Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 60
241@-
Cảnh chiếc áo ngủ màu xám đậm bị thấm nước đêm qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Vành tai của Thi Họa nóng lên, làn da sau gáy ửng đỏ, cô nhíu mày liếc anh, ánh mắt khó hiểu lại phức tạp, vừa tức giận vừa hờn dỗi, rõ ràng là nóng nảy, nhưng trong mắt Hạ Nghiên Đình, anh chỉ thấy đáng yêu.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao một người đàn ông đứng đắn, lạnh lùng, lịch thiệp lại có thể thốt ra một lời như vậy mà không thấy ngượng miệng.
Rõ ràng anh là kẻ cầm đầu, vậy mà còn mặt dày hỏi ngược lại cô.
Càng nghĩ càng giận, cảm thấy dáng vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh trước đây đều là giả vờ.
Cô lẩm bẩm “ảnh đế Oscar”, không giấu được sự ấm ức và oán hận, lúc đi ngang qua anh, gương mặt cô căng thẳng, mãi đến khi cô trốn vào phòng tắm, đóng cửa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Rửa mặt xong, Thi Họa ngồi trước gương trang điểm, bôi một lớp kem nền thật mỏng, sau đó lại dùng kem che khuyết điểm để giấu đi vết đỏ trên cổ và vai cô.
Nếu như không phải đang gấp đi gặp Tống Thời Tích, cô có thể ở trong đây lâu hơn, tóm lại, lúc này cô không muốn ra ngoài gặp anh.
Đêm qua cô có ý tốt, cuối cùng lại bị bắt nạt.
Nhà tư bản đúng là quá vô lý mà.
Cô chải tóc xong, đi ra, Hạ Nghiên Đình thấy gương mặt cô vẫn căng thẳng cũng không nhịn được cười, lúc cô đi ngang qua, anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô.
Ngón tay khô ráo và ấm áp chạm vào vành tai trắng trẻo của cô, giọng nói trầm thấp lại nhã nhặn bộc lộ toàn bộ sự kiên nhẫn: “Tố mị điểu bạo bạo?” (Sao lại giận?)
Thi Họa quay mặt đi, không để ý đến anh.
Lúc cô quay mặt đi, ánh mắt vô tình nhìn về chiếc ghế dài cuối giường ngủ.
Nhưng không hiểu sao lúc này, hai chiếc áo màu xám đậm và hồng nhạt đã biến mất.
Trong lòng cô mới bình tĩnh lại một chút.
Nhưng gương mặt và thân thể cô vẫn bộc lộ tính khí của con gái, thật ra rất hiếm khi thấy Thi Họa như vậy.
Còn với Hạ Nghiên Đình, có lẽ đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm.
Dù sao ngoài cô ra, trên đời này làm gì có ai dám cáu kỉnh với anh?
Điều thú vị là Hạ Nghiên Đình không chỉ không thấy phiền, mà còn rất thích dáng vẻ này của cô, đôi mắt đen thâm trầm vô cùng cưng chiều, anh chân thành dỗ dành cô: “Hệ ngã thác, thụy bào ngã dĩ kinh đâu tả, dĩ hậu ngô tái đề ni đan. BB, ngô hảo điểu.” (Là lỗi của anh, anh vứt áo ngủ đi rồi, sau này sẽ không nhắc lại nữa đâu. Cục cưng, đừng giận.)
Thanh âm của anh trầm thấp, gợi cảm, nói tiếng Quảng Đông bằng khẩu âm Hương Sơn, lưu manh, thiếu đứng đắn, mà hình như lại rất mê hoặc, nghe được, trái tim của Thi Họa cũng rung động.
Cô không trả lời, anh lại véo cằm cô, dịu giọng dỗ dành: “Hảo ngô hảo, BB?” (Được không, cục cưng?)
Lại xưng hô thân mật như vậy.
Thi Họa chỉ cảm thấy tê dại từ trái tim đến đầu ngón tay.
Đây là cách xưng hô phổ biến của các cặp tình nhân ở Liên Cảng và Macau, hồi còn sống ở vịnh Hương Sơn, hầu như ngày nào cô cũng nghe thấy.
Nhưng chưa có người nào gọi cô như vậy.
Vì hồi đó cô còn là trẻ con.
Sắc mặt của Thi Họa cũng giãn ra một chút, đôi mắt sáng long lanh dao động.
Trong lòng cô ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy người đàn ông luôn thích ôm cô ngồi trên đùi mình chính là mối tình đầu của cô theo nghĩa đen.
Toàn bộ sự thân mật giữa tình nhân, mập mờ lôi kéo, trêu chọc lẫn nhau, bao gồm cả trò chơi thân mật mà đêm qua họ đã chơi, tất cả đều là cô làm cùng anh.
Cảm xúc xấu hổ và căng thẳng vừa rồi cũng được xoa dịu, không hiểu sao không thể tức giận được nữa.
Có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng cảm nhận được sự mềm mại của cô, đầu ngón tay trắng trẻo giữ lấy cằm cô, anh cúi người hôn lên khóe môi cô.
Nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp.
Nụ hôn không mang dấu vết của d*c v*ng, cũng không có mập mờ, chỉ có tình yêu.
/
Mặc dù cô đã hẹn gặp Tống Thời Tích ở Vĩnh Lợi Hoàng Cung, nhưng rốt cuộc Hạ Nghiên Đình vẫn đích thân đi cùng Thi Họa đến điểm hẹn.
Tống Thời Tích vừa trải nghiệm đi trực thăng lần đầu tiên, bây giờ tâm trạng cực kỳ tốt, cô ấy đọc tin nhắn WeChat, biết Thi Họa cũng sắp đến, hai người họ bận rộn, mấy ngày rồi không gặp, cho nên có rất nhiều chuyện để nói.
Đến khi Thi Họa xuất hiện, bản năng nhiệt tình của con gái Đông Bắc suýt trỗi dậy, nhưng ánh mắt sáng ngời của cô ấy lại vô tình nhìn người đàn ông bên cạnh bạn thân mình, cô ấy im lặng.
Lát nữa anh phải tham dự một hội nghị kinh doanh quan trọng, bộ âu phục màu đen chỉn chu tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng, thâm trầm, đường nét đẹp mắt, yết hầu sắc bén, khí chất xa cách, rõ ràng là tạo ra cảm giác nghiêm nghị, cấm dục.
Trong số những nhân vật quyền cao chức trọng tương tự, anh là người ít hiền lành và khó gần nhất.
Nhưng lúc anh rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, gương mặt lạnh lùng lại trở nên dịu dàng, ánh sáng vào giây phút đó cũng nhẹ nhàng, giống như có một bộ lọc trên gương mặt lạnh lùng lại nhã nhặn của anh —— không hiểu sao lại làm Tống Thời Tích đẩy thuyền điên cuồng.
Quá thơm, quá thơm, đẩy thuyền vợ chồng thật là tốt nhất!
Nhiệt độ ở vịnh Hương Sơn hôm nay không quá thấp, nhưng sòng bạc, trung tâm thương mại và nhà hàng đều được làm mát Thi Họa mặc váy dệt tay dài màu trắng, rõ ràng chỉ là phong cách bình thường, nhưng Tống Thời Tích lại cảm thấy rất đẹp mắt.
Một nam một nữ từ xa đi đến, thật sự đẹp mắt như một bức họa.
“Thời Tích.” Thấy cô ấy đang ngẩn người, Thi Họa nhỏ giọng gọi một tiếng.
Lúc này, Tống Thời Tích mới hoàn hồn, muốn chủ động chào hỏi, nhưng lâu thật lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Là Hạ Nghiên Đình lên tiếng trước: “Cô Tống, tôi nghe về cô đã lâu.”
“Đâu có, đâu có… Hạ tổng, là tôi nghe về anh đã lâu mới đúng.” Dù sao Tống Thời Tích cũng mới tốt nghiệp, tuy đã làm phóng viên chính thức, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm trước những khung cảnh trọng đại, càng không có kinh nghiệm gặp một nhân vật quan trọng vào một dịp riêng tư thế này.
Cô ấy nghẹn lời, vừa dè dặt vừa mất tự nhiên, không thể nói một lời đáp lại, chỉ có thể lẳng lặng nuốt nước bọt.
Đúng là đứng trước nhan sắc đỉnh cao thế này, người hướng ngoại cũng trở thành người hướng nội. Từ trước đến nay, cô ấy luôn nhiệt tình, hào phóng, bây giờ lại không thể chủ động chào hỏi người ta.
Một người hướng nội như Thi Họa cũng đồng cảm với tình cảnh của Tống Thời Tích, không muốn Thời Tích căng thẳng, cô nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đi làm đi, bọn em tự sắp xếp được rồi.”
Hạ Nghiên Đình chiều ý cô, cũng gật đầu: “Chìa khóa xe trong túi em, có việc gì thì gọi anh.”
Thi Họa ngẩn người, sợ lát nữa anh cần dùng xe thì không tiện: “Không cần, muốn đi đâu thì bọn em lên xe buýt của sòng bạc là được rồi, anh lái xe đi.”
Mặc dù dịch vụ gọi xe của khách sạn rất chu đáo, nhưng lại không phù hợp với thân phận của anh.
Hạ Nghiên Đình mỉm cười: “Xe khác đến đón anh.”
“…” Thi Họa nghẹn lời, “Vậy được rồi, anh đi làm đi.”
Người ngoài tha thiết van xin cũng không mời được anh, lúc này cô lại đuổi anh đi.
Anh cũng không bận tâm, trước khi đi còn đưa một tấm thiệp mời trong phong bì đen.
Tống Thời Tích chưa từng nghĩ sếp Hạ sẽ đưa cho mình bất cứ thứ gì, căng thẳng đến mức suýt nhận bằng hai tay.
Thi Họa cũng rất bất ngờ, không đoán ra Hạ Nghiên Đình đưa cho Thời Tích cái gì.
