Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 13: Thiếu niên rung động 3

226@-

Phó tướng nghe vậy thì biến sắc, suýt nữa nổi giận. Đến đưa tin tình báo mà ngay cả số lượng quân địch cũng không rõ ràng?


 


Tần Quyên đỏ mặt, lập tức ôm quyền nói, "Tả An đại nhân nói chúng sẽ thắng."


 


Nghe vậy, quân lính lập tức phấn khởi bừng bừng. Các phó tướng hiểu ý đồ của Tần Quyên nhưng cũng không vạch trần. Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức ra lênh, "Mau lên ! Đi giáp công lũ Chó đen kia! Lập tức xuất phát!"


 


Tần Quyên thở dài một hơi nhẹ nhõm. Khi đại quân trước mặt cuồn cuộn lao đi, chạy ba dặm đường mất không đến hai khắc.


 


Vì quân Chó Đen bị pháo mã dọa chạy tán loạn, chúng lo sợ rằng 100 kỵ binh này ai cũng cột pháo bên người. Vì sợ hãi mà sĩ khí quân địch giảm hẳn. Tả An dẫn theo kỵ binh, lấy 1 địch 10.


 


Đúng lúc này, từ hướng bắc, bộ binh trên núi ùn ùn kéo xuống, hô to khẩu hiệu của Cát Cáp Bố doanh, âm thanh rung trời.


 


"Chúng ta có 1 vạn quân!"


 


"1 vạn quân tiếp viện đến rồi. Tiếp viện đến rồi!" A Dịch Cát bảo lính hô to.


 


3000 quân Chó Đen tin là thật, nghĩ rằng chi viện của đối phương lên tới vạn quân. 3000 đánh 1 vạn, vừa nghĩa đã thấy thua.


 


Quân Chó Đen kẻ chết người trốn, chỗ còn lại đầu hàng.


 


"Đừng giết chúng, ai đầu hàng thì trói về. Giao chiến với chúng tận 3 lần, đến giờ mới bắt được tù binh. Bắt hết về, bản quan sẽ tra khảo từng tên một!" Tả An ra lệnh.


 


Tần Quyên nhìn ánh lửa sáng rực trên sa mạc, trong lòng dâng lên cảm xúc mơ hồ. Nó thấy mình với chiến trường chẳng hề thuộc về nhau. Nó chẳng qua chỉ là đứa bé 11 tuổi bị bàn tay vô hình của số phận đẩy vào chốn Tu La luyện ngục này.


 


"Tần!" A Dịch Cát ném cho nó một cây cung và chiếc khăn lông quàng cổ màu nâu nhạt, "Đồ của lũ Chó Đen này toàn thứ tốt. Chia cho ngươi một chút!"


 


Tần Quyên sửng sốt nên không bắt được, vội xuống ngựa nhặt.


 


Đến khi ngẩng đầu lên, A Dịch Cát đã cưỡi ngựa đi mất rồi.


 


Chiếc khăn lông màu nâu nhạt này không biết làm từ lông con gì. Từ nhỏ đến lớn, nó hoàn toàn mù tịt về dăm ba thứ da lông này. Trước năm 6 tuổi, sống trong gia đình giàu có đên không cần quan tâm, sau 6 tuổi thì không có cơ hội dùng đến nữa....Nó quàng tạm chiếc khăn lông lên cổ, cảm thấy ấm hơn rất nhiều.


 


Cây cung này cũng không tồi, mạnh hơn cung nó thường dùng để luyện không biết bao nhiêu lần.


 


Chẳng lẽ quân Chó Đen ai ai cũng được trang bị tốt như vậy sao? Tần Quyên nghi hoặc.


 


*


 


Trận này được xưng là Đại thắng phong hỏa đài, Cát Cát Bố doanh dùng 1200 quân đánh thắng 3560 quân. Cát Cáp Bố doanh chết hơn 300 lính, quân địch tử thương gần 1800, bị bắt khoảng 230, còn lại chạy trốn.


 


Sau khi thắng trận là đến luận công ban thưởng, nhưng không liên quan đến Tần Quyên.


 


Lúc nó mệt mỏi quay về nô lệ doanh thì không thấy Nô Nô Mạt Hách.


 



Mãi đến đêm khuya, Nô Nô Mạt Hách mới từ bếp doanh quay về. Thấy trong căn lều cũ nát thắp đèn, trái tim gã run lên, rảo bước thật nhanh, gần như là chạy vào doanh trướng. Mãi đến lúc thấy đứa bé 11 tuổi ngồi bên đống lửa tập viết chữ, gã mới lặng người.


