Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 59

140@-

Anh nắm hai cổ tay mảnh mai của cô bằng một tay, đè trên đỉnh đầu cô, chúng khẽ run rẩy.


Đôi mắt đen nhánh của anh lập lòe, thâm sâu khó dò.


Nụ hôn làm cô rối bời, cả người mềm nhũn như đắm mình trong hồ nước, đôi mắt màu hổ phách ươn ướt, rõ ràng là căng thẳng, nhưng lại không giãy dụa, giống như nai con ngoan ngoãn, dịu dàng, trầm tĩnh.


Hình như ga giường của khách sạn bảy sao Morpheus được ngâm trong một mùi hương đặc biệt, tỏa ra hương thơm làm người ta mê muội, lả lướt lôi cuốn, Thi Họa cảm thấy choáng váng, nặng nề.


Còn tưởng nụ hôn sẽ tiếp tục kéo dài như vậy, nhưng bàn tay mạnh mẽ của anh đột ngột n*ng m*ng cô lên, nhấc cô khỏi nệm giường.


Thi Họa khẽ mấp máy cái miệng nhỏ, chìm đắm vào tình yêu quá lâu, ánh mắt cũng mất đi tiêu điểm, hỗn loạn trong sự bất lực, khiến cô trông càng non nớt, đáng thương.


Đôi môi mềm mại bị hôn đến đỏ bừng, vì khó thở, cô vô thức thở bằng miệng, cho nên miệng nhỏ cứ mở ra, khép lại. Đôi mắt trong trẻo của cô không có sự phóng khoáng và sắc bén của người trưởng thành, chỉ có sự lúng túng không cách nào kiềm chế.


Nhìn hai cánh hồng mở ra, khép lại, anh biết cô vô ý, nhưng lại có cảm giác như cô cố tình trêu chọc anh.


Ánh sáng quá u ám, Thi Họa không nhìn rõ ánh mắt d*c v*ng của anh.


Chuyện quan trọng mà vừa rồi cô chưa kịp nói lướt qua trong đầu.


Cô vô thức vòng tay qua cổ anh, giọng nói mềm mại chậm rãi phát ra: “Vừa rồi em nghe anh nói chuyện điện thoại, giám đốc Sở Tài chính mời anh tham gia Hội nghị Kinh tế và Thương mại của khu vực Vịnh Lớn, có phải vì em mà anh không muốn đi không…”


Trên đường trở về khách sạn tối nay, Hạ Nghiên Đình cũng nhận hai cuộc gọi công việc, cuộc gọi nào cũng gấp gáp.


Thật ra, cô vô thức quan sát, gần như cả ngày hôm nay, anh không bắt máy.


Thi Họa đoán anh cố tình né tránh công việc, không muốn quấy rầy bầu không khí trong buổi hẹn hò hiếm hoi của họ, hoặc là không muốn cô cảm thấy mình không được xem trọng.


Hạ Nghiên Đình luôn chu đáo, tỉ mỉ, trước đây đã vậy, huống hồ chi bây giờ họ đã yêu đương.


Nhưng trong lòng cô cũng hơi bứt rứt, luôn nghĩ công việc nên được ưu tiên trước.


Nếu là cô, có lẽ cô đã không thể ngăn chặn hoàn toàn thông tin liên quan đến công việc.


Kể từ khi cầu Cảng Châu Úc (*) được xây xong, mấy năm qua, sự phát triển kinh tế của khu vực Vịnh Lớn càng lúc càng quan trọng.


(*) Trong tiếng Việt thường gọi là “cầu Hồng Kông – Chu Hải – Macau” (hoặc theo bối cảnh truyện thì có thể hiểu là “cầu Liên Cảng – Chu Hải – Macau”). Mình sẽ edit là cầu Cảng Châu Úc cho ngắn gọn và phù hợp với văn phong truyện hơn.


Cô làm báo chí, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của hội nghị lần này, giám đốc đã thành tâm mời, anh ở nơi khác thì không sao, nhưng rõ ràng đối phương đã nghe tin anh đang ở vịnh Hương Sơn, có lẽ còn biết anh đang ở khách sạn nào, không nhận lời thì không phải phép.