Đến khi nhìn kỹ mới phát hiện phong bì đen chứa thiệp mời đến tiệc tối của Hội nghị Kinh tế và Thương mại của khu vực Vịnh Lớn 2023.
Tống Thời Tích ngẩn người một lát, lúc hoàn hồn, cô ấy vừa mừng vừa sợ, lại còn hoảng hốt: “Hạ tổng, anh…”
Hạ Nghiên Đình nói năng nhỏ nhẹ lại ngắn gọn: “Thẩm Diên sẽ tham dự bữa tiệc tối nay, phóng viên Tống cũng nên thử một lần.”
Tống Thời Tích chớp mắt liên tục, không biết nên cảm ơn bạn thân hay cảm ơn sếp lớn, trong lòng phấn khích: “Rất cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Sắc mặt của anh lạnh nhạt, hờ hững: “Không có gì, nghe Họa Họa nói cô Tống rất quan tâm đến cô ấy, tôi cảm ơn cô mới đúng.”
Ban đầu, Tống Thời Tích còn căng thẳng, nhưng nói chuyện qua lại một lát, cô ấy cũng thoải mái hơn, cảm thấy sếp lớn cũng không khác người bình thường là bao.
Gặp bạn thân của bà xã cũng khách sáo như người bình thường, dù sao thì, nếu bạn thân của bà xã không phải phe ta thì khả năng cao sẽ trở thành phe địch.
Ở phương diện này, có lẽ đàn ông trên đời đều như vậy.
Huống hồ chi sếp lớn cũng tốt bụng.
Cô ấy vô tư cười hì hì: “Vậy cảm ơn Họa Họa.”
“?” Trong đầu Thi Họa tràn ngập dấu chấm hỏi, cô cũng không biết mình đã làm gì.
Nội tâm chấn động một hồi lâu, đại não lại nhanh chóng nhìn lại ký ức tối qua.
Tối qua cô có nói gì với Hạ Nghiên Đình không?
Hình như… cô chỉ thuận miệng nói Thời Tích thất tình, công việc lại hơi gập ghềnh, đi công tác Liên Cảng là để phỏng vấn Thẩm Diên, nhưng hiện tại vẫn chưa hẹn được, đang gặp khó, ngoài chuyện này, cô cũng không nói chuyện gì khác, huống hồ chi là nhờ hỗ trợ.
Mặc dù là bạn, nhưng thời điểm này, cô cũng muốn mình giúp được gì thì giúp.
Nếu là Thời Tích, cô ấy cũng sẽ dốc lòng giúp đỡ Thi Họa.
Chỉ không ngờ trong vòng một đêm, Hạ Nghiên Đình đã hỗ trợ vẹn toàn.
Anh thật sự quá, quá chu đáo.
Mà hai người trước mắt vẫn còn đang khách sáo.
“Tôi đi trước.”
“Anh vất vả rồi, anh vất vả rồi, cảm ơn vì sự tiếp đãi hôm nay.”
Mãi đến khi anh đưa tay véo má cô một cái, Thi Họa mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn anh.
Chỉ thấy ánh mắt thâm sâu và đứng đắn của anh chứa đựng ý cười, giọng nói trầm thấp, gợi cảm của anh nhắc nhở: “Anh không tham gia tiệc tối, chắc sẽ về khách sạn sớm.”
Thi Họa ngơ ngác đáp lời.
Đến khi Hạ Nghiên Đình đi rồi, Tống Thời Tích mới thân mật ôm cánh tay cô, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Trời đất ơi, ngọt quá, sao tớ lại no thế này, hóa ra là bị nhét đầy cơm chó.”
Bị trêu chọc, Thi Họa hơi xấu hổ, cô vô thức đưa tay cầm lấy phong bì đen, mở thiệp mời bên trong ra nhìn một chút.
Cô bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, tối nay cậu có thể thử vận may, trong một sự kiện lớn thế này, dù Thẩm Diên không cho cậu mặt mũi, nhưng trước mặt nhiều người quyền cao chức trọng như vậy, có lẽ anh ta cũng không quá khó chịu đâu.”
Được nhận thư mời này, đương nhiên Tống Thời Tích hạnh phúc, nhưng cô ấy còn hạnh phúc vì bạn mình hơn.
Cô ấy mỉm cười, sắc mặt đầy ẩn ý: “Để tớ đoán, có phải cậu chỉ thuận miệng nhắc đến, không hề thay mặt tớ nhờ ông xã giúp đỡ, cho nên cậu còn bất ngờ hơn cả tớ.”
Thi Họa nghẹn họng: “Sao cậu biết?”
Tống Thời Tích đảo mắt, đắc ý nói: “Không cần đoán, tớ mà không hiểu cậu à?”
Tình bạn sâu sắc suốt bốn năm đại học, không ai hiểu tính tình của Thi Họa hơn Tống Thời Tích.
Tính tình của Thi Họa như vậy, dù cho bản thân cô có gặp khó khăn trong công việc, có lẽ cô cũng không nhờ Hạ Nghiên Đình giúp đỡ.
Cô vốn không thích nhờ người khác giúp đỡ, sợ làm phiền người ta.
Dù có nhờ người khác giúp đỡ cũng phải tìm cơ hội để đền đáp.
Chẳng hạn như trong công việc, lần này đồng nghiệp giúp cô, lần sau cô có thể đền đáp được, đều là người cùng ngành, sớm muộn gì cũng có cơ hội đền đáp.
Tống Thời Tích nhìn Thi Họa, thấy hình như cô chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, Tống Thời Tích không vội.
Cô ấy biết ở phương diện này, Thi Họa tương đối chậm chạp.
Cô ấy tự nói: “Tớ đã nói xưa nay tớ chưa từng đẩy thuyền nhầm đúng không? Sở dĩ sếp Hạ kết hôn với cậu là vì đã lập mưu từ trước, cái gì mà vợ chồng hợp đồng, tớ thấy đều là ngụy trang cả.”
Thi Họa ngại trả lời, nhưng sau khi thay đổi cách suy nghĩ, cô cũng ít nhiều tán thành thái độ của Thời Tích.
Thật ra Hạ Nghiên Đình giúp đỡ Thời Tích là vì nể mặt cô.
Mà cô lại chủ động cảm ơn anh thì quá khách sáo.
Hiện tại họ không chỉ là vợ chồng, mà còn là người yêu, có một số chuyện giữa người yêu không cần phân chia rạch ròi, không thì hai người sẽ trở nên quá xa cách.
…
Mới gặp nhau mấy phút, hai cô gái đã bắt đầu nói chuyện không ngừng.
Dạo này Tống Thời Tích quá bận rộn công việc, quá mệt mỏi, thể lực cũng không tốt, không có nhiều năng lượng đi dạo phố.
Vừa dùng bữa trưa xong, chưa đi được bao nhiêu bước, hai người họ đã ngồi xuống uống trà chiều.
Thi Họa biết được sau khi chia tay Chung Trạch, Tống Thời Tích chưa có thời gian tìm nhà mới, cô định dành thời gian tìm nhà giúp cô ấy khi quay lại Kinh Bắc.
Nói đến chuyện chia tay, một người hiền lành như Thi Họa cũng phải nghiến răng tức giận.
Tống Thời Tích đã vượt qua giai đoạn khó khăn và cô đơn đầu tiên sau khi chia tay, không hiểu sao hai ngày qua lại bước vào giai đoạn phấn khởi, cô ấy nhập vai, bắt chước sống động giọng điệu của Chung Trạch để lặp lại lời của anh ta lúc lật bài ngửa: “Tống Thời Tích, tỉnh dậy đi, em là sinh viên khoa xã hội, còn học ngành báo chí và truyền thông, là ngành khó tìm việc nhất, được nhận vào Tuần San Phương Bắc đã là vận may lớn nhất của em. Nhưng ngành này cần kinh nghiệm, em phải đi làm ít nhất năm, sáu năm mới nhận được mức lương hai mươi, ba mươi một năm, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, suy cho cùng, mối quan hệ giữa người với người cũng cần phải xứng đôi, chúng ta chia tay êm đẹp đi, xem như anh xin lỗi em.”
Thi Họa xoa trán, suýt nữa là ấn huyệt nhân trung.
Thao tác này cũng đủ làm người ta xuất huyết não, tra nam ngoại tình còn hợp lý hóa chuyện ngoại tình.
“Cậu đừng nghe anh ta nói bậy, mặc dù hai năm qua, tình hình việc làm không tốt, nhưng chúng ta tốt nghiệp Đại học Truyền thông Kinh Bắc cũng là khởi đầu ấn tượng, thành tích chuyên ngành của cậu cao, còn được nhận vào một đơn vị uy tín lâu năm như Tuần San Phương Bắc, cậu sẽ luôn có cơ hội tỏa sáng.”
Mặc dù mô hình tin tức truyền thống có chuyển biến, nhưng để chuyển sang tự truyền thông đòi hỏi tố chất chuyên môn cực kỳ mạnh mẽ, Chung Trạch kỳ thị sinh viên khoa xã hội, lại còn thao túng tâm lý.
Tống Thời Tích đảo mắt: “Chắc chắn là anh ta nói bậy! Hôm đó tớ cũng chửi mắng anh ta thậm tệ một trận, cặn bã mà còn sĩ diện, nhất định là cảm thấy bẽ mặt mới nói vậy. Còn giả vờ trước mặt tớ, nói bạn gái của anh ta có hộ khẩu Kinh Bắc, anh ta sẽ sớm mua nhà ở Kinh Bắc, để tớ xem rốt cuộc anh ta sẽ trở thành cái gì.”
Thi Họa cũng không nghĩ một người bội bạc như vậy lại có thể có tương lại xán lạn.
Đã lừa dối Thời Tích, lúc chia tay còn châm chọc cô ấy, bây giờ Thi Họa chỉ muốn vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh ta.
