Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 63
204@-
Thi Họa thất thần, nhưng sắc mặt không hề dao động, cô chỉ bình tĩnh ăn cơm nắm cá ngừ, im lặng uống nước ấm.
Đầu óc lại chìm vào hồi ức xưa cũ thật lâu.
Ba năm ròng rã thư từ qua lại với Rodolphus là quãng thời gian rất đặc biệt với cô.
Cô từ một người mông lung, bất lực, không biết cách tồn tại một mình ở Kinh Bắc, đến từng giờ từng phút hòa nhập vào môi trường mới. Vì đọc rất nhiều sách, tầm mắt mới được mở rộng, cho cô sự yên tĩnh và ôn hòa vượt xa bạn bè cùng lứa.
Ở độ tuổi đó, cô gặp không ít khó khăn trong quá trình đọc, người bạn qua thư Rodolphus bác học đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Mà đối với một người không có bạn bè như cô lúc đó, Rodolphus không chỉ là bạn qua thư, mà còn là bạn thân cho cô thổ lộ mọi phiền muộn.
Mối quan hệ phức tạp trong nhà họ Hạ, bị xa lánh, khó khăn trong quá trình hòa nhập vào môi trường học tập ở Kinh Bắc… Dường như tất cả mọi phiền muộn của cô đều được kể lại với Rodolphus.
Rodolphus sẽ luôn đề xuất những phương án giải quyết hữu hiệu trong thư hồi âm, không chỉ là những câu từ an ủi khách sáo, mà đề xuất nào cũng căn cứ vào từng vấn đề cụ thể.
Trong ba năm đó, Thi Họa từ mười tuổi lên mười ba tuổi, từ học sinh tiểu học trở thành học sinh cấp hai.
Từ một cô bé gầy yếu ở hòn đảo phương Nam đến bước vào tuổi dậy thì như cây liễu trổ nhánh, bề ngoài không khác những cô gái lớn lên ở Kinh Bắc.
Mặc dù sau đó không còn liên lạc, nhưng Thi Họa luôn xem trải nghiệm này là món quà của số phận.
Nếu như không có tình bạn với Rodolphus, cô cũng không biết hôm nay mình đã trở thành người như thế nào.
Thi Họa còn nhớ năm mười ba tuổi mình đã hụt hẫng ra sao khi nhận được bức thư cuối cùng của La Đạo Phu Tư, trong đó còn nói sau này không thể thư từ qua lại được nữa.
Lúc đó cô ngây thơ tin rằng khi lớn lên, cô nhất định sẽ đến Thượng Hải tìm người đó.
Mặc dù suy nghĩ này cũng phai nhạt theo thời gian, nhưng đến hôm nay biết được địa chỉ mà mình tự tay viết suốt ba năm ròng rã không phải là nơi ở của La Đạo Phu Tư, tâm tình của cô hơi phức tạp.
Trong lúc cô đang thất vọng, Tống Thời Tích lại nhắn mấy tin.
Nội dung là cô ấy đã nghe đồng nghiệp nói trưa nay, vợ cũ của chủ tịch Trung tâm Tài chính Toàn cầu, Hứa Kính Nguyên, gây náo loạn Đài truyền hình Kinh Bắc một phen, cô ấy lo lắng cho tình hình của bạn thân.
Thi Họa trả lời qua loa, nói cô không sao, đối phương biết chỉ là hiểu lầm, cũng đã xin lỗi rồi.
Tống Thời Tích nhắn thêm mấy tin nữa, nhắc nhở cô phải thả lỏng tinh thần, khi Gala Trung thu trở thành một cú hích, người nổi tiếng sẽ gặp nhiều thị phi, khó tránh khỏi rắc rối, chỉ cần bản thân mình không bị thua thiệt hay ấm ức là được.
Thi Họa không để bụng chuyện xảy ra trưa nay, mà lại không thể không nhắc đến bưu kiện bị hoàn với Tống Thời Tích.
Thời đại học, Tống Thời Tích từng nghe Thi Họa kể về người bạn qua thư La Đạo Phu Tư rất nhiều lần, cho nên cái tên này cũng tương đối quen tai.
Phản ứng bản năng đầu tiên chính là trả lời:
[Có khi nào đã chuyển đi?]
[Đã tám năm kể từ lần cuối hai người liên lạc, chuyển đi nơi khác cũng bình thường thôi]
[Ngoại trừ địa chỉ, hai người còn thông tin liên lạc nào khác không?]
Thi Họa trả lời:
[Ý của công ty chuyển phát nhanh là địa chỉ kia xưa nay vẫn là điểm tập trung hàng chuyển phát nhanh quốc tế]
[Tớ đoán La Đạo Phu Tư sống ở nước ngoài]
[Hoặc là từ đầu đã không muốn tiết lộ địa chỉ thật]
Tống Thời Tích cũng vắt óc suy nghĩ:
[Đúng là có khả năng đó, dù sao cũng có Internet, người ta chú trọng bảo mật nhân thân cũng hợp lý]
[Hoặc có lẽ người đó sống gần điểm tập trung hàng chuyển phát nhanh quốc tế, năm đó cũng là trẻ con như cậu, không muốn thư được gửi thẳng đến nhà, bị người thân mở ra, xâm phạm quyền riêng tư, cho nên mới cố tình cho cậu địa chỉ của điểm tập trung hàng]
Hai người họ trò chuyện một hồi, phân tích rất nhiều khả năng.
Trước khi lên sóng, Thi Họa cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, tạm thời không dây dưa chuyện này.
Bởi vì có quá nhiều khả năng, cô khó lòng đoán ra sự thật.
Nhưng cuối cùng Tống Thời Tích lại đưa ra một suy đoán rất khác người, cô cảm thấy vô cùng thú vị.
[Họa Họa, La Đạo Phu Tư gửi thư qua lại với cậu suốt ba năm, nhưng chưa từng nói ra phiền muộn của chính mình, phần lớn thời gian là lắng nghe chuyện của cậu, thân phận lại bí ẩn, ngay cả giới tính, tuổi tác, địa chỉ… Có khi nào chỉ là nhân vật giả tưởng không?]
[Có khi nào người đó là người thân hoặc bạn bè của cậu? Bởi vì hiểu rõ tình cảnh của cậu, người đó mới tốt bụng tạo ra một thân phận để im lặng bầu bạn với cậu, đóng vai người nghe mỗi khi cậu cần bày tỏ nỗi niềm, lúc cậu cần sự giúp đỡ thì lại đóng vai thầy tốt bạn hiền. Mãi đến khi thấy cuộc sống của cậu ở Kinh Bắc đi vào quỹ đạo, người đó mới lùi lại, không tiếp tục đóng vai nhân vật này nữa, cậu xem, tớ phân tích có lý không?]
Đọc hết suy luận của cô ấy, Thi Họa bật cười thật lâu.
Mặc dù nghe rất rõ ràng, mạch lạc, nhưng vẫn cảm thấy xác suất cực kỳ thấp, hầu như không tồn tại khả năng này.
Nếu mười một năm trước thật sự có một người thân hay bạn bè quan tâm đến cô như vậy, bằng lòng dành nhiều thời gian và công sức để viết thư cho một cô bé như cô.
E là chỉ có ông nội Hạ.
Nhưng cô thư từ qua lại với La Đạo Phu Tư lâu như vậy, trong lòng cũng có phán đoán rõ ràng, mặc dù cô không thể suy đoán tuổi tác của đối phương, nhưng ít nhất người đó cũng không thể là một ông cụ, họ nói chuyện sách báo, điện ảnh, thậm chí cả những chuyện nhỏ nhặt ở trường mà chỉ có học sinh mới hiểu rõ, tuổi tác của ông nội Hạ như vậy, làm sao có thể hiểu rõ đến mức đó?
Huống hồ chi lúc đó ông nội Hạ còn chưa nghỉ hưu, suốt ngày bộn bề công việc ở Hạ Tỳ, không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy.
/
Mười một giờ bốn mươi lăm, Thi Họa ngồi ngay trung tâm của phim trường.
Mấy ngày nay, nhiệt độ ở Kinh Bắc giảm sâu, mặc dù tuyết chưa rơi, nhưng hơi nước lạnh ngắt đã bao phủ cửa sổ sát đất.
Cảnh đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ trở nên mông lung và mờ mịt lạ thường, nhưng ánh mắt của Thi Họa vừa trong trẻo vừa sáng tỏ.
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cả ngày bộn bề, hỗn loạn, chỉ có lúc lên sóng mới đạt được trạng thái yên bình nhất.
