Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
206@-
Tần Quyên không muốn hạ sát đối thủ, mà kể cả muốn cũng chẳng dễ dàng. Hắn chỉ mong sao có thể dọa những người này rút lui để hắn thuận lợi thoát ra khỏi thung lũng.
Nhưng họ không những không chịu lùi mà còn cùng xông lên.
Tần Quyên chỉ có thể cắn răng đối đầu họ.
Hắn nhận thấy họ không hề có ý định bắt sống mình, một mực muốn giết.
Tần Quyên giao đấu với cùng lúc 3 người. Những tên khác bắt đầu nhận ra Tần Quyên rất lợi hại nên đồng loạt vây công hắn.
Cổng Nguyệt không còn cách nào, buộc phải đến trợ giúp.
"Không phải nói đám người này đều giao cho ngươi sao?"
Bị quá nhiều người cùng tấn công một lúc, Tần Quyên bị thương, lui lại mấy bước. Cổ Nguyệt vừa lúc cưỡi ngựa tới, đỡ lấy vai hắn.
"Ta nào biết chúng phản ứng nhanh như vậy, bỏ qua ta chuyển sang ngươi." Cổ Nguyệt cằn nhằn.
"Ngươi đánh với chúng trước đi, ta bị thương rồi." Tần Quyên nói, đá chân vào bụng ngựa của Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt đã có kinh nghiệm nên phản ứng rất nhanh, "Tên khốn nhà ngươi...."
Hắn chưa chửi hết câu, đám người kia đã xông tới.
Cổ Nguyệt đành vung đao đỡ đòn.
Lúc này, Tần Quyên gỡ cung trên vai xuống. Hắn chỉ có ba mũi tên nhặt được ngoài trận địa, đoán chừng quân địch cũng đã dùng hết tên trong lúc công thành rồi, cho nên ban nãy mới phải cầm đao xông trận.
Mà với hắn, 3 mũi tên cũng đủ rồi.
Lúc những tên kia nhận ra, tên của Tần Quyên đã nhắm chuẩn. Hắn thả dây cung.
Từ thời niên thiếu, khi còn được huấn luyện trong doanh trại, hắn chưa từng bắn một mũi tên nào lãng phí, cho nên bây giờ làm sao bắn trượt?
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Hai phó tướng bên cạnh tướng quân lần lượt ngã xuống.
Sau đó, hỗn loạn lan dần. Tướng lĩnh cầm đầu ngây ra một lúc, đao cũng không dám vung. Lúc này, Cổ Nguyệt xông đến, khống chế gã.
"Không được cử động! Tất cả đứng yên tại chỗ, bằng không ta sẽ lấy đầu tướng quân của các ngươi." Cổ Nguyệt dứt lời, đám lính lần lượt buông vũ khí.
Lúc này, Tần Quyên hô lớn, "Đào Hoa!"
Hắn đoán lúc này, Đào Hoa đã đến gần và đang nấp ở đâu đó rồi.
Quả nhiên, Đào Hoa ôm Tiểu Khúc Nhi đi ra từ chỗ khuất. Lúc đến lối vào thung lũng, y phải thả ngựa đi vì không tiện che giấu. Y không biết rõ tình hình, cũng không dám đi qua chiến trường hỗn loạn, nên quyết định như vậy là đúng.
Y và Tiểu Khúc Nhi nấp vào chỗ tối, xem Tần Quyên và Cổ Nguyệt tả xung hữu đột với hai quân trong thung lũng. Trong lúc y còn đang nghĩ cách, đám Tần Quyên đã ổn định tình hình rồi.
Đào Hoa vội bước đến chỗ Tần Quyên.
"Chạy đến Lâu quan, tìm mấy con ngựa tốt, nhặt thêm ít lương khô còn dùng được."
Lâu quan là chỗ quân Ngân Sơn đóng quân. Lúc địch tấn công, họ chưa kịp thu dọn, cho nên trong đó chắc chắn vẫn còn lương thực.