Có lẽ cô suy nghĩ quá đơn giản, nhưng nghĩ đến chuyện anh vì mình mà bỏ lỡ một dự án quan trọng, cô cực kỳ sợ hãi.


Huống hồ chi cô đã đồng ý ngày mai đi cùng Thời Tích, đây là lần đầu tiên Thời Tích thất tình, sợ cô ấy buồn nhiều, cho nên Thi Họa phải đích thân bầu bạn cùng cô ấy.


Suốt bốn năm đại học, Thời Tích luôn ở bên cô khi cô gặp khó khăn.


Mà lâu rồi cô cũng chưa gặp Thời Tích, tuần sau Thời Tích đi công tác Thượng Hải, không biết khi nào mới rảnh rỗi. Mối quan hệ giữa cô và Hạ Nghiên Đình có chuyển biến lớn như vậy, có lẽ là vì tính cách của cô, từ đêm qua đến đêm nay, cô luôn cảm thấy đó là sự thay đổi rung chuyển đất trời, tâm trạng của cô lên xuống, đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn tiêu hóa hết.


Đúng là cũng cần trò chuyện với bạn bè.


Không đợi Hạ Nghiên Đình trả lời, cô lại nói tiếp: “Bạn của em thất tình, cô ấy lại đang đi công tác ở Liên Cảng một mình, em hơi lo, em định ngày mai đến Liên Cảng bầu bạn với cô ấy, chắc là đến tối mới quay về. Anh cũng có thể tham dự hội nghị, hội nghị lần này có ý nghĩa to lớn, đừng làm chậm trễ công việc vì em, em tự đi xe buýt qua cầu Cảng Châu Úc cũng được, bây giờ cũng rất thuận tiện, năm mươi phút là đến nơi, hoặc là em ra bến tàu Đãng Tễ để lên tàu, để xem tình hình giao thông ngày mai thế nào.”


Hạ Nghiên Đình phản ứng bình tĩnh, giọng nói cũng điềm đạm: “Là cô Tống à?”



“Dạ.”


“Cô ấy đi công tác Liên Cảng sao?”


“Dạ, vì một buổi phỏng vấn, cô ấy muốn phỏng vấn tổng giám đốc của Chứng khoán Cảnh Thái, Thẩm Diên, bây giờ vẫn chưa hẹn được, chuyện của cô ấy rất đau đầu, dạo này, tình cảm và sự nghiệp của Thời Tích cùng nhau lao dốc…”


“Thẩm Diên?” Anh hơi lên giọng, hình như có ký ức rất sâu sắc về cái tên này.


“Sao thế, anh quen à?” Thi Họa vô thức hỏi.


“Ừ, em trai ruột của Thẩm Tễ Hoài.”


“Phải, anh quen Thẩm Tễ Hoài sao?”


“Bình thường, anh ta là anh rể của Chu Yến Lâm.”


“À.” Thi Họa chỉ thuận miệng hỏi anh, không nghĩ lại nhận được câu trả lời bất ngờ như vậy.


Nhưng nghĩ lại cũng không thấy có gì lạ.


Nhà họ Thẩm là được xem là một trong những gia tộc hàng đầu Kinh Khuyên, một gia tộc danh giá có lịch sử hàng trăm năm, cùng một hàng với nhà họ Hạ.


Vòng tròn nhỏ như vậy, họ quen biết nhau cũng là chuyện bình thường.


Chỉ không ngờ Thẩm Tễ Hoài lại là anh rể của Chu Yến Lâm.


Dây thần kinh sự nghiệp của Thi Họa căng thẳng, suy nghĩ bản năng nhất chính là mình có nên liên lạc với Chu Yến Lâm vì Thời Tích hay không, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng không quen, Chu Yến Lâm có làm cầu nối cũng là vì nể mặt Hạ Nghiên Đình.


Cô không muốn lợi dụng quyền thế của anh, cũng không muốn gây rắc rối cho anh.


Vậy là ý nghĩ đó bị xóa bỏ trong một cái chớp mắt.


