Kiều Nữ Lâm gia
Chương 109-2: Thiếu
Editor: Puck - Diễn đàn
Bàng Đắc Tín như nghe thấy tiên âm, “Đi mau.” Mang theo các nội thị hầu hạ hoàng đế nhanh chóng rời khỏi sơn động.
Ra khỏi sơn động, hoàng đế bước nhanh lên núi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Các nội đi đi theo sau lưng hắn không gần không xa, người người nơm nớp lo sợ trong lòng.
Cao Nguyên Dục chạy chậm đuổi theo hắn, “Phụ hoàng, Lâm Thấm đang ở trên núi ngắm cảnh đẹp đó, chúng ta lại xui xẻo gặp phải những thứ này, mới vừa rồi nếu nàng cũng ở đây...”
“Dục nhi nói nhăng gì vậy?” Hoàng đế nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cảnh tượng dơ bẩn như vậy, nữ hài nhi gia sao có thể nhìn được?”
Cao Nguyên Dục thì thầm nho nhỏ, “Không thể nhìn thì không thể nhìn thôi, dù sao nàng không nhìn thấy.”
“Nghe cũng không thể nghe!” Giọng hoàng đế càng thêm nghiêm nghị.
“Dạ, không thể nghe.” Cao Nguyên Dục vâng dạ.
Lương Luân đi theo sau lưng hoàng đế, đồng tình nhìn hoàng đế. Haizzz, nhìn thấy tình cảnh như thế ở hậu uyển hoàng cung, cậu cũng thật đáng thương đi, nhi tử ruột của cậu lại dâm loạn cung đình ở đây...
Hoàng đế tức giận không thôi, kêu Bàng Đắc Tín lên phân phó, “Chặn sơn động kia lại, để mấy người Phùng quý phi, Phùng Quốc Thắng tự mình đi nhìn xem, cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng.”
Bàng Đắc Tín lĩnh chỉ, dẫn theo mười nội thị quay lại, vừa chặn sơn động, trông chừng nghiêm mật, vừa sai người đi gọi Phùng quý phi với Phùng Quốc Thắng.
Hoàng đế đi thẳng đến Ngự Cảnh đình.
Lâm Thấm đang cùng với Tề Vân thưởng thức phong cảnh ở đây đó, nhìn thấy hoàng đế liền mặt vui sướng tới đây hành lễ chào hỏi, lại giống như hiến vật quý đẩy Tề Vân ra, “Bệ hạ, đây là Tề tỷ tỷ của cháu. Tề tỷ tỷ rất ưa thích cháu, tặng cháu một con ngựa thấp nhỏ, còn không cao bằng cháu đâu, rất đẹp đó. Con ngựa thấp nhỏ tên là tiểu Bạch, tính khí rất tốt, cháu không biết cưỡi ngựa đâu, nhưng có thể cưỡi nó nha.”
Lâm Thấm ríu rít nói, sắc mặt hoàng đế hòa hoãn hơn nhiều.
“Không phải a Thấm ở trên núi ngắm cảnh sao? Sao lại gặp phải Tề tỷ tỷ của ngươi rồi?” Hoàng đế ấm giọng hỏi.
Lâm Thấm tỏ vẻ ngây thơ, “Cháu tìm được Tề tỷ tỷ ở trong một sơn động đó. Không biết Tề tỷ tỷ uống phải cái gì, đầu óc choáng váng, úp mặt ngủ trên bàn, cháu tìm được Tề tỷ tỷ, lấy nước đánh thức tỷ ấy, kéo tỷ ấy tới đây giải sầu. Tề tỷ tỷ vốn tinh thần không được tốt, hứng chút gió, phơi chút nắng, vào lúc này đã tốt hơn nhiều rồi đấy.”
“Trong sơn động?” Cao Nguyên Dục kêu lên.
Hoàng đế nghiêm nghị nhìn hắn.
Cao Nguyên Dục le lưỡi, cúi đầu.
“Trong sơn động làm sao?” Lâm Thấm kỳ quái hỏi.
Hoàng đế dịu dàng nói, “A Thấm, không có việc gì, trong sơn động không có việc gì cả.”
Hắn trấn an xong Lâm Thấm, lại quan sát Tề Vân, trong ánh mắt có ý cảm thông, “Tề tiểu thư, ông ngoại ngươi Thổ Ty Vương thay triều đình trấn thủ biên giới Tây Nam, lập công quá lớn, trẫm đặc biệt gia phong hắn làm thái tử thiếu phó, tăng bổng lộc gạo ba ngàn thạch, lấy làm ngợi khen.”
