Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 14: Thiếu niên rung động 4

178@-

Tần Quyên không ngờ, một người thân phận tôn quý như Hồ Hồ lại ngu ngốc đến nỗi sẵn sàng vi phạm quân quy, bỏ trốn khỏi Cát Cáp Bố doanh,


 


Mà cảnh tượng đó, chẳng biết xui xẻo thế nào lại bị Tần Quyên bắt gặp.


 


Nếu như nó không nhìn thấy, nếu như nó không nửa đêm thức dậy đi tiểu....Nếu như thiếu niên kia không cố tình chọn chỗ hổng ở nô lệ doanh để bỏ trốn......


 


Có khi đấy lại là số mệnh, Tần Quyên tin như thế.


 


Lúc nó ra ngoài đi tiểu vô tình phát hiện bởi người ở phía xa kia có mái tóc đen dài phiêu dật và một gương mặt hoàn mỹ không tì vết.


 


Trên thảo nguyên, dưới ánh trăng tròn, nó nhìn thấy phía đuôi lông mày đối phương có một nốt lệ chí rất rất nhỏ. Vì sống trên thảo nguyên mấy năm, nhãn lực nó càng lúc càng tốt, ở khoảng cách không quá xa cũng không quá gần này nó cũng có thể thấy rõ được...Thiếu niên kia thật đẹp, vừa nhìn đã biết kiểu đẹp này không giống dân du mục, có vẻ xa xôi nhã đạm của non xanh, có vẻ gần gũi hiền hòa của nước biếc.


 


Mà vừa hay, dưới đuôi mắt muội muội của Tần Quyên cũng có nốt ruồi nhỏ như vậy.


 


Lúc này, cảm xúc mãnh liệt bỗng sục sôi. Nó cắn răng liều chết đuổi theo thiếu niên xinh đẹp kia.


 


*


 


Tần Quyên không biết vì sao nhân vật có thân phận tôn quý này phải bỏ trốn? Nhưng nó biết nếu y bị bắt về thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Quy định của Cát Cáp Bố doanh đã ghi rõ, trước giờ có không ít quý tộc bỏ trốn đã nhận án tử rồi.


 


Nó chỉ có thể cố hết sức giúp thiếu niên kia chạy xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.


 


Nhưng thiếu niên này khá thông minh, hôm nay là đêm Cát Cáp Bố doanh trao đổi tù nhân với quân Chó Đen nên y mới chọn lúc này để trốn.


 


Tiếc là vẫn sai thời điểm, đêm nay trăng tròn.


 


Tần Quyên theo y một đoạn, thấy thiếu niên cưỡi ngựa chậm dần. Có lẽ vì thân thể không tốt, Tần Quyên có thể dễ dàng đuổi kịp ngựa của y.


 


Không lâu sau, có hai người khác xuất hiện phía xa.


 


Tần Quyên kinh hãi, cuối cùng cái gì tới cũng phải tới.


 


Lâu nay nó vẫn nghe, trên đường từ đây quay về lưu vực sông Tarim có rất nhiều kẻ cướp.


 



Không biết thiếu niên kia dùng vũ khí gì đánh nhau với lũ cướp, chỉ nghe tiếng binh khí vèo vèo một lúc, ấy thế mà một trong hai tên cướp đã bị thương. Tên còn lại không muốn dây dưa lâu, định thẳng tay lôi y xuống ngựa.


 


Thiếu niên tuy cao ráo nhưng mảnh khảnh sức yếu, tên cướp dễ dàng kéo ngã y.


 


Lúc này, Tần Quyên phóng vọt lên, đá mạnh tên cướp hai cái, rồi bế thiếu niên lên ngựa bỏ chạy.


 


Bọn cướp có 1 tên bị thương, thấy đối phương có thêm một người nữa nên không còn dám đuổi theo.


 


Đi về phía đông được một quãng đường, cuối cùng Tần Quyên tuổi nhỏ sức yếu, không ôm nổi Hồ Hồ nữa, cánh tay cứ run rẩy không ngừng....Nó quyết định dừng lại, lúc này mới thấy Hồ Hồ đã ngất đi từ lúc nào.


 


Tần Quyên chật vật kéo thiếu niên vào một hang đá. Thật ra đây cũng không phải hang đá tự nhiên mà chỉ là một phong hỏa đài đổ nát, bị gió cát sa mạc vùi lấp, hơn nữa niên đại đã xưa cũ lắm rồi cho nên trông chỉ giống như một cái hang.