Mắng chửi tra nam vừa chia tay xong, chủ đề lại quay về với Thi Họa.
Thi Họa không thể không kể về chiếc bánh hình cầu màu hồng anh đào trong ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô.
Nghe đến chuyện này, tâm tình của Tống Thời Tích sôi sục, vội vàng lên vòng bạn bè của cô, nhìn tới nhìn lui bức ảnh cũ kia: “Đẹp quá, được thiết kế rất chu đáo, á á á, lẽ nào anh ấy thích cậu từ ba năm trước?”
Thi Họa không khỏi mỉm cười: “Không phải đâu, có thể là vì một vài chuyện xưa…”
Thi Họa chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Bởi vì thời gian đó, mặc dù cô không để ý nhiều, nhưng cũng biết nhất định là Hạ Nghiên Đình rất bận rộn.
Quãng thời gian đòi hỏi nhiều năng lượng như vậy, làm gì còn thừa năng lượng để thích người khác.
Mà cô cũng không thấy bản thân mình có chỗ nào đáng được yêu thích.
Thật ra từ lâu, cô đã quên dáng vẻ mình đeo cặp đứng bên ngoài tiệm bánh với ánh mắt ao ước.
Cô tưởng chiếc bánh xuất hiện trong giấc mơ thuở nhỏ của cô chỉ là sự trùng hợp.
Có lẽ anh chỉ đi ngang qua tiệm bánh ở vịnh Hương Sơn trong một chuyến công tác, hoặc có lẽ là vì một vài lý do tình cờ nào đó.
Nhưng chưa từng nghĩ có người luôn nhớ dáng vẻ cô đeo chiếc cặp lớn trên lưng, ngẩng đầu nhìn lên, ngây thơ ao ước.
Nhưng lúc đó anh cũng không có tiền.
Không cách nào thực hiện được nguyện vọng của cô.
Mặc dù Tống Thời Tích là bạn thân của cô, nhưng Thi Họa vẫn không muốn kể chuyện không vui trong quá khứ của Hạ Nghiên Đình với người ngoài. Cô chỉ khéo léo nói Hạ Nghiên Đình từng là hàng xóm của cô một thời gian hồi cô còn nhỏ, thường xuyên ăn lòng bò ở tiệm nhà cô, xem như cũng có một chút xíu tình bạn, lúc rảnh rỗi, cô hay giúp anh vài chuyện nhỏ.
Từ góc nhìn hiện tại của Tống Thời Tích, đương nhiên cô ấy khó lòng hiểu được sếp Hạ khiến người người kính nể bây giờ từng có những năm tháng thấp hèn, Thi Họa nói gì thì cô ấy tin như vậy.
“Vậy nói đúng ra… cậu và sếp Hạ là thanh mai trúc mã, chỉ là hơi chênh lệch tuổi tác một chút.”
Tống Thời Tích gật đầu thấu hiểu, lại đột ngột nói: “Dù cho anh ấy không thích cậu, nhưng ít nhất cũng có để ý đến cậu, không thì tại sao lại tặng bánh cho cậu! Tiếc là cậu lại nghĩ cái tên Hạ Hành kia tặng, lãng phí mất ba năm trời… Nhưng cũng chưa quá muộn, hiện tại, mọi thứ đều đúng thời điểm. Xong rồi, xong rồi, sao lại đẩy thuyền hay thế này, đây chính là một cặp trời sinh sao, Họa bảo, cậu không nhận ra cậu và sếp Hạ rất có duyên à?”
Thi Họa: “…”
Bình thường Thi Họa không hay đọc truyện lãng mạn, không hiểu duyên phận là gì.
Nhưng lần này trở lại vịnh Hương Sơn, cô lại cảm thấy số phận cũng hơi kỳ lạ.
Mười lăm năm trước, cô và Hạ Nghiên Đình gặp nhau trên hòn đảo này.
Bây giờ, họ chính thức yêu nhau trên hòn đảo này.
Giống như là số phận đã sắp đặt.
…
Ban đầu Thi Họa định đợi đến khi Tống Thời Tích đi đến khách sạn Galaxy tham dự tiệc tối của Hội nghị Kinh tế và Thương mại của khu vực Vịnh Lớn.
Kết quả là, mới uống trà chiều được một tiếng, Tống Thời Tích đã đứng lên, cầm túi, chuẩn bị kéo cô đi.
Thi Họa ngẩn người: “Không ngồi thêm một lát à, chiều tối xuất phát cũng được mà?”
Tống Thời Tích bất lực lắc đầu: “Còn ngồi nữa, mau về đi, có khi sếp Hạ đang trông chờ mòn mỏi trong phòng khách sạn đấy.”
“?” Thi Họa hoang mang không hiểu.
Đầu óc cô chậm chạp như vậy, Tống Thời Tích cũng cạn lời, chỉ có thể giải thích từng chút cho cô: “Đầu tiên là sếp Hạ cho chuyên cơ riêng đến đón tớ, tại sao? Vì đi trực thăng chỉ mất mười lăm phút, còn nếu cậu đi tìm tớ thì phải tới lui đến tận nửa đêm, nghĩa là hai người phải xa nhau gần hết một ngày, cậu có biết thời kỳ trăng mật nghĩa là gì không, thời kỳ trăng mật nghĩa là không muốn xa nhau dù chỉ một giây.”
Thi Họa cảm thấy hơi thái quá, chỉ nhẹ giọng làu bàu: “Làm gì mà phô trương như vậy?”
Tống Thời Tích bĩu môi: “Nếu tớ nhớ không lầm, trước khi rời đi, sếp Hạ đã nói sẽ kết thúc công việc sớm, đúng không? Đó chính là khéo léo ám chỉ cậu đừng để anh ấy lẻ loi một mình quá lâu, Họa Họa, cậu chậm chạp quá.”
“Vậy sao?” Thi Họa cố nhớ Hạ Nghiên Đình đã nói gì trước khi rời đi.
Nhưng có lẽ là vì nói quá nhiều với Thời Tích, cô không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Thi Họa kiên quyết đòi lái chiếc xe màu vàng đồng đưa Tống Thời Tích đến Galaxy.
Dọc đường đi, Tống Thời Tích luôn miệng tán dương chiếc xe quá mức xa xỉ và xinh đẹp này.
“Màu này đẹp quá, trông còn đắt tiền, tớ ngồi yên không dám nhúc nhích, sợ làm xước ghế thì phải tốn đến mấy triệu, tiếc quá, nếu không phải là vì quá đắt tiền, đây đúng là sự lựa chọn hoàn hảo cho xe chấn, có thể mở mui, nửa đêm có thể lái đến bờ biển hoặc ngoại ô… Thật thú vị.”
Thi Họa dở khóc dở cười: “Cậu nói cái gì thế?”
Tống Thời Tích quay đầu, mập mờ nháy mắt với cô: “Chậc, cậu kết hôn bao lâu rồi, còn xấu hổ sao? Nói thật đi, cậu và sếp Hạ đã chơi trò gì rồi, đã thử trên xe chưa, còn có ban công, phòng tắm, nhà bếp…”
Nghe cô ấy nói, thái dương của Thi Họa đập thình thịch, xấu hổ muốn chết: “Không có.”
“Tớ không tin.”
“Không có thật mà, tin hay không thì tùy cậu.”
Tống Thời Tích nhíu mày, sau đó lại đột ngột im lặng, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt của Thi Họa một hồi lâu, có lẽ là nắm bắt được chi tiết nào đó từ sắc mặt của cô, cô ấy chấn động: “Không phải chứ, hai người còn chưa làm à?”
Thi Họa hơi đỏ mặt, lâu thật lâu cũng không nói gì, xem như là âm thầm thừa nhận.
Tống Thời Tích ngẩn người: “Sao thế, anh ấy không làm được à? Không đến nỗi như vậy chứ, dáng người đẹp như vậy, cao ráo, sống mũi thẳng, trông không giống…”
“Đương nhiên là không.” Khoang miệng của Thi Họa khô khốc.
Mặc dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng đương nhiên cô biết Hạ Nghiên Đình có làm được hay không.
“Vậy là cậu không làm được, Họa Họa, cậu bị lãnh cảm về mặt t*nh d*c đúng không, khi nào trở lại Kinh Bắc, cậu có muốn tớ đi cùng cậu đến bệnh viện không?”
Vành tai của Thi Họa nóng lên, da mặt ửng đỏ mất kiểm soát, trong đầu cô tràn ngập những hình ảnh tối qua.
Nếu như cô lãnh cảm, chiếc áo ngủ chết tiệt của Hạ Nghiên Đình đã không bị ném vào thùng rác.
Là người có kinh nghiệm, Tống Thời Tích rất xem trọng sự hài hòa trong phương diện này.
Dù sao cô ấy cũng phát hiện bạn trai cũ Chung Trạch ngoại tình khi hai người họ trở nên lãnh đạm trong phương diện này.
Giữa người yêu trưởng thành còn như vậy, huống hồ chi vợ chồng.
Tống Thời Tích luôn thật lòng với Thi Họa, nói chuyện cũng thẳng thắn: “Họa Họa, tớ biết trong phương diện này, cậu có thể chậm hơn bạn bè cùng lứa, nhưng nếu thích anh ấy, cậu cũng phải cởi mở một chút, chủ động một chút, nếu cậu hạnh phúc trong phương diện này, tình cảm mới có thể thăng hoa, đương nhiên nếu cậu không thích…”
“Tớ thích anh ấy.” Cô ấy chưa kịp nói xong, Thi Họa đã cắt ngang.
Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại, hơi run rẩy một chút xíu, nhưng rất kiên định.
Cô chắc chắn mình thích Hạ Nghiên Đình.
Giống như thời khắc này, hai người họ chỉ vừa cách xa nhau hai, ba tiếng đồng hồ, nhưng thỉnh thoảng cô lại nhớ đến anh.
