Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)

256@-

Tần Quyên rời khỏi thành từ hướng tây, đến một điểm nghỉ chân trên sa mạc. Nơi đó do các dịch binh lập nên để nghỉ lấy sức là tiếp thêm thức ăn nước uống.


 


Tần Quyên đợi ở đó 3 ngày. Hắn nghĩ Viết Viết nhất định sẽ theo hướng tây đến Khả Thất Cáp Nhi, nhưng chờ 3 ngày vẫn không gặp được.


 


Có lẽ hắn đến muộn mất rồi.


 


Đêm đó, có một thương đội đi ngang. Hắn hỏi thăm thì người ta nói quả thật có một đội quân đang tới, chừng trưa mai sẽ tới được đây.


 


Tần Quyên không sốt ruột nữa. Hắn nghỉ một giấc, định ngài mai sẽ đi hội hợp cùng quân đội.


 


Hắn trông thấy A Dịch Cát vào giữa trưa hôm sau. Khi ấy, mặt trời chói gắt trên cao, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống cổ.


 


"Sao đen đi nhiều thế?" A Dịch Cát cười, định vỗ vai Tần Quyên nhưng chợt phát hiện ra, Tần Quyên đã cao hơn mình một chút.


 


Trong chớp mắt, A Dịch Cát bỗng thấy bàng hoàng. Đứa trẻ năm xưa cao chưa đến eo hắn mà giờ đã sừng sững như thế này rồi....


 


Thời gian vụt trôi qua như một mũi tên, tháng năm chỉ trong cái chớp mắt.


 


"Ca...." Một lúc lâu sau, Tần Quyên mới nghẹn ngào gọi.


 


Một năm không gặp, hắn mất rất nhiều thời gian để giải thích những chuyện đã xảy ra.


 


Họ cưỡi ngựa đến chỗ Đại Vĩnh vương, Tần Quyên nhân thời gian đó vừa đi vừa kể.


 


Lúc thấy Đại Vĩnh vương cưỡi trên yên ngựa uy phong lừng lững, Tần Quyên sững cả người.


 


Một lúc lâu sau, hắn mới ngơ ngác hỏi A Dịch Cát, "Sao hắn tự nhiên trở nên cường tráng như vậy?"


 


"Vì là nam nhân chứ sao." A Dịch Cát cười lớn.


 


Tần Quyên không hiểu lắm, nhưng cũng không đến nỗi mơ hồ. Hắn cũng bật cười theo. Chắc đây là sự thay đổi lớn nhất của Viết Viết kể từ khi thành gia lập thất.


 


Đại Vĩnh vương phi đúng là một nữ nhân lợi hại.


 


Trên đường về, hắn cũng thi thoảng nghe người ta bàn tán về nàng.


 


Đến lúc trông thấy Tần Quyên, Viết Viết mới quay lại dáng vẻ nói cười xởi lởi như trước.


 


A Dịch Cát nói, "Chỉ có ở cạnh Tần mới thấy Đại Vĩnh vương thoải mái như vậy."


 


Viết Viết hừ một tiếng, "Ngươi thì khác gì? Lúc ở La Bặc với ta, mặt lúc nào cũng nặng như đổ chì. Vừa trông thấy cái mặt sói của Tần đã cười toe toét."


 


A Dịch Cát nhéo mặt mình. Nào có khoa trương như vậy?


 


"Được rồi, khởi hành sớm một chút. Hai mươi ngày nữa phải đến được Hổ Tư Oát Nhĩ." Viết Viết ra lệnh.


 


"Hai mươi ngày nữa? Các kỵ binh có chịu nổi không?" Tần Quyên kinh ngạc. Núi tuyết đâu có dễ vượt qua.


 


A Dịch Cát cười nói, "Giờ không còn như xưa. Trang bị của chúng ta so với 5 năm trước khác nhiều rồi. Tần, không tin thì đệ quay lại nhìn xem."


 



Tần Quyên thấy các kỵ binh phía sau đều mặc trụ giáp, mỗi người được chia hai con ngựa.


 


Quả đúng là khác xưa một trời một vực.


 


"Tiền ở đâu ra?"