 


Nó mới chỉ là một đứa trẻ, chỉ cao đến cổ thiếu niên, nhưng vẫn phải ráng sức ôm.


 


Yếu thật, chỉ mỗi ngã ngựa thôi mà cũng ngất xỉu.


 


Tần Quyên đốt lửa lên, vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng thiếu niên khẽ gọi, "Phụ vương...."


 


Quả nhiên là người Hán.....Khi ý thức không còn, không nói mơ bằng tiếng mẹ đẻ thì bằng tiếng gì.


 


Nhìn kỹ gương mặt thiếu niên, nó càng khẳng định thiếu niên này là người Hán, thân phận cháu trai Gia Luật thừa tướng chẳng qua chỉ là che mắt thiên hạ.


 


Nhưng một khi đã vậy, vì sao y phải trốn?


 


"Phụ vương, mau chạy đi...."


 


Tần Quyên nhíu mày. Nó thấy thiếu niên cuộn tròn người lại, không ngừng run rẩy, chẳng khá hơn tình trạng hai tay lẩy bẩy của nó bây giờ bao nhiêu. Nó tưởng thiếu niên bị lạnh, còn nó thì ngồi trước đống lửa hồi lâu, cuối cùng vẫn đành qua bế thiếu niên đến gần lửa hơn một chút.


 


Thiếu niên gầy gò nằm trong khuỷu tay nó, mà cánh tay ban nãy cưỡi ngựa đến bây giờ vẫn còn run. Tần Quyên nghĩ không biết có phải mình sợ hãi quá nên giờ thành di chứng rồi không.


 


Đây là lần đầu Tần Quyên tiếp xúc thân thể với một người lạ.


 


Dung nhan hoàn mỹ, diễm lệ của thiếu niên gần ngay trước mắt, dù nó còn là trẻ con mà vẫn thấy kinh ngạc không thôi....Cứ như trời xanh ân sủng, đã cho thân phận cao quý, còn tặng cho một dáng vẻ tuấn mỹ tuyệt luân.


 


Nhưng vì sao lại không hạnh phúc. Cái cau mày này khiến nó nhớ đến mẫu thân của mình.



Mẫu thân nó là một Hán nữ ở Kim quốc, sau khi gả cho phụ thân thì chuyển đến sống ở Giang Tả. Bà vẫn thường ngày ngày mắt dõi về phương bắc, ngâm tụng kinh Phật. Hàng mi bà khi ấy trông cũng như thế này.


 


Trong lúc nó ngây ngẩn nhìn người trong ngực mình, bản doanh quy tam sắc treo trước Cát Cáp Bố doanh lại xẹt qua trong tâm trí như một tia sét.


 


Nó không được phép trốn. Lúc 7 tuổi, A Dịch Cát đã từng bóng gió cho nó biết rằng, trốn tức là chết.


 


Nó không thể trốn, hơn nữa nó biết rõ rời khỏi Cát Cáp Bố doanh thì không có cách nào tự sinh tồn. Cho nên nó bỏ thiếu niên lại. Nhiệt độ cơ thể y đã khôi phục bình thường. Chờ khi y tỉnh lại thì sẽ biết nó đã rời đi.


 


Nó cũng lo lắng cho tương lai của thiếu niên. Phía đông là sa mạc, đi về đó lúc nào cũng có thể bắt gặp lính Mông Cổ, thân thể y lại yếu ớt thế này.....Công tử Hồ Hồ có sống nổi không?


 


Nó nghĩ có lẽ đối với vị công tử Hồ Hồ này, mạng sống không quá quan trọng. Nô Nô Mạt Hách cũng từng nói với nó, đối với một Phật tử, tín ngưỡng là trên hết, sống chết trên đời chẳng qua chỉ là một kiếp phàm trần mà thôi.


 


Nhưng với một đứa trẻ 11 tuổi thì tín ngưỡng là cái gì đó quá xa vời. Nó chỉ có thể hiểu một chút về tín ngưỡng của Hồ Hồ, tin rằng sống mà bị giam cầm thì chẳng khác nào cái chết.


 


Đôi mắt tuyệt đẹp của nó đăm đăm nhìn đống lửa trước mắt. Nó không có được dũng khí được ăn cả ngã về không mà bỏ trốn như Hồ Hồ, nó cũng biết mình có trốn cũng không thoát. Mấy năm nay, nó trông thấy kêt cục của quá nhiều nô lệ binh bị bắt sau khi bỏ trốn rồi.


