Kiều Nữ Lâm gia
Chương 109: Thiếu
Editor: Puck - Diễn đàn
Sẽ bị nhị ca nói chết, là có ý gì?
“A Thấm, nhị ca của muội rất thích dạy dỗ sao?” Tề Vân hỏi.
“Không phải thích dạy dỗ bình thường.” Lâm Thấm thưởng thức ống tròn nhỏ trong chốc lát, lại thu nó vào trong ngực, “Ca ấy rất thích buồn lo vô cớ, sợ cha nương và đại ca đại tỷ sẽ làm hư muội, cho nên cả ngày lẫn đêm ca ấy đều canh chừng muội chằm chằm, nhất định phải dạy dỗ muội thành bé ngoan.”
Tề Vân không khỏi mỉm cười, “A Thấm muội đã rất ngoan rồi.”
Hài tử như vậy còn không trầm trồ khen ngợi, vậy hài tử nào có thể trầm trồ khen ngợi chứ.
Lâm Thấm làm mặt quỷ, “Không phải vậy đâu, nhị ca của muội cảm thấy muội còn có thể có chỗ thay đổi. Ca ấy, chính là một tiểu cổ hủ, thích làm lão sư của muội, thích trông chừng dạy dỗ muội, không ngại cực khổ, ngày ngày phải lên lớp cho muội.”
“Thì ra nhị ca của muội là như vậy.” Tề Vân mỉm cười.
Nhị ca là như vậy, thế... đại ca nên có dáng vẻ gì đây...
Lâm Thấm cất kỹ ống tròn nhỏ, kéo Tề Vân đi ra ngoài, “Tề tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, để tên bại hoại này nằm trên đất lạnh một lúc, tỉnh táo một chút.”
Tề Vân nắm tay nhỏ bé của nàng đi ra ngoài, hơi ngạc nhiên, “A Thấm, muội có thể tùy ý ra vào hoàng cung sao?”
Lâm Thấm cười bướng bỉnh, “Muội đương nhiên không thể tùy ý ra vào hoàng cung rồi, nhưng mà Luân ca ca và a Dục thì có thể đó. Muội giả thành tiểu thái giám của a Dục đi vào, hì hì, sau khi đi vào mới đổi thành xiêm y của muội.”
“Mấy đứa thật nghịch ngợm đi.” Tề Vân không khỏi buồn cười.
“Đó là đương nhiên, muội cùng với Luân ca ca còn có Cao Nguyên Dục từ nhỏ đã ở bên nhau, có thể cùng chơi đùa.” Lâm Thấm không thẹn thùng khoác lác.
Sắp đến cửa động thì Tề Vân nghiêng tai lắng nghe, “Có người đến.” Ý bảo Lâm Thấm trốn trước.
Lâm Thấm cảm thấy chuyện này chơi rất vui, cười hì hì trốn sang bên cạnh, Tề Vân trốn sang bên kia.
Một tiểu cung nữ đang ngó dáo dác, giống như kẻ trộm đi vào bên trong nhìn xem, có thể bởi vì trong sơn động tương đối u ám, ánh mắt của tiểu cung nữ này giống như mắt chó sói, lóe lên ánh sáng xanh.
Tề Vân cau mày.
Đây chính là tiểu cung nữ mới vừa bưng trà cho nàng.
“Làm cái gì?” Tề Vân quát khẽ một tiếng nhảy ra, chặn tiểu cung nữ này đi tiếp.
Tiểu cung nữ này sắc mặt tái nhợt, nghẹn ngào gào lên, “Ngươi... sao ngươi lại...”
Tề Vân không thích nghe giọng nói đáng ghét như thế, nâng nắm đấm nhỏ nhắn lên, “Câm mồm! Không cho kêu loạn!”
Tiểu cung nữ này bị sợ đến run rẩy lên, “Không... không dám kêu loạn... nô tỳ không dám kêu loạn...”
“Tề tỷ tỷ, đừng ra tay đừng ra tay, cẩn thận mệt mỏi tỷ.” Lâm Thấm vội vàng chạy đến, thò tay vào ngực lấy bảo bối của mình, trong miệng sốt ruột nói: “Đừng mệt mỏi tỷ nha, đến đây, để cho muội thổi lần nữa.”
