Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)

204@-

"Ta không thể bị phát hiện được! Ngươi nói láo!"


 


Tần Quyên nhíu mày, "Giờ ngươi cứ như đứa con nít, ta cũng lười cãi với ngươi!"


 


"Con mẹ nó, ngươi mới là con nít! Không biết lão tử hơn ngươi bao nhiêu tuổi đâu. Hơn nữa, ta nói lần cuối cùng, bọn chúng không thể nào nhận ra ta có ý định tạo phản được. Nếu họ biết chuyện thì đã chẳng lưu ta lại. Cho đến trước lúc bị ngươi hãm hại, ta vẫn nắm quyền quản lý quân đội trong vương điện."


 


Tần Quyên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, "Nói rõ lắm. Ngươi đã tài giỏi như vậy thì còn trốn theo ta làm gì?"


 


"......" Gương mặt không chút biểu cảm của Cổ Nguyệt có chút rạn vỡ.


 


Môi hắn hơi run lên, thể hiện sự phẫn nộ.


 


"Cổ Nguyệt ca ca....." Tiểu Khúc Nhi dè dặt định hỏi xem hắn có muốn uống nước không.


 


Cổ Nguyệt trừng mắt với nó, "Gọi bá bá!"


 


Tiểu Khúc Nhi giật bắt mình, "....." Tên này chẳng những muốn ngồi lên đầu Tần Quyên mà còn muốn ngồi lên đầu cha Hồ Hồ của nó luôn.


 


Đào Hoa cười khúc khích. Xem ra sau một thời gian ở chung, mối quan hệ giữa họ với Cổ Nguyệt đã tốt hơn nhiều rồi.


 


Chàng thanh niên cứng đầu kia cũng học được cách trò chuyện, lúc thì phản bác, lúc thì cãi vã, có hỉ nộ ái nhạc như bao người.


 


Không biết bây giờ Cổ Nguyệt cảm thấy thế nào, nhưng y vẫn mong hắn vui vẻ. Mỗi khi nhớ lại dung nhan khuynh đảo Ngân Sơn của Cổ Nguyệt năm 16 tuổi, y lại thấy mát lòng.


 


Lần đầu tiên khi hai người họ gặp nhau, Đào Hoa đã thấy hắn mỉm cười với mình. Bây giờ đã qua rất nhiều năm, có lẽ bản thân Cổ Nguyệt cũng không còn nhớ nữa.


 


Dưới ánh đèn dầu mờ mịt trên hành lang, y vô tình làm kinh động ngựa của thiếu niên. Thiếu niên đưa tay đỡ y dậy, hỏi, "Không sao chứ?"


 


Với Cổ Nguyệt, đó là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng thật ra từ trước đó, Đào Hoa đã nghe vô số sự tích về hắn rồi.


 


Cho nên lần đầu nhìn Cổ Nguyệt ở khoảng cách gần như thế, y đỏ mặt xấu hổ.


 


Thiếu niên ấy dung mạo quá đỗi kinh diễm, còn y biết mình chỉ thường thường bậc trung, không xấu, nhưng chẳng thể nói là rất đẹp.


 


Phong thái của Cổ Nguyệt ôn hòa, ấm áp, khiến y cảm thấy tự ti vô cùng.


 


Y muốn tránh bàn tay của Cổ Nguyệt, nhưng Cổ Nguyệt sợ y bị thương nên nhất quyết đưa y đến y quán.


 


Đào Hoa nghĩ, giờ Cổ Nguyệt hẳn là không còn chút ký ức nào về chuyện đó nữa, cứ mở miệng là gọi y tiện nô.



 


Y nhớ đêm hôm đó ở y quán, chừng canh ba Cổ Nguyệt mới vội vàng cưỡi ngựa rời đi. Hắn trả tiền thuốc thang, còn bảo ngày mai sẽ quay lại thăm.


 


Nhưng chẳng có ngày mai nào hết.


 


Thiếu niên một đi không trở lại. Tin tức chờ hắn hôm sau chính là về cái chết của công chúa Hi Vân.