Nghe Tần Quyên nói, Đào Hoa lập tức chạy đến Lâu quan.
Tiểu Khúc Nhi đã tỉnh từ ban nãy nhưng không dám mở mắt ra nhìn, sợ mình chỉ gây thêm trở ngại chứ không giúp được gì.
"Đào Hoa! Có thể bên trong đó còn tàn binh. Ngươi cẩn thận một chút." Tần Quyên nhắc nhở.
"Xử lý hắn thế nào?" Cổ Nguyệt không mấy kiên ngẫn, đè lưỡi đao lên cổ tên tướng địch.
Tần Quyên nói, "Đó là chuyện của Ngân Sơn các ngươi."
Cổ Nguyệt hừ lạnh, "Ta chỉ mong Ngân Sơn sớm sụp đổ."
Nghe vậy, tướng quân kia liền vui vẻ nói, "Ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."
Lưỡi đao càng ép sát vào cổ gã, "Ta có cho ngươi nói không?"
Tướng quân kia lập tức im miệng.
"Các ngươi là người của ai?" Ngừng một lát, Cổ Nguyệt hỏi.
Đối phương không nói câu nào.
"Lão tử đang hỏi đấy? Giờ ngươi lại giả câm à?" Cổ Nguyệt quát.
"Mục Hột."
Cổ Nguyệt chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng Tần Quyên thì có.
Mục Hột tấn công Ngân Sơn? Chuyện ở thành Ban đã đủ khó khăn cho hắn rồi, vậy mà hắn còn chia quân tiến đánh Ngân Sơn?
Nói thật, Tần Quyên không tin họ là người của Mục Hột, mà giống như mượn danh nghĩa Mục Hột để tấn công Ngân Sơn hơn.
"Các ngươi đánh vào thung lũng này là đúng, nhưng ta nói cho các ngươi biết, không dễ chiếm được núi Kền Kền đâu. Dù các ngươi có giành được thung lũng này, đại quân cũng không thể hạ núi Kền Kền, cho nên kết cục của ngươi sau cùng chỉ có cái chết mà thôi."
"Ngươi có ý gì?" Tên tướng kinh ngạc nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt cười lạnh, "Các ngươi là lũ ngu. Muốn tấn công Ngân Sơn thì phải đánh từ vương điện, chứ không phải từ núi Kền Kền!"
Tên tướng kia ngơ ngác, không hiểu Cổ Nguyệt có ý gì.
Đừng nói gã, ngay cả Tần Quyên cũng không hiểu.
Cổ Nguyệt nói, "Ngân Sơn có 10 đạo quân lệnh, chỉ cần một trạm bất kỳ bị tập kích, các trạm khác sẽ khẩn cấp cung ứng binh mã. Quân lính giữa các trạm có thể lưu động linh hoạt. Chẳng những thế, mỗi trạm đều kiên cố như tường đồng vách sắt, dù các ngươi có cử 1 vạn quân đến đây cũng không thể chiếm được núi Kền Kền trong một tháng, trong khi các ngươi tới 3000 quân còn chẳng gom đủ. Các ngươi ngay từ đầu đã chẳng biết gì về Ngân Sơn hết."
Nghe vậy, Tần Quyên đã hiểu vì sao Cổ Nguyệt nói, muốn đánh Ngân Sơn phải đánh từ vương điện trước rồi.
Binh lực chủ yếu của Ngân Sơn đều tập trung ở các trạm gác, còn binh lực trong vương điện thì rải rác thưa thớt. Chỉ khi vương điện nảy sinh đại loạn, buộc phải triệu hồi lính ở các trạm về, như thế mới có thể đánh bại hệ thống lưu động binh mã ở Ngân Sơn.
Các trạm ở đây dễ thủ khó công, như tường đồng cách sắt, người ở Ngân Sơn tin có bỏ lại thung lũng này rút chạy cũng chẳng sao.