 


Nô Nô Mạt Hách chỉ nói với Tần Quyên một câu, "Sống sót quay về là được rồi, tạm thời đừng có mơ tưởng tới quân công."


 


Tần Quyên nhìn Nô Nô Mạt Hách, cố gắng bỏ qua cảm xúc dồn dập trong lồng ngực thoáng qua lúc nghe thấy giọng Nô Nô. Nó không nói gì, chỉ cau mày nghĩ, mình cũng đâu tơ tưởng gì đến quân công. Mà thực chất nó chẳng làm gì cả, chỉ là một lính truyền tin thôi.


 


Cát Cáp Bố doanh xét quân công dựa trên số đầu địch.


 


Tần Quyên mở tấm bản đồ ra tiếp tục vẽ. Nó thích vẽ bản đồ, thích nhất là đặt tên cho những địa danh trên bản đồ. Mỗi thành trì, mỗi quan ải, mỗi cây cầu đều cảm thấy thật chân thực....


 


Nó thậm chí còn muốn vẽ thương nhân đi lại tới lui trên bản đồ ấy. Lúc này, nó vẽ ký hiệu của các thương lữ. Mỗi gia tộc thương lữ có cờ hiệu khác nhau để phân biệt.


 


Đó là những lúc Tần Quyên cảm thấy vui sướng nhất. Nó tự mình sáng tạo ra một đế quốc, chính là tấm bản đồ trong tay lúc này.


 


*


 


Mãi đến khi tình cờ gặp được một người, nó mới biết thế nào gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Cuộc gặp gỡ giữa nó và Bột Nhi Chỉ Cân · Viết Viết chính là như thế.


 


Hai ngày liền không rời nô lệ doanh, lúc ra thì nghe Mộc Nhã nói Tả An đại nhân đã nhận được liên lạc từ tướng quân của lũ Chó Đen, đại khái hẹn nửa tháng sau sẽ thương nghị để trao đổi tù binh.


 


Sở dĩ có chuyện như vậy là vì trong số các tù binh bị bắt ở trận Đại thắng phong hỏa thành khi ấy, có một người là đại quan của quân Chó Đen.


 


Tần Quyên không quan tâm những việc này. Nó vẫn còn là trẻ con, vốn tính ham chơi, chỉ muốn tìm cơ hội đến đồng cỏ kỵ binh doanh cưỡi ngựa. Đúng lúc này, một thiếu niên kỳ quái thu hút ánh mắt nó.


 


Thiếu niên kia ngồi xổm, mà kỳ quái nhất là hắn biến đồng cỏ kỵ binh doanh thành cái dạng này mà không bị ai mắng chửi.


 


Tần Quyên vốn định đi qua dạy bảo hắn mấy câu, không ngờ khi nhìn thấy gương mặt "kiệt xuất" của đối phương thì lặng người.


 


Bùn trên đồng cỏ bị đào thành một cái ao, đắp cầu, xếp đường, thậm chí còn có vài cỗ xe, ngựa và thương đoàn.


 


Thế giới này thật nhỏ, nhỏ đến mức hai đứa trẻ cùng chung sở thích lại gặp nhau trên đồng cỏ ở một cái quân doanh.


 


Chỉ là, Tần Quyên thích tay nghề của người ta, chứ ghét diện mạo của hắn.....Phải, vừa nhìn đã ghét.


 


Bởi vị lúc thiếu niên phát hiện ra có người đến gần bèn ngẩng đầu lên, khiến Tần Quyên sợ tới mức suýt thì ngã ngửa.


 


Một đứa bé 11 tuổi có tính sĩ diện cao, lần đầu tiên bị người ta dọa cho ngã ngửa. Đối phương thì vui sướng cười ha hả, tưởng rằng mình uy phong quá, khiến người khác kinh sợ.


 


Sợ cái con mẹ nhà mi!


 


Chẳng qua là xấu tới kinh người!


 


Tần Quyên chưa bao giờ gặp tên nào xấu xí như vậy. Thật sự là xấu đến xúc phạm người nhìn: da vàng như nến, trên mũi đầy tàn nhang, mắt nhỏ tí xíu, mặt bự chình ình khiến nó càng nhỏ hơn, mũi thì tẹt, môi trề ra hai bên, lại còn vành môi thâm xì....


 


Con mẹ nó, xấu điên cả người.