Tề Vân tỏ vẻ quật cường, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ chớp động, “Tạ bệ hạ ban thưởng lớn. Nhưng mà, ông ngoại thần nữ là tù trưởng Mật tộc, chưa bao giờ đặt tư lợi của mình vào trong lòng, tạo phúc cho dân chúng Mật tộc mới là chuyện ông ngoại thần nữ coi trọng nhất."
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Trẫm quyết định miễn thuế má một năm cho dân chúng Ngạc Tây.”
Tề Vân cúi đầu tạ ơn, “Dân chúng Ngạc Tây nhất định cảm tạ ân đức của bệ hạ.”
“Tiền thuế một năm đó.” Lâm Thấm kêu lên.
Hoàng đế cười hơi khổ sở, “Tiểu a Thấm, ngươi còn quá nhỏ, sẽ không hiểu.” Vẻ mặt ôn hòa sờ đầu nàng, “A Thấm trở về với thái hậu được không? Ngươi đi học, khó khăn lắm mới vào cung một lần, chơi nhiều với thái hậu.”
Lâm Thấm cười hì hì gật đầu, “Đó là đương nhiên, bà nội nhớ cháu đó. Cháu đi, cháu đi đây.”
Ngoắc Lương Luân và Cao Nguyên Dục, “Luân ca ca, a Dục, đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục ngược lại muốn ở bên cạnh hoàng đế cho có đầu có cuối, nhưng mà, chuyện hoàng đế phải xử lý sau đó không hợp với trẻ nhỏ, không muốn mang theo bọn hắn, “Luân nhi, Dục nhi, đi cùng với a Thấm đi, nếu có thể chọc cho thái hậu cười to mấy lần, trẫm ghi công cho mấy đứa, có thưởng.”
“Ghi công à? Cứ để cháu lo rồi!” Lâm Thấm ôm lấy.
Một khi Lâm Thấm cao hứng lên sẽ mặt mày hớn hở thần thái phấn khởi, hoàng đế vốn lòng mang tích tụ, thấy dáng vẻ này của nàng, trên mặt cũng mơ hồ có nụ cười.
Lâm Thấm cùng Tề Vân, Lương Luân, Cao Nguyên Dục bái biệt hoàng đế, đi xuống núi.
Chờ sau khi đám người Lâm Thấm đi xa, nụ cười trên mặt hoàng đế biến mất không thấy nữa, ánh mắt lạnh lẽo.
Lại dám thiết kế cả cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương ở hậu uyển hoàng cung, còn để hoàng đế này ở trong mắt không?
Thủ đoạn vụng về như vậy, nói ra cũng mất mặt!
“Ghi nhớ, mau ghi nhớ.” Lâm Thấm vừa về đến trước mặt Chu thái hậu, đã vội vàng hấp tấp kêu nữ quan, “Phó nữ quan, đến đây đi, cầm lấy giấy bút, ghi rõ từng lần. Thái hậu nương nương có cười không, là cười lớn hay cười khẽ, là cười thoải mái hay cười vui vẻ, là ai trêu chọc lão nhân gia người cười, ngươi đều phải tự ghi chép lại, cần phải ghi cho kỹ nha.”
“A Thấm cháu đang làm cái gì vậy?” Chu thái hậu thấy vậy vui lên.
Lâm Thấm ngồi vào bên người nàng, vui vẻ ra mặt nói cho nàng biết, “Bệ hạ nói rồi, cho chúng cháu đến trêu chọc thái hậu nương nương vui vẻ, còn nói ai trêu chọc thái hậu nương nương cười, sẽ ghi công, có ban thưởng. Bà nội, cháu vừa nghe lời này của bệ hạ, đã vui mừng không thôi, cảm thấy cháu sẽ kiếm thêm món tiền nhỏ rồi, hì hì.”
“Kiếm tiền, kiếm tiền.” A Hân điên điên khùng khùng chạy tới, nịnh hót nhìn Lâm Thấm cười, “Dì nhỏ, kiếm tiền.”
“A Hân thật biết nghe lời.” Lâm Thấm mở cờ trong bụng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo nõn nà của a Hân, “Dì nhỏ kiếm được tiền, chia cho cháu một nửa có được không?”
Hứa
//
Kiều Nữ Lâm gia