Với bọn họ mà nói, địch xông vào thung lũng chẳng khác chi cá nằm trong chậu, chờ giải quyết xong địch trên núi Kền Kền rồi xuống tiêu diệt là được.
"Cho nên ngay từ đầu, ngươi đã tin chắc ta không thể trốn thoát?" Tần Quyên lại nheo mắt nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt ngẩn ra, nhưng không nói gì.
Thực ra, Cổ Nguyệt đúng là đã nghĩ Tần Quyên không cách nào thoát được núi Kền Kền. Bá tánh người Miêu ở Ngân Sơn, nếu muốn ra khỏi núi Kền Kền thì phải được quan phủ phê chuẩn. Số lượng người được ra ngoài mỗi năm hạn chế trong vòng 1000 người, họ tên và hộ tịch phải được đăng ký đầy đủ.
Đương nhiên, nếu Tần Quyên muốn xông qua núi Kền Kền bằng vũ lực thì tỷ lệ chạy thoát của hắn cũng có 1 phần mười.
Đào Hoa ra khỏi Lâu quan, dắt theo ba con ngựa, trên lưng ngựa chất nhiều lương khô và nước.
Đào Hoa làm việc nhanh nhẹn đến mức Cổ Nguyệt cũng lấy làm kinh ngạc.
Cổ Nguyệt thầm nghĩ, người này có trí thông minh và sự điềm tĩnh, không giống như một tên tiện nô được chuyện môn bồi dưỡng để hầu hạ kẻ khác.
Tần Quyên nói với tướng quân kia, "Ta chỉ muốn ra khỏi đây. Người của ngươi chỉ cần thả ta đi, đôi bên không liên quan gì đến nhau."
Đối phương đương nhiên không từ chối, "Tất nhiên rồi, ta sẽ không cản trở ngươi."
Tần Quyên nhìn liếc qua Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt nói, "Ngươi đừng có bảo ta ở lại đây khống chế hắn cho các ngươi chạy. Nằm mơ!"
"Chứ không thì sao?" Tần Quyên mỉm cười, "Đừng nói muốn cùng nhau bỏ trốn nhé? Ngươi có thể buông bỏ thù hận không? Hay đến lúc theo ta rồi lại đổi ý, bảo ta hại ngươi...."
"Không phải ngươi hại ta? Ngươi có mặt mũi nói câu ấy à?" Cổ Nguyệt tức ứa gan.
Tần Quyên nhíu mày, "Muốn theo ta thì nhanh lên ngựa."
"Khoan đã, tới bìa rừng đằng kia, ta sẽ thả tướng quân của các ngươi." Cổ Nguyệt vừa nói vừa lôi tướng địch lên ngựa, "Bảo người của ngươi không được theo."
Gã liền nói, "Đừng đi theo."
Không có binh lính truy đuổi, tới tấm bia đá trước cánh rừng, Cổ Nguyệt ném tên tướng quân xuống ngựa, "Đừng hòng ôm ý định đuổi giết bọn ta. Ta nắm rõ cánh rừng này hơn ngươi đấy."
Nói rồi, bọn họ cưỡi ngựa lẩn vào rừng.
"Cổ tướng quân, ngài thật sự nắm rõ.....?" Đi được một quãng, Đào Hoa cất tiếng hỏi.
"Nói vậy mà ngươi cũng tin?"
Tuy giọng điệu của Cổ Nguyệt nghe cáu kỉnh nhưng Đào Hoa lại khúc khích cười.
Nếu là mấy ngày trước, Cổ Nguyệt sẽ không thèm bắt lời y, có nói cũng phải chửi y là tiện nô.
Nhưng bây giờ Cổ Nguyệt bằng lòng giao tiếp với y đàng hoàng, chỉ là bản thân hắn hình như chưa ý thức được.
Cổ Nguyệt chưa từng đi qua trạm phía nam Nguyệt Vô môn, cho nên đương nhiên chưa từng đặt chân đến cánh rừng này.
Câu hắn nói ban nãy để dọa tên tướng kia thôi.