 


Hóa ra trên đời còn có người xấu hơn Nô Nô Mạt Hách, thật là mở rộng tầm mắt!


 


Tần Quyên thích đẹp. Từ năm 11 tuổi đến nay, nó đã trải qua thế gian xấu đẹp thiện ác, nhưng vẫn không bỏ được tính này. Chắc bởi phụ thân anh tuấn, mẫu thân diễm lệ, muội muội đáng yêu khiến con mắt của nó bị chiều hư.


 


Lúc này, Tần Quyên không biết thiếu niên lúc nhỏ trông xấu xí này hóa ra lại là huynh đệ sẽ cùng kề vai sát cánh chiến đấu trong tương lai.


 


"Ngươi đừng có đạp lên ruộng của ta. Chỗ đó là ruộng đất." Bột Nhi Chỉ Cân · Viết Viết chỉ vào chỗ đất mà Tần Quyên hạ mông xuống, nói, "Ta uy phong quá hả, dọa đứa nhỏ ngươi sợ lắm đúng không?"


 


Uy phong cái rắm! Tầm Quyên lóc ngóc bò dậy.


 


"Ôi chu choa, hóa ra trong quân doanh này còn đứa thấp hơn ta!" Viết Viết cười khoái trá, bỏ nắm bùn trong tay xuống, chăm chú nhìn Tần Quyên.


 


Tần Quyên nghe thiếu niên này nói, cảm thấy gương mặt kia đã xấu còn xấu hơn. Nó đang muốn đứng dậy, không muốn bị trêu đùa, nhưng người kia đã tóm lấy nó.


 


"Tên nhóc nhà ngươi không tệ nha. Cả kỵ binh doanh chỉ có mỗi ngươi lùn hơn ta, đáng để khen thưởng. Sau này ngươi chơi với ta đi, như thế có thể phụ trợ cho uy danh của bổn.....của ta thêm phần long trọng."


 


"?" Tần Quyên ban đầu nhìn gương mặt xấu xí của thiếu niên, xong lại nhìn bàn tay đang túm lấy cánh tay mình.... Toàn bùn là bùn.


 


Sau đó, nó nói một câu, làm Viết Viết thề nhất định sau này phải "dạy bảo" tên nhóc này một trận.


 


Tần Quyên nói, "Ta không chơi với tên ngốc."


 


Viết Viết sửng sốt, sau đó lại móc lỗ tai mấy lần, xác định mình không nghe lầm.


 


Mà Tần Quyên khi ấy đã thoát được bàn tay đầy bùn kia.


 


Đến khi Viết Viết phản ứng lại, đứa bé đã chạy mất dạng. Hắn tức giận nói, "Chờ đó cho bổn thế tử."


 


*Sao thấy giống kịch bản tổng tài : "Nữ nhân này thật thú vị ! Em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu."


 


*


 


Tần Quyên không đến đồng cỏ cưỡi ngựa. Lúc đi ngang lều của phó tướng, nó bị một giọng nói trong trướng truyền ra thu hút sự chú ý.


 


Nó chưa từng nghe thấy ai nói tiếng Mông Cổ êm tai như vậy, cũng không hề biết tiếng Mông Cổ hóa ra có thể nói hay như thế.


 


Do đó, nó đứng bên ngoài doanh trướng hồi lâu. Nó nhận ra đây là giọng của một thiếu niên, chắc có lẽ chỉ 13 14 tuổi, âm thanh nghe như ngọc vỡ, như gió động, như suối reo.


 


Giây lát sau, tiếng nói ngưng lại.


 


Sau đó, Tả An phó tướng kể một đoạn lịch sử về Khwarezm và Thành Cát Tư Hãn.


 


Từ trung Nguyên đến Abbas hay Byzantine có rất nhiều tuyến đường thương mại, nhưng Khwarezm nằm chính giữa những tuyến đường đó, chặn đứng vô số yếu đạo, khiến thương lữ ở đây bỏ mạng. Vì thế, Thành Cát Tư Hãn bắt đầu Tây chinh....


 



Trước đây, mục đích chính của Thành Cát Tư Hãn là Tây Hạ và Kim, nhưng ông ta đã từ bỏ Kim và Tây Hạ để Tây chinh Khwarezm.


 


Hồi lâu, không có ai trong doanh trướng lên tiếng, mãi đến khi giọng nói trong trẻo của thiếu niên nọ lại cất lên. Y dường như đang ngâm nga một câu thơ, nghe lạnh nhạt mà lười biếng.