Có một loại cảm xúc lưu luyến và ỷ lại trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Hóa ra người yêu nhau sẽ thật sự nhớ nhung mãnh liệt dù chỉ cách xa nhau một khoảng thời gian rất ngắn.
Cô không chỉ nhớ anh trên phương diện tình cảm, mà còn trên phương diện thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác và cả từng phương diện sinh lý.
Muốn nhìn thấy mặt anh.
Muốn nghe giọng anh.
Muốn ngửi mùi hương của anh.
Cũng muốn ôm anh.
Trước đây cô từng đọc trong sách, người đang yêu sẽ sản sinh pheromones, là chất truyền thông tin.
Cho nên cô luôn cảm thấy Hạ Nghiên Đình rất thơm.
…
Vừa đưa Thời Tích đến Galaxy, Thi Họa lại nhận được một cuộc điện thoại.
Chủ nhiệm Nhâm gọi để xác nhận lịch trình tháng này của cô.
Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, ngày mốt sẽ quay lại công việc.
Chủ nhiệm Nhâm bảo cô xác nhận thời gian là chuyện rất bình thường, lẽ ra nói xong sẽ cúp máy.
Nhưng không hiểu sao chủ nhiệm Nhâm lại im lặng một hồi lâu, mãi đến khi nhận ra hình như cô ấy chần chừ muốn nói gì đó, Thi Họa mới chủ động lên tiếng: “Chủ nhiệm Nhâm, cô còn gì muốn nói với tôi sao?”
Rõ ràng là đối phương do dự mấy giây mới hắng giọng hỏi: “Tiểu Thi, dạo này cô có đang yêu đương không?”
Thi Họa hơi giật mình, không nghĩ lãnh đạo lại đột ngột hỏi về đời sống riêng tư của cô.
Nhưng cô cũng không quá lo lắng, chỉ thật thà trả lời: “Có.”
“…Cô có bạn trai sao?”
Thi Họa không hiểu ẩn ý trong lời của chủ nhiệm Nhâm, cho nên chỉ bình tĩnh nói: “Phải, tôi có đối tượng ổn định rồi.”
Ở đầu dây bên kia, chủ nhiệm Nhâm im lặng, giống như nghẹn lời, năm, sáu giây trôi qua, cô ấy mới quay về chủ đề chính: “Được rồi, không có gì, ngày mốt gặp. Tiểu Thi, màn thể hiện của cô trong Gala Trung thu rất xuất sắc, lãnh đạo các cấp đều khen ngợi, có lẽ sẽ có một đồng nghiệp trong Tổ Phát sóng nghỉ hưu vào năm sau, cô hiểu ý tôi rồi đấy, cố lên.”
“Được rồi, cảm ơn chủ nhiệm Nhâm, ngày mốt gặp lại.”
Nói chuyện xong, Thi Họa suy tư hết mấy phút.
Thật sự không hiểu tại sao nghe cô có đối tượng ổn định, chủ nhiệm Nhâm lại im lặng lâu như vậy.
Có phải là vì nhiều người biết chuyện cô chia tay bạn trai cũ khi đã sắp đính hôn, hiện tại lại hẹn hò với người khác nhanh như vậy không? Hay là còn có yếu tố khác?
Cô thật sự không hiểu.
/
Hai giờ chiều, khách sạn Galaxy.
Sảnh tiệc sang trọng tràn ngập hoa tươi, dưới ánh đèn pha lê xa hoa và chói mắt, rất nhiều người có tiếng tăm đã tụ hội.
Hội nghị liên quan đến sự phát triển của kinh tế và thương mại tại khu vực Vịnh Lớn, phần lớn người tham dự là những nhân vật lừng lẫy trong giới chính trị và kinh doanh.
Một người đàn ông vô cùng cao lớn bước vào sảnh tiệc, xung quanh là mấy ông trùm tiếng tăm, bao gồm cả giám đốc Sở Tài chính, chân dài sải bước, điềm tĩnh, đứng đắn, đường nét thâm trầm, đẹp mắt, không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ vỏn vẹn mấy phút đồng hồ ngồi vào ghế chủ trì theo lời mời của giám đốc Sở Tài chính cũng đủ khiến cho những người có mặt vô thức im lặng.
Vì sự có mặt của Hạ Nghiên Đình, hội nghị vốn đã trang nghiêm và hoành tráng càng thêm phần trịnh trọng.
Khách mời đặc biệt của buổi lễ khai mạc là Thiệu Chi Oanh, một nghệ sĩ cello tài năng đang trên đà phát triển.
Lúc Hạ Nghiên Đình ngồi vào ghế, buổi lễ khai mạc cũng bước vào hồi cuối, người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ở trên sân khấu, chiếc váy xanh khổng tước lệch vai dài chấm đất khéo léo tôn lên đường cong của cô ấy, từng cử chỉ đều nhã nhặn, lịch sự, chiếc cổ thon dài, trắng trẻo, giống như bất cứ lúc nào, cô ấy cũng có thể vỗ cánh nhảy múa, hệt như con bướm xanh hiếm có, kiêu ngạo.
Hạ Nghiên Đình luôn cảm thấy những buổi lễ khai mạc thế này rất phí thời gian, ít khi anh đến đúng giờ, trong phương diện này, tính tình của anh giống hệt như người đang thong thả ngồi đối diện —— Tống Hạc Niên.
Sắc mặt của Tống Hạc Niên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt một cái sẽ thấy anh ta không khác gì Hạ Nghiên Đình.
Nhưng nhìn kỹ thì không khó để phát hiện ra, giờ phút này anh ta bấm chặt hai ngón tay, mím môi lại.
Đó là dấu hiệu của thèm thuốc lá.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo thấu xương, nhìn thẳng vào người phụ nữ trên sân khấu mà không hề che giấu.
Nghe đồn xưa nay Tống Hạc Niên chưa từng thích phụ nữ đặt nặng công danh lợi lộc.
Chẳng hạn như người trên sân khấu, mặc dù xinh đẹp như vậy, lại còn bộc lộ hết tài năng, nhưng tham vọng gần như hiện rõ trên gương mặt, đây là kiểu mà Tống Hạc Niên ghét nhất.
Khí chất của hai ông lớn này quá nghiêm túc, trịnh trọng, bầu không khí xung quanh im lặng thật lâu, không ai dám chủ động bắt chuyện với họ.
Hạ Nghiên Đình buồn chán, tình cờ phát hiện vết cào đỏ trên cằm của bạn mình.
Có lẽ là vì đàn ông đang yêu thì tâm trạng cũng vui vẻ, không u ám và nhàm chán như mọi ngày, hiếm hoi lắm mới có hứng thú trò chuyện, anh nhướng mày hỏi: “Cằm anh sao thế?”
Nghe vậy, ánh mắt của Tống Hạc Niên dao động, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Tí ốc xí khái miêu tróc tả nhất hạ.” (“Mèo nhà cào.”)
Hạ Nghiên Đình nheo mắt, có lẽ là vì gần đây vừa phá giới, đột nhiên anh cũng nhạy cảm hơn trước chuyện nam nữ, anh nhìn nghệ sĩ cello họ Thiệu vừa bước xuống sân khấu, khóe môi cũng cong lên.
Bị trêu chọc, đương nhiên cáo già Tống Hạc Niên chìm đắm trong thương trường nhiều năm cũng không chịu ngồi yên, anh ta nhìn chiếc nhẫn cưới mà bạn mình đeo trên ngón áp út của tay trái, giọng nói không cao cũng không thấp: “Lão Cửu, điểm hội đột nhiên gian chung ý tả đái thủ sức?” (Sao tự dưng lại thích đeo trang sức?)
Giọng điệu không cao, nhưng bóng gió trêu chọc.
Bởi vì bầu không khí quá im lặng, im lặng như tờ, mấy ông lớn xung quanh đều có thể nghe rõ câu hỏi này.
Kết quả là mọi người đều nhìn vào ngón áp út trên tay trái của Hạ Nghiên Đình, thấy chiếc nhẫn bạc khiêm tốn mà nhã nhặn lấp lánh trên ngón tay thon dài và cao quý của anh.
Tống Hạc Niên thích thú, giống như lấy độc trị độc thành công.
Ai mà ngờ một giây sau, giọng nói lạnh lùng và hờ hững của Hạ Nghiên Đình chậm rãi vang lên: “Ngô hệ chung ý tả đới thủ sức, hệ ngã kết tả hôn.” (Không phải tôi thích đeo trang sức, mà là tôi đã kết hôn rồi.)
Tống Hạc Niên: “?”
Mấy ông lớn có mặt tại đó: “……???”
Tống Hạc Niên khẽ nhíu mày, ánh mắt tập trung dò xét, giống như đang tìm hiểu xem Hạ Nghiên Đình nói đùa hay nói thật.
“Ngã ký đắc, nhĩ thượng niên trọng hệ đan thân, hệ gia tộc liên nhân?”
(Nhớ năm ngoái anh còn độc thân, là gia đình sắp đặt à?)
Hạ Nghiên Đình lười biếng dựa lưng vào ghế, không chỉ không khó chịu vì chuyện riêng tư bị dò xét, mà còn bóng gió giơ tay điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn cưới, thao tác kỹ lưỡng, giống như xem nó là kho báu.
Tống Hạc Niên nhíu mày, sắc mặt u ám, phức tạp, giống như vừa nhìn thấy một khung cảnh kỳ lạ.
Sau một hồi lâu, anh ta cũng hòa mình vào nhóm người nhiều chuyện.
Chỉ thấy anh hơi cong môi, dáng vẻ tự cao tự đại, giọng điệu có vẻ thong thả, nhưng thưởng thức vài giây sẽ thấy anh đang bóng gió khoe khoang.
Giọng nói của anh trầm thấp, nhã nhặn, nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Ngô hệ liên nhân, hệ ngã khái tâm can bảo bối.”
(“Không phải là gia đình sắp đặt, là cục cưng trong lòng tôi.”)
