận ra nam nhân đó.
Vậy mà là người này sao?
Lục Dư Chương thông minh như vậy, làm sao không nhận thấy ánh mắt của thiếu niên dưới tấm mặt nạ thoáng thay đổi. Rõ ràng hắn biết mình.
Nhưng Lục Dự Chương cũng lấy làm thắc mắc, hắn có quen biết vị tướng quân Mông Cổ nào đâu?
"Ngươi biết ta à?"
Hắn vừa hỏi dứt câu, bên ngoài chợt vang lên tiếng ngựa hí.
Nam nhân vểnh tai nghe, lập tức ra xem tình hình.
Tần Quyên vốn có thể giữ hắn lại, nhưng nghĩ rồi vẫn quyết định thôi.
Lúc Lục Dự Chương trông thấy Thất Ca, hắn cũng hiểu ra ngay.
Thiếu niên kia đã đeo mặt nạ, nhưng Thất Ca không thay đổi gì.
"Là ngươi. Hóa ra là ngươi." Lục Dự Chương đứng ở cửa nhìn Tần Quyên, trầm giọng nói.
Hai người họ nói mấy câu khó hiểu như thế, mấy người trong phòng lấy làm hoang mang.
Rồi có cứu người nữa hay không?
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Dự Chương nói với người trung niên, "Đại ca, phiền huynh mang hòm thuốc tới. Ni Ni, mang hai miếng nhân sâm đến đây. Đề Đề, ngươi đi đun thêm nước."
Hai đứa bé Ni NI Đề Đề nhanh nhẹn làm theo lệnh. Người trung niên kia quan sát bọn họ một lúc rồi mới sang phòng lấy hòm thuốc.
"Lúc ở Thiết Lĩnh, ta đã biết ngươi không phải một thương nhân tầm thường." Họ đi rồi, Lục Dự Chương mới nói với Tần Quyên.
Tần Quyên gật đầu, "Như nhau cả. Ngươi cũng không phải thương nhân."
Lục Dự Chương sửng sốt, "Ta không phải thương nhân thì là ai?"
Tần Quyên cười lạnh, "Tất cả mọi người ở đây đều là thương nhân, trừ ngươi ra." Hắn chỉ không muốn vạch trần thôi, dù sao hắn cũng đang trông cậy vào người này.
Lục Dự Chương tái mặt, mím môi, dường như nghĩ xem nên phản bác lời của Tần Quyên thế nào nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Tần Quyên đã đói bụng, cầm luôn chiếc bánh nướng trên bàn lên ăn.
"Ngươi không sợ bị đầu độc à?"
"Họ là thương nhân, sẽ không đầu độc ta. Chỉ có ngươi có thể muốn giết ta thôi." Tần Quyên mỉm cười.
"Vậy mà ngươi còn nhờ ta cứu người?"
Tần Quyên dừng một chút, rồi thở dài, "Ngươi sẽ cứu thôi."
Lục Dư Chương hơi bực bội, "Vì sao?"
Tần Quyên cười tươi rói, "Vì ngươi không đánh lại được ta, sợ ta giết ngươi."
"....." Lục Dự Chương tức đến mức lúc xử lý vết thương cho Ngột Thấm Đài, tay vẫn run lên.
Tần Quyên ăn xong bánh và mấy miếng thịt, cảm thấy no rồi mới ngừng lại. Hắn vốn không ham ăn, ăn đủ là được, không mấy khi có cảm giác thèm thuồng.
Lúc này, nam nhân trung niên cũng mang hòm thuốc tới.
Trời mưa to, rất nhiều cây cối đổ nghiêng đổ ngả ngoài sân. Đám nam nhân đang bận rộn ở đó.
"Tham phiến đây." Nam nhân trung niên đưa tham phiến cho Lục Dự Chương.
*Tham phiến : một loại sâm.
Lục Dự Chương lấy một miếng, bỏ vào miệng Ngột Thấm Đài.
"Ở cái chốn nghèo nàn này, đây đã là thuốc tốt nhất rồi. Sống được hay không còn tùy số mệnh hắn." Lục Dự Chương lạnh lùng nói.
Nào ngờ Tần Quyên chỉ đáp bâng quơ, "Hắn không chết đâu. Người mà lão tử một lòng muốn cứu thì không thể chết."
"...." Lục Dự Chương tức đến tự hỏi, rốt cuộc thằng nhóc này lấy đâu ra tự tin như thế? Còn là thanh niên choai choai đã coi mình là thiên vương lão tử.
Đúng lúc này, Ngột Thấm Đài đột nhiên ho vài tiếng, tuy chưa tỉnh nhưng có dấu hiệu của sự sống.
Thương đội lão đại, nam nhân trung niên ban nãy cười, "Vậy thì chưa chết được đâu, để xem hắn có qua khỏi không. Miễn không phát sốt là được."
Đám nam nhân bận rộn bên ngoài nói, "Sao con ngựa này quen thế?"
Nhưng không nghĩ gì nhiều, lại tiếp tục làm việc.
Khi mọi người đều đã đi ra, chỉ còn lại Tần Quyên và Lục Dự Chương.
Tần Quyên bỗng nhiên hỏi, "Ngươi biết Thất Ca đúng không?"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
10.0/10 từ 21 lượt.