 


"Dao tưởng cố hương kim hảo tại, lê hoa thâm viện chá cô thanh."


 


(Tạm dịch : Nhớ về cố hương vẫn đẹp thay, trong sân chim hót hoa lê nở."


 


Đó là bài thơ Canh Thìn Tây Vực Thanh Minh của Gia Luật thừa tướng, mà thiếu niên này vừa hay là cháu trai Gia Luật thừa tướng, Bá Nha Ngột thị, nhũ danh Hồ Hồ.


 


Người Mông Cổ vẫn thường gọi y là công tử Hồ Hồ.


 


Thiếu nhiên được Gia Luật thừa tướng dạy dỗ từ nhỏ, toàn thảy Cát Cáp Bố doanh cũng như các bộ lạc trên khắp thảo nguyên đều kính trọng Gia Luật thừa tướng, đương nhiên cũng tôn kính thiếu niên.


 


Thiếu niên bất chợt ngâm thơ, các tướng lĩnh trong trướng nghe không hiểu, thậm chí còn cảm thấy thiếu niên này đẹp thì đẹp thật, tài cũng tài thật, nhưng đầu óc có phần lơ lửng trên mây, điên điên khùng khùng,...


 


Chỉ có bên ngoài doanh trướng, Tần Quyên mới chỉ 11 tuổi, hiểu được ý tứ của bài thơ. Nó biết thiếu niên này ý nói không thích chiến tranh.


 


*


 


"Ai ở ngoài đó!" Trong doanh trướng chợt có tiếng quát to. Tần Quyên tái mặt, vội lui lại, nhưng đã bị phó tướng Tả An giữ lấy.


 


Tần Quyên càng kinh sợ, không ngờ phó tướng Tả An lại nhanh như thế.


 


Nó muốn nghiêng mình trốn thoát nhưng không có sức, cũng chẳng hiểu Tả An làm thế nào mà bên vai bị hắn đè xuống tê dại đến không thể cử động.


 


Đứng trong doanh trướng cách đó không xa, A Dịch Cát nhìn sang, nhận ra Tần Quyên, bèn kinh hoảng quát lên, "To gan! Dẫn hắn xuống, đánh 10 đại bản!"


 


Hắn vừa dứt lời, chợt nghe "Bốp" một tiếng. A Dịch Cát bị tát một cú thật mạnh.


 


Người mới tới vô cùng cao lớn, còn cao hơn A Dịch Cát 17 tuổi 1 cái đầu. Da màu lúa mạch, gương mặt góc cạnh, hết sức oai hùng, chắc tuổi ngoài 20.


 


Đó là Ninh Bách thiên hộ. Cùng là thiên hộ nhưng hắn đứng đầu 5000 hộ, thuộc một phân chế khác trong Cát Cáp Bố doanh, cùng cấp với Lỗ Ba thiên hộ, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực của đại tướng quân, thanh niên tài tuấn, gánh vác non sông.


 


Nghe tiếng tát vang dội, Tần Quyên dù bị Tả An đè đầu đến không ngẩng lên được, cũng biết A Dịch Cát bị đánh, không kìm được mà run lên...


 


Nó không ngốc, nó biết rõ vì sao A Dịch Cát làm thế. A Dịch Cát chắc hẳn muốn cướp quyền trừng phạt nó khỏi tay vị đại nhân này, tránh cho nó gặp phải tử tội....Nhưng tiếc rằng A Dịch Cát không có quyền này.


 


Lại nghe tiếng Ninh Bách thiên hộ rút đao. Sau vài tiếng chân nặng nề nện trước mặt, đao đã kề lên cổ.


 


Lạnh ngắt.


 


"Nói, ai phái ngươi tới?" Ninh Bách hỏi, hai mắt như ưng nhìn chằm chằm Tần Quyên.


 


Tần Quyên lắc đầu. Vì bị Tả An đè xuống rất đau, nó không nói nên lời.



 


Tất nhiên Tả An cũng vì căng thẳng quá mà quên khống chế sức lực. Khi biết người mình bắt được là Tần Quyên, hắn vô cùng khiếp sợ.


 


Lúc này, nghe ý Ninh Bách thiên hộ dường như hoài nghi Tần Quyên là gian tế, hắn càng sợ hơn.


 


Cân nhắc một hồi lâu, Tả An mới điềm đạm nói, "Thiên hộ đại nhân, đứa bé này đã ở trong doanh từ lúc 6 tuổi, đã 5 năm rồi, không phải là gian tế đâu."