 


"Đương nhiên là bán dê của đệ. Bán hơn hai ngàn con...." A Dịch Cát không thấy Đại Vĩnh vương điên cuồng nháy mắt với mình, nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng.


 


Tiếng sét đùng đoàng nổ vang trong đầu Tần Quyên. Cái gì?


 


Nói không tức giận là giả. Đó toàn là dê giống tốt, 5 năm nữa có thể lên tới cả vạn con.


 


"Còn dư bao nhiêu?" Ngay cả giọng điệu của Tần Quyên cũng lạnh đi nhiều.


 


"A Dịch Cát lí nhí, "Chừng....500 con."


 


Trời ơi! Giờ họ chỉ còn 500 con dê!


 


"Là ý của ai?"


 


Viết Viết lập tức nói, "Là Quách Bưu!"


 


A Dịch Cát cũng gật đầu lia lịa.


 


"......."


 


Tần Quyên tức đến cạn lời.


 


A Dịch Cát vội an ủi, "Đệ yên tâm, số bạc bán dê không hề bị dùng hoang phí, đều đầu tư cho quân trang. Ca còn sắm cho đệ một bộ giáp hoàn chỉnh đấy....!"


 


Không muốn nghe! Không muốn nghe!


 


Tần Quyên không buồn để ý tới bọn họ nữa.


 


"....." A Dịch Cát lập tức im miệng.


 


Viết Viết nói nhỏ với A Dịch Cát, "Không phải chứ? Mộc Nhã nói đúng rồi kìa. Lúc trước, hắn bảo ta Tần lang mà quay về sẽ muốn giết người....."


 


A Dịch Cát quát khẽ, "Thế sao đại vương còn bàn 2000 con dê?"


 


"Chẳng phải là tại Quách Bưu sao?" Viết Viết liền nói, "Giờ làm thế nào đây?"


 


"Không sao, ta hiểu Tần mà, hai ngày nữa là qua thôi." A Dịch Cát cười xòa.


 


"......."


 


*


 


A Dịch Cát nói không sai, còn chưa đến hai ngày Tần Quyên đã hết giận.


 


Sau khi họ vượt qua núi tuyết thì chuyện 2000 con dê kia đã rơi vào dĩ vãng.



 


Thậm chí, Tần Quyên còn bắt đầu thèm ăn thịt dê, uống sữa dê.


 


Trung tuần tháng 6, họ đặt chân đến Hổ Tư Oát Nhĩ. Người ra đón là Ninh Bách.


 


Lúc này, Tần Quyên lại đeo tấm mặt nạ Viết Viết cho.


 


Đại Vĩnh vương không bao giờ mệt mỏi với việc chế mặt nạ cho Tần Quyên, đến A Dịch Cát cũng không hiểu lý do là gì.


 


Có lẽ trong lòng Đại Vĩnh vương, Tần Quyên vĩnh vĩnh là đứa bé mười mấy tuổi xinh đẹp năm xưa.


 


Tần Quyên bắt đầu thích đeo mặt nạ cũng từ lúc Viết Viết tặng cho hắn chiếc mặt nạ vàng ròng ở Đại Đô.


 


Hắn vì Viết Viết mà che đi dung mạo tuyệt sắc của mình.


 


*


 


Sau khi Ninh Bách hội hợp cùng bọn họ, hắn giao cho một đại tướng dưới quyền cùng 1000 kỵ binh để Đại Vĩnh vương tùy ý sử dụng.


 


Còn bản thân thì mở miệng muốn xin Đại Vĩnh vương cho mượn Tần Quyên.


 


Đại Vĩnh vương không hỏi lý do, bởi vì đây không phải La Bặc, có quá nhiều tai mắt xung quanh.


 


Đại Vĩnh vương cũng không muốn người khác biết mình và Ninh Bách có quan hệ làm ăn.


 


Cho nên sau khi điểm binh, Đại Vĩnh vương dẫn người ra tiền tuyến.


 


Còn Ninh Bách bảo Tần Quyên đi theo mình.


 


Tần Quyên không hào hứng chút nào. Bở vì đêm qua, hắn loáng thoáng nghe tin gia chủ Bá Nha NGột thị cũng đang trên đường đến Hổ Tư Oát Nhĩ.


