Kiêm Gia Kỷ Sự
C18: Chương 18
"Bách Nhiễm không cẩn thận chọc Khương Thái tức giận đến đỏ bừng cả mặt, xấu hổ, giận dữ muốn chết"
Tuy rằng không nắm binh quyền trong tay, nhưng vẫn có thể gián tiếp khống chế một phần quân đội, Bách Nhiễm cũng thoáng an tâm hơn một chút. Không cần phải nuôi binh nữa, nuôi binh rất tốn kém, hao tài tốn của.
Trọng điểm bây giờ là làm thế nào có thể sai sử được những Tướng quân mà A ông đã che giấu. Bách Nhiễm hiểu rõ đạo lý đi ngược dòng nước là gì, không tiến ắt sẽ lùi, cũng hiểu rất rõ nên làm gì khi đang ở vị trí này.
Chỉ là, để một Tướng quân từng đổ máu nơi sa trường nghe theo lời chỉ huy của một tiểu hài tử không một chiến tích thực sự nào như nàng, trước mắt dường như là không thể nào, tạm thời chỉ đành gác sang một bên. Nói thế nào thì dù cho những người khác có ra sao, thì Chấp Kim Ngô Bách Nghĩa Phụ cũng phải nghe theo nàng mấy câu, Kim Ngô Vệ tương đương với đội vệ binh kinh thành, tạm thời ở địa giới kinh thành này, Bách Nhiễm cũng có thể thư thái một chút.
Sau khi dùng cơm chiều, Bách Nhiễm chậm rãi thong thả đến chỗ Lâm Truy Hầu, trình bày ý tưởng của nàng và Tạ thị, Lâm Truy Hầu có hơi lo lắng, nhưng cũng đồng ý: "Nói cho A nương con biết đi." Lão cũng đã có tính toán cho chuyện này, nhưng Bách Nhiễm đã tự đề xuất, lão cũng không thể bác bỏ được. Có thể tự xử lý chuyện của bản thân là tốt, sau này có gặp rắc rối, cũng có bản lĩnh tự mình thu dọn được.
Bách Nhiễm cũng không biết Lâm Truy Hầu suy nghĩ thế nào, thấy lão đã đồng ý, mới cười nói: "Là do tôn nhi và A nương cùng nhau thương lượng." Ban đầu nàng không nói đây là kết quả do nàng và Tạ thị cũng nhau bàn bạc, là muốn lưu lại một con đường, nếu A ông không đồng ý, cũng miễn cho A nương xấu hổ khi nghe kết quả.
Lâm Truy Hầu liếc nhìn nàng một cái, nghĩ cũng thật chu toàn nhỉ. Vươn tay lấy một bản tấu chương trên thư án đưa cho nàng luyện tập: "Sáng mai nộp lên đây, còn phải trình lên cho bệ hạ ngự lãm."
Bách Nhiễm đưa hai tay tiếp nhận, rồi lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, sau khi nộp lại bản tấu chương đã ghi những ý kiến và suy nghĩ của mình lên cho hoàng đế, Bách Nhiễm lên ngựa, dẫn theo nhóm hạ nhân, đến chỗ Mẫn lão nhân học tập như thường lệ. Mẫn lão nhân cảm thấy cả thanh xuân của bản thân đều đặt ở chỗ Bách Nhiễm, sang năm muốn rời kinh đi ngao du: "Ngươi đã bắt đầu làm vài việc vặt, chậm nhất là đến 12, A ông của ngươi sẽ để ngươi tự lập con đường riêng của mình, ngươi nên chuẩn bị cho thật tốt mới phải. Mặt khác, đã mấy năm trôi qua, ngươi cũng đã học được ra hình ra dạng, đã đủ đầy rồi".
Mặc cho lão tận tình khuyên nhủ, Bách Nhiễm vẫn tỏ vẻ không thể rời, cúi người cung kính mà nói: "Học trò đạt được chút công thành, phải nên phụng dưỡng Tiên sinh". Đừng đi đâu hết, hãy ở lai kinh thành đi. Mẫn lão nhân là một lộ sĩ, khi ra ngoài còn không thích dẫn theo vãn bối hay đệ tử, đang trong thời cuộc rối ren, chẳng may lạc đường, bị tên Phiên Vương bụng dạ khó lường nào đó dụ dỗ đi thì làm thế nào đây?
Mẫn lão nhân vỗ lên án thư: "Sao dám không tuân theo sư mệnh!"
"Học trò nói lời thật lòng, mong Tiên sinh sẽ chấp thuận".