Mặc dù thời gian nghỉ lễ vui vẻ, nhưng công việc cũng làm cô vui vẻ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Đó cũng là lý do mà Thi Họa chưa từng cảm thấy phiền muộn dù biết rõ Đài truyền hình Kinh Bắc cạnh tranh khốc liệt, mối quan hệ riêng cũng phức tạp —— cô thật sự yêu công việc của mình.
Đúng mười hai giờ, chương trình thời sự nửa đêm lên sóng đúng hẹn, bầu không khí trong phim trường tốt đẹp như mọi ngày, trạng thái của biên tập viên rất tự nhiên.
Trong lúc mọi việc trên phim trường diễn ra đâu vào đó, bầu không khí trong văn phòng giám đốc đài truyền hình lại vô cùng nặng nề.
Giám đốc đài truyền hình lớn tuổi, rất ít khi thức khuya như vậy, ông ấy cầm ly trà đậm trong tay, uống một ngụm, hàng mày lại nhíu chặt thêm một chút.
Triệu Duyệt Lâm còn mặc bộ vest màu vàng nhạt, ngồi đối diện giám đốc đài truyền hình, lâu thật lâu cũng không dám lên tiếng.
Cô ấy tự hỏi, hình như dạo này mình không phạm lỗi gì, nhưng lại không chắc có vấn đề nhỏ nào bị lãnh đạo nắm thóp hay không, cho nên cô ấy buộc bản thân mình phải bình tĩnh, giám đốc đài truyền hình chưa lên tiếng, cô ấy cũng không muốn nói gì.
Nhưng nhìn thấy giám đốc nhíu mày, mỗi ngụm trà là mỗi lần thở dài nặng nề.
Lòng vòng như vậy, cô ấy cũng buồn ngủ, bắt đầu ngáp dài, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa: “Cậu, rốt cuộc cậu tìm con có chuyện gì, nơi này không có ai khác, cậu cứ nói thẳng đi.”
Giám đốc đài truyền hình mập mạp, sắc mặt nghiêm túc, dựa lưng vào ghế, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Bây giờ con đã hỏi, cậu cũng không muốn mất thời gian với con, Triệu Duyệt Lâm, con nói thật với cậu đi, dạo này trên Weibo lan truyền tin đồn Thi Họa và Hứa Kính Nguyên bí mật yêu đương, là con làm đúng không?”
Nghe vậy, Triệu Duyệt Lâm chấn động, giọng nói cũng cao lên, thanh âm êm tai lúc cãi lại cũng giống như đang đưa tin: “Đương nhiên là không, sao con có thể làm ra chuyện như vậy được chứ, là Thi Họa nói với cậu đúng không? Thật là, cậu tin nó chứ không tin con à? Con chỉ bàn tán theo cư dân mạng thôi…”
“Người ta không có nói.” Giám đốc đài truyền hình hắng giọng, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, “Hiện tại chuyện đó chưa được giải quyết ổn thỏa, nếu con thật sự làm gì sau lưng cậu thì nói ngay, trễ quá thì cậu không bảo vệ con được đâu.”
Triệu Duyệt Lâm cực kỳ kích động, da mặt cũng đỏ lên, suýt nghiến răng nghiến lợi: “Con thật sự không có làm, cậu, sao cậu lại nghi ngờ con? Con cũng theo dõi tài khoản tiếp thị đã tung tin, là tài khoản thường xuyên tung tin về nghệ sĩ, làm sao con có mối quan hệ với tài khoản đó được, mà con cũng không cần, con hiểu luật, cái gì vi phạm pháp luật, chẳng lẽ con còn cần cậu nhắc sao?”
Giờ phút này, Triệu Duyệt Lâm cảm thấy oan ức hết sức.
Cô ấy chưa từng nói xấu Thi Họa trên mạng, cùng lắm thì nghe người khác bàn tán ở đơn vị, cô ấy thêm mắm dặm muối vài câu là hết.
Thật lòng mà nói, sáng nay nhìn thấy tài khoản kia tung ảnh, cô ấy thật sự nghĩ người đứng sau Thi Họa là người đàn ông trung niên đã ly hôn, Hứa Kính Nguyên, trong lòng còn mỉa mai rất lâu.
Ai mà ngờ đến trưa, tình thế lại đảo ngược như vậy, bây giờ cả đơn vị và Internet đều đẩy thuyền Thi Họa và bạn trai, làm Triệu Duyệt Lâm hoang mang hết sức.
Rốt cuộc người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, nhiều tiền đó là ai?
Thi Họa trông yên tĩnh, hời hợt thế kia mà có thể bám víu một người như vậy.
Chẳng trách sao trước đây cô xem thường Tưởng Bách Hanh.
Giám đốc đài truyền hình nghiêm mặt, im lặng quan sát cô ấy một hồi lâu, có lẽ là vì thái độ của cô ấy, ông ấy mới tin một chút, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải là con thì tốt, được rồi, con tan làm trước đi, gọi thư ký của cậu vào đây.”
Triệu Duyệt Lâm đứng lên, sắc mặt ngại ngùng, vừa đi hai bước đã dừng lại, quay đầu hỏi: “Cậu, cậu có biết bạn trai của Thi Họa là ai không?”
Dù sao cậu của cô ấy cũng là giám đốc Đài truyền hình Kinh Bắc, cấp bậc không thấp, đương nhiên không cẩn phải bàn đến địa vị xã hội.
Mặc dù hiện tại đã lớn tuổi, sắp về hưu, nhưng vẫn là một nhân vật hết sức quan trọng.
Đài truyền hình Kinh Bắc khác với các đài truyền hình địa phương, họ thường xuyên qua lại cùng người nổi tiếng, giới quyền quý, minh tinh thuộc nhiều lĩnh vực, huống hồ chi mấy năm qua có rất nhiều trường hợp phụ nữ trong Đài truyền hình Kinh Bắc được gả vào nhà giàu.
Rốt cuộc là thân phận thế nào mà cậu của cô ấy phải làm lớn chuyện?
Sắc mặt của giám đốc càng u ám hơn, sau một hồi lâu, ông ấy mới khàn giọng nói: “Không phải chuyện của con, con hỏi làm gì.”
Ánh mắt của Triệu Duyệt Lâm dao động, lòng hiếu kỳ dâng lên: “Nói vậy là cậu nhận ra người đó.”
Giám đốc đài truyền hình ho khẽ, sau đó lại nghiêm mặt phủ nhận: “Cậu không nhận ra. Duyệt Lâm, con cũng ba mươi rồi, nên tập trung vào sự nghiệp đi, nếu sự nghiệp không có tiến triển thì nên kết hôn và sinh con sớm, hoạch định cuộc sống tuổi trung niên, đừng suy nghĩ lệch lạc như vậy, ai cũng có phúc phần của riêng mình, hai năm nữa cậu nghỉ hưu, con cũng không được làm chậm trễ chuyện gì đâu đấy.”
“Sao cậu biết được?” Giám đốc suýt phùng mang trợn má, giọng điệu còn nghiêm khắc hơn, ông ấy trách mắng, “Con đừng suy nghĩ bậy bạ, tranh thủ tan làm về nghỉ ngơi đi, tóm lại là người mà cậu không thể đắc tội, con nhớ vậy là được.”
Giám đốc không định tiết lộ quá nhiều cho cô cháu gái lắm mồm.
Mà trước mắt, ông ấy cũng không biết cháu gái mình có làm chuyện gì trái pháp luật hay không, nếu có, chắc chắn ông ấy càng phải đàng hoàng hơn, không thể nói sự thật cho cô ấy biết được.
Ông ấy chìm nổi trong Kinh Khuyên nhiều năm, đương nhiên giao thiệp rất nhiều với giới thượng lưu.
Một khi video bị tung ra, cư dân mạng bình thường chỉ đẩy thuyền CP theo phong trào vì không nhận ra thân phận của nam chính.
Nhưng không có nghĩa là giới thượng lưu cũng không nhận ra.
Đương nhiên là có suy đoán, nhưng những người biết chuyện cũng không quá chắc chắn, làm sao dám tuyên bố công khai.
Những người đứng đầu chuỗi thức ăn càng hiểu tầm quan trọng của quy luật.
Bản thân ông lớn không công khai, dù người bên dưới có biết cũng phải vờ như không biết.
Càng không dám nhắc đến tên anh.
/
Hơn một giờ sáng, rốt cuộc Thi Họa cũng tan làm.
Trạng thái lên sóng tối nay rất tốt, cô cũng hài lòng về bản thân, nhưng vừa hoàn thành công việc chưa được bao lâu, sự mệt mỏi cũng ập đến.
Bước ra khỏi tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc, chìm vào màn đêm, chỉ cảm thấy cực kỳ lạnh, còn buồn ngủ hết sức.