 


Mà cũng mấy năm ấy, nó chỉ có một lần duy nhất đủ dũng khí, chính là lần giúp Hồ Hồ bỏ trốn này đây. Lần đầu tiên từ khi nó bị quân Mông Cổ bắt lúc 6 tuổi, nó rời xa doanh trướng đến thế.


 


Nhưng nó không thể trốn được, vì nó biết binh mã Mông Cổ ở khắp mọi nơi, trốn cách nào cũng như nằm trong lưới, sớm muộn cũng bị họ bắt về.


 


Nhưng nó vẫn hy vọng Hồ Hồ trốn đi được. Nó chỉ đơn thuần nghĩ, nếu Hồ Hồ có thể trốn, thì Tần Quyên nhỏ tuổi năm xưa cũng có thể trốn....Hãy để thiếu niên người Hán này thay nó trốn đi.


 


Khi đi ngủ Tần Quyên không mang theo nhiều đồ vật trên người, chỉ có mấy quyển sách, một quyển vở. Nó nghĩ một hồi rồi xé tấm bản đồ từ quyển vở mang theo xuống, nhét vào ngực áo đối phương. Nó không biết thiếu niên này định đi đâu, nhưng nếu là phía đông thì bản đồ này có thể giúp ích được.


 


*


 


Canh ba đã tới, nó phải đi rồi. Thời gian còn lại cũng đủ cho nó về Cát Cáp Bố doanh.


 


Tần Quyên nấp vào. Nó phải chờ thiếu niên lên ngựa thì mới dám rời đi.


 


Không lâu sau, thiếu niên tỉnh lại, đúng như nó đoán trước, lên ngựa tiếp tục đi.


 


Nó thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu lo lắng cho thiếu niên. Lỡ đâu y lại gặp phải cướp, hoặc lại bị quân Mông Cổ bắt về.


 


Nhưng rồi nó lại cười tự giễu. Đến thân mình còn khó bảo toàn, hơi đâu mà lo cho người khác.



 


Trước lúc hừng đông, Tần Quyên chạy về Cát Cáp Bố doanh.


 


Vòng qua cổng chính đại doanh, đi vào cửa nhỏ nô lệ doanh, quả nhiên bị người khác bắt gặp. Hai nô lệ binh xưa nay vốn không ưa nó hỏi, "Ngươi đi đâu mà cả đêm không về?"


 


Sự ghét bỏ này chỉ bắt đầu từ lúc Tần Quyên trở thành kỵ binh dự bị.


 


Tần Quyên chẳng buồn nhấc mí mắt, lạnh nhạt nói, "Ban đêm ta không ngủ được nên ra bờ sông ngồi, cái này cũng phải báo cho các ngươi à?"


 


Câu trả lời của nó khiến hai tên lính Mông Cổ nghẹn họng, không biết phải gây khó dễ tiếp như thế nào.


 


Tần Quyên đột nhiên cao giọng, "Định không cho ta qua sao? Dù lão tử không được đi thương nghị với quân Chó Đen cũng không đến lượt các ngươi lên mặt với lão tử?"


 


Con người ta thường cảm thấy sung sướng trước thất bại của người khác mà lơ là cảnh giác.


 


Cho nên hai tên nô lệ binh nghe những lời này, tưởng rằng Tần Quyên bực bội vì không được theo đại quân nên nửa đêm mới ra bờ sông giải sầu. Chúng thỏa mãn trong lòng nên để cho Tần Quyên đi qua.


 


Tần Quyên tuy đã lừa được lính gác nhưng không ngờ trời còn chưa sáng, thiếu niên xinh đẹp Hồ Hồ kia đã bị người ta bắt về.


 


Cát Cáp Bố doanh, trốn tức là chết. Giờ khắc này đây, doanh quy lại hiện ra trong đầu nó.


 


Tần Quyên tái mặt. Tuy nó đã nghĩ đến khả năng này nhưng đến lúc thành hiện thực, nó lại vô cùng đua lòng.


 


Có lẽ bởi nhiều năm lắm rồi, nó mới gặp được một người Hán....


 


*


 


Tần Quyên nghĩ mình điên rồi, vậy mà còn lo lắng cho an nguy của đối phương. Đáng lẽ nó phải lo cho bản thân mới đúng. Bản đồ trên người thiếu niên vốn được xé từ vở của nó.