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Cảnh chiếc áo ngủ màu xám đậm bị thấm nước đêm qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Vành tai của Thi Họa nóng lên, làn da sau gáy ửng đỏ, cô nhíu mày liếc anh, ánh mắt khó hiểu lại phức tạp, vừa tức giận vừa hờn dỗi, rõ ràng là nóng nảy, nhưng trong mắt Hạ Nghiên Đình, anh chỉ thấy đáng yêu.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao một người đàn ông đứng đắn, lạnh lùng, lịch thiệp lại có thể thốt ra một lời như vậy mà không thấy ngượng miệng.
Rõ ràng anh là kẻ cầm đầu, vậy mà còn mặt dày hỏi ngược lại cô.
Càng nghĩ càng giận, cảm thấy dáng vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh trước đây đều là giả vờ.
Cô lẩm bẩm “ảnh đế Oscar”, không giấu được sự ấm ức và oán hận, lúc đi ngang qua anh, gương mặt cô căng thẳng, mãi đến khi cô trốn vào phòng tắm, đóng cửa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Rửa mặt xong, Thi Họa ngồi trước gương trang điểm, bôi một lớp kem nền thật mỏng, sau đó lại dùng kem che khuyết điểm để giấu đi vết đỏ trên cổ và vai cô.
Nếu như không phải đang gấp đi gặp Tống Thời Tích, cô có thể ở trong đây lâu hơn, tóm lại, lúc này cô không muốn ra ngoài gặp anh.
Đêm qua cô có ý tốt, cuối cùng lại bị bắt nạt.
Nhà tư bản đúng là quá vô lý mà.
Cô chải tóc xong, đi ra, Hạ Nghiên Đình thấy gương mặt cô vẫn căng thẳng cũng không nhịn được cười, lúc cô đi ngang qua, anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô.
Ngón tay khô ráo và ấm áp chạm vào vành tai trắng trẻo của cô, giọng nói trầm thấp lại nhã nhặn bộc lộ toàn bộ sự kiên nhẫn: “Tố mị điểu bạo bạo?” (Sao lại giận?)
Thi Họa quay mặt đi, không để ý đến anh.
Lúc cô quay mặt đi, ánh mắt vô tình nhìn về chiếc ghế dài cuối giường ngủ.
Nhưng không hiểu sao lúc này, hai chiếc áo màu xám đậm và hồng nhạt đã biến mất.
Trong lòng cô mới bình tĩnh lại một chút.
Nhưng gương mặt và thân thể cô vẫn bộc lộ tính khí của con gái, thật ra rất hiếm khi thấy Thi Họa như vậy.
Còn với Hạ Nghiên Đình, có lẽ đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm.
Dù sao ngoài cô ra, trên đời này làm gì có ai dám cáu kỉnh với anh?
Điều thú vị là Hạ Nghiên Đình không chỉ không thấy phiền, mà còn rất thích dáng vẻ này của cô, đôi mắt đen thâm trầm vô cùng cưng chiều, anh chân thành dỗ dành cô: “Hệ ngã thác, thụy bào ngã dĩ kinh đâu tả, dĩ hậu ngô tái đề ni đan. BB, ngô hảo điểu.” (Là lỗi của anh, anh vứt áo ngủ đi rồi, sau này sẽ không nhắc lại nữa đâu. Cục cưng, đừng giận.)
Thanh âm của anh trầm thấp, gợi cảm, nói tiếng Quảng Đông bằng khẩu âm Hương Sơn, lưu manh, thiếu đứng đắn, mà hình như lại rất mê hoặc, nghe được, trái tim của Thi Họa cũng rung động.
Cô không trả lời, anh lại véo cằm cô, dịu giọng dỗ dành: “Hảo ngô hảo, BB?” (Được không, cục cưng?)
Lại xưng hô thân mật như vậy.
Thi Họa chỉ cảm thấy tê dại từ trái tim đến đầu ngón tay.
Đây là cách xưng hô phổ biến của các cặp tình nhân ở Liên Cảng và Macau, hồi còn sống ở vịnh Hương Sơn, hầu như ngày nào cô cũng nghe thấy.
Nhưng chưa có người nào gọi cô như vậy.
Vì hồi đó cô còn là trẻ con.
Sắc mặt của Thi Họa cũng giãn ra một chút, đôi mắt sáng long lanh dao động.
Trong lòng cô ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy người đàn ông luôn thích ôm cô ngồi trên đùi mình chính là mối tình đầu của cô theo nghĩa đen.
Toàn bộ sự thân mật giữa tình nhân, mập mờ lôi kéo, trêu chọc lẫn nhau, bao gồm cả trò chơi thân mật mà đêm qua họ đã chơi, tất cả đều là cô làm cùng anh.
Cảm xúc xấu hổ và căng thẳng vừa rồi cũng được xoa dịu, không hiểu sao không thể tức giận được nữa.
Có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng cảm nhận được sự mềm mại của cô, đầu ngón tay trắng trẻo giữ lấy cằm cô, anh cúi người hôn lên khóe môi cô.
Nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp.
Nụ hôn không mang dấu vết của d*c v*ng, cũng không có mập mờ, chỉ có tình yêu.
/
Mặc dù cô đã hẹn gặp Tống Thời Tích ở Vĩnh Lợi Hoàng Cung, nhưng rốt cuộc Hạ Nghiên Đình vẫn đích thân đi cùng Thi Họa đến điểm hẹn.
Tống Thời Tích vừa trải nghiệm đi trực thăng lần đầu tiên, bây giờ tâm trạng cực kỳ tốt, cô ấy đọc tin nhắn WeChat, biết Thi Họa cũng sắp đến, hai người họ bận rộn, mấy ngày rồi không gặp, cho nên có rất nhiều chuyện để nói.
Đến khi Thi Họa xuất hiện, bản năng nhiệt tình của con gái Đông Bắc suýt trỗi dậy, nhưng ánh mắt sáng ngời của cô ấy lại vô tình nhìn người đàn ông bên cạnh bạn thân mình, cô ấy im lặng.
Lát nữa anh phải tham dự một hội nghị kinh doanh quan trọng, bộ âu phục màu đen chỉn chu tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng, thâm trầm, đường nét đẹp mắt, yết hầu sắc bén, khí chất xa cách, rõ ràng là tạo ra cảm giác nghiêm nghị, cấm dục.
Trong số những nhân vật quyền cao chức trọng tương tự, anh là người ít hiền lành và khó gần nhất.
Nhưng lúc anh rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, gương mặt lạnh lùng lại trở nên dịu dàng, ánh sáng vào giây phút đó cũng nhẹ nhàng, giống như có một bộ lọc trên gương mặt lạnh lùng lại nhã nhặn của anh —— không hiểu sao lại làm Tống Thời Tích đẩy thuyền điên cuồng.
Quá thơm, quá thơm, đẩy thuyền vợ chồng thật là tốt nhất!
Nhiệt độ ở vịnh Hương Sơn hôm nay không quá thấp, nhưng sòng bạc, trung tâm thương mại và nhà hàng đều được làm mát Thi Họa mặc váy dệt tay dài màu trắng, rõ ràng chỉ là phong cách bình thường, nhưng Tống Thời Tích lại cảm thấy rất đẹp mắt.
Một nam một nữ từ xa đi đến, thật sự đẹp mắt như một bức họa.
“Thời Tích.” Thấy cô ấy đang ngẩn người, Thi Họa nhỏ giọng gọi một tiếng.
Lúc này, Tống Thời Tích mới hoàn hồn, muốn chủ động chào hỏi, nhưng lâu thật lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Là Hạ Nghiên Đình lên tiếng trước: “Cô Tống, tôi nghe về cô đã lâu.”
“Đâu có, đâu có… Hạ tổng, là tôi nghe về anh đã lâu mới đúng.” Dù sao Tống Thời Tích cũng mới tốt nghiệp, tuy đã làm phóng viên chính thức, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm trước những khung cảnh trọng đại, càng không có kinh nghiệm gặp một nhân vật quan trọng vào một dịp riêng tư thế này.
Cô ấy nghẹn lời, vừa dè dặt vừa mất tự nhiên, không thể nói một lời đáp lại, chỉ có thể lẳng lặng nuốt nước bọt.
Đúng là đứng trước nhan sắc đỉnh cao thế này, người hướng ngoại cũng trở thành người hướng nội. Từ trước đến nay, cô ấy luôn nhiệt tình, hào phóng, bây giờ lại không thể chủ động chào hỏi người ta.
Một người hướng nội như Thi Họa cũng đồng cảm với tình cảnh của Tống Thời Tích, không muốn Thời Tích căng thẳng, cô nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đi làm đi, bọn em tự sắp xếp được rồi.”
Hạ Nghiên Đình chiều ý cô, cũng gật đầu: “Chìa khóa xe trong túi em, có việc gì thì gọi anh.”
Thi Họa ngẩn người, sợ lát nữa anh cần dùng xe thì không tiện: “Không cần, muốn đi đâu thì bọn em lên xe buýt của sòng bạc là được rồi, anh lái xe đi.”
Mặc dù dịch vụ gọi xe của khách sạn rất chu đáo, nhưng lại không phù hợp với thân phận của anh.
Hạ Nghiên Đình mỉm cười: “Xe khác đến đón anh.”
“…” Thi Họa nghẹn lời, “Vậy được rồi, anh đi làm đi.”
Người ngoài tha thiết van xin cũng không mời được anh, lúc này cô lại đuổi anh đi.
Anh cũng không bận tâm, trước khi đi còn đưa một tấm thiệp mời trong phong bì đen.
Tống Thời Tích chưa từng nghĩ sếp Hạ sẽ đưa cho mình bất cứ thứ gì, căng thẳng đến mức suýt nhận bằng hai tay.
Thi Họa cũng rất bất ngờ, không đoán ra Hạ Nghiên Đình đưa cho Thời Tích cái gì.