Cô đi đến “chỗ cũ” theo thói quen, đúng là có một chiếc Pullman thân dài màu đen quen thuộc đã ẩn núp ở đó.
Cửa xe chậm rãi mở ra, cô vừa lên xe, một chai sữa được đưa ra từ bên tay trái.
Thi Họa vô thức cầm lấy, nhưng ánh mắt lại nhìn vào cổ tay trắng trẻo dưới áo vest, sau đó ánh mắt hướng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt thâm sâu và dịu dàng đó, chớp mắt một cái, hơi lạnh trên người dần dần tan biến.
Nhiệt độ bên trong chiếc Pullman thân dài vừa phải, hơi ấm từ chai sữa truyền vào lòng bàn tay và đầu ngón tay, xâm nhập vào đáy lòng.
Giây phút nhìn thấy anh, rõ ràng tâm trạng của cô lại giống như trời nắng sau cơn mưa, nhưng giọng nói của cô lại hơi khó chịu: “Kim nhật mang tả nhất nhật hảo, tịnh hệ đắc ngưu nãi giá?” (Cả ngày hôm nay bận rộn mệt quá, chỉ có sữa thôi sao?)
Kể từ khi trở về chốn cũ, ở lại vịnh Hương Sơn mấy ngày, hai người họ thường nói tiếng Quảng Đông với nhau.
Có lẽ vì tiếng Quảng Đông là ngôn ngữ mà họ đã dùng để giao tiếp vào lần đầu gặp nhau.
Mà chưa kể giờ phút này trong xe, Thi Họa biết tài xế Địch Tùng là người phương Bắc, xác nhận anh ta không hiểu tiếng Quảng Đông, cuộc trò chuyện của họ càng riêng tư hơn, cũng không còn xấu hổ nữa.
Đôi mắt đen sáng tỏ và dịu dàng của anh chan chứa ý cười, anh khẽ vươn tay, lẳng lặng kéo cô vào lòng, ôm cô sát vào, môi mỏng hé mở, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc quanh quẩn bên vành tai cô: “BB trọng tưởng yếu mị?” (Cục cưng còn muốn cái gì?)
Hơi thở ấm áp lướt qua cổ cô, Thi Họa âm thầm đỏ mặt, dù sao cô cũng không quen vừa tan làm đã thân mật, huống hồ chi phía trước còn có tài xế.
Gò má cô ửng đỏ, đôi môi mấp máy, không đáp lời.
Đương nhiên một chút xíu thân mật đó chưa làm Hạ Nghiên Đình hài lòng, bàn tay anh lẳng lặng trượt xuống, đỡ lấy mông cô, không nói không rằng, anh nhấc cô ngồi lên đùi mình, một tay giữ lấy chiếc cằm mềm mại của cô, ch*m r** v**t v* hai cánh cánh hồng mê hoặc.
Đôi môi mỏng của anh bao phủ môi cô, hôn cô hai cái.
Giọng nói trầm thấp, gợi cảm chầm chậm dụ dỗ cô, càng lúc càng khàn: “Hệ ngô hệ yếu ni cá?” (Có phải là muốn cái này không?)
Thi Họa bị anh hôn, vành tai cô nóng lên, hơi lạnh bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, bây giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, thậm chí là hơi khô.
Không khỏi âm thầm oán trách, người đàn ông này vừa gặp đã dụ dỗ cô, nhưng oán trách thì oán trách, cô cũng thật sự không làm được gì, mềm nhũn trong lòng anh, không thể nhúc nhích, chỉ có thể vòng tay qua cổ anh, nhỏ giọng thì thầm: “Tiên ngô hệ.” (Chưa được.)
Rõ ràng cô chỉ muốn ôm một cái.
Dừng lại mấy giây, Thi Họa vặn nắp bình sữa, uống mấy ngụm, thứ nhất là để xua tan cảm giác khô khốc trong lòng, thứ hai là để ngăn Hạ Nghiên Đình tiếp tục làm bậy trong xe.
Người này mắc bệnh sạch sẽ bẩm sinh, cô vừa uống sữa ấm, nhất định trong miệng cũng hơi có mùi sữa.
Nhưng sữa ấm vừa chảy xuống dạ dày, cô cũng vừa vặn đóng nắp chai, chớp mắt một cái, bờ môi đã bị chặn lại.
Anh không chỉ không kiềm chế mà còn sa đọa hơn.
Răng môi dây dưa, nụ hôn kéo dài thật lâu trong bóng tối.
Cuối cùng lại đột ngột kết thúc vì cô bị hôn đến mức không thở nổi, chỉ có thể tựa vào lòng anh thở khẽ, bầu không khí xung quanh tràn đầy tình ý.
Rốt cuộc hơi thở cũng ổn định lại, cô ngồi trên đùi Hạ Nghiên Đình, không dám nhúc nhích.
Kinh nghiệm nhiều lần cho biết những lúc thế này, cô sẽ gặp nguy hiểm ra sao nếu nhúc nhích, dù chỉ là một chút.
Mí mắt của cô rũ xuống, lúc nhìn vào đôi mắt đen thâm sâu của anh, trông cô vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Đầu ngón tay của anh v**t v* đôi môi đỏ mềm mại của cô, giọng nói trầm khàn che giấu d*c v*ng: “Chàng quỷ, điểm đô tích ngô cú.” (Mẹ nó, hôn bao nhiêu cũng không đủ.)
Đè nén. Kiềm chế.
Cô bất lực.
Nghe thấy lời này, Thi Họa đỏ mặt, giọng nói của cô mềm mại vì bị hôn càng trở nên nhỏ nhẹ hơn, còn điểm một chút xíu giận dỗi vì được anh nuông chiều mà có: “Ngô, ngô chuẩn tích, tái tích ngã tựu điểu liễu. Ngã hữu đích nhãn huấn, tưởng nhất đẩu trận…” (Không, không cho anh hôn nữa, hôn nữa thì em sẽ tức giận. Em buồn ngủ, muốn ngủ một giấc…)
Mặc dù cô có khung xương nhỏ nhắn của con gái phương Nam, nhưng cũng không thấp, chỉ là mọi thứ đều có sự tương phản, giờ phút này rúc vào lòng anh, trông cô nhỏ xíu.
Tư thế này làm cô cảm thấy ấm áp, nụ hôn vừa rồi giống như gia vị sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Sau khi trải qua phút giây vui vẻ hết mình, cả người càng lúc càng lười biếng, cô chìm đắm vào môi trường an toàn và ấm áp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt.
Đúng là cô thiếp đi rất nhanh.
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cô biết chắc chắn Hạ Nghiên Đình đã hiểu rõ tình hình. Chuyện này liên quan đến tình cảm và hôn nhân của hai người họ, họ phải nói chuyện nghiêm túc về suy nghĩ trong đầu và dự định tương lai.
Nhưng giờ phút này, đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trong lòng cũng có mâu thuẫn.
Cô thích Hạ Nghiên Đình như vậy, đương nhiên cũng hy vọng có thể công khai nắm tay anh, không muốn bị người ngoài chỉ trích, càng không muốn tình cảm của hai người họ bị che giấu trong bóng tối.
Nhưng nếu lúc này cô công khai, toàn bộ sự nghiệp của cô sẽ gắn liền với tên anh.
Dù cho tất cả thành tích hôm nay đều là do trước đây cô tích tiểu thành đại, từng bước đi đến hiện tại, nhưng người ngoài không nhìn thấy chuyện này.
Họ chỉ cho rằng —— sau lưng cô có chỗ dựa.
Mà chỗ dựa này lại chính là Hạ Nghiên Đình quyền cao chức trọng, làm người người sợ hãi.
Phải, cô có thể đoán được, sau khi công khai, sự nghiệp của cô chỉ phát triển thuận lợi hơn, cũng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào vì chuyện này, thậm chí mọi đối thủ tiềm năng trong sự nghiệp của cô sẽ chưa đánh mà thua.
Nhưng hình như đó không phải là tương lai mà cô dự tính.
Mà còn làm cô cảm thấy hơi tự ti hơn.
Cô luôn hy vọng mình có thể làm gì đó cho Hạ Nghiên Đình, thay vì chỉ dựa dẫm vào anh.
Cô đã suy tính đến chuyện này trước khi gặp sự cố trưa nay, nhưng trước mắt vẫn chưa có câu trả lời.
Bởi vì cô luôn quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Nghiên Đình, sẽ tôn trọng ý kiến của anh.
Nhưng giờ phút này, cô không muốn nghĩ ngợi điều gì, chỉ muốn ôm anh, ngủ một giấc thật ngon.
