Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)

232@-

Ninh Bách đá văng nam nhân đi, quát khẽ, "Ngươi cút đến khi nào tỉnh táo lại để nói cho ta quan hệ giữa các ngươi là gì thì hãy tiến vào!"


 


Tuy tức giận nhưng hắn không nhận ra mình vẫn đang kiểm soát sức lực, không khiến y bị thương.


 


Nam nhân đưa tay áo che miệng, bò dậy trên mặt đất. Y thậm chí chẳng dám liếc nhìn Tần Quyên đang nằm trên giường, hốt hoảng chạy ra khỏi doanh trướng, sau đó nôn sạch những thứ dơ bẩn mình vừa nuốt phải.


 


Binh lính bên ngoài nhìn y đầy kinh ngạc. Có vị dược sư tử tế hỏi, "Không sao chứ? Không khỏe ở đâu à?"


 


Nam nhân chỉ mỉm cười lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi.


 


Y rất gầy, mảnh khảnh đến nỗi tựa như một cơn gió cũng có thể thổi ngã, nhưng mang đầy khí chất nho gia, dáng vẻ trắng trẻo hiền lành.


 


Có một dược sư nhìn theo y đến ngây ngẩn. Vị quân y lớn tuổi nhất bèn nói với dược sư đó, "Ngươi đừng có mà ôm ý đồ gì. Y là người của tướng quân đấy."


 


Vị dược sư mới vào doanh chưa được bao lâu, mặt đỏ bừng bừng.


 


Vị quân y già lại nói, "Thành thật làm tốt bổn phận của ngươi đi."


 


Dược sư cúi đầu, chẳng dám nói gì thêm. Hắn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi han thôi, không ngờ lại khiến sư phụ hiểu lầm.


 


Không lâu sau, Ninh Bách rời doanh trướng, dặn dò quân y và dược sư, "Vào chăm sóc hắn. Khi nào hắn tỉnh thì báo cho ta."


 


Sau khi cung tiễn Ninh Bách, quân y dẫn dược sư vào trong doanh.


 


Dược sư hỏi, "Ngài có biết thiếu niên này là gì của tướng quân không?"


 


Dược sư cũng rất thắc mắc. Nghe các kỵ binh nói, thiếu niên này muốn giết tướng quân, nhưng Ninh Bách tướng quân ấy vậy mà không làm gì hắn cả, con sai người chữa trị cho hắn.


 


Từ lúc lão vào quân doanh đến giờ, lão vẫn nghĩ Ninh Bách là kẻ khó gần, vô tình, nhưng xem ra lão chưa hiểu gì về con người này cả.


 


Quân y đáp, "Nghe nói là đệ tử duy nhất của Ninh Bách đại nhân."


 


Dược sư lập tức hiểu ra.


 


Hắn nhìn Tần Quyên, nghĩ bụng đứa bé này thật không đơn giản, vẫn còn trẻ mà không ngờ lại lợi hại như thế.


 


"Ban đêm lạnh, cẩn thận giữ ấm cho hắn đi." Nghe lão quân y nói, dược sư vội ôm chăn đến đắp thêm cho Tần Quyên.


 


Đến tận hôm sau, Tần Quyên vẫn chưa tỉnh.


 


Quân y và dược sư đều bối rối, lỡ bị Ninh Bách hỏi tội thì phải làm sao đây?


 


"Tình trạng của hắn không tốt, chẳng rõ là không tỉnh lại được hay không muốn tỉnh lại. Để ta thử châm cứu cho hắn xem. Ngươi chuẩn bị thuốc đi." Quân sư bảo.


 


Dược sư đi ra ngoài thì trông thấy nam nhân hôm qua. Hắn nhớ tới những lời quân y nói với mình, cúi đầu muốn lảng tránh nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng quân lính nói với nam nhân, "Ninh Bách đại nhân có lệnh, ngươi không được vào."



 


Nam nhân dường như cố nói chuyện với quân lính, muốn đút lót bạc cho bọn họ.


 


Thất vậy, quân lính nổi giận lôi đinh, "Cút mau! Bằng không ta sẽ bẩm báo với đại nhận."