Đến khi nhìn kỹ mới phát hiện phong bì đen chứa thiệp mời đến tiệc tối của Hội nghị Kinh tế và Thương mại của khu vực Vịnh Lớn 2023.
Tống Thời Tích ngẩn người một lát, lúc hoàn hồn, cô ấy vừa mừng vừa sợ, lại còn hoảng hốt: “Hạ tổng, anh…”
Hạ Nghiên Đình nói năng nhỏ nhẹ lại ngắn gọn: “Thẩm Diên sẽ tham dự bữa tiệc tối nay, phóng viên Tống cũng nên thử một lần.”
Tống Thời Tích chớp mắt liên tục, không biết nên cảm ơn bạn thân hay cảm ơn sếp lớn, trong lòng phấn khích: “Rất cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Sắc mặt của anh lạnh nhạt, hờ hững: “Không có gì, nghe Họa Họa nói cô Tống rất quan tâm đến cô ấy, tôi cảm ơn cô mới đúng.”
Ban đầu, Tống Thời Tích còn căng thẳng, nhưng nói chuyện qua lại một lát, cô ấy cũng thoải mái hơn, cảm thấy sếp lớn cũng không khác người bình thường là bao.
Gặp bạn thân của bà xã cũng khách sáo như người bình thường, dù sao thì, nếu bạn thân của bà xã không phải phe ta thì khả năng cao sẽ trở thành phe địch.
Ở phương diện này, có lẽ đàn ông trên đời đều như vậy.
Huống hồ chi sếp lớn cũng tốt bụng.
Cô ấy vô tư cười hì hì: “Vậy cảm ơn Họa Họa.”
“?” Trong đầu Thi Họa tràn ngập dấu chấm hỏi, cô cũng không biết mình đã làm gì.
Nội tâm chấn động một hồi lâu, đại não lại nhanh chóng nhìn lại ký ức tối qua.
Tối qua cô có nói gì với Hạ Nghiên Đình không?
Hình như… cô chỉ thuận miệng nói Thời Tích thất tình, công việc lại hơi gập ghềnh, đi công tác Liên Cảng là để phỏng vấn Thẩm Diên, nhưng hiện tại vẫn chưa hẹn được, đang gặp khó, ngoài chuyện này, cô cũng không nói chuyện gì khác, huống hồ chi là nhờ hỗ trợ.
Mặc dù là bạn, nhưng thời điểm này, cô cũng muốn mình giúp được gì thì giúp.
Nếu là Thời Tích, cô ấy cũng sẽ dốc lòng giúp đỡ Thi Họa.
Chỉ không ngờ trong vòng một đêm, Hạ Nghiên Đình đã hỗ trợ vẹn toàn.
Anh thật sự quá, quá chu đáo.
Mà hai người trước mắt vẫn còn đang khách sáo.
“Tôi đi trước.”
“Anh vất vả rồi, anh vất vả rồi, cảm ơn vì sự tiếp đãi hôm nay.”
Mãi đến khi anh đưa tay véo má cô một cái, Thi Họa mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn anh.
Chỉ thấy ánh mắt thâm sâu và đứng đắn của anh chứa đựng ý cười, giọng nói trầm thấp, gợi cảm của anh nhắc nhở: “Anh không tham gia tiệc tối, chắc sẽ về khách sạn sớm.”
Thi Họa ngơ ngác đáp lời.
Đến khi Hạ Nghiên Đình đi rồi, Tống Thời Tích mới thân mật ôm cánh tay cô, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Trời đất ơi, ngọt quá, sao tớ lại no thế này, hóa ra là bị nhét đầy cơm chó.”
Bị trêu chọc, Thi Họa hơi xấu hổ, cô vô thức đưa tay cầm lấy phong bì đen, mở thiệp mời bên trong ra nhìn một chút.
Cô bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, tối nay cậu có thể thử vận may, trong một sự kiện lớn thế này, dù Thẩm Diên không cho cậu mặt mũi, nhưng trước mặt nhiều người quyền cao chức trọng như vậy, có lẽ anh ta cũng không quá khó chịu đâu.”
Được nhận thư mời này, đương nhiên Tống Thời Tích hạnh phúc, nhưng cô ấy còn hạnh phúc vì bạn mình hơn.
Cô ấy mỉm cười, sắc mặt đầy ẩn ý: “Để tớ đoán, có phải cậu chỉ thuận miệng nhắc đến, không hề thay mặt tớ nhờ ông xã giúp đỡ, cho nên cậu còn bất ngờ hơn cả tớ.”
Thi Họa nghẹn họng: “Sao cậu biết?”
Tống Thời Tích đảo mắt, đắc ý nói: “Không cần đoán, tớ mà không hiểu cậu à?”
Tình bạn sâu sắc suốt bốn năm đại học, không ai hiểu tính tình của Thi Họa hơn Tống Thời Tích.
Tính tình của Thi Họa như vậy, dù cho bản thân cô có gặp khó khăn trong công việc, có lẽ cô cũng không nhờ Hạ Nghiên Đình giúp đỡ.
Cô vốn không thích nhờ người khác giúp đỡ, sợ làm phiền người ta.
Dù có nhờ người khác giúp đỡ cũng phải tìm cơ hội để đền đáp.
Chẳng hạn như trong công việc, lần này đồng nghiệp giúp cô, lần sau cô có thể đền đáp được, đều là người cùng ngành, sớm muộn gì cũng có cơ hội đền đáp.
Tống Thời Tích nhìn Thi Họa, thấy hình như cô chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, Tống Thời Tích không vội.
Cô ấy biết ở phương diện này, Thi Họa tương đối chậm chạp.
Cô ấy tự nói: “Tớ đã nói xưa nay tớ chưa từng đẩy thuyền nhầm đúng không? Sở dĩ sếp Hạ kết hôn với cậu là vì đã lập mưu từ trước, cái gì mà vợ chồng hợp đồng, tớ thấy đều là ngụy trang cả.”
Thi Họa ngại trả lời, nhưng sau khi thay đổi cách suy nghĩ, cô cũng ít nhiều tán thành thái độ của Thời Tích.
Thật ra Hạ Nghiên Đình giúp đỡ Thời Tích là vì nể mặt cô.
Mà cô lại chủ động cảm ơn anh thì quá khách sáo.
Hiện tại họ không chỉ là vợ chồng, mà còn là người yêu, có một số chuyện giữa người yêu không cần phân chia rạch ròi, không thì hai người sẽ trở nên quá xa cách.
…
Mới gặp nhau mấy phút, hai cô gái đã bắt đầu nói chuyện không ngừng.
Dạo này Tống Thời Tích quá bận rộn công việc, quá mệt mỏi, thể lực cũng không tốt, không có nhiều năng lượng đi dạo phố.
Vừa dùng bữa trưa xong, chưa đi được bao nhiêu bước, hai người họ đã ngồi xuống uống trà chiều.
Thi Họa biết được sau khi chia tay Chung Trạch, Tống Thời Tích chưa có thời gian tìm nhà mới, cô định dành thời gian tìm nhà giúp cô ấy khi quay lại Kinh Bắc.
Nói đến chuyện chia tay, một người hiền lành như Thi Họa cũng phải nghiến răng tức giận.
Tống Thời Tích đã vượt qua giai đoạn khó khăn và cô đơn đầu tiên sau khi chia tay, không hiểu sao hai ngày qua lại bước vào giai đoạn phấn khởi, cô ấy nhập vai, bắt chước sống động giọng điệu của Chung Trạch để lặp lại lời của anh ta lúc lật bài ngửa: “Tống Thời Tích, tỉnh dậy đi, em là sinh viên khoa xã hội, còn học ngành báo chí và truyền thông, là ngành khó tìm việc nhất, được nhận vào Tuần San Phương Bắc đã là vận may lớn nhất của em. Nhưng ngành này cần kinh nghiệm, em phải đi làm ít nhất năm, sáu năm mới nhận được mức lương hai mươi, ba mươi một năm, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, suy cho cùng, mối quan hệ giữa người với người cũng cần phải xứng đôi, chúng ta chia tay êm đẹp đi, xem như anh xin lỗi em.”
Thi Họa xoa trán, suýt nữa là ấn huyệt nhân trung.
Thao tác này cũng đủ làm người ta xuất huyết não, tra nam ngoại tình còn hợp lý hóa chuyện ngoại tình.
“Cậu đừng nghe anh ta nói bậy, mặc dù hai năm qua, tình hình việc làm không tốt, nhưng chúng ta tốt nghiệp Đại học Truyền thông Kinh Bắc cũng là khởi đầu ấn tượng, thành tích chuyên ngành của cậu cao, còn được nhận vào một đơn vị uy tín lâu năm như Tuần San Phương Bắc, cậu sẽ luôn có cơ hội tỏa sáng.”
Mặc dù mô hình tin tức truyền thống có chuyển biến, nhưng để chuyển sang tự truyền thông đòi hỏi tố chất chuyên môn cực kỳ mạnh mẽ, Chung Trạch kỳ thị sinh viên khoa xã hội, lại còn thao túng tâm lý.
Tống Thời Tích đảo mắt: “Chắc chắn là anh ta nói bậy! Hôm đó tớ cũng chửi mắng anh ta thậm tệ một trận, cặn bã mà còn sĩ diện, nhất định là cảm thấy bẽ mặt mới nói vậy. Còn giả vờ trước mặt tớ, nói bạn gái của anh ta có hộ khẩu Kinh Bắc, anh ta sẽ sớm mua nhà ở Kinh Bắc, để tớ xem rốt cuộc anh ta sẽ trở thành cái gì.”
Thi Họa cũng không nghĩ một người bội bạc như vậy lại có thể có tương lại xán lạn.
Đã lừa dối Thời Tích, lúc chia tay còn châm chọc cô ấy, bây giờ Thi Họa chỉ muốn vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh ta.
Mắng chửi tra nam vừa chia tay xong, chủ đề lại quay về với Thi Họa.