Tần Quyên hiểu ý Cổ Nguyệt, "Không chừng bên ngoài khu rừng này vẫn còn người của chúng, nhưng chắc là không quá nhiều."
Cổ Nguyệt cười nhạo, "Chúng ta cứ ra khỏi rừng an toàn đã rồi hãy nói. Đây là rừng rậm nguyên sinh đấy."
"Nếu bọn chúng có thể vào được thì chúng ta cũng có thể ra được." Tần Quyên cười lạnh.
"Ngươi thử hỏi chúng xem, lúc vào chúng có bao nhiêu người."
"Dù sao chúng cũng đã vào được. Biết thế là đủ rồi."
Cổ Nguyệt lắc đầu, "Thôi, cứ thoát ra đã rồi tính."
Trong rừng, bóng cây che khuất mặt trời nên ban ngày rất mát mẻ.
Nhưng ban đêm lạnh vô cùng.
Đào Hoa đã dự tính từ đầu nên lúc ở Lâu quan, y đã lấy theo rất nhiều than và dầu.
Ban đêm họ phải đốt lửa để xua đuổi mãnh thú.
Đi liên tục ba ngày ba đêm, họ không gặp phải sói nhưng gấu và báo thì có xuất hiện, may là đều có thể dùng lửa đuổi chúng đi.
Ở đây, Tần Quyên không dám tùy tiện bắt chước tiếng sói, vì có quá nhiều loài thú hắn chưa từng thấy bao giờ, thậm chí còn chẳng biết đến tên.
Lỡ bắt chước tiếng sói tru, không cẩn thận lại dụ mãnh thú đến tấn công thì nguy.
Họ luân phiên nghỉ ngơi, Tần Quyên thường trực vào thời điểm nguy hiểm nhất vào ban đêm.
Ban trưa, bốn người lại cùng nhau lên đường, chia nhau ít đồ ăn lót dạ.
Thi thoảng Tần Quyên lại hỏi Cổ Nguyệt vì sao đi theo bọn họ? Ban đầu hắn rất cự tuyệt cơ mà.
Cổ Nguyệt ban đầu lầm lì không nói, mãi sau mới bực mình đáp : Về vương điện cũng không ai chứa, lại còn bị cầm tù, chẳng bằng ra bên ngoài xem sao.
Nhiều ngày đi đường, hắn dường như nghĩ thông suốt, hình như thời niên thiếu, mình cũng rất muốn ra khỏi Ngân Sơn để xem thế giới ngoài kia thế nào.
Tất nhiên đều là do Tần Quyên hại hắn.
Tần Quyên nói, "Sao ngươi không nói là nếu không nhờ ta giúp, ngươi vẫn sẽ ở lại vương điện, tính toán trăm phương ngàn kế tạo phản, sau cùng chết mất xác."
"Câm cái mồm lại!" Cổ Nguyệt tức giận quát, "Ta đã chuẩn bị từ rất lâu, sao có thể thất bại được!"
Tần Quyên lắc đầu, "Chỉ với cái đầu óc đơn giản của ngươi, ta cũng đọc được vanh vách kịch bản. Không chừng, vương và thiếu chủ các ngươi đã sớm đoán ra ý đồ của ngươi rồi."
Câu này khiến Cổ Nguyệt cảm thấy căng thẳng, sau đó lại phản bác, "Không thể nào! Ta không tin!"
Tần Quyên nhún vai, "Tin hay không thì tùy, chẳng liên quan đến ta."
---------------
Lời editor: Từ thời điểm này, Viết Viết và A Dịch Cát đều đã có công ăn việc làm ổn định nên không xuất hiện cùng Tần Quyên nhiều nữa. Thay vào đó, tác giả kết nạp thêm cho Tần Quyên một bộ ba mới : Cổ Nguyệt bề ngoài khó đoán nhưng tâm tư đơn giản, Đào Hoa bề ngoài đơn giản nhưng tâm tư khó đoán.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên không muốn hạ sát đối thủ, mà kể cả muốn cũng chẳng dễ dàng. Hắn chỉ mong sao có thể dọa những người này rút lui để hắn thuận lợi thoát ra khỏi thung lũng.