Chủ đề về kế hoạch ngày mai tạm thời dừng lại, cô quay về chủ đề chính, hàng mi dày rũ xuống, cô run rẩy, bàn tay mềm mại tiếp tục thăm dò…


Hơi thở của Hạ Nghiên Đình càng lúc càng nặng nề hơn, nhiệt độ vốn đã nóng bừng giữa hai người họ tiếp tục tăng lên.


Ánh mắt của Thi Họa hỗn loạn, tâm trí cũng dao động, cô chỉ có thể chủ động ôm cổ anh, trong lòng hoảng hốt, vẫn tập trung vào kế hoạch của mình: “Hạ, Hạ Nghiên Đình, em… Anh đừng chê em…”


Nói xong lời này, cô chớp mắt, nếu như căn phòng không đủ u ám, có lẽ cô đã không thể nói ra.


Đầu óc cô đơn thuần, không có suy nghĩ phức tạp.


Bởi vì chưa từng cảm nhận tình yêu vô điều kiện và không cần hồi đáp từ người khác giới, cô chỉ nghĩ người yêu phải có qua có lại.


Không thì cô sẽ luôn cảm thấy hổ thẹn.


Bởi vì quyết tâm đền đáp, dù có xấu hổ cũng dũng cảm nói ra.


Suy cho cùng, cô không phải đàn ông, cũng chưa từng là đàn ông, bất kể thế nào cũng không hiểu được sự khổ sở mà giờ phút này Hạ Nghiên Đình đang cảm nhận.


Cô nghĩ chuyện này đơn giản, cho rằng mình có thể trấn an anh.


Thật lòng không biết đối với anh, cái gọi là giúp đỡ lại chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.


Anh không thể để cô đụng chạm vào mình dù chỉ một lần, bởi vì nếu cô làm vậy, sự kiềm chế của anh sẽ hoàn toàn tan vỡ.



Giống như vẩy chất lỏng trong suốt vào ngọn lửa đang cháy bừng bừng.


Cô tưởng là nước.


Không biết đó là rượu.


Cô sẽ mất mạng.


Đừng nói là ngày mai đến Liên Cảng gặp bạn thân Tống Thời Tích đang thất tình, mà có khi đến ngày mốt, cô cũng không thể rời khỏi chiếc giường này.


/


Kìm nén trong bóng tối, đầu ngón tay của Hạ Nghiên Đình v**t v* bờ eo mềm mại và non mịn của cô, lúc mạnh lúc nhẹ, tựa như đang đè nén một loại cảm xúc nào đó, lúc thì dịu dàng v**t v*, lúc thì nặng nề đến mức có thể bẻ gãy eo cô.


Giọng nói thiếu nữ trong trẻo lại dịu dàng, cứ vậy mà lưu luyến truyền vào tai anh.


Rõ ràng là ngoan ngoãn như vậy, nhưng đối với anh lại giống như hồ ly mê hoặc ——


Cô thật sự đòi mạng anh mà.


Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình thâm sâu khó dò, khí huyết nóng lên, cảm thấy thái dương đột ngột đập thình thịch, mà cái đau đớn đâu chỉ là thái dương.


Trong bóng tối, anh cười khẽ.


Thi Họa hoang mang chớp mắt, nhưng giây tiếp theo, ngón tay thon dài của anh nắm chặt, cô cắn môi, khẽ run rẩy, nhẹ nhàng nép vào lòng anh, giống như người mất hồn, lý trí duy nhất còn sót lại chính là cắn chặt môi dưới, chôn vùi những âm thanh kỳ lạ có thể phát ra từ cổ họng.


“Bé ngoan, em học ở đâu, học từ ai?”


Nơi đó được v**t v* nhẹ nhàng, anh khàn giọng, không nhanh không chậm, lộ ra lòng tự trọng của người trên cao nhìn xuống, lại tràn ngập sự tức giận, giống như thần linh cao quý trừng phạt thiếu nữ dám làm liều.


Năm giác quan của Thi Họa cực kỳ tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh táo hơn đêm qua, cô không say chút nào, cũng không buồn ngủ, càng không ở trong trạng thái ngây ngốc sau khi trải qua một màn pháo hoa hoành tráng như đêm qua.