Thi Họa không thể không kể về chiếc bánh hình cầu màu hồng anh đào trong ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô.
Nghe đến chuyện này, tâm tình của Tống Thời Tích sôi sục, vội vàng lên vòng bạn bè của cô, nhìn tới nhìn lui bức ảnh cũ kia: “Đẹp quá, được thiết kế rất chu đáo, á á á, lẽ nào anh ấy thích cậu từ ba năm trước?”
Thi Họa không khỏi mỉm cười: “Không phải đâu, có thể là vì một vài chuyện xưa…”
Thi Họa chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Bởi vì thời gian đó, mặc dù cô không để ý nhiều, nhưng cũng biết nhất định là Hạ Nghiên Đình rất bận rộn.
Quãng thời gian đòi hỏi nhiều năng lượng như vậy, làm gì còn thừa năng lượng để thích người khác.
Mà cô cũng không thấy bản thân mình có chỗ nào đáng được yêu thích.
Thật ra từ lâu, cô đã quên dáng vẻ mình đeo cặp đứng bên ngoài tiệm bánh với ánh mắt ao ước.
Cô tưởng chiếc bánh xuất hiện trong giấc mơ thuở nhỏ của cô chỉ là sự trùng hợp.
Có lẽ anh chỉ đi ngang qua tiệm bánh ở vịnh Hương Sơn trong một chuyến công tác, hoặc có lẽ là vì một vài lý do tình cờ nào đó.
Nhưng chưa từng nghĩ có người luôn nhớ dáng vẻ cô đeo chiếc cặp lớn trên lưng, ngẩng đầu nhìn lên, ngây thơ ao ước.
Nhưng lúc đó anh cũng không có tiền.
Không cách nào thực hiện được nguyện vọng của cô.
Mặc dù Tống Thời Tích là bạn thân của cô, nhưng Thi Họa vẫn không muốn kể chuyện không vui trong quá khứ của Hạ Nghiên Đình với người ngoài. Cô chỉ khéo léo nói Hạ Nghiên Đình từng là hàng xóm của cô một thời gian hồi cô còn nhỏ, thường xuyên ăn lòng bò ở tiệm nhà cô, xem như cũng có một chút xíu tình bạn, lúc rảnh rỗi, cô hay giúp anh vài chuyện nhỏ.
Từ góc nhìn hiện tại của Tống Thời Tích, đương nhiên cô ấy khó lòng hiểu được sếp Hạ khiến người người kính nể bây giờ từng có những năm tháng thấp hèn, Thi Họa nói gì thì cô ấy tin như vậy.
“Vậy nói đúng ra… cậu và sếp Hạ là thanh mai trúc mã, chỉ là hơi chênh lệch tuổi tác một chút.”
Tống Thời Tích gật đầu thấu hiểu, lại đột ngột nói: “Dù cho anh ấy không thích cậu, nhưng ít nhất cũng có để ý đến cậu, không thì tại sao lại tặng bánh cho cậu! Tiếc là cậu lại nghĩ cái tên Hạ Hành kia tặng, lãng phí mất ba năm trời… Nhưng cũng chưa quá muộn, hiện tại, mọi thứ đều đúng thời điểm. Xong rồi, xong rồi, sao lại đẩy thuyền hay thế này, đây chính là một cặp trời sinh sao, Họa bảo, cậu không nhận ra cậu và sếp Hạ rất có duyên à?”
Thi Họa: “…”
Bình thường Thi Họa không hay đọc truyện lãng mạn, không hiểu duyên phận là gì.
Nhưng lần này trở lại vịnh Hương Sơn, cô lại cảm thấy số phận cũng hơi kỳ lạ.
Mười lăm năm trước, cô và Hạ Nghiên Đình gặp nhau trên hòn đảo này.
Bây giờ, họ chính thức yêu nhau trên hòn đảo này.
Giống như là số phận đã sắp đặt.
…
Ban đầu Thi Họa định đợi đến khi Tống Thời Tích đi đến khách sạn Galaxy tham dự tiệc tối của Hội nghị Kinh tế và Thương mại của khu vực Vịnh Lớn.
Kết quả là, mới uống trà chiều được một tiếng, Tống Thời Tích đã đứng lên, cầm túi, chuẩn bị kéo cô đi.
Thi Họa ngẩn người: “Không ngồi thêm một lát à, chiều tối xuất phát cũng được mà?”
Tống Thời Tích bất lực lắc đầu: “Còn ngồi nữa, mau về đi, có khi sếp Hạ đang trông chờ mòn mỏi trong phòng khách sạn đấy.”
“?” Thi Họa hoang mang không hiểu.
Đầu óc cô chậm chạp như vậy, Tống Thời Tích cũng cạn lời, chỉ có thể giải thích từng chút cho cô: “Đầu tiên là sếp Hạ cho chuyên cơ riêng đến đón tớ, tại sao? Vì đi trực thăng chỉ mất mười lăm phút, còn nếu cậu đi tìm tớ thì phải tới lui đến tận nửa đêm, nghĩa là hai người phải xa nhau gần hết một ngày, cậu có biết thời kỳ trăng mật nghĩa là gì không, thời kỳ trăng mật nghĩa là không muốn xa nhau dù chỉ một giây.”
Thi Họa cảm thấy hơi thái quá, chỉ nhẹ giọng làu bàu: “Làm gì mà phô trương như vậy?”
Tống Thời Tích bĩu môi: “Nếu tớ nhớ không lầm, trước khi rời đi, sếp Hạ đã nói sẽ kết thúc công việc sớm, đúng không? Đó chính là khéo léo ám chỉ cậu đừng để anh ấy lẻ loi một mình quá lâu, Họa Họa, cậu chậm chạp quá.”
“Vậy sao?” Thi Họa cố nhớ Hạ Nghiên Đình đã nói gì trước khi rời đi.
Nhưng có lẽ là vì nói quá nhiều với Thời Tích, cô không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Thi Họa kiên quyết đòi lái chiếc xe màu vàng đồng đưa Tống Thời Tích đến Galaxy.
Dọc đường đi, Tống Thời Tích luôn miệng tán dương chiếc xe quá mức xa xỉ và xinh đẹp này.
“Màu này đẹp quá, trông còn đắt tiền, tớ ngồi yên không dám nhúc nhích, sợ làm xước ghế thì phải tốn đến mấy triệu, tiếc quá, nếu không phải là vì quá đắt tiền, đây đúng là sự lựa chọn hoàn hảo cho xe chấn, có thể mở mui, nửa đêm có thể lái đến bờ biển hoặc ngoại ô… Thật thú vị.”
Thi Họa dở khóc dở cười: “Cậu nói cái gì thế?”
Tống Thời Tích quay đầu, mập mờ nháy mắt với cô: “Chậc, cậu kết hôn bao lâu rồi, còn xấu hổ sao? Nói thật đi, cậu và sếp Hạ đã chơi trò gì rồi, đã thử trên xe chưa, còn có ban công, phòng tắm, nhà bếp…”
Nghe cô ấy nói, thái dương của Thi Họa đập thình thịch, xấu hổ muốn chết: “Không có.”
“Tớ không tin.”
“Không có thật mà, tin hay không thì tùy cậu.”
Tống Thời Tích nhíu mày, sau đó lại đột ngột im lặng, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt của Thi Họa một hồi lâu, có lẽ là nắm bắt được chi tiết nào đó từ sắc mặt của cô, cô ấy chấn động: “Không phải chứ, hai người còn chưa làm à?”
Thi Họa hơi đỏ mặt, lâu thật lâu cũng không nói gì, xem như là âm thầm thừa nhận.
Tống Thời Tích ngẩn người: “Sao thế, anh ấy không làm được à? Không đến nỗi như vậy chứ, dáng người đẹp như vậy, cao ráo, sống mũi thẳng, trông không giống…”
“Đương nhiên là không.” Khoang miệng của Thi Họa khô khốc.
Mặc dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng đương nhiên cô biết Hạ Nghiên Đình có làm được hay không.
“Vậy là cậu không làm được, Họa Họa, cậu bị lãnh cảm về mặt t*nh d*c đúng không, khi nào trở lại Kinh Bắc, cậu có muốn tớ đi cùng cậu đến bệnh viện không?”
Vành tai của Thi Họa nóng lên, da mặt ửng đỏ mất kiểm soát, trong đầu cô tràn ngập những hình ảnh tối qua.
Nếu như cô lãnh cảm, chiếc áo ngủ chết tiệt của Hạ Nghiên Đình đã không bị ném vào thùng rác.
Là người có kinh nghiệm, Tống Thời Tích rất xem trọng sự hài hòa trong phương diện này.
Dù sao cô ấy cũng phát hiện bạn trai cũ Chung Trạch ngoại tình khi hai người họ trở nên lãnh đạm trong phương diện này.
Giữa người yêu trưởng thành còn như vậy, huống hồ chi vợ chồng.
Tống Thời Tích luôn thật lòng với Thi Họa, nói chuyện cũng thẳng thắn: “Họa Họa, tớ biết trong phương diện này, cậu có thể chậm hơn bạn bè cùng lứa, nhưng nếu thích anh ấy, cậu cũng phải cởi mở một chút, chủ động một chút, nếu cậu hạnh phúc trong phương diện này, tình cảm mới có thể thăng hoa, đương nhiên nếu cậu không thích…”
“Tớ thích anh ấy.” Cô ấy chưa kịp nói xong, Thi Họa đã cắt ngang.
Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại, hơi run rẩy một chút xíu, nhưng rất kiên định.
Cô chắc chắn mình thích Hạ Nghiên Đình.
Giống như thời khắc này, hai người họ chỉ vừa cách xa nhau hai, ba tiếng đồng hồ, nhưng thỉnh thoảng cô lại nhớ đến anh.