Nhưng họ không những không chịu lùi mà còn cùng xông lên.
Tần Quyên chỉ có thể cắn răng đối đầu họ.
Hắn nhận thấy họ không hề có ý định bắt sống mình, một mực muốn giết.
Tần Quyên giao đấu với cùng lúc 3 người. Những tên khác bắt đầu nhận ra Tần Quyên rất lợi hại nên đồng loạt vây công hắn.
Cổng Nguyệt không còn cách nào, buộc phải đến trợ giúp.
"Không phải nói đám người này đều giao cho ngươi sao?"
Bị quá nhiều người cùng tấn công một lúc, Tần Quyên bị thương, lui lại mấy bước. Cổ Nguyệt vừa lúc cưỡi ngựa tới, đỡ lấy vai hắn.
"Ta nào biết chúng phản ứng nhanh như vậy, bỏ qua ta chuyển sang ngươi." Cổ Nguyệt cằn nhằn.
"Ngươi đánh với chúng trước đi, ta bị thương rồi." Tần Quyên nói, đá chân vào bụng ngựa của Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt đã có kinh nghiệm nên phản ứng rất nhanh, "Tên khốn nhà ngươi...."
Hắn chưa chửi hết câu, đám người kia đã xông tới.
Cổ Nguyệt đành vung đao đỡ đòn.
Lúc này, Tần Quyên gỡ cung trên vai xuống. Hắn chỉ có ba mũi tên nhặt được ngoài trận địa, đoán chừng quân địch cũng đã dùng hết tên trong lúc công thành rồi, cho nên ban nãy mới phải cầm đao xông trận.
Mà với hắn, 3 mũi tên cũng đủ rồi.
Lúc những tên kia nhận ra, tên của Tần Quyên đã nhắm chuẩn. Hắn thả dây cung.
Từ thời niên thiếu, khi còn được huấn luyện trong doanh trại, hắn chưa từng bắn một mũi tên nào lãng phí, cho nên bây giờ làm sao bắn trượt?
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Hai phó tướng bên cạnh tướng quân lần lượt ngã xuống.
Sau đó, hỗn loạn lan dần. Tướng lĩnh cầm đầu ngây ra một lúc, đao cũng không dám vung. Lúc này, Cổ Nguyệt xông đến, khống chế gã.
"Không được cử động! Tất cả đứng yên tại chỗ, bằng không ta sẽ lấy đầu tướng quân của các ngươi." Cổ Nguyệt dứt lời, đám lính lần lượt buông vũ khí.
Lúc này, Tần Quyên hô lớn, "Đào Hoa!"
Hắn đoán lúc này, Đào Hoa đã đến gần và đang nấp ở đâu đó rồi.
Quả nhiên, Đào Hoa ôm Tiểu Khúc Nhi đi ra từ chỗ khuất. Lúc đến lối vào thung lũng, y phải thả ngựa đi vì không tiện che giấu. Y không biết rõ tình hình, cũng không dám đi qua chiến trường hỗn loạn, nên quyết định như vậy là đúng.
Y và Tiểu Khúc Nhi nấp vào chỗ tối, xem Tần Quyên và Cổ Nguyệt tả xung hữu đột với hai quân trong thung lũng. Trong lúc y còn đang nghĩ cách, đám Tần Quyên đã ổn định tình hình rồi.
Đào Hoa vội bước đến chỗ Tần Quyên.
"Chạy đến Lâu quan, tìm mấy con ngựa tốt, nhặt thêm ít lương khô còn dùng được."
Lâu quan là chỗ quân Ngân Sơn đóng quân. Lúc địch tấn công, họ chưa kịp thu dọn, cho nên trong đó chắc chắn vẫn còn lương thực.