 


Chắc Hồ Hồ đến là vì vị sư thúc Tháp Tháp vương phiền toái kia.


 


Bây giờ Ninh Bách định đi đâu? Chắc chắn không phải đi giao chiến với người Tháp Tháp rồi.


 


Cuối cùng, Ninh Bách dừng ở một chỗ cách thành nam Hổ Tư Oát Nhĩ hơn 80 dặm. Ở đó có dựng một quân trướng.


 


Hắn xuống ngựa đi vào doanh, dọc đường luôn im lặng.


 


Khi đi theo Ninh Bách vào doanh trướng, hắn thấy Ninh Bách cởi chiến bào ném cho một người đã chờ sẵn trong đó. Người kia hơi hốt hoảng nhưng lại nhận lấy với vẻ cam chịu. Lúc bấy giờ, Tần Quyên chợt thấy hồn mình như bay khỏi thể xác.


 


Ninh Bách hơi liếc lại, thấy thiếu niên và nam nhân bên cạnh hắn đang nhìn nhau trân trối.


 


Ánh mắt mang theo cảm xúc không thể diễn tả.


 


Ninh Bách nghĩ ngợi một lát rồi lạnh nhạt lên tiếng, "À, Phi Đàn đi rồi. Y là người mới tới hầu hạ ta...."


 


Ninh Bách chưa nói hết câu, thiếu niên đã rút đao xông về phía hắn.


 


Ninh Bách hoàn toàn choáng váng. Hắn không hiểu vì sao Tần Quyên dám rút đao với mình.


 



Chưa từng có kẻ dám làm càn trước mặt hắn.


 


Trong một khoảnh khắc bàng hoàng ngắn ngủi, rồi lấy lại được ý thức, trong đầu Tần Quyên chỉ có một ý niệm duy nhất : Hắn muốn giết Ninh Bách!


 


Tên súc sinh!


 


Từ đôi tay đến thân thể thiếu niên lang đều đang run rẩy, không thể kiềm chế.


 


Ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn lúc này là chiến đấu, không còn gì khác.


 


Hắn muốn dùng hết sở học một đời để giết Ninh Bách.


 


Cho nên, đến lúc hắn ngã xuống trong vũng máu, Ninh Bách cũng không khá hơn là bao.


 


Cuối cùng hắn có thể giao chiến hơn trăm hiệp với nam nhân này rồi....


 


Cuối cùng....


 


Nhưng tiếc rằng năng lực có hạn, hắn không thể giết Ninh Bách.


 


Đáng tiếc làm sao.


 


Hắn lim dim khép mắt, thì chợt bị một nam nhân gầy gò ôm chặt vào lòng, "Tần Quyên....Quyên Ca! Quyên Ca!"


 


Trên đời này, chỉ có người đó gọi hắn là Quyên ca.


 


Tần Quyên nhìn y đăm đăm, muốn gọi y một tiếng như không còn sức. Hắn mệt mỏi quá rồi.


 


*


 


Khoảnh khắc Tần Quyên rút đao ra, Ninh Bách tưởng Tần Quyên chỉ muốn đùa giỡn. Nhưng sau 20 chiêu, hắn mới xác định được, tiểu tử này thật sự muốn giết mình.


 


Hắn ra tay với Tần Quyên hoàn toàn do bản năng tự vệ.


 


Không, hắn không thể không tập trung vào trận chiến, nếu không thì có khả năng người nằm kia đã là hắn rồi.


 


Lúc Ninh Bách xử lý xong vết thương, hắn mới lảo đảo đi tới chỗ hai người kia.


 


Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi, cầm đao chỉ vào nam nhân trẻ tuổi, quát khẽ, "Có phải nên giải thích điều gì với ta hay không?"


 


Hắn chưa bao giờ biết, Tần Quyên có thể vì một nam nhân, một nô tài hầu hạ mà liều mạng với hắn?


 


Nực cười làm sao!


 


Thiếu niên hắn coi trọng lại muốn giết hắn vì một tên nô tài!


 


Ninh Bách túm cổ áo nam nhân kia, gần như suýt chút nữa l*t s*ch đồ trên người y.