Mẫn lão nhân nghiêng người ngồi trên trường kỷ, tỏ vẻ không thích nghe, ngươi mau sửa lời lại đi. Bách Nhiễm vờ như không hiểu, cung kính chấp tay rồi lui ra, đến cửa còn căn dặn gia lệnh của Mẫn lão nhân: "Có vẻ Tiên sinh đã mệt, đang muốn chợp mắt một chút, lão ông đừng quấy nhiễu Tiên sinh".
Gia lệnh vui vẻ nói: "Đại lang có tâm rồi".
Mẫn lão nhân ngủ bên trong: Tiểu tử này thật đáng ghét!
Qua chừng hơn tháng, là đại thọ tám mươi của Thái phu nhân Trần thị, tổ mẫu của Trần Tiễn Chi, Trịnh Quốc phu nhân. Tất nhiên Bách thị cũng được mời. Với thân phận của Thái phu nhân và thực quyền của Trần thị trước mắt, có không ít người đến dự, Lâm Truy Hầu, Tạ thị và Bách Nhiễm đều đến.
Đến Trần phủ, Bách Nhiễm đi theo Lâm Truy Hầu, Tạ thị thì vào hậu viện trò chuyện cùng nhóm quý phu nhân.
Chậu than trong phòng đang rực cháy, vô cùng ấm áp, các phu nhân đều cời áo choàng cũng ngồi xuống nói những chuyện mới mẻ gần đây ở kinh thành, nhà ai lại có thêm người, nhà nào cùng nghị thân với nhà nào. Thiên tính của nữ nhân là thích buôn chuyện, dù đến đâu cũng không thay đổi. Nói qua nói lại, lại có người nói bóng nói gió hỏi đến Bách Nhiễm.
Tạ thị cười nói: "Vẫn là đi theo Sơn Tiềm Tiên sinh đọc sách thôi. Vô cùng bướng bỉnh, cũng may Tiên sinh tốt tính, mới bằng lòng dạy dỗ nàng".
Mọi người lại khen ngợi Bách Nhiễm thông minh hiếu học, đề tài lại chậm rãi chuyển đến chuyện hôn sự của Bách Nhiễm, có người cười nói: "Không biết thục nữ nhà ai có thể xứng đôi được đây".
Hạ thị nhìn đôi bên, thấy mọi người đều vểnh tai lên nghe động tĩnh bên này, trên mặt mang theo ý cười hơi hơi giương giọng lên: "Đáng tiếc nhà ta không có nữ hài vừa độ tuổi, bằng không cũng sẽ len lén mặt dày cầu tình rồi".
Tâm vừa thả lỏng một chút, lại nghe Tạ thị cười nói: "Chỉ có duy nhất một hài tử, rất trân quý, phải giữ bên người lâu thêm vài năm mới lại bàn hôn sự, Quân Hầu cũng là có ý này".
Ngay thời khác đó tâm vừa mới thả lỏng lại bị nhấn chìm xuống dưới. Chỉ có nữ hài không muốn gả sớm mấy năm, chưa từng nghe nói trân yêu nam hài mà không muốn bàn chuyện nhân duyên cả. Chỉ là lấy cớ mà thôi, nhưng dù chỉ là cái cớ, lại đã thể hiện rõ ràng ra vậy rồi. Mọi người đều có tính toán, cũng chỉ tạm thời dập tắt ý niệm này mà thôi, sau đó lại nói sang chuyện khác.
Hạ thị thừa dịp không ai chú ý nháy mắt trêu đùa với Tạ thị, Tạ thị cũng mỉm cười đáp lại.
Trên bàn tiệc của các phu nhân hơi có chút gợn sóng, nhưng vẫn xem như là yên ả, nhưng bên phía của nam tử, lại tương đối dập dềnh. Tóm gọn kết quả trong một câu chính là, Bách Nhiễm không cẩn thận, làm cho Khương Thái giận đến đỏ bừng cả mặt, xấu hổ giận dữ muốn chết.
Sự tình bắt đầu ở chỗ này. Bách Nhiễm theo Lâm Truy Hầu vào trong, sau đó hai người tách ra. Bách Nhiễm tự đi tìm tiểu đồng bọn của nàng. Hôm nay Trần Tiễn Chi là gia chủ, phải chào hỏi khách nhân, vừa thấy Bách Nhiễm, đã bắt lấy nàng, rồi nói với tân khách: "Đây là chí hữu của ta, tuy hai mà một".