Đêm nay, cô cực kỳ tỉnh táo.


Càng tỉnh táo càng khó chịu đựng sự tra tấn này.


Cô chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này sẽ phát triển theo chiều hướng như vậy, vợ chồng giả biến thành người yêu thật cũng không sao, mà chuyện nam nữ cũng phát triển đến nước này là điều cô chưa từng ngờ tới khi bay đến vịnh Hương Sơn một mình.


Giọng nói trầm khàn của Hạ Nghiên Đình chất vấn làm cô im bặt, tạm thời không biết trả lời thế nào.


Học sao?


Cô đã học đâu.


Chẳng qua là sợ bị ghét bỏ, cho nên mới bịa chuyện mà thôi.


Mí mắt tự động khép lại, cả thể xác và đầu óc đều chìm vào trạng thái sa đọa ngắn ngủi, cô cảm thấy mình giống như trẻ con bị Hạ Nghiên Đình nắm trong lòng bàn tay mà trêu chọc, không cách nào trốn thoát khỏi sự điều khiển của người lớn, cũng không muốn trốn thoát, thanh âm của cô mè nheo đến mức cô cũng phải xấu hổ, nịnh nọt đến mức người ta phải mềm lòng, trong lòng bàn tay anh, cô càng lúc càng không giống bản thân mình.


Cuối cùng, cô yếu ớt ngã xuống lồng ngực anh, cả người toát mồ hôi đầm đìa, mềm giọng xin tha.


Rốt cuộc cũng bại trận trước sự tra tấn của anh, cô nói ra sự thật.


“Không có, em không học từ ai cả, em chỉ nói bừa thôi…”


“Thật sao, chưa từng nhìn thấy à?”



Vành tai của cô đỏ đến mức có thể rỉ máu, giọng nói mềm mại, lại hơi nghẹn ngào: “Không có, thật sự không có…”


Giọng nói trầm khàn và gợi cảm của Hạ Nghiên Đình không còn tức giận như trước, chỉ thỏa mãn dỗ dành, môi mỏng chạm vào má cô, nói từng từ từng chữ: “Vậy ngày khác, chúng ta cùng đồng, lòng, học, tập, được không?”


Thi Họa sắp mất mạng trong tay anh, làm sao có thể khước từ, chỉ mềm mại đồng ý, đại não không dám tưởng tượng khung cảnh hai người họ “học tập” như anh nói.


Có lẽ sự ngoan ngoãn và lời van xin của cô thỏa mãn anh, cố gắng thêm mười phút nữa, cuối cùng cô cũng rơi xuống từ những vầng mây, nhắm mắt thật chặt, cắn môi cũng thật chặt.


Hình như là đã có kinh nghiệm, sợ mình phát ra tiếng động.


Nhưng dù có là như vậy, cô cũng không cách nào kiềm chế được, nước mắt vừa thẹn vừa giận trào ra, chảy xuống gò má ửng hồng của cô, trượt xuống áo ngủ lụa của anh, chìm vào trong đó.


Vạt áo ngủ màu xám đậm của anh thấm ướt một mảng lớn, nhưng hình như không chỉ có nước mắt.


Hạ Nghiên Đình ngẩn người một hồi, không thể không trầm giọng trêu chọc: “Đúng là làm bằng nước mà.”


Cô đột ngột mở mắt, đối diện với ánh mắt mập mờ trêu chọc của anh, có lẽ là cảm thấy xấu hổ, nhưng chuyện này không cách nào đảo ngược được, tạm thời không biết nên làm thế nào, cô tủi thân khóc nức nở một hồi lâu.


Có lẽ đã nhận ra mình lỡ lời, Hạ Nghiên Đình phát huy tối đa tính kiên nhẫn, ôm cô an ủi, dỗ dành rất lâu.


Mãi đến khi cơn buồn ngủ sinh lý ập đến, giữa sự hỗn loạn, cô muốn mở mắt, lại phát hiện mình mệt mỏi đến mức không có sức để mở mắt, chỉ có thể để cơn buồn ngủ càn quét thân thể và tâm trí, để mặc anh thu dọn.