 


Nam nhân rất ngoan cố, không chịu đi. Quân lính bèn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với y.


 


Nam nhân gầy yếu như vậy làm sao mà chịu được sự đánh đạp của các kỵ binh. Y ngã lăn ra đất.


 


Dược sư không chịu được, đành tiến lên, "Sao các ngươi.....lại hành hạ y? Dù sao y cũng ...làm việc cho đại nhân."


 


Dược sư đỡ nam nhân kia dậy, nói với y, "Ta là dược sư chăm sóc đứa bé trong kia, bây giờ ta đang vội đi lấy thuốc. Ngươi muốn biết tình trạng của nó thì đi theo ta."


 


Nam nhân không nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.


 


Dược sư cười, "Vậy nói ta nghe tên ngươi đi."


 


Nam nhân trẻ tuổi đắn đo một hồi, rồi đáp, "Lâm Trầm An."


 


Dược sư sửng sốt, rồi nói ra tên mình.


 


Lâm Trầm An nhìn vị dược sư, muốn hỏi tình trạng của Tần Quyên.


 


"Nó vẫn ổn, ngừng chảy máu rồi, nhưng còn chưa tỉnh. Lão sư phụ đang châm cứu cho nó." Dược sư vừa nói vừa đi vào dược phòng, nhanh nhẹn bốc thuốc.


 


Lâm Trầm An, "Có cần ta làm gì không?"


 


Dược sư cười nói, "Nếu ngươi muốn hỗ trợ thì trước hết, giúp ta đốt lò đun nước đi."


 


Lâm Trầm An không chút đắn đo, lập tức bắt tay vào làm.


 


Dược sư hỏi, "Đứa bé kia là gì của ngươi?"


 


Lâm Trầm An giật mình, gần như thề thốt phủ nhận, "Không, không phải....Ta....."


 


Dược sư thấy y hoảng hốt như vậy, chỉ điềm tĩnh nói, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với ai. Chắc là người thân của ngươi hả?'


 


Trên đời cũng chỉ có người thân mới quan tâm nhau như thế.


 


Dược sư bốc thuốc xong thì bỏ vào bình, đem rang trên bếp lò.


 


Hắn nói, "Rang thêm hai khắc nữa. Ngươi chờ ở đây hay là...."


 


Lâm Trầm An muốn đi thăm Tần Quyên nhưng quân lính không cho y vào. Nếu vậy thì y sẽ ở chỗ này, dược sư sẽ báo tin về Tân Quyên cho y.


 


"Vậy ngươi cứ chờ ta ở đây. Thằng bé đó khỏe mạnh cường tránh lắm, không lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi." Nói rồi, dược sư rời khỏi phòng.



 


Lúc vào doanh trướng, hắn thấy một người đang đứng bên ngoài nên hơi giật mình. Tới khi nhận ra đó là Ninh Bách đại nhân, hắn hoảng đến mức suýt chút nữa đánh rơi đồ trên tay.


 


May là Ninh Bách đưa tay đỡ được.


 


Ninh Bách cau mày, "Làm việc không chú tâm, coi chừng ta cách chức của ngươi."


 


Dược sư oan uổng lắm. Lần đầu tiên hắn thấy Ninh Bách đại nhân xõa tóc thong dong như vậy, cho nên không nhận ra.


 


"Vào đi." Ninh Bách nói rồi đi vào trước.


 


Quân y đã lui xuống, trong trướng chỉ còn lại Tần Quyên.


 


Ninh Bách ôm Tần Quyên dậy, để dược sư đút thuốc cho hắn. Đút được một nửa bát mới thấy Tần Quyên chầm chậm nuốt xuống.


 


Dược sư lau khô cho Tần Quyên rồi lui sang một bên. Ninh Bách đại nhân không ra lệnh, hắn không dám rời đi.


 


Ninh Bách đặt Tần Quyên xuống, nhìn hắn một lát, rồi hỏi dược sư, "Lâm Trầm An đang ở dược phòng đúng không?"


 


Dược sư ngẩn ra một lúc, không nhớ Lâm Trầm An là ai, trong khi rõ ràng ban nãy hắn mới hỏi tên người ta.