Hắn đã nói như vậy, Bách Nhiễm cũng phải giúp hắn một phen, tiếp đón vài vị khách nhân. Đến khi tân khách đã đến đông đủ, Trần Tiễn Chi dẫn Bách Nhiễm ra hậu viện chơi với các bằng hữu đồng lứa. Đi ngang qua lương đình bên hồ, nơi Khương Thái đang giảng Phật pháp.
Bắt đầu từ tiền triều, nhiều kẻ sỉ thích nghiên cứu Huyền học, từ đó Huyền học cũng lần lượt xuất hiện trong dân, đương thời Lâm Truy Hầu và Mẫn Tĩnh Viễn đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này. Ngược lại, Phật học chỉ mới phổ biến trong vài thập niên gần đây, trước đó, chỉ có tự miếu và hòa thượng mới nghiên cứu và luyện tập.
Hiển nhiên Khương Thái có lĩnh hội qua lĩnh vực này, đang cao đàm khoác luận với cùng mọi người trong lương đình, dư quang thoáng thấy Bách Nhiễm và Trần Tiễn Chi đang cùng đi đến đây, liền giương giọng từ trong đình ra: "Hai lĩnh vực Phật Huyền có chỗ tương thông, Tổ sư gia và Tiên sinh của ngươi đều vì mọi người, không biết ngươi có diệu giải gì không?"
Mọi người trong đình cùng theo ánh mắt của Khương Thái nhìn ra ngoài đình.
Bách Nhiễm có phản ứng lại trước tiên, người này giống như là đang nhắm vào ta nhỉ. Với việc vô duyên vô cớ bị khiêu khích, nàng chưa từng là kẻ ngoan ngoãn tốt tính mà chịu trận. Sau khi nhìn lại cẩn thẩn, nhận ra là lão già họ Khương, thì không còn do dự chút nào nữa, nàng bước lên trước, hướng về vài trưởng bối trong đình hành lễ, rồi nói với Khương Thái: "Lão có điều chỉ giáo, vãn bối không dám không lĩnh, trước đó cách khá xa chưa kịp lĩnh giáo rõ ràng, lão không ngại lặp lại lần nữa chứ."
Khương Thái hừ lạnh một tiếng, chắp tay ra sau người, vuốt vuốt chòm râu, làm ra bộ dạng trưởng giả, cất cao giọng: "Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Phật và kẻ giả, đơn giản chính là buông bỏ tất cả ngoài pháp tâm, nắm giữ thức tâm. Dùng tâm của chính mình để cảm nhận bổn tướng của ngoại vật, lấy tâm làm gốc. Mọi hình tượng của vạn vật bên ngoài đều thu hút tâm ta, ngoại vật là căn nguyên. Vì thế ngoại vật định hình nên tâm ta, tâm ta cũng định hình cảnh giới bên ngoài."
Hắn đã nói xong, Bách Nhiễm im lặng, đây là lời giải thích thực dụng nhất về Phật giáo mà nàng đã nghe từ cả hai đời, ban đầu khi nghe thì giống như là lý thuyết về ý thức, ở giữa dường như còn có lý thuyết của Pháp gia, cuối cùng hình như có ý muốn nói là thời thế tạo anh hùng? Quả nhiên có gốc gác là gia đình mang danh tài học.
Khương Thái cúi đầu liếc xéo Bách Nhiễm, rồi nói: "Sao không nói chuyện?"
Lúc này có lẽ Phật pháp chỉ mới hình thành chút hình chút dạng, dù có là cao tăng cũng có chỗ còn mờ mịch chưa hiểu rõ. Bách Nhiễm âm thầm cho ra kết luận, sau đó hành lễ với bốn phía rồi mới nói: "Lời của lão, ta không dám đáp bừa. Ta chỉ biết là, tâm sinh thì sẽ có đủ loại pháp sinh, tâm diệt thì tắc pháp cũng sẽ diệt, không còn gì khác."
"Vậy thì ngoại giới thì sao?" Khương Thái truy hỏi thêm một câu.
"Cảnh giới ngoại tâm chính là hư không. Cảnh giới tùy tâm sinh". Bách Nhiễm đáp lại.
Khương thái nhíu mày: "Ngoại giới sao có thể tùy tâm sinh? Thục tử (nhãi ranh) xàm ngôn!"
Bách Nhiễm chậm rãi chỉ về phía hồ nước rồi nói: "Giống như hồ nước này vậy, lão thấy nó đang động, nhưng gió lại thấy nó đang tĩnh. Tâm chính là tướng, tâm tà tắc sẽ diệt tướng, vạn vật vạn việc, đều do tâm sinh."
Bỗng nhiên bốn phía đều yên tĩnh, ở một bên góc có một thanh âm từ xa vọng đến: "Đại thiện tâm!"