…
Kế hoạch ban đầu là chỉ ngủ mười phút, Thi Họa chưa từng có thói quen nghỉ ngơi trên đường đi làm về, thường tự thức dậy trước khi về đến nhà.
Nhưng không ngờ lại ngủ ngon như vậy.
Cô không biết chiếc Pullman chạy qua cổng Nhạn Tây Ngự Phủ từ bao giờ, cũng không biết Hạ Nghiên Đình bế cô lên phòng như thế nào.
Cơn buồn ngủ đến đột ngột, cô cũng đột ngột tỉnh giấc.
Cô ngủ quá say giấc, đến nỗi lúc mở mắt cũng không phân biệt được là sáng hay tối, còn tưởng trời đã sáng.
Sau khi hoàn hồn, cô được đút hai ngụm nước, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng.
Đối diện với ánh mắt điềm tĩnh và thâm sâu của Hạ Nghiên Đình, cô vội vàng ngồi dậy lẩm bẩm: “Em ngủ quên à, sao anh không gọi em dậy…”
Bàn tay khô ráo của anh v**t v* gò má ấm áp của cô, giọng nói cưng chiều: “Em ngủ say quá, anh không nỡ.”
Thi Họa vừa tỉnh giấc, vẫn còn mơ màng, trái tim cô run rẩy, giây phút bàn chân chạm đất và đứng vững, cô cảm giác có một dòng nước ấm kỳ lạ tuôn trào trong cơ thể.
Kinh nghiệm nhiều năm làm đầu óc cô chấn động, cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng trách sao vừa rồi xong việc cô lại mệt như vậy, còn ngủ trên xe.
Cô vô thức áp tay vào bụng, sau đó di chuyển xuống dưới… Thật sự có gì đó ươn ướt.
Cô khóc không ra nước mắt, cô tương đối đúng ngày, ngày đầu tiên của kỳ sinh lý thường cũng không nhiều, cho nên cô cũng không có thói quen dùng băng vệ sinh trước.
“Em, em đến tháng… Em có làm bẩn quần áo của anh không, xin lỗi, em…”
Thi Họa biết váy mình đã bẩn, vội vàng vươn tay giật giật âu phục của anh.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ, bàn tay cô đã bị nắm trong lòng bàn tay anh, anh im lặng nhìn cô, sau đó dịu dàng nói: “Có thấy khó chịu không?”
Thi Họa ngẩn người một lát, sau đó im lặng cảm nhận bụng dưới, hơi khó chịu, nhưng không đau.
Cô lắc đầu.
Hạ Nghiên Đình đứng dậy, điềm tĩnh dẫn cô đến phòng tắm, đi đến cửa, anh đưa tay xoa đầu cô: “Đi tắm trước đi, xong rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Sự bình tĩnh của anh ảnh hưởng đến Thi Họa, không hiểu sao cô cũng bình tĩnh lại.
Nhưng lúc vào phòng tắm, cởi chiếc váy bẩn ra, nhìn vào vệt đỏ to bằng quả trứng cút, tâm trạng của cô hơi phiền muộn.
Không rõ cô có làm bẩn quần của anh không.
Từ trước đến nay, Hạ Nghiên Đình luôn luôn mắc bệnh sạch sẽ, huống hồ chi cô sinh ra ở Liên Cảng, người dân nơi đó rất mê tín, nhất là với thương nhân, họ cực kỳ mê tín.
Vì sự cố nho nhỏ này, trong lòng lại phiền muộn.
Lúc đứng dưới vòi hoa sen, để nước ấm chảy xuống thân thể, cả người mới thả lỏng một chút.
Tắm xong, sau khi cô mặc đồ ngủ, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ khe khẽ.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cánh cửa từ từ mở ra.
Hạ Nghiên Đình khẽ rũ mắt, có lẽ cô gái nhỏ bị nội tiết tố ảnh hưởng, không biết lúc này đang phụng phịu giận dỗi ai, gương mặt trắng sứ vô cùng căng thẳng, lại buồn bã đứng trước bồn rửa mặt, cô đã mặc đồ ngủ, dùng khăn tắm quấn lấy mái tóc chưa được sấy khô, chiếc váy trắng bị bẩn được ngâm trong bồn.
Ánh mắt thâm sâu của anh vô cùng dịu dàng, anh bước về phía trước, lẳng lặng nắm tay cô: “Ra ngoài nghỉ ngơi rồi ăn khuya đi.”
Ánh mắt của Thi Họa vô thức hướng về vệt đỏ trên chiếc váy len trắng.
Cô chỉ muốn giặt nó.
Nước lạnh dễ dàng tẩy rửa vết máu tươi.
Mặc dù đã sống ở nhà họ Hạ nhiều năm, được hưởng điều kiện sống tốt đẹp, nhưng thân phận mình đi ăn nhờ ở đậu, lại được ông bà nội giáo dục, cô cần kiệm đã quen.
Cô chưa từng tiêu xài hoang phí, váy áo đắt tiền cũng chỉ mua để có thể ăn mặc chuyên nghiệp khi đi làm.
Chiếc váy len trắng này chỉ mặc được vào đầu đông, cũng xem như còn mới tinh.
Cô có một chai dung dịch tẩy rửa vết máu dự phòng, giặt cũng không khó lắm.
Cô khẽ mấp máy môi, vừa định nói gì đó đã bị đẩy nhẹ ra ngoài: “Ngoan, ra ăn thức ăn nóng đi.”
Thi Họa tưởng anh muốn tắm, cho nên cũng không phản đối nữa, chỉ nghĩ cứ ngâm một lát cũng được, trước khi đi ngủ thì giặt lại.
Ra khỏi phòng tắm, cô mới phát hiện bàn đầu giường đã ngập tràn các món ăn khuya mà cô thích, món nào cũng thanh đạm, không có gia vị mạnh.
Còn có cơm rượu trứng gà đường đỏ.
Cô rúc vào trong chăn, ăn hai muỗng cơm rượu đường đỏ bằng chiếc muỗng sứ trắng, đúng là cảm thấy khí huyết lưu thông tốt hơn, cảm giác phiền muộn vì nội tiết tố cũng giảm bớt.
Khẩu vị không tốt như mọi ngày, ăn mười phút đã thấy no.
Nhưng ăn xong, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Bây giờ cũng không còn đau bụng nhiều nữa, chỉ có cảm thấy hơi căng một chút, lưng cũng hơi mỏi.
Nhưng ăn no rồi, bên cạnh giường vẫn trống không, cô cảm thấy hơi buồn chán. Trong lòng tự hỏi sao Hạ Nghiên Đình vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, bình thường anh tắm rất nhanh, ít khi kéo dài hơn mười phút.
Mới đợi mười phút, cô đã không thể ngồi yên được nữa, vậy là lại xuống giường, hoài nghi đi về phía phòng tắm trên đôi dép lê.
Cô đứng trước cửa phòng tắm gõ mấy cái, không nghe rõ tiếng nước chảy, vậy là cô rón rén đi vào, giọng nói mềm mại vang lên: “Hạ Nghiên Đình, anh chưa tắm xong sao…”
Nhưng cô chưa kịp dứt lời, ánh mắt đã chấn động, cô ngẩn người không nói nên lời, nhìn cảnh tượng trước mặt mình, lâu thật lâu cũng không thể lên tiếng.
Cô thật sự không thể miêu tả khung cảnh trước mắt.
Hạ Nghiên Đình cao quý như thần linh trước mặt người đời đang… tự tay giặt chiếc váy dính máu của cô.
Đầu óc cô rối bời, lại xấu hổ, khó xử, chờ thật lâu cũng không biết nên làm gì.
“Hạ Nghiên Đình, anh làm gì thế…”
Bất kể mối quan hệ giữa hai người có như thế nào, chuyện thế này cũng không đến lượt anh làm.
Vành tai của Thi Họa nóng bừng như sắp nổ tung, cô đỏ mặt bước đến gần, ra sức lấy lại chiếc váy từ tay anh.
Mà anh đã giặt xong, anh giữ lấy bàn tay nhỏ lộn xộn của cô, bình tĩnh đặt chiếc váy vào trong giỏ quần áo bên cạnh.
Một chuỗi hành động trôi chảy như dòng nước, Thi Họa ngây ngốc. Mãi đến khi bàn tay anh nhẹ nhàng ấn vào vai cô, bảo cô ngồi xuống chiếc ghế mềm, dịu dàng kéo chiếc khăn đang quấn tóc cô, bàn tay mạnh mẽ nâng lên, thành thạo bật máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho bà xã: “Biết điều mà ngồi yên đi, bé ngoan.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Thi Họa thất thần, nhưng sắc mặt không hề dao động, cô chỉ bình tĩnh ăn cơm nắm cá ngừ, im lặng uống nước ấm.