 


"Nếu ngươi không nói, ta sẽ để ngươi nhìn hắn chết! Thậm chí, còn cùng ngươi ngay trước mặt hắn!" Ninh Bách nhếch môi cười lạnh lẽo.


 


"Đừng....Xin đừng! Cầu xin ngài.....Đừng....." Ngoại trừ câu gọi tên Tần Quyên ban nãy, đây là lần đầu tiên nam nhân này chịu mở miệng nói chuyện.



 


"Không muốn? Vậy ngươi nói xem, vì sao hắn phải liều mạng vì ngươi? Vì sao hả?"


 


"......" Nam nhân run lên bần bật, không muốn nói cũng không dám nói. Y sợ mình hại Tần Quyên. Y không thể hại Tần Quyên!


 


Y chỉ là một tiện nô, còn Tần Quyên sau này có thể thành tướng quân. Y không muốn Tần Quyên bị ảnh hưởng....


 


Y lắc đầu, cầu xin Ninh Bách, "Xin ngài, xin ngài chữa cho nó. Nó còn thở, vẫn còn cứu sống được....Nó rất mạnh, có thể lập chiến công cho ngài. Nó mới 18 tuổi thôi, đời còn rất dài, còn có thể thay ngài giết địch thêm vài chục năm nữa....Xin ngài cứu nó, không thì đổi mạng ta lấy mạng nó cũng được...."


 


Nam nhân luôn miệng nói, muốn lao mình vào mũi đao của Ninh Bách. Nhưng Ninh Bách phản ứng rất nhanh, không cho y thực hiện ý đồ.


 


Tại sao có thể? Hai kẻ này, ai cũng nguyện chết vì đối phương?


 


Vì cớ gì?


 


Ninh Bách cảm thấy tim mình vỡ nát, không biết đó là cảm xúc gì.


 


Hắn lặng lẽ một hồi, cuối cùng gọi vọng ra ngoài doanh trướng, "Gọi quân y đến đây."


 


Đám kỵ binh định tiến vào ban nãy nhưng bị đuổi ra đã nghe được lệnh, vội chạy đi tìm quân y.


 


Mấy vị quân y bận rộn tối mắt, cuối cùng cũng xử lý được xong vết thương của Tần Quyên, cứu hắn qua cơn nguy hiểm.


 


Thật ra, Ninh Bách biết Tần Quyên không chết được. Bây giờ Tần Quyên có thể đấu tay đôi với hắn rồi, miễn không bị vạn tiễn xuyên tâm hay đâm xuyên yếu huyệt thì sẽ không chết.


 


Dù bị thương nặng cũng cứu sống được.


 


Các quân y lui ra, chỉ để lại mấy người họ trong doanh trướng.


 


Ninh Bách nhìn nam nhân quỳ trên mặt đất, vẫy tay gọi y tới.


 


Nam nhân đến trước mặt Ninh Bách.


 


"Quỳ xuống." Ninh Bách lạnh lùng ra lệnh.


 


Trên gương mặt nam nhân đầy vẻ nhẫn nhịn nhưng không hề phản kháng, làm theo lời hắn. Ninh Bách nhếch môi, "Ta còn phải bảo ngươi làm gì nữa sao?"


 


Nam nhân run rẩy vương tay, chậm rãi cởi đai lưng quanh hông Ninh Bách.


 


Đây không phải lần đầu y chịu khuất nhục như vậy. Tất cả đề do tên ác ma trước mặt y lúc này.


 


Ninh Bách thoải mái nhắm mắt lại, nhưng giọng nói lạnh như băng, "Ngươi biết vì sao ngày đó ta lại muốn ngươi không?"


 


Vì vẻ mặt nhẫn nhịn nhưng ương ngạnh này cực kỳ giống con sói nhỏ kia.


 


--------------


 


Tác giả có lời muốn nói : Ninh Bách là một tên tra nam


 


Nhưng couple của Ninh Bách đã định.


 


Chính là nam nhân mà Tần Quyên liều mình bảo vệ đây này. Tuy có người không thích cặp này, nhưng mà bọn họ cuối cùng vẫn HE.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...