 


Nếu người Mông Cổ phát hiện ra nó giúp công tử Hồ Hồ bỏ trốn, nó cũng bị xử chết.


 


Đến lúc Tần Quyên nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc đến mức nào, đầu óc nó quay mòng mòng.


 


Hồ Hồ từng cứu nó một mạng, nay Hồ Hồ còn chẳng bảo vệ nổi bản thân, vậy thì lần này nó sẽ chết thật rồi....


 



 


Thiếu niên khoác áo lông chồn quỳ trên nền tuyết, hai phó tướng đứng canh bên cạnh, gương mặt tuấn mỹ xuất trần, sắc mặt điềm nhiên không đổi, vô hỉ vô bi, tựa như Phật Đà ngủ say trong hang đá.


 


*


 


Trong doanh trướng, những âm thanh cãi vã không ngừng vang lên.


 


"Công tử nhà ta cơ thể nhiễm bệnh, quỳ trong tuyết đã lâu, xin các vị đại nhân nể mặt Gia Luật thừa tướng mà tha cho ngài...."


 


"Y là truyền nhân kế thừa của Gia Luật thừa tướng, đúng là nên cẩn thận chút." Một vị phó tướng gật đầu nói.


 


Tả An lạnh giọng, "Không xử lý công tử Hồ Hồ thì sao giữ được phép tắc của đại doanh, sau này sao bản quan có thể quản binh lính?"


 


"Nhưng công tử nhà ta vốn không phải người trong doanh trướng của các vị." Thị vệ quỳ trên mặt đất nóng nảy nói.


 


Tả An quát, "Từ lúc y vào Cát Cáp Bố doanh thì đã là người của đại doanh rồi. Y có nghĩa vụ tuân thủ quy tắc của chúng ta. Toàn đại doanh từ trên xuống dưới vẫn đang nhìn vào các ngươi đấy!"


 


Bản thân hắn cũng biết Hồ Hồ là người tài hiếm thấy, đã lâu không gặp được một thiếu niên thiên tài như vậy rồi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đúng là rất có thiên phú. Chẳng những thế, y hiểu tiếng Mông Cổ, tiếng Khiết Đan, tiếng Hồi Hột, chẳng mấy ai làm được như thế....Tận sâu trong lòng, hắn không muốn xử lý người này.


 


Nhưng pháp tắc lập doanh đã ghi, không thể làm trái.


 


Thị vệ quỳ trên mặt đất thấy Tả An kiên quyết như thế, biết rằng không thể trông chờ vào người này, bèn nói, "Tả An đại nhân, phiền ngài tìm người đi xin chỉ thị của Ninh Bách thiên hộ."


 


Đại quân chủ lực của Cát Cáp Bố doanh đi đàm phán với quân Chó Đen đang trên đường về. Các phó tướng về đến nơi trước, vừa lúc ấy thì vướng vào vụ này, Ninh Bách thiên hộ vẫn còn chưa về tới.


 


Thậm chí, thị vệ của Hồ Hồ còn tưởng Tả An muốn mượn cơ hội này giết công tử nhà hắn.


 


TẢ An nghĩ đến Ninh Bách, lông mày cau lại. Hắn là thuộc hạ của Lỗ Ba, không phải người của Ninh Bách, cho nên chẳng có lý do gì phải đi xin ý kiến Ninh Bách cả. Công tử Hồ Hồ này lại là người Ninh Bách tin sủng.


 


Ninh Bách cứ như một cái cây chắn ngang bọn họ, chủ yếu vì hắn là đứa cháu nhỏ nhất của hoàng phi Nãi Mã Trân được Hãn (Oa Khoát Đài) vô cùng sủng ái, là biểu đệ thân thiết với trưởng tử Quý Do của Hãn.


 


Đưa mắt nhìn khắp Cát Cáp Bố doanh, người duy nhất có thân phận đủ cao quý để sánh ngang với Ninh Bách, e rằng chỉ có đại tướng quân và Y Văn vương thế tử.


 


Tả An tuy không muốn Hồ Hồ chết nhưng lúc này lại bị thị vệ kia chọc giận. Hắn cười lạnh nói, "Dù Ninh Bách đại nhân có quay lại, y cũng khó mà thoát được tử tội. Cát Cáp Bố doanh, trốn tức là chết."


 


Hắn hừ một tiếng rồi lạnh lùng rời đi.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 14: Thiếu niên rung động 4
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...