 


Hắn trố mắt nhìn Ninh Bách, nghĩ một lúc lâu mới giật điếng người, vội thưa, "Vâng, y ở dược phòng."


 


Ninh Bách không trách mắng, còn hỏi ngược lại, "Lâm Trầm An có nói quan hệ giữa y và Tần Quyên là gì không?"


 


Tần Quyên? Tần Quyên là ai nữa?


 


Dược sư sốt hết cả ruột, cảm thấy mình hôm nay ngu đi hay sao vậy? Đầu óc không hoạt động ra hồn.


 


Thấy dáng vẻ luống cuống gần chết của dược sư, Ninh Bách cau mày, "Là bệnh nhân của ngươi."


 


Mãi một lúc sau, dược sư mới biết thiếu niên hắn đang chăm sóc tên là Tần Quyên.


 


Dược sư không biết quan hệ giữa Lâm Trầm An và Tần Quyên là gì, nhưng thấy Ninh Bách có vẻ như không hỏi cho ra lẽ thì không chịu thôi.....


 


Hắn đành lí nhí đáp, "Tiểu nhân nghĩ....họ là người thân...."


 


"Người thân?" Ninh Bách nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.


 


Dược sư chỉ hận không thể quỳ rạp xuống, vội nói, "Chỉ là tiểu nhân đoán bừa thôi....Nếu sai, xin đại nhân bớt giận."


 


Ninh Bách mím môi không nói câu nào. Thật ra những lời của dược sư lại khiến hắn hiểu ra.


 


Sao hắn không nghĩ đến nhỉ?


 


Quan hệ giữa Lâm Trầm An và Tần Quyên là thân nhân.



Lúc này, trong lòng hắn đã khẳng định đến 6 7 phần.


 


"Được rồi, bảo Lâm Trầm An đến đây chăm sóc hắn." Ninh Bách nói rồi đứng dậy rời đi.


 


Bản thân hắn cũng không hiểu sao mình bỗng nhiên lại đồng ý để Lâm Trầm An đến chăm Tần Quyên.


 


Chỉ là hắn nghĩ đến gương mặt tuấn tú, ẩn nhẫn của Lâm Trầm An.


 


Vừa dịu dàng lại vừa ngoan cường.


 


Như cơn gió xuân ở tận cùng đất bắc, như gốc liễu giữa bờ cát mệnh mông.


 


*


 


Bên ngoài doanh trướng.


 


"Đại nhân." Kỵ binh đi tới, "Đã điểm xong 1000 binh."


 


"Lập tức xuất phát." Ninh Bách vừa nói vừa bước đến chiến mã của mình.


 


Ngay khi nghe tiếng đoàn kỵ binh dồn dập rời đi, Tần Quyên mở choàng mắt.


 


Dược sư đang đứng bên mé giường giật thót cả mình.


 


"Ngươi....Ngươi tỉnh rồi....." Hắn hoảng hốt, không biết nên hỏi gì.


 


Tần Quyên gượng ngồi dậy, một lát sau mới nói với dược sư, "Không phải hắn bảo ngươi gọi Lâm Trầm An đến đây sao?"


 


Tần Quyên mở miệng, giọng khàn đến đáng sợ. Vết thương đã băng bó xong nhưng do sử dụng nội lực quá mức khiến yết hầu hắn như bị lửa thiêu đốt, khó mà phát ra âm thanh.


 


Dược sư lập tức chạy ra ngoài, "Ta gọi y tới ngay đây, ngươi chờ một lát. Y lo cho ngươi lắm, chắc y sẽ rất mừng."


 


"Cảm ơn."


 


Nam nhân đi xa rồi, không nghe được câu cảm ơn kia.


 


Tần Quyên lảo đảo xuống giường, muốn uống ngay một ngụm nước.


 


Nhưng chân vừa chạm đất, cả người đã đau ê ẩm.


 


Tới lúc lết được đến bên bàn, trán hắn đã đầm đìa mồ hôi lạnh.


 


Uống nước xong, hắn mới thấy cổ họng dịu đi một chút.