Có một loại cảm xúc lưu luyến và ỷ lại trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Hóa ra người yêu nhau sẽ thật sự nhớ nhung mãnh liệt dù chỉ cách xa nhau một khoảng thời gian rất ngắn.
Cô không chỉ nhớ anh trên phương diện tình cảm, mà còn trên phương diện thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác và cả từng phương diện sinh lý.
Muốn nhìn thấy mặt anh.
Muốn nghe giọng anh.
Muốn ngửi mùi hương của anh.
Cũng muốn ôm anh.
Trước đây cô từng đọc trong sách, người đang yêu sẽ sản sinh pheromones, là chất truyền thông tin.
Cho nên cô luôn cảm thấy Hạ Nghiên Đình rất thơm.
…
Vừa đưa Thời Tích đến Galaxy, Thi Họa lại nhận được một cuộc điện thoại.
Chủ nhiệm Nhâm gọi để xác nhận lịch trình tháng này của cô.
Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, ngày mốt sẽ quay lại công việc.
Chủ nhiệm Nhâm bảo cô xác nhận thời gian là chuyện rất bình thường, lẽ ra nói xong sẽ cúp máy.
Nhưng không hiểu sao chủ nhiệm Nhâm lại im lặng một hồi lâu, mãi đến khi nhận ra hình như cô ấy chần chừ muốn nói gì đó, Thi Họa mới chủ động lên tiếng: “Chủ nhiệm Nhâm, cô còn gì muốn nói với tôi sao?”
Rõ ràng là đối phương do dự mấy giây mới hắng giọng hỏi: “Tiểu Thi, dạo này cô có đang yêu đương không?”
Thi Họa hơi giật mình, không nghĩ lãnh đạo lại đột ngột hỏi về đời sống riêng tư của cô.
Nhưng cô cũng không quá lo lắng, chỉ thật thà trả lời: “Có.”
“…Cô có bạn trai sao?”
Thi Họa không hiểu ẩn ý trong lời của chủ nhiệm Nhâm, cho nên chỉ bình tĩnh nói: “Phải, tôi có đối tượng ổn định rồi.”
Ở đầu dây bên kia, chủ nhiệm Nhâm im lặng, giống như nghẹn lời, năm, sáu giây trôi qua, cô ấy mới quay về chủ đề chính: “Được rồi, không có gì, ngày mốt gặp. Tiểu Thi, màn thể hiện của cô trong Gala Trung thu rất xuất sắc, lãnh đạo các cấp đều khen ngợi, có lẽ sẽ có một đồng nghiệp trong Tổ Phát sóng nghỉ hưu vào năm sau, cô hiểu ý tôi rồi đấy, cố lên.”
“Được rồi, cảm ơn chủ nhiệm Nhâm, ngày mốt gặp lại.”
Nói chuyện xong, Thi Họa suy tư hết mấy phút.
Thật sự không hiểu tại sao nghe cô có đối tượng ổn định, chủ nhiệm Nhâm lại im lặng lâu như vậy.
Có phải là vì nhiều người biết chuyện cô chia tay bạn trai cũ khi đã sắp đính hôn, hiện tại lại hẹn hò với người khác nhanh như vậy không? Hay là còn có yếu tố khác?
Cô thật sự không hiểu.
/
Hai giờ chiều, khách sạn Galaxy.
Sảnh tiệc sang trọng tràn ngập hoa tươi, dưới ánh đèn pha lê xa hoa và chói mắt, rất nhiều người có tiếng tăm đã tụ hội.
Hội nghị liên quan đến sự phát triển của kinh tế và thương mại tại khu vực Vịnh Lớn, phần lớn người tham dự là những nhân vật lừng lẫy trong giới chính trị và kinh doanh.
Một người đàn ông vô cùng cao lớn bước vào sảnh tiệc, xung quanh là mấy ông trùm tiếng tăm, bao gồm cả giám đốc Sở Tài chính, chân dài sải bước, điềm tĩnh, đứng đắn, đường nét thâm trầm, đẹp mắt, không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ vỏn vẹn mấy phút đồng hồ ngồi vào ghế chủ trì theo lời mời của giám đốc Sở Tài chính cũng đủ khiến cho những người có mặt vô thức im lặng.
Vì sự có mặt của Hạ Nghiên Đình, hội nghị vốn đã trang nghiêm và hoành tráng càng thêm phần trịnh trọng.
Khách mời đặc biệt của buổi lễ khai mạc là Thiệu Chi Oanh, một nghệ sĩ cello tài năng đang trên đà phát triển.
Lúc Hạ Nghiên Đình ngồi vào ghế, buổi lễ khai mạc cũng bước vào hồi cuối, người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ở trên sân khấu, chiếc váy xanh khổng tước lệch vai dài chấm đất khéo léo tôn lên đường cong của cô ấy, từng cử chỉ đều nhã nhặn, lịch sự, chiếc cổ thon dài, trắng trẻo, giống như bất cứ lúc nào, cô ấy cũng có thể vỗ cánh nhảy múa, hệt như con bướm xanh hiếm có, kiêu ngạo.
Hạ Nghiên Đình luôn cảm thấy những buổi lễ khai mạc thế này rất phí thời gian, ít khi anh đến đúng giờ, trong phương diện này, tính tình của anh giống hệt như người đang thong thả ngồi đối diện —— Tống Hạc Niên.
Sắc mặt của Tống Hạc Niên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt một cái sẽ thấy anh ta không khác gì Hạ Nghiên Đình.
Nhưng nhìn kỹ thì không khó để phát hiện ra, giờ phút này anh ta bấm chặt hai ngón tay, mím môi lại.
Đó là dấu hiệu của thèm thuốc lá.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo thấu xương, nhìn thẳng vào người phụ nữ trên sân khấu mà không hề che giấu.
Nghe đồn xưa nay Tống Hạc Niên chưa từng thích phụ nữ đặt nặng công danh lợi lộc.
Chẳng hạn như người trên sân khấu, mặc dù xinh đẹp như vậy, lại còn bộc lộ hết tài năng, nhưng tham vọng gần như hiện rõ trên gương mặt, đây là kiểu mà Tống Hạc Niên ghét nhất.
Khí chất của hai ông lớn này quá nghiêm túc, trịnh trọng, bầu không khí xung quanh im lặng thật lâu, không ai dám chủ động bắt chuyện với họ.
Hạ Nghiên Đình buồn chán, tình cờ phát hiện vết cào đỏ trên cằm của bạn mình.
Có lẽ là vì đàn ông đang yêu thì tâm trạng cũng vui vẻ, không u ám và nhàm chán như mọi ngày, hiếm hoi lắm mới có hứng thú trò chuyện, anh nhướng mày hỏi: “Cằm anh sao thế?”
Nghe vậy, ánh mắt của Tống Hạc Niên dao động, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Tí ốc xí khái miêu tróc tả nhất hạ.” (“Mèo nhà cào.”)
Hạ Nghiên Đình nheo mắt, có lẽ là vì gần đây vừa phá giới, đột nhiên anh cũng nhạy cảm hơn trước chuyện nam nữ, anh nhìn nghệ sĩ cello họ Thiệu vừa bước xuống sân khấu, khóe môi cũng cong lên.
Bị trêu chọc, đương nhiên cáo già Tống Hạc Niên chìm đắm trong thương trường nhiều năm cũng không chịu ngồi yên, anh ta nhìn chiếc nhẫn cưới mà bạn mình đeo trên ngón áp út của tay trái, giọng nói không cao cũng không thấp: “Lão Cửu, điểm hội đột nhiên gian chung ý tả đái thủ sức?” (Sao tự dưng lại thích đeo trang sức?)
Giọng điệu không cao, nhưng bóng gió trêu chọc.
Bởi vì bầu không khí quá im lặng, im lặng như tờ, mấy ông lớn xung quanh đều có thể nghe rõ câu hỏi này.
Kết quả là mọi người đều nhìn vào ngón áp út trên tay trái của Hạ Nghiên Đình, thấy chiếc nhẫn bạc khiêm tốn mà nhã nhặn lấp lánh trên ngón tay thon dài và cao quý của anh.
Tống Hạc Niên thích thú, giống như lấy độc trị độc thành công.
Ai mà ngờ một giây sau, giọng nói lạnh lùng và hờ hững của Hạ Nghiên Đình chậm rãi vang lên: “Ngô hệ chung ý tả đới thủ sức, hệ ngã kết tả hôn.” (Không phải tôi thích đeo trang sức, mà là tôi đã kết hôn rồi.)
Tống Hạc Niên: “?”
Mấy ông lớn có mặt tại đó: “……???”
Tống Hạc Niên khẽ nhíu mày, ánh mắt tập trung dò xét, giống như đang tìm hiểu xem Hạ Nghiên Đình nói đùa hay nói thật.
“Ngã ký đắc, nhĩ thượng niên trọng hệ đan thân, hệ gia tộc liên nhân?”
(Nhớ năm ngoái anh còn độc thân, là gia đình sắp đặt à?)
Hạ Nghiên Đình lười biếng dựa lưng vào ghế, không chỉ không khó chịu vì chuyện riêng tư bị dò xét, mà còn bóng gió giơ tay điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn cưới, thao tác kỹ lưỡng, giống như xem nó là kho báu.
Tống Hạc Niên nhíu mày, sắc mặt u ám, phức tạp, giống như vừa nhìn thấy một khung cảnh kỳ lạ.
Sau một hồi lâu, anh ta cũng hòa mình vào nhóm người nhiều chuyện.
Chỉ thấy anh hơi cong môi, dáng vẻ tự cao tự đại, giọng điệu có vẻ thong thả, nhưng thưởng thức vài giây sẽ thấy anh đang bóng gió khoe khoang.
Giọng nói của anh trầm thấp, nhã nhặn, nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Ngô hệ liên nhân, hệ ngã khái tâm can bảo bối.”
(“Không phải là gia đình sắp đặt, là cục cưng trong lòng tôi.”)
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 60
10.0/10 từ 30 lượt.