“A Thấm muội thật thích chơi.” Tề Vân thản nhiên cười, gạt ngã tiểu cung nữ này trên đất, để cho nàng ta quỳ xuống, “A Thấm, thổi đi.”
Lâm Thấm mặt mày hớn hở, lấy ống tròn nhỏ ra, nhẹ nhàng thổi về phía tiểu cung nữ này.
Một luồng khí bay ra, tiểu cung nữ sợ hãi trong lòng, “Cái này, đây là cái gì, là cái gì?” Mềm nhũn té xuống.
“Thật là bảo bối.” Lâm Thấm liếc nhìn tiểu cung nữ trên đất, lại liếc nhìn ống tròn nhỏ trong tay, thích không thôi.
Tề Vân không nhịn được nói: “A Thấm, muội thấy thứ này chơi rất vui sao? Chờ khi về ta đưa cho muội thêm mấy cái.”
Lâm Thấm mừng rỡ, “Tề tỷ tỷ, thứ này rất quý giá nha, là Hàn đại phu đưa cho tỷ tỷ muội phòng thân trước khi đi đó. Tỷ tỷ muội cũng chỉ có một cái, trừ phi gặp phải người xấu, tỷ ấy sẽ không chịu dùng đâu.”
Tề Vân tự phụ cười một tiếng, “Đối với người Mật tộc mà nói thì không tính là gì, a Thấm, hôm nào ta đưa mấy thứ tinh xảo cho muội chơi.”
Lâm Thấm vui sướng gật đầu, “Được đó, thật tốt quá.”
Vui mừng một lúc, nắm tay Tề Vân đi ra ngoài, Lâm Thấm vẫn tố khổ, “Nhưng mà, cho dù Tề tỷ tỷ tặng muội rất nhiều, muội cũng chỉ có thể dùng khi gặp phải người xấu thôi, bình thường không thể chơi.”
Tề Vân suy nghĩ một chút, “Ta đưa muội mấy ống không đựng thuốc bột đi, như vậy muội có thể cầm coi như món đồ chơi rồi.”
Lâm Thấm nghe mà thật vui mừng, “Như vậy nhị ca sẽ không nói muội nữa, ừm, như vậy thì được.”
Ra khỏi sơn động, Lâm Thấm lại buồn bực, “Hả, cậu muội đâu rồi? Cậu dẫn muội tới đây mà.”
Tề Vân ngây ngốc, “A Thấm, cậu muội dẫn muội tới?”
Lâm Thấm gật đầu, “Đúng vậy, muội giả trang thành tiểu thái giám của Cao Nguyên Dục đi vào cung với hắn, sau đó thay xiêm áo, cậu dẫn muội tới đây. Mới vừa rồi trước khi muội đi vào sơn động, cậu vẫn còn ở bên cạnh muội đấy.”
“Đại khái hắn nhìn thấy muội và ta bình yên vô sự, nên đi chỗ khác thôi.” Tề Vân suy nghĩ một chút, an ủi Lâm Thấm như vậy.
Lâm Thấm ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, “Ừm, có lẽ như vậy đi, cậu muội cũng rất thích chơi, không thích cứ mãi đứng yên một chỗ.”
Sau khi hai nàng ra ngoài không bao lâu đã gặp được La Giản đang đi tuần tra.
La Giản một thân quân phục, nhìn có vẻ anh khí bừng bừng, uy phong lẫm liệt.
Lâm Thấm thấy hắn hết sức vui mừng, nhảy nhót đi qua gọi cậu.
La Giản cười ôm Lâm Thấm đặt lên trên một núi đá ven đường, “A Thấm, chuyện làm thuận lợi hay không thuận lợi?”
Lâm Thấm cười hì hì, giơ hai ngón tay với hắn, “Hai lần, cậu, cháu thổi thành công hai lần.”
La Giản vui vẻ, “Xem cháu có vẻ nghiện rồi, một ngày thổi hai lần cơ đấy.”
Lâm Thấm
//
Kiều Nữ Lâm gia