 


Hắn bò về giường nằm, nghe thấy tiếng chân dồn dập ngoài doanh trướng.


 



Lâm Trầm An không ngờ Ninh Bách lại cho mình đến chăm sóc Tần Quyên.


 


*


 


Tần Quyên nằm đó, nghe tiếng chân quen thuộc, như thể những bước chân ấy dẫm lên đầu quả tim.


 


Dược sư nói, "Các ngươi cứ trò chuyện với nhau đi, ta mang đồ ăn tới. Chắc là ngươi đói rồi."


 


Lâm Trầm An bước tới, đứng bên mép giường.


 


Tần Quyên muốn ngồi dậy nhưng chẳng có sức lực gì cả. Không hiểu sao cơn đau lúc này còn dữ dội hơn trước gấp mấy lần.


 


Lâm Trầm An vô cùng tinh tế, liếc mắt đã biết Tần Quyên muốn làm gì, bèn tới đỡ hắn dậy.


 


Tần Quyên không dám mở mắt nhìn. Hắn không dám....không dám....


 


Vị cữu cữu mà hắn đánh mất đã quay lại, đang đứng ngay trước mặt, mà hắn không dám nhìn.


 


Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại đoàn tụ trong hoàn cảnh này.


 


CŨng như Tần Quyên, cõi lòng Lâm Trầm An ngổn ngang trăm mối.


 


Y nhìn Tần Quyên, dè dặt như muốn hỏi hắn có đau ở đâu không, nhưng rồi chẳng biết mở miệng thế nào.


 


Bỗng nhiên, Tần Quyên ôm chầm lấy nam nhân trước mặt.


 


Tựa như năm đó, hắn nhận thân trên sa mạc Taklimakand đầy gió cát, trong lòng vừa tiếc thương, vừa sợ hãi, lại vừa xúc động.


 


Nước mắt nóng bỏng chảy dài trên má. Hắn không biết hóa ra bây giờ mình còn có thể rơi lệ.


 


Hắn cứ nghĩ khi đã trở thành một nam nhân thì phải vứt bỏ hết thảy sự yếu đuối. Nam nhân thì không được khóc.


 


Nhưng hắn không cầm lòng được, hốc mũi cay xè.


 


Tại hắn đã để lạc mất cữu cữu, mới có tình cảnh bi thảm như hôm nay.


 


Tại hắn nên cữu cữu mới chịu chung số mệnh như Phi Đàn.


 


Hắn hận! Hắn rất hận!


 


Hắn hận mình không thể giết Ninh Bách, càng hận mình vô dụng, không tìm được cữu cữu sớm hơn.


 


Hắn tiếp xúc với Ninh Bách không phải một hai lần, tại sao không biết cữu cữu đang ở trong doanh trướng của Ninh Bách cơ chứ!


 


Tại sao?


 


----------------
Lời editor : Chắp nối tình tiết một chút nhé.
Để cứu dân làng, Lâm Trầm An tự nộp mình cho một đội quân. Đội quân này có đặc điểm là bọc giáp toàn thân, cả người lẫn ngựa.
Sau này, Tần Quyên được biết Ninh Bách cũng đánh bại một đội quân toàn giáp và sáp nhập với quân của mình. Có lẽ chính thời điểm này, Lâm Trầm An đã rơi vào tay Ninh Bách.
Tần Quyên định hỏi Ninh Bách về đội quân toàn giáp đó, nhưng sau đấy lại xảy ra sự cố Viết Viết mất thành La Bặc, cho nên tạm gác lại.
Lúc rời khỏi thiết doanh của Ninh Bách, Tần Quyên đi ngang qua ai đó mà hắn thấy rất quen, nhưng vì ngược sáng nên không thấy mặt. Đó chính là Lâm Trầm An.
Lâm Trầm An nắm trong tay kỹ nghệ luyện sắt, mà Ninh Bách thì khai thác chế tạo sắt bất hợp pháp. Cho nên lúc này Lâm Trầm An đi theo Ninh Bách không chỉ để làm sủng nô, mà còn có vai trò quan trọng khác.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...