 


Năm sau, lúc hoa đào nở rộ, y lại thấy Cổ Nguyệt với gương mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, không chút biểu cảm.


 


Dung mạo tuyệt mỹ trước kia đã thành như pho tượng tạc lên trên mặt, đôi mắt cũng không còn rực sáng.


 


Với Đào Hoa là tái ngộ, nhưng với Cổ Nguyệt là sơ kiến.


 


"Cổ tướng quân, người này là Đào Hoa sống ở thanh lâu, vốn là.....công tử của Đại Lý."


 


Nghe nội thị giải thích, Cổ Nguyệt chỉ hất hàm, "Kẻ tiện nô đê hèn này cũng xứng gọi là công tử?"


 


Từ ấy về sau, y nghe thấy hai chữ tiện nô từ miệng hắn càng lúc càng nhiều. Cũng phải, một người sinh ra với thân phận hiển hách như hắn thì cần phải sợ hãi kiêng nể ai?


 


Cuối cùng, thời gian đã cướp mất chút dịu dàng cuối cùng của thiếu niên ấy.


 


Vô tình, lặng lẽ.


 


Nhưng dù bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng Đào Hoa, mỗi khi nhìn về phía Cổ Nguyệt, vẫn còn cảm nhận được bóng dáng cũ.


 


Không phải vì yêu thích hay gì cả, mà vì chút dịu dàng duy nhất y nhận được kể từ lúc xa quê chính do thiếu niên ấy tặng.


 


Với y, Cổ Nguyệt như một tấm gương, dù vỡ nát méo mó đến đâu, vẫn soi được chính mình.


 


Họ bị vận mệnh đùa giỡn, phải gánh trên lưng tội danh mình không hề gây ra.


 


Rồi khi cùng tìm lối thoát trong bóng đêm tĩnh mịch, họ gặp lại nhau nơi này.


 


*


 


Mặt trời lặn, ánh sáng trong rừng từng chút lụi tàn.


 


Cuối cùng, sau vài tiếng chim chiều não nề, trời tối hẳn.


 


Tiểu Khúc Nhi cầm đèn dầu, Đào Hoa ôm Tiểu Khúc Nhi.



Tiểu Khúc Nhi hỏi Đào Hoa, "Đào Hoa ca ca, sao người huynh thơm thế....." Nó dường như ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Đào Hoa, mấy lần định hỏi nhưng vẫn e dè. Hôm nay họ dự định đi cả đêm, không dừng nghỉ nên nó mới hỏi.


 


Tiểu Khúc Nhi vừa lên tiếng, bầu không khí trong rừng lập tức thay đổi. Tần Quyên không biết những người khác nghĩ sao, chứ hắn thì ngại gần chết, chỉ muốn bịt miệng thằng nhóc lại.


 


Một lúc lâu sau, không có ai lên tiếng, Tần Quyên muốn kiếm cớ nào đó để Tiểu Khúc Nhi cưỡi chung ngựa với mình, đỡ hỏi mấy câu xấu hổ như thế.


 


Nhưng không ngờ Đào Hoa lại thẳng thắn nói, "Từ năm bảy tuổi, mỗi ngày đều tắm nước hoa tường vi, thân thể sẽ tự tỏa hương thơm."


 


Đó là kỹ xảo mà người ở thanh lâu thường dùng. Các cô nương, công tử ở thanh lâu từ nhỏ đã tắm các loại hoa khác nhau để cơ thể có mùi hương tự nhiên, cho dù nhiều ngày không tắm cũng không hôi hám.


 


Tần Quyên và Cổ Nguyệt đều đã hài lòng với câu trả lời, cảm thấy đề tài này dừng ở đây được rồi, nhưng Tiểu Khúc Nhi lại ôm chầm lấy Đào Hoa, "Ta thích mùi hương trên người Đào Hoa ca ca lắm...."


 


Đào Hoa dịu dàng xoa đầu Tiểu Khúc Nhi.