Đầu óc lại chìm vào hồi ức xưa cũ thật lâu.
Ba năm ròng rã thư từ qua lại với Rodolphus là quãng thời gian rất đặc biệt với cô.
Cô từ một người mông lung, bất lực, không biết cách tồn tại một mình ở Kinh Bắc, đến từng giờ từng phút hòa nhập vào môi trường mới. Vì đọc rất nhiều sách, tầm mắt mới được mở rộng, cho cô sự yên tĩnh và ôn hòa vượt xa bạn bè cùng lứa.
Ở độ tuổi đó, cô gặp không ít khó khăn trong quá trình đọc, người bạn qua thư Rodolphus bác học đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Mà đối với một người không có bạn bè như cô lúc đó, Rodolphus không chỉ là bạn qua thư, mà còn là bạn thân cho cô thổ lộ mọi phiền muộn.
Mối quan hệ phức tạp trong nhà họ Hạ, bị xa lánh, khó khăn trong quá trình hòa nhập vào môi trường học tập ở Kinh Bắc… Dường như tất cả mọi phiền muộn của cô đều được kể lại với Rodolphus.
Rodolphus sẽ luôn đề xuất những phương án giải quyết hữu hiệu trong thư hồi âm, không chỉ là những câu từ an ủi khách sáo, mà đề xuất nào cũng căn cứ vào từng vấn đề cụ thể.
Trong ba năm đó, Thi Họa từ mười tuổi lên mười ba tuổi, từ học sinh tiểu học trở thành học sinh cấp hai.
Từ một cô bé gầy yếu ở hòn đảo phương Nam đến bước vào tuổi dậy thì như cây liễu trổ nhánh, bề ngoài không khác những cô gái lớn lên ở Kinh Bắc.
Mặc dù sau đó không còn liên lạc, nhưng Thi Họa luôn xem trải nghiệm này là món quà của số phận.
Nếu như không có tình bạn với Rodolphus, cô cũng không biết hôm nay mình đã trở thành người như thế nào.
Thi Họa còn nhớ năm mười ba tuổi mình đã hụt hẫng ra sao khi nhận được bức thư cuối cùng của La Đạo Phu Tư, trong đó còn nói sau này không thể thư từ qua lại được nữa.
Lúc đó cô ngây thơ tin rằng khi lớn lên, cô nhất định sẽ đến Thượng Hải tìm người đó.
Mặc dù suy nghĩ này cũng phai nhạt theo thời gian, nhưng đến hôm nay biết được địa chỉ mà mình tự tay viết suốt ba năm ròng rã không phải là nơi ở của La Đạo Phu Tư, tâm tình của cô hơi phức tạp.
Trong lúc cô đang thất vọng, Tống Thời Tích lại nhắn mấy tin.
Nội dung là cô ấy đã nghe đồng nghiệp nói trưa nay, vợ cũ của chủ tịch Trung tâm Tài chính Toàn cầu, Hứa Kính Nguyên, gây náo loạn Đài truyền hình Kinh Bắc một phen, cô ấy lo lắng cho tình hình của bạn thân.
Thi Họa trả lời qua loa, nói cô không sao, đối phương biết chỉ là hiểu lầm, cũng đã xin lỗi rồi.
Tống Thời Tích nhắn thêm mấy tin nữa, nhắc nhở cô phải thả lỏng tinh thần, khi Gala Trung thu trở thành một cú hích, người nổi tiếng sẽ gặp nhiều thị phi, khó tránh khỏi rắc rối, chỉ cần bản thân mình không bị thua thiệt hay ấm ức là được.
Thi Họa không để bụng chuyện xảy ra trưa nay, mà lại không thể không nhắc đến bưu kiện bị hoàn với Tống Thời Tích.
Thời đại học, Tống Thời Tích từng nghe Thi Họa kể về người bạn qua thư La Đạo Phu Tư rất nhiều lần, cho nên cái tên này cũng tương đối quen tai.
Phản ứng bản năng đầu tiên chính là trả lời:
[Có khi nào đã chuyển đi?]
[Đã tám năm kể từ lần cuối hai người liên lạc, chuyển đi nơi khác cũng bình thường thôi]
[Ngoại trừ địa chỉ, hai người còn thông tin liên lạc nào khác không?]
Thi Họa trả lời:
[Ý của công ty chuyển phát nhanh là địa chỉ kia xưa nay vẫn là điểm tập trung hàng chuyển phát nhanh quốc tế]
[Tớ đoán La Đạo Phu Tư sống ở nước ngoài]
[Hoặc là từ đầu đã không muốn tiết lộ địa chỉ thật]
Tống Thời Tích cũng vắt óc suy nghĩ:
[Đúng là có khả năng đó, dù sao cũng có Internet, người ta chú trọng bảo mật nhân thân cũng hợp lý]
[Hoặc có lẽ người đó sống gần điểm tập trung hàng chuyển phát nhanh quốc tế, năm đó cũng là trẻ con như cậu, không muốn thư được gửi thẳng đến nhà, bị người thân mở ra, xâm phạm quyền riêng tư, cho nên mới cố tình cho cậu địa chỉ của điểm tập trung hàng]
Hai người họ trò chuyện một hồi, phân tích rất nhiều khả năng.
Trước khi lên sóng, Thi Họa cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, tạm thời không dây dưa chuyện này.
Bởi vì có quá nhiều khả năng, cô khó lòng đoán ra sự thật.
Nhưng cuối cùng Tống Thời Tích lại đưa ra một suy đoán rất khác người, cô cảm thấy vô cùng thú vị.
[Họa Họa, La Đạo Phu Tư gửi thư qua lại với cậu suốt ba năm, nhưng chưa từng nói ra phiền muộn của chính mình, phần lớn thời gian là lắng nghe chuyện của cậu, thân phận lại bí ẩn, ngay cả giới tính, tuổi tác, địa chỉ… Có khi nào chỉ là nhân vật giả tưởng không?]
[Có khi nào người đó là người thân hoặc bạn bè của cậu? Bởi vì hiểu rõ tình cảnh của cậu, người đó mới tốt bụng tạo ra một thân phận để im lặng bầu bạn với cậu, đóng vai người nghe mỗi khi cậu cần bày tỏ nỗi niềm, lúc cậu cần sự giúp đỡ thì lại đóng vai thầy tốt bạn hiền. Mãi đến khi thấy cuộc sống của cậu ở Kinh Bắc đi vào quỹ đạo, người đó mới lùi lại, không tiếp tục đóng vai nhân vật này nữa, cậu xem, tớ phân tích có lý không?]
Đọc hết suy luận của cô ấy, Thi Họa bật cười thật lâu.
Mặc dù nghe rất rõ ràng, mạch lạc, nhưng vẫn cảm thấy xác suất cực kỳ thấp, hầu như không tồn tại khả năng này.
Nếu mười một năm trước thật sự có một người thân hay bạn bè quan tâm đến cô như vậy, bằng lòng dành nhiều thời gian và công sức để viết thư cho một cô bé như cô.
E là chỉ có ông nội Hạ.
Nhưng cô thư từ qua lại với La Đạo Phu Tư lâu như vậy, trong lòng cũng có phán đoán rõ ràng, mặc dù cô không thể suy đoán tuổi tác của đối phương, nhưng ít nhất người đó cũng không thể là một ông cụ, họ nói chuyện sách báo, điện ảnh, thậm chí cả những chuyện nhỏ nhặt ở trường mà chỉ có học sinh mới hiểu rõ, tuổi tác của ông nội Hạ như vậy, làm sao có thể hiểu rõ đến mức đó?
Huống hồ chi lúc đó ông nội Hạ còn chưa nghỉ hưu, suốt ngày bộn bề công việc ở Hạ Tỳ, không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy.
/
Mười một giờ bốn mươi lăm, Thi Họa ngồi ngay trung tâm của phim trường.
Mấy ngày nay, nhiệt độ ở Kinh Bắc giảm sâu, mặc dù tuyết chưa rơi, nhưng hơi nước lạnh ngắt đã bao phủ cửa sổ sát đất.
Cảnh đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ trở nên mông lung và mờ mịt lạ thường, nhưng ánh mắt của Thi Họa vừa trong trẻo vừa sáng tỏ.
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cả ngày bộn bề, hỗn loạn, chỉ có lúc lên sóng mới đạt được trạng thái yên bình nhất.