Nghe Tần Quyên nói, Đào Hoa lập tức chạy đến Lâu quan.
Tiểu Khúc Nhi đã tỉnh từ ban nãy nhưng không dám mở mắt ra nhìn, sợ mình chỉ gây thêm trở ngại chứ không giúp được gì.
"Đào Hoa! Có thể bên trong đó còn tàn binh. Ngươi cẩn thận một chút." Tần Quyên nhắc nhở.
"Xử lý hắn thế nào?" Cổ Nguyệt không mấy kiên ngẫn, đè lưỡi đao lên cổ tên tướng địch.
Tần Quyên nói, "Đó là chuyện của Ngân Sơn các ngươi."
Cổ Nguyệt hừ lạnh, "Ta chỉ mong Ngân Sơn sớm sụp đổ."
Nghe vậy, tướng quân kia liền vui vẻ nói, "Ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."
Lưỡi đao càng ép sát vào cổ gã, "Ta có cho ngươi nói không?"
Tướng quân kia lập tức im miệng.
"Các ngươi là người của ai?" Ngừng một lát, Cổ Nguyệt hỏi.
Đối phương không nói câu nào.
"Lão tử đang hỏi đấy? Giờ ngươi lại giả câm à?" Cổ Nguyệt quát.
"Mục Hột."
Cổ Nguyệt chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng Tần Quyên thì có.
Mục Hột tấn công Ngân Sơn? Chuyện ở thành Ban đã đủ khó khăn cho hắn rồi, vậy mà hắn còn chia quân tiến đánh Ngân Sơn?
Nói thật, Tần Quyên không tin họ là người của Mục Hột, mà giống như mượn danh nghĩa Mục Hột để tấn công Ngân Sơn hơn.
"Các ngươi đánh vào thung lũng này là đúng, nhưng ta nói cho các ngươi biết, không dễ chiếm được núi Kền Kền đâu. Dù các ngươi có giành được thung lũng này, đại quân cũng không thể hạ núi Kền Kền, cho nên kết cục của ngươi sau cùng chỉ có cái chết mà thôi."
"Ngươi có ý gì?" Tên tướng kinh ngạc nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt cười lạnh, "Các ngươi là lũ ngu. Muốn tấn công Ngân Sơn thì phải đánh từ vương điện, chứ không phải từ núi Kền Kền!"
Tên tướng kia ngơ ngác, không hiểu Cổ Nguyệt có ý gì.
Đừng nói gã, ngay cả Tần Quyên cũng không hiểu.
Cổ Nguyệt nói, "Ngân Sơn có 10 đạo quân lệnh, chỉ cần một trạm bất kỳ bị tập kích, các trạm khác sẽ khẩn cấp cung ứng binh mã. Quân lính giữa các trạm có thể lưu động linh hoạt. Chẳng những thế, mỗi trạm đều kiên cố như tường đồng vách sắt, dù các ngươi có cử 1 vạn quân đến đây cũng không thể chiếm được núi Kền Kền trong một tháng, trong khi các ngươi tới 3000 quân còn chẳng gom đủ. Các ngươi ngay từ đầu đã chẳng biết gì về Ngân Sơn hết."
Nghe vậy, Tần Quyên đã hiểu vì sao Cổ Nguyệt nói, muốn đánh Ngân Sơn phải đánh từ vương điện trước rồi.
Binh lực chủ yếu của Ngân Sơn đều tập trung ở các trạm gác, còn binh lực trong vương điện thì rải rác thưa thớt. Chỉ khi vương điện nảy sinh đại loạn, buộc phải triệu hồi lính ở các trạm về, như thế mới có thể đánh bại hệ thống lưu động binh mã ở Ngân Sơn.
Các trạm ở đây dễ thủ khó công, như tường đồng cách sắt, người ở Ngân Sơn tin có bỏ lại thung lũng này rút chạy cũng chẳng sao.
Với bọn họ mà nói, địch xông vào thung lũng chẳng khác chi cá nằm trong chậu, chờ giải quyết xong địch trên núi Kền Kền rồi xuống tiêu diệt là được.