Trong ý thức mông lung của mình, cô cảm nhận được Hạ Nghiên Đình đặt cô xuống một chiếc gối, đắp chăn cho cô, mặc dù thân thể cực kỳ mệt mỏi vì một vài yếu tố sinh lý, nhưng thính lực vẫn tốt.


Loáng thoáng nghe thấy Hạ Nghiên Đình c** đ* ngủ, có tiếng xột xoạt, có lẽ anh thay sang một bộ khác, còn lý do tại sao anh phải thay quần áo, đại não mệt mỏi làm cô không kịp phản ứng.


Căn phòng tối tăm, cô càng lúc càng buồn ngủ, ký ức cuối cùng của cô là tiếng nước chảy truyền vào tai.


Đêm đó, có người nằm trên gối, vui vẻ yên giấc, phát ra âm thanh khe khẽ.


Có người phải tắm nước lạnh hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại hút mấy điếu thuốc ngoài ban công, mãi đến lúc đó, sự bồn chồn có thể nuốt chửng lý trí mới bị khống chế một chút.


/


Ngủ dậy, ánh mặt trời vàng óng tràn qua cửa sổ sát đất, chiếu xuống chiếc chăn trắng tinh.


Thi Họa mơ màng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, tóc đen mượt mà buông xõa, thân thể không khó chịu, ngoại trừ bắp chân đau nhức, ký ức đêm qua đột ngột ùa về, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, mặc kệ những hình ảnh xấu hổ kia.


Nhìn quanh một vòng, phát hiện nửa chiếc giường trống trơn, trong phòng có động tĩnh, nhưng rất nhẹ, hẳn là tiếng anh thức dậy đi họp.


Thi Họa vươn tay lấy điện thoại xem giờ, đã vào trưa.


Chẳng trách sao Hạ Nghiên Đình không ở trên giường.


Còn chưa kịp đánh giá lại sự hỗn loạn tối qua, cô đã vội vàng cầm lấy điện thoại, định báo Thời Tích một tiếng trên WeChat, nói mình ngủ quên nên đến trễ.


Không ngờ vừa bấm vào giao diện WeChat đã thấy mấy tin nhắn thoại liên tiếp, cô vô thức bấm vào, giọng nói vui vẻ của Tống Thời Tích lập tức vang lên ——


“Họa Họa, sếp Hạ cho người đến đón tớ!”


“Á á á, ông xã của cậu chiều cậu quá đi, Họa bảo, sao cậu lại có số hưởng như vậy, tớ sắp lên trực thăng, mười lăm phút nữa sẽ đến vịnh Hương Sơn.”


“Đây là lần đầu tiên tớ đi trực thăng, mà còn là trực thăng riêng, phong cảnh đẹp lắm, á á á, cái nghèo làm hạn chế trí tưởng tượng của tớ! Tớ thề sau khi trở lại Kinh Bắc, tớ sẽ ăn chay, giữ giới, thanh tẩy, một lòng tu hành, không phải kiếm tiền! Mà tớ muốn kiếm tiền điên cuồng hơn! Đàn ông đúng là làm lãng phí thời gian, tổn hại tinh thần!”


“Ngoại trừ ông xã của cậu!!!”



“Không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi, sao ông xã của cậu lại tài giỏi vậy chứ, là đỉnh cao của các ông chồng nhà giàu, ai đã luôn miệng nói với tớ chỉ là vợ chồng hợp đồng, bây giờ bị vả mặt, nói đi, có đau không?”


Nghe xong mấy tin nhắn thoại này, đầu óc của Thi Họa ngừng hoạt động.


Đợi thêm mười giây nữa, cô mở một video Tống Thời Tích quay trên trực thăng, rốt cuộc cũng hiểu rõ tình hình.


Đêm qua cô chỉ nói định đến Liên Cảng bầu bạn cùng Thời Tích, Hạ Nghiên Đình lại cho chuyên cơ riêng đến đón Thời Tích.


Cũng may, có lẽ là vì bất ngờ mà Hạ Nghiên Đình đã sắp xếp, giọng nói của Thời Tích rất vui vẻ, tốt hơn hôm qua rất nhiều.