Mặc dù thời gian nghỉ lễ vui vẻ, nhưng công việc cũng làm cô vui vẻ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Đó cũng là lý do mà Thi Họa chưa từng cảm thấy phiền muộn dù biết rõ Đài truyền hình Kinh Bắc cạnh tranh khốc liệt, mối quan hệ riêng cũng phức tạp —— cô thật sự yêu công việc của mình.
Đúng mười hai giờ, chương trình thời sự nửa đêm lên sóng đúng hẹn, bầu không khí trong phim trường tốt đẹp như mọi ngày, trạng thái của biên tập viên rất tự nhiên.
Trong lúc mọi việc trên phim trường diễn ra đâu vào đó, bầu không khí trong văn phòng giám đốc đài truyền hình lại vô cùng nặng nề.
Giám đốc đài truyền hình lớn tuổi, rất ít khi thức khuya như vậy, ông ấy cầm ly trà đậm trong tay, uống một ngụm, hàng mày lại nhíu chặt thêm một chút.
Triệu Duyệt Lâm còn mặc bộ vest màu vàng nhạt, ngồi đối diện giám đốc đài truyền hình, lâu thật lâu cũng không dám lên tiếng.
Cô ấy tự hỏi, hình như dạo này mình không phạm lỗi gì, nhưng lại không chắc có vấn đề nhỏ nào bị lãnh đạo nắm thóp hay không, cho nên cô ấy buộc bản thân mình phải bình tĩnh, giám đốc đài truyền hình chưa lên tiếng, cô ấy cũng không muốn nói gì.
Nhưng nhìn thấy giám đốc nhíu mày, mỗi ngụm trà là mỗi lần thở dài nặng nề.
Lòng vòng như vậy, cô ấy cũng buồn ngủ, bắt đầu ngáp dài, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa: “Cậu, rốt cuộc cậu tìm con có chuyện gì, nơi này không có ai khác, cậu cứ nói thẳng đi.”
Giám đốc đài truyền hình mập mạp, sắc mặt nghiêm túc, dựa lưng vào ghế, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Bây giờ con đã hỏi, cậu cũng không muốn mất thời gian với con, Triệu Duyệt Lâm, con nói thật với cậu đi, dạo này trên Weibo lan truyền tin đồn Thi Họa và Hứa Kính Nguyên bí mật yêu đương, là con làm đúng không?”
Nghe vậy, Triệu Duyệt Lâm chấn động, giọng nói cũng cao lên, thanh âm êm tai lúc cãi lại cũng giống như đang đưa tin: “Đương nhiên là không, sao con có thể làm ra chuyện như vậy được chứ, là Thi Họa nói với cậu đúng không? Thật là, cậu tin nó chứ không tin con à? Con chỉ bàn tán theo cư dân mạng thôi…”
“Người ta không có nói.” Giám đốc đài truyền hình hắng giọng, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, “Hiện tại chuyện đó chưa được giải quyết ổn thỏa, nếu con thật sự làm gì sau lưng cậu thì nói ngay, trễ quá thì cậu không bảo vệ con được đâu.”
Triệu Duyệt Lâm cực kỳ kích động, da mặt cũng đỏ lên, suýt nghiến răng nghiến lợi: “Con thật sự không có làm, cậu, sao cậu lại nghi ngờ con? Con cũng theo dõi tài khoản tiếp thị đã tung tin, là tài khoản thường xuyên tung tin về nghệ sĩ, làm sao con có mối quan hệ với tài khoản đó được, mà con cũng không cần, con hiểu luật, cái gì vi phạm pháp luật, chẳng lẽ con còn cần cậu nhắc sao?”
Giờ phút này, Triệu Duyệt Lâm cảm thấy oan ức hết sức.
Cô ấy chưa từng nói xấu Thi Họa trên mạng, cùng lắm thì nghe người khác bàn tán ở đơn vị, cô ấy thêm mắm dặm muối vài câu là hết.
Thật lòng mà nói, sáng nay nhìn thấy tài khoản kia tung ảnh, cô ấy thật sự nghĩ người đứng sau Thi Họa là người đàn ông trung niên đã ly hôn, Hứa Kính Nguyên, trong lòng còn mỉa mai rất lâu.
Ai mà ngờ đến trưa, tình thế lại đảo ngược như vậy, bây giờ cả đơn vị và Internet đều đẩy thuyền Thi Họa và bạn trai, làm Triệu Duyệt Lâm hoang mang hết sức.
Rốt cuộc người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, nhiều tiền đó là ai?
Thi Họa trông yên tĩnh, hời hợt thế kia mà có thể bám víu một người như vậy.
Chẳng trách sao trước đây cô xem thường Tưởng Bách Hanh.
Giám đốc đài truyền hình nghiêm mặt, im lặng quan sát cô ấy một hồi lâu, có lẽ là vì thái độ của cô ấy, ông ấy mới tin một chút, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải là con thì tốt, được rồi, con tan làm trước đi, gọi thư ký của cậu vào đây.”
Triệu Duyệt Lâm đứng lên, sắc mặt ngại ngùng, vừa đi hai bước đã dừng lại, quay đầu hỏi: “Cậu, cậu có biết bạn trai của Thi Họa là ai không?”
Dù sao cậu của cô ấy cũng là giám đốc Đài truyền hình Kinh Bắc, cấp bậc không thấp, đương nhiên không cẩn phải bàn đến địa vị xã hội.
Mặc dù hiện tại đã lớn tuổi, sắp về hưu, nhưng vẫn là một nhân vật hết sức quan trọng.
Đài truyền hình Kinh Bắc khác với các đài truyền hình địa phương, họ thường xuyên qua lại cùng người nổi tiếng, giới quyền quý, minh tinh thuộc nhiều lĩnh vực, huống hồ chi mấy năm qua có rất nhiều trường hợp phụ nữ trong Đài truyền hình Kinh Bắc được gả vào nhà giàu.
Rốt cuộc là thân phận thế nào mà cậu của cô ấy phải làm lớn chuyện?
Sắc mặt của giám đốc càng u ám hơn, sau một hồi lâu, ông ấy mới khàn giọng nói: “Không phải chuyện của con, con hỏi làm gì.”
Ánh mắt của Triệu Duyệt Lâm dao động, lòng hiếu kỳ dâng lên: “Nói vậy là cậu nhận ra người đó.”
Giám đốc đài truyền hình ho khẽ, sau đó lại nghiêm mặt phủ nhận: “Cậu không nhận ra. Duyệt Lâm, con cũng ba mươi rồi, nên tập trung vào sự nghiệp đi, nếu sự nghiệp không có tiến triển thì nên kết hôn và sinh con sớm, hoạch định cuộc sống tuổi trung niên, đừng suy nghĩ lệch lạc như vậy, ai cũng có phúc phần của riêng mình, hai năm nữa cậu nghỉ hưu, con cũng không được làm chậm trễ chuyện gì đâu đấy.”
“Sao cậu biết được?” Giám đốc suýt phùng mang trợn má, giọng điệu còn nghiêm khắc hơn, ông ấy trách mắng, “Con đừng suy nghĩ bậy bạ, tranh thủ tan làm về nghỉ ngơi đi, tóm lại là người mà cậu không thể đắc tội, con nhớ vậy là được.”
Giám đốc không định tiết lộ quá nhiều cho cô cháu gái lắm mồm.
Mà trước mắt, ông ấy cũng không biết cháu gái mình có làm chuyện gì trái pháp luật hay không, nếu có, chắc chắn ông ấy càng phải đàng hoàng hơn, không thể nói sự thật cho cô ấy biết được.
Ông ấy chìm nổi trong Kinh Khuyên nhiều năm, đương nhiên giao thiệp rất nhiều với giới thượng lưu.
Một khi video bị tung ra, cư dân mạng bình thường chỉ đẩy thuyền CP theo phong trào vì không nhận ra thân phận của nam chính.
Nhưng không có nghĩa là giới thượng lưu cũng không nhận ra.
Đương nhiên là có suy đoán, nhưng những người biết chuyện cũng không quá chắc chắn, làm sao dám tuyên bố công khai.
Những người đứng đầu chuỗi thức ăn càng hiểu tầm quan trọng của quy luật.
Bản thân ông lớn không công khai, dù người bên dưới có biết cũng phải vờ như không biết.
Càng không dám nhắc đến tên anh.
/
Hơn một giờ sáng, rốt cuộc Thi Họa cũng tan làm.
Trạng thái lên sóng tối nay rất tốt, cô cũng hài lòng về bản thân, nhưng vừa hoàn thành công việc chưa được bao lâu, sự mệt mỏi cũng ập đến.
Bước ra khỏi tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc, chìm vào màn đêm, chỉ cảm thấy cực kỳ lạnh, còn buồn ngủ hết sức.