 


So với Tiểu Khúc Nhi thích y, y còn thích Tiểu Khúc Nhi hơn.


 


23 sống cô đơn lạnh lẽo, Cổ Nguyệt thời niên thiếu là nắng ấm, Tần Quyên là ánh sáng, còn Tiểu Khúc Nhi giống như vì sao.


 


"Tiểu Khúc Nhi, làm nhi tử của ta được không? Hai ta nương tựa nhau mà sống." Đào Hoa nói, tựa như lơ đãng, nhưng trong câu nói chất chứa tiếng cười.


 


"Chuyện này...." Tiểu Khúc Nhi bỗng nhiên đỏ mặt, không biết trả lời thế nào, "Có lẽ.....ta phải hỏi ý cha Hồ Hồ đã...."


 


Tiểu Khúc Nhi vò đầu bứt tai mãi mới nói được câu ấy.


 


Nó nghĩ chuyện này phải xin phép cha Hồ Hồ, dù sao bây giờ nó cũng là nhi tử của Hồ Hồ. Nhưng nó lại sợ Đào Hoa ca ca buồn, nên giơ đèn nhìn mặt Đào Hoa.


 


Thấy Đào Hoa vẫn tươi cười, nó mới thở phào nhẹ nhõm.


 


"Tiếng gì vậy?" Cổ Nguyệt đi phía trước, bỗng nhiên dừng lại.


 


Giống những lần gặp phải gấu và báo trước kia, họ chỉ thoáng nghe một tiếng động nhỏ nhưng khiến sống lưng tê dại.


 


"Đốt đuốc lên." Tần Quyên vừa nói vừa xuống ngựa.


 


Không lâu sau, đuốc trong tay bùng cháy. Hắn đưa cho Cổ Nguyệt và Đào Hoa mỗi người một cây.


 


"Không sao, lúc trước đều xử lý được thì lần này sẽ không khó khăn lắm đâu." Tần Quyên an ủi họ.


 


Chỉ cần không phải loài mãnh thú chưa từng gặp thì đều có cách đối phó.


 



 


Tần Quyên gật đầu, không nói gì thêm, tay đặt sẵn lên trường đao bên hông.


 


Bọn họ vẫn xuôi về hướng nam, theo dự kiến thì ngày mai sẽ đến được trung tâm khu rừng nên mới quyết định đi cả đêm.


 


Đào Hoa nghe người ta bảo, từ bìa rừng đến giữa rừng mất chừng 5 6 ngày đường. Có nhiều người từng muốn ra ngoài thông qua khu rừng này, nhưng đến trung tâm khu rừng thì không dám đi tiếp nữa.


 


Đó chỉ là lời truyền miệng của những người đã quay về kể lại thôi.


 


Còn lý do vì sao không dám đi tiếp thì có rất nhiều câu chuyện li kỳ được kể lại, nhưng đa số đều đồn rằng ở đó có một cái hồ.


 


"Có hồ nước à? Vì sao đằng trước có ánh sáng?" Cổ Nguyệt lại lần nữa lên tiếng.


 


Lúc trước, họ dự tính trưa mai sẽ đến được hồ nước này.


 


"Đương nhiên rồi, chúng ta đi liên tục không nghỉ mà." Đào Hoa nói, "Hóa ra những gì người ta đồn đại là sự thật.


 


Cổ Nguyệt nói, "Đi mau lên chút, xem thế nào. Chắc tiếng động ban nãy là tiếng gió."


 


Họ ở giữa rừng đã nhiều ngày, trở nên quá đỗi nhạy cảm, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là lại trông gà hóa cuốc.


 


Khi họ đi băng qua những bụi cây rậm rạp thì thấy được mặt hồ loang loáng ánh sáng.


 


Lúc này, Đào Hoa mới thực sự tin những lời mình nghe kể khi còn ở thanh lâu không phải là giả.


 


"Thật sự có hồ nước....." Bản thân y là người biết từ trước mà còn thấy ngạc nhiên.