"Cho nên ngay từ đầu, ngươi đã tin chắc ta không thể trốn thoát?" Tần Quyên lại nheo mắt nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt ngẩn ra, nhưng không nói gì.
Thực ra, Cổ Nguyệt đúng là đã nghĩ Tần Quyên không cách nào thoát được núi Kền Kền. Bá tánh người Miêu ở Ngân Sơn, nếu muốn ra khỏi núi Kền Kền thì phải được quan phủ phê chuẩn. Số lượng người được ra ngoài mỗi năm hạn chế trong vòng 1000 người, họ tên và hộ tịch phải được đăng ký đầy đủ.
Đương nhiên, nếu Tần Quyên muốn xông qua núi Kền Kền bằng vũ lực thì tỷ lệ chạy thoát của hắn cũng có 1 phần mười.
Đào Hoa ra khỏi Lâu quan, dắt theo ba con ngựa, trên lưng ngựa chất nhiều lương khô và nước.
Đào Hoa làm việc nhanh nhẹn đến mức Cổ Nguyệt cũng lấy làm kinh ngạc.
Cổ Nguyệt thầm nghĩ, người này có trí thông minh và sự điềm tĩnh, không giống như một tên tiện nô được chuyện môn bồi dưỡng để hầu hạ kẻ khác.
Tần Quyên nói với tướng quân kia, "Ta chỉ muốn ra khỏi đây. Người của ngươi chỉ cần thả ta đi, đôi bên không liên quan gì đến nhau."
Đối phương đương nhiên không từ chối, "Tất nhiên rồi, ta sẽ không cản trở ngươi."
Tần Quyên nhìn liếc qua Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt nói, "Ngươi đừng có bảo ta ở lại đây khống chế hắn cho các ngươi chạy. Nằm mơ!"
"Chứ không thì sao?" Tần Quyên mỉm cười, "Đừng nói muốn cùng nhau bỏ trốn nhé? Ngươi có thể buông bỏ thù hận không? Hay đến lúc theo ta rồi lại đổi ý, bảo ta hại ngươi...."
"Không phải ngươi hại ta? Ngươi có mặt mũi nói câu ấy à?" Cổ Nguyệt tức ứa gan.
Tần Quyên nhíu mày, "Muốn theo ta thì nhanh lên ngựa."
"Khoan đã, tới bìa rừng đằng kia, ta sẽ thả tướng quân của các ngươi." Cổ Nguyệt vừa nói vừa lôi tướng địch lên ngựa, "Bảo người của ngươi không được theo."
Gã liền nói, "Đừng đi theo."
Không có binh lính truy đuổi, tới tấm bia đá trước cánh rừng, Cổ Nguyệt ném tên tướng quân xuống ngựa, "Đừng hòng ôm ý định đuổi giết bọn ta. Ta nắm rõ cánh rừng này hơn ngươi đấy."
Nói rồi, bọn họ cưỡi ngựa lẩn vào rừng.
"Cổ tướng quân, ngài thật sự nắm rõ.....?" Đi được một quãng, Đào Hoa cất tiếng hỏi.
"Nói vậy mà ngươi cũng tin?"
Tuy giọng điệu của Cổ Nguyệt nghe cáu kỉnh nhưng Đào Hoa lại khúc khích cười.
Nếu là mấy ngày trước, Cổ Nguyệt sẽ không thèm bắt lời y, có nói cũng phải chửi y là tiện nô.
Nhưng bây giờ Cổ Nguyệt bằng lòng giao tiếp với y đàng hoàng, chỉ là bản thân hắn hình như chưa ý thức được.
Cổ Nguyệt chưa từng đi qua trạm phía nam Nguyệt Vô môn, cho nên đương nhiên chưa từng đặt chân đến cánh rừng này.
Câu hắn nói ban nãy để dọa tên tướng kia thôi.