Cô đi đến “chỗ cũ” theo thói quen, đúng là có một chiếc Pullman thân dài màu đen quen thuộc đã ẩn núp ở đó.
Cửa xe chậm rãi mở ra, cô vừa lên xe, một chai sữa được đưa ra từ bên tay trái.
Thi Họa vô thức cầm lấy, nhưng ánh mắt lại nhìn vào cổ tay trắng trẻo dưới áo vest, sau đó ánh mắt hướng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt thâm sâu và dịu dàng đó, chớp mắt một cái, hơi lạnh trên người dần dần tan biến.
Nhiệt độ bên trong chiếc Pullman thân dài vừa phải, hơi ấm từ chai sữa truyền vào lòng bàn tay và đầu ngón tay, xâm nhập vào đáy lòng.
Giây phút nhìn thấy anh, rõ ràng tâm trạng của cô lại giống như trời nắng sau cơn mưa, nhưng giọng nói của cô lại hơi khó chịu: “Kim nhật mang tả nhất nhật hảo, tịnh hệ đắc ngưu nãi giá?” (Cả ngày hôm nay bận rộn mệt quá, chỉ có sữa thôi sao?)
Kể từ khi trở về chốn cũ, ở lại vịnh Hương Sơn mấy ngày, hai người họ thường nói tiếng Quảng Đông với nhau.
Có lẽ vì tiếng Quảng Đông là ngôn ngữ mà họ đã dùng để giao tiếp vào lần đầu gặp nhau.
Mà chưa kể giờ phút này trong xe, Thi Họa biết tài xế Địch Tùng là người phương Bắc, xác nhận anh ta không hiểu tiếng Quảng Đông, cuộc trò chuyện của họ càng riêng tư hơn, cũng không còn xấu hổ nữa.
Đôi mắt đen sáng tỏ và dịu dàng của anh chan chứa ý cười, anh khẽ vươn tay, lẳng lặng kéo cô vào lòng, ôm cô sát vào, môi mỏng hé mở, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc quanh quẩn bên vành tai cô: “BB trọng tưởng yếu mị?” (Cục cưng còn muốn cái gì?)
Hơi thở ấm áp lướt qua cổ cô, Thi Họa âm thầm đỏ mặt, dù sao cô cũng không quen vừa tan làm đã thân mật, huống hồ chi phía trước còn có tài xế.
Gò má cô ửng đỏ, đôi môi mấp máy, không đáp lời.
Đương nhiên một chút xíu thân mật đó chưa làm Hạ Nghiên Đình hài lòng, bàn tay anh lẳng lặng trượt xuống, đỡ lấy mông cô, không nói không rằng, anh nhấc cô ngồi lên đùi mình, một tay giữ lấy chiếc cằm mềm mại của cô, ch*m r** v**t v* hai cánh cánh hồng mê hoặc.
Đôi môi mỏng của anh bao phủ môi cô, hôn cô hai cái.
Giọng nói trầm thấp, gợi cảm chầm chậm dụ dỗ cô, càng lúc càng khàn: “Hệ ngô hệ yếu ni cá?” (Có phải là muốn cái này không?)
Thi Họa bị anh hôn, vành tai cô nóng lên, hơi lạnh bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, bây giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, thậm chí là hơi khô.
Không khỏi âm thầm oán trách, người đàn ông này vừa gặp đã dụ dỗ cô, nhưng oán trách thì oán trách, cô cũng thật sự không làm được gì, mềm nhũn trong lòng anh, không thể nhúc nhích, chỉ có thể vòng tay qua cổ anh, nhỏ giọng thì thầm: “Tiên ngô hệ.” (Chưa được.)
Rõ ràng cô chỉ muốn ôm một cái.
Dừng lại mấy giây, Thi Họa vặn nắp bình sữa, uống mấy ngụm, thứ nhất là để xua tan cảm giác khô khốc trong lòng, thứ hai là để ngăn Hạ Nghiên Đình tiếp tục làm bậy trong xe.
Người này mắc bệnh sạch sẽ bẩm sinh, cô vừa uống sữa ấm, nhất định trong miệng cũng hơi có mùi sữa.
Nhưng sữa ấm vừa chảy xuống dạ dày, cô cũng vừa vặn đóng nắp chai, chớp mắt một cái, bờ môi đã bị chặn lại.
Anh không chỉ không kiềm chế mà còn sa đọa hơn.
Răng môi dây dưa, nụ hôn kéo dài thật lâu trong bóng tối.
Cuối cùng lại đột ngột kết thúc vì cô bị hôn đến mức không thở nổi, chỉ có thể tựa vào lòng anh thở khẽ, bầu không khí xung quanh tràn đầy tình ý.
Rốt cuộc hơi thở cũng ổn định lại, cô ngồi trên đùi Hạ Nghiên Đình, không dám nhúc nhích.
Kinh nghiệm nhiều lần cho biết những lúc thế này, cô sẽ gặp nguy hiểm ra sao nếu nhúc nhích, dù chỉ là một chút.
Mí mắt của cô rũ xuống, lúc nhìn vào đôi mắt đen thâm sâu của anh, trông cô vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Đầu ngón tay của anh v**t v* đôi môi đỏ mềm mại của cô, giọng nói trầm khàn che giấu d*c v*ng: “Chàng quỷ, điểm đô tích ngô cú.” (Mẹ nó, hôn bao nhiêu cũng không đủ.)
Đè nén. Kiềm chế.
Cô bất lực.
Nghe thấy lời này, Thi Họa đỏ mặt, giọng nói của cô mềm mại vì bị hôn càng trở nên nhỏ nhẹ hơn, còn điểm một chút xíu giận dỗi vì được anh nuông chiều mà có: “Ngô, ngô chuẩn tích, tái tích ngã tựu điểu liễu. Ngã hữu đích nhãn huấn, tưởng nhất đẩu trận…” (Không, không cho anh hôn nữa, hôn nữa thì em sẽ tức giận. Em buồn ngủ, muốn ngủ một giấc…)
Mặc dù cô có khung xương nhỏ nhắn của con gái phương Nam, nhưng cũng không thấp, chỉ là mọi thứ đều có sự tương phản, giờ phút này rúc vào lòng anh, trông cô nhỏ xíu.
Tư thế này làm cô cảm thấy ấm áp, nụ hôn vừa rồi giống như gia vị sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Sau khi trải qua phút giây vui vẻ hết mình, cả người càng lúc càng lười biếng, cô chìm đắm vào môi trường an toàn và ấm áp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt.
Đúng là cô thiếp đi rất nhanh.
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cô biết chắc chắn Hạ Nghiên Đình đã hiểu rõ tình hình. Chuyện này liên quan đến tình cảm và hôn nhân của hai người họ, họ phải nói chuyện nghiêm túc về suy nghĩ trong đầu và dự định tương lai.
Nhưng giờ phút này, đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trong lòng cũng có mâu thuẫn.
Cô thích Hạ Nghiên Đình như vậy, đương nhiên cũng hy vọng có thể công khai nắm tay anh, không muốn bị người ngoài chỉ trích, càng không muốn tình cảm của hai người họ bị che giấu trong bóng tối.
Nhưng nếu lúc này cô công khai, toàn bộ sự nghiệp của cô sẽ gắn liền với tên anh.
Dù cho tất cả thành tích hôm nay đều là do trước đây cô tích tiểu thành đại, từng bước đi đến hiện tại, nhưng người ngoài không nhìn thấy chuyện này.
Họ chỉ cho rằng —— sau lưng cô có chỗ dựa.
Mà chỗ dựa này lại chính là Hạ Nghiên Đình quyền cao chức trọng, làm người người sợ hãi.
Phải, cô có thể đoán được, sau khi công khai, sự nghiệp của cô chỉ phát triển thuận lợi hơn, cũng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào vì chuyện này, thậm chí mọi đối thủ tiềm năng trong sự nghiệp của cô sẽ chưa đánh mà thua.
Nhưng hình như đó không phải là tương lai mà cô dự tính.
Mà còn làm cô cảm thấy hơi tự ti hơn.
Cô luôn hy vọng mình có thể làm gì đó cho Hạ Nghiên Đình, thay vì chỉ dựa dẫm vào anh.
Cô đã suy tính đến chuyện này trước khi gặp sự cố trưa nay, nhưng trước mắt vẫn chưa có câu trả lời.
Bởi vì cô luôn quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Nghiên Đình, sẽ tôn trọng ý kiến của anh.
Nhưng giờ phút này, cô không muốn nghĩ ngợi điều gì, chỉ muốn ôm anh, ngủ một giấc thật ngon.