 


Tựa như câu truyện cổ của các phương sĩ kể lại hiện ra ngay trước mắt.


 


Đá phía đông hồ, cây phía tây hồ, phía bắc hồ, phía nam hồ, còn nhiều bí ẩn, bóng tối bao trùm. Chớ can đảm làm chi. Kẻ can đảm đến xương cũng chẳng còn.


 


Câu vè quen thuộc bỗng hiện lên trong ký ức.


 


Y ngây ngẩn đứng đó.


 


Mãi đến lúc nghe thấy tiếng Tần Quyên, y mới giật mình kêu, "Tạm thời đừng lại gần."


 


Tần Quyên bị mệnh lệnh của y khiến cho sững người.


 


Trong trí nhớ của hắn, Đào Hoa chưa bao giờ quyết liệt như vậy.



Tần Quyên cũng thuận tiện gọi Cổ Nguyệt quay về.


 


Cổ Nguyệt hỏi, "Ngươi có ý gì?"


 


Tần Quyên chỉ lạnh giọng, "Quay về!"


 


"Sao ta phải nghe ngươi."


 


Tần Quyên giơ đao, "Vì ngươi đánh không lại ta."


 


"......"


 


Cổ Nguyệt đành phải quay lại, trừng mắt nhìn Đào Hoa.


 


Đào Hoa biết Cổ Nguyệt muốn hỏi y. Y đọc lại bài vè kia : Đá phía đông hồ, cây phía tây hồ, phía bắc hồ, phía nam hồ, còn nhiều bí ẩn, bóng tối bao trùm. Chớ can đảm làm chi. Kẻ can đảm đến xương cũng chẳng còn.


 


Cổ Nguyệt cau mày, "Rốt cuộc có gì mà ra vẻ thần bí vậy."


 


"Đây là câu nói của một phương sĩ cách đây khá lâu, lúc ta còn ở trong thanh lâu. Ông ấy bảo lúc còn trẻ rất ưa mạo hiểm, cùng mười mấy vị huynh đệ băng qua rừng để ra bên ngoài. Nhưng cuối cùng, chỉ có mình ông ta sống sót quay về."


 


Đào Hoa vừa nói vừa thấy lạnh sống lưng.


 


"Ông ta còn viết những câu chuyện xưa thành thơ ca rồi hát. Có nhiều người không tin nhưng ta thấy rất hứng thú nên ngồi nghe ông ấy nói.


 


Cổ Nguyệt nói, "Không phải là ngươi cảm thấy hứng thú, mà là ngươi muốn trốn ra ngoài. Không nghĩ đứa tiện.....ngươi đã có ý định trốn từ khi còn nhỏ rồi."


 


Đào Hoa cười nhẹ, "Chúng ta đều như nhau mà."


 


Tần Quyên ngẫm lại nội dung bài thơ mấy lần, "Ý ông ta nói là tảng đá ở hướng đông có vấn đề, cái cây phía tây có vấn đề.....Hay chẳng qua chỉ nhắc đến mấy thứ này để giúp mình ghi nhớ?"


 


Đào Hoa ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu, "Quả thực ta cũng không hiểu. Trên đường ta đã suy nghĩ rất nhiều."


 


Cổ Nguyệt nói, "Tóm lại, cả bài thơ ý nói chỗ này không ổn, chỗ kia cũng không ổn. Nơi này quỷ dị, chết rất nhiều người. Nhưng mà chúng ta đã tới đây rồi, việc gì phải sợ? Nghe lời một tên thất bại nói, chẳng bằng nghĩ kĩ xem bọn lính kia vào thung lũng bằng cách nào.


 


Tần Quyên đột nhiên cười, tới vỗ vai Cổ Nguyệt, "Huynh đệ, thật ra ta rất tán thành cách làm của ngươi đó."


 


"Con mẹ nó, ai huynh đệ với ngươi?"


 


"......" Tần Quyên thấy tên này chuẩn bị hành động ngu ngốc, bèn vung tay cho một đấm.


 


Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi hoàn toàn cạn lời.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...