 


Lúc Tần Quyên được cứu mang về, hắn đã sai người điều tra thân phận Tần Quyên nên còn nhớ rõ.


 


Ninh Bách đương nhiên không tin. Tiếng cười chế nhạo phát ra trên đôi môi mỏng. Hắn chưa thu đao, mi dài nheo lại, "Giết sạch. Bản quan không muốn đoán mò."


 


"....Dao tưởng cố hương kim hảo tại."


 


Giọng Tần Quyên cất lên, cắt ngang cảnh giương cung bạt kiếm.


 


Nó nói, "Ta chỉ nghe thấy câu thơ như vậy thôi. Vì ta biết bài thơ này nên mới để ý. Ta không nghe lén, cũng không phải gian tế.....Bồ đào tửu thục khổ tâm loạn, mã não bôi hàn túy nhãn minh."


 


(Tạm dịch : Rượu bồ đào chín mà lòng xao xuyến, ly mã não lạnh mà mắt trong veo.)


 


Hai câu cuối nó đọc là hai câu thơ trước của câu Hồ Hồ công tử đọc, nói ra để thêm sức thuyết phục.


 


Giọng nó trong trẻo êm ai, khiến tướng sĩ từng trải qua sa trường trong doanh trướng đều xúc động.


 


Nhưng Ninh Bách không phải người thường. Tính tình hắn sát phạt, không một chút nhân từ. Phải biết trước kia hắn từng góp công trong chiến tích mai phục Hồ Quan, đột kích Tây Đồ môn, chưa bao giờ bại trận.


 


Loan đao khẽ động, những người đứng đó không phát hiện ra hắn đang định thẳng tay giết đứa bé này, nhưng một thiếu niên đã nhận thấy.


 


Một bàn tay trắng trẻo như ngọc, từng đốt xương hoàn mỹ như điêu khắc chạm lên má Tần Quyên. Tần Quyên vì kinh hãi quá mà hôn mê bất tỉnh.


 


Dù sao nó mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi....Nó vẫn rất sợ chết.


 


Công tử Hồ Hồ vỗ về khuôn mặt Tần Quyên, lấy thân mình chắn trước loan đao của Ninh Bách.


 


Khi mọi người đều lo sợ Hồ Hồ công tử chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây, Ninh Bách thu đao lại.


 


Con người có đôi khi lạ lùng như thế.


 


*


 


Người cứu ngươi là công tử Hồ Hồ. Đó là tin Mộc Nhã báo cho Tần Quyên biết. Tiếc là khi ấy Tần Quyên ngất đi rồi, không nhìn thấy vị công tử Hồ Hồ mà thiên hạ đồn là có cái túi da đẹp trời sinh.


 


Nó chỉ nhớ bàn tay ấm áp kia mang theo mùi hương thảo dược....Có lẽ là hơi ấm cùng hương thơm đặc trưng của Hồ Hồ công tử.


 


-----------
Lời editor : Bài học lịch sử
Thành Cát Tư Hãn và Khwarezm (Hoa Lạt Tử Mô) : Khwarezm là một đế quốc Hồi giáo được trị vì bởi Shah Aladdin Muhammad. Trong lúc Thành Cát Tư Hãn tập trung tiến hành các cuộc chinh phạt phía đông với nhà Kim và Tây Hạ thì nước Tây Liêu hình thành (ở vùng Trung Á) và trở nên lớn mạnh. Thành Cát Tư Hãn sai Triết Biệt đánh hạ Tây Liêu. Lúc đó, lãnh thổ Mông Cổ đã lan đến tiếp giáp với Khwarezm. Thành Cát Tư Hãn vốn không muốn gây chiến nên đã gửi sứ giả đến đề nghị giao thương, nhưng Shah Muhammad đã chém đầu sứ giả, gửi về cho Thành Cát Tư Hãn. Thành Cát Tư Hãn nổi giận, kéo quân hủy diệt Khwarezm, khiến nhiều thành phố hoá đất hoang, giết hơn 4 triệu người. Đế quốc Khwarezm bị xoá sổ.


 


Nhân tiện, "hậu cung" của Tần Quyên đã xuất hiện gần hết trong chương này. "Chính thất" Hồ Hồ, "bạn thân" Viết Viết, "anh trai mưa" A Dịch Cát, và cả "su gờ đá đì" Ninh Bách. Viết Viết với A Dịch Cát mà không phải trai thẳng thì có khi truyện thành NP rồi đấy :)))


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 13: Thiếu niên rung động 3
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...