Tần Quyên hiểu ý Cổ Nguyệt, "Không chừng bên ngoài khu rừng này vẫn còn người của chúng, nhưng chắc là không quá nhiều."
Cổ Nguyệt cười nhạo, "Chúng ta cứ ra khỏi rừng an toàn đã rồi hãy nói. Đây là rừng rậm nguyên sinh đấy."
"Nếu bọn chúng có thể vào được thì chúng ta cũng có thể ra được." Tần Quyên cười lạnh.
"Ngươi thử hỏi chúng xem, lúc vào chúng có bao nhiêu người."
"Dù sao chúng cũng đã vào được. Biết thế là đủ rồi."
Cổ Nguyệt lắc đầu, "Thôi, cứ thoát ra đã rồi tính."
Trong rừng, bóng cây che khuất mặt trời nên ban ngày rất mát mẻ.
Nhưng ban đêm lạnh vô cùng.
Đào Hoa đã dự tính từ đầu nên lúc ở Lâu quan, y đã lấy theo rất nhiều than và dầu.
Ban đêm họ phải đốt lửa để xua đuổi mãnh thú.
Đi liên tục ba ngày ba đêm, họ không gặp phải sói nhưng gấu và báo thì có xuất hiện, may là đều có thể dùng lửa đuổi chúng đi.
Ở đây, Tần Quyên không dám tùy tiện bắt chước tiếng sói, vì có quá nhiều loài thú hắn chưa từng thấy bao giờ, thậm chí còn chẳng biết đến tên.
Lỡ bắt chước tiếng sói tru, không cẩn thận lại dụ mãnh thú đến tấn công thì nguy.
Họ luân phiên nghỉ ngơi, Tần Quyên thường trực vào thời điểm nguy hiểm nhất vào ban đêm.
Ban trưa, bốn người lại cùng nhau lên đường, chia nhau ít đồ ăn lót dạ.
Thi thoảng Tần Quyên lại hỏi Cổ Nguyệt vì sao đi theo bọn họ? Ban đầu hắn rất cự tuyệt cơ mà.
Cổ Nguyệt ban đầu lầm lì không nói, mãi sau mới bực mình đáp : Về vương điện cũng không ai chứa, lại còn bị cầm tù, chẳng bằng ra bên ngoài xem sao.
Nhiều ngày đi đường, hắn dường như nghĩ thông suốt, hình như thời niên thiếu, mình cũng rất muốn ra khỏi Ngân Sơn để xem thế giới ngoài kia thế nào.
Tất nhiên đều là do Tần Quyên hại hắn.
Tần Quyên nói, "Sao ngươi không nói là nếu không nhờ ta giúp, ngươi vẫn sẽ ở lại vương điện, tính toán trăm phương ngàn kế tạo phản, sau cùng chết mất xác."
"Câm cái mồm lại!" Cổ Nguyệt tức giận quát, "Ta đã chuẩn bị từ rất lâu, sao có thể thất bại được!"
Tần Quyên lắc đầu, "Chỉ với cái đầu óc đơn giản của ngươi, ta cũng đọc được vanh vách kịch bản. Không chừng, vương và thiếu chủ các ngươi đã sớm đoán ra ý đồ của ngươi rồi."
Câu này khiến Cổ Nguyệt cảm thấy căng thẳng, sau đó lại phản bác, "Không thể nào! Ta không tin!"
Tần Quyên nhún vai, "Tin hay không thì tùy, chẳng liên quan đến ta."
---------------
Lời editor: Từ thời điểm này, Viết Viết và A Dịch Cát đều đã có công ăn việc làm ổn định nên không xuất hiện cùng Tần Quyên nhiều nữa. Thay vào đó, tác giả kết nạp thêm cho Tần Quyên một bộ ba mới : Cổ Nguyệt bề ngoài khó đoán nhưng tâm tư đơn giản, Đào Hoa bề ngoài đơn giản nhưng tâm tư khó đoán.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
10.0/10 từ 21 lượt.