…
Kế hoạch ban đầu là chỉ ngủ mười phút, Thi Họa chưa từng có thói quen nghỉ ngơi trên đường đi làm về, thường tự thức dậy trước khi về đến nhà.
Nhưng không ngờ lại ngủ ngon như vậy.
Cô không biết chiếc Pullman chạy qua cổng Nhạn Tây Ngự Phủ từ bao giờ, cũng không biết Hạ Nghiên Đình bế cô lên phòng như thế nào.
Cơn buồn ngủ đến đột ngột, cô cũng đột ngột tỉnh giấc.
Cô ngủ quá say giấc, đến nỗi lúc mở mắt cũng không phân biệt được là sáng hay tối, còn tưởng trời đã sáng.
Sau khi hoàn hồn, cô được đút hai ngụm nước, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng.
Đối diện với ánh mắt điềm tĩnh và thâm sâu của Hạ Nghiên Đình, cô vội vàng ngồi dậy lẩm bẩm: “Em ngủ quên à, sao anh không gọi em dậy…”
Bàn tay khô ráo của anh v**t v* gò má ấm áp của cô, giọng nói cưng chiều: “Em ngủ say quá, anh không nỡ.”
Thi Họa vừa tỉnh giấc, vẫn còn mơ màng, trái tim cô run rẩy, giây phút bàn chân chạm đất và đứng vững, cô cảm giác có một dòng nước ấm kỳ lạ tuôn trào trong cơ thể.
Kinh nghiệm nhiều năm làm đầu óc cô chấn động, cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng trách sao vừa rồi xong việc cô lại mệt như vậy, còn ngủ trên xe.
Cô vô thức áp tay vào bụng, sau đó di chuyển xuống dưới… Thật sự có gì đó ươn ướt.
Cô khóc không ra nước mắt, cô tương đối đúng ngày, ngày đầu tiên của kỳ sinh lý thường cũng không nhiều, cho nên cô cũng không có thói quen dùng băng vệ sinh trước.
“Em, em đến tháng… Em có làm bẩn quần áo của anh không, xin lỗi, em…”
Thi Họa biết váy mình đã bẩn, vội vàng vươn tay giật giật âu phục của anh.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ, bàn tay cô đã bị nắm trong lòng bàn tay anh, anh im lặng nhìn cô, sau đó dịu dàng nói: “Có thấy khó chịu không?”
Thi Họa ngẩn người một lát, sau đó im lặng cảm nhận bụng dưới, hơi khó chịu, nhưng không đau.
Cô lắc đầu.
Hạ Nghiên Đình đứng dậy, điềm tĩnh dẫn cô đến phòng tắm, đi đến cửa, anh đưa tay xoa đầu cô: “Đi tắm trước đi, xong rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Sự bình tĩnh của anh ảnh hưởng đến Thi Họa, không hiểu sao cô cũng bình tĩnh lại.
Nhưng lúc vào phòng tắm, cởi chiếc váy bẩn ra, nhìn vào vệt đỏ to bằng quả trứng cút, tâm trạng của cô hơi phiền muộn.
Không rõ cô có làm bẩn quần của anh không.
Từ trước đến nay, Hạ Nghiên Đình luôn luôn mắc bệnh sạch sẽ, huống hồ chi cô sinh ra ở Liên Cảng, người dân nơi đó rất mê tín, nhất là với thương nhân, họ cực kỳ mê tín.
Vì sự cố nho nhỏ này, trong lòng lại phiền muộn.
Lúc đứng dưới vòi hoa sen, để nước ấm chảy xuống thân thể, cả người mới thả lỏng một chút.
Tắm xong, sau khi cô mặc đồ ngủ, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ khe khẽ.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cánh cửa từ từ mở ra.
Hạ Nghiên Đình khẽ rũ mắt, có lẽ cô gái nhỏ bị nội tiết tố ảnh hưởng, không biết lúc này đang phụng phịu giận dỗi ai, gương mặt trắng sứ vô cùng căng thẳng, lại buồn bã đứng trước bồn rửa mặt, cô đã mặc đồ ngủ, dùng khăn tắm quấn lấy mái tóc chưa được sấy khô, chiếc váy trắng bị bẩn được ngâm trong bồn.
Ánh mắt thâm sâu của anh vô cùng dịu dàng, anh bước về phía trước, lẳng lặng nắm tay cô: “Ra ngoài nghỉ ngơi rồi ăn khuya đi.”
Ánh mắt của Thi Họa vô thức hướng về vệt đỏ trên chiếc váy len trắng.
Cô chỉ muốn giặt nó.
Nước lạnh dễ dàng tẩy rửa vết máu tươi.
Mặc dù đã sống ở nhà họ Hạ nhiều năm, được hưởng điều kiện sống tốt đẹp, nhưng thân phận mình đi ăn nhờ ở đậu, lại được ông bà nội giáo dục, cô cần kiệm đã quen.
Cô chưa từng tiêu xài hoang phí, váy áo đắt tiền cũng chỉ mua để có thể ăn mặc chuyên nghiệp khi đi làm.
Chiếc váy len trắng này chỉ mặc được vào đầu đông, cũng xem như còn mới tinh.
Cô có một chai dung dịch tẩy rửa vết máu dự phòng, giặt cũng không khó lắm.
Cô khẽ mấp máy môi, vừa định nói gì đó đã bị đẩy nhẹ ra ngoài: “Ngoan, ra ăn thức ăn nóng đi.”
Thi Họa tưởng anh muốn tắm, cho nên cũng không phản đối nữa, chỉ nghĩ cứ ngâm một lát cũng được, trước khi đi ngủ thì giặt lại.
Ra khỏi phòng tắm, cô mới phát hiện bàn đầu giường đã ngập tràn các món ăn khuya mà cô thích, món nào cũng thanh đạm, không có gia vị mạnh.
Còn có cơm rượu trứng gà đường đỏ.
Cô rúc vào trong chăn, ăn hai muỗng cơm rượu đường đỏ bằng chiếc muỗng sứ trắng, đúng là cảm thấy khí huyết lưu thông tốt hơn, cảm giác phiền muộn vì nội tiết tố cũng giảm bớt.
Khẩu vị không tốt như mọi ngày, ăn mười phút đã thấy no.
Nhưng ăn xong, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Bây giờ cũng không còn đau bụng nhiều nữa, chỉ có cảm thấy hơi căng một chút, lưng cũng hơi mỏi.
Nhưng ăn no rồi, bên cạnh giường vẫn trống không, cô cảm thấy hơi buồn chán. Trong lòng tự hỏi sao Hạ Nghiên Đình vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, bình thường anh tắm rất nhanh, ít khi kéo dài hơn mười phút.
Mới đợi mười phút, cô đã không thể ngồi yên được nữa, vậy là lại xuống giường, hoài nghi đi về phía phòng tắm trên đôi dép lê.
Cô đứng trước cửa phòng tắm gõ mấy cái, không nghe rõ tiếng nước chảy, vậy là cô rón rén đi vào, giọng nói mềm mại vang lên: “Hạ Nghiên Đình, anh chưa tắm xong sao…”
Nhưng cô chưa kịp dứt lời, ánh mắt đã chấn động, cô ngẩn người không nói nên lời, nhìn cảnh tượng trước mặt mình, lâu thật lâu cũng không thể lên tiếng.
Cô thật sự không thể miêu tả khung cảnh trước mắt.
Hạ Nghiên Đình cao quý như thần linh trước mặt người đời đang… tự tay giặt chiếc váy dính máu của cô.
Đầu óc cô rối bời, lại xấu hổ, khó xử, chờ thật lâu cũng không biết nên làm gì.
“Hạ Nghiên Đình, anh làm gì thế…”
Bất kể mối quan hệ giữa hai người có như thế nào, chuyện thế này cũng không đến lượt anh làm.
Vành tai của Thi Họa nóng bừng như sắp nổ tung, cô đỏ mặt bước đến gần, ra sức lấy lại chiếc váy từ tay anh.
Mà anh đã giặt xong, anh giữ lấy bàn tay nhỏ lộn xộn của cô, bình tĩnh đặt chiếc váy vào trong giỏ quần áo bên cạnh.
Một chuỗi hành động trôi chảy như dòng nước, Thi Họa ngây ngốc. Mãi đến khi bàn tay anh nhẹ nhàng ấn vào vai cô, bảo cô ngồi xuống chiếc ghế mềm, dịu dàng kéo chiếc khăn đang quấn tóc cô, bàn tay mạnh mẽ nâng lên, thành thạo bật máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho bà xã: “Biết điều mà ngồi yên đi, bé ngoan.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 63
10.0/10 từ 30 lượt.