Nhưng chuyện này xảy ra quá đường đột, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể vội vàng xuống giường, rửa mặt.


Thời Tích sẽ đến đây sớm, nghĩa là cô phải nhanh chóng thu xếp đi ra ngoài.


Bình thường gặp Thời Tích, cô không cần trang điểm hay ăn diện, chỉ cần rửa mặt, bôi kem chống nắng là có thể ra ngoài.


Nhưng chuyện hôm nay hơi đặc biệt, bởi vì vừa rồi cô đã nhìn thấy màn hình điện thoại phản chiếu vết đỏ trên cổ và vai cô…


Vết đỏ mập mờ, Thời Tích tinh mắt, nhất định sẽ nhìn thấy.


Lúc cô mang dép lê đi về phía phòng tắm, giọng nói trầm thấp và chậm rãi phát ra từ phòng làm việc ở phía bên kia, nói tiếng Quảng Đông, hình như là đang nói chuyện với giám đốc Sở Tài chính đêm qua.


Cô nghĩ không nên cắt ngang cuộc gọi công việc, cho nên cũng không dừng bước, không ngờ Hạ Nghiên Đình lại thong thả bước ra từ phòng làm việc bên kia.


“Hệ tả tiên, trì đích kiến.” Anh liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, thanh âm trầm thấp lại hờ hững, nói gì đó với người bên kia, sau đó cúp máy (Được rồi, hẹn gặp lại.)


Đối diện với ánh mắt của cô, gương mặt lạnh lùng và nghiêm túc của anh không có dấu hiệu mất kiểm soát như đêm qua, ánh mặt trời mềm mại chiếu lên người anh, tôn lên đường nét nghiêm nghị lại cao quý của anh.


Chỉ là đôi mắt đen thâm sâu và mê hoặc của anh làm cô đỏ mặt, tim đập nhanh, bắp chân run rẩy trong vô thức, yếu ớt đến mức khó lòng đứng vững.


Hơi thở của Thi Họa hơi hỗn loạn, cô giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Sao anh lại đưa Thời Tích đến đây, em phải đi rửa mặt, anh nhường đường cho em đi…”


Thân thể cao lớn và thẳng tắp của anh chắn trước mặt cô, trông lịch thiệp, nhã nhặn, nhưng lúc cô vượt qua, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý của anh chậm rãi vang lên.


“Anh đã đặt cơm trưa và trà chiều ở Vĩnh Lợi Hoàng Cung cho hai người, hẹn gặp cô Tống ở bên ngoài thì không thích hợp.”


Thi Họa vừa tỉnh giấc, đầu óc còn hơi chậm chạp, không nghe ra ẩn ý trong lời của anh, cô vô thức dừng bước, tiếp lời: “Dạ, anh sẽ ở lại đây làm việc sao, không đến Galaxy à?”


Hạ Nghiên Đình cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn về phía ghế dài cuối chiếc giường kiểu Pháp cách đó không xa.


Thi Họa vô thức nhìn theo ánh mắt của anh, không ngờ lại thấy hai màu xám hồng tương phản nhau trên ghế dài cuối chiếc giường.


Xám đậm và hồng nhạt.


Một cái là áo ngủ anh mặc đêm qua, một cái là của cô…


Ký ức đột ngột tràn vào đầu óc.


Đêm qua, cô cũng không nhớ rõ tình cảnh là như thế nào, chiếc váy ren màu hồng nhạt của cô bị anh xé nát.


Giọng nói lười biếng lại thoải mái của anh vang lên: “Phòng bừa bộn, không tiện tiếp cô Tống, nếu cần thì bảo khách sạn dọn phòng khác cho em.”


Gò má của Thi Họa lập tức ửng đỏ, cô xấu hổ lại giận dỗi cắn môi, sau một hồi lâu, cô mới thốt ra một câu: “Áo ngủ của anh… Vứt đi, đừng để người khác giặt.”


Nghe đến đây, Hạ Nghiên Đình cười khẽ, ngón tay thon dài véo gương mặt mềm mại: “Ồ, tại sao?”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 59
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...