Bách Nhiễm nhìn qua thấy là Trần Đại Tướng quân cùng với ngoại công của nàng, Tạ Hồi, đang đi đến. Nàng cũng không nói lời khiêm nhường, đi qua thi lễ rồi yên lặng không nói thêm gì. Trong lòng Khương Thái không phục, nhưng lại không tìm được ví dụ nào phản bác lại cách nói mặt hồ tĩnh hay động của nàng, trước mặt bao người cũng không muốn hù dọa người khác, chỉ tức giận khịt mũi: "Lời hài tử còn hôi sữa, chỉ biết suy đoán ngu xuẩn. Phật học thâm diệu, một tiểu tử như ngươi sao có thể hiểu!"
Bách Nhiễm cũng không tức giận, chỉ mỉm cười phản bác: "Trí không mạnh thì đạo không tiến. Lão thăng thiên trước ta, nhất định sẽ thành Phật sau ta."
Mọi người khắp bốn phía nhịn không được mà phì cười. Hai câu này cũng thật lợi hại, quả thực đang nói thẳng ra là lão ngu xuẩn, nhất thời gương mặt già nua của Khương Thái đỏ bừng như sung huyết, bốn phía lại vang lên tiếng cười, lão xấu hổ không thôi, nhìn Bách Nhiễm vẻ căm tức, thái dương cũng nổi lên cả gân xanh.
Trần Tiễn Chi đứng gần lão, thấy sắc mặt lão khó coi, sợ lão sẽ động thủ với tiểu đồng bọn của mình, nên bước lên trước hỗ trợ, giương cao giọng nói đùa: "Chỉ là học hỏi lẫn nhau, không cần động thủ?" Nói thì là vẻ đường đường chính chính, nhưng trên mặt lại có vẻ cợt nhã, khinh thường và phòng bị, càng làm cho Khương Thái uất nghẹn, phẩy tay áo bỏ đi.
Trần Đại Tướng quân đưa mắt nhìn Trần Tiễn Chi, Trần Tiễn Chi nhận được ý tứ đầy hàm xúc từ trong ánh mắt của phụ thân, thì trong lòng không khỏi rùng mình, quăng lại ánh mắt 'Huynh đệ, ngươi phải dựa vào chính mình rồi' qua cho Bách Nhiễm, ngoan ngoãn lui sang một bên.
Trong lòng Bách Nhiễm biết Trần Đại Tướng quân tất sẽ có khảo thí, chỉ là nàng không có quá nhiều can hệ với Trần thị, mà trong lòng nàng đang thoải mái vì mới xử lý được Khương Thái kia, đang cân nhắc xem khi về nhà có nên viết thư cho cha nàng để khoe rằng 'Ta đã xử lý được phụ thân của Khương Cảnh Thụy rồi.' hay không đây, vì thế nàng không cảm thấy quá khẩn trương. Chỉ cung kính đứng chờ một bên.
Trần Đại Tướng quân thong thả bước đến, vô cùng hứng thú nhìn Bách Nhiễm, cất lời hỏi: "Ngươi vừa nói như thế, vậy thì có biết Đạo là gì không?"
Đây là một câu hỏi về quan điểm nhận định khác nhau, mỗi người đều sẽ có những lý giải bất đồng. Bách Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đạo và giả, song hành nhưng không xung đột."
Trần Đại Tướng quân cười to, quay đầu nói với Tạ Hồi: "Ngoại tôn này của ngươi, có trí tuệ đấy."
Trong mắt Tạ Hồi hiện lên vẻ đắc ý, nhưng trên miệng vẫn nói lời khiêm tốn như thường lệ: "Chỉ là có chút thông minh thôi. Không đáng để Trần huynh khích lệ."
Tương Thành đứng phía sau hàng cây sồi xanh bên kia bờ hồ, theo dõi từ đầu đến cuối. Tỳ nữ đi theo nàng cười nói: "Lão họ Khương kia hẳn là tức giận lắm, Bách Thế tôn thật có tài ăn nói".
Tương Thành cũng cảm thấy như được trút giận, khắp kinh thành cũng không có mấy người có ấn tượng tốt với Khương gia, huống chi là người bị Khương gia giẫm cho không thể ngẩng đầu lên như cữu gia Cố thị của nàng. Tâm trạng nàng thanh thoát, chỉ nói một câu: "Chúng ta đi thôi". Xoay người bước đi, tay áo bay phiêu dật, như những cánh hoa đang bồng bềnh.
- ---------
Kiêm Gia Kỷ Sự